Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 230: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Đại quân Thiên Hồi Đế Quốc bên dưới đều hùng hùng hổ hổ hướng về phía nam nhân như trích tiên kêu đánh kêu ɢɨết không ngừng.
Nam nhân thì chỉ rũ mắt cười lạnh, khẽ vung ống tay áo lên một cái, một đạo ánh sáng màu trắng liền đánh trúng vào người của một binh sĩ Thiên Hồi Đế Quốc bên dưới, ngay tức khắc, tên binh sĩ kia liền phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
"Cái gì?" tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc liền biến sắc.
Binh sĩ sau khi trải qua cải tạo, đã chẳng còn biết đau đớn là gì nữa rồi, tại sao tên tiểu tử kia lại có thể dễ dàng làm bọn họ đau đớn như thế được chứ?
"Thân thể của các ngươi được cải tạo thành kim cương bất hoại*, nhưng linh hồn thì vẫn yếu ớt như cũ, chỉ cần hủy diệt linh hồn của các ngươi, thì các ngươi cũng sẽ ૮ɦếƭ như thường!"



(*kim cương bất hoại: không bị hủy diệt)
Lời nói của nam nhân trích tiên vừa dứt, vô số đạo ánh sáng trắng từ trên trời bỗng rơi xuống như mưa, đánh thẳng vào иgự¢ của chúng binh sĩ Thiên Hồi Đế Quốc bên dưới.
Người nào bị trúng đạo ánh sáng kia đều lập tức phát ra tiếng kêu la thống khổ, không bao lâu sau, mấy âm thanh kia dần dần yếu đi, một số người bất đầu ngã xuống đất.
Nam nhân từ trên không trung chậm rãi bước xuống.
Theo mỗi bước hắn ta đi, dưới lòng bàn chân cứ như có từng đóa từng đóa thanh liên nở rộ, thật là chấn động nhân tâm.


"Đa tạ công tử cứu giúp!"
Diệp Cảnh Thần kiềm chế nội tâm bi thương của mình, chắp chắp nắm tay, nói.
"Không cần đa tạ ta làm gì!" nam nhân chắp tay sau lưng mà đứng, dáng vẻ tựa trích tiên: "Đợi sau khi Vân Lạc Phong trở về, làm phiền người nói cho cô ấy biết một tiếng, là ta có tới tìm cô ấy!"
"Không biết công tử là người phương nào?"
"Người chỉ cần nói với cô ấy một câu, năm đó từ biệt tại thành Hoàng Tuyền, vẫn còn khỏe chứ?"
Nam nhân đã phất tay áo bỏ đi, trong không trung, chỉ còn vang vọng lại giọng nói ôn nhuận như ngọc...
"Diệp ca.... "
Quân Phượng Linh tiến lên phía trước, đỡ lấy thân thể Diệp Cảnh Thần, bà khẽ cúi đầu, che giấu đi phần nào thần sắc bi thương trên mặt.
"Chúng ta mau đưa thi thể của Giản tướng quân về thôi, chỉ là không biết sau khi hoàng hậu biết được tin tức này, có thể chịu đựng nổi hay không nữa?"
Hoàng hậu cùng Giản Thành Văn huynh muội tình thâm, không biết có chịu đựng nổi đả kích này hay không?


"Quân nhi, nàng đi về trước đi, ta muốn đến hoàng cung một chuyến, chịu đòn nhận tội với hoàng hậu, nếu không phải tại ta, Giản tướng quân cũng sẽ không ૮ɦếƭ! Nếu hoàng hậu thương tâm, ta cam nguyện để người tùy ý trách phạt."
"Diệp ca, ta đi cùng với chàng!" Quân Phượng Linh ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Cảnh Thần: "Thân thể của chàng còn đang bị thương chưa hồi phục, ta muốn đi theo bên cạnh chàng!"
Diệp Cảnh Thần gật gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi!"
_____
Hoàng cung.
Hoàng hậu vốn đang nôn nóng chờ đợi Giản Thành Văn trở về, ngờ đâu cái bà nhận được lại là một hung tin, vì quá thương tâm mà hoàng hậu ngất ngay tại chỗ, đợi đến khi bà tỉnh lại, liền không thể khống chế được mà khóc lóc thê thảm.
