Vân Lạc Phong.... Còn chưa ra khỏi Dược Tháp?
Liễu Thần Dật quay phắt đầu lại, nhìn cánh cửa Dược Tháp đang đóng chặt, gương mặt ngay tức khắc liền tái nhợt đến không còn một giọt máu.
Đôi con ngươi ôn nhuận cũng tràn đầy sự kinh hãi không thôi!
Lăng Quý Phi dứt khoát không để ý tới Liễu Thần Dật nữa, hừ lạnh một tiếng, rồi đem tầm mắt chuyển dời về phía Dược Tháp, đáy mắt là một mảnh âm trầm.
Nữ nhân Vân Lạc Phong này, tuyệt đối không thể lưu lại!
Trong khắp chư quốc trên phiếm đại lục này, có thể đi đến được tầng thứ bảy của Dược Tháp cũng chỉ có một số ít người mà thôi, một khi thông qua được tầng thứ bảy, thì khoảng cách thông qua được tầng thứ tám cũng không còn xa nữa.
Quy tắc của trận tỷ thí lần này chính là, ai là người đầu tiên lên được tầng tám, hơn nữa còn hoàn thành được nhiệm vụ ở tầng tám thì sẽ nhận được một miếng ngọc bài của Thiên Hồi Đế Quốc! Lấy được ngọc bài này thì có thể chứng minh được rằng, ngươi đã hoàn toàn thông qua tất cả tám tầng của Dược Tháp.
Bởi vì, Dược Tháp có hạn chế thời gian qua ải, trong nửa canh giờ phải hoàn thành nhiệm vụ của một tầng, nhưng lại không có cách nào thông báo cho bên ngoài biết người nào đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên! Tỷ như, trong lúc đào thải những người đã thất bại ở tầng năm ra bên ngoài, thì nói không chừng đã có thiên tài nào đó tiến lên được tới tầng bảy rồi!
Vì vậy mà Thiên Hồi Đế Quốc mới phải dùng miếng ngọc bài kia để làm vật chứng. Ai lấy được ngọc bài, người đó chính là quán quân!
Thời gian lặng lẽ trôi đi!
Mặt trời dần dần ngã về tây!
Dưới sự chờ đợi của mọi người, đại môn của Dược Tháp từ từ mở ra....
Ánh mặt trời mờ nhạt khuynh sái chiếu xuống, dừng lại trên người của thiếu nữ đang đứng trước đại môn của Dược Tháp.
Chỉ thấy người thiếu nữ này toàn thân bạch y trắng hơn cả tuyết, diện mạo xinh đẹp như họa, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong tà khí, dù là tám chữ tuyệt mỹ vô song, khuynh quốc khuynh thành thì cũng không hề nói quá một chút nào.
Liễu Thần Dật phút chốc quên cả việc thất bại trong tỷ thí, cứ ngây ngốc mà ngắm nhìn thiếu nữ phong hoa tuyệt đại kia, đôi con ngươi ôn nhuận như ngọc tràn đầy cảm giác kinh diễm.
Hơn hai mươi năm qua, bên cạnh hắn có vô số nữ tử, nhưng lại chưa có một người nào xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách, khiến hắn như muốn hồn phi phách lạc thế này.
"Vân cô nương, cô ra rồi?" Thanh Mộc cười hai tiếng: "Không sao cả, cô có thể lên được đến tầng thứ bảy thì đã xem như là không tệ rồi! Huống chi, trận pháp mà cô gặp phải là một trận pháp khó, cô chỉ cần đi đến được tầng thứ tư thì đã siêu việt hơn những người đi đến tầng thứ tám của trận pháp bình thường rồi!"
Lời nói của Thanh Mộc làm cho Vân Lạc Phong nhíu mày, trong đôi mắt đen lay láy bỗng xẹt qua một tia sáng khác thường.
Đúng vào lúc này, từ phía trên bỗng đột ngột truyền tới giọng nói lạnh lùng của Long Nguyên: "Thất bại chính là thất bại! Vân Lạc Phong ở tầng thứ bảy bị đào thải, thì đã chứng minh cô ta không phải là quán quân của hạng mục tỷ thí y thuật trong đại hội tranh tài lần này!"
"Nhưng mà khảo hạch dành cho Vân Lạc Phong lại khó khăn hơn so với những người khác gấp mấy lần!" Thanh Mộc còn muốn cố gắng vì Vân Lạc Phong mà cãi lý.
