Cảnh Giang nghiêm túc gật gật đầu, ánh mắt đầy kiên định: "Được, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm người của mấy gia tộc kia, nếu như bọn họ không thần phục, ta sẽ quyết chiến với bọn họ!"
Dứt lời, Cảnh Giang nhìn Tiêu Như một lần cuối, đáy mắt mang theo một tia quyết tâm, rồi hắn xoay người đi về hướng đại môn phủ thành chủ.
Tiêu Như chăm chú nhìn theo thân ảnh rời đi của Cảnh Giang, khóe môi gợi lên một nụ cười: "Tiềm lực của một người, luôn luôn là nhờ bị bức vào chân tường mới chịu bộc phát ra. Dựa vào thực lực hiện tại của Cảnh Giang mà nói, nếu như hắn đi tìm người của mấy gia tộc kia, thì chắc chắn sẽ khiến sinh mạng của bản thân gặp nguy hiểm. Đến lúc đó, hắn mới có thể bộc phát được tiềm lực của chính mình."
Trong Cảnh Thành này, địa vị của phủ thành chủ đã không còn cao được như trong quá khứ, đặc biệt là sau khi Cảnh Giang ra đời.
Cho nên, Tiêu Như mới muốn cho Cảnh Giang đi thu phục các gia tộc khác, tạo nên một chút thành tựu cho cô ta xem.
"Sư phụ, người đừng trách ta sao quá nhẫn tâm, ta thật sự rất nhớ người khi còn là một nhân vật đứng trên đỉnh cao, giúp người trong thiên hạ chỉ điểm bến mê!"
Ánh mắt Tiêu Như lập lòe, nếu như Cảnh Giang có thể khôi phục lại thực lực như trước kia, thì Tiêu Như này tất nhiên sẽ nguyện ở bên cạnh người cả đời không rời xa.
Ngược lại....
Cô cũng không ngại đích thân mình ɢɨết ૮ɦếƭ Cảnh Giang, để linh hồn của sư phụ một lần nữa đầu thai chuyển thế.
_____
Bên ngoài phủ thành chủ.
Hỏa Hỏa rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Vân Lạc Phong, vẻ sáng ngời trong đôi mắt to của cô bé lúc này thật ảm đạm, ngập tràn bi thương thống khổ.
"Chủ nhân, chúng ta về thôi!"
"Không định nán lại thêm một chút sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt, châm chú mà nhìn Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa cắn cắn môi: "Huynh ấy quên mất muội rồi, lưu lại lâu hơn cũng có ích gì đâu? Chủ nhân, chỉ qua có một kiếp người, mà đã dễ dàng quên hết tất cả mọi thứ như vậy sao?"
Vân Lạc Phong trầm tư suy nghĩ hết nửa ngày, đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn về một mảnh trời xanh thẳm xa xăm: "Nếu như có kiếp sau, dù là biển người mênh ௱ôЛƓ, nhưng khi gặp lại Vân Tiêu, dù chỉ là liếc mắt một cái thôi thì ta cũng có thể nhận ra được chàng!"
Thiên hạ muôn ngàn chúng sinh, duy chỉ có mình Vân Tiêu là có thể mang đến cho cô một cảm giác đặc biệt khác thường.
Cho nên, dù chỉ là liếc mắt, thì cô cũng dám khẳng định mình hoàn toàn có thể nhận ra được chàng.
Hỏa Hỏa cúi đầu, trầm mặc không nói.Đột nhiên, có một bóng người từ trong phủ thành chủ vội vàng đi ra, hùng hổ mà đi trên đường.
Hỏa Hỏa giật mình: "A Diệp? Huynh ấy muốn làm gì thế kia?"
"Không yên tâm sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn Hỏa Hỏa, khóe môi hơi cong lên: "Nếu như muội không yên tâm, ta có thể đưa muội đi xem thử!"
