Nửa ngày sau, cung nữ kia mới hồi thần lại, liền vội vội vàng vàng chạy về tẩm cung của Lăng Quý Phi.
Bên trong tẩm cung.
Lăng Quý Phi sau nghi nghe xong lời bẩm báo thêm mắm thêm muối của cung nữ kia, tức giận đến nỗi đem chén trà trong tay đập mạnh xuống đất.
"Nữ nhân Vân Lạc Phong này, đúng là không biết tốt xấu, vốn dĩ bổn cung còn nể tình ả có một chút bản lĩnh, có ý muốn thu ả làm thủ hạ, không ngờ ả lại to gan dám không tới gặp bổn cung! Đã vậy còn muốn đích thân bổn cung tới cửa bái phỏng ả ta? Thật sự không biết ả lấy đâu ra thể diện lớn như vậy mà thốt ra những lời này?"
Cung nữ kia sợ đến mức không dám nói một lời nào, cứ run run rẩy rẩy mà quỳ yên dưới đất.
Con ngươi Lăng Quý Phi bỗng nhiên đảo đảo vài cái, sau đó im lặng mỉm cười.
"Vân Lạc Phong, ngươi đã không nể mặt bổn cung trước, vậy thì đừng trách ta sao lại vô tình! Không trừ khử ngươi, trong lòng bổn cung thật sự không thoải mái!"
Đặc biệt là nữ nhân kia lớn lên còn xinh đẹp như thế?
Hiện giờ, tuy rằng bệ hạ vẫn chưa để Vân Lạc Phong vào mắt, nhưng nếu như Vân Lạc Phong kia không biết liêm sỉ mà muốn câu dẫn bệ hạ, thì có nam nhân nào có thể cự tuyệt được sự dụ hoặc của mỹ sắc đâu chứ?
Nói đến cùng, trên đời này có nữ nhân nào mà không ham hư vinh, mê quyền thế?
"Tiểu Phưởng, ngươi đi một chuyến đến dịch trạm, báo cho hoàng tử Khâu Hoa Phi của Lam Tường Quốc biết, bảo hắn trong cuộc tỷ thí ngày mai, bất luận thế nào cũng phải ɢɨết bằng được Vân Lạc Phong kia cho ta! Điều kiện là, bổn cung sẽ giúp hắn đột phá thực lực!"
Hôm nay là thi đấu hạng mục y thuật, ngày mai chính là thi đấu hạng mục chiến đấu!
Trên lôi đài, vốn không cho phép xảy ra thương vong, thế nhưng đao kiếm không có mắt, nếu như Vân Lạc Phong gặp phải bất hạnh bỏ mình, thì cũng không thể trách tội lên đầu của Lam Tường Quốc....
Nghĩ như vậy, ý cười của Lăng Quý Phi càng sâu hơn, sự âm hiểm trong mắt đẹp càng nồng đậm.
"Dạ, nương nương!"
Cung nữ kia hành lễ, cung kính lui xuống.
Lăng Quý Phi lạnh lùng nhìn theo phương hướng cung nữ rời đi, nghiến răng nghiến lợi: "Vân Lạc Phong, nếu ngươi không chịu để cho bổn cung sử dụng, vậy thì chỉ có con đường.... ૮ɦếƭ!"
_____
Ngự thư phòng, bao trùm một mảnh không khí nghiêm túc.
Long Nguyên với một thân long bào kim sắc ngồi uy nghi trên long ỷ, thần thái nghiêm túc mà nhìn lão giả đang đứng bên dưới.
"Thanh Mộc, lúc này mà khanh đến tìm trẫm là có chuyện gì? "
Thanh Mộc chắp nắm tay: "Bệ hạ, vi thần cho rằng, Vân Lạc Phong kia cực kỳ có thiên phú, thêm một thời gian nữa, chỉ sợ Vân Lạc Phong sẽ trở thành một đại y sư dương danh thiên hạ, vi thần cả gan thỉnh cầu bệ hạ hiệp trợ cho thần chiêu mộ Vân Lạc Phong!"
