Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 212: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Tựa như sét đánh giữa trời quang, thân mình của Mộ Sở run lên, giống như là vừa bị sét đánh trúng vậy.
Nữ tử này chính là tháp chủ Y Tháp?
Ông trời ơi, vừa rồi hắn lại dám kêu tháp chủ Y Tháp đừng có chen ngang.
Nhớ lại những hành vi của mình trước đó, Mộ Sở thật sự là muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Vân Lạc Phong nhướng mày, quét ánh mắt tà khí về phía Mộ Sở: "Ngươi chỉ có thời gian nửa tháng, còn không mau lên đường?"



Vừa nghe xong câu này, Mộ Sở không hề chần chừ, vội vàng đẩy cửa phòng mở ra rồi chạy nhanh như bay xuống tầng dưới. Lúc này hắn phải tranh thủ từng giây một, nếu không, lỡ như khi ấy hắn về trễ dù chỉ một canh giờ, khiến cho Vân Lạc Phong đổi ý thì biết phải làm sao?
Suy cho cùng, Y Tháp đã là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn rồi, hắn tuyệt đối không thể đánh mất cơ hội này được!
"Vân cô nương!"
Sau khi Mộ Sở đi khỏi, Thanh Mộc mới từ bên ngoài đi vào, ông cười ha ha mấy tiếng rồi mới nói: "À không đúng, sau này không nên gọi là Vân cô nương nữa, mà nên gọi là tháp chủ mới đúng!"
Vân Lạc Phong phất tay một cái: "Không quan trọng, ông cứ gọi ta như trước đây là được rồi! Ngoài ra, ta muốn nhờ ông đi điều tra một người!"


"Ai?"
"Đại tiểu thư Âu gia!"
_____
Tốc độ làm việc của Thanh Mộc rất nhanh, không mất bao nhiêu thời gian thì đã tra xét xong mọi chuyện về đại tiểu thư Âu gia.
Mà lúc này, Vân Lạc Phong đã rời khỏi Y Tháp, trở lại căn nhà mà Thanh Mộc đã mua khi bọn họ vừa tới Tây thành.
"Đại tiểu thư Âu gia này tên là Âu Nhã, được ca tụng là đệ nhất thiên tài trong Vô Tận Thành. Diện mạo của Âu Nhã không xinh đẹp bằng Nam Cung Lam của Nam Cung gia, nhiều nhất thì cũng chỉ được xem là một giai nhân thanh tú. Thế nhưng cô ta lại là tình nương trong mộng của vô số nam nhân Vô Tận Thành!"
"Khí chất cao quý điển nhã của Âu Nhã cũng hấp dẫn rất nhiều người! Nghe nói, từng có không ít nam nhân đánh nhau vì Âu Nhã!"
Vân Lạc Phong nhíu mày: "Cái ta muốn biết không phải là những thứ này, cái ta muốn biết là về nhân phẩm của cô ta!"
"Việc này...." Thanh Mộc chần chừ một hồi lâu: "Việc này tạm thời lão hủ còn chưa biết! Những việc mà chúng ta tra được đều là những thứ mà Âu Nhã biểu hiện ra bên ngoài. Tháp chủ, người muốn điều tra Âu Nhã này để làm gì?"
Vân Lạc Phong cười một tiếng: "Cũng không có gì! Ta có một người bằng hữu coi trọng Âu Nhã, cho nên ta mới muốn tìm hiểu tình huống một chút mà thôi! À phải, ông có nghe nói đến chuyện tình giữa Nam Cung Vân Dật và Âu Nhã hay không?"


Thanh Mộc nhìn Vân Lạc Phong đầy cổ quái, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô.
"Nam Cung Vân Dật thích Âu Nhã, đây là chuyện mà ai ai trong Vô Tận Thành này đều biết. Nhưng Âu Nhã thì chưa bao giờ tỏ rõ thái độ, không có đồng ý, cũng không có cự tuyệt. Lão hủ cũng không biết tình huống thật sự là như thế nào."
Không tỏ rõ thái độ?
Nếu không tỏ rõ thái độ, thì chính là biến tướng của việc cự tuyệt!
Xem ra sau khi đi tới đại lục này, đường tình của Nam Cung Vân Dật vẫn đầy chông gai như cũ....
