Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 198: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Lý tướng quân tựa hồ không có nghe thấy những âm thanh kêu gào kia, tiếp tục nói: "Hạng thứ hai, Vô Song Đế Quốc!"
Hạng hai là Vô Song Đế Quốc?
An Lan hơi hơi híp lại đôi mắt, chuyển hướng về phía những thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc, chắp nắm tay, nói: "Chúc mừng chư vị, lần này hạng nhất bị các người đoạt lấy, chờ năm sau ta nhất định sẽ giành lại!"
"Ha ha.. Đa tạ!"
Những thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc không hề nhìn thấy vẻ âm trầm trên khuôn mặt của Long Nguyên, cứ tươi cười mà nhận lấy lời chúc tụng.



Lưu Nguyệt Đế Quốc hạng ba, Vô Song Đế Quốc hạng hai, vậy hạng nhất chắc chắn là Thiên Hồi Đế Quốc bọn họ rồi!
Có vài thí sinh của Thiên Hồi Đế Quốc không nhịn được sự đắc ý mà huýt sáo, ăn mừng Thiên Hồi Đế Quốc giành thắng lợi.
Sắc mặt Lý tướng quân càng lúc càng khó coi, hắn ta hít sâu một hơi, nói: "Hạng nhất.... Thiên Vân Quốc!"
Thiên Vân Quốc?
Những thí sinh dự thi không được biết rõ tình huống sau khi nghe thấy ba chữ này thì sắc mặt đều cứng lại, ૮ɦếƭ sửng tại chỗ.


Hạng nhất là Thiên Vân Quốc? Bọn họ có nghe lầm hay không? Thiên Vân Quốc cư nhiên lại có thể chiếm được hạng nhất của vòng loại?
Người của hai đại đế quốc càng kђเếק sợ đến mức không thể kiềm chế được, từng đôi mắt một quét về phía mấy người Thiên Vân Quốc.
Mà so với người của hai đại đế quốc kia, sắc mặt của các thí sinh Thiên Hồi Đế Quốc càng thập phần khó coi hơn nhiều, hai mắt bốc lửa mà nhìn chằm chằm người Thiên Vân Quốc.
"Thiên Vân Quốc đạt hạng nhất? Chuyện này không thể nào được! Nhất định là có chỗ nào đó sai sót! Bọn họ làm sao có thể đạt được hạng nhất chứ?"
Thanh Mộc hơi nhíu mày, ông không được hài lòng cho lắm đối với thái độ không thừa nhận thất bại của các thiên tài trẻ tuổi Thiên Hồi Đế Quốc, sắc mặt của ông lúc này không được đẹp!
"Nhưng thực tế thì Thiên Vân Quốc đã đạt được hạng nhất trong trận tỷ thì lần này, ở đây có nhiều đôi mắt như vậy, chẳng lẽ có thể làm giả được hay sao? Nếu không phải vì ngăn cản Thiên Vân Quốc chiếm hạng nhất, bệ hạ cũng sẽ không hạ chỉ kết thúc trận đấu trước thời hạn tỷ thí. Đáng tiếc, dù bệ hạ đã phòng ngừa trước, nhưng hạng nhất vẫn bị Thiên Vân Quốc đoạt lấy."
Khuôn mặt Long Nguyên đen lại, bắn ánh mắt sắc bén về phía Thanh Mộc.
Cái lão già ૮ɦếƭ tiệt này, thân là người Thiên Hồi Đế Quốc mà tâm lại hướng về người ngoài, xem ra mình thật sự không thể giữ ông ta lại được nữa.
Diệp Hi Mạch vừa nghe xong thì rất kinh ngạc, lúc này mới hồi thần lại, tức thì, hắn liền dùng sức ôm chặt lấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt anh tuấn cười tươi tràn đầy hưng phấn.
"Đệ muội, muội có nghe được không? Chúng ta đạt hạng nhất, ha ha ha!"


Thời khắc này đây, Diệp Hi Mạch có cảm giác vui sướng đến mức muốn bay khỏi mặt đất.
Trên mặt Thanh Mộc trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười tươi: "Nhưng mà Vân cô nương, lão hủ có một việc thắc mắc muốn hỏi cô, tại sao Thiên Vân Quốc các người lúc đầu điểm số không cao, về sau, sao lại đột ngột tiến bộ vượt cạn bậc như vậy?"