Tâm Hỏa Hỏa bỗng nhiên run lên, cô bé vốn định xoay người bỏ đi, thế nhưng, hành động vừa rồi của Cảnh Giang quá mức khác thường, quả thật là cô bé không cách nào yên tâm được.
"Chủ nhân, muội..... muội muốn đi xem thử!"
Ngàn năm tơ vương, há có thể nói quên liền quên ngay?
Nếu như không nhờ có A Diệp, cô bé cũng không thể nào gặp được chủ nhân.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cho dù Hỏa Hỏa đã nói là sẽ quên hắn ta, nhưng nào có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.
______
Lăng gia.
Hai hộ vệ đang nghiêm túc canh gác trước đại môn, đột nhiên trông thấy Cảnh Giang đang hùng hùng hổ hổ đi tới, khiến cả hai cảm thấy sửng sốt không thôi.
"Thiếu thành chủ, gia chủ nhà ta đang cùng với khách nhân uống trà đàm đạo, xin người đợi ta vào thông báo với gia chủ một tiếng rồi hãy đi vào."
Cảnh Giang hừ lành một tiếng, không thèm để ý đến lời khuyên bảo của hộ vệ giữ cửa, mà mạnh mẽ xông thẳng vào trong.
Hai hộ vệ giữ cửa vội vàng tiến lên chặn Cảnh Giang lại: "Thiếu thành chủ, gia chủ của chúng ta thật sự là đang có việc, xin đợi ta vào bẩm báo rồi người hãy vào!"
"CÚT NGAY!"
Cảnh Giang gầm lên một tiếng, đẩy mạnh hai tên hộ vệ đang cản đường mình ra, mà ngay lúc này, gia chủ Lăng gia đang ở trong đại sảnh tiếp đãi khách nhân của Lăng gia cũng bị kinh động tới.
Gia chủ Lăng gia nhíu mày, rồi quay sang nói cùng với khách nhân: "Ta đi xem thử, rất nhanh sẽ quay lại ngay."
Dứt lời gia chủ Lăng gia liền nhanh chân bước ra khỏi đại sảnh, trùng hợp để ông ta thấy được cảnh tượng Cảnh Giang cường thế đẩy ngã hộ vệ giữ cửa của Lăng gia, tức thì, trong mắt gia chủ Lăng gia liền xẹt qua một tia lãnh lệ.
"Thiếu thành chủ, ngươi tức giận xông thẳng vào Lăng gia ta như thế, không biết là vì nguyên nhân gì?"
Cảnh Giang dừng lại, hắn ta nhìn thẳng vào Lăng gia chủ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: "Ta muốn Lăng gia các ngươi quy thuận ta!"
Lăng gia chủ đầu tiên là vì bất ngờ nên ngẩn ra, sau đó thì ông liền cười phá lên.
"Ha ha.... Ta có nghe lầm không? Ngươi muốn ta quy thuận ngươi? Thiếu thành chủ, ta đây khách sáo với ngươi như vậy, ấy chẳng qua là do nể mặt của thành chủ mà thôi. Bằng không, ngươi cho rằng bản thân ngươi có bản lĩnh gì để ta để ngươi vào mắt hả?"
Cảnh Giang nghe thấy như vậy thì không khỏi có chút phẫn nộ: "Ta không quản nhiều như vậy, ta chỉ biết, hôm nay, ngươi nhất định phải quy thuận ta! Chỉ có ngươi quy thuận ta rồi, Như nhi mới đồng ý gả cho ta!"
Lăng gia chủ cất tiếng nhạo báng: "Mọi người trong Cảnh Thành này đều nói thiếu thành chủ của chúng ta bị một con hồ linh tinh mê hoặc tâm trí. Không tiếc dấn thân vào nguy hiểm mà một mình đi đến Táng Thần Sơn, hiện tại xem ra, quả thật là đúng như lời đồn! Chỉ vì một nữ nhân mà dám đến Lăng gia ta gây sự, ngươi có từng xem xét qua thực lực của mình tới đâu hay chưa?"
