Trên mặt Long Nguyên nở nụ cười đắc ý, có lẽ hắn đã nhìn thấy được cảnh tượng mình thống nhất đại lục rồi, cho nên liền cười phá lên.
"Bệ hạ!"
Lăng Quý Phi tay nâng chén rượu, đi đến trước mặt Long Nguyên, từ tốn nói: "Chúc mừng bệ hạ kỳ khai đắc thắng, không bao lâu nữa thôi, Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc đều trở thành quốc thổ của người, ngoài ra, nếu những quốc gia khác mà dám không thuận theo bệ hạ, thì người cũng có thể lập tức xuất binh đi tiêu đít bọn chúng."
"Ha ha..." Long Nguyên lại lần nữa cười phá lên, tiếng cười của hắn ta nghe kiêu ngạo vô cùng.
"Vô Hồi Đại Lục này, rồi sẽ là vật trong túi của trẫm."
Ầm!!!
Ngay trong lúc tâm trạng Long Nguyên đang vô cùng hưng phấn, thì từ bên ngoài yến tiệc bỗng vang lên một âm thanh chấn động thật lớn, chỉ trong nháy mắt đã thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Long Nguyên chau mày, đứng dậy: "Là người phương nào mà to gan lớn mật như thế? Dám đến Thiên Hồi Đế Quốc của ta gây rối?"
Lời nói của Long Nguyên còn chưa kịp dứt, thì từ bên ngoài đã truyền tới một đạo thanh âm, trong sự nghiêm nghị tà khí của giọng nói kia còn lộ ra mười phần sát khí.
"Người của Thiên Hồi Đế Quốc đều lăn ra đây nhận lấy cái ૮ɦếƭ cho ta!"
Sắc mặt Long Nguyên thập phần khó coi, hắn không ngờ rằng ở loại thời điểm như hiện tại mà còn có người không sợ ૮ɦếƭ, dám ɢɨết tới Thiên Hồi Đế Quốc.
"Đi! Trẫm muốn xem thử, là kẻ nào dám đến gây rối?"
Long Nguyên phất tay áo đứng dậy, một đường bước nhanh ra bên ngoài.
Giữa bầu trời xám xịt trên cao, một vị thiếu nữ đang ngự không mà đứng, bạch y trắng hơn tuyết của vị thiếu nữ này đặc biệt bắt mắt trong bóng đêm, chỉ liếc mắt một cái là thấy được ngay.
Sau khi nhìn thấy thiếu nữ đang đứng giữa không trung phía trên hoàng cung, sắc mặt Long Nguyên liền đen lại, lạnh giọng quát: "Vân Lạc Phong, ngươi lại dám tự mình dâng tới cửa?"
"Thiên Hồi Đế Quốc của ngươi dám ɢɨết Giản Thành Văn, lần này ta tới là để báo thù cho thúc ấy!"
Vân Lạc Phong khẽ nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.
"Ha ha, ta thật muốn xem thử ngươi có cái bản lĩnh ấy hay không? Người đâu! Mau bắt nữ nhân này lại cho trẫm." một tia tàn nhẫn từ đáy mắt Long Nguyên chợt lóe lên rồi biến mất, hắn âm hiểm mỉm cười, mở miệng hạ lệnh.
Tức thì, một đội quân cách đó không xa chạy rầm rập tới. Dưới bóng đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của bọn chúng không ngừng vang lên.
Đám người kia cứ như là những tử thần, bao vây lấy xung quanh Vân Lạc Phong, chực chờ đoạt mạng của cô. Bọn chúng bày hết khí thế trên người ra, thần sắc lạnh lùng, cả một đám người tựa như chỉ biết có ɢɨết chóc chứ không hề có tình cảm gì.
Vân Lạc Phong đứng thẳng giữa vòng vây, thần sắc chẳng mảy may thay đổi, lạnh nhạt mà nhìn đám người đang bao vây mình.
"ɢɨết!"
Tên dẫn đầu ra lệnh một tiếng, đám binh sĩ phía sau lập tức có hành động, nhanh chóng phóng người về phía Vân Lạc Phong.
Một tên thái giám mang đến cho Long Nguyên một cái ghế, Long Nguyên phất tay áo ngồi xuống, còn không quên cười lạnh, mở miệng chế nhạo: "Vân Lạc Phong, cả đời này của ngươi phạm sai lầm lớn nhất chính là đã tự mình chui đầu vào lưới."
