Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 247: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Lời nói còn chưa dứt, tiếng động lớn ồn ào từ ngoài đám người, một giọng nói nghiêm khắc truyền đến.
“Tránh ra, tất cả tránh ra!”
Sau khi nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người theo bản năng tránh ra một con đường, để cho phía sau những người mặc áo giáp ở phía sau có thể đi qua.
Trong mấy người đó, dẫn đầu chính là một nam tử trung niên có khuôn mặt nghiêm túc, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong , mặt không chút biểu tình nói: “Vân Lạc Phong, ngươi thật to gan lớn mật, dám ɢɨết người trước công chúng, hiện tại lập tức đi với chúng ta đến hình sự đường chịu phạt!”
“Chậm đã!”



Nhìn thấy những người đó sắp sửa tiến lên bắt Vân Lạc Phong, hồ ly vươn người nhảy lên, dừng ở trước mặt Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong đã tiến vào Thiên bảng, là đệ tử của Thiên bảng, người chấp sự đường các ngươi lấy đâu ra lá gan, dám bắt nàng đi?”
Một khi đã vào Thiên bảng, địa vị sẽ xảy ra thiên đại biến hóa, ngay cả Đường chủ của chấp sự đường cũng không thể động vào nàng.
“Thiên Vũ đại nhân, người phải làm chủ cho chất tử của ta!”
Vương Dịch phản ứng kịp, nhanh chóng bổ nhào đến bên chân Mạnh Thiên Vũ , than thở khóc lóc nói: “Chất tử của ta ૮ɦếƭ quá oan, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”


Đôi mắt của Mạnh Thiên Vũ hơi trầm xuống, cười lạnh nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Cho dù tính nàng chiến thắng thì như thế nào? Chấp sự đường chúng ta cũng có quyền bắt nàng ta về! Cho dù không có quyền lợi trách phạt nàng, cũng có thể giao nộp nàng ta cho các trưởng lão xử trí! Ngươi sẽ không nghĩ nói, đệ tử của Thiên bảng có quyền thế còn lớn hơn các trưởng lão sao? Huống chi, hiện tại học viện chúng ta còn không chấp nhận thân phận Thiên bảng của nàng!”
Ngụ ý là học viện còn không có thừa nhận thân phận của nàng, nên không tính nàng là đệ tử của Thiên bảng, chấp sự đường bọn họ đương nhiên là có quyền lợi bắt nàng ta lại.
Hồ Li khẽ nheo hai con mắt lại, cười lạnh chắn trước mặt Vân Lạc Phong.
“Các ngươi không thừa nhận nàng không có quan hệ, tốt xấu gì bây giờ ta cũng đã tiến vào bảng cũng được ba bốn năm! Không biết bằng vào thân phận của ta, có tư cách khiến các ngươi lăn trở về hay không!”
Ánh mắt Mạnh Thiên Vũ trầm xuống: “Hồ Li, ngươi thật sự muốn đối địch với chấp sự đường chúng ta?”
“Đối địch?” Hồ Li dương môi cười, lời nói châm chọc, “Các ngươi xứng sao?”
Ngay lập tức, sắc mặt của Mạnh Thiên Vũ đại biến, hắn vừa định mở miệng, không biết từ khi nào Mộ Nhiên cũng đã đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong.
“Mạnh Thiên Vũ, Vân Lạc Phong đã là người của linh đường chúng ta, chấp sự đường các ngươi muốn bắt đệ tử của linh đường ta, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!”
Khuôn mặt Mộ Nhiên mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Mạnh Thiên Vũ, vân đạm phong thanh mở miệng.
Sắc mặt của Mạnh Thiên Vũ lại trầm xuống.


Một Vân Lạc Phong nho nhỏ, chẳng những được Hồ Li che chở nàng, ngay cả Đường chủ của Linh Đường cũng thiên vị nàng như thế...
“Hồ Li, Mộ Nhiên Đường chủ, ta sẽ trở về bẩm báo với Đường chủ của chúng ta, do người ra quyết định, chúng ta đi!” Mạnh Thiên Vũ phất phất tay, dẫn theo một đám người chấp sự đường người vội vàng rời đi.
Sau khi Mộ Nhiên nhìn thấy Mạnh Thiên Vũ rời đi, hắn thu hồi ánh mắt, cười khổ nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Ngươi một hai phải ɢɨết người ngay tại chỗ? Không thể nhịn một chút?”
“Không thể!”