"Ngươi không được phép nói xấu về Như nhi! Muội ấy là nữ nhân tốt nhất trong thiên hạ này! Tất cả các ngươi không có ai hiểu con người của muội ấy như thế nào cả!" Cảnh Giang giận tím mặt, hắn quyết không cho bất cứ kẻ nào lăng nhục Như nhi của hắn.
"Như nhi không chê thực lực của ta yếu kém, một lòng một dạ đi theo ta, dựa vào diện mạo và năng lực của Như nhi mà nói, muội ấy hoàn toàn có thể dễ dàng tìm được một nam nhân khác tốt hơn ta, thế nhưng muội ấy vẫn lựa chọn ở bên ta! Vì Như nhi, đừng nói là bắt Lăng gia của ngươi quy thuận, cho dù có bắt ta xuống địa ngục, ta cũng sẽ lập tức nhảy vào!"
Lăng gia chủ lạnh lùng nói: "Muốn bắt Lăng gia ta quy thuận? Không có dễ vậy đâu! Không phải chỉ mình ngươi nói là được! Hiện giờ, là do ngươi tự mình đến đây sinh sự với Lăng gia ta, dù sao này khi thành chủ trở về, thì đạo lý cũng nằm ở phía Lăng gia ta! Người đâu! Lập tức đánh tên tiểu tử này một trận thật nặng cho ta!"
"Dạ, gia chủ!"
Nháy mắt, sân viện vốn trống rỗng lại đột nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, những người đó vừa hung hãn vừa lao nhanh về phía Cảnh Giang, từng quyền lại từng quyền nện xuống người hắn ta.
Cảnh Giang có cảm giác như thân thể của mình đang bị người ta dùng 乃úa nện vào vậy, đau đớn khó chịu vô cùng, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mong mỏi của Tiêu Như, hắn ta chỉ đành cố gắng tiếp tục chịu đựng.
Vì Như nhi, hắn không thể bỏ cuộc!
Bốp!
Bốp! Bốp! Bốp!Hộ vệ Lăng gia tay đấm chân đá lên người Cảnh Giang liên hồi, Cảnh Giang lại chỉ có thể dùng tay bảo vệ những vị trí trí mạng trên người mình, hai hàm răng cắn chặt, không kêu lên một tiếng.
"Chủ nhân!"
Mắt thấy Cảnh Giang sắp bị người ta đánh đến ૮ɦếƭ, khuôn mặt nhỏ của Hỏa Hỏa liền biến sắc, tái nhợt đến không còn giọt máu nào.
Hỏa Hỏa định xông ra, thì Vân Lạc Phong lại vươn tay, kéo cô bé lại.
"Muội thật sự muốn đi à? Cho dù lúc này muội có cứu hắn, hắn ta cũng sẽ không cảm kích muội đâu! Nói không chừng lại còn trách muội xen vào chuyện của người khác!"
Hỏa Hỏa khựng lại, rồi lắc đầu cười khổ: "Chủ nhân, muội chỉ cần nhớ lại những ngày tháng vui vẻ ở cạnh huynh ấy, thì muội liền không cách nào thờ ơ mặc kệ được. Huynh ấy không cảm kích cũng được, trách muội xen vào việc của người khác cũng được, muội cũng không muốn huynh ấy ૮ɦếƭ, không hơn không kém!"
Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Hỏa liền ngập tràn thần sắc kiên định, đi thẳng vào sân viện Lăng gia.
"Dừng tay!"
Một âm thanh non nớt đáng yêu vang lên, làm chấn động toàn bộ trên trên dưới dưới Lăng gia, tất cả mọi người đều dừng lại động tác, khó hiểu mà quay sang nhìn về phía Hỏa Hỏa.
"Tại sao lại là ngươi!" Cảnh Giang phẫn nộ quát lên: "Ta không cần ngươi xen vào việc của ta, mau cút đi!"
