Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 252: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Viện trưởng? Viện trưởng đã rời đi nhiều năm như vậy, ngươi cho rằng hắn còn có thể trở về?" Diêu Thư chậm rãi đứng lên, sát khí nơi đáy mắt càng tỏa ra dày đặc hơn, "Huống chi, Vân Lạc Phong đã hạ thủ, ta chính miệng đồ đệ của ta nói, cho tới bây giờ nàng cũng sẽ không nói dối!"
Lăng Hải hung hăng phất phất tay áo: "Cho dù sự thật là độ đệ ta làm, vậy thì khẳng định là đệ tử của ngươi đã làm ra chuyện gì khiến người người oán trách! Ngươi đừng có nghĩ trốn tránh trách nhiệm! Có ta ở đây, không ai có thể đuổi đồ đệ ta đi!"
Ngay sau khi nói xong lời này, Lăng Hải lại hung hăng trừng mắt nhìn Diêu Thư, khí thế bừng bừng xoay người rời khỏi.
Dừng lại trên bóng lưng hắn rời đi, con ngươi Diêu Thư càng thêm âm lãnh: "Đông viện! Xem ra thương tổn của Mộng Kỳ, không thoát khỏi quan hệ với Đông viện! Các ngươi cho rằng các ngươi thật sự có thể bảo vệ được Vân Lạc Phong sao? Chuyện cười, người ta muốn ɢɨết vĩnh viễn đều không sống qua nổi ngày mai!"
...



Vô Hồi đại lục.
Cơ gia.
Trên giường lớn xa hoa khắc hoa, màn màu đỏ gió thổi bay bay, loáng thoáng lộ ra một màn hương diễm ở trên giường.
Cơ Cửu Thiên dựa nửa người nằm ở trên giường, hồng y mở ra lộ một nửa, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ trần trụi trắng nõn như ngọc.
Dung mạo của hắn tuyệt mỹ, giữa lông mày có điểm một nốt chu sa màu đỏ, mày khẽ giương lên, cuồng quyến mà khí phách.


Hai người thị nữ tuyệt mỹ ngồi xổm ở trên giường, giúp hắn đấm đấm hai chân, trong cả căn phòng đã bắt đầu khởi động một cỗ tức giận không bình thường.
"Chủ tử."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một thị nữ.
"Có người của Thất Châu đại lục đến đây."
Đại lục Thất Châu?
Nam nhân khẽ nhếch mày: "Người nào?"
"Tây Châu học viện, trưởng lão Phi Phàm."
Vốn thị nữ còn tưởng rằng mình đã quấy rầy đến người nam nhân, chắc chắn lại bị hắn trách phạt, ai ngờ trong phòng chỉ có truyền đến một tiếng cười khẽ đầy mị hoặc của nam tử kia.
"Đại lục Thất Châu... Có vẻ như Vân Lạc Phong đã đến đại lục Thất Châu đã được một thời gian, để cho hắn vào đi."
"Vâng, chủ tử."


Giọng nói chưa dứt, tiếng bước chân của thị nữ đã từ từ đi xa, không đến một khắc, cửa phòng bị một cái tay khô gầy đẩy ra.
Lâm phi phàm vội vàng từ bên ngoài đi vào, đôi mắt của hắn liếc một cái đã nhìn thấy nam tử yêu diễm ở trên giường, ánh mắt tức khắc trở nên ủy khuất vạn phần.
“Viện trưởng, chừng nào thì người mới trở về học viện? Học viện không thể không có người chủ trì, người vẫn là cùng chúng ta trở về đi.”
Nam nhân cười giống như một thanh lợi kiếm, ghim ở trên người Lâm Phi Phàm.
Ngón tay của hắn kẹp một quả nho lên, nhẹ nhàng Ϧóþ mạnh một cái, trong đôi mắt hơi hơi nheo lại xẹt qua một tia lãnh mang.
“Nếu như Tây Châu học viện yêu cầu bổn tọa trở về chủ sự, vậy còn muốn mấy người trưởng lão các ngươi làm gì?”
