Thế nhưng, cô thà rằng ɢɨết lầm một vạn, cũng không thể để sót một kẻ muốn làm hại Vân Tiêu.
"A Diệp!" Hỏa Hỏa nâng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình lên, nói: "Nếu huynh muốn muội tha thứ cho huynh, vậy huynh mau giúp muội ɢɨết hết đám người này đi!"
Lão giả Hôi Nhất cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người nam nhân, liền sợ đến mức mặt già tái nhợt, hoảng sợ kêu lên: "Không, ngươi không thể...."
Vụt!
Lời còn chưa nói hết, thì ngón tay của nam nhân đã vươn ra, nhẹ nhàng chỉ về hướng của lão giả.
Nháy mắt, yết hầu của lão giả tê rần, máu tươi bắn ra hệt như cột máu, trong tích tắc thôi mà đã nhuộm đỏ cả mặt đất.
Lão ta trừng lớn hai mắt, rồi thân mình ngã xuống đất một cái phịch thật mạnh.
"Xong rồi!" nam nhân quay đầu, ánh mắt đầy sủng nịnh mà nhìn Hỏa Hỏa: "Hài lòng không? Nếu còn chưa hài lòng, thì muội cứ việc mở miệng, chỉ cần là yêu cầu do muội đưa ra, huynh đều sẽ thực hiện."
Hỏa Hỏa cắn cắn môi: "Muội muốn huynh vĩnh viễn ở bên cạnh muội, huynh có làm được không?"
Nam nhân chợt ngẩn ra, sau đó lại cười khổ: "Huynh đã ૮ɦếƭ rồi! Hiện giờ huynh chẳng qua chỉ là một linh hồn mà thôi, huynh cần phải đi chuyển thế làm người!"
"Không muốn, không muốn! Muội không cho huynh đi!" Hỏa Hỏa vội vàng nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, tỷ nhất định là có cách có thể giúp cho linh hồn của A Diệp bảo tồn vĩnh viễn, phải không?"
Vân Lạc Phong trầm mặc.
Nhìn thấy biểu tình trầm mặc của Vân Lạc Phong, tâm của Hỏa Hỏa bỗng nhấc lên, cuối cùng, nước mắt không thể kiềm chế được nữa mà chảy xuôi xuống.
"A đầu ngốc!" nam nhân giơ ngón tay lên, vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Hỏa Hỏa, rồi mỉm cười mà nói: "Cho dù hiện tại huynh có thể ở lại thì sao chứ? Cũng đâu có cách nào cưới muội làm thê tử được! Hỏa Hỏa, muội đợi huynh thêm hai mươi năm, hai mươi năm sau, huynh sẽ đến tìm muội...."
"Lỡ như... Lỡ như sau khi huynh chuyển thế rồi, lại quên mất muội thì phải làm sao?" Hỏa Hỏa cúi đầu, nói lí nhí.
"Sẽ không!"
Ánh mắt của nam nhân vạn phần kiên định: "Dù huynh có quên bất cứ người nào, thì cũng tuyệt đối không quên muội! Hỏa Hỏa, sau này muội đừng để bản thân dễ dàng bị lừa như vậy nữa! Muội phải nhớ kỹ, người không quen biết muội, thì chắc chắn không phải là huynh! Bởi vì muội đã sớm khắc sâu vào linh hồn của huynh rồi, huynh làm sao có thể quên được muội kia chứ?"
"Được!" hai mắt Hỏa Hỏa lúc này mới sáng ngời rực rỡ trở lại: "Muội chờ huynh, bất luận là bao nhiêu năm, muội cũng chờ huynh!"
Cô bé đã đợi Vân Lạc Phong hết mấy ngàn năm, lại đợi thêm A Diệp một ngàn năm, bây giờ chỉ đợi thêm hai mươi năm nữa thôi, có đáng là gì đâu chứ.
"A đầu ngốc, tuy rằng muội đã sống mấy ngàn năm, nhưng mà hình dáng bên ngoài của muội vẫn còn quá nhỏ, huynh thật hy vọng muội có thể lớn nhanh lên một chút, như vậy, chúng ta cũng có thể thành thân sớm hơn!" nam nhân sủng nịnh vuốt ve đầu của Hỏa Hỏa, rồi lưu lại trên tóc của cô bé một nụ hôn thâm tình: "Nếu như muội không có cách nào tiếp tục lớn lên được nữa cũng không sao! Cho dù huynh có phải bị người đời mắng nhiếc, thì huynh nhất định cũng sẽ cưới muội!"
