Nói thật thì Liễu Thần Dật đối với bản thân mình cũng không có bao nhiêu lòng tin, cho nên mới không dám tiếp nhận đề nghị của Vân Lạc Phong.
Cánh tay đối với người tu luyện mà nói, là quá sức quan trọng, tự chặt lấy một tay, cũng tương đương với việc hủy đi tiền đồ của mình.
"Thế nào, ngươi không dám đồng ý?" Vân Lạc Phong hơi hơi nheo hai mắt lại, mỉm cười đầy tà khí: "Hay là nói.... Ngươi sợ?"
"Sợ?" Liễu Thần Dật cười lạnh hai tiếng: "Ta có gì mà phải sợ? Vân Lạc Phong, tay phải của người vốn dĩ đã có vấn đề, nếu như ngươi thua rồi tự chặt tay phải của mình đi, vậy chẳng phải là quá không công bằng hay sao?"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Liễu Thần Dật: "Ta thua, ta tự phế tay trái, thế nào, ngươi đã dám tiếp nhận chưa?"
Hai mắt Liễu Thần Dật liền trầm xuống, trên khuôn mặt ôn nhuận là một mảnh tái nhợt.
Hắn ta trầm ngâm hết nửa ngày, cắn răng nói: "Được, ta đồng ý!"
Cho dù đến lúc đó hắn có thua thì đã sao chứ? Có Lăng Quý Phi chống lưng, Vân Lạc Phong sẽ không dám manh động mà chặt tay của hắn!
"Chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong khẽ cười một tiếng, sau đó liền chậm rãi đi về vị trí dành cho Thiên Vân Quốc.
Nửa ngày sau, giữa một đám thái giám và cung nữ vây quanh, Long Nguyên và Lăng Quý Phi nghênh bước mà đến, sau khi ngồi xuống, mắt lạnh của Long Nguyên liền đảo qua các thiên tài của chư quốc một lượt.
"Trận tỷ thí y thuật thứ hai sẽ được cử hành bên trong Dược Tháp! Dược Tháp này là do một vị tổ tiên từ trăm ngàn năm trước kiến tạo nên rồi lưu truyền lại cho đến bây giờ, mục đích chính là để khảo nghiệm năng lực về y thuật của mọi người! Bên trong Dược Tháp chính là ảo cảnh, mỗi người khi tiến vào Dược Tháp đều sẽ gặp phải ảo cảnh khác nhau, điểm chung duy nhất chính là, các ngươi đều sẽ gặp được người bệnh ở trong ảo cảnh của mình!"
"Chữa khỏi cho người bệnh, thì có thể thông qua một tầng, người nào lên tới tầng thứ tám trước tiên, người đó chính là quán quân của hạng mục tỷ thí y thuật trong đại hội tranh tài năm nay!"
"Ngoài ra, trong ảo cảnh cũng sẽ xuất hiện dược liệu, bếp lò để sắc thuốc, các ngươi có thể tận dụng mọi thứ để chữa bệnh cho người bệnh, nếu như chữa trị thất bại, vậy sẽ bị Dược Tháp đào thải ra ngoài!"
"Bệ hạ!"
Giữa đám người bên dưới bỗng nhiên có một nữ tử áo lục tiến lên, nữ tử này vô cùng xinh đẹp, thần sắc linh động.
Cô ta nhìn Long Nguyên, hỏi: "Nếu như không có người nào có thể lên được tầng thứ tám thì sao?"
"Không ai có thể lên được tầng thứ tám, vậy thì cứ dựa theo ai vào tầng thứ bảy trước để xếp hạng, cứ vậy mà tính, mà những người bị loại ra sớm nhất, tất nhiên là sẽ bị xếp hạng cuối cùng!"
Đối mặt với nữ tử áo lục kia, Long Nguyên trả lời bằng thái độ khá khách khí, trên mặt còn mỉm cười: "Nhân tiện, ta cũng nhắc nhở một chút, thời gian chữa bệnh cũng có giới hạn, nếu trong vòng nửa canh giờ mà các ngươi không thể chữa khỏi được cho người bệnh của mình thì cũng sẽ bị đào thải!"
Diệp Hi Mạch liếc nhìn nữ tử áo lục kia một cái, rồi nhỏ giọng nói bên tai Vân Lạc Phong: "Đệ muội, nữ tử này là Phong Khinh công chúa của Lưu Nguyệt Đế Quốc, là đế quốc xếp thứ hai trong tam đại đế quốc của đại lục này!"