Trong mắt ông, Vân Lạc Phong vô cùng xứng đáng nhận lấy vị trí quán quân.
Ai ngờ, đối với lời nói của Thanh Mộc, Long Nguyên chỉ tỏ vẻ khinh thường nhìn đến.
"Trẫm mặc kệ Vân Lạc Phong gặp phải là khảo hạch thế nào. Trẫm chỉ biết, nếu như Vân Lạc Phong không phải là người đầu tiên thông qua được tầng tám, vậy thì cô ta chính là một kẻ thất bại trong trận tỷ thí này!" Long Nguyên khẽ hất cằm, từ trên cao mà nhìn xuống Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, đối với phán quyết của trẫm, ngươi có ý kiến gì hay không?"
Vân Lạc Phong dường như chẳng có chút nào để ý đến Long Nguyên, cô quay đầu lại nhìn Thanh Mộc, nói: "Vừa rồi ta ở trong Dược Tháp nhặt được một thứ, lại không biết nó là cài gì nên mang theo ra đây, xin mời Thanh Mộc đại sư giám định!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền đưa tay vào trong vạt áo trước иgự¢, lấy ra một miếng ngọc bài rồi đưa đến trước mặt Thanh Mộc.
Ngay khi Long Nguyên nhìn thấy miếng ngọc bài trong tay Vân Lạc Phong, thì sự lạnh lùng vô cảm trên mặt hắn ta ngay lập tức biến mất không tung tích, giọng nói lại run rẩy không thôi: "Miếng ngọc bài đó... Ngươi... Ngươi lấy được ở chỗ nào hả?"
"Ta chẳng phải đã nói rất rõ ràng rồi hay sao? Ta nhặt được trong Dược Tháp!" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Long Nguyên, không nóng không lạnh mà nói: "Cũng là do nó truyền tống ta ra khỏi Dược Tháp!"
Thanh Mộc ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên mà nhìn bốn chữ Thiên Hồi Đế Quốc được điêu khắc tinh tế rõ ràng trên miếng ngọc bài, tiếp theo ánh mắt ông hơi có chút dại ra mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, vừa... Vừa rồi cô đã đến tầng thứ mấy?"
Vân Lạc Phong nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ hết nửa ngày mới đáp: "Hình như là tầng thứ tám, sau khi ta chữa khỏi bệnh cho người bệnh ở tầng tám, thì liền xuất hiện miếng ngọc bài này, ta vốn định nhặt lên xem thử, ai ngờ chỉ vừa chạm vào thì liền bị đưa ra bên ngoài rồi!"
Ầm!
Tựa như sét đánh giữa trởi quang, toàn bộ hội trường cũng vì vậy mà bỗng trở nên lặng im không một tiếng động.
Ánh mắt của những người đó có ngạc nhiên, có kђเếק sợ, thậm chí còn có cả cuồng nhiệt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Đừng nói là Liễu Thần Dật đang đứng ở một bên không hiểu rõ chuyện gì, mà ngay cả bản thân Vân Lạc Phong cũng ngẩn ngơ, nghiễm nhiên là cô cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
"Cô thật sự đã trị hết người bệnh ở tầng tám?"
Hô hấp của Thanh Mộc bỗng trở nên dồn dập, nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt mà hỏi.
Dưới ánh mắt đầy kích động của lão nhân gia, Vân Lạc Phong chậm rãi gật đầu.
Thực tế mà nói, câu hỏi này của Thanh Mộc là quá dư thừa, chỉ bằng vào miếng ngọc bài mà Vân Lạc Phong đưa cho ông, cũng đã đủ để chứng minh thực lực của cô rồi! Thanh Mộc chẳng qua là cảm thấy quá mức không thể tin được, cho nên mới hỏi lại một lần nữa.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Vân Lạc Phong, Thanh Mộc liền cười phá lên thật to.
"Thiên tài, đây tuyệt đối là thiên tài từ xưa tới nay chưa từng có! Là người đứng đầu trong trăm ngàn năm qua!"
Liễu Thần Dật sửng sốt.
Người đứng đầu trong trăm ngàn năm? Thanh Mộc đại sư có phải đã quá khoa trương rồi không?