Hỏa Hỏa cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, rồi lâm vào trầm tư.
Bỗng nhiên, vào lúc này, một đạo thân ảnh thất tha thất thỉu chạy vào từ bên ngoài sân viện Lăng gia.
Sắc mặt Tiêu Như trắng bệch như tờ giấy, thân mình run rẩy không thôi, đôi mắt tràn đầy ghen ghét của cô ta như muốn bốc lửa, hận không thể lập tức đem Hỏa Hỏa đi bầm thây vạn đoạn.
"Như nhi!"
Nhìn thấy Tiêu Như xuất hiện, trong lòng Cảnh Giang vô cùng vui vẻ, lập tức nhanh chân đi đến bên cạnh cô ta, đưa tay về phía trước, muốn đỡ lấy người của Tiêu Như.
"Muội không sao chứ? Như nhi."
"Cút ngay!" Tiêu Như hung hăng đẩy mạnh Cảnh Giang ra, chán ghét mà nổi giận đùng đùng: "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi mà chạm vào ta, thật là kinh tởm!"
Cảnh Giang sửng sốt.
Hắn không thể tin được, Nhu nhi luôn dịu dàng như nước của hắn, lại nói ra những lời nói như vậy với hắn ta.
Lăng gia chủ hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
“Ở… Ở Phượng Hoàng Sơn.”
Phượng Hoàng Sơn?
Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, nói: “Hỏa Hỏa, chúng ta đi.”
Nói xong, nàng lập tức rời đi.
Hỏa Hỏa cũng phục hồi lại tinh thần, vội vội vàng vàng đi theo phía sau Vân Lạc Phong…
“Như nhi.”
Cảnh Giang lại chạy đến trước mặt Tiêu Như, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, nói: “Ta… Ta không ngại nàng coi ta thành người khác. Hiện tại, nàng có thể trở về phủ thành chủ với ta hay không?”
“Cút ngay!” Tiêu Như dùng sức đẩy Cảnh Giang ra, phẫn nộ đứng lên: “Ngươi cho rằng lúc trước vì sao ta lại tiếp cận ngươi? Bất quá ta coi ngươi trở thành sư phụ của ta, nếu không với thực lực và thiên phú của ngươi, dựa vào cái gì có được sự ưu ái của ta?”
Sắc mặt của Cảnh Giang càng thêm tái nhợt, vô cùng bi thương nhìn Tiêu Như.
“Lúc trước nàng không phải nói như vậy. Nàng đã nói, nàng yêu chính con người của ta, không phải vì thứ gì khác.”
Tiêu Như cười nhạo báng: “Đó là bởi vì ta coi ngươi trở thành sư phụ. Cho rằng một ngày nào đó ngươi sẽ trở nên cường đại. Ai biết được ngươi căn bản không phải là hắn! Ngươi vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt được thành tựu như sư phụ! Cảnh Giang, ngươi không cần nằm mơ, ngươi cho rằng vì sao ta muốn để ngươi đi Táng Thần Sơn? Ngươi lại cho rằng vì sao ta phải để ngươi tới tìm các đại gia tộc gây phiền toái? Đó là bởi vì ta muốn lúc ngươi đối mặt với nguy hiểm, có thể đột phá thực lực!”
Thân thể Cảnh Giang hơi lay động, hắn lắc đầu, không thể tin được toàn bộ những gì mà chính mình đã nghe được!
“Như Nhi, nàng gạt ta, nàng không phải là người như vậy, nhất định nàng đang lừa ta…”
“Lừa ngươi?” Tiêu Như lạnh lùng cười: “Ngươi xứng sao?”
Ba chữ cuối cùng của nàng, giống như một đòn cuối cùng đánh sập Cảnh Giang, cuối cùng thân thể của hắn cũng không chống đỡ được nữa, phịch một tiếng, ngã ngồi xuống đất.
Thì ra ở trong cảm nhận của Tiêu Như, ngay cả tư cách để nàng lừa gạt mình cũng không có.
Buồn cười chính mình còn vì nàng liều mạng như thế…
Cảnh Giang mỉm cười rồi đột nhiên khóc lên, tiếng khóc kia càng ngày càng lớn vang vọng trong toàn bộ sân viện của Lăng gia, thật ra cũng khiến người đồng tình vạn phần.
