Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cái Ⱡồ₦g sắt kia, ngay cả Nam Cung Khánh cũng không ngoại lệ...
"Bên trong là gì vậy? Tại sao lại cần phải dùng tới Ⱡồ₦g sắt lớn như vậy chứ?"
"Ta thấy Ⱡồ₦g sắt này cứ lắc lư không ngừng, nói không chừng bên trong là một vật sống!"
"Sống? Chẳng lẽ là linh thú?"
Mọi người bỗng thấy kђเếק sợ không thôi.
Việc sở hữu linh thú là rất khó, bởi vì muốn thu phục một con linh thú, không những cần tiêu phí rất nhiều tinh lực, mà còn cần phải có đủ bản lĩnh nữa.
Nam Cung Lam lại đem một con linh thú đi làm lễ vật?
Xem ra, Nam Cung Lam đối với huynh trưởng của mình thật sự là quá tốt rồi.
Sau khi Nam Cung Lam ra lệnh, mấy tên thị vệ liền đặt cái Ⱡồ₦g sắt xuống, xốc miếng vải đỏ phủ Ⱡồ₦g sắt lên.
Tức thì, một con sư tử đỏ khổng lồ liền xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Toàn thân con sư tử kia đỏ như máu, uy mãnh vô song, nhưng lạ một nỗi, sư tử là loài vật trời sinh vô cùng hung bạo, lúc này lại rất ngoan ngoãn mà nép vào bên trong Ⱡồ₦g sắt, giống như là một con mèo nhỏ vậy.
"Trời! Đây chính là Huyết Sư, là vua của rừng rậm! Con Huyết Sư này vô cùng quý hiếm. Xem ra, Nam Cung công tử lần này đã có được một bảo vật rồi."
Nam Cung Lam mang theo gương mặt mỉm cười mà nói: "Ta phải tốn hết thời gian mấy tháng mới thuần hóa được con Huyết Sư này, mục đích chính là để tặng cho đại ca, cũng có thể đảm bảo được sự an toàn cho huynh ấy!"
Nam Cung Khánh nhìn sang con gái của mình, đáy mắt bỗng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
Theo lý mà nói, thực lực của Nam Cung Lam cường đại, lại vô cùng ưu tú, đem vị trí gia chủ giao cho Nam Cung Lam quả thật là một lựa chọn rất tốt. Đáng tiếc, Nam Cung Lam lại là một nữ nhi! Một nữ nhi làm sao đảm đương nổi trọng trách của một đương gia?
Nữ nhân chỉ có thể làm một kẻ phụ thuộc, chứ không được phép đạp lên đầu nam nhân!
"Phụ thân!" ý cười trong mắt Nam Cung Lam càng sâu hơn: "Vào khoảng thời gian không lâu trước đây, con và vị bằng hữu này của đại ca từng có duyên gặp mặt một lần, hơn nữa, con còn cùng với cô ấy tranh giành một con linh thú. Nói vậy, hẳn là do cô ấy cũng biết được chuyện đại ca thích mấy loài động vật nhỏ như linh thú, vì vậy mà khi đó cô ấy mới quyết ςướק cho bằng được linh thú kia, hóa ra là cô ấy muốn dùng con linh thú kia để lấy lòng đại ca!"
Dứt lời, Nam Cung Lam liền quay sang nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, không biết cô có mang theo con linh thú kia đến đây hay không?"
Nam Cung Vân Dật nhíu mày, vừa định nổi điên lên, thì một bàn tay từ bên cạnh đột ngột duỗi tới, ấn nhẹ cánh tay hắn xuống.
Vân Lạc Phong biếng nhác tựa cả người vào lưng ghế, khóe môi khẽ cong lên một độ cong tà khí: "Xem ra trí nhớ của đại tiểu thư gia tộc Nam Cung không được tốt cho lắm, chuyện chỉ vừa mới xảy ra cách đây có mấy ngày thôi mà đã quên mất rồi. Haiz.... Ngươi vẫn nên nhanh chóng đi tìm y sư để chữa trị cho mình đi thôi!"
Mặt của Nam Cung Lam không hề đổi sắc, vẫn mỉm cười như cũ: "Vân cô nương, lời này của cô là có ý gì?"