"Y sư dương danh thiên hạ?" Long Nguyên nở nụ cười, nụ cười kia tràn đầy châm chọc: "Thanh Mộc, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Vân Lạc Phong kia xác thật là có học thức uyên bác, nhưng điều đó không có nghĩa là bản lĩnh của cô ta cũng cường đại như vậy! Khảo nghiệm y thuật không phải chỉ có mỗi học thức không thôi, mà còn phải xem khả năng ứng biến, hơn nữa.... Năng lực chữa bệnh cũng phải cao minh! Vân Lạc Phong kia còn không phải chỉ là được đọc qua vài quyển cổ thư, từ trong đó tìm ra được phương pháp xử lý Tuyết Tầm, cái này đâu thể chứng minh được năng lực thật sự của cô ta!"
Thanh Mộc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền trở nên nôn nóng: "Bệ hạ, xin ngài tin tưởng vào con mắt nhìn người của vi thần, Vân Lạc Phong kia tuyệt đối không phải là vật trong ao! Sớm muộn cũng sẽ có một ngày Vân Lạc Phong biến hóa thành rồng, đến lúc ấy mới bắt đầu chiêu mộ, chỉ e là đã quá muộn!"
"Thanh Mộc, khanh không cần phải nhiều lời, Thiên Hồi Đế Quốc của trẫm không có chỗ đứng cho Vân Lạc Phong kia!" Long Nguyên phất tay, thái độ thờ ơ lạnh nhạt gần như vô cảm.
Thanh Mộc chán nản thở dài, ông hơi hơi hé miệng, muốn khuyên bảo hoàng đế thêm hai câu, lại thấy Long Nguyên đã nhắm hai mắt lại, nghiễm nhiên là không còn muốn nghe thấy lời nói của ông nữa.
Thanh Mộc chỉ đành cười khổ một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi ngự thư phòng.
Ngoài cửa, Cát Dương đang đứng đó đợi Thanh Mộc, thấy khuôn mặt Thanh Mộc tràn đầy bất đắc dĩ mà trở ra thì ông liền đoán được ngay kết quả.
"Bệ hạ không đồng ý chiêu mộ Vân cô nương?"
Thanh Mộc gật gật đầu: "Chính bởi vì Lăng Quý Phi, cho nên bệ hạ đối với Vân cô nương có thành kiến rất sâu. Chỉ là đáng tiếc, một thiên tài tuyệt thế như vậy mà lại phải mai một tại đây!"
Nếu Vân Lạc Phong có thể trở thành người của Thiên Hồi Đế Quốc, lại được Thiên Hồi Đế Quốc dốc lòng bồi dưỡng, như vậy, tốc độ trưởng thành của Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ rất nhanh.
Cát Dương cũng có chút tiếc hận: "Vân cô nương xác thật là một thiên tài, nếu Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta mà có được cô nương ấy, thực lực của ngự y viện sẽ được tăng lên không ít, tuy nhiên, lời thật thường trái tai, bệ hạ đã bị Lăng Quý Phi mê hoặc tâm trí, nào còn nghe lọt tai lời can gián của chúng ta!"
Thanh Mộc dừng lại một chút rồi nói: "Ta dự định sẽ đi gặp Vân cô nương một lần, cho dù không thể cùng góp sức cho Thiên Hồi Đế Quốc, nhưng tham khảo một chút y thuật với Vân cô nương cũng không tệ!"
"Được!" Cát Dương gật đầu: "Ta phải đi chuẩn bị cho buổi thi đấu chiều nay, nên không đi cùng ông được, đến lúc đó, ông nhớ nhắc nhở Vân cô nương một chút, là phải cẩn thận đề phòng người của Lam Tường Quốc! Ta vừa hay tin, Lăng Quý Phi cho cung nữ đi mời Vân cô nương đến gặp mặt, nhưng bị cô nương ấy cự tuyệt, dựa theo tính tình của Lăng Quý Phi, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!"
Thanh Mộc trầm ngâm nửa ngày: "Ta sẽ nhắc nhở Vân cô nương!"
Nói xong lời này, Thanh Mộc nhanh chóng cất bước đi theo phương hướng rời khỏi hoàng cung, từ từ biến mất trong tầm mắt của Cát Dương.
Cát Dương quay lại nhìn cánh cửa ngự thư phòng đang đóng chặt, cảm thấy thất vọng mà lắc đầu.
Từ sau khi có Lăng Quý Phi, bệ hạ liền vô tâm đối với chuyện triều chính, khiến cho mấy người đại thần như bọn họ càng ngày càng thất vọng, nếu Thiên Hồi Đế Quốc này mà không có vị đại nhân kia chống đỡ, e là đã sớm xuống dốc không phanh rồi.
