Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 201: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Bọn họ sao lại không nhận ra được, mục đích của Thiên Hồi Đế Quốc là muốn làm khó Thiên Vân Quốc?
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng tầm mắt, ánh mắt tà khí đảo qua khuôn mặt của Long Nguyên, trên gương mặt tuyệt mỹ bỗng treo lên một mạt ý cười.
Cô cười thật đẹp, khoảnh khắc này, ngay cả muôn hoa cũng không sánh bằng.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng của cô, cho nên đều có cảm giác nụ cười này thật giống ác ma.
"Đại ca!" Vân Lạc Phong thu lại tầm mắt, chuyển hướng sang Diệp Hi Mạch đang đứng ở một bên: "Huynh cần phải hiểu rõ một điều, νũ кнí đối với Linh Sư mà nói, chỉ có tác dụng phụ trợ, cho dù νũ кнí có cường đại hơn nữa mà ở trong tay một phế vật, thì cũng không thể phát huy được hết tác dụng của nó!"



Khâu Hoa Phi vừa nghe thấy những lời này, tức khắc sắc mặt liền đại biến, tức giận quát lên: "Vân Lạc Phong, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi mắng ai là phế vật hả?"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Khâu Hoa Phi: "Ai tự nhận thì chính là người đó!"
Nghe vậy, Khâu Hoa Phi liền tức đến cả người run rẩy không thôi, hai mắt bốc lửa, hung hăng nhìn chằm chằm vào một trương diện mạo tà khí mà tuyệt mỹ của bạch y thiếu nữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Được lắm! Hy vọng sau trận đấu này rồi, ngươi vẫn còn có thể tiếp tục càn rỡ như vậy!"
Lý tướng quân nhìu nhìu mày, lên tiếng cắt ngang cuộc phân tranh.
"Trận đấu chung kết này là một trận hỗn chiến, sáu quốc gia sẽ chia làm ba đội, nói cách khác, hai quốc gia khác nhau sẽ cùng chung một đội, còn về hai quốc gia nào nào sẽ hợp tác với nhau, thì sẽ do chư vị tự mình lựa chọn."


Trận đấu này, lại là nhằm vào Vân Lạc Phong.
Lam Tường Quốc và Thiên Hồi Đế Quốc sẽ nỗ lực trút giận cho nhau, cho nên nhất định sẽ công kích Vân Lạc Phong trước. Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc là hai đại đế quốc, hiển nhiên cũng sẽ không cho phép một tiểu quốc leo lên đầu bọn họ. Suy ra, người xui xẻo, chính là Thiên Vân Quốc bọn họ.
"Ba đội ngũ, sẽ đấu để loại ra một đội. Sau đó hai đội ngũ còn lại sẽ tiếp tục chiến đấu cùng nhau, cho đến khi chỉ còn lại một đội ngũ duy nhất. Lúc ấy, hai quốc gia trong đội ngũ còn lại sẽ tiến hành thi đấu với nhau."
Nói cách khác, một đội ngũ sẽ có hai quốc gia, sau khi trận chung kết triển khai, nhất định sẽ có một đội ngũ bị đào thải, kế tiếp chính là trận đấu giữa hai đội ngũ còn lại.
Chờ sau khi hai đội ngũ này phân thắng bại, thì sẽ chỉ còn lại một đội ngũ cuối cùng.
Tiếp theo, chính là trận tranh tài giữa hai quốc gia trong đội ngũ cuối cùng còn lại kia.
"Hiện tại trời cũng không còn sớm, Lam Tường Quốc lập tức tiến lên lựa chọn νũ кнí trước tiên. Tiếp theo các quốc gia sẽ theo thứ tự xếp hạng lần lượt lên chọn νũ кнí."
Khâu Hoa Phi lạnh lùng quét mắt nhìn Vân Lạc Phong, cao ngạo mà nện bước đi về phía lôi đài, giữa một đống νũ кнí chọn ra cái tốt nhất cho mình.
Các thiên tài khác trong đội ngũ của Lam Tường Quốc cũng lần lượt chọn ra những νũ кнí mà mình vừa lòng đẹp ý nhất, trên mặt treo đầy ý cười đứng trên lôi đài.