Ngay lúc mà Vân Lạc Phong muốn tiếp tục tìm hiểu mọi chuyện thêm một chút nữa, thì một giọng nói quen thuộc từ phía ngoài cửa đột ngột vọng vào.
"Vân Lạc Phong, ta tìm ngươi thật là không dễ dàng gì mà! Bây giờ ta đã tới rồi, ngươi còn không mau mau ra nghênh tiếp ta?"
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Thanh Mộc, ta đi gặp cố nhân một chút!"
Thanh Mộc sờ sờ đầu, Tào Tháo? Tào Tháo này là người phương nào? Là cố nhân của tháp chủ à?
_____

Bên trong đại môn biệt viện.
Từ xa thì Vân Lạc Phong đã nhìn thấy nam nhân đang nhanh chân bước về phía mình, ý cười nơi đáy mắt cũng dần dần nở rộng, cô tiến tới trước đón: "Nam Cung, làm sao mà ngươi tìm được chỗ này?"
Nam Cung Vân Dật lớn tiếng cười ha hả, dùng tay hất tóc mái trên thái dương ra sau một cách cực kỳ soái khí: "Bổn thiếu gia ta là người nào chứ? Bấm tay tính toán một chút, thì đã tính ra được chỗ ở của ngươi rồi!"
"Phải không? Vậy ngươi có tính ra được hôm nay ngươi sẽ bị té ngã hay không?" Vân Lạc Phong híp híp nửa mắt, cong môi cười vô cùng gian xảo.
"Buồn cười, bổn thiếu gia làm sao có thể té ngã được chứ?"
Trong đại viện, ánh mắt của Nam Cung Vân Dật cứ nhìn mãi ra phía bên ngoài, tựa hồ là đang chờ người nào đó đến.
Nam Cung Khánh thấy hành động này của con trai nhà mình, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng, ông ta đi đến bên cạnh Nam Cung Vân Dật, ôn hòa hỏi: "Dật nhi, con đang đợi người à?"
Nam Cung Vân Dật gật đầu đáp lại, tuy nhiên, hai mắt lại chưa từng nhìn đến phụ thân mình lấy một cái.
Tầm mắt của Nam Cung Vân Dật vẫn còn đang bận rộn đảo qua đảo lại trong đám đông bên ngoài, hy vọng nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc.
Đột nhiên, một dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành đập vào mắt hắn, làm hai mắt Nam Cung Vân Dật sáng ngời ngay tức khắc, hắn nhanh chân nhanh tay tiến lên trước nghênh đón.


Ngoài đại môn Nam Cung gia, mọi người nhìn thấy Nam Cung Vân Dật đi đến, vội vàng tránh qua hai bên, chừa ra một con đường.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Nam Cung Vân Dật chưa từng nhìn đến những kẻ dư thừa khác, hắn một đường đi thẳng đến bên cạnh Vân Lạc Phong, cánh tay rất tự nhiên mà quàng qua vai của cô.
"Vân Lạc Phong, mẹ kiếp, ngươi rốt cuộc cũng tới, lão tử còn tưởng ngươi tính để cho ta leo cây chứ?"
Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt: "Chuyện ta hứa với ngươi thì nhất định sẽ làm được!"
"Ha ha.." Nam Cung Vân Dật cười lớn mấy tiếng: "Đi, ta đưa ngươi vào trong!"
Mọi người lại một lần nữa dạt qua hai bên, chừa ra một con đường cho Vân Lạc Phong và Nam Cung Vân Dật đi xuyên qua đám đông.
Tuy nhiên, khi bọn họ thấy thái độ của Nam Cung Vân Dật đối với Vân Lạc Phong khá đặc biệt, thì trong lòng không khỏi thắc mắc về thân phận của Vân Lạc Phong.
"Tiểu thư.... "
Phía sau đám đông, một chiếc xe ngựa xa hoa vừa ngừng lại không lâu, nha hoàn vươn tay về phía cửa xe ngựa, không bao lâu sau, một bàn tay trắng nõn như ngọc duỗi tới, mượn lực của nha hoàn kia mà nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Nha hoàn quét mắt nhìn bóng lưng của Nam Cung Vân Dật rời đi, thái độ có chút căm giận: "Đại thiếu gia của Nam Cung gia này không phải trước kia cứ luôn bám lấy tiểu thư hay sao? Tại sao trong tiệc sinh thần của hắn ngày hôm nay, hắn lại cố ý chờ đợi người khác mà không phải là tiểu thư kia chứ?"


