Nam Cung Khánh luôn luôn trọng nam khinh nữ, ông ta làm sao chịu đem Nam Cung gia giao cho Nam Cung Lam?
Nam Cung Lam sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác, cho Nam Cung Lam, khác gì là cho người ngoài?
"Những việc này bổn gia chủ tự có định đoạt, các ngươi không cần phải nhiều lời!" Nam Cung Khánh quét mắt nhìn chúng trưởng lão, rồi một mình đi ra khỏi phòng nghị sự.
Trong đại sảnh.
Gia chủ của các gia tộc nôn nóng đi qua đi lại không ngừng, sau khi bọn họ nhìn thấy Nam Cung Khánh dẫn đầu một đám người đi đến, ánh mắt liền sáng lên, rồi vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Nam Cung gia chủ, chúng ta đều tới đây để tìm Nam Cung công tử, không biết Nam Cung công tử có ở đây hay không?"
Nam Cung Khánh hé miệng, vừa định lên tiếng, thì lại bị một trưởng lão theo sát phía sau giành nói trước.
"Gia chủ, người vẫn nên đem đại thiếu gia giao cho bọn họ đi, hà tất phải hao tài vì đại thiếu gia làm gì? Các vị, hội trưởng lão của Nam Cung gia chúng ta đã nhất trí đưa ra quyết định, đem đại thiếu gia trục xuất khỏi gia tộc."
Nam Cung Khánh tức thì liền biến sắc, ông ta quay phắt đầu lại, nói bằng giọng điệu dữ tợn: "Là ai cho các ngươi cái quyền đó hả?"
"Gia chủ, chúng ta đều là suy nghĩ cho Nam Cung gia, tất nhiên không hy vọng Nam Cung gia hao phí ngân lượng một cách vô nghĩa!"
Tên trưởng lão kia cười lạnh một tiếng, rồi quay sang nhìn các gia chủ của các gia tộc đang đứng đầy trong đại sảnh.
"Nam Cung Vân Dật đã không còn là người của Nam Cung gia chúng ta nữa, có thể mặc cho các người xử trí, Nam Cung gia chúng ta tuyệt đối sẽ không hỏi tới!"
Sắc mặt Nam Cung Khánh càng thêm khó coi, hai nắm đấm siết chặt đến mức kêu lên răng rắc.
Chúng gia chủ đều quay sang hai mắt nhìn nhau, tựa như hòa thượng trọc đầu sờ mãi không thấy tóc, mặt đầy vẻ nghi hoặc."Đem Nam Cung công tử giao cho chúng ta? Tại sao lại nói như thế? Sao ta nghe mà chẳng hiểu được chỗ nào hết vậy? Các người... Tại sao lại đem Nam Cung công tử trục xuất khỏi gia tộc?"
Trưởng lão kia giật mình hỏi ngược lại: "Các người không phải là bởi vì phương thuốc của đại thiếu gia xảy ra vấn đề cho nên mới đến tìm đại thiếu gia tính sổ à?"
"Tính sổ? Tại sao chúng ta lại phải tìm Nam Cung công tử tính sổ?" một gia chủ trong số đó cảm thấy khó hiểu mà nhìn trưởng lão kia, rồi lại đem tầm mắt dời về phìa Nam Cung Khánh: "Nam Cung gia chủ, chuyện là thế này, phương thuốc của lệnh công tử quả thật là quá thần kỳ, trên mặt của hảo bằng hữu của con gái ta có một vết sẹo, vậy mà sau khi uống thuốc của lệnh công tử được một canh giờ, vết sẹo kia liền biến mất. Hôm nay, con gái ta cố ý đến Tây thành đợi suốt cả một ngày, nhưng lại không thấy lệnh công tử đến đó. Vì thế ta mới tới Nam Cung gia, thỉnh cầu Nam Cung công tử ra mặt chữa bệnh cho con gái ta."
Đừng nói là tên trưởng lão vừa mở miệng trào phúng, mà ngay cả Nam Cung Khánh cũng phát ngốc luôn rồi.
Nam Cung Vân Dật thật sự biết chữa bệnh? Người làm phụ thân như mình tại sao trước giờ lại không hề hay biết gì cả?
"Đúng vậy, chúng ta tới nơi này cũng là vì muốn mời Nam Cung công tử chữa bệnh, xin Nam Cung gia chủ để lệnh công tử ra đây chẩn bệnh cho chúng ta?"