Vân Lạc Phong không nói gì.
Ở thời điểm mà đám binh sĩ kia tiến đến trước mặt cô, trên người cô đột nhiên bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực, cùng lúc đó, giọng nói tà khí lạnh lùng của cô cũng từ từ vang lên, vang vọng khắp toàn bộ hoàng cung.
"Hỏa Hỏa, Trà Sữa, chuột hậu, Manh Manh! Tất cả các ngươi đều lên hết đi, ɢɨết sạch hết cho ta!"
Ngay tức khắc, bên cạnh Vân Lạc Phong đột nhiên có vài bóng người xuất hiện một cách đột ngột giữa hư không.
Mấy bóng người kia vừa xuất hiện xong liền lập tức tập kích về phía đám binh sĩ Thiên Hồi Đế Quốc bằng tốc độ nhanh đến hoa mắt.
Hỏa Hỏa há miệng phun ra một ngọn lửa, độ nóng của ngọn lửa kia cực kỳ cao, đốt luôn cả linh hồn của đám binh sĩ. Ban đầu, thần sắc của đám binh sĩ còn vô cảm, khi bị ngọn lửa thiêu đốt thì liền kêu rên không ngừng, mùi hương của da thịt bị đốt cháy cũng theo đó mà truyền đi khắp các ngóc ngách trong hoàng cung.
Đám người của Trà Sữa nào có bản lĩnh lớn như Hỏa Hỏa, khi Trà Sữa vừa há miệng cắn đứt cánh tay của một tên binh sĩ, thì tích tắc sau đó, tên binh sĩ kia liền mọc lại ra một cánh tay mới.
Dù Trà Sữa cắn rất hung tàn, nhưng da thịt của đám binh sĩ vẫn hồi phục lại rất nhanh.
Vì thế.....
Trà Sữa nổi cơn thịnh nộ rồi!
Trà Sữa và Manh Manh đồng thời quay sang nhìn nhau, sau đó cùng xoay đầu nhìn về phía một người binh sĩ của Thiên Hồi Đế Quốc, tiếp theo, cả hai lại vô cùng ăn ý là há miệng cắn vào cánh tay tên binh sĩ kia.
Dưới sự cắn xé liên tục không nghỉ của Trà Sữa và Manh Manh, da thịt của tên binh sĩ kia từ từ biến mất một cách nhanh chóng, đến cuối cùng, ngay cả một sợi tóc cũng không có lưu lại.
Không phải ngươi có thể tái sinh hay sao? Ta khiến ngươi ngay cả một mảnh thịt vụn cũng không còn, xem ngươi làm sao mà tái sinh?
Mặt khác, các Tầm Kim Thử khác cũng được Vân Lạc Phong thả ra, số Tầm Kim Thử này tuy không có thực lực cường đại như ba người Trà Sữa, Manh Manh, và chuột hậu, nhưng cũng không phải là thứ mà các binh sĩ kia có thể ngăn cản được.
Nửa ngày sau, đám binh sĩ Thiên Hồi Đế Quốc lúc đầu vốn vô cùng hung mãnh, thế mà chỉ sau nửa ngày thì tất cả đều biến mất sạch sẽ không còn chút dấu vết.
Sắc mặt Long Nguyên lập tức trở nên âm trầm: "Vân Lạc Phong, xem ra đúng là trẫm đã quá xem thường ngươi, ngươi dám tới Thiên Hồi Đế Quốc của ta, quả thật là có vài phần bản lĩnh! Đáng tiếc, bằng vào thực lực của ngươi, còn chưa đủ để làm đối thủ của các cao thủ Thiên Hồi Đế Quốc ta!"
Vụt... Vụt....
Lời Long Nguyên vừa dứt, thì trong khoảng không xung quanh Vân Lạc Phong bỗng nhiên xuất hiện vài đạo thân ảnh.
Thực lực của những người này khá cường đại, thậm chí, trong đó còn có người đã đột phá đến Thánh Linh Giả trung giai.
Ánh mắt Vân Lạc Phong cũng trở nên ngưng trọng, cô nhìn mấy đông đảo các lão giả đang bao vây chung quanh mình, khóe môi khe khẽ cong cong lên: "Mười Thánh Linh Giả! Trong đó.... Tám Thánh Linh Giả sơ giai, hai Thánh Linh Giả trung giai,... Thực lực thế này ở Vô Hồi Đại Lục, quả thật là có đủ tư cách cầm cờ đi trước!"
