An Tử hạo cầm một cây trường kiếm trong tay, trên mũi kiếm còn máu đỏ tươi chảy xuống, ở phía sau hắn, hai gã thị vệ ngã xuống bên trong vũng máu.
“Tử Hạo ca ca……”
Khuôn mặt nhỏ của tiểu loli từ lúc ban đầu không dám tin tưởng biến thành kinh hỉ, môi bĩu ra, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nàng oa một tiếng nhào về phía An Tử Hạo, đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào trong иgự¢ hắn.
“Tử Hạo ca ca, bọn họ muốn bán ta cho những người khác, ta rất sợ hãi, ô ô.”
Sau khi đi vào Quý gia, nàng vẫn luôn đè ép cảm xúc của mình, mãi cho đến khi nhìn đến An Tử Hạo thì mới tùy ý để nước mắt bùng nổ trào ra.
Cho dù tâm trí của tiểu loli có thành thục thì cũng chỉ là một hài tử sáu tuổi.
Sao nàng có thể không sợ hãi?
An Tử Hạo ôm chặt lấy thân mình tiểu loli, nhẹ nhàng rũ mắt, che đi sự đau lòng ẩn chứa trong đó.
“Ta nói rồi, mặc kệ người ở nơi nào ta cũng sẽ đi tìm người!” Hắn chậm rãi buông lỏng tiểu loli trong lòng ra, ngồi xổm xuống, ánh mắt kiên định đối diện với đôi mắt đẫm nước kia, “Tiểu thư, ta vĩnh viễn là thị vệ của người!”
Chức trách của thị vệ chính là bảo vệ an nguy cho tiểu thư.
Cho nên, cả đời này, hắn cũng không thể bỏ mặc nàng!
Tiểu loli lau nước mắt, khuôn mặt đáng yêu hiện lên một nụ cười: “Tử Hạo ca ca, làm thế nào mà huynh tới được đây? Sao hai người kia sẽ để huynh tiến vào?”
“Tiểu thư, không chỉ ta tới, Vân cô nương cũng tới……”
Vân Lạc Phong?
Tiểu loli ngẩn người, đôi mắt nàng cong như vầng trăng non, tươi cười sáng lạn giống như ánh mặt trời.
“Ta biết, nhất định nàng ấy cũng tới cứu ta.”
“Vì cái gì?” An Tử Hạo ngẩn ra một chút, “Vì sao người biết?”
“Bởi vì…… Nàng ấy dạy ta ɢɨết người!”
Tiểu loli cười đến mức vô cùng đáng yêu: “Từ khi nàng ấy dạy ta ɢɨết người thì chẳng khác nào tiếp nhận chúng ta rồi.”
An Tử Hạo cười khổ một tiếng, kết quả là, chỉ có hắn kђเếק sợ vì Vân Lạc Phong chịu giúp đỡ mà thôi.
Tiểu thư lại sớm đã nhìn thấu hết thảy……
“Đi thôi, tiểu thư, Vân cô nương còn chờ chúng ta ở bên ngoài.” An Tử hạo nắm tay tiểu loli, đi về phía ngoài phòng.
Từ giờ khắc này, hắn sẽ không để tiểu thư chịu bất kỳ thương tổn nào nữa!
Trên đường phố bên ngoài Quý gia sớm đã tụ tập rất nhiều người đi đường, những người này kinh ngạc với thực lực của Vân Tiêu, cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu vì đối phương tới Quý gia gây phiền toái.
Vân Lạc Phong thấy được chủ tớ An Tử Hạo từ sân ngoại đi ra, cuối cùng vẻ mặt cũng dãn ra.
Xem ra Quý gia không ngược đãi Quý Phỉ.
Như thế, nàng cũng yên tâm……
“Phỉ Phỉ!” Nam nhân trung niên nhìn thấy tiểu loli được An Tử Hạo dắt ra, sắc mặt biến đổi, “Tới bây giờ mà ngươi còn muốn bỏ trốn theo An Tử Hạo à? Ngươi làm như thế, không sợ làm thất vọng cha mẹ ngươi sao?”
Tiểu loli ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử trung niên, tiếng con nít ngây ngô nói: “Ta không có bỏ trốn cùng Tử Hạo ca ca! Là bá mẫu oan uổng chúng ta! Lúc trước bà ta muốn bán ta cho một lão nhân làm tђเếק, ta không đồng ý, bà ấy liền muốn giam lỏng ta, là Tử Hạo ca ca mang ta chạy thoát ra ngoài.”