"Thân thể con trai ta thì không có vấn đề gì cả, nhưng ta lại thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, cho nên, sau khi biết được bản lĩnh của Nam Cung công tử, ta cũng mạo muội đến đây tìm thầy chữa bệnh bốc thuốc, chỉ cần Nam Cung công tử chịu chữa bệnh cho ta, đừng nói là ba ngàn vạn lượng, cho dù là năm ngàn vạn lượng ta cũng đồng ý chi trả."
Nam Cung Khánh trợn tròn mắt, ông ta vô cùng kinh ngạc mà nhìn chúng gia chủ của các gia tộc đang kích động không thôi, lúc nói, ngữ khí lại có chút chần chừ: "Các người nói, Dật nhi có thể trị khỏi bệnh của các người?"
"Đúng vậy, bởi vì lệnh công tử đã chữa khỏi cho không ít người, cho nên chúng ta mới đến đây tìm lệnh công tử xin được chữa bệnh, mong Nam Cung gia chủ có thể để cho lệnh công tử ra đây!"
Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh.
Sắc mặt của đám trưởng lão Nam Cung gia đều đồng loạt hóa đá hết tất cả.
Lời nói của những người ở đây, cứ như từng cái tát tát lên trên mặt bọn họ, âm thanh vang vọng vô cùng.
Nam Cung Lam vừa đến cũng nghe rõ ràng những lời nói của chúng gia chủ ở đây, dung nhan thanh lệ tuyệt thế biến thành một mảnh trắng bệch, bước chân không tự chủ được mà lui về sau mấy bước.
Nam Cung Vân Dật thật sự có thể trị bệnh cứu người? Từ khi nào mà hắn ta lại có cái bản lĩnh này?
Nam Cung Khánh hồi phục lại tinh thần từ trong kђเếק sợ, sắc mặt là một mảnh vui sướng, đối với ông ta mà nói, đây chính là một kinh hỉ không thể nghi ngờ gì cả! Ông ta vẫn luôn cho rằng con trai nhà mình mà một kẻ vô dụng, lại không ngờ tới, nó còn có loại thiên phú hơn người này.
"Người đâu, mau đi mời đại thiếu gia đến đây!"
Nam Cung Khánh ra lệnh, xong lại đằng hắng hai tiếng lấy giọng, tinh thần sảng khoái mà nói: "Chư vị cứ ngồi xuống uống chén trà trước, đợi khi Dật nhi tới, ta sẽ bảo nó chữa bệnh cho mọi người."
Thần sắc Nam Cung Khánh cực kỳ vui vẻ, từ sau khi Nam Cung Vân Dật quay về Nam Cung gia, ông ta chưa từng được ngẩng cao đầu làm người như lúc này.
Nam Cung Lam nhìn khuôn mặt đầy tươi cười của Nam Cung Khánh, cô ta cắn môi một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Ngay khi cô ta vừa xoay người lại, sát ý nơi đáy mắt rốt cuộc cũng không thể đè nén được nữa, cứ thế tuôn trào mãnh liệt.
______
Vô Tận Thành, việc đông đảo gia chủ của các gia tộc đi đến Nam Cung gia tìm Nam Cung Vân Dật chữa bệnh, không bao lâu sau, tin tức này như một cơn lốc, làn truyền ra toàn bộ bên trong Vô Tận Thành, khiến cho nơi đây nhấc thời nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Khi mà tin tức này truyền đến Âu gia, khuôn mặt của Âu Nhã liền biến sắc, nhưng rất nhanh thì cô ta đã khôi phục lại được thần thái bình thường.
"Tiểu thư..." nha hoàn bên cạnh Âu Nhã thì lại thấy tức giận không thôi: "Rõ ràng những người kia là do tiểu thư mời đến, bây giờ lại làm lợi cho tên tiểu tư Nam Cung Vân Dật kia, nô tỳ quả thật cảm thấy bất bình thay cho tiểu thư!"
Âu Nhã hơi hơi nheo lại hai mắt, khóe môi cong lên một độ cong ưu nhã: "Không ngờ Nam Cung Vân Dật lại thật sự là một người biết y thuật!"
"Tiểu thư, người không phải là....." nha hoàn hơi hơi ngẩng mặt lên, thật cẩn thận mà nhìn Âu Nhã.