Nếu bệ hạ mà còn tiếp tục như thế này nữa, thì sớm muộn gì đám lão thần bọn họ cũng sẽ cáo lão từ quan.
Cho dù tìm một nơi heo hút ẩn cư, cũng còn tốt hơn lưu lại ở một nơi như thế này.
______
Dịch trạm.
Vân Lạc Phong cùng đám người Lâm Nhược Bạch sau khi về tới sân viện, liền chia ra ai về phòng nấy.
Tuy nhiên Vân Lạc Phong còn chưa kịp lên giường nghỉ ngơi thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
"Vân cô nương, lão hủ mạn phép đến đây xin được bái phỏng, không biết Vân cô nương có thời gian hay không?"
Một giọng nói già nua từ bên ngoài vọng vào, nghe cũng có chút quen tai.
Vân Lạc Phong vội vàng mặc lại y phục nghiêm chỉnh, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhướng mày nói: "Vào đi!"
Cửa phòng liền bị đẩy mở ra, thân ảnh già nua của Thanh Mộc chậm rãi đi vào.
"Thanh Mộc đại sư lúc này đến tìm ta, không biết là có chuyện gì quan trọng?"
Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi, khuôn mặt ngập tràn ý cười thân thiện.
Thanh Mộc thở dài: "Vân cô nương, lão hủ vốn dĩ muốn chiêu mộ cô nương gia nhập Thiên Hồi Đế Quốc, nhưng lại bị bệ hạ cự tuyệt!"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền cười khẽ lên một tiếng: "Thanh Mộc đại sư, ta là người Thiên Vân Quốc, gia tộc nam nhân của ta cũng ở nơi đó, cho dù hoàng đế của các người không cự tuyệt, thì ta cũng không có khả năng gia nhập vào Thiên Hồi Đế Quốc!"
Quân Phượng Linh đã gả tới Diệp gia, vì vậy cũng đại biểu cho việc gốc rễ của Vân Tiêu là ở Diệp gia.
Cũng có nghĩa, Vân Lạc Phong cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thiên Vân Quốc!
Quan trọng nhất là, so với tên hôn quân Long Nguyên kia, thì hoàng đế của Thiên Vân Quốc anh minh hơn nhiều.
Thanh Mộc cười khổ, nói: "Vân cô nương, lần này lão hủ tới thật ra vẫn còn một việc khác, chính là muốn nhắc nhở Vân cô nương phải cẩn thận đề phòng người của Lam Tường Quốc gây bất lợi cho cô nương."
Lam Tường Quốc?
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt: "Bọn chúng đã muốn ૮ɦếƭ, vậy tại sao ta lại không thể thanh toàn cho bọn chúng?"
Thanh Mộc đầu tiên là ngây người, sau đó liền bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Cô nương đừng xem thường Lam Tường Quốc! Thánh Linh Giả của Lam Tường Quốc nhiều hơn Thiên Vân Quốc! Hơn nữa, Lăng Quý Phi kia lại được bệ hạ cực kì sủng ái, nếu cô đả thương người của Lam Tường Quốc, đến lúc ấy, bệ hạ khẳng định sẽ không bỏ qua đâu!"
Ngữ khí của Thanh Mộc lúc này ẩn hiện sự thất vọng vô vàn: "Nếu không phải còn có một tia tín niệm ban đầu chống đỡ, thì lão hủ đã sớm rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc này rồi!"
Nghe thấy câu này của Thanh Mộc, con ngươi của Vân Lạc Phong lập tức nhá lên.
Khóe môi Vân Lạc Phong từ từ kéo lên một độ cong: "Thanh Mộc đại sư, trước đó ta từng có một ý tưởng, trên đại lục này còn chưa có một tổ chức y sư nào cả, cho nên ta dự định đảm đương trọng trách người dẫn đầu này!"
Ngay cả Long Khiếu Đại Lục cũng có một cái Y Sư Hiệp Hội, nhưng Vô Hồi Đại Lục này lại không có một tổ chức nào giống như vậy tồn tại.
Vì thế mà vào mấy tháng trước, trong lòng Vân Lạc Phong đột nhiên nảy sinh ra một ý tưởng như vậy.
Ngươi đừng xem thường y sư! Phải biết, danh vọng của y sư là vô cùng cường thịnh. Ngay cả hoàng đế của một quốc gia cũng phải lễ nhượng ba phần với một y sư.
