"Phong nhi.... " ánh mắt Quân Phượng Linh trước sau vẫn luôn đặt trên người Vân Lạc Phong, khuôn mặt anh khí của bà lúc này mang theo một tia ưu sầu nhàn nhạt.
"Con đến là để từ biệt cùng mọi người, tiếp theo đây, con muốn đi tìm Vân Tiêu!"
Thần sắc Vân Lạc Phong kiên định, lời nói thốt ra chứa đầy quyết tâm không gì lay chuyển được.
"Con đi đi!" Quân Phượng Linh cười nói: "Qua một thời gian ngắn nữa, mẹ và cha con cũng muốn ra ngoài một chuyến. Hy vọng sau này chúng ta có thể cùng tương ngộ ở phiếm đại lục kia."
Vân Lạc Phong gật gật đầu: "Con còn phải đi cáo biệt với lão gia tử và nhị thúc. Cha, mẹ, sau này có duyên, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại."
Chuyến đi lần này, không đơn giản chỉ là mất một hai năm mà thôi.
Có lẽ sẽ phải mất đến mấy năm thời gian.
Hoặc giả.... Cũng có thể sẽ mất hơn mười năm.
Thế nhưng, khi mà lão gia tử biết được Vân Lạc Phong chỉ vừa mới trở về lại phải rời đi ngay, thì một lão già tuổi quá nửa trăm như ông liền khóc rống lên như một đứa trẻ, cứ lôi lôi kéo kéo tay của Vân Lạc Phong mãi không chịu buông.
"Cháu gái bảo bối, tuy rằng trong khoảng thời gian này gia gia luôn lừa bịp tống tiền con, nhưng mà gia gia thật sự là không nỡ để con đi! Đặc biệt là lần này con lại còn đi đến một nơi xa xôi như vậy. Gia gia thật sự không biết mình có thể còn sống mà đợi được đến lúc con trở về hay không nữa đây."
Vân Lạc Phong nắm chặt lấy tay lão gia tử: "Con nhất định sẽ mau chóng tìm được Vân Tiêu, rồi trở về gặp người. Hơn nữa, người cũng đã đột phá đến Thiên Linh Giả rồi, sống thêm mấy cái năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề đâu."
Lão gia tử tức thì liền im bặt, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán mà nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong.
"Lão tử ta cũng chỉ là nói theo trường hợp ly biệt cho cảm động một chút, ngươi có cần hất thẳng nguyên thau nước lạnh vào mặt ta như vậy hay không?"
"Phụ thân!" Vân Thanh Nhã bước tới, vỗ vỗ vào vai lão gia tử trấn an, đôi con ngươi chứa ý cười nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Phong nhi, nhớ kỹ, chúng ta luôn ở nơi này chờ con trở về."
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu, nhìn những người thân của mình bằng ánh mắt không nỡ xa.
Ninh Hân không nói gì cả, khuôn mặt tú lệ khả ái mỉm cười dịu dàng, đoan trang ưu nhã, đôi con ngươi trong veo như nước ngắm nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt.
"À phải,....." Vân Thanh Nhã đột nhiên sực nhớ ra cái gì đó, nói: "Lúc trước, khi chúng ta đối chiến với đại binh Thiên Hồi Đế Quốc, có một người nam nhân đột nhiên xuất hiện cứu chúng ta, người đó còn tự xưng là tình nhân cũ của con."
"CÁI GÌ?"
Vừa nghe thấy lời này, lão gia tử vốn dĩ còn đang thương cảm bởi vì ly biệt lập tức liền nổi trận lôi đình.
"Giỏi cho con nha đầu thúi nhà ngươi, lại dám có cả tình nhân cũ? Ngươi cả gan dám làm ra chuyện có lỗi với Vân Tiêu?" lão gia tử tức đến run cả người, trong cảm nhận của ông, Vân Tiêu mới đúng là cháu rễ ngoan được ông thừa nhận.
Ông làm sao có thể cho phép Vân Lạc Phong làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với Vân Tiêu?
Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút, tình nhân cũ? Từ bao giờ cô lại có tình nhân cũ mà ngay cả chính cô cũng không biết kia chứ?
"Nhị thúc, hắn có để lại họ tên không?"