Các quốc gia khác tiến vào được chung kết cũng chọn ra được những νũ кнí xuất sắc cho mình, vì vậy mà đến khi người của Thiên Vân Quốc tiến lên, thì chỉ còn sót lại một ít gậy gỗ và kiếm cùn.


Vân Lạc Phong đảo mắt nhìn chung quanh bốn phía, tùy tiện cầm lấy một cây gậy gỗ, hơi hơi híp lại hai mắt, tà khí mà cười: "Cây gậy này không tồi, dùng để đập đầu là lựa chọn tốt nhất!"
Đối với lời nói của Vân Lạc Phong, Long Nguyên chỉ khịt mũi coi thường.
Kết cục của trận đấu này đã quá rõ ràng rồi....
Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc hiển nhiên là sẽ hợp thành một đội, Thiên Hồi Đế Quốc và Lam Tường Quốc cũng hợp thành một đội, chỉ còn dư lại Phong Dĩ Quốc và Thiên Vân Quốc....
Sau khi thượng đài, bốn quốc gia này chắc chắn sẽ đồng thời tấn công Vân Lạc Phong cùng một lúc, đến lúc đó, người bị đập đầu, hiển nhiên chính là Vân Lạc Phong.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Long Nguyên, Lưu Nguyệt Đế Quốc không hề do dự một chút nào đã đi đến đứng bên cạnh Vô Song Đế Quốc, hợp thành một đội, mà người của Lam Tường Quốc cũng đi đến bên cạnh người của Thiên Hồi Đế Quốc.
Chỉ còn lại người của Phong Dĩ Quốc và người của Thiên Vân Quốc đứng lại đó mà hai mắt nhìn nhau...
Ánh mắt thanh lãnh của Tiêu Ngọc Thanh nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong, trong đôi con ngươi đen nhánh chợt hiện lên một tia phức tạp: "Không ngờ tới chia cách một thời gian lâu như vậy rồi, mà hai chúng ta lại có một ngày cùng kề vai chiến đấu như thế này!"
Mọi người sửng sốt, người sớm đã có thanh danh truyền xa ở Phong Dĩ Quốc như Tiêu Ngọc Thanh đây, lại là người quen cũ của Vân Lạc Phong?
Có cần trùng hợp đến như vậy hay không?

Vân Lạc Phong cười cười, mi mắt cong cong: "Ngươi đoán xem, quán quân sẽ là ngươi, hay là ta?"
"Khẳng định là cô!"
Tiêu Ngọc Thanh vốn còn tưởng rằng Vân Lạc Phong sẽ có thái độ xa cách đối với mình, không ngờ Vân Lạc Phong lại chịu đáp lại lời nói của hắn, tức khắc, trái tim hắn liền thả lỏng được đôi chút, hơi nhấp môi mỏng mà nói.
"Mấy năm không gặp, thực lực của ngươi thật sự là trưởng thành lên rất nhiều, ta thật sự mong chờ trận đấu đối đầu cùng với ngươi!"
Giọng nói của Vân Lạc Phong làm cho Tiêu Ngọc Thanh chợt ngẩn ra, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thập phần kiên định.
"Được, chúng ta gặp lại ở trận chung kết cuối cùng!"
Trong lời nói vừa rồi của hai người này, cũng đã chắc chắn người đoạt được thắng lợi lần này chính là đội ngũ của bọn họ.
Xem ra, những người quen biết cùng với Vân Lạc Phong, toàn là những kẻ tự cao tự đại, cuồng vọng không thôi!
"Nực cười!" Khâu Hoa Phi cười lạnh một tiếng, cất giọng trào phúng: "Chỉ bằng vào hai các quốc gia của các ngươi mà cũng muốn giành được thắng lợi? Đúng thật là trâu cũng bị các ngươi thổi lên tận trời!"
Tiêu Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn Khâu Hoa Phi.


Tuy nhiên, Tiêu Ngọc Thanh còn chưa nói lời nào, thì phía sau đã có người không nhịn được mà lên tiếng mắng trước.
"Lam Tường Quốc, thủ hạ bại tướng, cả hai lần đều bị Phong Dĩ Quốc chúng ta đè xuống dưới, ngươi có tư cách gì mà mắng Tiêu công tử của chúng ta?"