"Thứ nhất, ngày hôm đó, thời điểm mà hai người chúng ta tranh giành linh thú, ta đã từng nói, con linh thú kia là lễ vật mà ta tặng cho đồ đệ của mình! Thứ hai, con linh thú kia không phải ta ςướק, là tự nó lựa chọn ta!"
Những lời này vừa nói ra xong, cũng không làm cho Nam Cung Lam tức giận, cô ta vẫn cứ mỉm cười như cũ: "Xin lỗi, ta không có nghe được những lời này của cô, ta còn tưởng cô tranh đoạt là vì muốn tặng con linh thú kia cho đại ca của ta. Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách cô được, ai bảo ở trong lòng của cô, đại ca ta lại không quan trọng bằng đồ đệ cô làm gì!"
Vân Lạc Phong liếc ánh mắt tà khí nhìn Nam Cung Lam, rồi lại chuyển hướng sang Nam Cung Vân Dật, sau đó, cô lấy từ trong vạt áo trước иgự¢ ra một chiếc nhẫn, đưa đến trước mặt Nam Cung Vân Dật.
"Quà của ngươi, xem thử coi có thích hay không?" (****câu này.... Có nghe sao thì cũng giống như ông chồng đưa quà cho vợ rồi hỏi vợ có thích hay không ấy nhỉ???)
Nhẫn không gian?
Xùy....
Nhìn thấy lễ vật mà Vân Lạc Phong lấy ra, mọi người ở đây ai cũng không nhịn được mà phì cười.
"Ha ha..., cười ૮ɦếƭ ta rồi, cô ta lại lấy ra một cái nhẫn không gian mà đưa cho Nam Cung công tử! À, mà cũng phải thôi, dựa vào thân phận của cô ta, thứ quý giá nhất có thể lấy ra được chắc chính là cái nhẫn không gian này rồi."
"Đúng vậy, trong mắt những bình dân bá tánh bình thường thì nhẫn không gian quả thật lả một bảo vật trân quý, thế nhưng, đối với Nam Cung gia mà nói thì có xá là gì. Ta thấy là do cô ta không thể kiếm ra được bảo vật gì đáng giá, cho nên mới dùng nhẫn không gian để là lễ vật."
Khóe môi Nam Cung Lam gợi lên một độ cong, ý vị châm chọc hiện đủ mười phần trên khuôn mặt thanh lệ của cô ta.
Một cái nhẫn không gian? Người lấy ra cái loại lễ vật như thế, khẳng định là chẳng có thân phận cao quý gì. Cũng tốt, để cho phụ thân có thể nhìn rõ được, bằng hữu mà Nam Cung Vân Dật kết giao là hạng người gì.
Thế nhưng, Nam Cung Khánh lại không có chút dấu hiệu tức giận nào giống như tưởng tượng của Nam Cung Lam. Một đôi con ngươi vô cùng kích động cứ nhìn chằm chằm vào cái nhẫn làm lễ vật tặng cho Nam Cung Vân Dật của Vân Lạc Phong.
"Chiếc nhẫn này, chính là chiếc nhẫn có thể chứa đựng linh thú trong truyền thuyết!"
Thật lâu sau, giọng nói mang theo cảm xúc chấn động không nhỏ của Nam Cung Khanh mới đột ngột vang lên.
Trong nháy mắt, những kẻ lúc đầu còn cười nhạo Vân Lạc Phong đều đồng loạt ngây ngẩn cả người.
Nhẫn...... có thể chứa linh thú trong truyền thuyết?
"Chiếc nhẫn này chính là Linh Thú Giới Chỉ?" (*giới chỉ = nhẫn)
"Chẳng lẽ vị cô nương đã sớm đoán được lễ vật mà Nam Cung tiểu thư tặng là một con linh thú, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền mà dùng chiếc nhẫn này làm lễ vật?"
"Linh Thú Giới Chỉ đúng thật là trân quý, còn lễ vật mà Nam Cung tiểu thư tặng lại rất thực dụng, cho nên, so sánh với nhau thì cô ta vẫn thua Nam Cung tiểu thư."
Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy những âm thanh trào phúng kia, nhún nhún vai: "Trên đường tìm kiếm lễ vật cho ngươi, ta tình cờ phát hiện được chiếc nhẫn này, xem thử có thích hay không?"