"Không có!" Vân Thanh Nhã lắc lắc đầu: "Hắn chỉ bảo chúng ta chuyển lại cho con một câu, ngày đó từ biệt ở thành Hoàng Tuyền, vẫn khỏe chứ?"
Thành Hoàng Tuyền?
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi: "Chẳng lẽ là tên Trầm Ngọc Khanh kia?"
Lúc này, trong đầu Vân Lạc Phong bỗng hiện ra một gương mặt tuấn mỹ như trích tiên, ngón tay cô khẽ đưa lên vân vê cằm mình ra chiều suy tư.
Vân Lạc Phong càng nghĩ lại càng cảm thấy rất có khả năng chính là hắn.
Nếu người này thật sự đến từ thành Hoàng Tuyền, vậy thì chỉ có mỗi mình Trầm Ngọc Khanh mà thôi....
"Nha đầu thúi!"
Lão gia tử tức giận lột bỏ chiếc hai của mình ra, đánh về phía Vân Lạc Phong.
Nếu không phải Vân Lạc Phong phản ứng nhanh nhạy, vội vàng lách mình trốn đi, vậy thì đã lãnh trọn chiếc giày của lão gia tử mất rồi.
"Gia gia!" khuôn mặt Vân Lạc Phong tối sầm xuống, bất đắc dĩ kêu lên một tiếng.
"Ai là gia gia của ngươi? Ngươi gọi ai là gia gia hả?" lão gia tử tức đến mức cả khuôn mặt già nua đỏ bừng lên: "Ngươi thật sự dám đi tìm tình nhân? Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ chấp nhận mỗi mình Vân Tiêu là cháu rễ thôi, bất kể ngươi có tìm về bao nhiêu người, ta cũng đều không chấp nhận!"
Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, bày ra bộ dáng thập phần cố chấp.
Lần này thì đến cả thái dương của Vân Lạc Phong cũng co rút mấy cái: "Nhất định là do nhị thúc nghe lầm, cái hắn ta nói không phải là tình nhân cũ, mà là bệnh nhân cũ!"
"Bệnh nhân cũ?" đáy mắt lão gia tử dấy lên một tia hồ nghi, hiển nhiên là không mấy tin tưởng đối với lời nói của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nháy mắt mấy cái với Vân Thanh Nhã.
Vân Thanh Nhã hiểu ý, ho khan mấy tiếng, trong mắt hàm chứa ý cười: "Đúng vậy đúng vậy, là do con đã nghe lầm, nam nhân kia nói là bệnh nhân, không phải là tình nhân."
"Gia gia, con đã nói là nhị thúc nghe lầm rồi mà." Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Tên Trầm Ngọc Khanh kia là một người bệnh mà con đã gặp được ở thành Hoàng Tuyền, bởi vì con từng chữa khỏi bệnh cho hắn, cho nên, lần này hắn tới nhất định là để báo đáp ơn cứu mạng mà thôi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, con phải đi rồi!"
"Mau cút đi!"
Lão gia tử trợn trừng hai mắt: "Không mang được Vân Tiêu trở về thành thân, vậy thì ngươi cũng đừng trở về gặp ta!"
Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười, cô nhìn những người thân cùng chung huyết mạch này lần nữa, rồi mới xoay người rời đi.
Cho đến khi thân ảnh Vân Lạc Phong hoàn toàn biến mất, Vân Thanh Nhã mới thu hồi lại tầm mắt, bất đắc dĩ mà nói: "Phụ thân, tình cảm của Phong nhi và Vân Tiêu không có bất cứ kẻ nào có thể chen chân vào được đâu, người không cần phải nhọc lòng vì hai đứa chúng nó làm gì."
Vẻ phẫn nộ trên mặt lão gia tử cũng từ từ biến mất, ông thở dài nói: "Ta biết! Phong nhi là cháu gái ta, người làm gia gia như ta làm sao lại không biết tính tình của nó cho được. Cho dù người nam nhân đã từng cứu các ngươi trước đó thật sự có ý với Phong nhi, thì Phong nhi nó cũng sẽ không tiếp nhận hắn ta."
"Vậy tại sao vừa rồi người còn...."
"Ta chỉ là không muốn cái cảnh ly biệt này quá thương cảm mà thôi!"