Nam Cung Vân Dật chỉ là con của một tiểu tђเếק, thân phận thấp hèn, tiểu thư nhà mình vốn không có khả năng chấp nhận hắn ta.
Tuy nhiên....
Tiểu thư không chấp nhận hắn là chuyện của tiểu thư, Nam Cung Vân Dật này sao có thể vì một nữ nhân khác mà xem nhẹ tiểu thư nhà mình như vậy được?
Hai mày tú mỹ của Âu Nhã nhíu chặt, đôi con ngươi không nóng không lạnh quét mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nói: "Đây là Nam Cung gia, ngươi đừng có ở đây mà ăn nói lung tung! Dựa vào sự yêu thương mà Nam Cung gia chủ dành cho Nam Cung Vân Dật, nếu như ngươi nói lỡ lời, chắc chắn sẽ làm tổn hại đến mối quan hệ giữa Nam Cung gia và Âu gia!"
"Dạ, tiểu thư!" nha hoàn bĩu môi, vẫn còn có chút tức giận bất bình: "Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ sớm đã có nghe nói, tính tình của đại thiếu gia Nam Cung gia này phóng đãng vô cùng, trời sinh có tính phong lưu, xung quanh hắn ta có vô số nữ nhân. Theo như nô tỳ thấy, nữ tử mặc bạch y kia chắc chắn cũng là một trong số những nữ nhân đi theo nịnh nọt hắn, ánh mắt của đại thiếu gia Nam Cung gia không biết là bị cái gì, lại vì một nữ tử như vậy mà không chờ tiểu thư."
Âu Nhã không có cảm xúc gì cả mà nhìn chăm chú vào đại viện ồn ào của Nam Cung gia: "Hắn không có chờ ta thì có làm sao? Giữa ta và hắn, đã định sẵn là không có khả năng!"
"Cũng phải!" nha hoàn đắc ý hất hất cằm: "Đại tiểu thư có thân phận tôn quý như thế, một đứa con của tiểu tђเếק làm sao xứng đôi với đại tiểu thư được? Dù đứa con của tiểu tђเếק này rất được Nam Cung gia chủ yêu thương, nhưng con của tiểu tђเếק vẫn là con của tiểu tђเếק, mấy lão già trưởng lão trong Nam Cung gia chắc chắn sẽ không đồng ý để cho hắn kế vị gia chủ đâu!"
Người mà tiểu thư nhà mình gả cho, nhất định phải là nhân trung long phụng, Nam Cung Vân Dật, hắn không xứng với tiểu thư.
"Đi thôi!" Âu Nhã dừng lại một chút rồi nói: "Hôm nay, dù sao cũng là do phụ thân sai ta đến dự yến tiệc sinh thần này, cho nên, dù ta có không thích Nam Cung Vân Dật, thì cũng cần lưu lại đây!"
Dứt lời, Âu Nhã liền nhấc chân, cất từng bước ưu nhã mà đi vào buổi đại yến bên trong Nam Cung gia.
Trong yến hội.
Vân Lạc Phong vừa mới đi vào, liền gặp ngay một nữ tử mặc y phục màu xanh ở phía chính diện, nữ tử kia sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong thì hơi sửng sốt một chút, nhịn không được mà kêu lên: "Là ngươi?"
Nghe thế, Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên, tức khắc, một khuôn mặt thanh lệ xuất trần liền đập ngay vào mắt Vân Lạc Phong.
Nữ tử trước mặt xinh đẹp động lòng người, thần thái bình thản, mặc dù là gặp lại Vân Lạc Phong, nhưng ngoại trừ sự kinh ngạc lúc đầu thì không còn biểu cảm nào khác, chẳng những vậy, lúc này cô ta còn mỉm cười với Vân Lạc Phong.
"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!"
Nam Cung Vân Dật duỗi tay, đẩy nhẹ Vân Lạc Phong ra sau lưng mình, hai mắt dâng lên sự cảnh giác mà nhìn Nam Cung Lam.