Ý gì? Chẳng lẽ nữ nhân này đang muốn nói, Linh Thú Giới Chỉ kia không phải là lễ vật mà cô ta tặng cho Nam Cung Vân Dật sao?
Chỉ là tiện tay mua?
Nam Cung Vân Dật hồi phục lại tinh thần, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, tức thì, hắn giống như là chợt hiểu ra cái gì đó, liền đeo nhẫn lên tay mình, rồi dùng ngón tay vuốt vuốt lên mặt nhẫn, ngay sau đó, một tia sáng từ trong nhẫn bất ngờ lóe lên, càng lúc càng sáng, làm người ta chói mắt.
Giữa ánh sáng chói mắt kia, một bóng dáng mơ hồ dần dần lộ rõ ra.
Đó là một con chồn nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, nhưng cái đuôi lại có màu tím khác thường, một đôi mắt màu tím mã não quay tròn đảo loạn khắp nơi, thông minh cơ trí mà cũng không kém phần đáng sợ.
Trên lưng con chồn nhỏ này còn có một đôi cánh, tựa như đôi cánh của thiên sứ, trăng tinh sạch sẽ.
"Một con chồn nhỏ?"
Giữa đám đông, bỗng vang lên một giọng cười nhạo đầy trào phúng: "Con chồn con này nhiều lắm cũng chỉ có thể đóng vai trò sủng vật đáng yêu, căn bản là không có một chút sức chiến đấu. Vốn không thể nào so sánh với Huyết Sư của Nam Cung tiểu thư."
Nam Cung Vân Dật chậm rãi đi đến trước mắt con chồn nhỏ kia, nhàn nhạt nói: "Đối với ta mà nói, không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được với con chồn con này!"
Bởi vì, con linh thú này là của Vân Lạc Phong tặng cho hắn.
Cho dù Huyết Sư có cường đại hơn đi nữa, thì cũng không quan trọng bằng chồn con này.
Chồn con khinh thường liếc mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng nhạo báng, nó nâng cái chân nhỏ xíu ngắn ngủn của mình lên, vừa cao quý, vừa ưu nhã mà cất bước đi về phía cái Ⱡồ₦g sắt đang nhốt Huyết Sư.
"Grào...."
Huyết Sư nhìn thấy chồn con đang tiến gần về phía mình, liền phát ra một tiếng gầm cảnh cáo, trong tiếng gầm của nó có chút run run, nhưng lại không có một người nào nghe ra được.
"Nam Cung tiểu thư, người mau thả Huyết Sư ra đi, dạy cho con chồn này biết mặt một chút!" người nọ lại tiếp tục nhạo báng, hiển nhiên là không hề để chồn con đáng yêu vào mắt mình.
Chồn con hừ một tiếng, từng bước đi đến trước mặt Huyết Sư, nó ngẩng đầu lên, cực kỳ kiêu căng mà nhìn xuống Huyết Sư.
Huyết Sư rốt cuộc cũng cảm nhận được sự sợ hãi, thân thể khổng lồ vội vàng dịch về phía sau, cả người nó run rẩy kịch liệt, cứ như con chồn con thoạt nhìn không hề có một chút lực công kích nào kia là một con dã thú vô cùng hung mãnh vậy.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những âm thanh cười nhạo không ngừng kia ngay lập tức bị nghẹn lại ở cổ họng của chính chủ, gương mặt của họ ngập tràn sự kinh ngạc không thôi.
Bọn họ có phải bị hoa mắt rồi không?
Huyết Sư uy mãnh cường tráng, lại đi sợ hãi một con chồn nhỏ?
"Song Dực Tử Vĩ Điêu!" giọng nói Nam Cung Khánh càng thêm kích động: "Đây là một con linh thú vô cùng hiếm, Song Dực Tử Vĩ Điêu, hơn nữa, thực lực của nó hẳn là ở cảnh giới Tôn Linh Thú!"
Thời khắc này, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây phải nói là cực kỳ phong phú. Hai màu xanh, tím cứ thế đan xen nhau, trông thật khó coi.