Câu hỏi này cũng là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người, hiện tại, mượn miệng của Thanh Mộc mà hỏi ra.
Diệp Hi Mạch cười ha ha hai tiếng, đáp thay Vân Lạc Phong: "Đó là bởi vì trong suốt sáu ngày đầu đệ muội ta không hề động thủ!"
Cái gì?
Sáu ngày đầu Vân Lạc Phong không hề động thủ? Mãi cho đến ngày thứ bảy mới bắt đầu chiến đấu?
Lời nói của Diệp Hi Mạch hiển nhiên đã làm cho mọi người kinh hãi, có lẽ không có ai đoán được, đáp án lại là như vậy.
Những người bị bọn họ gọi là kéo chân sau kia, thế nhưng trong sáu ngày đầu có thể leo lên đến hạng mười một và giữ vững thứ hạng ấy.
"Aiz..." Thanh Mộc cười khổ một tiếng: "Vân cô nương, ta vốn tưởng rằng y thuật của cô đã đủ xuất chúng rồi, ai ngờ, thiên phú của cô còn khiến cho ta phải kђเếק sợ như vậy. Còn chưa đến một ngày mà cô có thể đem Thiên Vân Quốc từ hạng mười một lên đến hạng nhất, thực lực bậc này.... Sợ là khó có người nào sánh kịp!"
Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều đặt trên người mấy thủ hạ của Vân Lạc Phong, hiện tại, nghe xong lời này của Thanh Mộc mới kịp phản ứng lại.

Khoảng cách giữa hạng mười một và hạng nhất chính là như trên trời và dưới đất đó.
Vậy mà Vân Lạc Phong chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhường ấy, hoàn toàn dẹp bỏ đi cái khoảng cách kia.
Nữ nhân này, dù là thiên phú hay y thuật cũng đều không tầm thường như vậy, khiến thế nhân kinh hãi.
"Khụ khụ!" Lý tướng quân ho khan hai tiếng, đằng hắng lấy giọng, nói: "Trận đấu vòng loại đã kết thúc, đạt được năm trăm điểm tổng cộng có mười lăm quốc gia, mười lăm quốc gia này có thể tiến vào bán kết. Bây giờ ta sẽ giải thích một chút về quy tắc của trận đấu bán kết..."
"Đấu bán kết, mỗi đội thi đấu sẽ phái ra năm người tham gia tỷ thí, vì để cho công bằng, năm người tham gia thi đấu bán kết sẽ không được tham gia vào trận đấu chung kết. Cho nên, khi chọn ra người thi đấu bán kết, chư vị nên suy nghĩ cho kỹ càng trước khi đưa ra quyết định!"
Mọi người tức thì liền trầm mặc.
Theo lý mà nói, trận tỷ thí này, chiếu lý nên chọn ra những thành viên mạnh nhất trong đội để dự thi, như vậy mới có thể đảm bảo được phần thắng lớn nhất về mình.
Tuy nhiên lúc này lại nhảy ra thêm một cái quy tắc, chính là đội viên thi đấu bán kết không được tham gia trận chung kết.
Vì vậy mà những đội được tiến vào trận bán kết đang phải phát sầu, rốt cuộc thì nên cử thành viên nào đi tham gia tỷ thí trận bán kết này đây?
Mạnh nhất chắc chắn là không được, bởi vì cần giữ lại cho trận chung kết phía sau, nhưng cử người yếu ra, lại sợ không qua được trận bán kết, nói gì đến vào chung kết...


"Bổn tướng quân cho các người thời gian để thương lượng với nhau, tốt nhất các người nên bàn bạc cho kỹ một chút!" ánh mắt của Lý tướng quân lúc này sắc bén vạn phần: "Ngoài ra, trước khi các người chọn ra được người tham gia tỷ thí, các đội ngũ khác sẽ không thể biết được tuyển thủ của các người."
Ngụ ý, các quốc gia tiến vào trận bán kết sẽ không được biết các tuyển thủ tham gia thi đấu là ai, điều này càng làm tăng thêm độ khó cho cuộc tỷ thí.
Lúc này, giọng nói uy nghiêm của Lý tướng quân lại lần nữa vang lên.