Hỏa Hỏa không đáp lại lời Cảnh Giang, đôi mắt to tròn sáng ngời của cô bé lúc này đang nhìn Lăng gia chủ: "Có thể thả hắn ra không?"
Đáy mắt Lăng gia chủ bỗng xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, khóe môi câu lên một nụ cười tươi: "Thả hắn? Không phải là không được! Bất quá, ta có một điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
"Ta muốn ngươi là thê tử nuôi từ nhỏ cho con trai ta!"
Chặc chặc, đứa bé lớn lên xinh đẹp đáng yêu như thế thật là hiếm có, con trai nhà mình hiện giờ mới được mười tuổi, mà đã thích đùa giỡn với nha hoàn, nếu đem tiểu nha đầu này đến con trai, nó nhất định là sẽ rất vui vẻ.
Hỏa Hỏa mỉm cười.
Nụ cười của Hỏa Hỏa vô cùng hoạt bát đáng yêu, nhưng trong đôi mắt cô bé lại ẩn hiện tia âm trầm lạnh lẽo.
"Có biết tại sao vừa rồi ta lại hỏi ý kiến của ngươi không? Bởi vì chuyện này là do Cảnh Giang hắn sai trước, ta không muốn động thủ với các ngươi, cho nên mới hỏi ngươi thả hắn ra được không, thế nhưng.... Ngươi lại bắt ta làm thê tử nuôi từ nhỏ của con trai ngươi, vậy cũng phải xem thử xem con trai ngươi có mạng mà hưởng thụ cái phúc này hay không trước đã!"
Trên mặt Hỏa Hỏa tràn đầy khí phách, cô bé hất nhẹ cằm, nhìn vào Lăng gia chủ đang đứng trước mặt.
Lăng gia chủ ngây ngẩn cả người.
Nha đầu này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng sáu bảy tuổi, tại sao lời nói khi thốt ra lại chẳng hợp với số tuổi và vẻ ngoài của nó như vậy?
"Thả hắn! Bằng không, đừng trách sao ta không khách sáo!" Hỏa Hỏa lạnh giọng quát.
"Ha ha..." Lăng gia chủ hồi thần lại, cười lạnh một tiếng: "Ta đây cũng muốn chống mắt lên xem thử, một con tiểu nha đầu như ngươi thì có thể không khách sáo như thế nào với ta!"
Ầm!
Lời nói của Lăng gia chủ còn chưa dứt, thì một đạo hồng quang chợt lóe lên, ông ta không kịp phản ứng gì thì quyền nhỏ của Hỏa Hỏa đã đánh trúng иgự¢ ông ta rồi.
Ngay tức khắc, cả người Lăng gia chủ bị đánh văng ra sau, đập thật mạnh vào thân cây cột lớn.
"Gia chủ..."
Mọi người vội chạy đến bên cạnh Lăng gia chủ, đỡ ông ta đứng dậy khỏi mặt đất.
Lăng gia chủ lau đi vết máu trên khóe miệng, đáy mắt trầm xuống, cất giọng nói lạnh lùng: "Nha đầu thúi, ngươi đã dám động thủ với ta, vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Người đâu, lập tức bắt con tiểu nha đầu này lại cho ta!"
Âm!!
Chớp mắt sau đó, lửa giận trên người Hỏa Hỏa bỗng cháy lên dữ dội, ngọn lửa đỏ rực phiêu tán quấn quanh người Hỏa Hỏa, khí phách mà oai nghi.
Hộ vệ Lăng gia không dám manh động, chỉ có thể duy trì một khoảng cách đủ xa, cầm kiếm trong tay chĩa về phía Hỏa Hỏa mà uy ђเếק...
"Xảy ra chuyện gì?"
Một giọng nói già nua đột ngột vang lên, dường như còn mang theo sự áp bách cường đại, bất giác khiến tâm người ta phải run lên.
Vân Lạc Phong nheo lại hai mắt, nương theo tiếng nói nhìn lại, liền thấy ngay một lão giả đang từ trong đại sảnh bước ra.