Tiêu Như thất tha thất thểu đi ra ngoài cửa, không hề có để ý tới ở phía sau trên khuôn mặt Cảnh Giang tái nhợt mang theo sự tuyệt vọng.
Bây giờ nàng chẳng những chỉ là phế vật, còn vĩnh viễn cũng không thể có được tâm của sư phụ, như vậy nàng đoạt xá nhiều như thế thì có ý nghĩa gì?
Không bằng, đời này nàng an tĩnh già đi, nhớ lại tất cả các ký ức rồi chuyển thế làm người, có lẽ sẽ không thống khổ như vậy…
…
Dưới chân Phượng Hoàng Sơn một thị trấn nhỏ chất phác.
Trấn nhỏ vốn dĩ an tĩnh, bây giờ lại có rất nhiều người thường xuyên lui tới, nghe bọn họ nói chuyện, có thể nghe ra, bọn họ đều vì muốn bao vây diệt trừ Quỷ Đế mà đến.
Lúc này, ở một góc nhỏ của quán trà trong trấn nhỏ, thiếu nữ bạch y nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, lẳng lặng nghe âm thanh ồn ào xung quanh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không có cảm xúc gì.
Nàng giống như đang đứng ngoài cuộc, vân đạm phong khinh.
“Cô nương, một mình ngươi tới nơi này cũng muốn bao vây diệt trừ Quỷ Đế sao?”
Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía trước truyền đến.
Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, liếc về phía nam tử đang mở miệng nói chuyện.
Nam tử cũng thật không khách khí, tự mình ngồi xuống trước mặt Vân Lạc Phong, hơn nữa còn tự rót cho mình một ly trà, trên khuôn mặt tuấn lãng nở một nụ cười soái khí.
“Rốt cuộc vì sao Quỷ Đế này lại trêu chọc nhiều người tức giận như vậy?” Ánh mắt Vân Lạc Phong hơi lóe, mở miệng dò hỏi: “Khiến cho nhiều người tới bao vây diệt trừ hắn như vậy?”
“Chuyện này…” Nam nhân sờ gáy: “Hình như là bởi vì Quỷ Đế diệt Vô Cực Môn, cho nên có rất nhiều người muốn bao vây diệt trừ hắn. Ta chỉ muốn tới tham gia náo nhiệt, thuận tiện tăng thực lực lên một chút, ha ha.”
“Vô Cực Môn? Vì sao hắn phải diệt Vô Cực Môn?”
Vân Lạc Phong lại uống một ngụm nước trà nữa, hỏi.
Nam nhân suy nghĩ, trả lời: “Ta nghe nói, ngày đó có một tòa di tích được khai quật, Quỷ Đế và người của mấy thế lực lớn đều nghe tiếng đi tới đó nhưng bảo vật trân quý nhất trong di tích là kính Hư Không bị Quỷ Đế cầm đi. Vì thế cho nên mấy thế lực lớn phẫn nộ hạ lệnh đuổi ɢɨết hắn.”
Kính Hư Không?
Nếu nói lúc đầu, Vân Lạc Phong còn không xác định Quỷ Đế ở đại lục này có phải chính là Vân Tiêu hay không? Bây giờ nghe được lời của nam nhân này thì nàng xác định trăm phần trăm đích rồi.
Nguyên nhân không phải vì hắn mà bởi vì kính Hư Không còn đang ở trong tay của nàng.
“Nếu kính Hư Không này do Quỷ Đế lấy được, vật tất nhiên cũng sẽ thuộc về hắn, những thế lực khác lại có tư cách gì đuổi ɢɨết hắn?” Vân Lạc Phong cười lạnh, châm chọc nói.
Nam nhân bị lời nói của nàng làm hoảng sợ, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không còn kịp rồi.
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt mọi người trong quán trà đều dừng ở trên mặt Vân Lạc Phong.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Nam nhân tuấn lãng vội vàng đứng lên, áy náy nói: “Vị bằng hữu này của ta không biết nguyên do mọi chuyện mới có thể nói không lựa lời như vậy, vẫn hy vọng các vị tha thứ cho nàng lần này.”
“Hừ!”
Trên chỗ ngồi chính giữa quán trà, một lão giả hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía Vân Lạc Phong.
