Kỷ Ngôn bĩu môi, trong lòng rất là tiếc hận, vì sao lúc lại lựa chọn đi linh sư học đường như vậy? Mà trong linh sư học đường bồi dưỡng nhiều đệ tử ưu tú, đều là do linh đường ban cho……
Đáng tiếc, quá thật là đáng tiếc.
Một thiên tài như vậy, chính mình lại lỡ mất dịp tốt.
……
Gió.
Âm thanh gào thét càng lúc càng lớn.
Vốn dĩ vẻ mặt của Hồ Li không cho là đúng, sau khi nhìn đến công kích chính mình bị Vân Lạc Phong tránh thoát đi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ kђเếק sợ.
Nhóm quần chúng vây xem cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ vốn tưởng rằng Vân Lạc Phong nhất định sẽ bị đánh bại bởi chiêu đầu tiên mà rơi xuống đài, nhưng không nghĩ tới, nàng thế nhưng lại tránh thoát?
Nhất định là hoa mắt!
Vân Lạc Phong sao có thể tránh thoát công kích Hồ Li?
Mọi người vội vàng xoa xoa đôi mắt, dùng sức mở, nhưng bọn hắn nhìn đến lại là thiếu nữ bạch y hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trên lôi đài.
Lúc này đây, thiếu nữ dứt khoát xé ống tay áo của mình xuống, cột vào trên hai mắt của mình.
Khóe môi nàng gợi lên đường cung tà khí: “Tốt, chúng ta tiếp tục.”
Ba tháng rèn luyện Thiên Linh Cảnh kia, đối với nàng mà nói cũng không phải là không có tác dụng gì.
Đối với thế nhân mà nói, đôi mắt quan trọng nhất, nếu không cí cách nào thấy rõ để chiến đấu, tất nhiên sẽ thất bại thảm hại mà về.
Nhưng đối với nàng mà nói, lúc này đôi mắt đã thành trói buộc……
Đôi mắt thực dễ dàng đã bị cảnh tượng bên ngoài mê hoặc, nhìn đến cũng chưa chắc là thật sự, nhưng mà lỗ tai, vĩnh viễn đều có thể đủ phân rõ phương hướng chính xác……
“Vân Lạc Phong!” Hồ Li nhẹ nhàng nheo mắt hồ ly lại, cười đến rất là âm hiểm xảo trá, “Ngươi và ta nhìn thấy bất kì kẻ nào, đều không giống nhau! Mà ngươi càng như thế, ta liền càng muốn cho ngươi trở thành tuỳ tùng của ta.”
Nói xong lời này, Hồ Li lại lần nữa di chuyển……
Thân ảnh hắn vẫn như cũ nhanh như tia chớp, phía sau kéo theo hàng loạt tàn ảnh.
Vân Lạc Phong cảm nhận được tiếng gió gào thét, thân mình một bên, hiểm trở tránh thoát công kích Hồ Li, cùng lúc đó, kiếm trong tay nàng từ trên trời giáng xuống, chém xuống dưới.
Oanh!
Lôi đài, tại đây trong khoảnh khắc bị chém thành hai đoạn, tro bụi tràn ngập.
Vân Lạc Phong nhanh chóng vọt đến phía sau Hồ Li, trường kiếm lại lần nữa chém xuống, Hồ Li phát hiện uy ђเếק phía sau, xoay người, dùng kiếm ngăn trở chém xuống trường kiếm.
Phanh!
Phong ba từ trên người hai người khuếch tán mà đến, mạnh mẽ khiến cho các đệ tử xung quanh lôi đài đều xốc bay đi ra ngoài, chật vật ngã trên mặt đất.
Bước chân Vân Lạc Phong lui về phía sau hai bước, một ngụm máu tanh từ trong yết hầu truyền ra tới, nàng liên tiếp nuốt xuống, tươi cười bên môi hàm chứa một tia lạnh bạc.