Âu Nhã khẽ nhíu mày, ý cười trên mặt lại càng đậm.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi! Cho dù Nam Cung Vân Dật thật sự biết y thuật, thì ta cũng không hề có bất kỳ hứng thú nào đối với hắn ta cả, nếu như ta mà gả cho hắn, chắc chắn sẽ làm cho phụ thân ta thấy hổ thẹn!"
Nha hoàn lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười hì hì mà phụ họa: "Nói cũng phải, Nam Cung Vân Dật này cho dù thật sự biết y thuật thì cũng không thể thay đổi được cái thân phận là con của tiểu tђเếק. Tiểu thư ưu tú như thế, người mà tiểu thư gả, phải là nhân trung long phụng. Nam Cung Vân Dật làm sao có thể xứng đôi với tiểu thư?"
Âu Nhã không có ý kiến, bởi vì ở trong lòng của cô ta, cô ta cũng cảm thấy thân phận của cô ta và Nam Cung Vân Dật chênh lệch nhau quá lớn, Nam Cung Vân Dật quả thật không xứng với cô ta.
"Nếu Nam Cung Vân Dật không phải là con của tiểu tђเếק, có lẽ ta sẽ cân nhắc một chút. Chỉ tiếc, thân phận của hắn đã được định sẵn là không có duyên với ta!" Âu Nhã thở dài, trong giọng nói còn có chút tiếc hận.
Mà hết thẩy những việc này, đều phải trách mẫu thân của Nam Cung Vân Dật, nếu không phải bà ta lén lút gian díu với người khác, Nam Cung Vân Dật làm sao lại rơi vào kết cục này?
Bản thân mình cũng sẽ không cự tuyệt hắn ta.....
"Tiểu thư, gia chủ tìm người!"
Đột nhiên có một nha hoàn vội vã chạy tới, vừa thở hổn hển vừa thông báo.
Nghe thấy lời nha hoàn vừa tới, biểu tình của Âu Nhã liền quay về vẻ bình thản, chậm rãi đứng dậy: "Phụ thân tìm ta? Người tìm ta làm gì?"
Nghĩ vậy, mày Âu Nhã hơi hơi nhíu lại, rồi lại nhìn về phía nha hoàn trước mặt mà nói: "Ta biết rồi!"
Dứt lời, Âu Nhã liền nhắm thẳng hướng thư phòng mà đi.
Trong thư phòng, một nam nhân trung niên đang khoanh tay mà đứng, sau khi ông ta nghe thấy âm thanh mở cửa vang lên, tiếng chân người bước vào, mới từ từ quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên người nữ tử ưu nhã đang chậm rãi đi vào. Ngữ khí khi nói tràn đầy ôn nhu.
"Nhã nhi, con đến rồi à?"
Âu Nhã hơi hơi mỉm cười, từng câu từng chữ đều cung kính: "Phụ thân, người tìm nữ nhi đến có việc gì không?"
Nam nhân trung niên gật gật đầu: "Chuyện Nam Cung Vân Dật hẳn là con cũng đã có nghe nói đến rồi phải không? Không ngờ chỉ là một đứa con hoang mà lại thâm tàng bất lộ đến như vậy. Có lẽ chúng ta đều đã đánh giá sai hắn ta rồi! Đúng rồi, trước đó con đã có nhắc đến một nữ tử rất nổi bậc trong yến tiệc sinh thần của Nam Cung Vân Dật, con đã cho người tra xét lai lịch của nữ tử đó chưa?"
Âu Nhã hơi hơi nheo mắt, đáy mắt chợt xẹt qua một tia hàn quang: "Nữ tử kia tự xưng là sư tỷ của Nam Cung Vân Dật. Thân phận cụ thể còn chưa tra ra được. Nếu phụ thân thật sự muốn biết thân phận của người này, nữ nhi có thể phái người đi điều tra thêm!"
"Ta có cảm giác, nữ tử này không hề đơn giản!" khóe môi Âu gia chủ gợi lên một nụ cười, trong đó còn mang theo một tia lạnh lẽo: "Đương nhiên, nếu như nữ tử này có thể để cho chúng ta sử dụng, vậy chúng ta hiển nhiên sẽ không bạc đãi cô ta. Nhưng nếu không thể, vậy thì phải ɢɨết đi để trừ hậu họa!"