"Thực lực của Tiêu công tử cường đại, loại người như ngươi căn bản là không có tư cách để so sánh cùng với Tiêu công tử!"
Hiển nhiên, trong mắt mọi người của Phong Dĩ Quốc, nhân khí của Tiêu Ngọc Thanh khá cao, cho dù là hoàng tử hay công chúa của hoàng tộc thì cũng giống như tùy tùng đi theo bên cạnh hắn.
"Hừ!" sắc mặt Khâu Hoa Phi khẽ biến, hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi đã có tự tin như thế, thì chúng ta cứ cùng chống mắt mà chờ xem, xem thử đội ngũ của bên nào mạnh hơn!"
Không khí trên lôi đài nháy mắt đã trở nên căng thẳng đến mức giương cung bạt kiếm, chợt, Lý tướng quân lên tiếng hạ một mệnh lệnh bắt đầu, tức khắc, mọi người đều rút νũ кнí của mình ra, nhắm về phía kẻ địch ở đối diện.
Vân Lạc Phong cùng Tiêu Ngọc Thanh hai mặt thọ địch, hai người lưng đôi lưng nhau mà đứng, nhìn đám người đang xung phong liều ૮ɦếƭ xông về phía mình.
"Người Vô Song Đế Quốc giao cho ta!" Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, ngữ khí rất là nhẹ nhàng, không hề có một chút lo lắng hay khẩn trương gì cả: "Ngươi của Lưu Nguyệt Đế Quốc giao cho ngươi, có làm được không?"
Trong lời nói của Vân Lạc Phong, không phải là bảo Tiêu Ngọc Thanh mang theo người của Phong Dĩ Quốc đi chiến đấu với người của Lưu Nguyệt Đế Quốc, mà là đang bảo một mình Tiêu Ngọc Thanh đi đối phó với tất cả thiên tài của Lưu Nguyệt Đế Quốc.
Tiêu Ngọc Thanh gật gật đầu, giọng nói trước sau vẫn thanh lãnh như cũ: "Được!"


"Được, chúng ta cùng nhau lên, xem ai có thể giải quyết được kẻ địch trước tiên!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng nhướng mi, mỉm cười tà khí mà nói: "Còn về đám người Thiên Hồi Đế Quốc và Lam Tường Quốc kia, không cần đến chúng ta phải ra tay, cứ để cho người của Phong Dĩ Quốc và thủ hạ của ta tới giải quyết là được!"
Người của bốn quốc gia kia sau khi nghe thấy lời nói kiêu ngạo này của Vân Lạc Phong, đều tức đến nghiến răng nghiến lợi, dẫn đầu trong đó là một thiên tài của Thiên Hồi Đế Quốc, sát khí trên người hắn ta phá lệ nồng đậm, tính toán trong một chiêu sẽ giải quyết Vân Lạc Phong.
Ngay khi mà tên kia lao đến gần Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong lại quay đầu nhìn về phía Long Nguyên, hỏi: "Trong tỷ thí, có thể hạ sát chiêu hay không?"
Long Nguyên bất ngờ sửng sốt, nhưng nếu nói không thể hạ sát chiêu, vậy thì không còn cách nào mượn cơ hội này để ɢɨết ૮ɦếƭ Vân Lạc Phong.
Cho nên, hắn khẽ gật đầu: "Đao kiếm không có mắt, nếu như có ngộ sát, trẫm cũng không còn cách nào khác!"
"Nếu đã như thế..... Vậy thì rất tốt!"
Vân Lạc Phong mỉm cười tà ác, trường côn trong tay đột ngột vung lên, hung hăng đánh về phía đầu tên thiên tài của Thiên Hồi Đế Quốc kia.
Uỳnh!
Âm thanh của cái đầu nổ mạnh vang lên khắp hội trường, trong nháy mắt, não của tên kia vỡ nát, máu thịt hỗn loạn chảy ướt sủng cả gáy của hắn.
"Gậy gỗ quả nhiên là thuận tay hơn đao kiếm!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, ánh mắt tà tứ liếc nhìn qua những người khác, tiếp theo liền lập lại lời nói của Tiêu Ngọc Thanh trước đó: "Nào, chúng ta bắt đầu tỷ thí, xem thử ai là người giải quyết đối thủ trước tiên!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền phóng mình vào giữa đám đông.