Nam Cung Lam cười nhạo một tiếng: "Đại ca, huynh khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng không có ăn thịt cô ta mà! Hơn nữa, bên cạnh huynh có nhiều nữ nhân như vậy, huynh cần gì chỉ vì một nữ nhân mà phải khẩn trương, chẳng lẽ nha đầu này ở trong lòng huynh còn quan trọng hơn cả Âu Nhã hay sao?"
Nam Cung Vân Dật yêu Âu Nhã, chuyện này ở trong Vô Tận Thành vốn chẳng phải là bí mật gì, cho nên, Nam Cung Lam mới đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Ai ngờ, đối với câu hỏi của Nam Cung Lam, Nam Cung Vân Dật chỉ khịt mũi khinh thường: "Âu Nhã vốn không thể sánh bằng cô ấy!"
Nam Cung Vân Dật hắn thích Âu Nhã không phải giả, nhưng nếu Âu Nhã đối địch với Vân Lạc Phong, hắn khẳng định sẽ không màng tất cả mà đứng bên cạnh Vân Lạc Phong.
Nam Cung Lam mỉm cười, liếc mắt nhìn Âu Nhã vừa từ bên ngoài đi vào yến hội, khóe môi khẽ cong lên một độ cong đắc thắng vì thực hiện được âm mưu.
Âu Nhã nghiễm nhiên là đã nghe thấy những lời mà Nam Cung Vân Dật vừa nói, thế nhưng, biểu cảm bên ngoài của cô ta lại khá bình tĩnh, không hề có chút dao động nào! Ngược lại, tiểu nha hoàn bên cạnh Âu Nhã thì lại vô cùng phẫn nộ, đôi mắt lộ vẻ hung tợn nhìn trừng trừng Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong, ở trong lòng thầm mắng một tiếng cẩu nam nữ.
Cái tên ngu xuẩn Nam Cung Vân Dật này, lại dám nói tiểu thư nhà mình không sánh bằng nữ nhân kia? Một nữ nhân chỉ biết nịnh nọt lấy lòng nam nhân, ngoại trừ vẻ ngoài như bình hoa ra thì có chỗ nào bằng được với tiểu thư nhà mình chứ?
Nam Cung Vân Dật cũng đã nhìn thấy Âu Nhã, làm cho mặt của hắn hơi biến sắc một chút, thời khắc này, Nam Cung Vân Dật mới biết bản thân mình vừa rơi vào cái bẫy của Nam Cung Lam.
Âu Nhã vốn đã không chịu tiếp nhận hắn, hiện giờ, hắn lại càng không có hy vọng....
Tuy nhiên, hắn không hề hối hận!
Bởi vì những lời này, đều là lời nói thật lòng của hắn!
Vân Lạc Phong vỗ vỗ vai Nam Cung Vân Dật, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Âu Nhã. Ngay khi mà cô nhìn thấy diện mạo của Âu Nhã, thì đồng tử của cô bỗng co rút lại.
Cuối cùng cô cũng biết, tại sao Nam Cung Vân Dật lại yêu thích Âu Nhã....
Bởi vì diện mạo của Âu Nhã, rất giống với người mà hắn thầm yêu ở Hoa Hạ.
Cũng chính là Hệ Hoa ở đại học Hoa Hạ.
"Ngươi biết rồi?" Nam Cung Vân Dật cười khổ một tiếng: "Khi ta mới tới đại lục này, ngay khoảnh khắc đầu tiên mà ta nhìn thấy Âu Nhã, liền nhịn không được mà muốn tiếp cận cô ấy, bởi vì hai người họ quá giống nhau, ta thật sự không khống chế được bản thân mình..."
Vân Lạc Phong rũ mi xuống, cất giọng bình thản an ủi Nam Cung Vân Dật: "Ngươi yên tâm! Ta sẽ nghĩ cách để ngươi trở về! Chẳng qua, ngươi cần phải làm rõ một điều, hai người bọn họ không phải là cùng một người!"
Nam Cung Vân Dật gật gật đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười.
"Ta hiểu!"
Hắn rơi vào mê vực, không có người nào giúp hắn, hiện tại, sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, cũng giống như là một sợi dây thừng, kéo hắn lên khỏi mê vực.