Đám người oanh động!
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người trong thành Long Trường cho rằng tiểu nha đầu Quý gia đi trốn cùng với một người thị vệ, xem ra sự thực giống như có ẩn tình.
“Ngươi nói bậy gì đó?” Mỹ phụ giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu loli.
Tiểu loli ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn thẳng ánh mắt hung ác của nàng ta.
“Ngươi thấy ta chạy thoát ra ngoài, liền phái sát thủ đuổi ɢɨết ta, chỉ là, sau này bởi vì có người dùng linh thú với mấy ngàn vạn lượng đề nghị mua ta, ngươi liền đồng ý! Cũng từ bỏ ý định đuổi ɢɨết mà bắt ta về lại Quý gia!”
Thân mình mỹ phụ run rẩy kịch liệt, nàng ta đã có thể nhìn thấy được ánh mắt trào phúng của những người kia.
“Nha đầu thúi, ngươi đang nói bậy, cẩn thận ta xé nát miệng ngươi!”
Tiểu loli hừ một tiếng: “Vừa rồi, ngươi dùng mạng của Tử Hạo ca ca để uy ђเếק ta, bức bách ta thừa nhận chuyện này, nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ xuống tay với huynh ấy! Mấy tháng qua, là Tử Hạo ca ca liều mạng bảo vệ ta mới có thể sống sót, vì Tử Hạo ca ca, ta bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý ngươi khống chế!”
Đám người kia đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mỹ phụ, những ánh mắt trào phúng khinh miệt giống như cây gai hung hăng đâm vào trong lòng nàng ta.
Tiểu loli nắm lấy tay An Tử Hạo, tiếp tục nói: “Ngươi nói ta ăn không uống không ở Quý gia, mà Quý gia nuôi dưỡng ta 6 năm, ta nên trả giá vì Quý gia!”
“Quý Phỉ!” Mỹ phụ muốn quát bảo tiểu loli ngưng lại.
Nhưng tiểu loli cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, kể ra hành vi phạm tội không ngừng.
“Quý gia là do cha mẹ lập ra, ta là nữ nhi bọn họ nhận nuôi, cũng là nữ nhi duy nhất! Ngươi lại cho rằng ta chỉ là một người ngoài! Các ngươi mới là người thân duy nhất của cha mẹ ta, còn nói tất cả Quý gia là thứ các ngươi nên có, ta chỉ là một người ăn không uống không ở nhờ Quý gia!”
Phía trên đường phố, đám người vây xem cũng không nhìn được nữa, giọng nói chỉ trích chen chúc bay tới như thủy triều hướng về phía mỹ phụ.
“Phu nhân Quý gia lại có thể nói ra mấy lời đó, chậc chậc, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm, ta còn tưởng rằng nàng đối xử với Quý Phỉ tốt lắm chứ.”
“Tuy rằng Quý Phỉ chỉ là một dưỡng nữ, nhưng cũng là nữ nhi mà gia chủ tiền nhiệm của Quý gia thu dưỡng, trên gia phả, nàng mới là người thừa kế của Quý gia theo lý thường, nếu không phải Quý Phỉ nhỏ tuổi, gia chủ tiền nhiệm của Quý gia cũng sẽ không giao gia tộc cho đệ đệ mình khi hấp hối đâu!”
“Đáng tiếc chính là, gia chủ tiền nhiệm không biết nhìn người, Quý Phỉ ở Quý gia chịu hết ủy khuất, còn thiếu nước bị người ta bán đi, đã thế còn bị mang tiếng là một kẻ ăn không uống không, vô sỉ công bố Quý gia phí công nuôi dưỡng Quý Phỉ sáu năm? Chậc chậc, sáu năm này là bọn họ nuôi sao? Đó là gia chủ tiền nhiệm tự mình nuôi nấng nữ nhi!”
“Nhiều năm qua, đôi vợ chồng vô sỉ này cũng ăn ở miễn phí ở Quý gia đó, hưởng thụ ơn nghĩa mà Quý gia mang tới cho bọn họ, nhưng cha mẹ con bé mới ૮ɦếƭ có một năm, liền muốn bán nữ nhi của người ta đi cấp, ta đã từng thấy vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức thế kia thì chỉ có một cặp này thôi!”
