Lúc này, Lâm Nhược Bạch cuối cùng cũng có hành động, biểu tình của cô không còn vẻ ngây ngô đáng yêu như trước đó nữa, mà hiện lại nó lạnh nhạt như là một sát thần, cả người khuếch tán ra sát khí mãnh liệt, rất nhanh thì đã lao tới trước mặt Trịnh Nhạc Sinh.
Long Nguyên bỗng nhiên đứng phắt dậy, lạnh giọng ra lệnh: "Mau, mau ngăn cô ta lại!"
Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa....
Trong tay Lâm Nhược Bạch bỗng xuất hiện một thanh kiếm, bất ngờ đâm thủng yết hầu của Trịnh Nhạc Sinh, khi máu của đối phương bắn ra, tựa hồ kích thích tới Lâm Nhược Bạch, làm cho đôi mắt đỏ như máu của cô hiện lên một tia khát máu.
ɢɨết!
Cô muốn ɢɨết càng nhiều người hơn nữa! Chỉ có thật nhiều máu tươi mới có thể rửa sạch nội tâm thống khổ của cô!
"Đệ muội, tiểu Bạch đây là xảy ra chuyện gì thế?" Diệp Hi Mạch có phần ngây dại mà nhìn Lâm Nhược Bạch đang đứng trên lôi đài, hắn bỗng có cảm giác, tiểu nha đầu này hiện giờ thật xa lạ.
Vân Lạc Phong nhíu mày: "Tình hình cụ thể thì ta cũng không biết!"
Trước kia, thời điểm thu nhận Lâm Nhược Bạch làm đồ đệ, Tiểu Mạch đã từng nói với cô huyết mạch của Lâm Nhược Bạch rất đặc thù, trong đó ẩn chứa lực lượng cường đại vô cùng, nếu như cô đoán không lầm, thì hiện tại Lâm Nhược Bạch đang kích phát ra lực lượng huyết mạch của mình.
"Chủ nhân, tiểu Bạch điên rồi, người mau ngắn tiểu Bạch lại đi. Nếu không, có thể lát nữa tiểu Bạch sẽ trở thành người lục thân không nhận mất thôi!"
Giọng nói nôn nóng của Tiểu Mạch vang lên từ trong linh hồn của Vân Lạc Phong.
Cũng trong một khắc này, thị vệ của Thiên Hồi Đế Quốc cũng bắt đầu động thủ, bọn họ đều nhắm thẳng về phía Lâm Nhược Bạch đang đứng trên lôi đài. Công kích của những tên thị vệ kia chiêu chiêu đều mang theo sát khí, nghiễm nhiên là muốn dồn Lâm Nhược Bạch vào chỗ ૮ɦếƭ....
Đột nhiên, bạch y chợt lóe, dừng ngay trước mặt Lâm Nhược Bạch, một cái vung tay đã chặn lại hết đòn công kích của mấy tên thị vệ, một tiếng phịch vang lên, mấy tên thị vệ không kịp phòng ngừa đều văng ngược ra xa, chật vật mà ngã xuống đất.
"Tiểu Bạch!" Vân Lạc Phong vòng tay ôm lấy cả người Lâm Nhược Bạch, đem đầu của Lâm Nhược Bạch ấn xuống vai của chính mình: "Xin lỗi, sư phụ không nên để con tới tham gia tỷ thí, con yên tâm, có ta ở đây, không một người nào có thể ức ђเếק được con cả!"
Loảng xoảng...
Mấy ngón tay của Lâm Nhược Bạch thả lỏng, thanh trường kiếm nhiễm đầy máu tươi chậm rãi rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Vân Lạc Phong cảm giác được vai mình bị một chất lỏng thấm ướt, cô từ từ buông lỏng tiểu cô nương trong lòng mình ra, hơi cúi đầu, vươn tay giúp đồ đệ mình lau đi nước mắt trên mặt, giọng điệu thập phần ôn nhu dịu dàng.
"Bắt đầu từ một khắc ta nhận con làm đồ đệ của mình, thì ta sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống sau này của con, mẫu thân của con không ở cạnh con cũng không sao cả, ta giúp con đi tìm mẫu thân của con về!"
Bằng vào thính lực của Vân Lạc Phong, làm sao mà không nghe được những lời Trịnh Nhạc Sinh đã nói với Lâm Nhược Bạch khi nãy? Nhưng hiện tại Trịnh Nhạc Sinh đã ૮ɦếƭ, cô không còn cách nào khiến cho hắn ta sống không bằng ૮ɦếƭ được nữa.
"Sư phụ...."
Khóe mắt Lâm Nhược Bạch còn treo những giọt nước mắt trong suốt, nhưng trên môi đã nở nụ cười.