Thần sắc lão gia tử bỗng có chút mỏi mệt: "Con đường mà Phong nhi phải đi rất dài, rất rộng lớn, nó không nên bị bó buộc ở cái địa phương nhỏ hẹp này. Ta thân làm gia gia, làm sao có thể trói chân cháu gái mình? Trong khoảng thời gian này Phong nhi đã rất vất vả, ta không muốn lúc nó đi còn không được yên lòng."
Nếu lão gia tử để lộ ra sự không nỡ của mình, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ không thể nào yên tâm được, tuy nhiên, chính vì thái độ vừa rồi của ông mới có thể làm cho Vân Lạc Phong an lòng rời đi....
"Thanh Nhã, phụ thân mệt rồi, ta về phòng nghỉ ngơi trước. Con và Hân nhi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi!"
Thân mình lão gia tử có hơi lảo đảo một chút, khoảnh khắc mà ông xoay người lại, rốt cuộc cũng không thể ngăn nổi những dòng lệ nóng bỏng rơi xuống nữa....
_______
Nơi cổng thành.
Cỏ mọc thành bụi, thập phần hoang vắng.
Ở nơi này, máu của cuộc chiến vừa rồi còn chưa được rửa sạch, nó vẫn đang là bằng chứng hiện hữu cho mức độ ác liệt và tàn khốc của cuộc chiến vừa rồi.
Vân Lạc Phong vừa định tiếp tục đi về phía trước, liền trông thấy ngay một đạo thân ảnh tuấn mỹ như trích tiên bước ra từ trong tranh.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Trầm Ngọc Khanh đang treo nụ cười tươi, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào Vân Lạc Phong: "Ta ở đây chờ cô đã lâu rồi!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng cao mày: "Huynh cố ý tới Vô Hồi Đại Lục tìm ta có việc gì?"
"Cô muốn đến Thất Châu Đại Lục phải không?" Trầm Ngọc Khanh đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
"Đúng vậy, ta đúng là muốn đi đến Thất Châu Đại Lục!"
Bởi vì ở nơi đó có người mà cô muốn gặp....
"Tại Thất Châu Đại Lục có rất nhiều thế lực sở hữu không gian trùng động, mấy trùng động kia cũng là thông đạo duy nhất câu thông giữa đại lục này và đại lục khác." tầm mắt Trầm Ngọc Khanh trước sau vẫn ngắm nhìn Vân Lạc Phong chăm chú: "Nếu cô muốn đến Thất Châu Đại Lục, ta có biện pháp có thể giúp cô."
"Biện pháp gì?"
"Trầm gia ta.... Có một không gian trùng động!"
Vân Lạc Phong ngẩn ra.
Đây có phải là cái được gọi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, gặp được lại chẳng mất công không?
Lần này cô đi ra ngoài, việc đầu tiên cần làm chính là phải tìm được biện pháp tiến vào không gian trùng động, lại không hề ngờ rằng, trong Trầm gia lại tồn tại một không gian trùng động.
"Trước khi cô đi đến Thất Châu Đại Lục, ta sẽ giải thích cho cô biết một chút về tình huống ở đó. Thất Châu Đại Lục, cũng giống như tên của nó, tổng cộng được chia làm bảy châu lớn, bao gồm: Đông Châu, Tây Châu, Nam Châu, Bắc Châu, Trung Châu, Linh Châu và Thú Châu. Mỗi một đại châu được cai quản bởi châu chủ, bảy châu chủ này là những nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc vào..."
"Tại Thất Châu Đại Lục còn có bảng xếp hạng, bảng xếp hạng này chia làm hai loại. Một loại là bảng xếp hạng các cường giả, có thể tiến vào được bảng xếp hạng kia đều là những cường giả đứng đầu Thất Châu Đại Lục, mà bảy hạng đầu trên bảng xếp hạng kia chính là bảy vị châu chủ của Thất Châu Đại Lục. Một loại còn lại chính là bảng xếp hạng các thiên tài, có thể ghi tên lên bảng xếp hạng này đều là những thiên tài xuất sắc trong các thiên tài, nếu như ᴆụng phải những người có tên trong hai bảng xếp hạng kia, thì tốt nhất là cô nên tránh đi!"