Vân Lạc Phong là người công tư phân minh, ngươi của Thiên Hồi Đế Quốc khắp nơi đều muốn ɢɨết cô, cho nên cô hạ thủ chẳng có một chút nương tay.
Tuy nhiên, người của Vô Song Đế Quốc lại chỉ muốn đánh bại cô mà thôi, cho nên, đối với bọn họ, Vân Lạc Phong không hề hạ sát chiêu...
Nói đến cùng thì Vân Lạc Phong cô cũng không phải là một kẻ thích lạm sát người vô tội, người mà cô ɢɨết đều là những kẻ muốn ɢɨết cô!
Thần sắc của Long Nguyên vốn dĩ đầy tươi cười, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Tiêu Ngọc Thanh và Vân Lạc Phong thì cả khuôn mặt đều cứng đờ lại, long nhan chấn động.
"Tôn Linh Giả?" trong mắt Long Nguyên ngập tràn thần sắc không dám tin: "Hai người kia đều là Tôn Linh Giả? Đặc biệt là Vân Lạc Phong, ả vậy mà đã đột phá đến Tôn Linh Giả trung giai rồi?"
Tôn Linh Giả trung giai, trong tất cả những thiên tài trẻ tuổi, cũng chỉ có mỗi An Lan của Vô Song Đế Quốc là đã đạt tới thực lực bậc này.
Nhưng mà, An Lan so với Vân Lạc Phong còn lớn hơn vài tuổi, cũng được xưng tụng là người có thiên phú yêu nghiệt! Hiện tại Vân Lạc Phong còn trẻ như vậy mà đã có thực lực bậc này, thì trong toàn bộ đại lục còn có ai so sánh được với cô ta nữa đây?
Long Nguyên bỗng thấy có chút hối hận, nếu như hắn sớm biết thực lực của Vân Lạc Phong, thì chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Đáng tiếc, tên đã khai cung làm sao còn bắt lại được, hắn dù có hối hận thì cũng không thể thay đổi được gì!
"Tôn Linh Giả trung giai?" hai bàn tay ngọc của Lăng Quý Phi gắt gao siết chặt, làm móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong: "Con nha đầu thúi này lúc báo danh rõ ràng đã nói thực lực của mình là Thiên Linh Giả cao giai, làm sao đột nhiên lại biến thành Tôn Linh Giả trung giai? Ả nhất định là đã cố tính che giấu thực lực!"
Nếu như để nữ nhân này tiếp tục trưởng thành, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho mình!
Người của các quốc gia khác cũng bị thực lực của Vân Lạc Phong dọa cho choáng váng, từng đôi mắt trợn to đầy kinh ngạc cứ nhìn chăm chú vào cô.
Ngay khi nhìn thấy An Lan ở trong tay Vân Lạc Phong không hề có sức chống trả, thì ánh mắt của mọi người lại càng giống như là đang trông thấy con kiến cưỡng gian con voi vậy.
Thật sự là quá không thể tưởng tượng được!
Rất nhiều thiên tài của Vô Song Đế Quốc dưới sự công kích của Vân Lạc Phong đều dần dần tan rã, cũng có rất nhiều người đã rớt xuống lôi đài, không ngừng kêu rên không thôi.
Đột nhiên, Vân Lạc Phong dừng lại công kích, khẽ nhíu mày: "So với Vô Song Đế Quốc, ta càng không muốn để cho Thiên Hồi Đế Quốc và Lam Tường Quốc bắt được thứ hạng trên các ngươi hơn, cho nên...."
Tức thì, Vân Lạc Phong xoay người, gậy gỗ trong tay nhấc lên một trận cuồng phong sắc bén, đem mấy tên thiên tài của Thiên Hồi Đế Quốc và Lam Tường Quốc đang đứng gần mép lôi đài, nhất nhất đều quét xuống hết khỏi lôi đài, ngã một cái phịch vào giữa đám đông.
An Lan ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái lan tràn, ngay khi hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong lại xoay người về phía mình, tức khắc, vội vàng nâng tay lên.
"Ta tự mình đi xuống, không cần làm phiền tới ngươi!"
Nhận thua, còn tốt hơn bị người ta quét xuống khỏi lôi đài.