Lão giả này khoác trên người một bộ trường bào khá rộng, mặt mày thì lồi lõm xấu xí, nhìn có vẻ khá đáng sợ.
Chẳng qua khí thế của lão ta quả thật là đủ cường đại để khiến người ta run sợ, ngay cả Vân Lạc Phong cũng không khỏi phải nhíu mày.
"Hỏa Hỏa, trở về!"Sau khi Vân Lạc Phong cảm nhận được sự uy ђเếק mà lão giả này mang đến, cô liền quát to lên một tiếng.
Hỏa Hỏa ngẩn người, cô bé xoay người muốn quay trở lại bên cạnh Vân Lạc Phong, thì đột nhiên, lão giả kia lại bất ngờ động thủ.
"Các ngươi đến quấy rầy ta và Lăng gia chủ trò chuyện, chẳng lẽ cứ như vậy mà muốn bỏ đi?"
"Hỏa Hỏa!"
Thấy bàn tay lão giả kia đánh về phía Hỏa Hỏa, Vân Lạc Phong chưa kịp suy nghĩ đã phóng mình lao tới.
Đáng tiếc, cô vẫn chậm một bước.
Lão giả kia đã xuất hiện ngay sau lưng Hỏa Hỏa, trong lòng bàn tay một mang theo một lực lượng mạnh mẽ đáng sợ.
Ầm!
Ngay thời điểm mà một chưởng của lão giả kia chỉ còn cách người Hỏa Hỏa trong gan tấc, thì từ trên người Cảnh Giang bỗng nhiên bộc phát ra một lực lượng vô cùng cường hãn.
Cổ lực lượng này so với lão giả kia còn mạnh hơn đến vài phần, thành công đem lão giả kia bức lui về sau tận mấy bước.
"Thành công rồi?"
Ẩn thân trong chỗ tối, Tiêu Như cảm thấy trong lòng vui vẻ vô cùng, thế nhưng, cô ta nghĩ đến Cảnh Giang là vì cứu Hỏa Hỏa nên mới bộc phát ra tiềm lực, thì sự vui vẻ vừa xuất hiện liền biến mất vô tung vô ảnh.
Xong....
Tiêu Như lại thầm nghĩ, chỉ cần Cảnh Giang có thể khôi phục lại thực lực, thì tất cả những gì mà cô ta làm đều đáng giá.
Nụ cười lại lần nữa hiện lên trên mặt Tiêu Như, càng lúc càng tươi, càng lúc càng vui vẻ, cho đến một khắc nọ, nó bỗng nhiên cứng đờ lại như hóa đá.
Tiêu Như không dám tin mà liên tục dụi dụi hai mắt mình, cảm thấy kinh ngạc không thôi, cả người cũng run lên bần bật.
Sao có thể như thế?
Không thể nào! Không có khả năng!
Tất cả những gì mình nhìn thấy đều là giả!
Trong sân viện Lăng gia.
Cảnh Giang nhìn thấy từ trong người mình có một đạo thân ảnh chui ra, ngay lập tức bị dọa cho choáng váng.
Người kia cũng mang một khí chất như thư sinh.
Tuy nhiên, so với Cảnh Giang, người nam nhân này lại càng thêm ôn nhuận nho nhã, mày kiếm nhiễm thanh sương, một thân khí thế trên người mang lại cho người ta cái cảm giác dù cho đang nói cười vui vẻ thì hắn vẫn có thể nắm giữ sinh tử của ngàn vạn người.
Ánh mắt của nam nhân này nhìn Hỏa Hỏa đầy thâm tình, khóe môi nở một nụ cười ôn nhu khe khẽ.
"Hỏa Hỏa, đã lâu không gặp, xem ra cuối cùng muội cũng chờ được người mà muội muốn chờ rồi!"