Hai chữ này của Vân Lạc Phong, làm Mộ Nhiên lập tức im tiếng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nụ cười trên mặt càng thêm chua xót.
“Hơn nữa, là hắn muốn động thủ trước, dùng mệnh Allah Lôi uy ђเếק ta.”
“Allah Lôi? Tên này…… Thật đúng là kỳ quái.”
Mộ Nhiên sửng sốt một chút, vẻ mặt không biết nói gì.
Tiểu loli cũng ngơ ngẩn, nàng yếu ớt biện giải một câu: “Ta không gọi Allah Lôi, tên của ta là Quý Phỉ.”
“An Tử Hạo, trước tiên ngươi hãy mang nàng trở về, dưỡng thương cho tốt, chuyện tình kế tiếp giao cho ta xử lý.”

Vân Lạc Phong nhìn tiểu loli, lại chuyển hướng nhìn An Tử hạo, nói.
An Tử hạo từ trên mặt đất bò lên, đầy mặt áy náy: “Thực xin lỗi, Vân cô nương, chúng ta lại liên lụy ngươi...”
“Tử Hạo ca ca, chúng ta đi thôi,” Tiểu loli hơi mấp máy môi, mắt to sáng ngời lại nhìn về phía Vân Lạc Phong lần nữa, “Ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói, sau này không tiếp tục mềm yếu như vậy nữa.”
Cuối cùng nhìn Vân Lạc Phong, xoay người nâng An Tử Hạo đi ra ngoài, dần dần biến mất ở trong tầm mắt mọi người ……
“Có cần giúp gì không?” Mộ Nhiên nhìn về phía Vân Lạc Phong, cười khổ nói.
“Không cần,” Vân Lạc Phong vuốt cằm, tia sáng nguy hiểm xẹt qua trong đôi mắt đang nheo lại, “Ta có thể tự mình giải quyết.”
……
Trưởng lão bên trong học viện chia làm hai phái, cũng giống như vậy, phòng trưởng lão được chia thành phía Đông và phía Tây.
Đám người Hư Không trong viện trưởng lão chính là ở phía Đông.
Giờ phút này, một bóng dáng mang theo vẻ rối loạn xuất hiện ở bên ngoài phòng trưởng lão, sau khi hắn nhìn thấy người canh giữ ở cửa thì chạy thẳng tới, thở hổn hển nói: “Mau, mau đi thông báo với các vị trưởng lão, đã xảy ra chuyện!”


“Kim quản sự, trưởng lão đang bận rộn, hơn nữa đã hạ mệnh lệnh, bất luận kẻ nào tới quấy rầy cũng không gặp!”
Thị vệ canh giữ ở cửa hơi nhíu mày, cự tuyệt thỉnh cầu của lão giả.
Lão giả lau chùi mồ hôi trên trán: “Ngươi nhanh chạy đi thông báo với các trưởng lão, nếu không thì thật sự không còn kịp nữa, ngươi nói cho bọn họ biết Vân cô nương đã xảy ra chuyện!”
Thị vệ nhìn thấy lão giả hoảng loạn như thế thì im lặng lúc lâu rồi nói: “Ta sẽ đi thông báo, nhưng ta không thể quyết định chuyện bọn họ có bằng lòng gặp ngài hay không ……”
……
Không khí trong phòng trưởng lão rất nghiêm túc, rất nhiều trưởng lão đang ngồi trên ghế, sắc mặt đều tràn ngập bất đắc dĩ với sầu lo.
“Người bên Châu chủ phủ vừa mới hạ mệnh lệnh, để người Thánh Linh Giả trở lên đi bao vây diệt trừ Quỷ Đế!” Hư không có chút đau đầu xoa xoa trán, “Nghe nói, những người tiến đến trước kia đều bị ɢɨết không còn một mảnh ở Quỷ Đế trong tay.”
Sắc mặt Lăng Hải không tốt lắm: “Gần đây chúng ta bận đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện kia, vậy mà còn có người cảm thấy chúng ta không đủ mệt à, huống chi, chúng ta cũng không rõ thực lực của Quỷ Đế, đưa tới cửa không phải tìm ૮ɦếƭ sao?”
“Mấy lão gia hỏa trưởng lão ở viện Tây đều đã đồng ý rồi, hiện giờ chỉ còn lại chúng ta, Hư Không, ta cảm thấy, tốt nhất chúng ta đừng dính vào vũng bùn này.” Tuyết Oánh hơi chau mày liễu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Dù sao Quỷ Đế thành công đào thoát khỏi đuổi ɢɨết của mọi người, còn trưởng thành đến mức như bây giờ, chắc chắn sức mạnh đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người!”