Đương nhiên, thực lực của Thiên Hồi Đế Quốc không chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi, ngoại trừ những cường giả Thánh Linh Giả ở chỗ này, Thiên Hồi Đế Quốc vẫn còn có hai cường giả Thánh Linh Giả cao giai.
Lúc này, hai vị Thánh Linh Giả cao giai kia đã dẫn theo đại quân Thiên Hồi Đế Quốc chia nhau tấn công Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc, chính vì vậy mà hiện tại bọn họ mới vắng mặt...
"Để ta nghĩ thử xem...." Vân Lạc Phong vỗ vỗ cằm, hơi híp hai mắt ra chiều suy tư: "Đánh bại đám người này.... Cần bao nhiêu phút?"
Lời nói ngông cuồng của Vân Lạc Phong làm cho Long Nguyên giận tím mặt: "Tiểu nha đầu kia, ngông cuồng quá cũng chẳng phải là chuyện tốt gì! Lần này, Trẫm sẽ cho ngươi một chút giáo huấn để ngươi biết cách làm người!"
Theo lời Long Nguyên vừa thốt ra, đám lão giả Thánh Linh Giả liền có hành động ngay tức thì.
Thân mình bọn họ chợt lóe lên, từ bốn phương tám hướng mà tấn công về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong đứng thẳng giữa đám đông, vạt áo vũ động trong cuồng phong, sắc mặt không có chút nào thay đổi, vẫn một biểu tình đạm nhiên mà nhìn đám lão giả Thánh Linh Giả triển khai công kích về phía mình.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, khí thế trên người Vân Lạc Phong bùng nổ, kích phát mà ra. Luồng khí thế trên người Vân Lạc Phong giống như là chùm ánh sáng nở rộ, khuếch tán ra một cách vừa nhanh vừa mạnh mẽ, đem đám người Thánh Linh Giả đang lao về phía cô bức lui về sau tận mấy bước.
Cùng lúc đó....
Vô số mạn đằng từ dưới đất bỗng nhiên mọc lên cao một cách bất ngờ, chúng cứ một đường nhắm thẳng phương hướng đám người Thánh Linh Giả mà tấn công.
Những lão giả Thánh Linh Giả kia không kịp đề phòng, nháy mắt đã bị mạn đằng quấn lấy, trói chặt cố định giữa hư không.
Vân Lạc Phong hơi hơi ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Long Nguyên, lạnh giọng nói: "Ngươi còn có chiêu trò gì nữa? Cứ mang hết ra đây đi!"
Mười Thánh Linh Giả!
Trong đó có tận hai vị là Thánh Linh Giả trung giai!
Vậy mà vẫn không thể trách thoát được công kích của Vân Lạc Phong?
Chuyện này.....
Long Nguyên bị dọa đến sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, hắn ta cắn chặt răng, rít từng chữ, hỏi: "Ngươi đã đột phá đến Thánh Linh Giả rồi?"
Thánh Linh Giả trẻ tuổi như thế, có thể xem như là một kỳ tích trên đại lục này!
Cũng bởi nguyên nhân này mà Long Nguyên mới một mực không muốn tin vào một màn trước mắt.
"Bệ hạ!"
Lăng Quý Phi sợ đến mức cả người run rẩy, thân mình gắt gao dựa sát vào Long Nguyên, trong đôi con ngươi độc ác lúc này đã tràn đầy sự kinh hoảng không thôi.
"Thời điểm ngươi phái binh đến tấn công Diệp gia ta, đã từng nghĩ đến sẽ nhận lấy hậu quả gì chưa?"
Vân Lạc Phong đi từng bước một tiến gần về phía Long Nguyên, thần sắc lạnh lùng, sát khí trên người phát ra mãnh liệt.
"Vân Lạc Phong, ngươi nghĩ Thiên Hồi Đế Quốc của trẫm có được địa vị và thực lực như hiện tại mà lại không có át chủ bài gì hay sao?" Long Nguyên cắn chặt răng, cất cao giọng gọi: "Sơn Vận đại nhân, xin người ra mặt giúp ta ɢɨết nữ nhân này!"
Trong nháy mắt, một đạo thân ảnh toàn thân bao phủ trong làn sương mù màu đen xuất hiện ngay trước mắt Vân Lạc Phong.