Cho nên, An Lan rất thức thời mà tự mình nhảy khỏi lôi đài, sau có còn quay lại nhìn Vân Lạc Phong gật đầu một cái.
Ngay từ đầu, hắn xác thật là không muốn để cho Vân Lạc Phong đạp lên trên đầu của tam đại đế quốc, nhưng lúc này đây... Hắn lại cảm giác được, thiếu nữ này không phải là vật trong ao, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như cá chép hóa rồng.
Trước khi Vân Lạc Phong còn chưa có ghi hận lên Vô Song Đế Quốc, hắn cần phải thu tay lại, không thể đối nghịch với nữ nhân này, nếu không, bằng vào thiên phú của nữ nhân này, rất có khả năng không bao lâu sau sẽ có thể tận diệt toàn bộ Vô Song Đế Quốc.
Người của Lưu Nguyệt Đế Quốc thấy người của Vô Song Đế Quốc đều đã thoái lui, cũng không còn ham chiến làm gì nữa, tất cả cùng nhảy khỏi lôi đài, chật vật rời khỏi hội trường.
Thắng?
Đội ngũ không được xem trọng nhất, ấy vậy mà lại chiến thắng?
Đặc biệt là còn chiến thắng dười tình huống bị bốn quốc gia liên thủ tấn công?
Lý tướng quân cảm nhận được cảm xúc bạo nộ của Long Nguyên, vội vàng đằng hắng lấy giọng, nói: "Nếu Thiên Vân Quốc và Phong Dĩ Quốc đã đạt được thắng lợi, vậy tiếp theo, hai quốc gia này sẽ cùng nhau chiến đấu, để phân thắng bại!"
Tiêu Ngọc Thanh nhìn qua Vân Lạc Phong, cất giọng thanh lãnh: "Ta bỏ quyền!"
Đừng nói những người khác, ngay cả chính Vân Lạc Phong cũng khẽ nhíu mày, tầm mắt dừng lại trên người Tiêu Ngọc Thanh.
"Đừng quên, trước đó chúng ta đã có nói sẽ quyết một trận phân cao thấp, chẳng lẽ bây giờ ngươi lại muốn nhận thua?"
Tiêu Ngọc Thanh gật gật đầu: "Ta đã giúp Phong Dĩ Quốc giành được hạng hai, không còn nợ bọn họ cái gì nữa, ngôi vị quán quân có thể có, có thể không. Huống chi, ta không cho rằng, bản thân mình là đối thủ của cô!"
Lý tướng quân ngẩn người, tựa hồ không dự đoán được tình huống lại là thế này, hắn vừa định mở miệng thì một bên đã truyền tới tiếng bạo nộ của Long Nguyên.
"Ngươi muốn bỏ quyền? Trẫm không cho phép! Hai người các ngươi cần phải chiến đấu với nhau!"
Nếu hai người các ngươi là người quen cũ, vậy trẫm tất nhiên là muốn hai người các ngươi phải tàn sát lẫn nhau! Chỉ có như vậy, mới tiêu trừ được lửa giận trong lòng trẫm.
Nếu đổi lại thành người khác, có lẽ là sẽ kiêng kỵ uy nghiêm của Long Nguyên, đáng tiếc, người hắn gặp phải lại là Tiêu Ngọc Thanh.
Là Tiêu Ngọc Thanh luôn luôn thanh lãnh, hờ hững.
Vì thế, Tiêu Ngọc Thanh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến Long Nguyên một cái, liền dẫn theo người của Phong Dĩ Quốc đi xuống lôi đài, chỉ để lại một cơn gió nhẹ, làm cho tim của một ít thiên tài nữ tử của chư quốc đều nhảy lên một cái.
"Ta quyết định, từ nay về sau Liễu Thần Dật đối với ta chính là quá khứ, tình lang trong mộng của ta kể từ bây giờ sẽ là Tiêu Ngọc Thanh, vừa rồi các ngươi có nhìn thấy hành động ấy của chàng hay không? Thật sự là vô cùng soái khí, ngạo nghễ mà kiêu ngạo!"