“Hôm nay, ta thật sự là mở rộng tầm mắt……”
Sau khi nói hết lời trong lòng, Quý Phỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, nhiều ngày không cam lòng cùng phẫn nộ, cuối cùng cũng được thể hiện ra hết trước mặt người khác.
Thân mình mỹ phụ mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trên trán nàng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
“Đan Mẫn!” Nam nhân trung niên phẫn nộ nhìn ả ta, “Nó nói có phải sự thật hay không?”
Sắc mặt Đan Mẫn càng thêm tái nhợt, đột nhiên, nàng nở nụ cười, nụ cười kia mang theo âm ngoan.
“Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Nó vốn dĩ chính ăn không uống không ở Quý gia! Thân thể của nó lại không có huyết mạch Quý gia, nó căn bản không được xem là người Quý gia ta!” Mỹ phụ đầu tóc tán loạn xuống, giống như một kẻ điên, trong hai mắt phát ra ra ánh sáng âm u xanh biếc, “Quý gia là của chúng ta! Nhất định không thể để cho tiểu tiện nhân Quý Phỉ kia!”
“Câm miệng!”
Tới thời điểm này, Vân Tiêu đã hoàn thành xong công việc, nam nhân trung niên bước nhanh đến trước mặt Đan Mẫn, hung hăng ném một cái tát lên trên mặt nàng ta.
“Ai cho phép ngươi nói ra mấy lời đó? Phỉ Phỉ là nữ nhi duy nhất của đệ đệ ta, ngươi dám nói nó ăn không uống không?”
Đan Mẫn cúi thấp đầu xuống, tóc tán loạn ở hai thái dương, bên môi dần dần nâng lên thành một đường cong châm chọc.
“Ngươi mới là người thừa kế duy nhất của Quý gia này, ngươi là huynh trưởng, sau khi đệ đệ ૮ɦếƭ, Quý gia chính là của ngươi, Quý Phỉ tính là thứ gì? Dưỡng nữ mà thôi, còn không phải là người Quý gia chân chính!”
“Ngươi……” Nam nhân trung niên tức giận đến mức người run rẩy.
Đương nhiên, ý nghĩ trong lòng hắn cũng nhất trí với Đan Mẫn, cho rằng gia chủ Quý gia này vốn phải là của hắn.
Nhưng hắn sẽ không ngu xuẩn biểu lộ ra trước mặt người khác, thế nên hắn phẫn nộ quát lớn: “Nhanh xin lỗi Phỉ Phỉ!”
Đan Mẫn hừ một tiếng, quay đầu, ánh mắt lộ ra khinh thường.
“Phỉ Phỉ.”
Nam nhân trung niên thấy Đan Mẫn nói không nghe lời nên bước nhanh đi đến trước mặt Quý Phỉ, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
“Là đại bá không tốt, để con chịu ủy khuất, con yên tâm, đại bá nhất định sẽ trút giận giùm con, hưu nữ nhân này! Đại bá luôn luôn thương yêu con nhất, làm sao đê con chịu ủy khuất?”
Tiểu loli hơi nâng khóe môi lên, mắt to chớp chớp: “Nếu con muốn lấy lại tất cả đồ vật mà cha mẹ con để lại, người sẽ cho con sao?”
Sắc mặt nam nhân trung niên có chút xấu hổ, lời nói thấm thía: “Phỉ Phỉ, tuổi của con quá nhỏ, vị trí gia chủ này không thể đảm đương dễ dàng như vậy, một năm qua, ta lao tâm lao lực còn ít à? Sao ta nhẫn tâm để con mệt nhọc như thế? Cho nên, con vẫn nên đảm nhận chức vị Quý gia đại tiểu thư, ta có thể khiến con thành một người dưới một người trên nhiều người.”
Tiểu loli ngây thơ nghiêng đầu: “Chỉ là, con không sợ mệt, đại bá có thể trả quyền thế lại cho cháu không? Đây là thứ mà cha con để lại, huống chi, còn có Tử Hạo ca ca ở bên hỗ trợ con.”
Sắc mặt nam tử trung niên trầm trầm, hắn nhìn An Tử Hạo ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Phỉ Phỉ, trên đời này, người ngoài nào có đáng tin cậy? Tuy rằng An Tử Hạo theo con nhiều năm như vậy, nhưng hắn vẫn là người ngoài, con để hắn hỗ trợ, không phải đồng nghĩa với việc đưa quyền thế cho hắn à?”