Đúng lúc này, Nam Cung Khánh đang tiếp đãi khách nhân ở bên ngoài, vừa nghe thấy ồn ào ở bên trong, liền vội vàng đi vào.
"Dật nhi, xảy ra chuyện gì?"
Khi Nam Cung Vân Dật nhìn thấy Nam Cung Khánh, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên: "Không có gì, ta chẳng qua chỉ là đang sắp xếp chỗ ngồi cho bằng hữu của ta mà thôi! Vân Lạc Phong, ngươi tới ngồi trên vị trí đầu tiên đi!"
"Đại ca!" Nam Cung Lam hơi biến sắc: "Hai vị trí đầu tiên chỉ có người của Ngô gia và Âu gia mới có tư cách ngồi!"
Nam Cung Vân Dật quay đầu lại liếc nhìn Nam Cung Lam một cái: "Người của Ngô gia không phải là còn chưa có tới hay sao? Vừa vặn dư ra một chỗ nhường cho bằng hữu của ta!"
Lúc này đây, sắc mặt của Nam Cung Lam cực kỳ khó coi, trong yến hội ngày hôm nay, chỗ ngồi của cô ta đã rớt đến bên dưới vị trí thứ năm rồi, nếu như để cho Vân Lạc Phong ngồi ở trên, vậy không phải đại biểu cho việc Vân Lạc Phong ngồi lên đầu mình hay sao?
"Phụ thân!"
Nam Cung Lam quay sang nhìn Nam Cung Khánh, hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó.
Nam Cung Vân Dật hừ một tiếng, hai tay chắp ra sau gáy, bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, trong miệng còn ngậm một cọng rơm: "Đây là sinh thần của ta, an bày chỗ ngồi thế nào sẽ do ta làm chủ, nếu các người không đồng ý, vậy yến tiệc này cũng không cần tổ chức tiếp nữa, đều rời khỏi đây hết đi!"
Nam Cung Vân Dật nói xong liến phun cọng rơm ra khỏi miệng, quay sang nhìn Vân Lạc Phong mà nói: "Nam Cung gia này ta cũng không muốn tiếp tục ở lại làm gì nữa, ngay cả bằng hữu của mình đến mà cũng không thể chiêu đãi đàng hoàng tử tế, vậy ta còn ở đây để làm gì? Vân Lạc Phong, lúc trước hai chúng ta không phải đã thỏa thuận là sẽ cùng đi ngao du khắp đại giang nam bắc hay sao? Không bằng nhân cơ hội này để mở mang tầm mắt một chút đi!"
Mọi người ai ai cũng biết, Nam Cung Vân Dật của Nam Cung gia ngoại trừ ham mê mỹ sắc, thì còn là một kẻ ăn chơi trác táng điển hình! Chỉ tiếc, Nam Cung gia chủ quá yêu thương hắn, cho nên cứ mãi dung túng những hành vi vô cớ sinh sự của Nam Cung Vân Dật.
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này, Nam Cung Khánh liền nhíu chặt mày, nhìn Nam Cung Lam đầy trách cứ một cái, rồi mới chuyển tầm mắt về phía Nam Cung Vân Dật, ôn hòa mà nói: "Đây là yến tiệc sinh thần của con, đúng là nên do con làm chủ, con muốn sắp xếp cho cô nương này ngồi ở đâu thì cứ ngồi ở đó là được!"
Nam Cung Vân Dật nghe vậy, liền nở nụ cười, hắn quay sang làm mặt quỷ với Vân Lạc Phong, giống như là đang khoe khoang sự lợi hại của mình vậy.
"Chúng ta đi!"
Nam Cung Vân Dật nắm lấy cổ tay Vân Lạc Phong, kéo cô đi về phía vị trí ghế ngồi trên cùng.
Nam Cung Khánh nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, rồi lại như suy tư điều gì đó....
"Tiểu thư!" nha hoàn Âu gia dậm dậm chân, vừa tức giận vừa bất bình: "Nam Cung Vân Dật kia đúng thật là quá đáng, lại dám để cho nữ nhân kia ngồi cùng với tiểu thư người! Ả ta có thân phận gì chứ? Có tư cách gì mà ngồi ngang hàng cùng với tiểu thư? Chỉ là nữ nhân nịnh nọt, ham hư vinh, quả thật là đã làm bẩn đi sự cao quý của tiểu thư mà!"