Khí thế trên người lão giả này lạnh lẽo như hàn băng, đôi mắt âm trầm đáng sợ đang nhìn chăm chú vào bạch y thiếu nữ trước mặt, lão ta cất giọng nói khô khốc khàn khàn như âm thanh của móng tay cào vào mặt gỗ, cảm giác khi nghe thấy mới khó chịu làm sao.
"Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi nên mau chóng cút khỏi nơi này, đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không, đừng trách lão phu không khách sáo!"
"Ta tới nơi này chính là để ɢɨết tên cẩu hoàng đế của Thiên Hồi Đế Quốc, ai cũng không thể ngăn cản được ta!" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn lão giả trước mặt, lạnh giọng đáp.
"Lão phu mặc kệ trước đó ngươi và hắn có thù hận gì, ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi phá hỏng kế hoạch của ta. Nếu như ngươi khăng khăng không chịu rời đi, vậy lão phu chỉ còn cách tiễn ngươi một đoạn...."
Ầm!
Sát khí mãnh liệt trên người lão giả kích phát ra bên ngoài, khí thế quá cường đại làm cho người ta không cách nào thở được, thần sắc của Vân Lạc Phong cũng bị khí thế của lão ta khiến cho hơi thay đổi, ánh mắt của cô nhìn về phía lão giả kia cũng có phần ngưng trọng hơn.
Thực lực của lão giả này.... Rất mạnh!
Nhưng Vân Lạc Phong cô đã hứa với hoàng hậu, nhất định phải mang được kẻ thù về để người tận tay xử trí.
"Cẩu hoàng đế Thiên Hồi Đế Quốc không ૮ɦếƭ, ta sẽ không đi!"
Vân Lạc Phong đón lấy áp lực đánh tới, nhưng giữa hai mày vẫn treo cao khí phách cuồng ngạo.
"Hừ!"
Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, một cổ hơi thở cường đại mà âm trầm từ người lão ta lại lần nữa khuếch tán ra bên ngoài.
Sau khi Vân Lạc Phong đối kháng với cổ áp lực thứ hai từ lão giả, thân mình có hơi run lên một chút, tuy nhiên, cô vẫn kiên trì chống đỡ, khóe môi lại khẽ cong lên một độ cong trào phúng.
"Hữm?" lão giả có chút kinh ngạc.
Chỉ một Thánh Linh Giả thấp kém, vậy mà cũng có thể chống đỡ nổi áp bách của mình?
Nha đầu này quả là không đơn giản, tuyệt không thể giữ lại được!
"Nha đầu, ngươi rượu mời không uống lại cứ muốn uống rượu phạt! Đã vậy, lão phu sẽ cho ngươi được xuống địa ngục!"
Thân mình lão giả chợt lóe lên, bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
Lão ta giơ cao tay mình, hung hăng chưởng về phía đầu Vân Lạc Phong.
"DỪNG TAY!"
Hỏa Hỏa bạo nộ hét to lên một tiếng, nhanh chóng phóng người về phía lão giả, trong đôi con ngươi huyết hồng của cô bé ngập tràn sự tức giận, ngọn lửa trên người không còn bị kiềm chế lại nữa mà bừng cháy lên dữ dội.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Hỏa Hỏa và Vân Lạc Phong lại khá xa, khi lão giả xuất chưởng tấn công Vân Lạc Phong, dù Hỏa Hỏa đã cố hết sức nhưng vẫn không kịp chạy đến bên cạnh chủ nhân nhà mình.
"Một lão gia hỏa lớn tuổi như ngươi mà lại đi ức ђเếק một tiểu cô nương, rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ là gì không hả?"
Đột nhiên, có một âm thanh trào phúng vang vọng lên giữa hư không.
Lão giả có hơi sửng sốt một chút.
Cũng chính vì một tích tắc xuất thần này của lão giả, mà một đạo thân ảnh toàn thân mặc trường bào màu sợi đay xuất hiện chắn ngay trước mặt Vân Lạc Phong mới kịp thời giơ tay lên chặn lại đòn công kích của lão ta.
UỲNH!
Lực chưởng của hai bên chạm vào nhau, tạo nên xung lực khiến cả hai đều bị bức lui về sau vài bước. Lão giả hơi hơi nheo lại hai mắt, lạnh lùng nhìn nam tử vừa xuất hiện giữa hư không.