Mặc dù nàng phá giải tốc độ Hồ Li, nhưng thực lực giữa hai người vẫn như cũ chênh lệch rất lớn.
Tiếp tục kéo dài, nàng khẳng định không phải đối thủ của Hồ Li!
Giống vậy, ở dưới phong ba kia, Hồ Li cũng lui về phía sau hai bước, hắn lắc lắc cánh tay có chút tê dại, mắt hồ ly nhẹ nhàng nheo lại. Ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng.
Xem ra là hắn xem thường nha đầu này, thực lực của nàng, tuyệt không phải là Thánh Linh Giả cao cấp!
……
Trên khán đài, Mộ Nhiên nhìn đến hai người thấp kém, mày nhẹ nhíu: “Kỷ Ngôn, ngươi nói hai tên gia hỏa này ai có thể thắng lợi?”
Kỷ Ngôn trầm mặc, hắn lắc lắc đầu: “Nếu là tỷ thí lúc trước, ta khẳng định sẽ nói là Hồ Li, giữa Thánh Linh Giả và Thánh vương, không có bất kì hiềm nghi gì, nhưng hiện tại, ta phát hiện ta có chút nhìn không rõ……”
Nghĩ đến đây, Kỷ Ngôn cười tự giễu, hắn sống nhiều năm như vậy, lại không cách nào phân biệt ra, giữa Thánh Linh Giả và Thánh vương ai thắng ai bại.
Nói ra, đoán chừng rất nhiều lão gia hỏa sẽ cười nhạo hắn……
Hai người chiến đấu, hấp dẫn không ít người vây xem.
Thúc cháu Vương Dịch Chi cũng đứng ở bên trong đám người, dùng ánh mắt ác độc âm hiểm nhìn thẳng Vân Lạc Phong.
“Lúc trước nha đầu thúi này dám động thủ đối với ta, hiện tại lại kiêu ngạo đắc tội Hồ Li, ngày lành của nàng đã đến cuối rồi!” Vương Mộc Cảnh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vốn dĩ hắn cho rằng Vân Lạc Phong đánh nhà mình thúc thúc, những nhóm Lão Đồ Cổ đó trong Chấp Sự Đường khẳng định sẽ dựa theo nội quy học viện đuổi nàng ra khỏi viện.
Ai có thể nghĩ đến, Đường chủ linh đường không biết phát điên cái gì, lại có thể muốn giữ loại nữ nhân như Vân Lạc Phong này? Hơn nữa là, trong vòng năm ngày nàng bước lên Địa Bảng, liền miễn đi đề nghị trách phạt?
Ngay từ đầu hắn còn không cho là đúng, trong vòng năm ngày bước lên Địa Bảng? Sao có thể? Một tân sinh, tuyệt đối không làm được loại tình trạng này.
Nhưng ngoài dự kiến, thời gian một ngày, Vân Lạc Phong liền khiêu chiến thiên tài Địa Bảng, hơn nữa đánh bại, càng là làm cho thực lực Thánh Linh Giả của nàng hấp thụ ánh sáng ở mắt dưới người.
Lại như thế nào?
Vân Lạc Phong khiêu chiến ai không được, lại tìm Hồ Lâm! Ai không biết Hồ Lâm có đệ đệ ở Thiên bảng?
Quả nhiên như hắn suy nghĩ, sau khi biết ca ca của chính mình bị khiêu chiến, Hồ Li lập tức tới tìm Vân Lạc Phong phiền toái!
“Ha ha ha!”
Tựa hồ có thể tưởng tượng được đến kết cục thê thảm của Vân Lạc Phong, Vương Mộc Cảnh nhịn không được cười ha ha lên, tiếng cười hắn âm hiểm tàn nhẫn: “Vân Lạc Phong, quá mức cuồng vọng kiêu ngạo, là muốn trả giá thật nhiều!”