Thời khắc này, nước mắt của Hỏa Hỏa đã rơi đầy trên mặt, khuôn mặt nhỏ non nớt bị ướt sũng bởi nước mắt của chính mình: "A Diệp.... Rốt cuộc muội cũng được gặp lại huynh rồi!"
Chia cách nhau suốt một ngàn năm, một lần nữa tương ngộ, lại là trong tình huống thế này....
"Hỏa Hỏa, năm đó, vì bất đắc dĩ cho nên huynh mới phải rời xa muội, rồi lại ngoài ý muốn mà tang thân trên một đỉnh núi. Vì muốn bảo tồn chút linh hồn này, huynh đã sử dụng hết tất cả lực lượng còn sót lại của mình, chính là vì hy vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy muội thêm lần nữa. Nếu không phải Cảnh Giang tình cờ xuất hiện, thì linh hồn của huynh hiện tại vẫn còn ở lại trên đỉnh núi kia, càng không có cơ hội được gặp lại muội như bây giờ."
Trong đôi mắt ôn nhuận của nam nhân chỉ phản chiếu lại có mỗi hình bóng của Hỏa Hỏa, ngữ khí khi nói của hắn thập phần dịu dàng: "Trước đó, linh hồn của huynh vẫn luôn trú ngụ trong cơ thể của Cảnh Giang, cũng thuận tiện khôi phục lại một chút thực lực của mình, chính là để chờ đến ngày muội xuất hiện. Huynh vốn dĩ chỉ định lén nhìn muội một lần, rồi sẽ đi chuyển thế, nhưng ai có ngờ...."
"A DIỆP! TÊN KHỐN KIẾP NHÀ NGƯƠI!"
Hỏa Hỏa lao vọt đến trước mặt nam nhân, nắm tay nhỏ hung hăng từng quyền từng quyền đánh lên lòng иgự¢ hắn ta, tiếng nói vì gào lên quá to mà có phần khàn khàn: "Nếu như không phải ta gặp nguy hiểm, thì có phải ngươi định vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện có phải không? Ngươi nhìn thấy ta bị người ta ức ђเếק, nhìn thấy ta đau lòng thương tâm đến muốn ૮ɦếƭ, nhưng ngươi một mực không chịu xuất hiện là sao hả?"
Chẳng trách....
Chẳng trách mình lại cảm nhận được hơi thở của A Diệp từ trên người Cảnh Giang.
Thì ra là vì linh hồn của A Diệp đem thân thể của Cảnh Giang xem như phòng trọ mà trú ngụ lại.
Thì ra hết thảy mọi chuyện đều là do mình hiểu lầm!
A Diệp không có quên mình, không có thay lòng đổi dạ! Là do chính mình hiểu lầm người khác là A Diệp.
"Hỏa Hỏa!" nam nhân nắm lấy nắm tay nhỏ của Hỏa Hỏa, giọng nói lại càng thêm dịu dàng ôn nhu: "Chuyện này xác thật là lỗi của huynh, huynh chỉ là không muốn để muội nhìn thấy huynh như hiện giờ, lại không ngờ được rằng sẽ khiến muội thương tâm như thế, là huynh sai rồi...."
Tiếng khóc của Hỏa Hỏa chợt dừng lại, cô bé ngẩng mặt lên với đôi mắt đang ௱ôЛƓ lung đẫm lệ, đôi con ngươi trong trẻo sáng ngời phản chiếu lại ảnh ngược của nam nhân.
"A Diệp, muội nhớ huynh...."
Nam nhân vỗ vỗ bờ vai nhỏ bé của Hỏa Hỏa, rồi từ từ nhìn về phía lão giả kia, ánh mắt ngay lập tức liền trở nên lạnh lẽo đầy lệ khí: "Tự phế thực lực, sau đó rời khỏi nơi này! Bằng không, ta lập tức ɢɨết ngươi!"