Giọng nói Lâm Phi Phàm ngừng lại một chút: “Hiện giờ Tây Châu học viện đã phân ra thành hai đại phái, phân biệt là Đông viện và Tây viện, hai phái trưởng lão lại tranh phong không ngừng! Đó là nội ưu chưa ổn, ngoại xâm lại tới! Năm đó, thời điểm viện trưởng người còn ở, đó là châu chủ đều sẽ đối với Tây Châu học viện chúng ta còn lễ nhượng ba phần, một khi người biến mất, châu chủ đã không đem học viện chúng ta đặt ở trong mắt.”
Nam nhân không chút để ý nào lại cầm lấy một quả nho nữa, lần này hắn không Ϧóþ nữa, ngược lại là ưu nhã để vào trong miệng.
“Nhiều năm qua, bổn tọa chỉ là thay thế bằng hữu tốt của ta quản lý Tây Châu học viện các ngươi, điều này không đại biểu, Tây Châu học viện có thể hạn chế được ta!”
“Viện trưởng!”

Lâm Phi Phàm còn muốn nói cái gì đó, vẻ mặt nam nhân đã dần dần có vẻ không kiên nhẫn.
“Bổn tọa giúp hắn nhiều năm như vậy, vậy là đã đủ rồi, ngươi trở về đi, không cần thiết lại đến Cơ gia tìm ta.”
Lâm Phi Phàm bất đắc dĩ than một tiếng, hắn nhìn nam tử yêu diễm lần cuối, cười khổ đi ra ngoài.
“Tây Châu……” Ngón tay Cơ Cửu Thiên nhẹ nhàng đặt ở trên môi, cười đến yêu diễm cực điểm, “Quả thật là ta nên đi một chuyến đến Tây Châu, nhưng cũng không phải là về Tây Châu học viện kia!”
Thị nữ đánh bạo hỏi: “Chủ tử tính toán đi tìm Vân cô nương sao?”
“Không sai!” Cơ Cửu Thiên cười một tiếng, “Đã lâu bổn tọa không gặp nha đầu kia, thật đúng là rất nhớ đó! Chờ thêm một thời gian nữa, bổn tọa liền đi tìm nàng.”
Vừa nghĩ đến Vân Lạc Phong, tươi cười trong mắt Cơ Cửu Thiên càng sâu, bên môi cũng không tự chủ được cong lên một độ cong nhè nhẹ……
“Nhưng mà……” Cơ Cửu Thiên nhăn mày lại, “Không gian trùng động của Cơ gia thông với học phủ Tây Châu, đúng là bổn tọa không muốn nhìn thấy đám lão già đó! Nhưng chỉ có một con đường này mới có thể để ta mau chóng tới đại lục Thất Châu……”
……
Học viện Tây Châu.


Cổng lớn, cánh tay Vân Tiêu ôm chặt lấy eo Vân Lạc Phong, vừa định đi vào thì đã bị hai người ngăn cản.
“Vân Lạc Phong, ngươi đã không còn là đệ tử của học viện Tây Châu! Ngươi không có tư cách bước vào học viện Tây Châu một bước nào nữa!”
Một người thị vệ ngăn ở trước mặt Vân Lạc Phong, mặt không cảm xúc.
Một thị vệ khác nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, lập tức xoay người chạy vào trong học viện.
Hắn muốn đi thông báo với Diêu Thư!
Vân Lạc Phong nhìn thị vệ ngăn mình lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vân Tiêu, ý bảo hắn đừng động thủ.
“Đuổi ta rời khỏi học viện Tây Châu, là mệnh lệnh của ai?” Nàng nhướng mày, lộ ra đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía thị vệ trước mặt.
Thị vệ lạnh lùng nói ra: “Là mệnh lệnh của Diêu Thư trưởng lão! Ngươi ra tay làm đồ đệ Diêu Thư trưởng lão bị thương, còn dám tiếp tục trở về học viện, thật sự là không biết trời cao đất dày!”
Đồ đệ của Diêu Thư?
Vân Lạc Phong không rõ nguyên do, chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì.