Trong đám người, trừ bỏ Vương Dịch Chi và chủ tớ An Tử Hạo, còn có một lão giả chính trên mặt tràn đầy nôn nóng nhìn Vân Lạc Phong.
Lão giả này, rõ ràng lúc trước là báo danh cho người phụ trách, hơn nữa giới thiệu Vân Lạc Phong cho chúng người trưởng lão.
“Đồ đệ trưởng lão giằng co với Hồ Li, theo lý thuyết ta nên đi nói cho các vị trưởng lão, nhưng gần nhất các nhóm trưởng lão bởi vì một sự kiện mà vội đến sứt đầu mẻ trán, nếu làm cho bọn họ lại vì việc này mà nhọc lòng, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tiến trình của sự kiện kia.”
Lão giả lau chùi mồ hôi lạnh trên trán: “Thôi, ta trước nhìn xem tình thế lại nói, nếu như Vân cô nương thật sự sẽ có nguy hiểm gì, ta lại đi thông tri trưởng lão cũng tới kịp.”
Đồ đệ này của các trưởng lão, thật là gây chuyện thị phi.
Đầu tiên là đánh Vương Dịch Chi, kế tiếp, lại khiêu chiến thiên tài Địa Bảng khiến cho oanh động, hiện giờ càng là tiếp nhận rồi khiêu chiến Hồ Li.
Bất quá, làm cho lão giả không nghĩ tới chính là, Vân Lạc Phong lại có thể là một Thánh Linh Giả……
Nàng che dấu cũng thật sâu!
Lão giả bất đắc dĩ cười khổ nói, không biết chuyện này để các trưởng lão biết, sẽ khiến cho oanh động như thế nào!
……
Oanh!
Trên lôi đài, gió lốc nổi lên bốn phía.
Vân Lạc Phong lại lần nữa lui về phía sau hai bước, nàng lau vết máu ở khóe miệng, mắt đen thâm u ngóng nhìn Hồ Li.
Hồ Li không còn phong hoa tuyệt đại như lúc trước, có vẻ rất là chật vật, sắc mặt càng là phẫn nộ đến cực điểm: “Vân Lạc Phong, ngươi rốt cuộc có phải một Thánh Linh Giả hay không?”
Một Thánh Linh Giả, sao có thể sẽ bộc phát ra loại lực lượng này?
An Tử Hạo sợ ngây người.
Hắn không nghĩ tới, Vân Lạc Phong sẽ bức bách Hồ Li đến loại trình độ này!
“Ha hả!”
Đột nhiên, Hồ Li lạnh lùng nở nụ cười, hắn chống thân thể đứng ở trên lôi đài, khí thế trên người càng ngày càng cường đại, gió lốc từ quanh thân khuếch tán mà đến, mạnh đến khiến cho người có cảm giác được áp lực vạn phần.
“Vân Lạc Phong, ngay từ đầu, ta xác thật xem thường ngươi, hiện giờ…… Ta trái lại muốn biết, ngươi có tiếp được một chiêu này của ta hay không.”
“Không được!”
Mộ Nhiên trông thấy hành động của Hồ Li, sắc mặt rất là kђเếק sợ: “Mau, mau ngăn cản hắn, bằng không, Vân nha đầu khẳng định sẽ chịu không nổi công kích này, tệ nhất cũng sẽ biến thành tàn phế!”
Dứt lời, thân thể hắn đã giống như tia chớp bắn về phía hai người Hồ Li và Vân Lạc Phong ……
Mọi người xung quanh đều cảm nhận được trên người Hồ Li đã bắt đầu khởi động lực lượng, bị đè ép đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể trợn mắt há miệng nhìn hai người trên lôi đài.
Vẻ mặt Mộ Nhiên càng thêm lo lắng, đáng tiếc, cũng đã không còn kịp rồi...
Ngay vào khoảnh khắc hắn vừa đến trước mặt Hồ Li, lực lượng Hồ Li bộc phát ra hết, giống như gió lốc quét ngang về phía Vân Lạc Phong.