Nam Cung Vân Dật cười ha ha, gác khủy tay lên vai Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, ngươi thật là đủ nghĩa khí, ta chỉ bảo ngươi tặng cho ta một con Thiên Linh Thú, không ngờ ngươi lại mang đến cho ta một sự kinh hỉ lớn đến như vậy."
So với con chồn con đuôi tím này của Vân Lạc Phong, Huyết Sư có là cái thá gì?
Ánh mắt Nam Cung Lam chợt lóe, mỉm cười nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, cô không hổ là bằng hữu chi giao của đại ca ta, lần này ta thua tâm phục khẩu phục! Không biết Vân cô nương có thể nói cho ta biết là cô đã bắt được con linh thú này ở đâu hay không? Ta cũng muốn thử thời vận của mình một chút!"
"Ta cho rằng, ngươi vẫn nên cứu mạng con Huyết Sư kia của nhà ngươi trước đi rồi nói!"
Vân Lạc Phong khẽ cười, nói.
Nam Cung Lam tức thì liền hơi biến sắc: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ý của ta là, con Huyết Sư kia của ngươi thân đang trúng kịch độc, sống không được bao lâu nữa!"
Từ một khắc đầu tiên Huyết Sư được khiêng vào, thì Vân Lạc Phong đã nhìn ra được sự khác thường của nó rồi.
Con Huyết Sư này, không phải thực sự bị thuần phục, mà là bị hạ kịch độc! Kịch độc kia khiến cả người nó vô lực, chỉ có thể nằm trong Ⱡồ₦g mà chờ ૮ɦếƭ!
Ngay cả tiếng gầm vừa rồi của nó trước mặt chồn con cũng không đủ sức lực, thì đã đủ để chứng minh tình trạng của nó đã rất nguy kịch rồi.
"Hơn nữa...." Vân Lạc Phong dừng lại một chút: "Loại độc này khiến cho hiện tại Huyết Sư không còn chút sức lực nào cả, nhưng không lâu sau, nó sẽ trở nên hung mãnh dị thường, chỉ cần có người nào tới gần nó, lập tức sẽ bị nó cắn đến ૮ɦếƭ!"
Sắc mặt Nam Cung Lam trắng bệch, cô ta cố ngăn lại sự hốt hoảng trong lòng, cất giọng nói có chút run run.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Có người âm mưu muốn làm hại Nam Cung gia của ta sao? Nhưng mà Nam Cung gia của ta trước nay không có kết oán với ai, tại sao lại có người muốn mượn tay của ta để làm hại người của Nam Cung gia chứ?"
Sau khi lời này của Nam Cung Lam vừa thốt ra, những người khác cũng liền sôi nổi bàn tán.
"Đúng vậy, có ai mà to gan lớn mật như thế chứ, lại dám động thủ với người của Nam Cung gia?"
"Trong chúng ta có nhiều y sư như vậy, mà cũng không có ai phát hiện ra được điều gì bất thường, một con tiểu nha đầu như ngươi thì biết được cái gì chứ?"
Càng nghe mấy người kia nói, sắc mặt Nam Cung Vân Dật càng thêm khó coi, hắn hừ một tiếng: "Các gì các ngươi cũng không có phát hiện ra, vậy chỉ có thể chứng minh là do các ngươi học nghệ chưa tinh! Là các ngươi vô dụng!"
"Chúng ta vô dụng?" một lão giả trong đó giận tím mặt: "Nam Cung công tử, chúng ta là nể mặt mũi của Nam Cung gia chủ, cho nên mới không tính toán so đo với ngươi, nhưng sao ngươi có thể sỉ nhục chúng ta như vậy hả? Phải, chúng ta học nghệ chưa tinh, không nhìn ra được cái gì, thế nhưng, ta sớm đã nghe nói, Âu Nhã tiểu thư của Âu gia tuy tuổi còn nhỏ mà đã tinh thông y thuật, từng khiến cho rất nhiều y sư đã thành danh phải thấy hổ thẹn, tự nhận không bằng, hiện giờ, Âu Nhã tiểu thư trùng hợp cũng có mặt ở nơi này, chi bằng cứ mời Âu Nhã tiểu thư xem thử thì biết!"
Trong chớp mắt, rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía Âu Nhã.