"Còn gì nữa?" Vân Lạc Phong nhướng cao mày, tiếp tục hỏi.
"Điều mà ta biết cũng chỉ có bấy nhiêu, sau khi tới Thất Châu Đại Lục, tất cả mọi chuyện cô đều phải dựa vào chính mình, ta không thể giúp gì cho cô được nữa." Trầm Ngọc Khanh nhìn Vân Lạc Phong, chậm rãi mở miệng nói.
"Bất quá, nếu có gì cần thì cô cứ mở miệng, cho dù ta không đủ sức đi chăng nữa, ta cũng sẽ liều cả tính mạng để giúp cô."
"Ta biết rồi!" Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu lắng mà nhìn Trầm Ngọc Khanh: "Bây giờ làm phiền huynh đưa ta đến không gian trùng động đi!"
"Được, cô đi theo ta...."
Trầm Ngọc Khanh nhìn Vân Lạc Phong thêm một cái, rồi xoay người rời đi.
_______
Từ sau khi rời khỏi thành Hoàng Tuyền, tính đến nay thì cũng đã được hai năm thời gian.
Lần nữa quay lại đây, nhìn thấy thành Hoàng Tuyền không có bao nhiêu thay đổi, sự quen thuộc này làm cho Vân Lạc Phong có đôi chút cảm thán.
"Cô không định trở về thăm những thuộc hạ của mình ở đây một chút sao?" Trầm Ngọc Khanh trầm ngâm hết nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Không cần! Ta không thích cái cảm giác khi ly biệt!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Trầm Ngọc Khanh, đợi sau khi ta đi rồi, huynh giúp ta chuyển lời lại với bọn họ, bảo bọn họ đến Y Tháp ở Vô Hồi Đại Lục. Đến đó, thực lực của bọn họ sẽ được tăng lên một cách nhanh hơn."
"Được, ta nhất định sẽ chuyển lời lại cho bọn họ."
Sau khi nói xong lời này, Trầm Ngọc Khanh liền dừng bước, mỉm cười mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Tới rồi! Nơi này chính là không gian trùng động của Trầm gia ta!"
Chỉ thấy trên ngọn núi trước mặt, có một tòa thạch môn sừng sững, từ bên trong thạch môn còn ẩn ẩn truyền ra một cổ lực lượng cường đại.
Trầm Ngọc Khanh lấy ra một xâu chìa khóa, cấm vào trong lỗ khóa trên thạch môn, hắn vận linh khí tập trung vào lòng bàn tay, rồi đem linh khí kia dời đến trên chìa khóa, lát sau, thạch môn tản ra một tầng ánh sáng màu trắng, ngay sau đó, một tiếng ầm vang lên, thạch môn được mở ra.
"Cô vào đi, ta chúc cô được may mắn."
Vân Lạc Phong cũng không có bất cứ chần chừ do dự gì, lập tức cất bước tiến vào bên trong trùng động.
Ngay sau khi Vân Lạc Phong vừa bước vào không gian trùng động, thì lại một tiếng ầm nữa vang lên, nhìn lại thì thấy thạch môn đã tự động đóng kín rồi.
Vân Lạc Phong không hề ngừng lại, tiếp tục bước về phía trước.
Trong không gian trùng động là một mảnh tối đen như mực, còn thường xuyên có gió lốc nổi lên, Vân Lạc Phong chẳng những phải thích ứng với bóng tối trong này, mà còn phải đề phòng gió lốc gây thương tích cho bản thân.
Không biết đã qua hết bao nhiêu lâu, từ phía trước mới xuất hiện một chút ánh sáng, chân Vân Lạc Phong không khỏi bước nhanh hơn, tiến về phía ánh sáng trước mắt mà đi.
Một khắc mà Vân Lạc Phong bước ra khỏi không gian trùng động, ánh nắng mặt trời từ trên cao chiếu rọi xuống, lóa mắt đến cực điểm.
Cây cối xung quanh một màu xanh biếc, linh khí nồng đậm quẩn quanh trong không khí, khiến tinh thần sảng khoái vô cùng.
"Thất Châu Đại Lục, ta rốt cuộc cũng tới rồi!"
Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một nụ cười.
