"Nam Cung, kỳ thật, những năm gần đây, ta đã gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng trả giá rất nhiều gian khổ, mà mục đích của tất cả những việc ta làm, chỉ có một, đó là sống sót."
Cô chỉ nghĩ liều mạng để tồn tại, không hơn!
"Hảo huynh đệ!"
Nam Cung Vân Dật vỗ vỗ bả vai Vân Lạc Phong, kiên định gật gật đầu: "Ta sẽ không để cho ngươi phải thất vọng, một đêm thời gian, vậy là đủ rồi!"
Nhìn thấy khuôn mặt kiên định của Nam Cung Vân Dật, Vân Lạc Phong mỉm cười: "Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến bước này thôi, tiếp theo thì phải dựa vào chính ngươi, nếu tất cả mọi việc đều dựa vào ta, thì con đường mà ngươi đi được, sẽ không quá xa."
"Cám ơn!" thần sắc trên mặt Nam Cung Vân Dật mang theo một tia cảm kích: "Như vậy là đủ rồi, ngươi đã giúp ta quá nhiều rồi! Vân Lạc Phong, ngươi chờ ta, sau này bất kể là ngươi đi đến nơi đâu, ta cũng sẽ đuổi theo bước chân của ngươi!"
Vân Lạc Phong nhìn Nam Cung Vân Dật một cái, rồi xoay người nói: "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền cất bước đi về phía trước, thân ảnh bạch y như tuyết dần dần biến mất trong tầm mắt của Nam Cung Vân Dật.
_____
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bên ngoài tiền viện, vô số thiếu niên tài tuấn đang ở ngoài cửa nhìn ngó xung quanh không ngừng.
Bọn họ phải thông qua do hỏi hết mấy lần, mới biết được Vân Lạc Phong cư trú ở nơi này, còn về chuyện Vân Lạc Phong có thân phận là tháp chủ Y Tháp thì đều bị mọi người trong Y Tháp che giấu đi.
Bá tánh bình thường ở Tây thành dù biết Vân Lạc Phong và đám người Thanh Mộc có qua lại thân thiết, nhưng lại không hề biết Vân Lạc Phong chính là tháp chủ của Y Tháp.
Nam Cung Vân Dật ở trước cửa viện của Vân Lạc Phong bày bàn ghế, thái độ bình thản mà tự nhiên bắt mạch chữa bệnh cho từng người.
Hắn khí định thần nhàn, tựa như một vị y sư đức cao vọng trọng thật sự.
Khi mà Nam Cung Vân Dật đem bệnh trạng của từng người bọn họ nói ra, thì trong lòng mọi người đối với hắn càng thêm tín nhiệm. Còn có một ít thiếu nữ từng cảm thấy khinh thường Nam Cung Vân Dật, bây giờ khi nhìn hắn thì hai mắt đều phát sáng lên....
"Tiểu thư!"
Ở một chỗ không xa, nha hoàn Âu gia tức giận bất bình, trừng mắt nhìn Nam Cung Vân Dật, buồn bực mà nói: "Những người này rõ ràng đều là do tiểu thư tìm đến, bây giờ lại để cho tên Nam Cung Vân Dật kia chiếm tiện nghi."
"Ngươi thật sự cho rằng việc này thật sự rất tiện nghi hay sao?" Âu Nhã cười lạnh một tiếng: "Cho dù là Vân Lạc Phong kia, cũng khó mà chữa được hết bao nhiêu đó người bệnh, hơn nữa còn không được mắc sai lầm, nói gì đến một Nam Cung Vân Dật vốn không hề biết y thuật. Nếu như hắn thật sự có y thuật cao minh, thì đã sớm lấy ra dùng để theo đuổi ta, sao còn che giấu đến tận bây giờ?"
Nha hoàn nhíu nhíu mày đẹp: "Ý của tiểu thư là, Nam Cung Vân Dật kia đang giả danh lừa bịp sao?"
Âu Nhã cười châm chọc, xoay người, nói: "Đi, bây giờ chúng ta đi thông báo cho các trưởng bối của đám thiếu niên tài tuấn kia, để cho bọn họ biết, con cháu của họ lại ngu ngốc đến mức dễ dàng tin tưởng Nam Cung Vân Dật biết chữa bệnh."