”Vân Lạc Phong! “
Đột nhiên, một giọng nói nôn nóng truyền đến từ phía trước.
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Hồ Li nhanh chóng vọt ra từ bên trong cửa viện.
“Vân Lạc Phong, ngươi đi mau, nhanh chạy ra khỏi nơi này!” Vẻ mặt Hồ Li rất là nôn nóng, không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, dường như sợ có ai đuổi theo.
Vân Lạc Phong càng thêm nghi hoặc trong lòng: “Hồ Li, rốt cuộc có chuyện gì?”
Nàng chỉ mới rời đi gần nửa tháng thôi, rốt cuộc trong học viện xảy ra chuyện gì.
“Vân Lạc Phong, khoảng thời gian trước đồ đệ của Diêu Thư trưởng lão là Diêu Mộng Kỳ bị người ta đánh gãy gân tay gân chân, hiện tại nàng ta đã xác nhận, nói là ngươi làm, ngươi nhanh chạy khỏi nơi này, không đi thì không kịp nữa.”
Vân Lạc Phong im lặng, nàng suy nghĩ trong đầu một lát mà vẫn không nghĩ ra Diêu Mộng Kỳ kia là người nào.
“Diêu Mộng Kỳ? Chẳng lẽ là ả ta?” Tiểu Mạch kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Vân Lạc Phong chuyển mắt nhìn hắn: “Ngươi biết à?”
Tiểu Mạch sờ sờ mũi: “Là nữ nhân lúc trước xông vào trong nhà bị Vân Tiêu đánh gãy tay chân gân! Hơn nữa, ả chẳng những ăn đồ ăn mà Vân Tiêu làm cho người, còn muốn quyến rũ Vân Tiêu…… Cho nên, ả có kết cục như thế là tự làm tự chịu! Chỉ là không biết vì sao ả nói tất cả là do người làm?”
Vân Lạc Phong nhìn mắt Vân Tiêu theo bản năng, khóe môi chứa vẻ tươi cười: “Không phải có một câu gọi là vì yêu sinh hận, phỏng chừng là trước kia Vân Tiêu tới tìm ta, nàng ta nhận ra Vân Tiêu nên ném cừu hận lên trên người ta, có lẽ nàng ta còn cho rằng nếu ta ૮ɦếƭ, có khả năng Vân Tiêu sẽ là của mình.”
“Phong cảnh nơi này không tồi.”
Nhưng mà, Vân Tiêu lại nói một câu không ăn nhập như vậy.
“……”
Vân Lạc Phong cạn lời.
Vân Tiêu rũ mắt nhìn nàng: “Nếu nàng thích, ta đoạt nơi này tặng cho nàng.”
Ngụ ý, học viện Tây Châu này, hắn lúc nào cũng có thể đoạt lấy cho Vân Lạc Phong, sao có thể sợ hãi đám người Diêu Thư kia?
Từ khi đánh gãy tay chân Diêu Mộng Kỳ là lúc, hắn quyết không đặt học viện Tây Châu vào trong mắt.
Khóe miệng Hồ Li co quắp, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi vẫn nên chạy đi đi, nếu không đi, thật sự không còn kịp nữa.”
Vừa dứt lời, một luồng lực lượng cường đại bất ngờ đánh đến từ phía sau, mang theo căm giận ngút trời trực tiếp hướng về phía Vân Lạc Phong mà triển khai công kích.
Thân mình Vân Tiêu chợt lóe, chắn trước mặt Vân Lạc Phong, bàn tay hắn nhẹ nâng lên, không có bất luận động tác dư thừa nào, chỉ nắm tay lại thành quyền……
Cùng lúc đó, sức mạnh trên người kích động xuất ra, đùng một tiếng, đánh lui cơ thể của người đang bay tới.
Vẻ mặt Diêu Thư ngưng trọng, mắt nhìn Vân Tiêu: “Ngươi là ai? Ta muốn tìm Vân Lạc Phong, người không liên quan đều cút ngay cho ta!”