Người của Lưu Nguyệt Đế Quốc? Chẳng trách Long Nguyên lại khách khí với cô ta như vậy.
Nói đến cùng, Thiên Hồi Đế Quốc này cũng chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Vân Lạc Phong đưa tay lên sờ sờ cằm, đáy mắt chợt lập lòe vài tia sáng.
Tuy nhiên....
Quy tắc hoạt động của Dược Tháp này lại rất giống với Y Tháp trong ý tưởng của Vân Lạc Phong cô.
Nếu có thể nắm vững được nguyên lý vận hành ảo cảnh trong Dược Tháp, có lẽ có thể đem nó áp dụng vào bài khảo hạch của các tầng trong Y Tháp.
Mà sau khi Long Nguyên nói xong những lời kia, thì liền hạ lệnh cho thái giám đưa các thiên tài của chư quốc tiến đến Dược Tháp.
Cũng may là khoảng cách từ hội trường đến Dược Tháp không xa, cho nên đi không được bao lâu thì tất cả mọi người đã đến ngay bên dưới một tòa tháp cao lớn...
Trong mắt Vân Lạc Phong bỗng lóe lên một tia sáng khác thường, theo lý mà nói, Dược Tháp này cao lớn như thế, dưới hoàn cảnh bình thường, dù đứng ở hoàng cung thì cũng vẫn có thể nhìn thấy được nó mới đúng.
Thế nhưng, nếu như bọn họ không đến nơi này, thì hoàn toàn không thể nào biết được ở đây lại tồn tại một tòa tháp như thế này.
"Chư vị, mời vào!"
Thái giám dùng chìa khóa mở ra đại môn của Dược Tháp, sau đó liền cất giọng nói bén nhọn the thé của mình lên.
Chúng thiên tài liền vội vàng đi vào bên trong Dược Tháp, nháy mắt đã biến mất bên trong màn sương trắng mờ ảo ௱ôЛƓ lung.
_____
Tầng một Dược Tháp.
Trước mặt Vân Lạc Phong là mười người bệnh đang nằm tê liệt trên mặt đất, những người bệnh này đều đang ôm lấy lòng иgự¢ kêu rên đau đớn không ngừng, sắc mặt bọn họ tái nhợt, ngập tràn thống khổ.
Vân Lạc Phong hơi ngẩn ra một chút.
"Vừa rồi... Tên hôn quân Long Nguyên kia có nói qua là số lượng người bệnh ở tầng một này là mười người hay không?"
"Hình như là không có...."
Hỏa Hỏa không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, cô bé khẽ nhún chân một cái thì cả người đã ngồi tuốt trên một nhánh cây, hai chân đung đưa tới lui mà nhìn về phía chủ nhân nhà mình bên dưới.
"Chủ nhân, dựa vào y thuật của tỷ thì cứu cả mười người bệnh này cũng đâu có thành vấn đề!"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ta đang lo lắng cho Chung Linh Nhi, thời gian Chung Linh Nhi tiếp xúc với y thuật còn chưa được bao lâu, nếu chỉ trong nửa canh giờ mà phải cứu chữa cho mười người bệnh, căn bản là không có khả năng làm được!"
Lấy bản lĩnh y thuật của Chung Linh Nhi hiện tại mà nói, thì việc cứu chữa cho mười người trong thời gian ngắn như vậy là không thể nào!
Bảo sao Vân Lạc Phong lại không lo lắng cho Chung Linh Nhi?
"Bỏ đi! Ta cứ lên tầng tiếp theo rồi lại nói sau. Ngôi vị quán quân này, ta cần phải lấy cho bằng được!"
_____
Trên đài cao bên ngoài Dược Tháp.
Long Nguyên đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị, trong mắt chứa đầy tia sáng âm hiểm, trên môi lại treo lên ý cười lạnh lẽo.
Lăng Quý Phi mỉm cười đầy dịu dàng rúc vào trong lòng иgự¢ của Long Nguyên, trên mặt nở nụ cười vừa tươi vừa hưng phấn.
Vân Lạc Phong, không phải ngươi đã đánh cược với Liễu Thần Dật à? Hiện tại, ta sẽ khiến cho ngươi thua đến mức thân bại danh liệt, không còn cơ hội trở mình!