Kẻ kết giao với Nam Cung Vân Dật, há có thể là thứ tốt lành gì chứ?
Bằng hữu?
Giữa nam và nữ, làm gì có cái gọi là bằng hữu đơn thuần! Rõ ràng là đang ngụy biện cho những việc làm dơ bẩn mà thôi.
Âu Nhã không nói gì, đem ánh mắt thanh cao lạnh lùng của mình đặt lên người Vân Lạc Phong, trong mắt cô ta bỗng xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Bất cứ người nào cũng vậy, nhìn thấy người nam nhân từng đeo bám dây dưa không dứt với mình, bây giờ lại nhìn ngắm người nữ nhân khác, thì trong lòng cũng đều sẽ thấy không dễ chịu.
Cho dù là bản thân mình không hề yêu người nam nhân kia!
"Chủ nhân!"
Vân Lạc Phong và Nam Cung Vân Dật mới vừa đi đến vị trí ngồi trên cùng, thì trong linh hồn đã truyền tới giọng nói tức giận của Tiểu Mạch.
"Ánh mắt của tên Nam Cung Vân Dật này thật sự là có vấn đề mà, hết người rồi hay sao mà lại đi thích loại nữ nhân dối trá này chứ? Nữ nhân kia cùng với Nam Cung Lam quả là cá mè một lứa, không khác nhau một chút nào!"
Lời nói của nha hoàn Âu gia tuy là rất nhỏ, nhưng lại không thoát khỏi thính lực của Tiểu Mạch.
Vì vậy mà khi nghe thấy những lời nhục mạ Vân Lạc Phong được thốt ra từ miệng của đám người kia, Tiểu Mạch quả thật là tức đến muốn nổ phổi, ngay cả Tiểu Thụ cũng đã điều khiển mạn đằng bò trườn trên mặt đất, chuẩn bị sẵn sàng ɢɨết người.
Cũng may là Tiểu Mạch đã kịp ngăn Tiểu Thụ lại, nếu không, đám người Âu gia kia đã máu chảy thành sông rồi.
Tuy rằng lúc này Tiểu Mạch rất ghét đám người Âu gia, nhưng hắn cũng không muốn biến yến tiệc sinh thần của Nam Cung Vân Dật thành huyết yến...
Vân Lạc Phong từ tốn nhấp một ngụm nước trà: "Nam Cung Vân Dật thích ai, đó là chuyện của hắn. Người làm bằng hữu như ta chỉ có thể thay hắn trấn giữ cửa ải, chứ tuyệt đối không thể thay hắn làm chủ mọi chuyện được! Cho dù nữ nhân mà hắn thích là một người dối trá, thì cũng không liên quan gì đến ta!"
Thân làm bằng hữu, là tuyệt đối không được phép nhúng tay vào chuyện tình cảm của đối phương!
Kiếp trước như vậy, kiếp này, cũng là như vậy!
"Nam Cung!" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, nhìn nam nhân đang ngồi cạnh mình: "Theo ta nhận thấy, thì người phụ thân này đối xử với ngươi cũng không tệ!"
Nam Cung Vân Dật nghe xong liền cười khẩy nhạo báng một tiếng: "Ông ta tốt với ta, là bởi vì ông ta chỉ có một mình ta là con trai. Lão già này là một người trọng nam khinh nữ! Dù ông ta biết Nam Cung Lam rất có năng lực, nhưng vẫn không muốn đem vị trí gia chủ giao lại cho Nam Cung Lam!"
Nam Cung Vân Dật dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa, vào ngày đầu tiên mà ta trở về Nam Cung gia, thì ông ta đã muốn để cho ta kế thừa vị trí gia chủ này rồi! Nhưng ta lại không có hứng thú đối với gia tộc Nam Cung này của ông ta, cho nên ta mới cố tình biểu hiện ra mình là một kẻ háo sắc ăn chơi lêu lổng! Quả nhiên, sau khi ông ta nhìn thấy ta là một kẻ vô dụng như vậy, liền tạm thời gác lại chuyện kế vị, không nhắc đến nữa. Tuy nhiên, ta biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là kế sách lâu dài, một khi ta kế thừa Nam Cung gia, ả Nam Cung Lam kia tuyệt đối sẽ không để yên cho ta!"