Sau khi Âu Nhã rời đi không lâu, thì những gia trưởng trong nhà của đám thiếu niên tài tuấn kia liền biết tin, bọn họ đều giận đến tím mặt, lập tức đi đến viện tử của Vân Lạc Phong kéo con cháu nhà mình trở về.
"Các ngươi đang làm gì thế hả? Nam Cung Vân Dật mà biết chữa bệnh à? Đừng có mà kể chuyện cười ở đây! Hắn chỉ có ăn chơi đàng điếm là giỏi mà thôi, làm gì mà biết chữa bệnh."
"Khanh Nhiên, đi, mau theo vi phụ về nhà, chân của con bị bệnh đã nhiều năm, bao nhiêu y sư giỏi giang mà còn không chữa hết được, thì sao có thể tin tưởng vào Nam Cung Vân Dật hả? Vi phụ sẽ tiếp tục tìm kiếm danh y chữa bệnh cho con!"
"Con trai à, ai nói cho con biết gia tộc chúng ta không có con nối dõi là vấn đề của con? Rõ ràng là do thân thể của những nữ nhân kia có bệnh! Con ở đây chữa trị cái gì chứ? Mau theo cha về nhà, đừng ở đây làm chuyện mất mặt xấu hổ."
"Con gái, ta biết vết sẹo trên mặt của con làm cho con cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà thứ này thuốc thang không chữa hết được, chúng ta vẫn là nên trở về thôi, cha nhất định sẽ bỏ ra một cái giá lớn, chiêu rễ hiền, tìm phu quân cho con!"
Những gia trưởng này hiển nhiên là hoàn toàn không tin vào y thuật của Nam Cung Vân Dật, trong mắt bọn họ, chẳng qua là đứa con hoang nhà Nam Cung này ở đây dùng lời lẽ yêu ngôn hoạt chúng, mới khiến cho con của bọn họ tin tưởng vào lời mà hắn nói.
Nam Cung Vân Dật cũng không vì vậy mà buồn bực, từ tốn thu hồi giấy 乃út trong tay, mỉm cười mà nói: "Ta sẽ ở lại chỗ này ba ngày, trong ba ngày này, nếu thân thể các ngươi có bất cứ vấn đề gì đều có thể đến đây tìm ta để chữa trị, đương nhiên, bắt đầu từ ngày mai, phí chữa trị sẽ không còn mức giá một ngàn vạn lượng thấp như vậy nữa, ít nhất cũng phải ba ngàn vạn lượng."
"Nam Cung Vân Dật, ngươi đừng có ở chỗ này khua môi múa mép để gạt người, nếu như không phải nhìn vào thể diện của Nam Cung gia, ta đã sớm lôi ngươi ra mà đánh cho một trận rồi."
Một vị gia trưởng phẫn nộ mà nhìn về phía Nam Cung Vân Dật, thái độ hung tợn quát lên.
Nam Cung Vân Dật chỉ thản nhiên mỉm cười: "Ta có phải kẻ lừa đảo hay không, rất nhanh thì ngươi sẽ được biết. Đến lúc đó ngươi đừng có mà đến đây cầu xin ta, bởi vì dù ngươi có cầu xin, thì ta cũng sẽ không chữa bệnh cho con trai của ngươi!"
Vị gia trưởng kia tức giận phất mạnh ống tay áo một cái, mạnh mẽ lôi kéo con trai mình đi về.
Mà lúc này, có vài người trước đó đã được Nam Cung Vân Dật chẩn bệnh xong, viết cho phương thuốc, bọn họ thừa lúc phụ thân nhà mình không có chú ý tới mà lén lút giấu đi, sau đó mới thuận theo sự lôi kéo của phu thân mình mà đi về nhà.
Động tĩnh bên này gây ra quả thật quá lớn, cho nên rất nhanh thì đã truyền tới trong tai của tam đại thế gia.
Lúc này, trong Nam Cung gia, Nam Cung Khánh đang ngồi cao cao tại thượng ở phía trên, bên cạnh ông ta còn có một vị phụ nhân xinh đẹp diễm lệ động lòng người.
Không cần nói cũng biết, vị phụ nhân này chính là mẫu thân của Nam Cung Lam, Mộ Thiên Thiên. (***hic, tác giả toàn đặt tên các nhân vật na ná nhau thôi. Chữ Thiên này không biết là tên của nhân vật thứ mấy rồi nữa.)