Âu Nhã thả đôi đũa trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, từng cử chỉ của cô ta đều rất ưu nhã, một thân toát đầy quý khí: "Nể mặt của Nam Cung gia, ta sẽ đến xem thử con linh thú kia có phải thật sự trúng độc hay không."
Trước sự chờ đợi của đám đông, Âu Nhã đi đến trước Ⱡồ₦g sắt của Huyết Sư, cúi người,cẩn thận quan sát Huyết Sư trong Ⱡồ₦g.
Nửa ngày sau, cô ta đứng thẳng lên, lắc lắc đầu: "Con linh thú này rất khỏe mạnh, không hề có bệnh tật gì cả."
Đám đông ồ lên.
Từng lời nói châm chọc như dao lần nữa bắt đầu bắn về phía Vân Lạc Phong.
"Chúng ta đã sớm nói là không có vấn đề gì rồi mà, hiện tại ngay cả Âu Nhã tiểu thư cũng nói như vậy, ngươi còn có gì để nói nữa hay không? Chẳng lẽ trong chúng ta nhiều y sư như vậy mà lại không bằng một mình ngươi hay sao?" (***hỏi dư thừa!!! Hứ)
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía Âu Nhã: "Ngươi đã từng nghe nói qua bệnh phong thú chưa?"
Âu Nhã gật gật đầu: "Bệnh phong thú là một căn bệnh nan y không có thuốc chữa, những linh thú mắc phải căn bệnh này đều cần phải xử tử!"
"Vậy triệu chứng của bệnh phong thú?" Vân Lạc Phong lại tiếp tục hỏi.
Âu Nhã trầm ngâm hết nửa ngày: "Linh thú mắc căn bệnh này, thời kỳ đầu tiên sẽ không có bất cứ triệu chứng gì cả, nhưng về sau thì sẽ đột nhiên nổi điên, hơn nữa, chúng còn rất sợ gió và nước. Nếu như gặp phải hai thứ này, chúng sẽ lập tức phát điên mà tấn công con người."
"Thời kỳ đầu của bệnh phong thú không phải là không hề có triệu chứng gì, mà là do các ngươi không phát giác ra được mà thôi!" Vân Lạc Phong cười đầy tà khí: "Ngoài ra, nếu như gặp phải linh thú mắc phải bệnh phong thú, chỉ cần lấy nước bọt của nó hòa cùng một số loại thảo dược, sẽ lập tức sinh ra kịch độc. Con Huyết Sư này chính là trúng loại kịch độc ấy!"
Âu Nhã ngẩn người: "Thời kỳ đầu của bệnh phong thú có tồn tại triệu chứng? Từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói qua điều này!"
Những người khác nghe thấy lời này cũng vội vội vàng vàng gật đầu phụ họa.
"Không chỉ có mình Âu Nhã tiểu thư chưa nghe nói, mà cả chúng ta cũng chưa từng nghe nói tới điều này. Ngươi nhất định là đang nói bậy bạ mà thôi, Nam Cung gia chủ, người ngàn vạn lần đừng tin ả ta."
Vân Lạc Phong không nóng không lạnh quét mắt nhìn lão giả vừa nói kia: "Ngươi không biết, là do ngươi vô tri!"
"Ngươi...." lão giả kia tức đến xanh mặt: "Ngươi lại dám nói ta vô tri? Ta nói cho ngươi biết, ta vừa mới gia nhập vào Y Tháp, trong Y Tháp có nhiều y thư như vậy, nhưng không có một quyển sách nào ghi chép lại tình trạng của căn bệnh này, cho dù ngươi có mời tháp chủ Y Tháp đến đây, thì tháp chủ chắc chắn cũng sẽ khẳng định rằng ngươi đang ăn nói bậy bạ."
Y Tháp?
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt: "Xem ra, cửa ải đầu tiên của Y Tháp cần phải cải thiện cho nghiêm khắc hơn một chút! Không thể tùy tiện cho phép bất cứ người nào cũng có thể gia nhập vào Y Tháp."
Lão giả cười nhạo một tiếng: "Ta có thể thành công gia nhập vào Y Tháp thì đã đủ để chứng minh thực lực của ta. Nếu như y thuật của ngươi thật sự cao siêu, thì tại sao ngay cả Y Tháp cũng không vào được? Việc này đã đủ chứng minh, con nha đầu nhà ngươi chỉ là một kẻ lừa đảo!"