Tiểu loli cười: “Đại bá, ta ở bên ngoài mấy ngày nay, người ngoài mà đại bá nói đã dùng tính mạng của huynh ấy bảo vệ con! Cho dù huynh ấy chỉ là người lao động tay chân, cũng chưa từng để con chịu đói chịu lạnh, so sánh mà nói, các ngươi gọi là thân nhân nhưng luôn tính kế con, còn không cho con những thứ mà cha con để lại!”
Vẻ mặt nam nhân trung niên dần dần lạnh xuống: “Phỉ Phỉ, đừng náo loạn, chúng ta về nhà trước được không? Chờ sau khi trở về, đại bá lại nói chuyện với con rõ ràng hơn.”
“Không!” Tiểu loli đẩy tay nam nhân trung niên ra, ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một nói, “Ta chỉ cần Quý gia!”
Vân Lạc Phong nói rất đúng, Nhân thiện bị nhân khi,mã thiện bị nhân kị*.
* Người hiền lành dễ bị ức ђเếק, ngựa dễ bảo thường bị người cưỡi.
Nàng muốn từ nay về sau không bị người ta bắt nạt nữa, vậy thì chắc chắc phải trở nên cường đại!
“Phỉ Phỉ!” Sắc mặt nam nhân trung niên có chút khó coi, “Quý gia là cha ngươi giao cho ta, ta cần phải phụ trách Quý gia, nếu thả vào tay ngươi, lỡ như Quý gia bị ngươi làm bại lụi thì ta đi gặp cha ngươi như thế nào?”
Ánh mắt tiểu loli quật cường: “Mặc kệ ngươi nói như thế nào, Quý gia này ta nhất định lấy lại!”
Nhìn hai người tranh phong một lúc lâu, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt lại: “Vân Tiêu, bọn họ ai dám ngăn cản Quý Phỉ quản lý Quý gia, ɢɨết không tha!”
Sau khi ba chữ ɢɨết không tha rơi xuống, thân mình nam nhân trung niên đột nhiên run lên, hắn cắn răng nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Có phải các ngươi quản quá nhiều rồi không? Chuyện nhà người khác các ngươi cũng muốn tham gia?”
"Vân Tiêu."
Vân Lạc Phong không định nói nhiều, nhướng mày gọi.
Vân Tiêu cất bước đi lại gần, khí tức lãnh khốc lạnh lẽo lại được phóng ra, giống như trời đất ập đến hướng về phía nam tử trung niên.
"Quý Phỉ, ngươi muốn xử phạt bọn họ như thế nào?" Vân Lạc Phong quay đầu nhìn Quý Phỉ, hỏi.
Quý Phỉ cắn cắn môi: "Đại bá mãu đối xử với ta như vậy, ta sẽ không giữ nàng lại, còn về đại bá phụ, mặc dù có chút lòng tham nhưng mà chưa từng gây tổn thương ta, ta nghĩ... Ta nghĩ đuổi hắn ra khỏi Quý gia!"
"Quý Phỉ, ngươi vẫn còn mềm lòng quá," Vân Lạc Phong nhìn Quý Phỉ, "Hắn tham luyến quyền thế, sau khi ngươi giành lại Quý gia, hắn có thể cam tâm sao?"
Quý Phỉ cúi đầu, nàng biết Vân Lạc Phong nói rất đúng, nếu đại bá phụ không cam lòng quyền thế bị ςướק đi, nhất định sẽ trở về tìm nàng tính sổ!
"Vân Tiêu, phế hắn đi," Vân Lạc Phong chậm rãi nói, "Ta không muốn lại xảy ra bất kỳ sóng gió nào."
"Được."
Sau khi nam nhân nói ra một chữ này, nam nhân trung niên còn chưa kịp cầu xin tha thứ đã cảm nhận được một lực lượng đánh vào ngay tại vị trí đan điền của hắn.
Phụt!
Hắn phun ra một ngụm máu đỏ tươi, bước chân lui ra sau hai bước, mặt trắng bệch ngã xuống.