Ngoại trừ hai người này, bên dưới còn ngồi đầy các trưởng lão trong Nam Cung gia, ngay cả Nam Cung Lam cũng có mặt, đang ngồi ở một vị trí trên cao. Thái độ của tất cả bọn họ đều giống như là đang thẩm vấn phạm nhân vậy, cứ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân Dật.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều bao trùm không khí tức giận, áp lực, nặng nề.
"Dật nhi, con có thể nói cho phụ thân biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao con lại đột nhiên đi chữa bệnh cho các công tử tiểu thư của những gia tộc khác?" Nam Cung Khánh cau mày, hỏi bằng giọng điệu nghiêm khắc.
Sự việc lúc này đây, quả thật đã khiến ông ta cảm thấy thất vọng với đứa con trai này.
Dù cho nó muốn hồ nháo, thì cũng phải biết giới hạn. Hiện tại gây ra chuyện lớn như thế, vạn nhất thật sự đắc tội với các gia tộc kia, khiến cho bọn họ quy thuận hai đại gia tộc còn lại, như vậy đối với Nam Cung gia mà nói, là cực kỳ bất lợi.
"Ta làm cái gì không phải tất cả các người đều đã nhìn thấy hết rồi sao? Chữa bệnh thôi mà, cũng có phải chuyện gì to tát đâu kia chứ?" Nam Cung Vân Dật nhún vai, khóe miệng kéo ra một nụ cười vô lại.
"Gia chủ!"
Mộ Thiên Thiên quét mắt nhìn Nam Cung Khánh, đáy mắt chứa một tia cười lạnh: "Dật nhi quả thật quá không hiểu chuyện rồi, nếu cứ tiếp tục để cho nó hồ nháo như vậy, nói không chừng Nam Cung gia chúng ta cũng bị nó làm nhiễu loạn hết lên mất, xin gia chủ hãy trục xuất nó khỏi gia tộc đi!"
"Đúng vậy, phu nhân nói rất đúng, gia chủ, đại thiếu gia đúng là to gan làm càn, nếu không bị trục xuất, ngày sau nhất định sẽ đưa tới không ít phiền phức cho chúng ta."
"Xin gia chủ quyết định!"
Chúng trưởng lão sôi nổi phụ họa theo.
Đối với bọn họ mà nói, Nam Cung Vân Dật dường như chính là một khối thuốc nổ, quá mức nguy hiểm.
Sắc mặt Nam Cung Khánh không mấy gì tốt, ông ta lạnh lùng quét mắt nhìn Mộ Thiên Thiên, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía Nam Cung Vân Dật.
"Dật nhi, con đã biết lỗi của mình chưa?"
Nam Cung Vân Dật cười lạnh một tiếng: "Ta chẳng làm gì sai, thì có lỗi gì mà biết kia chứ?"
"Con...." Nam Cung Khánh tức đến mức mặt mày xanh mét: "Bây giờ con lập tức nhận lỗi, hơn nữa phải đảm bảo không được đi chữa bệnh cho những người kia nữa, ta sẽ tha thứ lỗi lầm của con lần này."
"Ta nói, ta không có lỗi!"
Ngữ khí của Nam Cung Vân Dật vô cùng quật cường, hắn không làm sai gì cả, tại sao lại phải nhận lỗi?
"Người đâu!" sắc mặt Nam Cung Khánh trầm xuống: "Đưa đại thiếu gia về phòng, trông coi nghiêm ngặt, trong vòng nửa tháng không cho phép đại thiếu gia bước ra khỏi phòng nửa bước!"
Đối với Nam Cung Vân Dật, Nam Cung Khánh chung quy vẫn lưu tình....
Tốt xấu gì thì cũng là con trai duy nhất của mình, làm sao có thể nhẫn tâm đem nó trục xuất khỏi gia tộc cho được?
Mộ Thiên Thiên siết chặt hai nắm tay, bà ta cùng Nam Cung Lam đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sát ý hiện lên trong mắt đối phương.
Nam Cung Vân Dật quyết không thể giữ!
Hắn đã uy ђเếק tới địa vị của hai mẹ con họ rồi!
Nhiều năm trước, sau khi Mộ Thiên Thiên sinh hạ Nam Cung Lam, thì không cẩn thận làm tổn thương đến thân thể của mình, làm cho bản thân không cách nào mang thai được nữa. Thế cho nên, bà ta vì muốn để cho con gái mình là Nam Cung Lam có thể bước lên vị trí gia chủ Nam Cung gia mà không tiếc hạ độc thủ, khiến cho tất cả thị tђเếק của Nam Cung Khánh đều không thể mang thai.