Tần Nguyên khinh bỉ liếc mắt nhìn lão giả, khi nhìn sang Vân Lạc Phong liền thay đổi sắc mặt hoàn toàn, cười ha ha mà nói: "Chủ mẫu, chủ tử sai thuộc hạ trở về gặp người, cho nên, thuộc hạ trở về rồi...."
"Tần Nguyên?" Vân Lạc Phong hơi ngẩn ra, kinh ngạc mà nhìn Tần Nguyên đang đứng trước mặt mình: "Ngươi ở đây, vậy Vân Tiêu đâu?"
Tần Nguyên giơ tay lên sờ sờ gáy mình, ngượng ngùng nói: "Chủ tử hiện còn có chút chuyện, không thể trở về gặp chủ mẫu được, cho nên mới phái thuộc hạ về trước, thật không ngờ lại trùng hợp để cho thuộc hạ nhìn thấy chủ mẫu gặp nguy hiểm! Chủ mẫu, người lùi lại vài bước đi, lão già này cứ giao cho thuộc hạ là được!"
Lão giả vốn kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Tần Nguyên, sau đó thì kinh ngạc liền biến thành kinh sợ.
Thực lực của tên tiểu tử này.... Không hề thấp hơn mình!
Nha đầu này rốt cuộc có thân phận gì?
"Ngươi.... Ngươi là...."
Lão giả tựa hồ sực nhớ ra cái gì đó, sau đó, đột nhiên lão ta trừng lớn hai mắt, trong cái nhìn về phía Tần Nguyên còn mang theo một tia kinh hoảng.
Không sai!
Lão ta đã từng gặp qua tên tiểu tử này.
Tên tiểu tử này không phải là tên hộ vệ luôn đi theo bên cạnh vị tôn sát thần kia sao?
Vừa rồi hắn ta xưng hô Vân Lạc Phong là chủ mẫu, vậy có phải là đang chứng minh việc Vân Lạc Phong và vị tôn sát thần kia có quan hệ gì đó với nhau hay không?
"Chúc mừng ngươi, ngươi đoán đúng rồi! Chủ tử nhà ta chính là nam nhân của chủ mẫu! Vậy mà vừa rồi ngươi lại muốn đả thương chủ mẫu, nếu như để chủ tử nhà ta biết được chuyện này, thì sợ là ngay cả thế lực sau lưng ngươi cũng không thể bảo vệ được cho ngươi!" Tần Nguyên chặc lưỡi cười hai tiếng: "Tuy nhiên, xem như ta rộng lượng cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như bây giờ ngươi lập tức tự sát, ít nhất có thể giúp ngươi miễn được đau đớn thống khổ, bằng không, một khi chủ tử ta ra tay..... Thủ đoạn của chủ tử nhà ta thế nào, tin rằng tự ngươi cũng đã biết rõ!"
Thân mình lão giả khẽ run lên một chút.
Cứ nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn của vị tôn sát thần kia, tâm của lão ta liền không nhịn được mà cảm thấy kђเếק đảm không thôi.
Tại sao?
Tại sao vận khí của mình lại kém đến như vậy chứ?
Tùy tiện gặp phải một người, lại là nữ nhân của vị tôn sát thần kia?
"Đại nhân!"
Long Nguyên cảm giác được có điều không ổn, liền vội vàng nói: "Người đừng quên ngọc tỷ của tam đại đế quốc! Không phải người muốn có được ngọc tỷ hay sao? Chỉ cần người ɢɨết Vân Lạc Phong, ta lập tức đoạt ngọc tỷ giao cho người!"
Lão giả không trả lời Long Nguyên, rất lâu sau, lão ta bỗng nhặt một thanh kiếm từ dưới đất lên, từ từ nhắm hai mắt lại.
Khoảnh khắc mà lưỡi kiếm xẹt qua cổ lão giả, máu liền bắn ra ồ ạt, nhuộm đỏ hết cả vạt áo của lão ta.
Thân mình lão giả từ từ ngã xuống, rồi nằm yên giữa vũng máu đỏ tươi.
Tự mình ɢɨết mình, ít nhất sẽ không phải chịu tra tấn. Một khi rơi vào tay vị tôn sát thần kia rồi, đối với lão ta mà nói, cái ૮ɦếƭ sẽ trở thành một loại hy vọng xa vời.
Gương mặt Long Nguyên xám xịt như tro, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác tuyệt vọng, khiến cho thân mình hắn ta mềm nhũn, ngã ngồi cái phịch xuống đất.