"Không xong! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Đúng ngay vào lúc này, một đạo thân ảnh vội vã chạy tới, khi dừng lại thì thở hồng hộc.
Trên người của người nọ mặc triều phục của ngự y, hiển nhiên là người của ngự y viện.
Người nọ bước nhanh tới trước mặt của đám người Thanh Mộc, thần sắc trên mặt ngập tràn sự nôn nóng: "Thanh Mộc đại nhân, Cát Dương đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi! Vừa rồi ta đi dò xét bên dưới Dược Tháp, phát hiện ra có người lén lút đem trận pháp khó khăn nhất trong Dược Tháp mở ra."
Trận pháp bên trong Dược Tháp tổng cộng được chia làm hai loại, một loại là trận pháp bình thường, dùng để khảo nghiệm năng lực y thuật của những thiên tài trẻ tuổi, còn một loại khác.... Chình là dùng làm tiêu chuẩn để tuyển chọn y sư tiến vào ngự y viện.
Trận pháp kia khi mở ra thì sẽ có mười người bệnh đồng thời xuất hiện, hơn nữa, bệnh tình của mỗi người còn cực kỳ nghiêm trọng, nếu người gặp phải trận pháp này có thể lên được đến tầng thứ tư, thì xem như có đủ tư cách tiến vào ngự y viện.
Thanh Mộc tất nhiên là cũng đã trải qua trận pháp tàn khốc kia, vội vàng đứng dậy, sắc mặt nôn nóng hỏi: "Là kẻ nào đã mở ra trận pháp đó hả? Các thí sinh căn bản là không đủ khả năng để ứng phó với trận pháp khó như vậy! Đúng rồi, ngươi có tra ra được người gặp phải trận pháp khó kia là ai hay không?"
Người ngự y nọ thật cẩn thận liếc nhìn Thanh Mộc, nói: "Là.... Vân Lạc Phong!"
Ầm!!!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, bước chân của Thanh Mộc lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất.
Đột nhiên, ông ngẩng đầu nhìn về phía Long Nguyên và Lăng Quý Phi trên đài cao, mở miệng chất vấn: "Bệ hạ, có đủ tư cách tiến vào bên trong Dược Tháp, ngoại trừ người của ngự y viện chúng ta thì cũng chỉ có mỗi một mình ngài mà thôi, vì vậy, thần xin cả gan hỏi, việc này có phải là do bệ hạ ngài làm hay không?"
Thanh Mộc nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt ông lúc này ngập tràn sự phẫn nộ và thất vọng.
Ông biết Long Nguyên không hề thích Vân Lạc Phong, nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ tới, Long Nguyên lại dùng đến phương pháp như vậy để mà gây khó dễ cho Vân Lạc Phong.
Trận tỷ thí này, không công bằng!
Long Nguyên nhíu chặt hai mày, khuôn mặt lạnh băng, nói: "Thanh Mộc, ngươi thật to gan! Chuyện này rõ ràng là trách nhiệm của ngự y viện các ngươi, vậy mà ngươi còn dám ở đây chất vấn trẫm?"
"Ngài....." Thanh Mộc tức đến cả người run rẩy không ngừng.
Bình thường, Thanh Mộc đã vô cùng thất vọng với Long Nguyên rồi, nhưng mà ngày hôm nay, cái thất vọng ấy đã biến thành tuyệt vọng luôn rồi.
Năm đó, thời điểm tiên hoàng băng hà, các hoàng tử vì trang giành ngôi vị mà huynh đễ tương tàn, nếu như lúc ấy không có sự hỗ trợ của ông, thì dù Long Nguyên thân là thái tử cũng khó mà thuận lợi đăng cơ.
Giờ đây, vị hoàng đế do một tay mình nâng đỡ lại biến thành một tên hôn quân ham mê mỹ sắc!
"Thanh Mộc!" Cát Dương sợ Thanh Mộc sẽ tiếp tục nói ra lời đại nghịch bất đạo, liền vội vàng chạy tới kéo lấy tay của Thanh Mộc, rồi nhìn về phía Long Nguyên: "Thần khẩn xin bệ hạ hạ chỉ, để cho các thí sinh bắt đầu thi lại từ đầu!"
Long Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Tỷ thí đã bắt đầu, ngươi nói dừng lại là lập tức dừng lại sao? Trẫm không thể chỉ vì một mình Vân Lạc Phong mà gây cản trở cho các thí sinh khác!"