Ai mà ngờ được, sau này lại đột nhiên nhảy ra một Nam Cung Vân Dật.
Bà ta đã làm nhiều như vậy rồi, làm sao có thể cam tâm bỏ dở giữa chừng?
Cho nên, Nam Cung Vân Dật cần phải ૮ɦếƭ!
"Gia chủ.... "
Chúng trưởng lão còn muốn nói thêm gì đó, thì Nam Cung Khánh đã đứng lên, cắt ngang lời bọn họ.
"Dật nhi cũng mới chỉ vi phạm lần đầu, cho nên ta chỉ xử phạt nhẹ, trong mấy ngày này cứ để nó đống cửa hối lỗi, để tránh sau này phạm phải cùng một sai lầm!"
Dứt lời, Nam Cung Khánh phất nhẹ vạt áo, bước nhanh rời khỏi đại sảnh.
"Mẹ..."
Nam Cung Lam đứng lên, trên khuôn mặt thanh lệ dâng lên sát khí.
Mộ Thiên Thiên quăng cho Nam Cung Lam một ánh mắt, ý bảo Nam Cung Lam tạm thời đừng nóng nảy.
Nói thế nào thì hiện tại ở bên cạnh Nam Cung Vân Dật cũng có hai con linh thú bảo vệ, muốn đối phó với hắn cũng không phải là chuyện dễ.
Chuyện này, bọn họ cần phải bàn bạc kỹ càng hơn.
______
Sân viện.
Ánh mặt trời soi rọi xuống dưới, dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của bạch y thiếu nữ.
Vân Lạc Phong lười biếng nằm trên ghế quý phi mà nghe người bên cạnh hồi báo, hai mày khẽ nhíu lại, sau đó lại mỉm cười.
"Chủ tử!" Diệp Linh dừng lại một chút, cất tiếng hỏi: "Chúng ta có cần phái người đi cứu Nam Cung công tử hay không?"
"Không cần!" Vân Lạc Phong ngắm nghía mấy sợi tóc của mình, cười khanh khách mà nói: "Ngày mai, Nam Cung gia sẽ tự động thả người! Còn về Nam Cung, hiện giờ không có người nào có thể tổn thương đến hắn, về chuyện này ta rất yên tâm. Ngươi lui xuống trước đi, giám sát kỹ Ngô gia!"
"Dạ, chủ tử!"
Dứt lời, Diệp Linh chắp chắp nắm tay, rồi lui xuống.
Trong nháy mắt mà Diệp Linh vừa rời khỏi, thì từ linh hồn của Vân Lạc Phong liền truyền tới hai giọng nói.
Sau khi nghe thấy hai giọng nói này, Vân Lạc Phong liền vội vàng đứng dậy khỏi ghế quý phi, ý cười bên môi của cô càng thêm sâu.
"Chủ nhân, trong khoảng thời gian mà ta không ở đây, có phải lại có kẻ nào không có mắt mà trêu chọc vào chủ nhân hay không?"
Giọng nói này mang theo tính trẻ con đủ cả mười phần, trong đó còn pha lẫn một chút tùy hứng.
"Ta thì lại cảm thấy, bất luận là kẻ nào, chỉ cần trêu chọc phải chủ nhân thì đều không có kết cục gì tốt."
Giọng nói này, điển nhã mà cao quý, qua giọng nói, có thể hình dung ra được, chủ nhân của nó khẳng định là một nữ tử ung dung hoa quý.
Vân Lạc Phong nhướng một bên mày: "Các ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh?"
Lời nói vừa dứt, thì bỗng nhiên có hai tia sáng chợt lóe lên giữa khoảng không, rồi xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
Ánh sáng lui đi, chỉ thấy từ trong hai đạo ánh sáng kia, một thiếu niên với y phục màu xanh trên người, khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo nét trẻ con với nụ cười tươi không dứt, tuổi ước chừng trên dưới mười bốn mười lăm, môi hồng răng trắng, đáng yêu đến mức như có thể nặn cả ra nước.
Trong ánh sáng còn lại là một nữ tử tuyệt mỹ mặc váy dài kim sắc, đầu đội vương miệng, ung dung hoa quý, dịu dàng điển nhã, tựa như một nữ hoàng cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ.