Ầm!
Tiếng nổ mãnh liệt vang vọng khắp cả trên lôi đài, cho nên lôi đài bị nổ thành một đống hoang tàn.
Mộ Nhiên dừng bước, ngạc nhiên nhìn khói bụi nổi lên bốn phía lôi đài, một cỗ lửa giận từ trong người hắn bùng cháy lên, hai con mắt đỏ bừng chuyển nhìn Hồ Li: "Hồ Li, ngươi có biết xuống tay có mức độ hay không hả? Nha đầu này là ta nhìn trúng mà ngươi cũng dám ɢɨết nàng?"
Hồ Li cũng ngẩn người rồi.
Hắn vốn tưởng rằng Vân Lạc Phong có thể tránh được một kích này, ai biết, nàng lại không thể tránh được?
Tại sao có thể như vậy...
Chủ ý của hắn là không muốn ɢɨết nữ nhân này, hắn chỉ là không muốn thua ở trong tay nàng mà thôi.
"Vân cô nương!"
An Tử Hạo lo lắng gọi một tiếng, hai dòng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: "Tiểu thư, đều là chúng tôi không tốt, đã liên lụy đến người..."
Ngay từ đầu, nếu không phải vì bọn họ đắc tội Vương Mộc Cảnh, Vân Lạc Phong sẽ không có khả năng kết thù với Vương Mộc Cảnh, Vương Dịch cũng sẽ không làm khó nàng, nàng cũng sẽ không ở ngay trước mặt công chúng đánh Vương Dịch...
Như vậy, chuyện kế tiếp cũng sẽ không xảy ra.
Ngay lúc này, tự trách và áy náy chiếm cứ hết trái tim An Tử Hạo, làm cho tim hắn run run lên.
"Ha ha ha!"
Vương Mộc Cảnh ha ha nở nụ cười, tiếng cười kia mang theo sự điên cuồng: "Nàng đã ૮ɦếƭ, rốt cục nàng ta cũng đã ૮ɦếƭ! Nữ nhân này đắc tội ta, kết cục chắc chắn sẽ không dễ chịu!"
An Tử Hạo nghe thấy tiếng cười của Vương Mộc Cảnh, đôi mắt trở nên giống như sài lang hổ báo, phẫn nộ nhìn Vương Mộc Cảnh.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Vương Mộc Cảnh cười lạnh một tiếng: "Tiểu tạp chủng, ngươi nói ai ầm ĩ? Không có Vân Lạc Phong làm chỗ dựa cho ngươi, các ngươi chính là một đám phế vật! Ha ha ha!"
Lời nói này khiến cho cảm xúc của An Tử Hạo vỗn dĩ đã được kiềm chế nháy mắt bộc phát, lửa giận của anh tràn ngập trời nhào về phía Vương Mộc Cảnh, hung hăng cắm một miếng ở trên vai của hắn.
"A!" Vương Mộc Cảnh hét lên một tiếng, "Mau, mau giúp ta lôi cái tên tiểu tạp chủng này ra!"
Ngay lập tức người chung quanh nhanh chóng kéo An Tử Hạo đi xuống, muốn túm hắn từ trên người Vương Mộc Cảnh xuống.
Nhưng mà An Tử Hạo cắn chặt bả vai Vương Mộc Cảnh, ૮ɦếƭ sống không chịu mở miệng ra.
"Tiểu súc sinh!" Ánh mắt Vương Dịch lạnh lùng, đánh một chưởng vào vai An Tử Hạo, lập tức thân thể hắn như diều đứt dây, bay ra ngoài, hung hăng ngã vào trong đám người.
Cùng lúc đó, bả vai của Vương Mộc Cảnh cũng bị hắn kéo xuống một miếng thịt, máu chảy không ngừng.
"Đánh, đánh hắn cho ta, đánh ૮ɦếƭ tên tiểu súc sinh này!"