“Cô nương, ngươi nên biết có chuyện có thể nói nhưng cũng có chuyện không thể nói! Quỷ Đế vốn chính là sai lầm một phương! Kính Hư Không do hắn lấy được thì như thế nào? Hắn cũng sẽ không sử dụng kính Hư Không, hoàn toàn là chiếm hầm cầu không ị phân! Huống chi, Quỷ Đế không thuộc về Tây Châu, dựa vào cái gì lấy đi vật phẩm của Tây Châu?”
“Không sai, Quỷ Đế chính là tội ác tày trời. Cho dù lúc trước người của mấy thế lực lớn đuổi ɢɨết hắn, hắn cũng không nên ɢɨết người của Vô Cực Môn, hơn nữa người của Vô Cực Môn chỉ đuổi ɢɨết hắn nhưng vẫn chưa ɢɨết hắn, hắn dựa vào cái gì diệt Vô Cực Môn?”
“Cô nương, ngươi mở miệng nói chuyện vì Quỷ Đế, có phải là người của Quỷ Đế hay không? Nếu ngươi là người của Quỷ Đế, bây giờ chúng ta sẽ lập tức ɢɨết ngươi!”
Nam tử càng thêm nôn nóng, không ngừng giải thích cho Vân Lạc Phong, lại quay sang mọi người, áy náy nói: “Nàng là sư muội của ta, cũng không quen biết Quỷ Đế. Lần này nàng tò mò nên mới tới nơi này với ta, có chút không rõ tình huống. Xin các vị tiền bối đừng so đo với nàng.”
“Nế mặt mũi của ngươi, ta tạm thời tha cho sư muội của ngươi. Nếu lại có lần sau, đừng trách ta không khách khí!” Lão giả hừ một tiếng, tức giận nói.
Ở trong mắt bọn họ, Quỷ Đế vốn chính là người đáng ૮ɦếƭ, ai cho phép hắn lấy đi kính Linh Thiên? Kính Hư Không kia thuộc về Tây Châu, hắn là một ngoại nhân, lại có tư cách gì mà lấy đi?
“Ta kể cho ngươi một chuyện xưa.” Vân Lạc Phong mỉm cười, nhìn phía nam nhân đang ngồi trước mặt, nhếch môi nói: “Đã từng, có một tên tội phạm ɢɨết người, bị phán quyết tử hình! Nguyên nhân là người phạm nhân kia ɢɨết ૮ɦếƭ người muốn ɢɨết hắn! Hắn xuất phát từ tự vệ, lỡ tay ɢɨết ૮ɦếƭ đối phương, kết quả khiến cho nhiều người tức giận. Ngươi biết những người đó nói như thế nào không?”
Nam nhân tò mò chớp đôi mắt: “Nói như thế nào?”
“Những người đó nói, cho dù đối phương muốn ɢɨết ngươi, vậy ngươi cũng không nên ɢɨết hắn, huống chi ngươi lại không bị hắn ɢɨết ૮ɦếƭ, dựa vào cái gì phản sát (ɢɨết ngược) hắn? Cho nên ta cho rằng, về sau nếu có người đuổi ɢɨết ngươi, ngươi không thể phản sát, ngươi chỉ có thể đứng ở nơi đó tùy ý cho hắn ɢɨết.”
Vân Lạc Phong lại nhấp ngụm trà lần nữa, không chút để ý nói.
Phụt!
Nam nhân phun ra một ngụm nước trà. Nếu không phải Vân Lạc Phong né tránh đúng lúc, phỏng chừng đã bị hắn phun đầy mặt.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim nhịn không được đập nhanh vài cái.
Giờ phút này, hắn đã nhìn thấy ánh mắt trợn to giận dữ của những người đó.
“Cô nương, ngươi không cảm thấy ngươi thật quá đáng sao?”
Lão giả vỗ bàn, đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nhếch môi cười: “Lúc nãy trong lời nói của ta cũng không hề nhắc tới hai chữ Quỷ Đế này. Ta chỉ kể chuyện xưa cho người khác mà thôi, chẳng lẽ ta kể chuyện xưa cũng gây trở ngại tới các ngươi hay sao?”
Vân Lạc Phong nàng cái gì cũng ăn nhưng chưa bao giờ ăn thiệt!
Người đấu với nàng thường thường phải bị tức ૮ɦếƭ mới được!
Trong lòng lão giả nghẹn một trận tức giận nhưng lại cố tình ở trong lời Vân Lạc Phong nói không lấy ra được bất cứ lỗi nào.