Lúc này đây, ngay cả Cát Dương và những người còn lại cũng đã cảm thấy thất vọng tới cực điểm. Chẳng lẽ, bọn họ thật sự còn muốn tiếp tục trung thành với một tên hôn quân vô đạo, quá mức ngu xuẩn này nữa sao?
Hiện giờ, tất cả mọi chuyện, Long Nguyên đều nghe theo Lăng Quý Phi, có lẽ không cần bao nhiêu thời gian nữa, Long Nguyên cũng sẽ nghe lời Lăng Quý Phi mà phế đi đám lão gia hỏa bọn họ!
"Thanh Mộc đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, lại dám kêu gào trước mặt trẫm!"
Gương mặt của Long Nguyên trầm xuống, hừ lạnh mà nói.
Ánh mắt Lăng Quý Phi chợt lóe, cười khẽ một tiếng rồi dựa vào lòng иgự¢ của Long Nguyên.
"Bệ hạ, Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta không thiếu y sư cường đại, thần tђเếק thấy Thanh Mộc này cũng chẳng có tác dụng gì nữa, không bằng cứ bãi đi chức quan của ông ta!"
Long Nguyên có chút đau đầu mà đỡ lấy trán của mình: "Thanh Mộc này trước giờ luôn nghịch lại ý trẫm, nàng cho rằng trẫm không muốn phế ông ta sao? Chẳng qua là trước kia Thanh Mộc từng cứu mạng của phụ hoàng, nếu bây giờ đột nhiên bãi quan của ông ta mà không có lý do chính đáng, e là sẽ khiến cho quần thần cảm thấy lạnh tâm!"
Lăng Quý Phi nhướng nhướng mày, không có tiếp tục châm ngòi với Long Nguyên, đôi mắt đẹp của cô ta quét về phía Thanh Mộc, trên môi khẽ gợi lên một nụ cười lạnh.
Thanh Mộc này, tuyệt không thể lưu!
Nếu không, nói không chừng một ngày nào đó, lão già này sẽ ở trước mặt bệ hạ mà cáo trạng mình!
Nếu bệ hạ không thể đuổi ông ta đi, vậy mình cũng không ngại dùng một chút thủ đoạn, khiến cho danh tiết của ông ta khó mà bảo toàn!
Mọi người trong quân đoàn nghe thấy lời nói của Thanh Mộc và Long Nguyên, đều giận đến tím mặt, nếu không phải Diệp Linh quát lên bảo họ dừng lại, có lẽ tất cả bọn họ đã sớm liều mạng xông lên rồi.
"Nơi này là Thiên Hồi Đế Quốc, chủ tử còn chưa đi ra, chúng ta không được gây thêm phiền phức cho chủ tử, hơn nữa, ta tin tưởng vào thực lực của chủ tử, chỉ một chút chuyện nhỏ này còn chưa đủ để làm khó được chủ tử!"
Đây là nguyên văn lời nói của Diệp Linh, cũng chính vì những lời này, mà mọi cảm xúc giận dữ, nôn nóng, lo âu của mọi người trong quân đoàn đều được lắng xuống, khiến họ tỉnh táo lại.
Đúng thế!
Tiểu thư ở trong cảm nhận của bọn họ, chính là một sự tồn tại giống như thần minh!
Không có bất cứ khó khăn trắc trở nào có thể làm chùng bước chân của tiểu thư!
Hiện tại, việc bọn họ cần làm là an tĩnh chờ đợi ở chỗ này, vậy là đủ rồi!
"Nửa canh giờ qua rồi, đã có người bị đào thải!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dõi mắt về phía đại môn của Dược Tháp.
Đại môn Dược Tháp từ từ hé mở, vài thanh niên trẻ tuổi ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài, mấy người bọn họ ngay cả tầng thứ nhất cũng không thể thông qua được, thì có thể tưởng tượng được,khi trở về sẽ bị trừng phạt như thế nào.
"Bệ hạ, tốc độ của Vân Lạc Phong này cũng thật là chậm!" Lăng Quý Phi cười mỉa: "Chỉ có mỗi việc đi ra khỏi Dược Tháp mà cũng đi lâu như vậy, thần tђเếק đoán, nha đầu kia chắc chắn là không cam lòng, cho nên mới không muốn ra khỏi Dược Tháp!"