"Thanh Mộc đại sư, những vị thiên tài trong tam đại đế quốc cũng có đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ ở tầng tám kia, chẳng qua là tốc độ của bọn họ không nhanh bằng Vân Lạc Phong mà thôi, ngài nói như vậy, vậy chẳng phải là mấy người bọn họ cũng là thiên tài trước nay chưa từng có hay sao?"
Thanh Mộc hừ hừ: "Những người đó sao có thể so sánh được với Vân cô nương? Vừa rồi trong ảo cảnh, có phải các ngươi chỉ cứu có một người bệnh mà cũng phải cố gắng hết sức hay không? Tuy nhiên, ngươi lại không biết, Vân cô nương ở mỗi tầng đều phải chữa trị đến tận mười bệnh nhân, mà chứng bệnh của bọn họ còn hoàn toàn không giống nhau. Đối mặt với tình huống như vậy, Vân cô nương còn hoàn thành nhiệm vụ ở tầng tám nhanh hơn các ngươi, lấy được ngọc bài, ngươi lại còn dám nói những thiên tài của tam đại đế quốc kia có thể so sánh với Vân cô nương?"
Cái gì?
Trên mặt Liễu Thần Dật hiện lên vẻ kinh sợ, hai chân không nhịn được mà lui về sau hai bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Khó trách....
Khó trách vừa rồi khi hắn nói ra những lời nói kia, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn hắn ta.
Khó trách sau khi Vân Lạc Phong ra tới bên ngoài, ngay cả những nữ tử hoa si luôn vây quanh hắn cũng dùng ánh mắt cuồng nhiệt để nhìn Vân Lạc Phong.
Nguyên lai, ảo cảnh mà Vân Lạc Phong gặp phải bên trong Dược Tháp không cùng một cấp bậc với hắn! Vậy thì làm sao mà so sánh?
Theo như hắn biết, năm đó, khi Thanh Mộc đại sư và Cát Dương đại sư tiến vào Dược Tháp, cũng chỉ đến được tầng thứ năm là đã thất bại. Cho dù hiện giờ y thuật của hai lão già này đã tiến bộ hơn rất nhiều, thì cũng chưa đủ bản lĩnh để lên được tầng thứ tám.
Ấy vậy mà Vân Lạc Phong chẳng những lên được tầng tám, mà còn trong thời gian ngắn như vậy thành công phá ải. Dõi mắt nhìn lại lịch sử, có mấy người làm được điều này?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Liễu Thần Dật trắng bệch đến không còn một giọt máu, trong lòng lại âm thầm hối hận vì đã làm kẻ địch của Vân Lạc Phong.
"Đừng quên trận cá cược của chúng ta!" tầm mắt Vân Lạc Phong dừng lại trên người Liễu Thần Dật, khẽ cong môi cười: "Bây giờ ngươi muốn tự mình ra tay, hay là nhờ ta tới giúp ngươi?"
Khuôn mặt Liễu Thần Dật càng thêm trắng bệch, liên tục lui về sau.
"Vân cô nương, ngươi thật sự muốn bức người quá đáng như thế sao?"
"Bức ngươi? Không không, ta không có bức ngươi, ta là đang giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của chính ngươi!" Vân Lạc Phong cười tà tứ mà nhìn Liễu Thần Dật, tiến gần về phía hắn ta thêm hai bước, nói: "Suy cho cùng thì trận cá cược này là ngươi đề nghị trước tiên, ta chẳng qua là người tiếp nhận khiêu chiến mà thôi!"
Chớp mắt, Vân Lạc Phong đã đi đến trước mặt Liễu Thần Dật, khóe môi khẽ giương, từ trên cao mà nhìn xuống hắn.
Dường như bị ánh mắt của thiếu nữ trước mặt áp bách, làm cho sắc mặt của Liễu Thần Dật đã tái nay lại càng tái hơn, hắn ta quay sang nhìn về phía Lăng Quý Phi trên đài cao, mở miệng cầu cứu: "Quý Phi nương nương, cứu thần!"
Hắn vẫn còn chưa được hưởng thụ hết tất cả mỹ nữ trong thiên hạ, làm sao có thể ૮ɦếƭ ở chỗ này cho được?
Khuôn mặt kiều mỹ của Lăng Quý Phi hơi hơi trầm xuống, đôi con ngươi sắc bén bắn về phía Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, quy tắc của tỷ thí, giữa các thí sinh không được lén lút cá cược với nhau, bất luận là điều kiện cá cược gì đều không có hiệu quả!"