Âu Nhã có chút kinh ngạc mà nâng tầm mắt lên, cho dù cô ta không thích Vân Lạc Phong, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ɢɨết ૮ɦếƭ Vân Lạc Phong.
Thế nhưng, phụ thân lại trực tiếp muốn mạng của nữ tử kia?
"Nhã nhi..." trông thấy tia kinh ngạc trong mắt của Âu Nhã, ngữ khí của Âu gia chủ hơi dịu đi đôi chút: "Gần đây trong Vô Tận Thành không hề được thái bình, đặc biệt là không biết từ đâu lại nhảy ra một thế lực tên là Y Tháp. Cho đến nay, ta cũng chưa thể tra xét được rõ ràng thực lực chân chính của Y Tháp. Đặc biệt là tháp chủ Y Tháp, cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngoài trừ việc biết được tháp chủ là một nữ nhân ra thì không thể tra xét được thêm tin tức gì nữa, ngay cả việc tháp chủ bao nhiêu tuổi cũng không thể tra ra."
"Cho nên...." Âu gia chủ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ta không thể để cho Y Tháp này tiếp tục khuếch trương thế lực được! Nếu nữ tử kia thật sự có y thuật cao siêu đúng như lời con nói, vậy người này, tuyệt đối không thể để cho Y Tháp đoạt được!"
Âu Nhã trầm mặc nửa ngày, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu nữ tử kia đã quy thuận Y Tháp rồi thì sao?"
Âu gia chủ cười cười, thần sắc trên mặt thập phần tự tin: "Chúng ta sẽ cho nữ tử kia lợi ích càng phong phú hơn, chiêu dụ cô ta về dưới trướng chúng ta! Ta không tin, một Y Tháp nhỏ bé lại có thể tranh đoạt người với Âu gia chúng ta. Đúng rồi, ta nghe nói mấy trưởng lão trong Y Tháp kia thực lực cũng không tồi, con cũng nghĩ cách chiêu dụ bọn họ về Âu gia chúng ta đi!"
"Không có đám trưởng lão kia tọa trấn, Y Tháp bất quá chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi!"
Lúc này, Âu gia chủ nghiễm nhiên là không hề ngờ tới, người mà ông ta muốn đào góc tường, lại chính là tháp chủ hàng thật giá thật của Y Tháp.
Chờ đến thời điểm mà ông ta biết được tất cả sự thật, thì lúc ấy, ông ta mới biết được bản thân đã phạm phải sai lầm gì!
"Dạ, phụ thân!"
Âu Nhã hơi cúi mặt xuống, nói.
Nghĩ đến người mà cô phải đi chiêu dụ lại là người mà mình chán ghét, trong lòng Âu Nhã liền cảm thấy thật khó chịu.
Nhưng vì Âu gia, cô cần phải buông bỏ ân oán cá nhân.
Cho dù có không thích Vân Lạc Phong bao nhiêu, cô cũng phải dốc lòng tận sức mà chiêu dụ Vân Lạc Phong.
_____
Tây thành.
Trong viện tử.
Vân Lạc Phong lười biếng nằm trên ghế quý phi, trên hai mắt có úp hai chiếc lá xanh, thảnh thơi an nhàn mà phơi nắng.
Trà Sữa tung ta tung tăng ở bên cạnh đấm Ϧóþ chân cho cô, nụ cười trên khuôn mặt kia khỏi phải bàn tới là có bao nhiêu phần nịnh nọt.
Bỗng nhiên, có một hơi thở xa lạ từ phía trước truyền tới, làm Vân Lạc Phong không thể không đưa tay lấy xuống hai chiếc lá đang che mắt của mình, trên mặt cô khẽ lộ ra nụ cười lười biếng, như cười như không mà nhìn Âu Nhã đang chậm rãi đi tới.
Lúc này đây, đi theo bên cạnh Âu Nhã còn có một vị lão giả, lão giả kia quét mắt đánh giá viện tử của Vân Lạc Phong một vòng, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ ghét bỏ.
Ngay cả đi đường ông ta cũng nâng chân lên cao, làm như là sợ mặt đất ở đây sẽ làm bẩn hài của ông ta vậy.
"Ngươi tới là muốn nói đa tạ sao?" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái: "Bất quá, ngươi tạ ơn lầm người rồi. Nếu thật sự muốn tạ ơn, thì ngươi nên đi tìm Nam Cung Vân Dật mới đúng! Dù sao hắn cũng đã vì ngươi mà giải quyết nhiều người bệnh đến như vậy rồi còn gì!"