"Các người có thời gian một khắc để tiến hành lựa chọn đội viên, sau một khắc, lập tức nộp lên tên của những đội viên được chọn đi ứng thí."
"Mặt khác, sau khi trận bán kết kết thúc, chỉ có năm quốc gia đứng đầu là được tiến vào chung kết. Chư vị nên thận trọng mà suy xét!"
Sau khi lời này của Lý tướng quân rơi xuống, trong đội ngũ của các quốc gia vào được bán kết liền vang lên tiếng nghị luận to nhỏ. Bọn họ đều không dám nói chuyện quá lớn, sợ sẽ bị những các đối thủ khác biết được tuyển thủ của đội mình.
"Đệ muội, để ta đi đi!" Diệp Hi Mạch nhíu mày, nói.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Trận bán kết này không cần đến huynh tham gia!"
Dứt lời, tầm mắt Vân Lạc Phong liền chuyển hướng sang mọi người đang chờ đợi ở một bên, nhướng mày, nói: "Đàm Thụ, Thù Hoành Nghiệp, Cố Lập, Dư Đồng Đồng, còn có.... Tiểu Bạch, năm người các ngươi đi tham gia trận tỷ thí này đi."
Trong những người này, ngoại trừ Lâm Nhược Bạch đã đột phá đến Địa Linh Giả cao giai ra, thì thực lực của những người khác đều là Địa Linh Giả sơ giai và trung giai! Cũng là những người có thực lực yếu nhất trong quân đoàn.


Diệp Hi Mạch hơi sửng sốt một chút, sau đó lại nhíu nhíu mày: "Đệ muội, bọn họ đều là Địa Linh Giả, chỉ sợ là không ổn, không bằng để cho ta lên đi, ta nhất định sẽ giành được quán quân về cho muội!"
"Huynh cần đối mặt với trận chung kết cuối cùng, lúc này không cần phải lên sân khấu! Huống chi....." Vân Lạc Phong cong môi cười: "Ta rất có lòng tin vào người của mình!"
Ta rất có lòng tin vào người của mình!
Nghe thấy một câu này của Vân Lạc Phong, những đội viên được điểm danh thi đấu đều ngẩng đầu ưỡn иgự¢, ý chí chiến đấu dâng trào.
"Tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ không làm cho người thất vọng!"
Vân Lạc Phong không hề hạ thấp âm thanh khi nói giống như những người khác, cô chưa từng che giấu những thuộc hạ dưới tay mình.
Cho nên, lúc này đây, ánh mắt của tất cả mọi người trong toàn bộ hội trường đều chuyển hướng hết về phía Vân Lạc Phong.
Một người trẻ tuổi trên người mặc một bộ hoa phục của Thiên Hồi Đế Quốc khẽ đảo mắt vài cái, không biết hắn ta suy nghĩ cái gì mà khóe môi chợt gợi lên một nụ cười âm lãnh.
"Vân cô nương..." Thanh Mộc nhìn đội ngũ mà Vân Lạc Phong đã tuyển chọn ra, chần chừ hết nửa ngày, cuối cùng cũng nói: "Ta thấy cô nên phái ra một hai người ở cảnh giới Thiên Linh Giả ra ứng thí, nếu không, trận đấu này sợ là sẽ có chút nguy hiểm."
"Không cần!"
Vân Lạc Phong biết Thanh Mộc cũng là có lòng tốt, cho nên liền mỉm cười đáp lại.
"Bằng thực lực của bọn họ, đủ rồi!"
Thanh Mộc lắc lắc đầu thở dài, thấy ý Vân Lạc Phong đã quyết, cho nên không nói thêm gì nữa, trong đôi mắt già nua ngập tràn sự lo lắng.
"Thời gian một khắc đã hết, mời chư vị nộp lên danh sách đội viên ứng thí, tiếp theo sau, bổn tướng quân sẽ giải thích quy tắc thi đấu!"
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Lý tướng quân lại vang lên, đánh vỡ không khí cổ quái bên dưới.
Người của chư quốc lập tức đem tên các đội viên được chọn của mình viết lên trên tờ giấy, sau đó đưa cho thái giám đi đến tiếp nhận, rồi mới chuyển lại cho Lý tướng quân.