Một khi Vân Lạc Phong cô đã đến Thất Châu Đại Lục rồi, thì cũng đồng nghĩa với việc khoảng cách giữa cô và Vân Tiêu lại gần thêm được một bước.
"A...!" đột nhiên, có một tiếng hét chói tai vang lên, giữa rừng cây yên tĩnh thế này, tiếng hét kia đặc biệt to và rõ hơn rất nhiều.
"Ngươi là người nào? Tại sao lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này? Ta biết rồi, ngươi nhất định là người mà những kẻ kia phái đến để ɢɨết tiểu thư. Tiểu thư, mau chạy đi!" một người thiếu niên thanh tú cầm kiếm chĩa về phía Vân Lạc Phong, tay hắn run lên nhè nhẹ, khiến bàn tay suýt chút nữa cũng không thể cầm chắc được thanh kiếm
Sắc mặt Vân Lạc Phong đen kịt, bộ cô lớn lên nhìn giống sát thủ lắm à?
Hơn nữa, tên tiểu tử này lá gan nhỏ như thế, có thể bảo vệ nổi vị tiểu thư trong miệng hắn hay không?
Đúng lúc này, ở bên cạnh hồ nước bỗng nhiên xuất hiện một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, tiểu cô nương này nhanh chóng lấy y phục khoác lên trên người, sắc mặt của cô bé vừa trắng vừa xanh cắt không còn một giọt máu, hai mắt trong veo bắt đầu rưng rưng nước mắt.
"Ngươi là sát thủ do nữ nhân hư kia phái đến ɢɨết ta? Bà ta cho ngươi bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp đôi, ngươi thả ta đi có được không?"
Tiểu cô nương xinh xắn cắn chặt môi nhỏ của mình, vẻ mặt hết sức đáng thương mà nhìn chăm chú Vân Lạc Phong.
Cô bé này ước chừng trên dưới sáu tuổi, phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu, đôi mắt to tròn sáng ngời như hai viên hắc mã não, còn ẩn ẩn một chút hơi nước.
"Ta chỉ là đi ngang qua thôi!"
Khóe miệng Vân Lạc Phong hơi kéo lên một độ cong rất cạn, hiếm khi chịu mở miệng giải thích một lần.
"Tiểu thư, người đừng tin ả! Người mà nữ nhân kia phái tới nhất định là rất giảo hoạt, nói không chừng là ả muốn làm cho chúng ta lơ là cảnh giác trước, sau đó mới ra tay hạ sát tiểu thư. Người mau mau chạy trước đi, để ta ở phía sau cản ả!"
Thiếu niên múa may thanh kiếm trong tay, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong tức thì liền trầm xuống, cô chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái thì đã giữ chặt lấy cánh tay của thiếu niên kia, tiếp theo, Vân Lạc Phong lại lật tay một cái, thiếu niên kia liền bị Vân Lạc Phong quăng ngã ra đất, lòng иgự¢ còn bị cô dùng chân dẫm lên.
"Oa..." tiểu cô nương xinh xắn òa một tiếng khóc rống lên, nhanh chóng chạy đến phía trước người của thiếu niên, hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy chân Vân Lạc Phong, muốn dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình mà nhấc chân Vân Lạc Phong ra khỏi người của thiếu niên: "Tử Hạo ca ca, ngươi mau thả Tử Hạo ca ca ra, cầu xin ngươi! Chỉ cần ngươi chịu thả Tử Hạo ca ca ra, ta... Ta mặc tình cho ngươi xử trí, muốn làm gì thì làm!"
Tiểu cô nương xinh xắn khóc đến vô cùng đáng thương, trong đôi mắt quật cường chứa đầy nước mắt, bộ dáng thoạt nhìn rất ủy khuất nhưng vẫn cố gắn cầu xin.
Vân Lạc Phong khẽ nhướng đầu mày: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Tiểu cô nương xinh xắn cắn cắn môi: "Ta nghe nói, người mà nữ nhân hư kia phái tới ɢɨết ta lần này, là một kẻ biến thái siêu cấp! Chẳng những thích nữ nhân, mà còn.... Mà còn rất thích bé gái. Ngươi chỉ cần thả Tử Hạo ca ca ra, ta liền đi theo ngươi, mặc tình cho ngươi muốn làm gì cũng được!"