"Thực lực của người là do phụ thân của Quý Phỉ cho ngươi, ta thay thế nàng thu hồi lại," Vân Lạc Phong nhìn nam nhân trung niên rồi lại chầm chậm nhìn Quý Phỉ, "Nếu ngươi không muốn ɢɨết người, vì an toàn của bản thân ngươi, ngươi tất phải phế đi thực lực của hắn!"
Tiểu loli gật gật đầu: "Ta hiểu được."
Vừa rồi nàng chỉ là nhìn vào mặt mũi của phụ thân nên không hề có ý định ɢɨết đại bá, mà lại quên mất, đại bá là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhất định sẽ tìm nàng trả thù.
"Quý Phỉ," Vân Lạc Phong khép hờ mắt, tiếp tục nói, "Trên đời này, ngoại trừ An Tử Hạo ra, ngươi đừng tin tưởng bất kỳ kẻ nào! Dù cho đối phương là người thân của ngươi!"
Tiểu loli mím môi, đôi mắt hàm chứa nước mắt dừng lại ở trên mặt thiếu nữ.
"Các ngươi... Sẽ ở lại sao?"
"Không được, ta còn muốn trở về học viện."
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu.
"Đợi một chút!"
Nàng vừa dứt lời, thân thể nho nhỏ của Tiểu Mạch đã từ phía sau đi tới, hắn cười tít mắt nhìn chăm chú vào tiểu loli: "Vừa rồi chúng ta đã cứu ngươi, có phải ngươi nên báo đáp chúng ta hay không?"
Quý Phỉ chớp chớp mắt: "Năng lực của ta yếu kém, chuyện có thể làm được rất ít, nhưng mà chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp các người."
Tiểu Mạch thần bí cười: "Chuyện mà ta muốn ngươi làm, khẳng định ngươi có thể làm được, còn nữa, trên đời này cũng chỉ có ngươi là có thể làm được..."
...
Đại sảnh của Quý gia.
Tiểu loli để cho tất cả mọi người lui xuống, rồi mới dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nam hài đứng ở trước mặt mình.
"Khóc đi."
Tiểu Mạch lấy ra từ trong vạt áo một cái bình sứ, đưa tới trước mặt tiểu loli.
"..."
Tiểu loli lờ mờ, không hiểu đây là Tiểu Mạch muốn làm cái gì.
Tiểu Mạch nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Ta muốn nước mắt của ngươi, ngươi khóc vài giọt cho ta cũng không thiệt thòi gì."
Mặc dù tiểu loli không biết đến cùng là Tiểu Mạch muốn làm gì, nhưng nàng vẫn làm theo, đôi mắt chớp chớp, một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống, tí tách một tiếng rơi vào trong bình sứ.
Dường như là nghĩ đến một năm qua bị ủy khuất, tiểu loli khóc càng lúc càng lớn, nước mắt cũng như mưa to trút xuống.
Sau hồi lâu, cả bình sứ đã tràn đầy nước mắt của nàng.
"Đủ rồi."
Tiểu Mạch thu bình sứ lại, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác dương lên một nụ cười: "Chủ nhân, thuốc dẫn đã có, kế tiếp, còn thiếu vài loại dược liệu khác, những dược liệu này cũng không phải là cực kỳ trân quý, trong hiệu thuốc chắc chắn là có."
"Nếu đã vậy, vậy thì chúng ta đi thôi."
Vân Lạc Phong nói xong lời này, xoay người đi ra đại sảnh.
"Tiểu thư, người cứ ở đây, ta đi tiễn bọn hắn."
An Tử Hạo phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đuổi theo.
Có lẽ là cảm nhận được hắn theo phía sau, Vân Lạc Phong dừng bước, đưa lưng về phía An Tử Hạo, nói: "Ta biết ngươi khẳng định tò mò về thân phận thật sự của Quý Phỉ, nhưng lại không hề nói cho ngươi biết về chuyện này, đối với ngươi mà nói không có chỗ tốt gì, ngươi chỉ cần dùng cả đời này để bảo vệ nàng là đủ rồi."
An Tử Hạo không hề ngu dốt.
Nước mắt của Quỷ Phỉ có thể làm thuốc dẫn vậy thì làm sao nàng có thể là một đứa bé bình thường được?
"Ta hiểu được," An Tử Hạo không hỏi lại, hắn trịnh trọng gật gật đầu, "Nửa đời còn lại của An Tử Hạo ta, sẽ dùng sinh mệnh của ta để bảo vệ tiểu thư an toàn, dù cho ta vì nàng mà ૮ɦếƭ trận, ta cũng sẽ dùng linh hồn của ta, tiếp tục bảo vệ nàng, cho dù xuống dưới hoàng tuyền cũng không thể ngăn được quyết tâm của ta!"