"So với Tiêu Ngọc Thanh, ta lại càng sùng bái Vân Lạc Phong hơn, tuy rằng hai chúng ta đều là nữ nhân, nhưng ta không ngại cùng nàng bách hợp... "
(****pé pen chuẩn bị hò hét~_~|||)
"Còn ta lại cảm thấy Tiêu Ngọc Thanh và Vân Lạc Phong thật rất xứng đôi. Chỉ tiếc là Vân Lạc Phong đã có phu quân, có lẽ là chàng có ý nhưng tђเếק vô tình, thật đáng tiếc.... "
Âm thanh trong hội trường ồn ào vô cùng.
Không có gì bất ngờ, trải qua hai hạng mục tỷ thí, thanh danh của Vân Lạc Phong đã trở nên vang dội, truyền bá khắp nơi.
"Chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo: "Ngày mai còn có một trận tỷ thí cuối cùng nữa!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt, khóe môi gợi lên một độ cong.
Chờ sau khi trận tỷ thí ngày mai kết thúc, thì cô rốt cuộc cũng có thể khởi hành trở về nhà.
____
Hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, thì trên đường phố liền trở nên vô cùng náo nhiệt, những người đó đơn giản đều đang bàn tán về trận đấu mấy ngày nay, khi mà nhắc đến tên Vân Lạc Phong, thì ánh mắt của bọn họ đều mang theo sự sùng bái kính trọng.
Mà trong tất cả những cuộc trò chuyện kia, đều kết thúc bằng một câu nói, câu nói này cũng lưu truyền khắp toàn bộ đường phố.
Câu nói kia chính là....
"Đi, chúng ta đi xem Vân Lạc Phong thuần thú!"
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều hướng về phía thuần thú trường mà đi, mục đích chính là muốn sớm giành được một chỗ ngồi, để dễ dàng quan sát Vân Lạc Phong thuần thú.
Vì thế, đợi đến thời điểm mà Vân Lạc Phong đến thuần thú trường, thì đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho nhảy dựng lên.
Toàn bộ thuần thú trường đều rậm rạp đầu người, có một số người còn chiếm cứ luôn cả đường đi, nếu không phải phía dưới đài thuần thú quá nguy hiểm không cho phép người khác tiến vào, thì có lẽ nơi đó cũng đã bị nhóm người này chiếm chỗ cho riêng mình mất rồi.
"Mẹ kiếp!" Diệp Hi Mạch nhịn không được mà chửi tục một câu: "Hôm nay tại sao lại có nhiều người đến như vậy?"
Bất luận là tỷ thí y thuật, hay là tỷ thí võ giả, cũng không có nhiều người vây xem giống như bây giờ vậy.
Ở đây có tất cả thiên tài của chư quốc, thậm chí, ngay cả hoàng tôn quý tộc của Thiên Hồi Đế Quốc cũng đến đây tham quan.
Mục đích chính là muốn xem Vân Lạc Phong thuần thú.
"Vân cô nương!"
Một thiếu niên sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong liền kích động chạy tới, muốn duỗi tay ra kéo lấy tay Vân Lạc Phong, thì đúng lúc này, cánh tay của hắn bỗng bị một bàn tay to lớn bắt lấy.
Diệp Hi Mạch gắt gao bắt lấy cánh tay của thiếu niên kia, mày kiếm khẽ nhíu, lạnh giọng nói: "Cách xa đệ muội của ta một chút!"
Sắc mặt của thiếu niên kia đỏ lên, vội vàng biện giải cho chính mình: "Diệp thiếu gia, huynh đừng hiểu lầm, ta chẳng qua là quá mức sùng bài đối với Vân cô nương, vừa rồi cũng chỉ là nhất thời kích động, cho nên mới có hành động thất lễ như vậy."
Sau khi nói xong lời này, hắn ta liền quay sang nhìn Vân Lạc Phong, tiếp tục nói: "Vân cô nương, qua hai hạng mục tranh tài trước đó, cô thật sự đã khiến cho mọi người của chư quốc phải rửa mắt mà nhìn đối với Thiên Vân Quốc, cho nên, ta tin tưởng, ở hạng mục thuần thú này, cô nhất định cũng là một thiên tài! Ngoài ra.... Ta cũng là một y sư, ta có thể gia nhập Thiên Vân Quốc, nghe theo hiệu lệnh của cô hay không?"
Đối với vẻ mặt tràn đầy mong đợi của thiếu niên trước mặt, Vân Lạc Phong hơi hơi cong lên khóe môi của mình, trong đôi mắt chứa đầy những tia sáng tà khí.