"Bệ hạ, ca ca của thần tђเếק ૮ɦếƭ quá oan ức, xin bệ hạ báo thù cho huynh trưởng, ɢɨết ૮ɦếƭ cái đám súc sinh của Thiên Hồi Đế Quốc kia!"
Nhìn thấy nữ nhân mình hết lòng yêu thương khóc lóc thê thảm nhường này, tim của hoàng đế cũng nhói đau không thôi, liền vội vàng mở miệng trấn an hoàng hậu: "Hoàng hậu, nàng yên tâm, cho dù Thiên Vân Quốc có phải vong quốc, ta cũng sẽ xuất binh tấn công Thiên Hồi Đế Quốc."
Hoàng hậu lại lần nữa khóc òa lên, tiếng khóc của hoàng hậu vang vọng khắp tẩm cung, làm người nghe thấy đều có cảm giác chua xót không thôi.
"Bệ hạ, hoàng hậu, chuyện này đều là lỗi của ta!" Diệp Cảnh Thần bước tới trước: "Giản tướng quân là vì cứu ta, cho nên mới táng thân nơi cổng thành."

Hoàng hậu lau đi nước mắt trên mặt mình: "Diệp công tử, chuyện này không có liên quan đến người, người cũng đừng tự trách, kẻ chân chính đáng ૮ɦếƭ, chính là cái đám súc sinh Thiên Hồi Đế Quốc kia! Huống chi, ta thật sự tự hào khi có một huynh trưởng là một người hết sức tuân thủ lời hứa, nếu như người mà xảy ra chuyện gì không may, thì cả đời này, bổn cung còn biết làm sao đối mặt cùng Phong nhi!"
"Hoàng hậu.... " Quân Phượng Linh nhìn hoàng hậu đã khóc đến sưng cả hai mắt, mím môi mà nói: "Vừa rồi ta đã phái người truyền tin cho Phong nhi, tin rằng Phong nhi nhất định sẽ trở về rất nhanh, ngày mà Phong nhi trở về, chính là ngày mà chúng ta báo thù rửa hận."
"Tốt!"
Tay Hoàng hậu đập mạnh một cái lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp phu nhân, đến lúc đó xin người giúp ta chuyển lời đến Phong nhi, nhờ Phong nhi mang tên cẩu hoàng đế Thiên Hồi Đế Quốc về cho ta, ta muốn ăn thịt của hắn, uống máu của hắn, lấy đầu của hắn để tế bái huynh trưởng ta!"
"Diệp công tử, ngươi đưa phu nhân của ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi!" hoàng đế bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Trẫm nghe nói Diệp phu nhân mới vừa sinh xong, lại phải trải qua một trận chiến, sức khỏe ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, ngươi mau đưa phu nhân mình về nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này, trẫm và hoàng hậu đều không hề trách các người!"
Kẻ chân chính đáng ૮ɦếƭ, chỉ có mỗi mình lũ súc sinh Thiên Hồi Đế Quốc!
Người bọn họ nên hận, cũng nên là Thiên Hồi Đế Quốc!
"Chúng ta đi thôi!" Diệp Cảnh Thần đỡ lấy bả vai Quân Phượng Linh, giọng nói đầy ôn nhu: "Ta đưa nàng về nghỉ ngơi trước, chờ Phong nhi trở về rồi, chúng ta mới quyết định bước báo thù tiếp theo."
Quân Phượng Linh khẽ gật đầu, bà liếc nhìn hoàng hậu đang thương tâm rút vào lòng của hoàng đế, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia áy náy, rồi mới cùng Diệp Cảnh Thần xoay người rời khỏi tẩm cung hoàng hậu.
Hoàng cung.


Trong ngự hoa viên.
Quân Phượng Linh trước sau vẫn luôn trầm mặc không nói gì, cả người bị bao trùm bởi một tầng bi thương, hiển nhiên là còn chưa hồi phục tinh thần lại được từ sự kiện trước đó.
Diệp Cảnh Thần lẳng lặng đi theo bên cạnh bà, cũng không nói lời nào.
"Diệp ca!" Quân Phượng Linh bỗng nhiên ngừng bước: "Qua thêm vài tháng nữa, hai chúng ta rời khỏi Diệp gia một chuyến đi!"
"Đi?"