Lão giả kia tức thì liền biến sắc, lão ta bỗng cảm thấy có chút sợ hãi mà nhìn nam nhân ôn tồn lễ độ trước mặt, tâm bỗng treo cao, nói: "Chuyện này không có liên quan gì đến ta, các ngươi muốn tính sổ thì đi mà tìm người của Lăng gia tính sổ, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi!"
"Hôi Nhất đại nhân, người không làm như vậy được!" Lăng gia chủ vừa nghe lão giả nói vậy thì cả khuôn mặt liền biến sắc: "Người không phải là muốn bao vây diệt trừ Quỷ đế hay sao? Thực lực của Lăng gia ta không tệ, nhất định có thể giúp người một tay, cầu xin người hay ra tay cứu Lăng gia ta!"
Quỷ đế?
Ầm!
Khí thế trên người Vân Lạc Phong bỗng nhiên kích phát một cách mạnh mẽ ra bên ngoài, đôi con ngươi tà khí lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng gia chủ, hỏi: "Các ngươi vừa mới nhắc tới Quỷ đế?"
Lăng gia chủ ngẩn người, hoàn toàn không hiểu Vân Lạc Phong đột ngột hỏi như thế là có ý gì?
"Quỷ đế theo như lời ngươi nói, có phải là một nam nhân trẻ tuổi hay không?"
Lăng gia chủ nhìn Vân Lạc Phong, đáp: "Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe đồn Quỷ đế luôn mang một chiếc mặt nạ trên mặt, chưa có một người nào nhìn thấy được diện mạo thật sự của hắn ta."
Mặt nạ?
Ánh mắt Vân Lạc Phong liền tối sầm lại, khóe môi chợt kéo lên một nụ cười âm hàn tà khí cực điểm.
"Ta mặc kệ Quỷ đế mà các ngươi nói tới là người nào, ta chỉ biết, ngươi đã nhắc đến cái tên Quỷ đế này mà thôi! Lại còn tuyên bố là muốn bao vây diệt trừ Quỷ đế! Chỉ dựa vào điểm này, đã đủ để các ngươi ૮ɦếƭ rồi!"
Vân Lạc Phong không biết Quỷ đế theo như lời bọn họ nói có phải là Vân Tiêu hay không?
Thế nhưng, cô thà rằng ɢɨết lầm một vạn, cũng không thể để sót một kẻ muốn làm hại Vân Tiêu.
"A Diệp!" Hỏa Hỏa nâng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình lên, nói: "Nếu huynh muốn muội tha thứ cho huynh, vậy huynh mau giúp muội ɢɨết hết đám người này đi!"
Lão giả Hôi Nhất cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người nam nhân, liền sợ đến mức mặt già tái nhợt, hoảng sợ kêu lên: "Không, ngươi không thể...."
Vụt!
Lời còn chưa nói hết, thì ngón tay của nam nhân đã vươn ra, nhẹ nhàng chỉ về hướng của lão giả.
Nháy mắt, yết hầu của lão giả tê rần, máu tươi bắn ra hệt như cột máu, trong tích tắc thôi mà đã nhuộm đỏ cả mặt đất.
Lão ta trừng lớn hai mắt, rồi thân mình ngã xuống đất một cái phịch thật mạnh.
"Xong rồi!" nam nhân quay đầu, ánh mắt đầy sủng nịnh mà nhìn Hỏa Hỏa: "Hài lòng không? Nếu còn chưa hài lòng, thì muội cứ việc mở miệng, chỉ cần là yêu cầu do muội đưa ra, huynh đều sẽ thực hiện."
Hỏa Hỏa cắn cắn môi: "Muội muốn huynh vĩnh viễn ở bên cạnh muội, huynh có làm được không?"
Nam nhân chợt ngẩn ra, sau đó lại cười khổ: "Huynh đã ૮ɦếƭ rồi! Hiện giờ huynh chẳng qua chỉ là một linh hồn mà thôi, huynh cần phải đi chuyển thế làm người!"