"Chủ mẫu!"
Tần Nguyên nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: "Lần này chủ tử sai thuộc hạ trở về, ngoại trừ mệnh lệnh ở lại bên cạnh bảo vệ chủ mẫu ra, thì người còn sai thuộc hạ đưa một vật cho chủ mẫu... "
"Vật gì?" Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, hỏi.
Tần Nguyên lấy từ vạt áo trước иgự¢ ra một cái gương đồng, rồi đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.
"Đây là Thiên Linh Kính, là vật mà chủ tử muốn đưa cho chủ mẫu người, còn về việc Thiên Linh Kính này có tác dụng gì thì thuộc hạ không biết!"
Vân Lạc Phong đưa tay nhận lấy Thiên Linh Kính.
Đã là đồ vật Vân Tiêu đưa cho Vân Lạc Phong cô, vậy thì nó chắc chắn không phải là vật bình thường.
"Tần Nguyên, ngươi đi một chuyến đến Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc, ɢɨết sạch hết đội quân Thiên Hồi Đế Quốc cho ta, một kẻ cũng không chừa!"
Trong mắt Vân Lạc Phong ẩn hiện sát ý, lạnh giọng hạ lệnh.
"Tuân lệnh chủ mẫu!"
Tần Nguyên chắp chắp nắm tay.
"À phải Tần Nguyên, ngươi có biết tại sao lão già này lại muốn có được ngọc tỷ của tam đại đế quốc không?" Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm mình, đột nhiên sực nhớ ra chuyện này, liền mở miệng hỏi ngay.
Tần Nguyên hơi suy tư trong chốc lát, rồi lắc lắc đầu: "Thuộc hạ cũng không rõ lắm, đại khái chắc là ngọc tỷ này đối với lão ta có chỗ nào đó hữu ích."
Vân Lạc Phong gật đầu, nói: "Lúc ngươi đến hai đế quốc kia, thuận tiện mang ngọc tỷ của họ về đây cho ta, ta vẫn có cảm giác ngọc tỷ của tam đại đế quốc có chỗ nào đó bất thường."
"Dạ, chủ mẫu!"
Tần Nguyên cung kính đáp.
Sau khi phân phó với Tần Nguyên xong, Vân Lạc Phong liền đem tầm mắt của mình dời về phía Long Nguyên và Lăng Quý Phi, cô hơi hơi nheo hai mắt lại, mỉm cười đầy nguy hiểm, nói: "Ta nói rồi, lần này ta tới chính là để lấy mạng của các ngươi!"
Cô hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Đương nhiên, so với ta, hoàng hậu Thiên Vân Quốc lại càng có tư cách tự mình xử trí các ngươi hơn! Hỏa Hỏa, giải bọn chúng về!"
"Dạ~!"
Hỏa Hỏa chớp chớp mắt, cười hì hì mà đi về phía Long Nguyên và Lăng Quý Phi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Hỏa treo lên nụ cười nguy hiểm mà tà ác.
"Các ngươi tốt nhất là đừng có phản kháng, bằng không, ta cũng không thể khống chế được ngọn lửa của mình đâu!" Hỏa Hỏa nâng lòng bàn tay lên, trên đó có một ngọn lửa nhỏ đang cháy bừng bừng.
Sau khi nhìn thấy ngọn lửa kia, cả người Long Nguyên và Lăng Quý Phi đều cùng lúc bị chấn động, càng không dám nhúc nhích nửa phân.
"Bây giờ mới chịu nghe lời!" Hỏa Hỏa hài lòng thu lại ngọn lửa của mình, cươi tươi như hoa mà hỏi: "Hai vị muốn tự mình đi theo ta? Hay là muốn ta đích thân mang hai vị đi~?"
Cho dù trong nội tâm có bao nhiêu không tự nguyện, thì Long Nguyên và Lăng Quý Phi vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo phía sau Hỏa Hỏa.
"Trà Sữa, các ngươi trở về đi!" Vân Lạc Phong vung tay lên một cái, tất cả Tầm Kim Thử đều biến mất ngay trong không khí, xong xuôi, cô mới dời tầm mắt về phía Hỏa Hỏa: "Chúng ta trở về thôi!"
Lúc này, trong mắt Long Nguyên và Lăng Quý Phi đều ngập tràn tuyệt vọng, dường như cả hai người bọn họ đều đã biết cái gì đang chờ đợi bọn họ ở phía trước.