Suy cho cùng, ai mà không có thời điểm sinh bệnh?
Cứ nhìn xem địa vị của Y Sư Hiệp Hội ở Long Khiếu Đại Lục thì biết ngay thôi.
Nếu có thể tập trung tất cả y sư trong thiên hạ về một chỗ, thì cho dù thực lực tổng thể của tổ chức này có kém hơn tam đại đế quốc, tam đại đế quốc cũng sẽ không dám trêu chọc vào Vân Lạc Phong cô.
Trong lòng Thanh Mộc cả kinh: "Ý của Vân cô nương là muốn thành lập một hiệp hội?"
"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Thế lực mà ta tính toán thành lập, có tên là Y Tháp! Y Tháp này tổng cộng chia làm mười tầng! Nói cụ thể thì là, những người vừa mới tiếp xúc với y thuật sẽ chỉ được ở tại tầng thứ nhất, nếu y thuật thông qua được khảo hạch, thì có thể tiến vào tầng thứ hai!"
"Ở mỗi tầng, ta sẽ bày biện một ít y thư và phương thuốc, những y thư và phương thuốc này tuyệt đối không hề tồn tại ở bên ngoài, nếu muốn đọc y thư và những phương thuốc này, thì cần phải mang dược liệu tới đổi."
Thanh Mộc lại chấn kinh, tưa hồ không ngờ tới Vân Lạc Phong lại nghĩ ra được ý tưởng như vậy.
Mà quan trọng nhất là cái câu nói những y thư và phương thuốc kia hoàn toàn không hề tồn tại ở bên ngoài thật sự đã thành công làm cho Thanh Mộc ông động tâm.
"Vân cô nương, ý tưởng này của cô có một chỗ không được ổn cho lắm!" Thanh Mộc khẽ cau mày: "Nếu những người đó sau khi có được y thư và phương thuốc của cô rồi lại dùng giá cao mà bán ra ngoài thì sao? Như vậy chẳng phải cô sẽ bị tổn thất rất lớn hay sao?"
Vân Lạc Phong cười cười, sau đó lại vung tay áo lên một cái, tức thì, trong phòng cô đột nhiên xuất hiện vô số Tầm Kim Thử.
Thanh Mộc trợn tròn mắt.
Một người trong tay có thể sở hữu nhiều linh thú đến như vậy hay sao?
Huống hồ gì, thực lực của mấy con Tầm Kim Thử này.... Thấp nhất cũng là Thiên Linh Giả!
"Vân cô nương, cái này là...." giọng nói Thanh Mộc có chút run rẩy, nhưng nhiều hơn là sự kích động không thể nói thành lời.
"Y sư có thể tiến vào được tầng ba của Y Tháp, đều được cấp một con Tầm Kim Thử, hơn nữa, ta cũng sẽ nói rõ trước, Tầm Kim Thử này là dùng để giám sát bọn họ!"
Thanh Mộc trầm mặc, nửa ngày sau, ông mới mở miệng nói: "Vân cô nương, cách làm này của cô, sợ là sẽ khiến cho rất nhiều người có ý kiến!"
Vân Lạc Phong tự tin cười: "Có ý kiến thì có thể không cần gia nhập Y Tháp! Tuy nhiên, Thanh Mộc đại sư, ông thân là một y sư, hẳn là phải biết những y thư cùng phương thuốc kia sẽ mang lại lực hấp dẫn bao lớn đối với bọn họ, đúng không?"
"Hơn nữa, yêu cầu của ta không cao, chỉ cần không phản bội Y Tháp, không đem phương thuốc và nội dung trong y thư truyền ra ngoài, thời gian khác, bọn họ đều được tự do, không cần phải thời thời khắc khắc đều lưu lại Y Tháp. Ngoài ra, ở đại lục này, y sư đạt tới cảnh giới Tôn Linh Giả không nhiều lắm, cho nên, việc có một con linh thú thực lực Thiên Linh Giả ở bên cạnh, không thể nghi ngờ chính là một sự trợ chiến rất mạnh! Có thể miễn phí nhận được một con linh thú hỗ trợ chiến đấu, ông cho rằng bao nhiêu người có thể cự tuyệt được dụ hoặc này?"