"Con thắng, con không có làm người mất mặt!"
Lúc này đây, hồng quang nơi con ngươi của Lâm Nhược Bạch đã thối lui, khôi phục lại màu đen sáng ngời như tinh tú trên trời cao.
Nụ cười của Lâm Nhược Bạch vừa tươi lại rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến cho tim của Vân Lạc Phong co thắt lại.
Cũng may, tiểu Bạch vẫn còn tỉnh táo...
Cô không cách nào tưởng tượng nổi, nếu như tiểu Bạch không tỉnh lại được thì phải làm sao?
Nghĩ đến điều này, hai mắt Vân Lạc Phong bất giác nheo lại, cô đi tới bên cạnh thi thể Trịnh Nhạc Sinh lục lọi hết nửa ngày, sau đó mới quay về bên cạnh Lâm Nhược Bạch.
Long Nguyên thật vất vả mới từ trong sự kђเếק sợ hồi phục lại được tinh thần, hiện tại nhìn thấy thi thể của Trịnh Nhạc Sinh, tức khắc liền giận tím mặt: "Lâm Nhược Bạch, Thiên Vân Quốc các ngươi thật là to gan! Dám hành hung ngay trước mặt trẫm! Lý tướng quân, bắt hết những người này lại cho trẫm!"
"Chuyện này....." Lý tướng quân chần chừ một lát, sau đó mới cẩn thận trả lời Long Nguyên: "Bệ hạ, trong trận chiến, đao kiếm không có mắt, huống chi, trên quy tắc của tỷ thí cũng không có viết là không thể ngộ sát người khác!"
Dù cho người ૮ɦếƭ là người của Thiên Hồi Đế Quốc, nhưng Lý tướng quân vẫn cần phải đem quy tắc này nói ra, bằng không, một khi việc này bị truyền ra ngoài, Thiên Hồi Đế Quốc nhất định sẽ bị người đời cười nhạo.
Long Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Nhưng quy tắc tỷ thí cũng không có viết rõ, trong tỷ thí cho thể đoạt đi tánh mạng của người khác! Bọn họ dám ɢɨết ૮ɦếƭ thiên tài của Thiên Hồi Đế Quốc, tội không thể tha!"
Chúng thiên tài của chư quốc đều để lộ ra vẻ mặt khinh thường, vừa rồi khi mà Trịnh Nhạc Sinh muốn ɢɨết Lâm Nhược Bạch kia, Long Nguyên lại không có ra mặt ngăn cản. Bây giờ đến lượt người Thiên Hồi Đế Quốc của hắn ta ૮ɦếƭ, thì hắn lại muốn công báo tư thù.
Ngay cả người của Lưu Nguyệt Đế Quốc và Vô Song Đế Quốc cũng nhíu nhíu mày, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn với việc có lòng riêng làm rối loạn kỷ cương này của Long Nguyên.
Bất quá, tam đại đế quốc người nào người nấy đều có lòng riêng như nhau, cho nên lúc này đây không có ai đứng ra nói một lời nào.
"Lý tướng quân, ngươi còn thất thần làm gì? Mau bắt lấy chúng!"
"Dạ!"
Lý tướng quân chắp chắp nắm tay, hạ lệnh cho thị vệ Thiên Hồi Đế Quốc tiến lên bao vây người của Thiên Vân Quốc.
"Bệ hạ!" gương mặt già nua của Thanh Mộc biến sắc: "Hành vi này của người không ổn! Sao có thể có lòng riêng, làm ra những việc rối loạn kỷ cương như vậy được? Người bảo người trong thiên hạ sẽ nhìn Thiên Hồi Đế Quốc của chúng ta như thế nào đây?"
"Thanh Mộc, ngươi muốn phản quốc?" Long Nguyên quét mắt nhìn Thanh Mộc, lạnh lùng hỏi.
Thanh Mộc bất quá chỉ là đứng ra nói một câu, liền bị Long Nguyên ghép cho tội danh là phản quốc, nếu ông còn tiếp tục nhiều lời, e là bản thân của ông cũng bị kéo xuống nước.
Hiểu rõ điểm này, Vân Lạc Phong liền giơ tay ngăn cản Thanh Mộc đang muốn tiếp tục nói chuyện.
"Chuyện này ta có thể xử lý!"
Thanh Mộc ngẩn ra, rồi bất đắc dĩ gật đầu: "Vân cô nương, cô là sự kiêu ngạo của giới y sư chúng ta. Hôm nay, cho dù phải đánh đổi bằng cả cái mạng già này, ta cũng muốn bảo vệ cho cô!"
Dệt hoa trên gắm chẳng có bao nhiêu tác dụng, nhưng đưa than ngày tuyết lại là ân tình đáng quý....