“Nếu viện trưởng trở về thì tốt rồi, đáng tiếc, viện trưởng đi nhiều năm như vậy, đến nay hắn vẫn chưa trở về!”


Vẻ mặt các trưởng lão càng thêm sầu lo, trong khoảng thời gian viện trưởng không có ở đây, ngay cả người chủ sự người cũng đều không có.
“Các vị trưởng lão.”
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa làm đám người Hư Không nhíu mày.
“Không phải nói không có việc gì thì không được đến đây quấy rầy chúng ta sao, ai cho phép ngươi tiến vào?” Sắc mặt Hư Không trầm xuống, nghiêm khắc quát lớn.
Trên trán thị vệ hiện ra một lớp mồ hôi lạnh: “Các vị trưởng lão, là Kim quản sự tiến đến cầu kiến, nói là…… Nói là Vân cô nương gặp nguy hiểm.”
“Cái gì?”
Phịch một tiếng, nắm tay Lăng Hải hung hăng nện lên trên bàn, hắn phẫn nộ đứng dậy: “Đồ nhi bảo bối gặp nguy hiểm? Là ai có lá gan lớn như vậy, dám ra tay với đồ nhi của ta? Lập tức bảo Kim quản sự tiến vào.”
“Vâng!”
Sau khi dứt lời, thị vệ liền lui xuống, không tới bao lâu, một lão giả vội vội vàng vàng xông vào từ ngoài cửa.
Trong giây lát, ánh mắt năm trưởng lão đều dừng trên người lão giả.
“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Hư Không hơi trầm xuống, “Phong Nhi gặp nguy hiểm thế nào?”
Lão giả thật cẩn thận nhìn năm vị trưởng lão: “Chư vị trưởng lão, không lâu lúc trước, Vân cô nương đã trở lại, chỉ là, Vương Dịch Chi vì báo thù cho cháu trai mình nên cố ý gây khó khăn cho Vân cô nương.”
Vương Dịch Chi?
Lại là hỗn đản này?
Lửa giận trong mắt Lăng Hải kích động: “Vì sao Vương Dịch Chi có cơ hội đồ đệ bảo bối của ta để gây phiền toái? Không phải ta cố ý sắp xếp hắn ta tới chỗ khác rồi sao?”
“Cái này……” Lão giả lau chùi mồ hôi, tiếp tục nói, “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, học đường mà Vương Dịch Chi dạy cũng là chỗ của Vân cô nương, hắn ta nhận định Vân cô nương không có thư xin nghỉ nên muốn đuổi nàng ta ra khỏi, nếu Vân cô nương không muốn rời đi thì nhất định phải nhận một trăm roi từ hắn.”
Lăng Hải nắm chặt tay, hàm răng hắn nghiến răng rắc.
“Hay cho Vương Dịch Chi, là ai cho hắn lá gan lớn như vậy, dám đánh đồ đệ ta?”
Đám người Tuyết Oánh cũng đứng lên, ánh mắt nôn nóng.
“Vân nha đầu thế nào? Có phải bị Vương Dịch Chi đả thương hay không?”
Vương Dịch Chi đả thương Vân Lạc Phong?
Lão giả nghe được lời này, cười khổ một tiếng, Vân Lạc Phong là một Thánh Linh Giả, Vương Dịch Chi có năng lực gì mà đả thương nàng?
“Chư vị trưởng lão xin yên tâm, Vân cô nương không bị thương, ngược lại là Vương Dịch Chi bị nàng ấy đánh bị thương.”
Nghe vậy, Tuyết Oánh mới nhẹ nhàng thở ra, nàng xoa xoa иgự¢ mình, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí (khí ᴆục, bẩn).
“Không bị thương thì tốt, làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ! Súc sinh Vương Dịch Chi thật sự là to gan lớn mật, chờ ta đi tìm hắn tính sổ!”
“Sau đó thì sao?”
Hư Không tiếp tục hỏi.
“Vương Dịch Chi đưa Vân cô nương tới Chấp Sự Đường, người Chấp Sự Đường muốn trách phạt nàng ấy, là Mộ Nhiên đường chủ ra nói chuyện cho Vân cô nương, nhưng mà những người trong Chấp Sự Đường cho rằng người sai chính là nàng ấy! Cuối cùng bọn họ mới thống nhất, nếu như trong năm ngày Vân cô nương có thể xông lên Địa Bảng thì liền thả nàng!”