"Ừm! Cứ mãi ở lại Diệp gia, cả hai ta đều khó lòng nâng cao lên thực lực của mình, củ chúng ta cần phải ra ngoài rèn luyện một chuyến, như vậy thực lực của chúng ta mới có thể trưởng thành nhanh hơn." Quân Phượng Linh quay đầu lại nhìn Diệp Cảnh Thần: "Ta không muốn bị kịch ngày hôm nay xảy ra thêm lần nữa, lại càng không muốn có thêm một người nào bên cạnh chúng ta ૮ɦếƭ đi! Nỗi đau này, ta không muốn trải qua lần thứ hai."
Suốt thời gian qua, Giản Thành Văn thường xuyên lui tới Diệp gia, cũng đã thiết lập được mối quan hệ rất tốt với phu thê Diệp Cảnh Thần.
Nghĩ đến hảo bằng hữu vừa mới táng thân, lòng của Quân Phượng Linh lại nhói đau.
"Được, đợi thêm vài tháng nữa, phu thê ta sẽ rời đi một chuyến, con trẻ thì giao lại cho người Diệp gia chăm sóc là được!"
Nghĩ đến hai đứa con nhỏ chỉ vừa chào đời, thân làm phụ mẫu làm sao lại nỡ xa con?


Nhưng bọn họ có còn cách nào nữa đâu?
Chỉ có làm cho thực lực trở nên cường đại hơn nữa, bọn họ mới có thể bảo vệ tốt cho người thân của mình.
Thực lực của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu tuy mạnh, nhưng hai đứa nó đâu thể vĩnh viễn lưu lại Diệp gia, nếu như trong khoảng thời gian hai đứa nó không có ở đây, lại phát sinh ra tình huống giống như hôm nay thì phải làm sao?
Vì vậy, phu thê họ bắt buộc phải để con nhỏ lại, ra ngoài rèn luyện một chuyến để tăng lên thực lực chính mình.
Diệp Cảnh Thần nắm chặt lấy tay Quân Phượng Linh: "Quân nhi, ta biết nàng không nỡ xa con, nàng yên tâm đi, sau này con lớn lên rồi, chúng nó nhất định sẽ hiểu cho ta và nàng mà!"
Quân Phượng Linh yếu ớt gật đầu.
Dù bà thật sự không nỡ, nhưng cũng phải rời đi.
"Diệp ca, ta mệt rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!"
Sau khi Quân Phượng Linh nói xong lời này, liền nhắm thẳng phía đại môn hoàng cung mà đi.
Trong Diệp gia có bà ✓ú, nên việc đút sữa vốn không cần đích thân Quân Phượng Linh phải làm, vì thế, sau khi trở lại Diệp gia, Quân Phượng Linh đi nhìn hai đứa nhỏ một chút rồi xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Sinh con hết một ngày một đêm, bà chưa từng chợp mắt, sau khi sinh xong hai đứa nhỏ, Quân Phượng Linh lại lập tức đến cổng thành trợ chiến cho phu quân, cuối cùng lại vì cái ૮ɦếƭ của Giản Thành Văn mà thương tâm quá độ, thế cho nên, lúc này, chỉ vừa mới nằm xuống thì Quân Phượng Linh đã mệt mỏi chìm ngay vào giấc ngủ.
Ngủ một lần, chính là ba ngày ba đêm....
Trong lúc này, ở Vô Tận Thành xa xôi, Vân Lạc Phong cũng đã nhận được tin tức từ Diệp gia truyền đến.
Cô Ϧóþ chặt thư tín trong tay, sắc mặt âm trầm đến mức vô cùng đáng sợ.
"Vân cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thanh Sương công chúa đang ngồi đối diện Vân Lạc Phong, bỗng thấy sắc mặt Vân Lạc Phong đột nhiên thay đổi, liền sửng sốt một chút, nội tâm không khỏi cảm thấy nghi vấn, cũng cất tiếng hỏi ra miệng.
"Diệp gia truyền tin đến, Thiên Hồi Đế Quốc xuất binh tấn công Thiên Vân Quốc, Giản Thành Văn vì bảo vệ Diệp Cảnh Thần, hy sinh!"
Thiên Hồi Đế Quốc!
Vân Lạc Phong gắt gao nắm chặt thư tín trong tay, khuôn mặt tuyệt mỹ thời khắc này tràn ngập sát ý.
"Cái gì?" Thanh Sương công chúa đại kinh thất sắc: "Người mà cô nói chính là Giản Thành Văn tướng quân của Thiên Vân Quốc sao?"