Bởi vì có quan hệ với Vương Dịch nên sau người Vương Mộc Cảnh thường xuyên có một đám nhỏ người hầu theo, bây giờ nghe thấy hắn tức giận, những tên theo hầu này nhanh chóng tiến lên, thượng cẳng tay hạ cẳng chân với An Tử Hạo đang té ngã trên mặt đất.
An Tử Hạo đau đến co rút thành một khối, dù thế nào cũng không kêu lên một tiếng.
"Tử Hạo ca ca!" Đáy mắt tiểu loli phiếm nước mắt những vẫn cứ cố không để cho nước mắt rớt xuống, nàng đẩy đám người ra, muốn chạy đến trước mặt An Tử Hạo.
Ai ngờ, một cái chân từ bên cạnh duỗi ra, khiến nàng vấp phải ngã xuống.
"Vật, nhỏ, tốt nhất ngươi an phận một chút," Vương Mộc Cảnh đè chặt miệng vết thương đang không ngừng chảy máu ở bả vai, đi đến trước mặt tiểu loli, nhấc thân mình nàng lên, âm âm u u cười nói, "Chắc chắn An Tử Hạo chỉ còn đường ૮ɦếƭ, Vân Lạc Phong cũng đã ૮ɦếƭ, ngươi vẫn nên đi cùng ta đi thôi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu loli rất quật cường, trong mắt to sáng ngời tràn đầy oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Mộc Cảnh.
"Còn dám ngang ngược!"
Bốp!
Vương Mộc Cảnh giơ tay lên, tát một cái lên mặt tiểu loli, ngay lập tức, trên khuôn mặt phấn nộn của tiểu loli xuất hiện một dấu màu đỏ.
Ngay cả như vậy nhưng tiểu loli cũng không khóc ra tiếng, ánh mắt sáng ngời của nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm Vương Mộc Cảnh, không chút sợ hãi.
"Tiểu thư!"
Tâm của An Tử Hạo cũng đau giùm, tay của hắn nắm chặt thành quả đấm, cảm giác được toàn thân vô lực.
Hắn đã hại ૮ɦếƭ Vân Lạc Phong...
Lại còn không thể bảo vệ tiểu thư!
Người vô dụng giống như hắn còn sống có tác dụng gì?
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên lôi đài, cũng không có nhiều người liếc mắt chú ý đến An Tử Hạo và tiểu loli một cái.
Dù cho có chú ý cũng không có khả năng hỗ trợ giúp bọn hắn...
Trên lôi đài.
Bụi mù bốn phía.
Ánh mắt hồ ly ngơ ngác nhìn lôi đài thành phế tích ở phía trước, vẫn không thể tin được chính mình đã thật sự ɢɨết thiếu nữ kia?
Nhưng lại vào lúc này...
Khói bụi che phủ đôi mắt của mọi người từ từ tan đi, lộ ra quanh cảnh trên đống phế tích.
Chỉ thấy có một thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng trên đống phế tích này, một thân áo trắng kia của nàng có nhiễm một ít hạt bụi nhỏ, ống tay áo của nàng bị xé rách mất một đoạn.
Cánh tay của thiếu nữ chảy ra một dòng máu đỏ tươi, trên khóe môi có một tia máu, khuôn mặt trắng noãn ban đầu đã hơi bị bẩn một chút, miếng vài màu trắng che trên đôi mắt cũng đã rơi xuống, trôi nổi ở trong gió nhẹ...
Khoảnh khắc đó, đám người yên tĩnh lại.
Giọng nói cuồng tiếu của Vương Mộc Cảnh im bặt lại, ánh mắt của hắn không dám tin, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào thiếu nữ đứng trên phế tích.
"Nàng... Nàng ta lại không ૮ɦếƭ?"
Cái nữ nhân đáng ૮ɦếƭ này, vậy mà còn sống?