Đáy lòng Thanh Mộc hiện giờ bị chấn động không nhẹ, ông thật không dám tin, một ý tưởng hay như vậy mà lại xuất phát từ một tiểu cô nương còn chưa đầy hai mươi tuổi.
"Vân cô nương, lão hủ dù gì cũng là người của Thiên Hồi Đế Quốc, tại sao cô lại đem chuyện này nói cho ta biết?"
Vân Lạc Phong nhàn nhạt mỉm cười, đáy mắt ẩn hiện sự gian xảo như hồ ly: "Ta sớm đã nghe nói tới bản lĩnh và nhân phẩm của Thanh Mộc đại sư đây, cho nên, hiện tại, Vân Lạc Phong xin trịnh trọng mời Thanh Mộc đại sư đảm đương vị trí trưởng lão của Y Tháp!"
Thanh Mộc ngây ngốc chớp chớp mắt.
Tiểu nha đầu này dám ở trên địa bàn của Thiên Hồi Đế Quốc mà danh chính ngôn thuận đào góc tường nhà người ta như thế?
Bất quá.....
"Ha ha ha...." Thanh Mộc cười to mấy tiếng: "Chờ sau khi kết thúc đại hội tỷ thí lần này, ta lập tức xin cáo lão hồi hương cùng bệ hạ. Đợi khi Y Tháp của cô thành lập, ta sẽ đến đó!"
Không có gì dễ dàng thu phục nhân tâm của một ai đó bằng việc tán thưởng thực lực cùng nhân phẩm của họ.
"Tốt!" Vân Lạc Phong vươn tay về phía Thanh Mộc: "Ta sẽ ở Y Tháp chờ ông!"
Thanh Mộc cũng mỉm cười bắt lấy tay Vân Lạc Phong: "Đến lúc đó, nói không chừng ta còn dẫn theo mấy lão già giống ta cùng gia nhập Y Tháp, không biết khi ấy cô có chịu thu nhận bọn họ luôn không?"
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười: "Chỉ cần thật lòng muốn gia nhập Y Tháp, ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh! Hơn nữa, cũng sẽ để cho bọn họ giữ chức vị trưởng lão! Đối với các người, Vân Lạc Phong ta không có yêu cầu gì khác ngoại trừ một điều, chính là vĩnh viễn không được phản bội!"
"Lão già như ta cả đời không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoại trừ y thuật, ta một lòng chỉ muốn nghiên cứu y thuật mà thôi! Mấy lão già kia cũng giống như ta vậy, hoàn toàn không cầu danh lợi! Cho nên, dù những thế lực khác có ra điều kiện hấp dẫn thế nào đi nữa thì chúng ta cũng sẽ không rời bỏ Y Tháp!"
Thanh Mộc cười ha ha mấy tiếng, khuôn mặt già nua lúc này cũng đượm đầy ý cười.
Xác thật, tiền tài danh vọng đối với ông mà nói, còn không quan trọng bằng một phần của y thuật! Vì những quyển y thư và phương thuốc kia của Vân Lạc Phong, ông cam nguyện cả đời gắn bó cùng Y Tháp!
Vĩnh viễn không ruồng bỏ!
_______
Sau khi Thanh Mộc mang theo khuôn mặt đầy tươi cười rời đi, Hỏa Hỏa liền từ trong không gian thần điển đi ra, cô bé ngồi trên xà nhà, cười hì hì mà nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, tỷ cũng thật là nham hiểm quá rồi! Lão già Thanh Mộc kia rõ ràng là có phân lượng không nhỏ trong ngự y viện, một khi ông ta mở miệng, nhất định sẽ có rất nhiều người đi theo ông ta! Đến lúc đó, hoàng đế của Thiên Hồi Đế Quốc nhìn thấy ngự y viện của mình trống trải không một bóng người, nhất định là sẽ khóc không ra nước mắt cho mà xem!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, không đáp lời Hỏa Hỏa mà nói qua chuyện khác: "Chờ sau khi Y Tháp được thành lập, thì vấn đề về thức ăn của Tiểu Thụ và tộc chuột cũng không cần phải bận tâm nữa!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong tựa hồ sực nhớ ra cái gì đó, liền quay sang nhìn chúng Tầm Kim Thử.
"Ngày sau, khi ta thành lập Y Tháp xong, các ngươi hãy đi theo mọi người trong Y Tháp, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ cho ta! Mỗi nửa tháng thì đến hồi báo với ta một lần, ta sẽ cho các ngươi linh dược để dùng."