Vân Lạc Phong gật gật đầu: "Ông ấy ૮ɦếƭ trong tay của đám người Thiên Hồi Đế Quốc!"
Ngày đó, Vân Lạc Phong từng phó thác người nhà của mình cho Giản Thành Văn chăm sóc, nhưng cô chưa từng đoán được, Giản thúc của cô lại xem lời hứa này quan trọng hơn cả tính mạng của mình, cũng bởi vì vậy mà mất đi cả mạng sống.
Nhớ đến người thúc thúc luôn gọi mình là tiểu Phong nhi một cách thân thiết, hai tay Vân Lạc Phong lại càng thêm siết chặt lại, đến nỗi đầu ngón tay lộ cả tơ máu mà cô vẫn không hề phát hiện.
Hận?
Làm sao mà không hận?
Giản Thành Văn cho dù không phải là người thân ruột thịt của cô, nhưng cô vẫn luôn xem ông ấy như thúc thúc của mình.
Vậy mà, những kẻ kia lại hại ૮ɦếƭ Giản thúc của cô.
"Công chúa điện hạ, đại sự không xong rồi!"
Đúng vào lúc này, thị vệ của Lưu Nguyệt Đế Quốc đột nhiên vội vã chạy vào, cung cung kính kính bẩm báo: "Công chúa điện hạ, Lưu Nguyệt Đế Quốc ta bị Thiên Hồi Đế Quốc tấn công, bệ hạ truyền tin đến, ra lệnh cho người không được trở về nước!"
"Ngươi nói cái gì?" Thanh Sương công chúa lại lần nữa đại kinh thất sắc: "Thiên Hồi Đế Quốc rốt cuộc đã ăn gan hùm mật gấu gì mà lại dám tấn công Lưu Nguyệt Đế Quốc ta hả?"
"Không chỉ có Lưu Nguyệt Đế Quốc chúng ta mà thôi, Vô Song Đế Quốc cũng bị Thiên Hồi Đế Quốc tấn công, An Lan điện hạ đã vội vàng lên đường trở về rồi!"
Thị vệ lau chùi mồ hôi tuôn ra trên trán, yếu ớt nói.
Hắn cũng không rõ, tại sao Thiên Hồi Đế Quốc lại có lá gan lớn đến như vậy? Dám can đảm khiêu khích cả hai đại đế quốc.
"Đi! Chúng ta cũng trở về!" hai mắt Thanh Sương công chúa thoáng trầm xuống, cô quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, xin lỗi, ta phải về nước ngay, nếu như sau này còn có cơ hội, ta sẽ lại đến bái phỏng cô!"
Dứt lời, Thanh Sương công chúa cũng không quay đầu lại thêm lần nào nữa, vội vàng rời đi, chớp mắt, thân ảnh thanh lệ đã nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Vân Lạc Phong.
"Thanh Mộc!" Vân Lạc Phong hơi hơi ngước mắt lên, nhàn nhạt phân phó: "Các ngươi ở lại đây thủ Y Tháp, ta trở về Thiên Vân Quốc một chuyến!"
"Tháp chủ, có cần điều người trong Y Tháp đi theo người hay không?"
"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ta đem theo người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn là được rồi."
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền đi thẳng ra khỏi đại môn Y Tháp.
Thanh Mộc nhìn theo thân ảnh Vân Lạc Phong đã đi xa, khẽ thở dài một tiếng: "Thiên Hồi Đế Quốc đã chọc phải sát thần rồi!"
"Còn không phải hay sao?" Cát Dương cũng cười khổ: "Vân Lạc Phong là người xem trọng tình cảm, bọn họ ɢɨết người của cô ấy, cô ấy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua? Chỉ e kết cục sắp tới của Thiên Hồi Đế Quốc, còn thê thảm hơn cả Nam Cung thế gia."
Thanh Mộc thầm cảm thấy có chút may mắn: "Cũng may là chúng ta đã sớm rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc, bằng không, ta sợ là sẽ không nhịn được mà lôi tên hôn quân ngu xuẩn kia ra đập cho một trận mất! Cơ nghiệp trăm năm của Thiên Hồi Đế Quốc đều bị hủy hết trong tay hắn rồi."
Đừng thấy sắc mặt vừa rồi của Vân Lạc Phong khá bình tĩnh, kỳ thật trong lòng cô đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn rồi.