Cái gì?
Mới vừa ngồi xuống, Lăng Hải,còn không uống kịp một ngụm trà an ủi thì nghe được lời này, hắn lại chụp bàn đứng lên lần nữa.
“Trong năm ngày xông lên Địa Bảng? Thiên phú của đồ đệ ta không tồi, đáng tiếc còn chưa bắt đầu tu luyện, không phải là bọn họ làm khó người khác sao? Đúng rồi, trước kia ngươi nói đồ đệ ta đả thương Vương Dịch Chi? Theo ta được biết, Vương Dịch Chi ở cảnh giới Tôn Linh Giả, đồ đệ ta dùng cái gì đả thương hắn?”
Lão giả lại lau mồ hôi lần nữa: “Vân cô nương nàng đã xông lên Địa Bảng.”
Phụt!
Hư Không mới vừa uống ngụm nước trà, nhờ lời mà lập tức phun ra.
Hư Vô ngồi ở đối diện hắn xui xẻo, bị hắn phun đầy mặt, ai oán không thôi.
“Vừa rồi ngươi nói, Vân nha đầu xông lên Địa Bảng?” Tuyết Oánh ngẩn người, không dám tin tưởng hỏi một câu.
Lão giả gật gật đầu: “Nàng ấy xông lên Địa Bảng rồi, chỉ là, Hồ Lâm bị nàng ta đánh bại cũng chính là ca ca của Hồ Li trong Thiên bảng.”
Hư Không nhẹ nhàng nheo hai tròng mắt lại: “Có phải Hồ Li muốn báo thù cho huynh trưởng hắn hay không, rồi làm đồ đệ ta bị thương?”
Bất cứ người nào làm đồ đệ hắn bị thương, hắn đều sẽ không bỏ qua!
“Không phải,” lão giả lắc đầu nói, “Hồ Li tìm Vân cô nương khiêu chiến, nhưng kết quả, hắn nhận thua.”
Nhận thua……
Chúng trưởng lão nhìn nhau, đáy mắt kђเếק sợ càng sâu.
Hồ Li chiến đấu cùng Vân Lạc Phong, lại nhận thua?
Chẳng lẽ thực lực của Vân Lạc Phong còn cường đại hơn Hồ Li?
“Kim quản sự, ngươi nhanh nói hết sự việc đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Tuyết Oánh nhíu mày, tiếp tục hỏi.
“Rốt cuộc là ai dám ᴆụng đến đệ tử của bọn ta!”
Đáy mắt Tuyết Oánh xẹt qua một tia lạnh lùng, giọng nói hoàn toàn lạnh nhạt.
“Tuyết Óanh trưởng lão, trong học viện Vân Lạc Phong có hai bằng hữu, Vương Mộc Cảnh cho rằng Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ trận trong tay Hồ Li, cho nên đả thương bằng hữu của Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong vốn định tìm Vương Mộc Cảnh tính sổ, ai ngờ hắn ta bắt lấy hai người bằng hữu kia, dùng tính mạng của bọn họ để uy ђเếק, bởi vậy……”
Một câu kế tiếp, lão giả cũng không cần nhiều lời nữa, năm vị trưởng lão liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Hừ!” Lăng Hải hừ lạnh một tiếng, “Vương Mộc Cảnh tự mình tìm ૮ɦếƭ, không trách người khác được, đồ đệ ta không có làm sai cái gì, có phải những người trong Chấp Sự Đường tới tìm đồ đệ ta tính sổ hay không?”
“Không sai.”
Lão giả gật gật đầu: “Chấp Sự Đường muốn truy cứu trách nhiệm.”
“Không đúng,” Tuyết Oánh hơi chau mày lại, “Đồ đệ ta đánh bại Hồ Li, cũng có thể xâm nhập vào Thiên bảng rồi, vì sao người Chấp Sự Đường có lá gan tìm nàng?”
Lão giả thật cẩn thận nhìn mắt mấy vị trưởng lão: “Người Chấp Sự Đường nói, học viện sẽ không thừa nhận thân phận của Vân cô nương!”
“Ha ha ha!”
Lăng Hải cuồng tiếu hai tiếng: “Học viện này khi nào thì đến lượt Chấp Sự Đường làm chủ! Dám khi dễ đồ đệ ta, ta muốn khiến bọn họ trả giá đại giới!”
Đùng!
Lăng Hải đánh một quyền vào trên tường, trong nháy mắt vách tường bị hõm vào một lỗ thật lớn, bỗng nhiên, bóng dáng của hắn nhanh chóng xông ra ngoài.