Vân Tiêu mặt không cảm xúc, con ngươi lãnh khốc lạnh lùng nhìn Diêu Thư, áo đen không gió mà tung bay, khí thế uy nghiêm vô cùng.
“Vân Lạc Phong!”
Ánh mắt Diêu Thư từ Vân Tiêu trên người dời đi, dừng ở trên mặt Vân Lạc Phong, nghiến răng nghiến lợi: “Chính là ngươi, làm đồ nhi ta bị thương! Hôm nay, nếu ngươi đã trở lại học viện Tây Châu, ta đây liền phế đi thực lực của ngươi, khiến ngươi quỳ gối trước mặt đồ nhi ta ba tháng! Càng làm cho ngươi nếm thử thống khổ mà nó phải chịu đựng!”
Nghĩ đến nữ nhi của mình nằm ở trên giường, đáy mắt Diêu Thư tràn ngập lửa giận, hận không thể bầm thây Vân Lạc Phong thành vạn đoạn.
“Đồ nhi của ngươi……” Một giọng nói khàn khàn truyền đến từ một bên, sắc mặt nam nhân vẫn luôn lãnh khốc như cũ, không có bất luận vẻ mặt nào, “Là ta đả thương.”
Đùng!
Lửa giận của Diêu Thư lại vọt lên lần nữa, hắn lạnh lùng nhìn Vân Tiêu: “Không có khả năng, đồ nhi ta nói, người làm nó bị thương là Vân Lạc Phong, nhất định là Vân Lạc Phong! Vân Lạc Phong đánh không lại đồ đệ ta, còn dùng tiểu tử này làm mồi, lừa gạt đồ nhi ta, đồ nhi ta thiện tâm, không hề có bất luận phòng bị gì đối với một tiểu hài tử nên mới trúng bẫy rập của bọn chúng.”
Ánh mắt sắc bén như dao nhỏ của hắn quét qua Tiểu Mạch, sát ý trong ánh mắt càng sâu.
Tiểu Mạch châm chọc cười: “Rõ ràng là đồ đệ ngươi muốn quyến rũ phụ thân ta, mới bị phụ thân ta đánh, ả lại quy trách nhiệm lên người ta với nương, chậc chậc, nữ nhân như vậy, ở trong lòng ngươi là thiện tâm sao?”
“Hừ!” Diêu Thư hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện vu oan cho đồ nhi ta, người theo đuổi đồ nhi ta có một đám, không thể quyến rũ nam nhân này! Hồ Li cũng là người theo đuổi nó, nó lựa chọn Hồ Li, vì sao phải tìm một nam nhân có thê tử?”
Phụt!
Hồ Li thiếu chút nữa phun ra, chuyện này có quan hệ gì với hắn chứ?
Hơn nữa, khi nào thì mình là người theo đuổi Diêu Mộng Kỳ? Sao chính mình còn không biết?
“Thì ra là thế?” Vân Lạc Phong nheo mắt lại, cười như không cười nhìn về phía Hồ Li, “Thì ra ngươi là người theo đuổi Diêu Mộng Kỳ?”
“Khụ khụ!” Hồ Li ho khan hai tiếng, nhún vai nói, “Không liên quan gì đến ta, ta chưa từng để ý loại nữ nhân như Diêu Mộng Kỳ! Cho dù nàng ta có đưa tới cửa thì ta cũng sẽ không nhận lấy.”
“Hồ Li!”
Diêu Thư thấy có người dám can đảm nhục nhã nữ nhi mình nên giận tím mặt: “Ngươi nói cái gì? Có dám lặp lại câu ngươi vừa nói một lần nữa không?”
“Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Diêu Mộng Kỳ đưa tới cửa, ta cũng sẽ không thích nàng ta.”
Hồ Li dứt khoát bất chấp tất cả, cùng lắm thì cùng Vân Lạc Phong rời khỏi học viện Tây Châu.
Hắn cho rằng, đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong còn tốt hơn ở lại nơi này.
Hơn nữa……
Các trưởng lão ở Đông viện trong học viện Tây Châu đều là sư phụ của Vân Lạc Phong, nếu bọn họ có thể tới thì nói không chừng Vân Lạc Phong sẽ không có nguy hiểm gì.