Thiên Hồi Đế Quốc đắc tội với Vân Lạc Phong, làm sao còn có thể tiếp tục tồn tại nữa chứ?
Chuyện này là tuyệt đối không có khả năng!
________
Thiên Vân Quốc.
Diệp gia.
Quân Phượng Linh đang ôm hài tử ngồi ở trong sân, khuôn mặt anh khí khẽ nở một nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt hiền dịu đang bao phủ hai đứa bé trong lòng mình.
"Nghĩa mẫu, để cho con giúp người một tay đi!"
Diệp Kỳ bước tới trước, muốn giúp Quân Phượng Linh bế một đứa bé.
Quân Phượng Linh liền lắc lắc đầu: "Không cần đâu! Đợi sau khi Thiên Hồi Đế Quốc diệt vong, ta và nghĩa phụ con phải lập tức rời khỏi đây rồi, cho nên, ta muốn trân trọng khoảng thời gian được ở cạnh hai đứa chúng nó."
Trong khoảng thời gian này, việc chăm sóc hai đứa nhỏ đều do một mình Quân Phượng Linh tự tay làm tất cả, bất kể là đút sữa, hay là thay tả lót, bà đều tự tay làm.
Đơn giản là vì khoảng thời gian bọn họ ở chung không còn được bao lâu nữa, cho nên bà muốn tranh thủ từng giây từng phút ở cùng các con.
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân, Vân tiểu thư đã trở về!"
Đột nhiên, một tiếng thông báo đầy vui sướng từ bên ngoài truyền vào, khiến bàn tay Quân Phượng Linh bất chợt run lên, vội vàng từ trong đình hóng gió đứng lên.
Hốc mắt bà bỗng nhiên rưng rưng lên nước mắt vui mừng, chăm chú nhìn người thiếu nữ đang từ ngoài cửa bước vào.
Bạch y trắng hơn cả tuyết, bước nhanh mà vào, sau khi cô nhìn thấy thân ảnh Quân Phượng Linh đang đứng trong đình hóng gió, thì bước chân không khỏi ngừng lại.
"Phong nhi.... " khóe môi Quân Phượng Linh bỗng run run lên: "Cuối cùng con cũng trở về rồi!"
Từ sau khi Giản Thành Văn bất hạnh bỏ mình, Quân Phượng Linh chừa từng thoát khỏi sự bi thương, bà cùng với phu quân mình, hai người cứ mãi tự trách không thôi.
Nếu thực lực hai người đủ cường đại, Giản Thành Văn cũng sẽ không ૮ɦếƭ một cách oan uổng như thế.
"Mẹ!"
Vân Lạc Phong bước nhanh tới, giơ tay ôm lấy cả người Quân Phượng Linh, rũ mắt mà nói: "Tất cả mọi chuyện con đều đã biết hết rồi, người yên tâm, con nhất định sẽ diệt Thiên Hồi Đế Quốc, báo thù cho Giản thúc!"
Quân Phượng Linh lau đi nước mắt nơi khóe mắt của mình, miễn cưỡng bản thân nở nụ cười.
"Phong nhi, gần đây hoàng hậu bị động thai, đứa bé trong bụng có nguy cơ không thể giữ được, mẹ muốn con tiến cung một chuyến, xem cho hoàng hậu một chút, suy cho cùng, nếu không phải tại chúng ta, Giản tướng quân cũng sẽ không ૮ɦếƭ, hoàng hậu cũng sẽ không bị động thai khí."
"Được!" Vân Lạc Phong gật gật đầu: "Con sẽ vào cung một chuyến, chữa trị cho hoàng hậu!"
Quân Phượng Linh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đến cuối cùng lại thôi, bà nhìn Vân Lạc Phong đầy triều mến: "Hài tử, vất vả cho con rồi, chuyện ở Vô Tận Thành mẹ cũng đã có nghe nói, con chỉ mới vừa giải quyết xong chuyện ở bên kia thì đã gấp rút trở về đây báo thù rồi."
"Mẹ!" Vân Lạc Phong hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy là một mảnh kiên định: "Người không phạm ta, ta không phạm người! Nếu đã có người phạm ta, vậy thì dù hắn có trốn nơi chân trời góc biển, con cũng nhất định lôi hắn ra cho bằng được, tuyệt đối không lưu lại hậu họa!"