Nếu như khảo hạch thất bại, Dược Tháp sẽ đem người đó truyền tống đến cửa, để cho người đó tự mình đi ra ngoài, cho dù là thất bại ở tầng thứ mấy đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị truyền tống đến lối ra ở tầng một này.
Cũng chính vì thế, Lăng Quý Phi mới đưa ra suy đoán vừa rồi, cho rằng Vân Lạc Phong đang núp ở bên trong không chịu ra, sợ sẽ bị mất mặt xấu hổ.
Long Nguyên lạnh lùng lên tiếng: "Cho dù cô ta không muốn đi, Dược Tháp cùng sẽ đem cô ta quăng ra ngoài, để tránh làm ảnh hưởng đến trận tỷ thí của những người khác!"
Nửa canh giờ phải trị khỏi được cho mười bệnh nhân, chuyện này cũng chỉ có những lão già ở ngự y viện mới làm được mà thôi.
Dù Vân Lạc Phong là thiên tài, nhưng tuổi còn trẻ như thế, thì lấy đâu ra được cái bản lĩnh này?
Cho nên, mấy người bọn họ đều tin rằng, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ bị đào thải ngay ở tầng đầu tiên.
"Ái phi, nàng cứ chờ mà xem, nếu Vân Lạc Phong còn một hai không chịu đi ra ngoài, Dược Tháp chắc chắn sẽ nổi giận!" Long Nguyên cười lạnh một tiếng, chuyển tầm mắt về phía đại môn của Dược Tháp, chậm rãi mở miệng.
Tuy nhiên, vừa nhìn lại, thì tức khắc cả khuôn mặt của hắn đều biến sắc....
Chỉ thấy Dược Tháp kia không hề đem Vân Lạc Phong quăng ra ngoài giống như là hắn tưởng tượng, mà là đang từ từ đóng cửa lại.
Một khi Dược Tháp đóng cửa, tức là đã chứng minh tất cả những người bị đào thải đều đã đi ra ngoài hết rồi.
"Dược Tháp này có phải là đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không?" Lăng Quý Phi chợt ngẩn ra, sau đó lại cắn môi nói.
Tức thì, đôi con ngươi sắc bén của Long Nguyên liền bắn về phía những thí sinh vừa mới bị đào thải ra khỏi Dược Tháp: "Những người bị đào thải ngoại trừ các ngươi còn có ai nữa hay không? Có người nào trốn trong Dược Tháp không chịu ra ngoài không?"
Mấy thí sinh kia đều ngẩn người, sau đó lần lượt lắc lắc đầu.
"Không có, những người bị đào thải chỉ có mấy người chúng ta mà thôi!"
Sắc mặt Long Nguyên càng thêm khó coi: "Các ngươi có nhìn thấy Vân Lạc Phong hay không?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thật sự chỉ có mấy người chúng ta bị đào thải mà thôi! Không còn người nào khác nữa!"
Không có Vân Lạc Phong?
Sao có thể?
Long Nguyên gắt gao siết chặt nắm tay, sắc mặt càng thêm xanh mét.
Nửa canh giờ thời gian cũng đã trôi qua rồi, tại sao Vân Lạc Phong vẫn còn chưa bị đào thải kia chứ?
Cũng giống như Long Nguyên, những người khác cũng đều trợn tròn hai mắt.
Vân Lạc Phong không có bị đào thải?
Nói cách khác, nữ tử này đã thành công thông qua tầng một, tiến lên tầng thứ hai?
Thanh Mộc cùng Cát Dương quay sang hai mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kђเếק sợ ở trong mắt đối phương.
Nếu Vân Lạc Phong thật sự thông qua, vậy đã trực tiếp chứng minh thiên phú của người này không có ai có thể sánh được!
"Thanh Mộc, ông đoán xem, Vân cô nương có thể lên được đến tầng thứ mấy?" Cát Dương đã bình ổn lại được cảm xúc của mình, hơi hơi mỉm cười, hỏi Thanh Mộc.
Thanh Mộc cũng cong môi cười, đáp: "Độ khó của trận pháp khó ở tầng thứ tư đã vượt qua trận pháp bình thường ở tầng thứ tám, cho nên, ta đoán Vân cô nương có thể sẽ lên đến được tầng ba, hoặc giả tầng bốn cũng không chừng!"
Hít!!!