Vân Lạc Phong không thèm nhiều lời với lão giả kia, cô quay sang nói với Nam Cung Vân Dật: "Ngươi đi lấy một chén nước đến đây!"Nam Cung Vân Dật hiểu rõ Vân Lạc Phong đang muốn làm cái gì, hắn gật đầu một cái rồi xoay người vội vàng đi ra ngoài yến hội.
Mà trước khi Nam Cung Vân Dật đi khỏi, hắn còn liếc nhìn Nam Cung Lam một cái đầy thâm ý....
Nếu con Huyết Sư này thật sự trúng độc, thì hoàn toàn đã nói rõ một điều, rằng cho dù hắn chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng đi nữa, thì Nam Cung Lam cũng quyết không bỏ qua cho hắn.
Một lát sau, Nam Cung Vân Dật bưng theo một chậu nước quay lại, hắn im lặng mà đi đến trước cửa Ⱡồ₦g sắt, đem chậu nước trong tay xối từ trên đầu của Huyết Sư xối xuống...
Toàn bộ yến hội lúc này là một mảnh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Ⱡồ₦g sắt không chớp mắt, ai cũng không có phát hiện ra sắc mặt Nam Cung Lam lúc này đã rất trắng bệch.
"GRÀO...."
Nước ướt hết cả người, tựa hồ làm cho bệnh tình của Huyết Sư càng thêm trầm trọng, nó nổi điên lên không ngừng lao mạnh vào Ⱡồ₦g sắt, hai mắt hiền lành ngoan ngoãn như mèo lúc này dữ tợn đến mức dị thường, đôi đồng tử của nó lúc này cũng biến thành màu đỏ như máu.
Trong yến hội lúc này, ngoại trừ âm thanh của Huyết Sư va đập vào Ⱡồ₦g sắt, thì hoàn toàn không còn bất kỳ một tạp âm nào khác.
Mọi người không hẹn mà cùng nhất trí duy trì sự trầm mặc, từ ánh mắt kinh ngạc lúc đầu, giờ đây bỗng trở nên thập phần phức tạp.
Huyết Sư thật sự nổi điên!
Những gì nữ nhân kia nói đều là thật!
Buồn cười là mới vừa rồi, bọn họ cứ luôn không ngừng cười nhạo cô ta!
Nhớ lại tất cả những lời nói mà mình vừa thốt ra lúc nãy, mọi người đều hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, cũng còn tốt hơn là ở lại nơi này mà mất hết mặt mũi.
Sắc mặt Âu Nhã trầm xuống, hai tay gắt gao nắm lại thật chặt, quét ánh mắt lạnh lùng của mình về phía Vân Lạc Phong, từ trong mắt cô ta chợt lóe lên một tia hàn quang.
Âu Nhã cô bị một người cũng trang lứa đánh bại...
Đây là một sự sỉ nhục mà cả đời cô chưa từng chịu qua!
Một ngày nào đó, cô nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!
"Là ai? Là ai cả gan hạ độc Huyết Sư của ta?"
Bỗng nhiên, một tiếng rống giận đầy phẫn nộ vang lên. Mọi người chỉ thấy, sau khi tiếng rống giận này vang lên, thì Nam Cung Lam đã đi đến ngay trước mặt Nam Cung Vân Dật rồi. Tiếp theo, từ hốc mắt cô ta đột ngột chảy xuôi xuống hai hàng lệ.
"Đại ca, là ta có lỗi với huynh, ta không canh chừng kỹ Huyết Sư, để cho người khác có cơ hội thừa nước ᴆục thả câu, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra cho ra là kẻ nào muốn làm hại huynh, đòi lại công đạo cho huynh!"
Bộ dáng kia của Nam Cung Lam tựa như hoa lê đáy vũ, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ không thể nào đem cô ta cùng tên hung thủ hạ độc liên hệ lại cùng với nhau.
Khuôn mặt của Nam Cung Khánh đen lại, cất giọng nói lạnh lùng: "Lam nhi, linh thú của con có rất ít người có thể tiếp cận được, tại sao bị người ta hạ độc mà con lại không biết hả?"