"Không muốn, không muốn! Muội không cho huynh đi!" Hỏa Hỏa vội vàng nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, tỷ nhất định là có cách có thể giúp cho linh hồn của A Diệp bảo tồn vĩnh viễn, phải không?"
Vân Lạc Phong trầm mặc.
Nhìn thấy biểu tình trầm mặc của Vân Lạc Phong, tâm của Hỏa Hỏa bỗng nhấc lên, cuối cùng, nước mắt không thể kiềm chế được nữa mà chảy xuôi xuống.
"A đầu ngốc!" nam nhân giơ ngón tay lên, vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Hỏa Hỏa, rồi mỉm cười mà nói: "Cho dù hiện tại huynh có thể ở lại thì sao chứ? Cũng đâu có cách nào cưới muội làm thê tử được! Hỏa Hỏa, muội đợi huynh thêm hai mươi năm, hai mươi năm sau, huynh sẽ đến tìm muội...."
"Lỡ như... Lỡ như sau khi huynh chuyển thế rồi, lại quên mất muội thì phải làm sao?" Hỏa Hỏa cúi đầu, nói lí nhí.
"Sẽ không!"
Ánh mắt của nam nhân vạn phần kiên định: "Dù huynh có quên bất cứ người nào, thì cũng tuyệt đối không quên muội! Hỏa Hỏa, sau này muội đừng để bản thân dễ dàng bị lừa như vậy nữa! Muội phải nhớ kỹ, người không quen biết muội, thì chắc chắn không phải là huynh! Bởi vì muội đã sớm khắc sâu vào linh hồn của huynh rồi, huynh làm sao có thể quên được muội kia chứ?"
"Được!" hai mắt Hỏa Hỏa lúc này mới sáng ngời rực rỡ trở lại: "Muội chờ huynh, bất luận là bao nhiêu năm, muội cũng chờ huynh!"
Cô bé đã đợi Vân Lạc Phong hết mấy ngàn năm, lại đợi thêm A Diệp một ngàn năm, bây giờ chỉ đợi thêm hai mươi năm nữa thôi, có đáng là gì đâu chứ.
"A đầu ngốc, tuy rằng muội đã sống mấy ngàn năm, nhưng mà hình dáng bên ngoài của muội vẫn còn quá nhỏ, huynh thật hy vọng muội có thể lớn nhanh lên một chút, như vậy, chúng ta cũng có thể thành thân sớm hơn!" nam nhân sủng nịnh vuốt ve đầu của Hỏa Hỏa, rồi lưu lại trên tóc của cô bé một nụ hôn thâm tình: "Nếu như muội không có cách nào tiếp tục lớn lên được nữa cũng không sao! Cho dù huynh có phải bị người đời mắng nhiếc, thì huynh nhất định cũng sẽ cưới muội!"
Hỏa Hỏa cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, rồi lâm vào trầm tư.
Bỗng nhiên, vào lúc này, một đạo thân ảnh thất tha thất thỉu chạy vào từ bên ngoài sân viện Lăng gia.
Sắc mặt Tiêu Như trắng bệch như tờ giấy, thân mình run rẩy không thôi, đôi mắt tràn đầy ghen ghét của cô ta như muốn bốc lửa, hận không thể lập tức đem Hỏa Hỏa đi bầm thây vạn đoạn.
"Như nhi!"
Nhìn thấy Tiêu Như xuất hiện, trong lòng Cảnh Giang vô cùng vui vẻ, lập tức nhanh chân đi đến bên cạnh cô ta, đưa tay về phía trước, muốn đỡ lấy người của Tiêu Như.
"Muội không sao chứ? Như nhi."
"Cút ngay!" Tiêu Như hung hăng đẩy mạnh Cảnh Giang ra, chán ghét mà nổi giận đùng đùng: "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi mà chạm vào ta, thật là kinh tởm!"
Cảnh Giang sửng sốt.
Hắn không thể tin được, Nhu nhi luôn dịu dàng như nước của hắn, lại nói ra những lời nói như vậy với hắn ta.