Sắc mặt Âu Nhã trầm xuống, cô ta trăm cay nghìn đắng làm hết thẩy mọi chuyện, lại thành cấp của hồi môn cho Nam Cung Vân Dật, việc này bảo cô ta làm sao mà cam lòng đây?
Tuy nhiên, dù lửa giận trong lòng có cao bao nhiêu, Âu Nhã cũng cần cố nhịn xuống.
"Vân cô nương, lần này ta tới tìm cô vốn là có chuyện muốn thương lượng cùng cô." trên mặt Âu Nhã treo lên nụ cười tươi: "Năng lực của cô nương khiến ta vô cùng thưởng thức, không biết cô nương có đồng ỳ trở thành khách khanh trưởng lão của Âu gia chúng ta hay không?"
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, đối với lai lịch của Âu Nhã, cô đã sớm biết rõ mười mươi rồi.
Nam Cung Vân Dật để lộ ra bản lĩnh như vậy, khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều người để mắt đến cô.
Lúc này, cô ta đã làm tốt công tác chuẩn bị.
"Ngươi muốn chiêu mộ ta?"
Vân Lạc Phong cười, nụ cười kia có muôn vàn phong hoa.
Âu Nhã không thể không thừa nhận, nữ nhân này đúng là rất đẹp, đẹp đến mức kinh tâm động phách, ngay cả Nam Cung Lam cũng không thể sánh bằng một phần vạn của nữ nhân này.
"Vân cô nương, ta thật sự là rất thưởng thức thực lực của cô. Một thiên tài giống như cô đây mà phải cư trú tại một nơi như thế này, quả thật là quá ủy khuất cho cô!" lời nói của Âu Nhã rất thành khẩn, hai mắt nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nở nụ cười lười biếng, hai mắt đen lấy đầy thâm thúy, sâu không thấy đáy.
"Đáng tiếc, Âu gia các ngươi còn chưa đủ tư cách để chiêu mộ ta."
Ngụ ý, dù Âu gia thưởng thức năng lực của Vân Lạc Phong cô, nhưng mà cô lại thấy Âu gia chướng mắt.
"Trà Sữa, tiễn khách!"
"Dạ, chủ nhân!"
Trà Sữa đứng thẳng người dậy, chuyển mắt nhìn Âu Nhã, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ đã lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Chủ nhân nhà ta đã bảo các ngươi đi rồi, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy hay sao? Còn không mau mau cút cho tiểu gia!"
Sắc mặt Âu Nhã khẽ biến, cô ta còn tưởng cô ta đã đích thân tới đây, Vân Lạc Phong nhất định sẽ bị cô ta làm động tâm, ai ngờ cả một đám người bọn họ lại không có tố chất như vậy!
"Hừ!"
Lão giả Âu gia ở một bên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng mà nhìn Vân Lạc Phong: "Tiểu thư nhà ta tự mình đến đây mời ngươi, đó là để mắt đến ngươi! Ngươi đừng có mà không biết điều. Y Tháp kia có thể cho ngươi được thứ tốt gì? Âu gia chúng ta đều có thể cho ngươi gấp bội. Chỉ cần ngươi chịu bán mạng cho Âu gia ta, nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."
Âu Nhã cũng tiếp lời lão giả: "Vân cô nương, rất nhiều y sư đến Vô Tận Thành này, đều là vì muốn gia nhập Y Tháp. Vì vậy, ta đoán, cô chắc là cũng muốn vào được Y Tháp cho nên mới cự tuyệt ta. Bất quá cũng không sao cả, Âu gia ta có thể chờ cô, đúng như lời của Âu Lâm trưởng lão đã nói, chỉ cần cô chịu gia nhập Âu gia, Y Tháp cho cô cái gì, chúng ta đều có thể cho cô gấp đôi."
Vân Lạc Phong hơi ngẩn ra một chút, trong đôi con ngươi đen láy đầy tà khí chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Những người khác trong viện tử đang có mặt ở đây cũng đồng loạt ngẩng đầu lên, kђเếק sợ mà nhìn chằm chằm Âu Nhã.
Nữ nhân này co phải là bị ngu hay không?
Y Tháp chính là do chủ tử nhà mình thành lập, vậy mà cô ta lại dám nói có thể cho chủ tử gấp đôi chỗ tốt?