Dưới tình huống như vậy, Thanh Mộc còn đứng ra bảo vệ cho cô, chỉ mỗi phần tình nghĩa này thôi, đã đủ để khiến cho cả đời Vân Lạc Phong khó quên.
"Các vị..." Vân Lạc Phong không hề nhìn đến Long Nguyên, mà chuyển hướng về phía các thiên tài chư quốc: "Các người cảm thấy, tiểu Bạch thật sự có lỗi hay sao? Tình huống vừa rồi, các người cũng đã thấy được, Trịnh Nhạc Sinh muốn ɢɨết tiểu Bạch trước, tiểu Bạch bất quá chỉ là phản kích lại mà thôi! Nếu Trịnh Nhạc Sinh không ૮ɦếƭ, vậy người ૮ɦếƭ chính là đồ nhi của ta! Nếu tình huống vừa rồi xảy ra trên người của bất cứ người nào trong quốc gia của các người, thì các người sẽ làm thế nào hả?"
Mọi người trầm mặc xuống dưới.
Nếu bọn họ đối mặt với kẻ địch muốn ɢɨết bọn họ, mà bản thân bọn họ lại có năng lực phản kích, vậy thì nhất định họ sẽ ra tay ɢɨết ૮ɦếƭ kẻ địch trước.
Vân Lạc Phong giương lên khóe môi, một độ cong tà khí liền xuất hiện ngay trên mặt của cô.
"Ấy vậy mà Thiên Hồi Đế Quốc lại muốn công báo tư thù! Bọn họ có thể lấy danh nghĩa là trọng tài mà động thủ với đồ nhi của ta, thì về sau bọn họ cũng có thể làm như vậy đối với các người. Một trọng tài, lại không làm được công bằng công chính, thì lấy cái gì mà phục chúng?"
Dùng cái gì phục chúng?
Năm chữ này vừa chấn động, lại vang vọng khắp toàn bộ hội trường, làm cho tâm của những thiên tài chư quốc đều lạnh đi.
Đúng thật là vậy! Không công bằng, lấy cái gì mà phục chúng?
"Chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến Thiên Vân Quốc, Thiên Hồi Đế Quốc không thể dùng danh nghĩa trọng tài để công báo tư thù!"
"Hôm nay, nếu như chúng ta khoanh tay không quản, vậy sau Thiên Vân Quốc, có phải là sẽ đến lượt chúng ta hay không?"
Tuy rằng trải qua mấy vòng thi đấu, chư quốc đối với Thiên Vân Quốc phải rửa mắt mà nhìn, nhưng dù là vậy, cũng đừng hy vọng bọn họ sẽ đứng ra nói giúp một lời cho Thiên Vân Quốc.
Người không vì mình, trời tru đất diệt! Không phải ai cũng làm được chuyện chí công vô tư như là Thanh Mộc.
Cho nên, Vân Lạc Phong mới đặt Thiên Hồi Đế Quốc ở thế đối lập cùng với chư quốc....
Hơn nữa, nói cho chư quốc biết, kết cục của Thiên Vân Quốc, rất có thể sẽ là tương lai của bọn họ.
Sắc mặt của Long Nguyên đại biến, bắn ánh mắt phẫn nộ về phía Vân Lạc Phong, lạnh giọng quát: "Vân Lạc Phong, ngươi đừng ở chỗ này yêu ngôn hoặc chúng! Trẫm tin tưởng các thiên tài chư quốc sẽ không bị lời nói của ngươi che mắt!"
Người của chư quốc không có một ai đáp lại lời nói của Long Nguyên, chỉ ở bên dưới sôi nổi nghị luận với nhau, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Long Nguyên đều mang theo sự cảnh giác.
Nghiễm nhiên, những lời vừa rồi của Vân Lạc Phong đã thành công cấm rễ trong lòng bọn họ, khơi dậy tác dụng không nhỏ.
"Bệ hạ!" Lý tướng quân cúi đầu, lên tiếng khuyên: "Người muốn đối phó với Vân Lạc Phong vẫn còn những biện pháp khác. Nhưng nếu lúc này mà động thủ với cô ta, e là sẽ làm cho chư quốc bất mãn. Nói đến cùng thì Vân Lạc Phong cũng đại diện cho Thiên Vân Quốc đến đây tham gia thi đấu."
Long Nguyên hít sâu một hơi, đem một bụng lửa giận nghẹn ngược trở về, cất giọng nói lạnh lùng.
"Vân Lạc Phong, lúc này trẫm tạm tha cho ngươi một lần, nhưng mà tiếp theo đây, ngươi sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu!" Long Nguyên hừ lạnh một tiếng, hơi hơi nheo lại đôi mắt vừa lóe lên một tia sát ý, sau đó hắn ta quay sang cho Lý tướng quân một ánh mắt ra hiệu.