"Chủ nhân, ta rốt cuộc cũng hóa thành người rồi, ta rất nhớ người a~!"
Thiếu niên mở rộng hai tay, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong mà lao tới, hai cánh tay của hắn ôm chặt lấy cả người Vân Lạc Phong, đôi mắt còn phóng đầy tia sáng màu vàng.
Nữ tử kia lại nhấp môi cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong, vẻ cao quý làm người ta không dám xâm phạm.
"Trà Sữa, chuột hậu!"
Nhìn hai người trước mắt, Vân Lạc Phong nở nụ cười tà khí: "Chúc mừng hai người các ngươi đã hóa người thành công!"
Từ sau khi ăn vào Hóa Nhân Quả do Tiểu Thụ đưa cho, hai người bọn họ liền rơi vào giấc ngủ say, thời gian qua chưa từng tỉnh lại một lần, cho đến tận lúc này, sau khi đã hóa thành hình người thành công, bọn họ mới có thể tỉnh lại.
Linh thú một khi tu luyện thành hình người, sức chiến đấu sẽ được tăng lên gấp bội.
"Đây điều là công lao của chủ nhân!" chuột hậu dịu dàng nói: "Nếu không có chủ nhân, chúng ta cũng không thể nào hóa người thành công. Người là ân nhân của tộc chuột chúng ta, ân này cả đời khó quên!"
Nếu không có sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, bọn họ vẫn còn đang trốn trốn tránh tránh trong Vô Hồi Chi Sâm, làm sao có được cuộc sống như bây giờ vậy?
So với con người, bản tính của linh thú lại càng chân thật hơn.
Ai đối tốt với bọn họ, bọn họ sẽ dùng cả đời mình đi hồi báo.
"Mẫu thân!"
Một con Tầm Kim Thử đột ngột chui ra từ trong một bụi cỏ, nó lung lay thân mình, chen vào giữa chuột hậu và Trà Sữa.
Trà Sữa hơi sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra con Tầm Kim Thử ở đối diện có màu hồng phấn, trong mắt liền ngập tràn vui sướng: "Manh Manh, nàng có thể nói được tiếng người rồi à?"
Manh Manh e thẹn gật gật đầu: "Chủ nhân cho ta rất nhiều dược liệu, ta dùng những dược liệu đó xong liền đột phá đến Tôn Linh Thú, nhưng mà không có Hóa Nhân Quả, cho nên ta tạm thời không có cách nào hóa thành hình người được."
Yết hầu của Trà Sữa có chút nghẹn ngào, hắn làm sao lại không biết, chủ nhân hao tâm tổn lực giúp Manh Manh tăng lên thực lực, mục đích chính là vì hắn kia chứ?
"Tiểu Thụ hiện giờ không còn Hóa Nhân Quả nữa, đợi sau này khi nó kết trái lần nữa, ta sẽ cho Manh Manh hóa người."
Chỉ có khi hóa người rồi, Trà Sữa với Manh Manh mới có thể kết hợp.....
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là, Trà Sữa cũng muốn kết hợp với Manh Manh.
______
Một gia tộc nào đó.
Nam nhân đang ngồi bận bịu xử lý công vụ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hết chói tai vang lên, đợi đến khi hắn kịp phản ứng lại, muốn đi ra ngoài tra xét tình hình xem là chuyện gì, thì lại bị con gái của mình đang vội vàng từ ngoài cửa chạy vào ᴆụng phải.
"Cha, cha, mặt của con....."
"Mặt của con làm sao?" nam nhân sửng sốt, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt của con gái mình.
Vừa nhìn thấy, hắn liền trợn tròn hai mắt.
"Bảo bối, vết sẹo trên mặt con đâu? Đi đâu rồi?"
Lúc này, trên gương mặt của con gái mình, da dẻ bóng loáng trơn tru, nào có một chút tỳ vết gì. Đứng nói là không có tỳ vết, ngay cả làn da cũng mịn màng, đẹp hơn trước kia rất nhiều.
"Cha, kỳ thật, con gái đã lén dùng phương thuốc mà Nam Cung Vân Dật kê cho con gái, kết quả, còn chưa tới một canh giờ, thì vết sẹo của con đã hoàn toàn biến mất rồi!" nữ tử kia vô cùng kích động mà nói.