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người chung quanh đều hít lấy một ngụm khí lạnh.
Mức độ khó khăn ở tầng thứ tư của trận pháp khó đã vượt qua mức độ khó khăn ở tầng tám của trận pháp bình thường?
Ấy vậy mà Thanh Mộc đại sư còn nói Vân Lạc Phong có thể sẽ đến được tầng bốn?
Trong đám đông, không biết có người nào lại đột nhiên cất lên giọng nói đầy trào phúng.
"Vân Lạc Phong kia có thể thông qua được tầng thứ nhất chẳng qua là nhờ có vận khí tốt thôi, không có nghĩa là ở những tầng tiếp theo cô ta cũng sẽ may mắn như vậy, vì vậy, chắc chắn là ở tầng kế tiếp Vân Lạc Phong sẽ bị đào thải!"
Thời gian cứ từng giây từng phút một trôi qua, không bao lâu sau, nửa canh giờ tiếp theo cũng đã hết.
Đại môn Dược Tháp lại lần nữa mở ra, lại có thêm vài thí sinh, có nam có nữ, uể oải xuất hiện ở ngay cửa. Tuy nhiên, trong số những người đó, vẫn không hề có thân ảnh của Vân Lạc Phong.
"Chuyện này không thể nào có khả năng!"
Long Nguyên đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đại môn của Dược Tháp: "Nửa canh giờ ở tầng thứ hai cũng đã kết thúc, những người không thể chữa khỏi cho bệnh nhân ở tầng hai cũng đã bị đào thải, vậy tại sao vẫn không nhìn thấy Vân Lạc Phong?"
"Bệ hạ.... " Lăng Quý Phi chần chờ suốt nửa ngày mới cất tiếng hỏi: "Có phải Dược Tháp đã xảy ra vấn đề gì hay không? Vì vậy mà còn chưa kịp đuổi hết người bị đào thải ra ngoài thì đã đóng cửa rồi?"
Long Nguyên vừa nghe thấy lời này, liền chuyển tầm mắt về phía những thí sinh đang uể oải vì bị đào thải, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy Vân Lạc Phong hay không?"
Mấy người kia ngẩn người, sau đó liên tục lắc lắc đầu.
"Vân Lạc Phong hình như... Không có ở cửa!"
Nếu như Dược Tháp xảy ra vấn đề, không có đuổi hết người bị đào thải ra đã đóng cửa, thì tại sao những người này lại không có nhìn thấy Vân Lạc Phong?
Đặc biệt là, trong số những người bị đào thải ở tầng hai này còn có cả người của Lam Tường Quốc, cho nên, càng không có khả năng giúp Vân Lạc Phong gian lận.
Thân mình Long Nguyên chợt mền nhũn, ngã phịch xuống ghế, thần sắc uy nghiêm của hoàng đế lúc này bị thay bằng một mảnh tái nhợt, sắc mặt thập phần khó coi.
Những người vừa bị đào thải còn chưa biết là có chuyện gì xảy ra, quay sang hai mặt nhìn nhau đầy khó hiểu, lát sau mới có người giải thích cho họ biết tình huống hiện tại là như thế nào. Sau khi được biết trận pháp mà Vân Lạc Phong đối mặt là trận pháp dùng để khảo hạch y sư tiến vào ngự y viện, thì tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.
Dưới không khí lạ thường như thế, nửa canh giờ nữa lại trôi qua, đại môn của Dược Tháp lại chậm rãi hé mở, một đám người trẻ tuổi không thông qua được tầng ba uể oải ủ rũ xuất hiện ngay ở cửa tầng một.
Một lần nữa, trong số những người kia vẫn không có thân ảnh của Vân Lạc Phong.
"Khảo nghiệm ở tầng ba kết thúc rồi, nếu như không thấy Vân Lạc Phong bị đào thải thì có nghĩa là cô ấy đã thành công tiến lên tầng bốn!"
Tầng thứ tư, chỉ có các y sư trong ngự y viện mới đủ thực lực tiến vào!
Hiện tại, Vân Lạc Phong đã tiến vào tầng thứ tư?
Hít!!!
Tất cả mọi người lại phải hít thêm một ngụm khí lạnh vào người, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cánh cửa lớn của Dược Tháp từ từ đóng chặt lại.
"Cát Dương, ông đoán thử xem, nha đầu kia có thể lên được tầng thứ năm hay không?"