"Lần tỷ thí này, từng người một sẽ lên đài, người thắng cuộc sẽ được lưu lại, kẻ thua tất nhiên sẽ bị đào thải. Khi trận bán kết kết thúc, sẽ dựa vào số người còn ở lại của các đội để tiến hành xếp hạng."
Sau khi những lời này của Lý tướng quân vừa dứt, Khâu Hoa Phi không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, thần sắc trên mặt âm trầm mà nói: "Vân Lạc Phong, vận may của ngươi sẽ phải dừng lại ở đây thôi. Ngay bây giờ, bổn hoàng tử sẽ khiến cho ngươi thua thật khó coi."
Hiển nhiên, trong lòng Khâu Hoa Phi luôn nhận định rằng Vân Lạc Phong có thể đoạt được hạng nhất ở vòng loại, nguyên nhân chân chính là bởi vì may mắn mà thôi! Chứ trên thực tế thì nữ nhân này không có bản lĩnh gì cả.
Huống chi, ở trận bán kết này, Vân Lạc Phong lại đưa ra quyết định ngu xuẩn như thế, phái ra toàn bộ đều là Địa Linh Giả, đây không phải là tự mình nhận thua hay sao?"
"Chư vị đều đã nộp lên danh sách dự thi, vậy bây giờ bổn tướng quân xin tuyên bố, trận đấu bán kết bắt đầu!" Lý tướng quân tùy tiện rút ra hai tờ giấy: "Trận đấu đầu tiên, Phong Dĩ Quốc và Vô Song Đế Quốc!"
Chúng thiên tài của Phong Dĩ Quốc vốn đang sôi sục ý chí chiến đấu, sau khi nghe thấy lời này, tức khác liền trở nên uể oải, dù có thế nào thì bọn họ cũng không ngờ tới trận đấu đầu tiên của mình lại ᴆụng phải Vô Song Đế Quốc.
Vì tránh việc tổn thất lực lượng chiến đấu cường đại, Phong Dĩ Quốc đã chọn ra người có thực lực kém nhất trong số năm người dự thi để tỷ thí cùng Vô Song Đế Quốc.
Kết quả.... Hiển nhiên rất rõ ràng.
Phong Dĩ Quốc thua! Thua hoàn toàn! Thậm chí ngay cả một chiêu còn không đỡ được thì đã bị đánh rớt xuống lôi đài.
Những trận thi đấu tiếp theo cũng không kéo dài quá lâu, người của tam đại đế quốc tựa như bá chủ trên lôi đài, không gì lay động được địa vị của bọn họ.
Đương nhiên, trong năm người được chọn ra từ các quốc gia kia, mỗi người chỉ có thể thi đấu một lần mà thôi.
Kẻ thua rút lui, người thắng ở lại!
Xếp hạng cuối cùng sẽ dựa theo số người thắng được lưu lại mà tính.
"Lam Tường Quốc.... Đấu Thiên Vân Quốc!"
Không biết có phải cố ý hay không mà đối thủ đầu tiên của Thiên Vân Quốc lại là người Lam Tường Quốc.
"Để ta lên!" mày liễu của Dư Đồng Đồng khẽ nhíu, cất tiếng đề nghị.
"Không được, cô đối mặt với Lam Tường Quốc quá nguy hiểm, trận này cứ để cho mấy người chúng ta!"
"Không sao đâu, ta tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của tiểu thư!"
Dư Đồng Đồng kiên định đứng dậy, ngước mắt nhìn nam nhân đang đứng trên đài cao, giọng điệu lại càng kiên cường hơn.
"Nữ nhân?"
Trên lôi đài, nam nhân liếc mắt nhìn Dư Đồng Đồng đang từ từ đi lên, trong mắt chứa đầy vẻ khinh thường.
"Lệ Dương ta trước giờ không phải là một người thương hương tiếc ngọc gì, rơi vào tay ta, ngươi hãy cẩn thận kẻo phải mất mạng!" Lệ Dương cao ngạo ngẩng đầu, nói đầy trào phúng.
Dư Đồng Đồng lại không chút nào để ý đến, từng bước từng bước kiên định mà tiến lên lôi đài.
"Có thể bắt đầu chưa?" Dư Đồng Đồng quay sang nhìn trọng tài, hỏi.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng liếc mắt nhìn đến Lệ Dương, dường như lả hắn ta không hề tồn tại vậy.