Nếu không phải Nam Cung Vân Dật hắn cố tình biểu hiện ra mình là kẻ vô dụng, thì hai mẹ con Nam Cung Lam đã không lưu hắn lại tới tận bây giờ, nói không chừng hắn đã sớm hồn về nơi chín suối rồi.
Đôi khi, ăn chơi trác táng cũng là một bản lĩnh tự vệ khá tốt!
"Cũng may, bây giờ ngươi đã đến rồi!" tầm mắt Nam Cung Vân Dật chuyển hướng lên người Vân Lạc Phong: "Bản lĩnh của ngươi trước giờ luôn luôn lớn hơn so với ta, có ngươi ở đây, ta có lòng tin, mình chắc chắc có thể sống sót!"
"Ngươi tin tưởng ta đến như vậy sao?"
"Không tin ngươi thì ta còn có thể tin ai? Vân Lạc Phong, ngươi là người duy nhất trên đời này mà ta có thể tin tưởng được!"
Vân Lạc Phong trầm mặc.
Những năm gần đây, kẻ địch của cô càng ngày càng nhiều, hiện tại, còn có một Thiên Hồi Đế Quốc cường đại đang chờ đối phó với cô.
Nếu cô để Nam Cung Vân Dật đi theo bên cạnh mình, thì chắc chắn sẽ làm liên lụy đến hắn....
Xem ra, cô cần phải nhanh chóng giúp Nam Cung Vân Dật giải quyết hết mọi chuyện ở đây, rồi mới có thể yên tâm rời đi!
Âu Nhã từng bước từng bước đi lên chỗ ngồi, ngồi xuống một cách ưu nhã, cô ta dường như hoàn toàn làm lơ đi sự tồn tại của Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt đến hai người bọn họ lấy một cái.
Nha hoàn Âu gia ở một bên cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: "Tiểu thư, trên đời này đúng thật là có quá nhiều kẻ thích đi nịnh bợ lấy lòng người khác! So với hạng người đó, thì người luôn luôn dựa vào thực lực của mình để đổi lấy sự tôn trọng của người khác như tiểu thư đây lại càng đáng quý hơn!"
"Dựa vào thực lực của mình?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Cô ta không phải là dựa vào cha của cô ta sao?"
"Ngươi...." nha hoàn kia tức giận, cô ta hít sâu một hơi, cố dằn lửa giận trong lòng xuống, chuyển tầm mắt về phía Nam Cung Vân Dật: "Nam Cung công tử, người không nhìn thấy nữ nhân này đang khi dễ tiểu thư nhà ta à?"
Nam Cung Vân Dật nhíu mày, quay đầu, tiếp tục cười đùa cùng với Vân Lạc Phong.
Nha hoàn kia lại càng tức đến xanh mặt, cô ta dù có thế nào cũng không dám tin, nam nhân suốt ngày cứ thích đi theo sau tiểu thư, nhanh như vậy mà đã thay lòng đổi dạ rồi.
"Tiểu ௱ôЛƓ!" (*௱ôЛƓ này là ௱ôЛƓ cổ nhá!)
Âu Nhã nhàn nhạt liếc mắt nhìn nha hoàn của mình, thái độ vô cảm mà nói: "Nơi này là Nam Cung gia, vị cô nương kia là khách của Nam Cung công tử, ngươi đừng to gan làm càn như vậy!"
"Dạ, tiểu thư!"
Nha hoàn cúi đầu, trả lời một cách không cam lòng.
"Phụ thân!"
Giữa những âm thanh ồn ào, bỗng vang lên giọng nói trong trẻo của Nam Cung Lam: "Sinh thần của đại ca lần này, con đã cố tình chuẩn bị một phần lễ vật rất quý trọng cho đại ca, hy vọng đại ca sẽ thích!"
Nam Cung Lam đưa hai tay lên cao, vỗ tay hai cái.
Tức thì, liền có bốn gã thị vệ khiên theo một cái Ⱡồ₦g sắt rất lớn, từ bên ngoài đi vào.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!