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Tại sao ta lại chưa bao giờ nghe nói qua quy tắc này?"
"Hừ!" Lăng Quý Phi khẽ hừ một tiếng: "Quy tắc này là bổn cung âm thầm đặt ra! Ngươi chưa nghe nói tới là do bản thân ngươi thiếu hiểu biết! Bây giờ bổn cung đây làm chủ, ra lệnh cho ngươi không được phép động đến một sợi tóc của Liễu Thần Dật!"
Bàn tay trắng trẻo mịn màng như ngọc của Lăng Quý Phi vỗ mạnh lên bàn, đôi mày liễu nhướng cao, giọng nói đầy uy nghiêm.
Trong lòng Liễu Thần Dật liền thở phào nhẹ nhõm, có sự bảo vệ của Lăng Quý Phi, cánh tay này của hắn có thể giữ lại được rồi....
Tuy nhiên....
Ngay lúc này...
Một đạo kiếm quang sắc bén chợt lóe lên, chớp mắt đã cắt đứt một cánh tay của Liễu Thần Dật, máu từ miệng vết thương tuôn ra ồ ạt như suối, đi kèm là một tiếng hét đau đớn vang vọng khắp thiên địa!
Mọi người ngay lập tức trợn tròn mắt, sau đó liền chuyển ánh mắt ngạc nhiên của mình về phía thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng dưới cơn gió nhẹ.
Trên mặt thiếu nữ kia trước sau vẫn giương lên nụ cười nhàn nhạt, diện mạo tuyệt thế khuynh thành như được họa từ trong tranh ra, cô ta mỉm cười mà nghênh đón lấy những ánh mắt hoặc là kђเếק sợ, hoặc là phẫn nộ mà chẳng hề có chút gì nao núng, bạch y hơn tuyết cứ thế nhẹ bay trong gió.
"VÂN LẠC PHONG!"
Long Nguyên dâng lên lửa giận ngút trời, đứng bật dậy, lạnh giọng quát lớn: "Ngươi thật to gan! Dám ngang nhiên hành hung người khác trước mặt trẫm! Người đâu, mau bắt lấy ả cho trẫm!"
Đám người Thanh Mộc cũng bị hành vi vừa rồi của Vân Lạc Phong dọa cho ngây người, khi hồi thần lại thì chỉ có thể cười đầy bất đắc dĩ.
Nha đầu này, thật sự là một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn.
Liễu Thần Dật đã đồng ý cá cược cùng Vân Lạc Phong, thì bằng mọi giá Vân Lạc Phong cũng quyết thực hiện vụ cá cược này cho bàng được mới thôi!
"Bệ hạ!" Thanh Mộc khẽ than thở nhẹ một tiếng, bước tới trước, ôm quyền mà nói: "Việc này không thể trách Vân cô nương, tất cả là do Liễu Thần Dật khiêu khích trước mà ra! Huống chi, nếu như trận tỷ thí vừa rồi người thua là Vân cô nương, Liễu Thần Dật chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ấy! Bệ hạ, nương nương, lúc đó hai người cũng sẽ bảo vệ cho Vân cô nương hay sao?"
Con ngươi của Lăng Quý Phi trầm xuống, lạnh giọng nói: "Từ trước đến nay bổn cung làm người luôn luôn công bằng, nếu như Vân Lạc Phong thua, bổn cung cũng sẽ không để cho Liễu Thần Dật phế đi cánh tay của cô ta! Nhưng cô ta lại dám làm trái mệnh lệnh của bổn cung, loại người ngang ngược như vậy không đáng được dung tha!"
Thanh Mộc tức đến cả người run rẩy không thôi, ông còn muốn mở miệng tranh lý cho Vân Lạc Phong, thì giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong lại đột ngột vang lên, rơi vào trong tai của Thanh Mộc.
"Thanh Mộc đại sư, chuyện này không liên quan đến ông, ông đừng can thiệp vào làm gì!"
Thanh Mộc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, khuôn mặt già nua bất đắc dĩ nở ra một nụ cười khổ.
Ông làm sao lại không biết, nha đầu này là sợ hoàng đế giận chó đánh mèo đối với ông, cho nên mới bảo ông đừng xen vào.