Quân Phượng Linh khẽ vuốt vuốt mái tóc đen dài của Vân Lạc Phong: "Được rồi, con mau vào cung đi, nếu còn kéo dài, mẹ sợ thai nhi trong bụng hoàng hậu khó giữ."
"Dạ!"
Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, cô nhìn hai đứa bé trong lòng Quân Phượng Linh một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Lần này Vân Lạc Phong vội vàng trở về, cũng vội vàng rời đi.
Cô vẫn còn chưa kịp nói tiếng nào với lão gia tử thì đã chạy vào hoàng cung thăm hoàng hậu.
Có lẽ do Giản Thành Văn vừa ૮ɦếƭ, hoàng hậu bị động thai khí, cho nên khiến không khí trong hoàng cung bị bao trùm bởi một màu u ám tang thương. Cung nữ, thị vệ đều im lặng cúi đầu, lo làm phận sự của mình.
Vân Lạc Phong một đường đi thẳng vào tẩm cung của hoàng hậu, khi vừa bước vào phòng ngủ của hoàng hậu, cô liền thấy được ngay hoàng đế đang tự mình đút thuốc cho hoàng hậu.
"Vân cô nương, cô đã về rồi?"
Hoàng đế đang đút thuốc cho hoàng hậu, dư quang trong mắt nhìn thấy Vân Lạc Phong bước vào, tức khắc, đáy mắt liền hiện lên một tia mừng rỡ.
Trên mặt của hoàng hậu vốn cũng tràn đầy thần sắc bi thương, sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong, bà cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, nháy mắt thì đã đứng dậy khỏi giường, bước nhanh về phía Vân Lạc Phong.
"Phong nhi, Giản thúc của con ૮ɦếƭ thật thảm, là do các đám súc sinh mất hết tính người của Thiên Hồi Đế Quốc đã ɢɨết ૮ɦếƭ Giản thúc của con, dì Tuyết cầu xin con, nhất định phải báo thù cho Giản thúc con!" hoàng hậu khóc đến tê tâm liệt phế, vừa thở hổn hển vừa nói cùng Vân Lạc Phong, hai tay bà níu chặt lấy hai cánh tay của Vân Lạc Phong, đôi mắt sưng đỏ ngập tràn hận ý ngút trời.
Vân Lạc Phong nhìn gương mặt tiều tụy của hoàng hậu, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
"Lần này con trở về, chính là để thay Giản thúc báo thù, đến lúc đó, con nhất định sẽ bắt tên cẩu hoàng đế của Thiên Hồi Đế Quốc kia đến trước mộ của Giản thúc, bắt hắn dập đầu tạ tội với Giản thúc. Lúc ấy, tùy người muốn xử trí hắn thế nào cũng được!"
Hoàng hậu thả lỏng hai tay, rồi buông cánh tay Vân Lạc Phong ra: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Con nhất định phải báo thù cho Giản thúc con, huynh ấy ૮ɦếƭ quá thảm!"
"Thù, con nhất định sẽ báo. Tuy nhiên, người cũng phải dưỡng thai cho tốt! Giản thúc đã không còn nữa rồi, chẳng lẽ người còn muốn mất luôn cả đứa bé hay sao?"
Đứa bé?
Cả người hoàng hậu run lên, bàn tay vô thức đưa lên vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, sau đó lại khẽ cúi thấp khuôn mặt bi thương của mình xuống.
"Ta cũng biết ta như vậy là không tốt, nhưng cứ nghĩ đến cái ૮ɦếƭ của Giản thúc con thì ta không cách nào kiềm chế được tâm trạng đau đớn của mình, cũng chính vì vậy mới làm động thai khí, hơn nữa, ngự y có nói, đứa bé này.... Sợ là không giữ lại được!"
"Hoàng hậu, nàng đang nói lời ngốc nghếch gì vậy?" hoàng đế ôn nhu vuốt ve tóc của hoàng hậu, ngữ khí có mang theo một chút trách mắng nhè nhẹ: "Nàng yên tâm, con của chúng ta nhất định sẽ không có việc gì đâu, Vân cô nương hiện tại đã trở về rồi, bằng vào y thuật của cô ấy, khẳng định là có thể giúp chúng ta giữ lại đứa bé, hiện tại, việc nàng cần làm chính là phải giữ cho tâm trạng được thoải mái, cũng để cho Giản tướng quân được an lòng nơi chín suối."