Trời mới biết, những năm qua, chỉ vì vết sẹo trên mặt mà cô đã phải nhận lấy bao nhiêu là ánh mắt xem thường! Hiện tại, vết sẹo kia đã biết mất, kêu cô làm sao mà không kích động cho được?
Nam nhân ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào con gái nhà mình: "Lời nói vừa rồi của con là thật sao? Là phương thuốc của Nam Cung Vân Dật đã chữa lành vết sẹo trên mặt của con?"
"Cha, thuốc của Nam Cung Vân Dật quả thật là rất thần kỳ, không được, con phải đi tìm Tiểu Tú, trước đó Tiểu Tú cũng đến Tây thành cùng với con, kết quả, cô ấy còn chưa kịp được Nam Cung Vân Dật chẩn bệnh cho thì đã bị cha cô ấy kéo về rồi. Nếu không phải vậy, nói không chừng Nam Cung Vân Dật cũng đã chữa lành được bệnh rụng tóc của Tiểu Tú rồi!"
Nói xong lời này, nữ tử liền vội vã xoay người chạy đi, chỉ để lại một mình phụ thân nhà mình còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ.
Cùng lúc đó, tình trạng tương tự cũng xảy ra trong các gia tộc khác, hơn nữa, các hậu bối của các gia tộc này đại đa số đều có quen biết lẫn nhau, cho nên, rất nhanh thì tin tức đã được truyền tới tai của những người chưa được chữa khỏi bệnh.
Những người này sau khi nhận được tin tức do bằng hữu của mình đưa tới, lập tức liền kích động, chỉ là nhớ tới phí chữa bệnh đã bị tăng lên gấp ba lần, trong lòng liền nổi lên oán trách đối với phụ thân nhà mình.
Tuy nhiên, chỉ cần chữa khỏi bệnh, đối với bọn họ mà nói, dù phải tiêu phí bao nhiêu tiền thì cũng đều đáng giá.
Vì thế, trời còn chưa kịp sáng, thì những người đó đã không đợi được mà vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa viện tử của Vân Lạc Phong. Trong mắt người nào người nấy đều chứa đầy sự mong đợi mà trông ngóng về phía đầu đường.
Đáng tiếc, bọn họ chờ từ lúc trời chưa sáng, cho đến khi mặt trời xuống núi mà vẫn không chờ được bóng dáng của Nam Cung Vân Dật.
Mọi người vốn ôm tâm trạng đầy kỳ vọng mà đến, nháy mắt đã biến thành thất vọng, chẳng lẽ Nam Cung Vân Dật bởi vì chuyện ngày hôm qua cho nên mới tức giận? Làm cho hắn không muốn tiếp tục chữa bệnh nữa?
Giữa lúc mọi người đều thấy lo lắng không yên, thì từ trong viện có một người thị nữ đi ra, khuôn mặt vô cảm mà nói: "Các người không cần phải tiếp tục ở đây chờ Nam Cung công tử làm gì, Nam Cung gia nói hắn gây chuyện hồ nháo, cho nên đã nhốt hắn lại rồi, các người có ở đây chờ bao lâu cũng vô dụng mà thôi!"
Cái gì?
Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều cảm thấy nôn nóng không thôi, nếu như Nam Cung Vân Dật thật sự bị giam lại rồi, vậy còn có người nào có thể trị bệnh giúp cho họ được nữa đây?
Đột nhiên, những người đó tựa hồ nghĩ ra cái gì đó, tất cả đồng loạt đem ánh mắt dời lên người của thị nữ.
"Các người không cần phải nhìn ta, chủ tử nhà ta sẽ không dễ dàng chữa bệnh cho người khác đâu. Nếu các người vẫn muốn chữa bệnh thì tốt nhất là đi tìm Nam Cung công tử đi, nói cho cùng, Nam Cung công tử đã thu phí rất rẽ rồi. Chủ tử nhà ta mỗi một lần ra tay, giá thấp nhất cũng là năm ngàn vạn lượng, tuyệt đối không cho mặc cả!"
(*mặc cả là trả giá í.)
Mọi người thất vọng thở dài, xem tình huống hiện tại, bọn họ chỉ có thể đem hy vọng phó thác lên trên người của Nam Cung Vân Dật mà thôi.