"Chít chít!"
Chúng Tầm Kim Thử đều hưng phấn kêu lên không ngừng, đối với bọn nó mà nói, chỉ cần có linh dược, thì bất kể Vân Lạc Phong có giao nhiệm vụ gì đi nữa, chúng nó đều sẽ dốc toàn lực đi hoàn thành.
"Manh Manh, ngươi không cần phải đi!" Vân Lạc Phong nhìn Manh Manh, cong cong khóe môi cười, nói: "Ngươi và mẫu hậu của ngươi đều lưu lại bên cạnh ta!"
Chuột hậu đã là một Tôn Linh Thú, cô sẽ không để cho chuột hậu đi làm những nhiệm vụ thế này, còn về Manh Manh.....
Trà Sữa một lòng si mê lưu luyến đối với Manh Manh, tất nhiên là sẽ không đành lòng chia cách cùng Manh Manh, thân làm chủ nhân, Vân Lạc Phong cô sao có thể làm ra chuyện gậy đánh uyên ươn được chứ?
Manh Manh gật gật đầu, kêu to hai tiếng chít chít.
"Manh Manh, ngươi đã đột phá đến Thiên Linh Giả cao giai rồi, lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Mạch đem linh thảo trong dược điền cho ngươi, để ngươi mau chóng đột phá đến Tôn Linh Giả, khi ấy, ngươi sẽ có thể mở miệng nói chuyện, cũng có thể hóa thành hình người."
Ánh mắt của Manh Manh tràn đầy hưng phấn, trong lòng đối với Vân Lạc Phong cảm kích không thôi.
Nếu không nhờ Vân Lạc Phong, có lẽ tộc chuột còn đang ngây người ở Vô Hồi Chi Sâm bị linh thú khác ức ђเếק, mà mình cũng không có cơ hội đạt được thực lực như bây giờ.
"Ngươi không cần cảm kích ta!" Vân Lạc Phong cười cười: "Người ngươi cần cảm kích chính là Trà Sữa, lúc trước, là do Trà Sữa bảo ta thu nhận lấy các ngươi!"
Trên thực tế, lần đầu nhìn thấy tộc chuột thì Vân Lạc Phong đã có ý thu phục để cho mình dùng.
Tuy nhiên, ở trước mặt Manh Manh, cô cần phải đem công lao này đẩy lên trên người Trà Sữa.
Mà người làm chủ nhân như cô cũng chỉ có thể giúp được con chuột nhỏ nhà mình bấy nhiêu đó thôi!
Buổi chiều.
Có lẽ là do nghe được một màn phát sinh vào buổi sáng, cho nên lúc này đây, trong hội trường đặc biệt náo nhiệt hơn lúc sáng rất nhiều.
Liễu Thần Dật đứng giữa vòng vây của chúng nữ tử, mỉm cười ôn nhuận, trong tay cầm quạt giấy, kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề của chúng nữ tử.
Tuy nhiên, ngay khi hắn nhìn thấy thân ảnh của bạch y thiếu nữ từ bên ngoài hội trường bước vào, đôi con ngươi ôn hòa liền trầm xuống một chút, nhưng rất nhanh thì hắn ta đã khôi phục lại thần sắc bình thường, khuôn mặt mỉm cười tươi như ánh mặt trời.
"Vân cô nương, hy vọng trong trận tỷ thí tiếp theo, cô vẫn có thể may mắn đánh bại được ta!"
Ngụ ý, Vân Lạc Phong có thể thắng được Liễu Thần Dật hắn hoàn toàn là nhờ vào vận khí tốt, không hề liên quan gì đến thực lực.
"Ngu ngốc!"
Diệp Hi Mạch hừ lạnh một tiếng, mày kiếm khẽ nhướng cao hàm chứa một mạt kiêu ngạo: "Thắng làm vua thua làm giặc! Ngươi thua, vậy chứng tỏ ngươi tài không bằng người! Một kẻ mà ngay cả thất bại cũng không dám đối mặt, thì đã định sẵn là không thể làm nên trò trống gì rồi!"
Hai mắt Liễu Thần Dật lại một lần nữa trầm xuống, khóe môi lặng lẽ kéo ra nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười của hắn ta lúc này không còn ôn nhuận nữa, ngược lại còn mang lại một chút cảm giác nguy hiểm.