"Vừa rồi ngươi nói ta chặt tay của Liễu Thần Dật?" Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Long Nguyên và Lăng Quý Phi, nói: "Ta đây lại muốn hỏi ngươi một câu, là con mắt nào của ngươi nhìn thấy hả?"
Long Nguyên bỗng ngây người ra.
Quả thật, vừa rồi bọn họ chỉ thấy một đạo kiếm quang hiện lên, thì cánh tay của Liễu Thần Dật đã bị chặt mất rồi, còn về việc là do ai động thủ, bọn họ thật sự không có nhìn thấy...
"Không phải ngươi thì còn có thể là ai nữa hả?" giọng nói lạnh lùng của Lăng Quý Phi vang lên: "Liễu Thần Dật là đánh cược cùng với ngươi, hơn nữa, trước đó ngươi không phải luôn miệng nói muốn phế cánh tay của Liễu Thần Dật hay sao? Hiện giờ tay hắn quả thật đã bị chặt mất, nếu không phải ngươi, thì còn có thể là ai nữa chứ?"
Vân Lạc Phong buông lỏng hai tay, ra vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi nhất quyết muốn vu oan giá họa, vậy ta cũng hết cách! Nói không chừng là do bản tính của tên Liễu Thần Dật này quá mức cuồng vọng, cho nên tự chuốc lấy không ít kẻ thù. Cũng có thể là có người chứng kiến trận đánh cá của ta và hắn, nhân lúc này trốn ở một góc nào đó âm thầm ra tay với hắn ta, muốn chơi trò ném đá giấu tay, vu oan giá họa...."
Cuồng vọng?
Nghe thấy lời này, khóe miệng của những người khác đồng loạt không nhịn được mà co rút liên hồi.
Bản tính của Liễu Thần Dật này, hình như.... Là không có cuồng vọng bằng ngươi đâu!
Bất quá....
Lời Vân Lạc Phong vừa nói cũng rất hợp tình hợp lý. Vừa rồi đúng là không có ai nhìn thấy Vân Lạc Phong ra tay, thì cánh tay của Liễu Thần Dật đã bị phế đi rồi, có lẽ là có người âm thầm ra tay, thật sự muốn vu oan giá họa...
"Ngươi...."
Lăng Quý Phi tức giận không thôi, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Vân Lạc Phong, khuôn mặt kiều mỹ ngập tràn lửa giận, ngay cả đôi con ngươi cũng giống như là đang có hai đóm lửa đang cháy.
"Ái phi!" Long Nguyên nắm chặt lấy tau của Lăng Quý Phi, đem tầm mắt đặt lên trên người của Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, chuyện này trẫm sẽ phái người điều tra rõ sự thật, nếu tra ra kẻ động thủ thật sự là ngươi, vậy ngươi đừng hòng mà bước chân ra khỏi Thiên Hồi Đế Quốc một bước!"
Long Nguyên hừ mạnh một tiếng, phất tay áo đứng lên, dắt theo một đám cung nữ thái giám rời khỏi khán đài.
Nếu như Liễu Thần Dật thật sự bị Vân Lạc Phong đả thương, vậy Long Nguyên hắn đã có thể danh chính ngôn thuận mà bắt giữ Vân Lạc Phong, thế nhưng, vừa rồi không có người nào nhìn thấy Vân Lạc Phong động thủ, nếu hắn không màn hậu quả mà làm rối kỷ cương, tức thì sẽ dẫn đến sự bất mãn của chư quốc.
Điểm này, Long Nguyên tương đối vẫn còn biết phân biệt nặng nhẹ.
Trên đài cao, Lăng Quý Phi cũng chậm rãi đứng lên, cô ta gắt gao siết chặt nắm tay, bắn ánh mắt sắc bén của mình về phía Vân Lạc Phong đang đứng bên dưới.
Hiện giờ cứ để cho ngươi được đắc ý trước, chờ đến khi hạng mục tranh tài chiến đấu bắt đầu, bổn cung sẽ khiến cho ngươi ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.
"Chủ tử/ tiểu thư! "
"Sư phụ!"
"Đệ muội!"
Đám người Diệp Hi Mạch nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, trên mặt bọn họ đều ngập tràn sự vui sướng.
"Đệ muội, muội đã giành được chức quán quân đầu tiên cho Thiên Vân Quốc chúng ta, muội vĩnh viễn chính là niềm kiêu ngạo của chúng ta!"