Vương Mộc Cảnh cắn hàm răng thật chặt, hận ý ở trong mắt hắn càng tỏa ra dày dặc hơn, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Nếu như ánh mắt có thể ɢɨết người, thân thể của Vân Lạc Phong sớm đã nát tươm...
"Thì ra ngươi còn sống," Trái tim của Hồ Li rốt cuộc mới hạ xuống được, "Ta biết, một chiêu này của ta không có khả năng ɢɨết được ngươi, Vân Lạc Phong, thực lực của ngươi rất mạnh, ta cam bái hạ phong!"
Chịu thua rồi hả?
Mọi người chấn kinh mở to hai con mắt.
Hồ Li xếp hạng thứ mười trên thiên bảng mà lại chịu thua rồi sao?
"Nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi, nguyện trung thành với ta mười năm!" Vân Lạc Phong lau lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt của nàng chậm rãi liếc nhìn, nhìn thấy An Tử Hạo bị những người đó vây đánh ở trên trong... Và dấu năm ngón tay rõ ràng trên mặt tiểu loli.
Tay Vương Mộc Cảnh giữ lấy thân thể tiểu loli, lui về phía sau mấy bước: "Vân Lạc Phong, ngươi đừng tới đây, nếu ngươi qua đây ta sẽ ɢɨết nàng!"
Vân Lạc Phong phảng phất như không nghe thấy lời Vương Mộc Cảnh nói, thẳng hướng Vương Mộc Cảnh mà bước đến.
"Ta không phải nói đùa với ngươi, nếu ngươi dám tiếp tục bước lên phía trước một bước, thật sự ta sẽ ɢɨết nàng ta!"
Vương Mộc Cảnh gắt gao cắn răng, hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong không có một tí chiều hướng nào là sẽ dừng lại, lập tức cầm một thanh chủy thủ ở trong tay, đặt trên cổ tiểu loli.
"Tiểu thư!"
Tim An Tử Hạo đập nhanh lỡ một nhịp, ánh mắt phẫn nộ mà suốt ruột: "Vương Mộc Cảnh, ngươi dừng tay lại cho ta, nếu như ngươi dám động vào tiểu thư, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngược lại tiểu loli không có phản ứng gì lớn, nàng chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nháy cũng không nháy một cái nhìn Vân Lạc Phong.
Nàng ấy không có việc gì...
Thật tốt quá!
Nếu nàng ấy thật sự xảy ra chuyện thì mình và Tử Hạo ca ca chắc chắn sẽ hối hận cả đời!
"Vân Lạc Phong, đây là do ngươi bức ta!"
Vương Mộc Cảnh hung tợn nghiến răng.
Hắn biết chắc chắn Vân Lạc Phong sẽ không bỏ qua cho hắn, một khi đã như vậy, vậy thì hắn sẽ ra tay trước chiếm lợi thế!
Nghĩ vậy, tay hắn cầm chủy thủ lên, hung hăng đâm vào иgự¢ tiểu loli...
Ngay lúc chủy thủ của hắn sắp sửa đâm vào иgự¢ nàng, một cỗ áp lực cường đại từ phía trước ép xuống, ép khiến cho ngón tay hắn cứng đờ, cầm chủy thủ không có cách nào tiến vào thêm một chút nào.
Tức khắc, ánh mắt hắn tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vào thời điểm này, Vân Lạc Phong đã muốn chạy tới trước mặt tiểu loli, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của nàng, khép hờ mắt, hỏi: “Đau không?”
Tiểu loli lắc lắc đầu, ngọt ngào ngây thơ nói: “Không đau, so với tử hạo ca ca, ta không đau.”
“Muốn ɢɨết hắn sao?” Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
Tiểu loli sửng sốt một chút, nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vương Mộc Cảnh ở phía sau, gật gật đầu: “Muốn, bọn họ khi dễ Tử Hạo ca ca, ta muốn ɢɨết bọn họ!”