"Đi, chúng ta trở về tìm phụ thân đến Nam Cung gia cầu tình cho Nam Cung công tử, y thuật của Nam Cung công tử cao minh như thế, quả là thâm tàng bất lộ, Nam Cung gia vậy mà lại đem Nam Cung công tử nhốt lại cho đành!"
"Đúng vậy, cho dù thế lực của gia tộc chúng ta không bằng được với Nam Cung gia, nhưng Nam Cung gia cũng cần phải nể mặt mũi của chúng ta mà thả Nam Cung Vân Dật ra. Bất luận thế nào, chúng ta cũng không thể để Nam Cung công tử gánh lấy tiếng oan là hồ nháo làm càn được!"
Mọi người làm như đều đã hạ quyết tâm, người nào người nấy lập tức chạy về hướng của nhà mình.
Nếu nói ban đầu, các trưởng bối của các gia tộc không tin vào Nam Cung Vân Dật, nhưng hiện giờ, bọn họ tận mắt nhìn thấy bệnh tình của hậu bối nhà mình biến chuyển tốt đẹp, đều không khỏi kinh ngạc vì kỳ tích này. Cho nên, hôm nay, tất cả bọn họ đều để mặc cho con trai, con gái nhà mình đi tìm Nam Cung Vân Dật để chữa bệnh.
Chỉ là.....
Con trai, con gái nhà mình trời còn chưa sáng thì đã đi, đến khi chạng vạng mới quay trở về, ấy vậy mà thần sắc lại chẳng có chút gì là vui vẻ, ngược lại còn thập phần nôn nóng.
Hỏi han một chút, bọn họ mới được biết, thì ra Nam Cung Vân Dật đã bị nhốt lại rồi.
Cái này... Sao mà được?
Trong nhất thời, gia chủ của các gia tộc đều vội vã chạy như điên đến Nam Cung gia, tốc độ kia, phải nói là khiến cho người ta cảm thán không thôi.
____
Gia tộc Nam Cung.
Chúng trưởng lão trong tộc đang cùng nghị sự với Nam Cung Khánh ở trong phòng, mà nội dung nghị luận không gì ngoài chuyện Nam Cung Vân Dật ăn chơi trác táng thành tánh.
Bỗng nhiên, một giọng nói vội vã từ bên ngoài cửa phòng nghị sự truyền vào bên trong.
"Gia chủ, gia chủ của các gia tộc đến đây xin cầu kiến!"
"Xem đi, xem đi!"
Một vị trưởng lão cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy châm chọc: "Khẳng định là phương thuốc mà đại thiếu gia kê cho bọn họ xảy ra vấn đề, cho nên bây giờ bọn họ mới đến đây tìm đại thiếu gia để tính sổ."
"Hừ!" Nam Cung Khánh hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ muốn tới cứ tới, chẳng lẽ Nam Cung Khánh ta lại đi sợ những người này sao?"
Trưởng lão kia lại cười trào phúng: "Mấy gia tộc này xác thật không phải là đối thủ của Nam Cung gia chúng ta, tuy nhiên, nếu bọn họ quy thuận với Âu gia hay Ngô gia, vậy thì lại khác! Nói đi phải nói lại, trong Vô Tận Thành này có nhiều gia tộc như vậy, ai mà lại không muốn chiêu mộ về dưới trướng của mình?"
Tam đại gia tộc vốn có ở cục diện ngang hàng nhau, cũng sẽ vì điều này mà bị phá vỡ.
Nam Cung Khánh cũng biết rõ điểm này, cho nên sắc mặt ông ta không được tốt cho lắm: "Sự tình cụ thể, cứ chờ gặp gia chủ của các gia tộc rồi hãy nói, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì cùng lắm là ta bồi thường cho bọn họ nhiều một chút là được."
"Gia chủ, ta thật sự không hiểu, người vì đại thiếu gia mà như vậy, đáng giá sao? Tiểu thư ưu tú như thế, hoàn toàn có thể gánh vác được Nam Cung gia, mà đại thiếu gia thì lại chỉ là một kẻ bại gia tử mà thôi. Người cần gì phải vì một đứa con như vậy mà tốn nhiều tâm huyết kia chứ? Theo như ta thấy, cứ trực tiếp giao đại thiếu gia cho gia chủ các gia tộc là được."
Nghe thấy những lời này của trưởng lão, hai bàn tay Nam Cung Khánh bất giác siết chặt lại thành nắm đấm.