"Nếu ta thằng Vân Lạc Phong thì sao?"
Diệp Hi Mạch nghe thấy liền cười châm chọc: "Thắng đệ muội của ta? Đầu óc ngươi là hố rỗng sao? Đã thua hết một lần rồi, vậy mà còn dám mạnh miệng khoác lác!"
Nếu lúc này bọn họ đều ở trên quốc thổ Thiên Vân Quốc, Diệp Hi Mạch đã sớm động thủ rồi! Đáng tiếc, bọn họ hiện đang ở trên đất của Thiên Hồi Đế Quốc, nếu Diệp Hi Mạch có làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, thì rất có thể sẽ liên lụy đến toàn bộ Diệp gia.
Liễu Thần Dật nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy trong tay, ánh mắt chuyển hướng sang người Vân Lạc Phong, nói: "Nếu như ta thắng cô, ta muốn cô làm nữ nhân của ta, cô có dám cá cược không?"
Nữ nhân này quá kiêu căng ngạo mạn, mà hắn, hắn muốn đem tất cả tôn nghiêm của Vân Lạc Phong dẫm đạp dưới lòng bàn chân của mình, xé nát cái vẻ mặt kiêu ngạo không coi ai ra gì kia của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong dừng bước, cuối cùng cũng quay đầu lại, cất tiếng nói với giọng điệu tùy tiện, nháy mắt đã thu hút cái nhìn của tất cả mọi người về hướng này: "Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách đấu cùng ta?"
Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách đấu cùng ta?
Thiếu nữ này trước sau vẫn kiêu ngạo cuồng vọng như thế. Liễu Thần Dật ngươi không phải muốn đấu với ta hay sao? Nhưng ngươi có cái tư cách đó hay không?
Sau khi nói xong một câu này, dưới ánh mắt âm trầm của Liễu Thần Dật, Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, nhắm thẳng hướng đài tỷ thí mà đi!
Sắc mặt Liễu Thần Dật trầm xuống, trên mặt ẩn ẩn vẻ phẫn nộ: "Vân Lạc Phong, ngươi không dám cá cược có phải là do sợ hay không? Cho nên mới không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta? Nguyên lai, người của Thiên Vân Quốc đều là một đám nhu nhược, không có chút can đảm nào cả!"
"Sư phụ!"
"Tiểu thư!"
Lâm Nhược Bạch và mọi người trong quân đoàn đều biết rõ đây là phép khích tướng của Liễu Thần Dật, nhưng bọn họ khó thể nhẫn nại được nữa, từng đôi mắt đều nhìn về phía Vân Lạc Phong, còn mang theo một chút nôn nóng.
Vân Lạc Phong dừng bước, thân mình của cô thong thả quay lại về phía sau, đôi mắt đen nhánh từ từ dừng lại trên người Liễu Thần Dật.
Liễu Thần Dật cong môi cười nhạt, hắn đã biết trước, bất luận là kẻ nào thì cũng đều sẽ trúng kế khích tướng của hắn mà thôi, cho dù là Vân Lạc Phong thì cũng không có ngoại lệ.
"Vân cô nương...." Liễu Thần Dật để giọng điệu của mình nghe có vẻ ôn hòa hơn, mỉm cười nhìn Vân Lạc Phong.
Thế nhưng, hắn chỉ vừa mới mở miệng thì liền bị Vân Lạc Phong lên tiếng cắt ngang trước.
"Ta không tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, không phải bởi vì sợ ngươi, mà là..... Câu nói kia của ngươi làm cho ta thấy ghê tởm! Nam nhân của ta, chỉ có một người! Ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đem việc này ra mà cá cược!" Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nếu như ngươi muốn cá cược với ta, vậy được, nếu như ta thua, ta tự chặt một tay, ngươi thua, thì cũng sẽ như vậy! Ngươi.. Có dám tiếp nhận hay không?"
Thần sắc trên mặt Liễu Thần Dật có hơi trắng bệch một chút: "Tự chặt một tay? Cá cược như thế thì quá tàn nhẫn, ta sao đành lòng để một mỹ nhân như cô tự chặt một tay của mình được? Không bằng như thế này đi, cô thua thì phải làm người hầu cho ta, ngược lại, nếu ta thua thì ta cũng sẽ làm người hầu cho cô, như thế nào?"