Tốt xấu gì thì Dư Đồng Đồng cũng đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong lâu như vậy rồi, cái khác không nói, nhưng về phần tính khí cao ngạo không còn ai ra gì thì lại học được đến ba phần.
Lê Dương giận tím mặt, hét lớn lên một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Dư Đồng Đồng.
Dư Đồng Đồng quay đầu lại, lập tức rút νũ кнí ra, hướng về phía Lệ Dương mà phát động công kích.
Ầm!!
Lực lượng cường đại của Lệ Dương xuyên qua đòn công kích của Dư Đồng Đồng mà đánh thẳng lên trên người cô, làm cả người Dư Đồng Đồng run lên, bước chân không khỏi lui về sau mấy bước.
Một chiêu đầu tiên phát ra, Dư Đồng Đồng liền rơi xuống thế hạ phong.
Mọi người đều lắc lắc đầu, trận đấu này Thiên Vân Quốc chắc chắn là phải thua không thể nghi ngờ.
Bỗng nhiên, cánh tay của Dư Đồng Đồng vun lên, tiếp đó liền có vô số phi tiêu bắn ra, nhắm thẳng vào cổ Lệ Dương mà phóng tới.
Lệ Dương vốn đang định tiếp tục tấn công thì thấy một màn này, vội vàng thu lại khí thế của mình, xoay người tránh thoát khỏi vô số phi tiêu phóng tới, sau đó liền tức giận quát lên: "Ngươi thật là đê tiện vô sỉ, lại dám sự dụng ám khí!"
Dư Đồng Đồng cười lạnh một tiếng: "Đây đâu phải là ám khí, chỉ là đồ mã mà thôi! Hình như tỷ thí đâu có quy định chỉ được sử dụng một loại νũ кнí!"
"Hừ! Loại hành vi bất chấp thủ đoạn này, cũng chỉ có đám người Thiên Vân Quốc các ngươi mới sử dụng mà thôi, đáng tiếc, có ta ở đây, dù thủ đoạn của ngươi có nhiều hơn thì cũng vô dụng mà thôi!"
Lúc này đây, Lệ Dương đột nhiên nhớ đến lời dặn của Khâu Hoa Phi trước đó.
Nếu gặp phải người Thiên Vân Quốc, ɢɨết không tha!
Đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia sát ý, lại lần nữa nhắm thẳng về phía Dư Đồng Đồng.
Chênh lệch về thực lực khá xa, làm cho Dư Đồng Đồng ứng phó vô cùng khó khăn, cô chỉ có phòng thủ trước những đòn công kích của Lệ Dương, mà không có cách nào cùng hắn giao phong chính diện...
Phụt!
Đột nhiên, Lệ Dương đánh một quyền lên người Dư Đồng Đồng, làm bước chân của cô lập tức lui về sau, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vạn phần.
"Vân Lạc Phong!"
Khâu Hoa Phi lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của bạch y thiếu nữ bên cạnh, lạnh giọng nói: "Theo ta được biết, ngươi là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ bảo Lệ Dương tha cho ả ta một mạng, như thế nào?"
Dường như không có nghe thấy lời nói của Khâu Hoa Phi, hai mắt Vân Lạc Phong vẫn nhìn chằm chằm về phía cuộc chiến trên lôi đài không chớp mắt.
Khâu Hoa Phi liền cười lạnh một tiếng: "Ngươi cứ khăng khăng như thế, vậy cũng đừng trách sao ta không khách khí!"
Dứt lời, Khâu Hoa Phi liền nhìn về phía Lê Dương trên lôi đài, lạnh giọng ra lệnh: "Lệ Dương, ɢɨết ả đi!"
Lệ Dương nhận lệnh, khí thế trên người càng tăng lên mãnh liệt, cả người giống như một thanh lợi kiếm bắn thẳng về phía Dư Đồng Đồng.
Ngay thời điểm hắn ta sắp tới gần ngay trước mặt Dư Đồng Đồng, định dùng thanh kiếm trong tay mà ɢɨết ૮ɦếƭ cô, thì Dư Đồng Đồng lại đột ngột dùng hai tay trần của mình giữ chặt lấy lưỡi kiếm.