Tầm mắt Vân Lạc Phong dừng lại trên bụng hoàng hậu, cô trầm ngâm hết nửa ngày mới nói: "Lát nữa con sẽ lập tức lên đường đến Thiên Hồi Đế Quốc báo thù, hiện tại, con để lại đây cho người một phương thuốc, người cứ theo như phương thuốc đó sắc thuốc mà uống, rất nhanh thôi thì thân thể của người sẽ được khang phục."
"Vân cô nương, lần này thật sự là đa tạ cô!" hoàng đế lộ ra vẻ cảm kích trên mặt: "Đầu tiên là cô cứu mạng hoàng hậu, sau lại giúp thân thể hoàng hậu có thể hoài thai, hiện giờ còn giúp chúng ta giữ lại được đứa bé."
Vân Lạc Phong cười khổ một tiếng: "Trước kia, các người cảm tạ ta, ta rất thoải mái mà nhận lấy, nhưng lúc này đây, lại là do Diệp gia mới làm liên lụy đến hoàng hậu, Giản thúc là vì cứu cha chồng ta cho nên mới ૮ɦếƭ, hoàng hậu cũng vì cái ૮ɦếƭ của thúc ấy mới bị động thai khí, cho nên, nói đến cùng thì cũng là lỗi của Diệp gia ta."
"Vân cô nương, có phải cô sẽ lập tức đi báo thù cho Giản tướng quân không?"
Hoàng đế ngưng trọng nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: "Trong vòng nửa tháng, ta sẽ trở về!"
"Tốt!" hoàng đế nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Đám súc sinh kia hại ૮ɦếƭ Giản tướng quân, còn làm hại hoàng hậu của trẫm đau buồn đến như vậy, chuyện này, trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn chúng. Vân cô nương, nếu như cô muốn đi báo thù, nhân thủ chắc chắn là không đủ, binh mã của Thiên Vân Quốc ta tùy cô điều động, trăm vạn hùng binh Thiên Vân Quốc, tùy cô sử dụng."
"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Chỉ cần một mình ta cũng đã đủ để diệt Thiên Hồi Đế Quốc rồi! Ngược lại, mang theo tướng sĩ, chỉ tạo nên thương vong không cần thiết mà thôi. Ta sẽ không để cho chuyện như thế xảy ra."
Vân Lạc Phong cô luôn quý trọng sinh mệnh, bất kể là của người nào, ngoài trừ kẻ địch.
Cô cũng chưa từng đem tánh mạng của mọi người trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn ra mà mạo hiểm.
Giống như sự việc đi thám hiểm bên dưới lòng đất ở Vô Tận Thành trước đó, Vân Lạc Phong lựa chọn một mình đi xuống, lưu lại mọi người ở lại.
Đơn giản là bởi vì, cô không muốn mọi người hy sinh oan uổng, không muốn có những thương vong vốn là không cần phải có.
Cũng chính vì đều này, cho nên tất cả thuộc hạ của Vân Lạc Phong đều cam tâm tình nguyện mà phục tùng cô.
Sau khi Vân Lạc Phong để lại phương thuốc an thai cho hoàng hậu, thì cô liền rời khỏi hoàng cung ngay lập tức.
"Hoàng hậu!" hoàng đế gắt gao ôm chặt lấy hoàng hậu, dịu dàng trấn an người trong lòng: "Phong nhi của nàng đã đến Thiên Hồi Đế Quốc báo thù rồi, rất nhanh thôi thì chúng ta sẽ được thấy bộ dáng hối hận của tên cẩu hoàng đế Thiên Hồi Đế Quốc, hiện tại, nàng cứ an tâm mà dưỡng thai đi!"
Hoàng hậu vùi đầu trong lòng иgự¢ hoàng đế, dù biết những gì hoàng đế nói là thật, nhưng mỗi khi nhớ đến cái ૮ɦếƭ của huynh trưởng, thì bà vẫn cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế như cũ.
______
So sánh với Thiên Vân Quốc đang chìm ngập trong không khí tang thương, thì Thiên Hồi Đế Quốc ngược lại lại là một bầu không khí rộn ràng kinh hỉ treo cao.
Trong hoàng cung Thiên Hồi Đế Quốc, Long Nguyên đang tổ chức yến tiệc tưng bừng, ca vũ nhộn nhịp, quả thật là một mảnh phồn hoa hưng thịnh.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!