Nam Cung Lam lắc lắc đầu: "Con cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra. Theo như con biết, thì không có người nào có đủ khả năng tiếp cận được với Huyết Sư, phụ thân, người nhất định phải điều tra cho rõ chân tướng, báo thù cho đại ca."
"Gia chủ!"
Mấy trưởng lão trong tộc đã sớm không nhịn nổi nữa, đứng dậy mà nói: "Tiểu thư cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, ai ngờ lại bị người khác lợi dụng, có lẽ, người mà tên hung thủ muốn hại là tiểu thư, chẳng qua là kẻ đó không biết con Huyết Sư này là tiểu thư dùng để tặng người khác!"
"Gia chủ, tiểu thư cũng là người bị hại, người đừng trách tiểu thư, tình cảm huynh muội của tiểu thư đối với thiếu gia chân thành như thế, xảy ra chuyện này, tiểu thư chắc chắn là còn cảm thấy khổ sở hơn bất kỳ người nào!"
Sắc mặt Nam Cung Khánh dần hòa hoãn đôi chút: "Lam nhi, con lui xuống trước đi, tốt nhất là sớm ngày điều tra rõ chân tướng cho ta, nếu không, đừng trách sao vi phụ không nhận đứa con gái như con!"
Nam Cung Lam cúi đầu, hai tay ở hai bên hông siết chặt lại.
"Dạ, phụ thân, nữ nhi tuân lệnh!"
Sau khi nói xong lời này, cô ta mới ngẩng đầu lên, giả vờ lơ đãng mà đảo mắt qua khuôn mặt của Vân Lạc Phong một cái, rồi mới xoay người đi thẳng ra bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc mà Nam Cung Lam hoàn toàn xoay người rời đi, thù hận trong mắt cô ta không còn che giấu nữa mà lộ rõ hết ra ngoài, ánh mắt ngập tràn sự dữ tợn.
Vân Lạc Phong!
Đầu tiên là ngươi ςướק linh thú của ta, sau lại phá hỏng kế hoạch của ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!
"Dật nhi!" Nam Cung Khánh mỉm cười, nhìn về phía Nam Cung Vân Dật, ngữ khí vô cùng ôn hòa: "Để cho con chịu kinh sợ rồi, con và bằng hữu của con đi xuống nghỉ ngơi trước đi, chuyện này cứ để cho vi phụ làm chủ cho con!"
Nam Cung Vân Dật gật gật đầu, vừa định xoay người rời đi, thì bỗng nhiên giọng nói của Vân Lạc Phong ở bên cạnh lại vang lên.
"Nam Cung, con Huyết Sư này tốt xấu gì cũng là lễ vật sinh thần mà người khác tặng cho ngươi, ngươi không lấy chẳng phải là quá đáng tiếc à?"
Nam Cung Vân Dật dừng bước, chớp chớp mắt: "Nhưng mà nó bị trúng độc, cho dù ta có nhận nó, thì nó cũng đâu có nhận ta!"
"Ngươi chờ ta một chút!"
Sau khi Vân Lạc Phong dứt lời, liền chậm rãi đi về phía Huyết Sư, trong tay cô đột ngột xuất hiện mấy cây ngân châm, sau đó nhanh chóng châm hết lên người của Huyết Sư. Ban đầu, Huyết Sư còn vô cùng hung hãn, nhưng sau đó lại đột nhiên trở nên an tĩnh, lẳng lặng đứng yên trong Ⱡồ₦g sắt không hề nhúc nhích.
"Ngươi dùng Dịch Ôn Hoa, Huyết Linh Thảo, Hoàng Kim Tham, Thiên Tâm Quả, còn có một giọt máu của con Huyết Sư này, đem đi sắc thuốc, cho nó uống liên tục trong ba ngày, ba ngày sau nó sẽ hoàn toàn bình phục!"
Những lời này là Vân Lạc Phong căn dặn Nam Cung Khánh, sau khi nói xong, cô liền đi về phía Nam Cung Vân Dật, khóe môi khe khẽ nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta nên trở về rồi!"
"Ta tiễn ngươi!"
"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Nam Cung, có hai con linh thú này bảo hộ, sự an toàn của ngươi không còn là vấn đề nữa!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại thêm lần nào nữa, thân ảnh dần dần khuất trong bóng đêm.