_____
Sau khi Vân Lạc Phong giải hai người Long Nguyên và Lăng Quý Phi về đến hoàng cung Thiên Vân Quốc, dưới cơn giận dữ, hoàng hậu không màn đến sự can ngăn của người khác mà cầm lấy một thanh chủy thủ hung hăng đâm lên người của Long Nguyên, trong mắt hoàng hậu ngập tràn thù hận, hận không thể đem kẻ thù đi thiên đao vạn quả trăm ngàn lần.
Nếu không phải hoàng đế ở bên cạnh kéo hoàng hậu lại kịp lúc, có lẽ hoàng hậu sẽ mất đi lý trí mà làm động thai khí một lần nữa....
Sau khi Vân Lạc Phong hoàn thành lời hứa với hoàng hậu xong, liền tự nhốt mình lại bên trong Diệp gia, chuyên tâm nghiên cứu Thiên Linh Kính. Thế nhưng, ngay cả Tiểu Mạch cũng không biết cái Thiên Linh Kính này rốt cuộc là sử dụng thế nào?
Lại trôi qua thêm mấy ngày, Tần Nguyên bị cô phái đi tiếp viện hai đại đế quốc cuối cùng cũng trở về.
Lúc Tần Nguyên đến trình diện, câu đầu tiên Vân Lạc Phong hỏi hắn chính là: "Ngươi làm sao trở về được Vô Hồi Đại Lục?"
Tần Nguyên sờ sờ sau gáy: "Nơi mà thuộc hạ và chủ tử đi tới có tên gọi là Thất Châu Đại Lục, nơi đó hoàn toàn khác hẳn với Vô Hồi Đại Lục. Ở bên phiếm đại lục kia có người canh giữ không gian trùng động, cứ cách hai năm, người canh giữ sẽ mở cửa không gian trùng động một lần để người của hai đại lục có thể lui tới."
"Theo ta được biết thì thời gian hai năm còn chưa tới!" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Vậy ngươi làm cách nào đi qua được trùng động kia?"
Tần Nguyên ho khan hai tiếng, hơi ngượng ngùng nói: "Cái này.... Là do thuộc hạ đánh cho tên giữ trùng động kia hôn mê bất tỉnh trước, rồi nhân cơ hội đó mà trở về."
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên: "Tần Nguyên, nói cho ta biết vị trí của không gian trùng động! Mấy ngày nữa ta sẽ đi đến Thất Châu Đại Lục! Mặt khác, ta muốn ngươi lưu lại nơi này, bằng vào thực lực của ngươi, có thể đảm bảo được sự an toàn cho mọi người ở đây!"
"Chủ mẫu!" Tần Nguyên có chút nôn nóng: "Chủ tử phái thuộc hạ đến bảo vệ an toàn cho người, nếu thuộc hạ lưu lại đây, vậy thì ai theo bảo vệ cho người đây?"
"Ta sẽ không có việc gì!" Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm xa xăm trên không trung, không nóng không lạnh mà nói: "Hơn nữa, ta không muốn lại có thêm một bi kịch nữa xảy ra."
Hai tay Vân Lạc Phong gắt gao siết chặt lại thành nắm đấm.
Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến cái ૮ɦếƭ của Giản Thành Văn, tim của Vân Lạc Phong liền thắt chặt lại, vô cùng khó chịu.
Bị kịch đã xảy ra không thể nào thay đổi được, cho nên, cô không muốn lại có thêm một bi kịch khác tiếp tục xảy đến.
Chỉ có Tần Nguyên lưu lại đây, cô mới an tâm rời đi.
Tần Nguyên bất đắc dĩ thở dài: "Chủ mẫu, nếu như chủ tử đã ra lệnh cho thuộc hạ đi theo người, vậy tất nhiên là thuộc hạ sẽ nghe theo lệnh của người. Người cứ yên tâm đi đi, người thân của chủ mẫu, thuộc hạ sẽ thay người bảo hộ họ chu toàn."
"Đa tạ!"
Sau khi Vân Lạc Phong nói đa tạ Tần Nguyên xong, liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Trong đại sảnh, phu thê Diệp Cảnh Thần đang chơi đùa cùng hai đứa bé, đột nhiên họ nhìn thấy Vân Lạc Phong đi tới, liền vội vàng đứng dậy, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Lạc Phong.