Mấy năm gần đây, tuy rằng Diệp Hi Mạch không có ở hoàng thành Thiên Vân Quốc, nhưng mà mỗi lần đến đại hội tranh tài chư quốc thì hắn đều bị triệu trở về, chỉ tiếc, dù các thiên tài của Thiên Vân Quốc lựa chọn tỷ thí hạng mục y thuật hay là chiến đấu thì cũng đều bị xếp hạng cuối cùng.
Trước nay chưa từng thay đổi!
Thế nhưng, hiện tại có sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, chẳng những đã giúp cho Thiên Vân Quốc thoát khỏi cảnh lót đế ngàn năm, mà còn trực tiếp đoạt luôn quán quân của hạng mục tranh tài, cái này bảo Diệp Hi Mạch hắn làm sao mà không kích động cho được?
Những người chung quanh cũng quay sang hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, một người thiên tài trẻ tuổi trong số những người kia lấy hết can đảm mà đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, vẻ mặt đầy hổ thẹn mà nói: "Chuyện đó... Ngại quá, trước đó ta còn không ngừng nói xấu về cô như vậy, thật sự rất xin lỗi!"
Vị thiên tài nữ tử kia khom lưng thật sâu xuống trước mặt Vân Lạc Phong một cái.
Trên phiếm đại lục này, ngươi muốn có được sự tôn trọng của người khác, thì phải có đủ bản lĩnh làm chấn động thế nhân trước cái đã. Bằng không, ngươi chỉ có thể nhận lấy những sự chế nhạo và trào phúng từ những người khác mà thôi!
Tuy nhiên, một khi ngươi để lộ ra được thực lực siêu cường của mình rồi, thì tất cả những kẻ đã từng xem thường ngươi đều sẽ phải rửa mắt mà nhìn.
Vân Lạc Phong rũ mi nhìn nữ tử vừa khom người xin lỗi mình, khóe môi khẽ cong lên, gợi ra một nụ cười.
Nụ cười này của cô cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ tà khí.
Nếu Vân Lạc Phong mà là nam tử, thì không thể nghi ngờ rằng cái nụ cười này sẽ tàn sát tất cả trái tim của nữ nhân trong thiên hạ.
"Chỉ cần sau này ngươi đừng đem sự chủ quan của mình mà đi ước đoán, phán xét người khác là được, ngoài ra, nếu ngươi muốn tìm nam nhân, thì cần phải đánh bóng đôi mắt của mình một chút, hạng người như tên Liễu Thần Dật kia, vừa nhìn thì đã biết là một kẻ hoa tâm bạc tình rồi!"
Khuôn mặt của vị thiên tài nữ tử kia liền đỏ lên, hơi cúi đầu, lí nhí nói: "Sau này ta sẽ không sùng bái hắn nữa.... "
Đều là y sư, vị thiên tài nữ tử này sùng bái Liễu Thần Dật, ngoại trừ cái vẻ ngoài tuấn mỹ ôn nhuận của hắn ra, thì nhiều hơn là chính là thiên phú y thuật của hắn ta.
Ngoại trừ những thiên tài của tam đại đế quốc, thì Liễu Thần Dật cũng được xem như là thiên tài đứng đầu trong số các thiên tài trẻ tuổi.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Vân Lạc Phong đã đánh vỡ hết mọi thứ.
Thiên tài nữ tử dùng ánh mắt ngập tràn ánh sáng mà nhìn Vân Lạc Phong, trong đó còn ẩn hiện một chút khao khát.
Thiên tài như vậy, mới xứng đáng là mục tiêu để cô sùng bái theo đuổi cả đời!
Cho dù, đối phương cũng là một nữ tử....
"Còn chuyện gì nữa?" Vân Lạc Phong nhìn thiên tài nữ tử kia mãi chưa chịu rời đi, nhướng mày hỏi.
Khuôn mặt của nữ tử kia càng lúc càng đỏ hơn, dùng âm thanh như muỗi kêu mà nói: "Không....Không còn chuyện gì nữa!"
Sau khi dứt lời, nữ tử kia liền vội vã chạy đi, chỉ là trước khi chạy đi, cô ta còn quay lại nhìn Vân Lạc Phong thêm một lần nữa.
"Chặc chặc!" Diệp Hi Mạch sang sảng cười lớn hai tiếng, choàng tay qua bả vai Vân Lạc Phong, hơi nghiêng đầu qua một chút: "Đệ muội, xem ra nam nữ gì muội cũng ăn nhỉ?"