Giọng nói của nàng còn có vẻ non nớt, lại là vạn phần kiên quyết.
“Được, ta cho ngươi kiếm, ngươi đi ɢɨết bọn họ!” Vân Lạc Phong đem trong tay kiếm đưa tới tiểu loli trước mặt, “Nhớ kỹ, khi dễ người của ngươi, quyết không thể lưu tình!”
Tay tiểu loli có chút run rẩy tiếp nhận kiếm từ tay Vân Lạc Phong, nàng quay ngược lại, mũi kiếm dùng sức đâm về phía иgự¢ của Vương Mộc Cảnh.
“Cảnh nhi!”
Vương Dịch phẫn nộ hét lớn: “Vân Lạc Phong, các ngươi sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Phốc!
Ngay khi Vương Dịch vừa dứt lời, kiếm của tiểu loli đã đâm vào Vương Mộc Cảnh.
Giờ khắc này, nàng cảm giác sảng khoái cả người, là mấy ngày nay tới giờ chưa từng có.
Thì ra... ɢɨết địch nhân, lại vui vẻ như vậy!
Vương Mộc Cảnh trừng to mắt, thân mình hắn dần dần ngã xuống mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Vừa rồi, hắn vốn định né tránh, nhưng mà ở dưới uy áp của Vân Lạc Phong, đến cả một ngón tay hắn cũng không động đậy được, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm kia tản ra sự lạnh lẽo biến mất ở trong иgự¢ mình.
Trong sân luận võ, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, tựa hồ ai cũng không có nghĩ đến, Vân Lạc Phong lại thật sự dám có can đảm ɢɨết người!
“Người hiền hay bị bắt nạt,” Vân Lạc Phong phảng phất như không có nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rũ mắt nói, “Muốn không bị người khi dễ, chỉ có ngươi trở nên cường đại!”
Người hiền hay bị bắt nạt...
Tiểu loli hiểu chuyện gật gật đầu: “Sau này, ta sẽ không để người ta khi dễ nữa, ta phải bảo vệ chính mình, còn phải bảo vệ Tử Hạo ca ca.”
Dù An Tử Hạo chỉ là thị vệ của nàng, lại làm bạn với nàng nhiều năm, ở trong lòng nàng, đối phương từ sớm đã giống như người thân của nàng...
Nghe thấy giọng nói non nớt của tiểu loli, nỗi lòng An Tử Hạo có chút phức tạp.
Ở trong lòng hắn, tiểu thư nhà mình vẫn luôn luôn thiên chân vô tà, hắn chưa bao giờ khiến cho nàng vì kế sinh nhai mà phiền não, càng sẽ không để nàng tiếp xúc với người hiểm ác! Chẳng sợ chính mình vừa khổ lại mệt, cũng sẽ không để nàng chịu một chút ủy khuất...
Hiện giờ nghĩ đến, suy nghĩ của mình từ trước tới này có phải đã sai rồi hay không?
Vạn nhất ngày nào đó hắn rời khỏi tiểu thư vĩnh viễn, tiểu thư không hề có khả năng sinh tồn, vậy làm sao có thể tiếp tục sống sót ở đại lục này?
“Ai!”
Mộ Nhiên cười khổ một tiếng: “Tính tình của nha đầu này giống như lời mà Trầm Ngọc Khanh nói, không muốn ăn một chút thiệt thòi! Nhưng hiện tại, thế mà nàng lại còn giáo dục một tiểu nha đầu ɢɨết người.”
“Ha ha,” Kỷ Ngôn có chút vui sướng khi người gặp họa nói, “Mộ Nhiên, nha đầu này ta còn không tranh đoạt với ngươi, với tính cách này của nàng, khẳng định sẽ đưa tới rất nhiều cục diện rối rắm, ngươi vẫn là đi theo phía sau nàng mà thu thập đi, à, đúng rồi, tình hình trước mắt, ngươi còn phải thay nàng giải quyết.”