Đáy mắt Lệ Dương hiện lên một đạo kinh ngạc, đạo lực trên tay càng tăng mạnh hơn, hung hăng đâm kiếm xuống.
"Ngươi đừng giãy giụa vô ích, chấp nhận cái ૮ɦếƭ sớm một chút sẽ nhẹ nhàng hơn!"
Máu tươi theo lòng bàn tay Dư Đồng Đồng chảy xuống, cô lại dường như không hề hay biết đến, khóe môi khẽ gợi lên một độ cong.
"Ta nói rồi, ta sẽ không kéo chân sau đồng đội của mình...."
Rắc!
Bàn tay Dư Đồng Đồng tăng thêm một chút sức, đem lưỡi kiếm của Lệ Dương bẽ gãy làm hai đoạn, trong đó, một đoạn là phần lưỡi kiếm bị cô cầm trong tay, tiếp đó, Dư Đồng Đồng lại dùng sức phóng về phía Lệ Dương.
Lệ Dương bất ngờ kђเếק sợ, nghiêng người né tránh, tức thì, lưỡi kiếm kia liền cấm sâu lên thân cây cột phía sau Lệ Dương.
"Ta không muốn thua, ta cũng sẽ không thua!"
Dư Đồng Đồng lau đi vết máu bên khóe miệng, dùng tốc độ cực nhanh mà lao về phía Lệ Dương.
Ngay lúc Lệ Dương phục hồi tinh thần lại, thì đã thấy Dư Đồng Đồng tới trước mặt mình, hắn dùng tay không để đỡ đòn công kích của đối phương.
Lúc này, lại thấy bàn tay vốn dĩ trống không của Dư Đồng Đồng không biết từ lúc nào mà có thêm một thanh lợi kiếm, phụt một tiếng đâm xuyên qua bàn tay của Lệ Dương.
"A..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp toàn bộ hội trường.
Lệ Dương dùng sức rút thanh kiếm cấm trong lòng bàn tay mình ra, sau đó lại dùng bàn tay còn lại che lên miệng vết thương, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch mà nhìn chằm chằm vào Dư Đồng Đồng, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đồ tiểu nhân nham hiểm, ngươi lại đi đánh lén!"
Dư Đồng Đồng thản nhiên mỉm cười: "Tiểu thư nhà ta đã từng dạy bảo chúng ta rằng, chỉ cần có thể đoạt được thắng lợi cuối cùng, thì có thể sử dụng hết tất cả thủ đoạn đê tiện. Trên đại lục này, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Người khác mặc kệ là ngươi dùng biện pháp gì để thành vua, họ chỉ cần biết, ngươi chính là vương giả của đại lục này!"
Chỉ cần ngươi đạt được thắng lợi, sẽ không có người nào quản ngươi dùng biện pháp gì.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!
"Nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt! Ta phải ɢɨết ngươi!" Lệ Dương phẫn nộ xông tới trước, tung chân muốn đá vào bụng của Dư Đồng Đồng.
Dư Đồng Đồng nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người tránh thoát, cùng lúc đó, cô vọt ra phía sau Lệ Dương, tiếp đó liền có vô số mũi tên bắn ra từ trong tay của cô.
Dù Lệ Dương có tránh né nhanh mấy, thì cũng bị hai mũi tên cấm xuyên qua lòng bàn tay, cấm chặt tay hắn lên trên cây cột...
"Lệ Dương, ngươi làm sao thế hả? Chỉ có mấy mũi tên mà cũng tránh không xong? Hiện tại ngươi mau dùng linh lực ép hai mũi tên kia ra mau lên!" Khâu Hoa Phi nhíu mày, tức giận mắng.
Lúc này đây, cảm giác kђเếק sợ ban đầu của Lệ Dương đã biến thành hoảng sợ.
Vừa rồi hắn đang vô cùng phẫn nộ cho nên không có để ý, mãi đến bây giờ hắn mới phát hiện ra là từ lúc bàn tay hắn bị lưỡi kiếm của Dư Đồng Đồng đâm xuyên qua, thì hắn đã không còn cách nào sử dụng linh lực được nữa.
Bằng không, một cước vừa rồi của hắn, Dư Đồng Đồng vốn không thể nào tránh thoát được, mà những mũi tên này, cũng đồng dạng không thể nào bắn trúng hắn ta.