Mỗi ánh mắt nụ cười của cô đều thật động lòng người, đẹp đến không gì sánh được.
"Nếu một ngày nào đó, có một thế lực gọi là Y Tháp xuất hiện, ta hoan nghênh ngươi đến gia nhập Y Tháp!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền xoay người, chậm rãi đi về phía đài thuần thú.
Bóng lưng của Vân Lạc Phong thập phần đạm mạc, tóc đen nhẹ bay phất phới trong gió.
Hai mắt của thiếu niên kia như phát sáng lên, cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt theo bóng lưng của bạch y thiếu nữ đang đi xa dần, dùng giọng điệu kiên định mà nói: "Tên của ta là Mặc Dịch! Nếu như có một ngày, thật sự có một thế lực tên là Y Tháp xuất hiện, thì cho dù có cách xa vạn dậm, ta nhất định cũng sẽ tìm tới!"
Bước chân Vân Lạc Phong hơi dừng lại, tuy nhiên, cô không có quay đầu lại, mà tiếp tục đi về phía đài thuần thú.
Giữa đài thuần thú, số lượng thiên tài dự thi không nhiều lắm, chỉ có vài người đang đứng chờ sẵn ở đây, sau khi bọn họ nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện ở giữa sân, thì đều bất ngờ mà ngẩn ra, sau đó lại theo bản năng mà lùi về sau vài bước.
Kẻ điên này cũng tới tham gia tỷ thí thuần thú, xem ra bọn họ không còn hy vọng gì nữa rồi!
"Có thể bắt đầu được chưa?" Vân Lạc Phong liếc nhìn trọng tài, thản nhiên hỏi.
Có lẽ Long Nguyên và Lăng Quý Phi còn chưa hồi phục được tinh thần từ biến cố trước đó, cho nên, trong hội trường thuần thú lúc này không có bóng dáng của hai người bọn họ.
Trọng tài ngẩn người, nâng tay lau đi một tầng mồ hôi lạnh trên trán, mỉm cười nói: "Lát nữa, ta sẽ đem linh thú thả ra ngoài, trong thời gian nửa canh giờ, ai thuần phục được nhiều linh thú nhất thì người đó là quán quân."
Lời này vừa dứt, trọng tài lập tức cho người mở Ⱡồ₦g sắt, tiếp đó, những con linh thú bị mất tự do liền điên cuồng vọt ra, nhắm thẳng về phía mọi người đang đứng giữa đài mà nhào tới.
Cũng trong lúc này, trên người Vân Lạc Phong loáng thoáng lộ ra một cổ khí thế, từ xa xa nhìn lại, trên đỉnh đầu của cô dường như toát ra một tầng ánh sáng đỏ rực như lửa. Trong tầng ánh sáng kia, còn phản chiếu ra hình ảnh một con hỏa hồ ly tám đuôi, trông kinh hãi vô cùng.
Cảm nhận được cổ khí thế trên người của thiếu nữ, chúng thú liền đồng loạt ngừng bước, trên mặt của chúng cùng lộ ra vẻ kђเếק đảm và sợ hãi mà nhìn về phía cô, tất cả đều không dám bước thêm một bước nào nữa.
Giữa lúc mọi người cảm thấy hết sức khó hiểu, thì chúng linh thú đồng loạt quỳ xuống, bày ra tư thái thần phục, mà phương hướng bọn chúng triều bái.... Lại chính là hướng mà Vân Lạc Phong đang đứng.
Chúng thú thần phục!
Tất vì vương giả!
Giữa chúng thú vây quanh, bạch y thiếu nữ khoanh tay mà đứng, tư thái cao cao tại thượng, tiếp nhận sự quỳ bái của chúng thú.
Cô giống như là một vị vương giả, quân lâm thiên hạ, một đôi mắt đen láy chứa đầy thần sắc bễ nghễ, ngạo nghễ mà nhìn những kẻ bên dưới.
Toàn bộ thuần thú trường, biến thành một mảnh yên tĩnh.
Bất luận là những người đến xem tỷ thí, hai là chúng thiên tài tham gia thi đấu, đều giống như là đã có thương lượng từ trước mà nhất nhất giữ im lặng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!