Không sai, nàng chỉ đang nói chuyện xưa mà thôi, lại không có đề cập đến Quỷ Đế, mình dùng lý do gì để gây phiền toái với nàng?
Cho nên, lão giả chỉ có thể ngồi xuống, trong lòng nghẹn tức giận đến khó chịu, cả người đều tản ra hơi thở âm trầm.
“Tính tiền.”
Từ trong miệng nam nhân lấy được tin tức mình muốn, Vân Lạc Phong ném xuống bàn một thỏi bạc, cất bước đi khỏi quán trà.
“Thật ra nha đầu này rất có ý tứ.”
Nam tử tuấn lãng bưng chung trà trước mặt lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, ánh mắt hơi hứng thú nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Nhưng hắn cũng nhìn ra, Vân Lạc Phong đối với hắn không có bất cứ hứng thú gì nhưng ngược lại muốn từ trong miệng của hắn khai thác được cái gì đấy.
…
Khách điếm.
Hỏa Hỏa đột nhiên xuất hiện ở trên xà nhà, lắc lư hai chân, trong đôi mắt to sáng ngời lấp lánh ánh sáng.
“Chủ nhân, khi nào chúng ta đi tìm đại nhân Vân Tiêu?”
Vân Lạc Phong không chút để ý ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, trên mặt cười nhạt: “Bây giờ ta còn không biết cụ thể Vân Tiêu ở chỗ nào? Đến lúc đó đi theo này nhóm người này đi, nhất định có thể nhìn thấy chàng.”
Hỏa Hỏa chớp mắt: “Thật ra ta rất hiếu kỳ, nếu đại nhân Vân Tiêu nhìn thấy Tiểu Thụ, sẽ có biểu tình gì?”
Ngay khi Hỏa Hỏa nói xong lời này, bóng dáng Tiểu Mạch đột nhiên hiện thân trước mặt Vân Lạc Phong.
Trong tay hắn ôm một hài tử khoảng mấy tháng tuổi, trên khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy ủy khuất.
“Chờ sau khi gặp được Vân Tiêu, lập tức ném Tiểu Thụ cho hắn chăm, ta không muốn suốt ngày chăm sóc tiểu thí hài này!”
“Ha ha ha.”
Trên mặt Tiểu Thụ lộ nụ cười sáng lạn, cười khanh khách, giơ hai tay với Vân Lạc Phong.
“Mẫu thân … Mẫu thân…”
Vân Lạc Phong sửng sốt: “Tiểu Thụ có thể nói? Hắn mới sáu tháng lại có thể mở miệng nói chuyện?”
Còn nói lưu loát như thế?
Tiểu Mạch nhìn Vân lạc phong: “Tiểu Thụ không phải nhân loại. Hắn là linh thú cho nên bây giờ hắn có thể mở miệng cũng là chuyện bình thường.”
“Mẫu thân, ôm một cái.”
Giọng nói của Tiểu Thụ mềm mại, giống như bánh gạo nếp bánh, thơm ngọt mềm mại, đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Vân Lạc Phong giơ hai tay ra, ôm Tiểu Thụ vào trong иgự¢: “Tiểu Mạch, trong khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi, sau này để ta dẫn hắn đi.”
Vừa nghe lời này, Tiểu Mạch cảm động, rơi lệ đầy mặt.
Hắn vất vả quả nhiên không uổng phí, chủ nhân bắt đầu đau lòng cho hắn rồi.
Tiểu Thụ ở trong lòng иgự¢ Vân Lạc Phong lộ ra nụ cười vui vẻ. Từ hắn xuất thế tới nay, Vân Lạc Phong vẫn luôn vội vàng bôn ba khắp nơi, chưa từng ôm hắn.
“Chủ nhân.”
Hỏa Hỏa từ trên xà nhà nhảy xuống, trên khuôn mặt trẻ con nở một nụ cười.
“Ta thật chờ mong, một ngày ngươi và đại nhân Vân Tiêu chân chính sinh hạ hài tử.” Tay nàng chống cằm, trong đổi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
“Hài tử của các ngươi, nhất định sẽ là thiên tài trong thiên tài.”
Tay Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về Tiểu Thụ một lúc: “Loại chuyện này vẫn nên thuận theo tự nhiên đi! Hỏa Hỏa, Tiểu Mạch, các ngươi trở về không gian thần điển nghỉ ngơi. Ngày mai có lẽ sẽ phải xuất phát, kế tiếp còn có một trận đánh ác liệt cần phải đánh.”