"Ngươi... Có phải trên thanh kiếm lúc nãy của ngươi đã tẩm độc hay không?"
Lệ Dương cắn chặt răng, hỏi.
"Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Ngươi thua!" Dư Đồng Đồng cười một tiếng, quay sang nhìn Lý tướng quân: "Hắn ta đã không thể nhúc nhích được nữa, ngươi có thể tuyên bố ta thắng cuộc được rồi!"
Tâm trạng Lý tướng quân phức tạp mà thở dài, hắn liếc nhìn Long Nguyên một cái, rồi mới tuyên bố: "Trận tỷ thí này, Thiên Vân Quốc thắng cuộc!"
Mọi người bên dưới ồ lên.
Dư Đồng Đồng dưới ánh mắt sùng bái của mọi người mà rời khỏi lôi đài, đi về phía đội ngũ của Thiên Vân Quốc.
Sau khi người của Thiên Hồi Đế Quốc tiến lên sơ cứu Lệ Dương xong xuôi, trận tỷ thí tiếp theo lại tiếp tục tiến hành bình thường. Không gì bất ngờ, người của tam đại đế quốc đều toàn thắng, không có ai bại trận.
Mà người của Phong Dĩ Quốc và Lam Tường Quốc không hề ᴆụng phải người của tam đại đế quốc, cho nên cũng toàn thắng.
Dù Thiên Vân Quốc không được mọi người coi trọng, nhưng trong những trận đấu tiếp theo cũng liên tục chiến thắng. Tuy nhiên, mọi người đều biết người của Thiên Vân Quốc vô cùng nham hiểm, cho nên khi đối diện với người Thiên Vân Quốc đều phá lệ đặc biệt cẩn thận, sợ bản thân sẽ bị bọn họ ám toán.
Thế nhưng, cho dù họ đã rất cẩn thận rồi, thì kết quả vẫn là bại trận...
Vốn dĩ Lưu Nguyệt Đế Quốc đang bách chiến bách thắng, ai ngờ lại không may ᴆụng phải người của Vô Song Đế Quốc. Dù người của Lưu Nguyệt Đế Quốc cũng rất cường đại, nhưng so ra vẫn kém hơn người của Vô Song Đế Quốc một chút, vì vậy mà trận tỷ thí kết thúc trong thất bại.
Đến hiện tại, quốc gia chưa từng bại trận nào chính là Vô Song Đế Quốc, Thiên Hồi Đế Quốc và Phong Dĩ Quốc...
"Trận tỷ thí kế tiếp, Thiên Vân Quốc.... Đấu Thiên Hồi Đế Quốc!"
Giọng nói của Lý tướng quân lại một lần nữa vang lên.
Sau khi nghe thấy lời này, tất cả mọi người đột nhiên trở nên im lặng....
Thiên Hồi Đế Quốc và Thiên Vân Quốc.... Vậy mà lại gặp nhau! Hơn nữa, hai quốc gia này đều chỉ còn một người duy nhất chưa lên lôi đài.
Lát nữa đây, một trong hai quốc gia chưa từng thua trận nào sẽ có một bên bại trận.
"Tiểu Bạch!"
Vân Lạc Phong nhíu mày, tầm mắt dời lên trên người của Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch đáng yêu chớp chớp hai mắt to tròn: "Sư phụ, người yên tâm, Lâm Nhược Bạch con mặc kệ làm cái gì thì cũng sẽ không thua, bởi vì con là đồ đệ của người. Nếu như con mà thua, vậy sẽ làm cho sư phụ mất mặt!"
Lâm Nhược Bạch cô không suy xét cho Thiên Vân Quốc, cũng không chiến đấu vì sự cố gắng nỗ lực của những thành viên khác trong quân đoàn.
Mục đích mà Lâm Nhược Bạch cô chiến đấu, chỉ có một!
Tuyệt không để sư phụ mất mặt!
Nếu cô đã là đệ tử của Vân Lạc Phong, vậy thì trong cuộc đời của cô không được có hai chữ thất bại.
Một khi thất bại, thì sẽ làm mất thể diện của sư phụ nhà mình!
Ánh mắt của Lâm Nhược Bạch càng lúc càng kiên định, liếc nhìn về phía nam tử đang đứng trên lôi đài.
Thiên Linh Giả trung giai, Trịnh Nhạc Sinh!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!