Sắc mặt của Vân Lạc Phong tối sầm xuống, đẩy cái móng vuốt của Diệp Hi Mạch đang gát trên vai mình xuống.
"Nếu để Vân Tiêu thấy hành động này của huynh, chàng nhất định sẽ đem huynh ném đến một nơi khỉ ho cò gáy, cách xa vạn dậm!"
Khóe môi Diệp Hi Mạch co rút liên hồi, gượng ghịu thu hồi lại cánh tay của mình về.
"Nhị đệ kia của ta, không chỉ là một bình dấm chua, mà cái tính cách lãnh khốc kia cũng không biết là di truyền từ ai. Nghĩa mẫu là người phóng khoáng hào sảng, vậy mà lại sinh ra một đứa con mặt than, bất quá, người có thể trị được cái tên mặt than kia cũng chỉ có một mình muội mà thôi!"
Diệp Hi Mạch làm mặt quỷ với Vân Lạc Phong, ý cười đầy mặt mà nói.
Dường như nghĩ đến Vân Tiêu, ánh mắt Vân Lạc Phong hơi ấm lên một chút, đôi con ngươi đen láy sáng như tinh tú trên bầu trời đêm.
Ở chỗ không xa, đôi con ngươi thanh lãnh của Tiêu Ngọc Thanh trước sau vẫn luôn quanh quẩn trên người bạch y thiếu nữ bên dưới, trong mắt chợt lóe lên một tia si mê.
Tuy nhiên, ánh sáng trong mắt của bạch y thiếu nữ kia lại như một cây kim, hung hăng đâm vào trong tim của hắn, khiến hắn không chịu nổi mà phải siết chặt hai nắm đấm của mình.
Thời điểm mà Tiêu Ngọc Thanh ngây ngốc si mê nhìn Vân Lạc Phong, lại không hề biết rằng, ở sau lưng cũng đang có một ánh mắt si mê khác nhìn về phía mình, trước sau chưa từng rời đi....
____
Sau khi tỷ thí kết thúc, Vân Lạc Phong liền về thẳng sân viện bên trong dịch trạm, tuy nhiên, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì từ bên ngoài đã truyền tới từng trận ồn ào, loáng thoáng còn có tiếng đánh nhau vang lên.
"Hỏa Hỏa, đi, chúng ta đi xem có chuyện gì xảy ra!"
Sau khi Vân Lạc Phong ném xuống những lời này, liền trực tiếp đá cửa mở ra mà đi.
Đám người trong sân đang hăng máu cãi nhau, nhưng vừa nghe thấy tiếng động này thì đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong.
"Đệ muội?" Diệp Hi Mạch giật mình: "Có phải chúng ta làm phiền đến muội nghỉ ngơi hay không?"
Vân Lạc Phong không nói gì, hơi hơi híp hai mắt nhìn về phía những vị khách không mời mà tới đang đứng ở phía đối diện Diệp Hi Mạch, trong mắt cô chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ha ha..."
Một tiếng cười lạnh đột ngột truyền đến, chợt, đám người đối diện từ từ tách ra làm hai, chừa ra một con đường, không bao lâu sau, một đạo thân ảnh cao gầy liền xuất hiện ngay trước mắt Vân Lạc Phong.
Khâu Hoa Phi?
Cô đã sớm biết, mình đả thương Liễu Thần Dật như vậy, người của Lam Tường Quốc nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Vân Lạc Phong.." Khâu Hoa Phi hơi hất cằm lên, bày ra khí thế hơn người mà nói: "Ngươi động đến người của Lam Tường Quốc chúng ta, món nợ này, ta nên tính thế nào với ngươi đây hả?"
Vân Lạc Phong chỉ cười khẩy: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đả thương hắn?"
"Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta nhận định do ngươi ra tay là đủ rồi!" ánh mắt Khâu Hoa Phi dần lộ ra vẻ ngoan độc: "Đám người Thiên Vân Quốc các ngươi tồn tại cũng chỉ để làm nhiệm vụ lót đế mà thôi, vậy mà còn dám cả gan đả thương người của ta! Nói thật đi, hạng mục tỷ thí y thuật lần này, có phải các ngươi lại xếp hạng cuối cùng nữa hay không?"