Nếu Vân Lạc Phong còn để chuyện này tiếp tục thế này nữa, thì nói không chừng, cô thật sự sẽ trở thành một kẻ ác ôn chuyên đi ức ђเếק người khác mất.
Đặc biệt là, nhìn tiểu cô nương này khóc đến đáng thương như thế, quả thật là đã làm Vân Lạc Phong không tự chủ được mà thả lỏng chân.
"Các ngươi đi đi!" Vân Lạc Phong lạnh lùng nói: "Ta không phải người đến ɢɨết các ngươi! Cũng không phải tên biến thái siêu cấp gì đó! Ta đối với bé gái không có hứng thú, hiện tại, các ngươi có thể đi rồi!"
Thiếu niên ngẩn ra, bò dậy khỏi mặt đất, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của tiểu cô nương xinh xắn, rồi thật cẩn thận mà đi theo phía sau Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong dừng bước, khẽ nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn hai cái đuôi một lớn một nhỏ đang đi theo phía sau mình: "Các ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Khuôn mặt tú khí của thiếu niên đỏ ửng lên: "Chúng.... Chúng ta đâu có đi theo ngươi, chẳng qua là chung đường với ngươi mà thôi."
Nếu vị cô nương này không phải là người mà nữ nhân kia phái đến, vậy cô ấy chắc chắn sẽ không gây tổn thương cho bọn họ.
Hơn nữa, thực lực của vị cô nương không thấp, đi theo cô ấy, bọn họ cũng sẽ được an toàn hơn một chút.
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến hai người bọn họ nữa, cô tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng, hai cái đuôi nhỏ lại sống ૮ɦếƭ bám sát theo phía sau của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong đi nhanh hơn về phía trước, hai cái đuôi cũng nhanh chân chạy theo, Vân Lạc Phong dừng lại, hai cái đuôi liền đứng yên bất động ngay tại chỗ.
Vân Lạc Phong cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại, tức giận mà nói: "Các ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?"
Tiểu cô nương xinh xắn gắt gao cắn chặt môi nhỏ, thật cẩn thận mà liếc nhìn Vân Lạc Phong: "Ta... Ta muốn đi theo ngươi."
Tiếng nói của cô bé rất nhỏ, rất rụt rè, bởi vì cô bé sợ bản thân sơ ý, không cẩn thận sẽ chọc giận đến Vân Lạc Phong.
"Nếu như các ngươi còn đi theo ta nữa, vậy thì đừng trách sao ta không khách sáo!" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn hai cái đuôi đầy cảnh cáo, sau đó mới xoay người tiếp tục đi ra ngoài khu rừng.
Tiểu cô nương xinh xắn ngừng lại, rũ mi mắt xuống, trong mắt lại bắt đầu rưng rưng.
"Tử Hạo ca ca, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nữ nhân hư kia khẳng định là sẽ không chịu tha cho muội!"
Thiếu niên vỗ vỗ иgự¢, cất lời thề như thiết thạch*: "Tiểu thư, người yên tâm, chỉ cần một ngày có An Tử Hạo ở đây, ta sẽ không để cho người phải chịu bất cứ nguy hiểm gì."
(*thiết thạch: sắt đá. Trước chữ thiết thạch có chữ như hoặc những từ chỉ phép so sánh thì nghĩa của nó sẽ là........ cứng/vững/chắc/kiên định như sắt đá. Vd: tâm như thiết thạch tức là lòng vững như sắt đá, lòng dạ kiên định.)
"Tử Hạo ca ca, là muội không tốt, đã làm liên lụy tới huynh." tiểu cô nương xinh xắn lau đi nước mắt trên mặt: "Nếu không phải tại muội, huynh cũng không cần theo muội trốn chui trốn nhủi thế này."
"Tiểu thư, bảo vệ người là chức trách của ta, ta sẽ không để cho người gặp nguy hiểm."
"Tử Hạo ca ca, kỳ thực muội có điều không hiểu, tại sao vừa rồi huynh lại một mực dẫn muội đi theo vị cô nương kia?" tiểu cô nương xinh xắn nghiêng đầu hỏi, trong mắt ngập tràn sự tò mò.