Gương mặt già nua của Thanh Mộc có chút kích động, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
Không có người nào hiểu rõ hơn so với người của ngự y viện, cái khảo hạch này khó đến mức nào? Nếu như Vân Lạc Phong có thể thành công thông qua được tầng thứ năm, vậy thì có thể đại biểu cho việc y thuật của Vân Lạc Phong không hề kém hơn y sư trong ngự y viện.
Tuy nhiên, người của ngự y viện đại đa số đều đã quá nửa trăm, nha đầu này lại mới có bao lớn? Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu bậc này, Thiên Vân Quốc đúng là đã nhặt được một bảo vật tuyệt thế mà!
Thời gian của tầng thứ năm cũng đã qua!
Trong số những thí sinh bị đào thải, vẫn không hề có bóng dáng của Vân Lạc Phong như cũ.
Cảm xúc kђเếק sợ của mọi người lúc đầu bây giờ đều đã biến thành ૮ɦếƭ lặng. Dường như bọn họ đã có thể tiếp nhận được một phần của sự chấn động mà Vân Lạc Phong mang đến cho bọn họ.
Thanh Mộc và Cát Dương lại quay sang nhìn nhau, đều thấy được sự vui sướng trong mắt đối phương.
Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu như hành vi của Vân Lạc Phong trong ngày hôm nay bị truyền ra ngoài, thì ngay cả hai đế quốc còn lại cũng sẽ dốc lòng chiêu mộ Vân Lạc Phong.
"Các người đoán xem, rốt cuộc Vân Lạc Phong có thể đi được đến tầng thứ mấy đây?"
"Cái này cũng khó nói lắm, bất quá, ta đoán cô ấy rất nhanh sẽ đến cực hạn thôi! Khẳng định là ở tầng thứ sáu Vân Lạc Phong sẽ bị đào thải!"
Nhóm quần chúng bắt đầu sôi nổi nghị luận, trong mắt bọn họ lúc này đã không còn sự trào phúng như lúc mới bắt đầu, ngược lại là đang suy đoán xem Vân Lạc Phong sẽ có thể đi được đến tấng thứ mấy của Dược Tháp!
Đại môn của Dược Tháp lại lần nữa mở ra!
Hai tay của Liễu Thần Dật chắp ra sau lưng, khóe môi giương lên nụ cười đắc ý, đôi con ngươi ôn nhuận đảo quanh bốn phía, hỏi: "Vân Lạc Phong đâu? Có phải là đang núp ở đâu đó không dám ra gặp ta hay không? Các người mau bảo cô ta ra gặp ta đi! Yên tâm! Liễu Thần Dật ta là người từ trước đến giờ luôn thương hương tiếc ngọc, ta sẽ không thật sự phế đi cánh tay của cô ta đâu!"
Trong Dược Tháp này, người có thể đi được đến tầng sáu cũng đã được xem như là một thiên tài xuất chúng.
Cho nên, Liễu Thần Dật kết luận, Vân Lạc Phong tuyệt đối không thể đi được đến bước này.
Nhưng điều khiến cho Liễu Thần Dật thấy khó hiểu chính là, bình thường đám hoa si kia thấy hắn thì sẽ như ruồi thấy mật mà bu lại chung quanh, lúc này thấy hắn ra tới, chiếu lý nên đến vây quanh hắn mà hỏi han ân cần mới đúng. Thế nhưng lúc này đây, một người cũng không thấy đến, ngược lại còn dùng một loại ánh mắt cổ quái mà nhìn hắn.
Liễu Thần Dật cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, liền nhíu chặt mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Lăng Quý Phi ngồi trên đài cao, sắc mặt đã có chút khó coi, ngữ khí cũng mang theo vài phần nghiêm khắc: "Liễu Thần Dật, ngươi đúng là đã khiến cho Lam Tường Quốc chúng ta mất hết thể diện, cư nhiên chỉ có thể đi được đến tầng thứ sáu thì bị đào thải! Ngay cả Vân Lạc Phong mà vẫn còn chưa có ra khỏi Dược Tháp kia kìa!"
Vốn dĩ nghe thấy Lăng Quý Phi quở trách, Liễu Thần Dật liền có chút khó chịu mà trầm mặt xuống, thế nhưng, một câu tiếp theo của Lăng Quý Phi lại khiến cho hắn ૮ɦếƭ sửng tại chỗ.