Vân Lạc Phong cong môi cười, nàng không nói thêm gì nữa, ánh amwst nhìn lên phía bầu trời: "Vân Tiêu, Tiểu Mạch, chúng ta đi thôi..."
Vân Tiêu yên lặng đi theo phía sau Vân Lạc Phong, con ngươi đen nhánh lãnh khốc nhìn bóng dáng thiếu nữ, sự lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng từ từ tiêu tán đi.
...
Giờ phút này, lúc Vân Lạc Phong đang chạy trở về, hiển nhiên không biết rằng sau khi nàng trở lại học viện, chờ đợi nàng là một hồi phong ba.
Trong Tây viện.
Lúc Diêu Thư đang nghe cấp dưới hồi báo, bỗng nhiên bị một tiếng quát phẫn nộ kéo hết cả sự chú ý.
Hắn chau mày, trong mắt chợt lóe lên một tia ngoan độc, chợt nhìn thấy Lăng Hải với lửa giận ngập trời từ ngoài cửa vọt vào, mặc cho những người thị vệ này có ngăn cản như thế nào cũng không thể ngăn lại được.
"Diêu Thư, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Lăng Hải vọt tới trước mặt Diêu Thư, không nói hai lời đã triển khai công kích với hắn.
Ầm một tiếng, ngay lúc Diêu Thư nghiêng người để tránh, vách tường phía sau người bị quả đấm của Lăng Hải ᴆục ra một cái lỗ lớn.
Các ngón tay của Lăng Hải nắm chặt lại: "Diêu Thư, là ngươi đã đuổi Vân Lạc Phong ra khỏi học viện? Lại còn phái người đuổi ɢɨết nàng?"
Diêu Thư cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ châm chọc: "Vân Lạc Phong cực kỳ tàn nhẫn, vốn là ngược đãi chính nhi tử thân sinh của mình, lại bởi vì đồ nhi của ta ngăn cản hành vi của nàng, nàng ta đã phế đi tứ chi của đồ nhi ta! Món nợ này, chắc chắn ta muốn thanh toán với nàng ta!"
Lăng Hải cười ha ha hai tiếng: "Vân Lạc Phong có nhi tử? Ngươi lại đùa giỡn cái gì đó? Nhi tử của nàng ở đâu ra? Không phải là bởi vì Đông viện chúng ta thay đổi Đường chủ Chấp sự đường, vậy nên mới ghi hận trong lòng, tùy tiện bịa ra lý do đã ra tay với Vân Lạc Phong?"
"Lăng Hải, nếu như ngươi không tin, thì ngươi có thể đi hỏi xem, toàn bộ học viện này ai mà chẳng biết Vân Lạc Phong có nhi tử? Chỉ là khiến ta khó hiểu chính là, tại sao ngươi lại vì chuyện của Vân Lạc Phong mà tức giận như vậy?"
Ngày đó, chuyện ở Chấp sự đường cũng chỉ có một số ít người mới biết được, vì vậy Diêu Thư không hề biết quan hệ của Vân Lạc Phong với Đông viện.
"Hừ!" Lăng Hải hừ lạnh một tiếng, "Vân Lạc Phong là đồ đệ ta, ngươi nói ta có nên quản chuyện của nàng hay không? Ta nói cho ngươi, muốn trục xuất Vân Lạc Phong ra khỏi học viện, không có cửa đâu! Đông viện chúng ta tuyệt đối không đồng ý!"
"Vân Lạc Phong là đồ đệ của ngươi?" Diêu Thư hơi hơi nheo hai mắt lại, ánh sáng nguy hiểm từ đáy mắt xẹt qua, "Nói như vậy, hành động vào hôm đó của Vân Lạc Phong là đông viện các ngươi cho phép?"
"Thúi lắm!" Lăng Hỉa trực tiếp chửi ầm lên, "Ai hiếm lạ gì mà động thủ với đồ đệ của ngươi? Rõ ràng là các ngươi vu oan hãm hại, chuyện này chờ viện trưởng trở về! Chắc chắn ta sẽ đòi lại công đạo cho Vân Lạc Phong!"