Tuy nhiên, biểu tình của những người này rơi vào trong mắt Âu Nhã, lại biến thành bởi vì nghe thấy được mấy chữ gấp đôi chỗ tốt mà chấn động.
"Vân cô nương, cho dù cô không vì chính mình, thì cũng nên vì mọi người trong phủ mà suy xét. Nếu cô gia nhập Âu gia, bất luận dược liệu hay là y thư, cô điều có thể tùy tiện đọc. Hoặc giả cô có bất cứ yêu cầu gì, cũng có thể tùy tiện đề xuất."
Cả người Vân Lạc Phong lại toát ra thần thái lười biếng như cũ, khóe môi gợi lên một độ cong tà khí, hai mắt cô khẽ nheo nheo lại, như cười như không mà nhìn về phía Âu Nhã: "Nếu ta muốn toàn bộ Âu gia thì sao?"
Lúc này đây, khuôn mặt của Âu Nhã đã hoàn toàn trầm xuống, hai tay đặt ở hai bên hông gắt gao nắm chặt lại, sắc mặt thập phần khó coi.
"Vân cô nương, công phu sư tử ngoạm này của cô có phải đã quá lớn rồi không? Ngoại trừ Âu gia, những yêu cầu khác tùy cô đưa ra!"
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mi, ánh mắt tà khí liếc nhìn Âu Nhã: "Xin lỗi, đối với Âu gia, ta còn chướng mắt."
Nếu không phải định lực của Âu Nhã cao hơn so với người thường, thì đã sớm bị Vân Lạc Phong chọc cho tức điên rồi.
Âu Nhã thật sự không biết Vân Lạc Phong lấy đâu ra cảm giác ưu việt hơn người, mà lại dám không để Âu gia vào mắt như thế?
"Nha đầu, ngươi đừng được một tấc lại muốn lấn một thước!"
Khuôn mặt của Âu Lâm đen lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia phẫn nộ: "Thế lực của Âu gia chúng ta to lớn cường đại, mười cái Y Tháp cũng không bằng được! Ngươi lại dám không để Âu gia chúng ta vào mắt? Chẳng lẽ những thứ mà Âu gia chúng ta có thể cho ngươi, còn kém hơn của cái Y Tháp vừa mới thành lập kia sao?"
"Trà Sữa!"
Vân Lạc Phong nhướng một bên mày: "Hai người này ở đây quấy rầy sự thanh tịnh của ta, nếu bọn họ không muốn tự mình đi, thì ném bọn họ ra ngoài cho ta!"
"Dạ!" sau khi Trà Sữa đáp lời Vân Lạc Phong, liền quay sang nhìn đám người Âu gia: "Này, các ngươi còn chưa chịu đi hả? Cả đời của ta còn chưa gặp qua loại người nào mặt dày đến như vậy, chủ nhân của ta cũng đã đuổi các ngươi hết mấy lần rồi, vậy mà các ngươi vẫn cứ ở lì lại đây!"
Âu Nhã nhíu mày, thái độ có chút mất kiên nhẫn mà nói: "Chỉ là một đứa con nít ranh, cũng dám ở trước mặt ta mà vô lễ như vậy. Mau chóng cút ngay cho ta, người lớn nói chuyện, không đến lượt ngươi chen miệng vào!"
Trong mắt Âu Nhã, cô ta nhìn thấy Trà Sữa cung cung kính kính với Vân Lạc Phong như thế, nên đã tự mình nhận định rằng Trà Sữa chính là nam sủng của Vân Lạc Phong.
Nói chuyện cùng một nam sủng, chẳng khác nào làm bẩn chính mình.
Trong đôi con ngươi của Trà Sữa bừng lên lửa giận, cuồng phong chợt nổi, thân hình đơn bạc của Trà Sữa đứng giữa cuồng phong, trông càng có vẻ mảnh khảnh hơn.
"CÚT!"
Bỗng nhiên, Trà Sữa mở miệng, một tiếng hét lớn từ trong miệng Trà Sữa phát ra, ngay khoảnh khắc này, sắc mặt của Âu Lâm đột nhiên trắng bệch, dường như lòng иgự¢ ông ta đã chịu phải một đòn công kích nghiêm trọng, khiến hai chân không khỏi lui về sau đến mấy bước.