Tất cả những gì không thể nói đều chứa trong ánh mắt ấy.
Lý tướng quân ho khan hai tiếng, cất giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp toàn bộ hội trường, làm cho hội trường trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
"Trận đấu bán kết đã kết thúc. Thành công tiến vào trận chung kết có những quốc gia sau đây: Thiên Vân Quốc, Lưu Nguyệt Đế Quốc, Vô Song Đế Quốc, Thiên Hồi Đế Quốc, còn có...."
Khâu Hoa Phi gắt gao nắm chặt hai tay, nếu không phải tại Vân Lạc Phong, bản thân Lam Tường Quốc của hắn làm sau ngay cả năm hạng đầu cũng không vào được?
Tất cả mọi chuyện, đều là lỗi của ả!
Lý tướng quân liếc mắt nhìn Lăng Quý Phi, sau khi cũng nhận được ánh mắt của Lăng Quý Phi nhìn tới, liền tiếp tục nói: "Phong Dĩ Quốc và Lam Tường Quốc!"
Lần này, đừng nói là những người khác, ngay cả Khâu Hoa Phi cũng ngây ngẩn cả người.
Quy tắc tỷ thí đã sớm quy định, chỉ có năm quốc gia đứng đầu mới được vào chung kết, lấy xếp hạng của Lam Tường Quốc là không thể vào được năm hạng đầu, vậy sao bây giờ lại được vào chung kết?
"Ta biết các vị đều có nghi vấn trong lòng, trong những lần đại hội tranh tài trước kia, nếu có hai quốc gia đồng hạng, thì sẽ dựa vào vòng đấu loại để quyết định xếp hạng, mà theo như vòng đấu loại, thì Phong Dĩ Quốc có thứ hạng đứng trước Lam Tường Quốc, hiện giờ cả hai quốc gia này đều có ba trận thắng như nhau ở vòng bán kết này, cho nên, chiếu lý thì sẽ là Phong Dĩ Quốc hạng năm, Lam Tường Quốc hạng sáu!"
"Nhưng mà đại hội tỷ thí lần này, chúng ta quyết định để cho Lam Tường Quốc cũng vào được chung kết." thần sắc Lý tướng quân ngập tràn nghiêm túc, ánh mắt lãnh lệ: "Còn về hạng nhất, cùng thuộc về hai quốc gia Thiên Vân Quốc và Vô Song Đế Quốc, cho nên, bổn tướng quân luận theo thành tích vòng đấu loại, hạng nhất thuộc về Thiên Vân Quốc!"
Cả hội trường đều là một mảnh an tĩnh, tựa hồ không biết rốt cuộc là Thiên Hồi Đế Quốc đang có chủ ý gì.
Vân Lạc Phong và Thiên Hồi Đế Quốc đã hoàn toàn xé rách mặt với nhau, hiện giờ Thiên Hồi Đế Quốc lại để cho Vân Lạc Phong chiếm hạng nhất? Hành vi này quả thật không khỏi khiến cho người khác phải trầm tư....
Cho đến lúc sau, mọi người mới hiểu được mục đích thật sự của Thiên Hồi Đế Quốc!
"Vì để cho công bằng, trong trận đấu chung kết tiếp theo, Thiên Hồi Đế Quốc sẽ cung cấp binh khí cho chư vị, đội ngũ xếp hạng cuối cùng, sẽ được ưu tiên quyền lợi lựa chọn binh khí trước tiên."
Xếp hạng cuối cùng được ưu tiên lựa chọn binh khí trước tiên?
Nói cách khác, Lam Tường Quốc sẽ được lựa chọn binh khí đầu tiên, mà người đoạt được hạng nhất trong trận bán kết như Vân Lạc Phong, chỉ có thể nhặt lại binh khí dư thừa sau khi người khác đã lựa chọn hết.
Cái này còn có thể được gọi là công bằng?
Trong chư quốc có rất nhiều người muốn bênh vực kẻ yếu cho Vân Lạc Phong, đồng thời, bọn họ đối với cách làm của Thiên Hồi Đế Quốc cũng thấy rét tâm vô cùng.
Đáng tiếc, bọn họ sợ hãi sự cường đại của Thiên Hồi Đế Quốc, cho nên không dám mở miệng nói một lời chính nghĩa nào, chỉ có thể hung hăng trợn trừng mắt ở trong lòng.
"Thiên Hồi Đế Quốc cũng thật là đủ vô sỉ!" Diệp Hi Mạch cười lạnh một tiếng, khinh miệt mà nói.