“Chúng ta cũng đi!” Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Oánh trầm xuống, “Dù sao ta cũng chưa có ૮ɦếƭ đâu, thế mà có người dám bắt nạt tới cửa, Chấp Sự Đường này thật quá đáng!”
……
Ngay lúc các lão giả tiến đến viện binh, người Chấp Sự Đường lại tới tìm Vân Lạc Phong lần nữa.
Người đến lần này chính là Đường chủ Tả Văn của Chấp Sự Đường, có lẽ là bởi vì chuyện của Mộ Nhiên cùng Hồ Li mà bọn họ không dám mạnh mẽ áp giải Vân Lạc Phong, mà là mời nàng đến một chuyến.
Khi Hồ Li cùng Mộ Nhiên nghe được tin tức thì Vân Lạc Phong đã đi theo người của Chấp Sự Đường ……
Giờ phút này, trong Chấp Sự Đường tràn đầy hình cụ, Tả Văn cao cao tại thượng ngồi ở trên ghế gỗ màu đen, sắc mặt nghiêm khắc quét về phía thiếu nữ ở dưới, giọng nói lạnh lùng trầm trầm: “Vân Lạc Phong, ngươi biết tội chưa!”
Thiếu nữ tà khí nghiêm nghị, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười, thân mình lười biếng, hơi nâng mắt lên nhìn Tả Văn.
“Chấp Sự Đường các ngươi mời ta tới làm khách, đây là thái độ với khách sao? Ngay cả cái ghế dựa cũng không có?”
Con ngươi Tả Văn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Vân Lạc Phong, ngươi cho rằng Chấp Sự Đường là địa phương nào? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta ở nơi này, ta muốn ngươi sống, ngươi mới có thể sống, ta bảo ngươi ૮ɦếƭ, ngươi phải ૮ɦếƭ!”
Vân Lạc Phong lười biếng cong cong khóe môi: “Vương Dịch Chi cho ngươi bao nhiêu lễ vật?”
Tả Văn sửng sốt, trên mặt phẫn nộ vì bị người ta nói toạc ra bí mật, hắn lạnh giọng quát: “Vân Lạc Phong, Chấp Sự Đường ta từ trước đến nay theo lẽ công bằng mà xử trí! Đừng nói hiện tại ngươi còn không phải là đệ tử Thiên bảng, cho dù ngươi tiến vào Thiên bảng, chỉ cần ngươi phạm vào sai lầm, ta đều có tư cách trừng phạt ngươi!”
Học viện là một nơi chú trọng thiên tài, bởi thế chỉ cần tiến vào Thiên bảng thì quyền uy liền cao hơn các đường chủ.
Nhưng cũng có một ngoại lệ……
Đó chính là, học viện không cho phép hạ sát thủ với đồng học, cho dù là thiên tài trong Thiên bảng cũng không thể!
Nếu như thiên tài Thiên bảng phạm phải sai lầm, Chấp Sự Đường cũng có tư cách trừng phạt bọn họ!
“Người đâu, kéo Vân Lạc Phong xuống cho ta, dùng que hàn hung hăng trừng phạt ả cho ta!”
“Vâng!”
Sau khi Tả Văn dứt lời, lập tức có hai người tiến lên, muốn áp trụ thân thể Vân Lạc Phong.
Nhưng mà, hai người kia còn không có ᴆụng tới nàng thì phịch một tiếng, trên người nàng liền kích động ra một luồng sức mạnh, đẩy hai người kia lui vài bước.
“Cút!”
Thiếu nữ khẽ mở môi mỏng, con ngươi tà lãnh quét về phía hai người bị nàng đẩy lui, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ lạnh lẽo.
“Vân Lạc Phong!”
Tả Văn đứng lên: “Ngươi cho rằng trước kia ta mời ngươi đến, thật sự là để ngươi tới làm khách sao? Ta cũng chỉ là lừa ngươi tới Hình Sự Đường mà thôi! Chờ ngươi tới nơi này thì sẽ gọi trời không ứng gọi đất không linh! Ai cũng đều không cứu được ngươi!”
Vân Lạc Phong giương tay lên, kéo một chiếc ghế dựa bằng sắt dùng để hành hình tới bên cạnh mình, nàng phất tay áo ngồi xuống, mu bàn tay chống đỡ đầu, ánh mắt tà khí cười như không cười quét về phía Tả Văn.
“Vậy ngươi cho rằng, ngươi có trừng phạt ta không?”