Âu Lâm tốt xấu gì cũng là Tôn Linh Giả sơ giai, cho nên, bản thân ông ta cũng không bị thương gì mấy.
Thế nhưng, Âu Nhã thì không được tốt như vậy, cả người cô ta lập tức bay lên, rồi như tên rời cung mà bắn ra bên ngoài, rơi xuống cái phịch ở giữa đám đông.
Trong toàn bộ Vô Tận Thành, người biết đến Âu Nhã rất nhiều, hiện giờ lại thấy Âu Nhã bay từ trong sân ra ngoài, thì đồng loạt đứng lại, nhìn về phía Âu Nhã mà không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ. Bắt đầu nghị luận to nhỏ.
"Đây không phải là đại tiểu thư của Âu gia sao? Làm sao lại ở nơi này?"
"Ta nghe nói, thời gian gần đây Nam Cung Vân Dật đã mất đi hứng thú đối với cô ta, ngược lại rất thích chủ nhân của tòa viện tử này. Chẳng lẽ Âu đại tiểu thư đến đây tìm người ta tính sổ?"
"Không thể nào đâu! Ta nghe nói từ trước đến giờ, Âu đại tiểu thư đâu có thèm nhìn đến Nam Cung Vân Dật!"
"Vậy là ngươi không biết rồi! Âu đại tiểu thư không thích Nam Cung Vân Dật là chuyện của cô ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta có thể chịu đựng được việc nam nhân luôn theo đuổi mình đột nhiên thay lòng đổi dạ."
Nghe thấy âm thanh nghị luận của những người bàng quan, Âu Nhã tức đến suýt chút là hộc máu, lại cố tình đúng vào thời điểm này, Trà Sữa đột nhiên đi ra, phun một bãi nước bọt xuống mặt đất cạnh chân Âu Nhã.
"Phi! Tiểu tiện nhân nhà ngươi, lúc trước là do ngươi không cần Nam Cung công tử trước, bây giờ nhìn thấy Nam Cung công tử qua lại thân thiết với chủ nhân nhà ta, thì lại đến cảnh cáo, bắt chủ nhân nhà ta tuyệt giao với Nam Cung công tử!" Trà Sữa nói bằng cảm xúc rất kích động, làm như là thật sự đã xảy ra chuyện như thế vậy: "Các vị, đại tiểu thư Âu gia này quá mức ngoan độc, ả đột nhiên tìm tới chủ nhân nhà ta, nói với chủ nhân nhà ta rằng, nếu như không chịu tuyệt giao cùng với Nam Cung công tử, thì sẽ lập tức ɢɨết chủ nhân nhà ta, xin các vị ở đây hãy phân xử! Đại tiểu thư Âu gia này quả thật không biết xấu hổ là gì mà!"
Âu Nhã phẫn nộ quát lớn: "Ngươi đừng có mà ăn nói lung tung, ta tới đây vì Nam Cung Vân Dật khi nào chứ?"
Trà Sữa lại cười ha hả, hỏi: "Vậy hiện giờ ngươi tới tìm chủ nhân nhà ta làm cái gì?"
Nghe hỏi thế, Âu Nhã tức khắc liền im bặt.
Chẳng lẽ lại muốn cô ta nói ra rằng bản thân đến đây là để chọc gậy bánh xe? Hơn nữa còn thất bại, bị ném ra ngoài sao?
Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, Âu gia khẳng định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ vậy, Âu Nhã chỉ đành cắn chặt răng, không dám nói một chữ.
Đúng vào lúc này, tầm mắt Âu Nhã thoáng thấy bóng dáng Nam Cung Vân Dật đứng trong đám đông, đáy mắt cô ta chợt lóe lên tia vui mừng, vội vàng nói: "Nam Cung công tử, xin công tử đứng ra giải thích dùm ta một chút, chuyện này không phải giống như là hắn nói."
Tức thì, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Nam Cung Vân Dật.
Khuôn mặt của Nam Cung Vân Dật tràn đầy vẻ mê mang, không biết là đã xảy ra chuyện gì, hắn sờ sờ gáy mình, nói: "Ta tới đây để tìm Vân Lạc Phong, các người đều ở chỗ này để làm gì? Đúng rồi, Âu Nhã, sao cô lại nằm dưới đất như vậy? Chẳng lẽ.... Cô đến gây sự với Vân Lạc Phong, cho nên mới bị Vân Lạc Phong đánh?"