Thiếu niên trầm ngâm nửa ngày: "Thứ nhất là bởi vì thực lực của vị cô nương kia rất mạnh, ta đoán ít nhất cũng là cảnh giới Thánh Linh Giả. Thứ hai.... Người có nhìn thấy miếng ngọc bội mà vị cô nương ấy đeo bên hông hay không?"
Tiểu cô nương xinh xắn gật đầu: "Muội có thấy, trên miếng ngọc bội của vị cô nương kia có khắc một chữ Quân."
"Tiểu thư, chẳng lẽ người còn không biết cái chữ này có ý nghĩa gì hay sao? Ở Thất Châu Đại Lục này, chỉ có một người họ Quân duy nhất, người ấy chính là châu chủ của Linh Châu!"
_____
Trong rừng rậm.
Vân Lạc Phong nhìn thấy hai người kia không còn đi theo mình nữa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Rốt cuộc cũng quẳng được hai người bọn họ."
Không biết có phải vận khí của Vân Lạc Phong quá kém hay không, cô chỉ vừa mới đặt chân tới Thất Châu Đại Lục thôi thì đã gặp phải chuyện như thế rồi.
Đầu tiên là bị người ta hiểu lầm thành sát thủ, sau đó, hai kẻ hiểu lầm mình còn một mực bám sát theo sau....
"Chủ nhân, ta cảm thấy vị tiểu cô nương kia lớn lên cũng không tệ!" từ trong linh hồn bỗng vang lên giọng nói của Tiểu Mạch.
Vân Lạc Phong khẽ nhướng cao một bên mày: "Ngươi đã có tiểu Bạch rồi, còn muốn nhớ thương tới người khác?"
"Chủ nhân, ý của ta là, có thể đem tiểu cô nương kia làm tức phụ cho Tiểu Thụ." Tiểu Mạch cười tủm tỉm nói.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu cười: "Vẫn là bỏ đi! Vừa rồi ngươi nghe thấy hai người bọn họ nói gì sao? Đứa bé gái kia đang bị người ta đuổi ɢɨết, trước khi chúng ta chưa biết được thực lực của kẻ đuổi ɢɨết họ ra sao, thì tốt nhất là đừng nên có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ."
Cô không sợ phiền phức, cũng không sợ nguy hiểm......
Thế nhưng, cô lại không muốn vì một người xa lạ mà để bản thân rơi vào hiểm cảnh.
"Chủ nhân, ta cảm thấy việc chúng ta cần ưu tiên làm hiện giờ, chính là đi tìm Linh Hồn Chi Quả, dù trước đó đã lấy được một quả Linh Hồn Chi Quả từ trong tay Cơ gia, nhưng tính ra vẫn chưa đủ để chữa lành cho tiểu Bạch, chúng ta cần tìm được nhiều Linh Hồn Chi Quả hơn nữa."
"Nếu đã như vậy, thì chúng ta lập tức xuất phát."
Vân Lạc Phong hoạt động hai bả vai một chút, trong đôi mắt đang hơi híp lại chợt lóe lên một tia sáng.
Bên ngoài khu rừng, là một tòa thành cổ.
Tại cổng thành có rất nhiều người đang xếp thành một hàng dài thật dài.
Sau khi Vân Lạc Phong đi tới gần, nhìn một hàng dài trước mặt mà không khỏi phải cau mày lại, tự mình lẩm bẩm: "Trong thành đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại có nhiều người tập trung ở đây thế này?"
Đứng ở phía trước Vân Lạc Phong là một người thanh niên, sau khi hắn ta nghe thấy lời nói lẩm bẩm của Vân Lạc Phong, liền nhịn không được mà quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
"Ngươi không biết có chuyện gì xảy ra thì đến đây góp vui làm gì? Sắp tới đây chính là ngày học viện Tây Châu chiêu sinh, cho nên hiện tại mọi người mới tới đây để báo danh."
Học viện?
Vân Lạc Phong ngẩn ra, ở dị thế đại lục này mà cũng có học viện tồn tại?
"Không biết học viện này có những chỗ nào đặc biệt vậy?" Vân Lạc Phong chần chừ nửa ngày, không ngại làm kẻ dưới học hỏi mà mở miệng hỏi người kia.