Lười biếng, tà mị, cuồng lãnh, khí phách……
Bốn từ này dùng để hình dung thiếu nữ hiện giờ, không có cái nào tốt hơn.
Tả Văn nhẹ nhàng nheo mắt lại, mang theo vẻ phẫn nộ, bàn tay hắn đập lên bàn thật mạnh, giận đến mức nhảy dựng lên: “Vân Lạc Phong, ngay bây giờ ta để ngươi nhìn xem, ta có thể trừng phạt ngươi hay không ……”
Trong giây lát, Tả Văn kích động sức mạnh trong cơ thể, nhanh chóng vọt qua chỗ Vân Lạc Phong.
“Dừng tay!”
Mộ Nhiên vội vã chạy vào từ bên ngoài, ngay khi nhìn thấy Tả Văn triển khai công kích với Vân Lạc Phong, khuôn mặt già nua tức khắc giận dữ, thân hình hắn chợt lóe, nhanh chóng vọt tới trước mặt Vân Lạc Phong, nâng tay lên chắn công kích phía trước.
Đùng!
Hai chưởng chạm vào nhau, Tả Văn lui về phía sau vài bước, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt, che kín khói mù.
“Mộ Nhiên, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác!”
“Ha ha!”
Mộ Nhiên cười lạnh một tiếng, phất tay áo đứng ở trước mặt Vân Lạc Phong.
“Việc không liên quan đến ta, nhưng ta nhất định phải quản rồi!”
Tả Văn cười lạnh hai tiếng: “Như thế, ngươi muốn bao che cho nữ nhân hung hãn này?”
Tuy rằng người ɢɨết Vương Mộng Cảnh chính là tiểu loli, nhưng lại do Vân Lạc Phong sai sử, Vương Dịch Chi cũng đã đẩy trách nhiệm này lên đầu Vân Lạc Phong.
Về phần tiểu loli kia……
Chỉ cần Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ thì không phải tùy ý mình nắn Ϧóþ sao?
“Tả Văn, nếu không phải Vương Mộng Cảnh muốn ɢɨết người trước, hắn cũng sẽ không bị ɢɨết, mọi việc đều có nhân quả, ngươi hà tất quy tội chuyện này cho Vân nha đầu” Ống tay áo Mộ Nhiên tung bay, tiên phong đạo cốt, “Theo ta thấy, cứ bỏ việc này đi, Vân nha đầu cũng không có làm sai cái gì.”
“Hừ!” Ánh mắt Tả Văn âm trầm, “Nếu ta không trừng phạt nàng, truyền ra thì sẽ cho rằng học phủ Tây Châu chúng ta không có quy củ! ɢɨết người phải đền mạng, mặc kệ hiện tại nàng ta là Thiên bảng hay là Địa Bảng!”
“Nếu nói ɢɨết người nên đền mạng, Vương Mộng Cảnh động tay trước, hắn không sai sao?”
Mộ Nhiên nhíu chặt mày, trong lòng đã xuất hiện chút tức giận.
“Ngươi nói Vương Mộng Cảnh động tay trước?” Tả Văn lạnh lùng cười, “Thế ả ta có ૮ɦếƭ hay chưa? Ả cùng tiểu nha đầu kia đều không ૮ɦếƭ, có tư cách gì trả thù Vương Mộng Cảnh?”
Mộ Nhiên hít sâu một hơi, hắn quyết định không nhiều lời vô nghĩa với Tả Văn nữa, quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Vân nha đầu, ngươi rời khỏi nơi này trước, ta giải quyết chuyện này thay ngươi.”
Vân Lạc Phong tà khí cười, lười biếng đứng lên từ ghế trên, khóe môi gợi lên một độ cong, cười như không cười nhìn về phía Tả Văn.
“Mộ Nhiên muốn ɢɨết ngươi.”
Mộ Nhiên ngây ngẩn cả người, không rõ nguyên do nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Mình muốn ɢɨết Tả Văn? Đây là chuyện gì chứ? Hắn muốn ɢɨết gã ta khi nào?
Vân Lạc Phong tiếp tục cười nói: “Từ lâu trước kia hắn ta đã muốn ɢɨết ngươi rồi.”
“Hay lắm Mộ Nhiên!” Tả Văn giận tím mặt, phẫn nộ chuyển về phía Mộ Nhiên, “Ngươi lại muốn ɢɨết ta sao! Ta đây liền đánh ngươi ૮ɦếƭ trước, xem ngươi có cách nào đến ɢɨết ta!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!