“Được, xem ra các ngươi đều không muốn lăn lộn ở học viện Tây Châu này, một khi đã như vậy, từ nay về sau, ngươi cũng không còn là đệ tử của học viện chúng ta nữa!” Đáy mắt Diêu Thư hiện lên ánh sáng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi!
“Diêu Thư trưởng lão, chỉ sợ như vậy không tốt lắm đâu.”
Trưởng lão Tây viện khác nhìn thấy hành động của Diêu Thư thì nhanh chóng khuyên bảo: “Hồ Li tốt xấu gì cũng là đệ tử Thiên bảng, nếu ngươi trục xuất hắn đi, học viện chúng ta lập tức tổn thất hai thiên tài.”
“Thì sao? Ta nói muốn trục xuất hắn ra khỏi học viện, hắn nhất định phải bị đuổi ra ngoài, bất luận kẻ nào vũ nhục đồ nhi ta, ta đều không bỏ qua!”
Cả đời này hắn đã Diêu Mộng Kỳ thua thiệt quá nhiều, lại còn bởi vì hắn sơ sẩy nên làm cho nữ nhi mình chịu thương tổn như vậy.
Như thế, làm sao hắn có thể cho phép những kẻ xúc phạm tới nàng ung dung ngoài vòng pháp luật?
Không phải Hồ Li ngươi muốn giúp Vân Lạc Phong sao? Vậy ngươi cũng không thể ở lại đây! Dù sao học viện Tây Châu ta không thiếu thiên tài!
“Ha hả!”
Âm thanh cười lạnh cắt qua phía chân trời, rơi vào trong tai mọi người.
“Thật không biết học viện Tây Châu này, đến phiên ngươi làm chủ khi nào.”
Đám người Hư Không đi tới từ phía sau, vẻ mặt bọn họ đều mang theo phẫn nộ, lúc nhìn thấy Vân Lạc Phong bình yên vô sự thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tuyết Oánh cười khổ một tiếng, vốn dĩ nàng cho rằng thu nhận nữ đệ tử thì nhất định sẽ thanh nhàn rất nhiều, ai có thể nghĩ đến, Vân Lạc Phong cũng gây chuyện như các đệ tử khác, làm cho nàng trong khoảng thời gian này gặp phải thật nhiều oanh động ở trong học viện.
Nhưng có thể như thế nào nữa?
Ai bảo nàng là đệ tử của bọn họ?
Chẳng lẽ nàng phải trơ mắt nhìn mấy tên hỗn đản ở Tây viện bắt nạt đệ tử sao?
“Các ngươi thật sự muốn ngăn cản ta báo thù cho đồ nhi?” Đôi mắt lạnh của Diêu Thư trầm xuống, “Vân Lạc Phong này, ả ta phạm phải tội ác ngập trời, đầu tiên là ngược đãi nhi tử thân sinh, còn vì thế mà thương tổn đến Mộng Kỳ đang muốn bảo vệ đứa nhỏ! Thêm vào đó, ả ta vu hãm Mộng Kỳ ăn cắp, chuyện này bảo ta phải nhịn như thế nào? Dù sao hôm nay mặc kệ là ai tới, Vân Lạc Phong đều phải ૮ɦếƭ!”
Sau khi vừa dứt lời, khí thế của Diêu Thư lại ầm ầm xuất hiện lần nữa, dũng mãnh vào trong hư không, dưới sức ép nặng nề đó, một ít thị vệ trực tiếp thở dốc.
Tuyết Oánh bước nhanh đến trước người Vân Lạc Phong, trên mặt lộ ra tươi cười dịu dàng: “Phong Nhi, con đừng sợ, các sư phụ sẽ bảo vệ con, con nói cho chúng ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Vân Lạc Phong không nói gì, Tiểu Mạch một bên đã nhịn không được nói ra tiếng.
“Là Diêu Mộng Kỳ muốn quyến rũ phụ thân ta, ả cũng là do phụ thân ta đả thương, mà cha mẹ ta cũng không muốn đánh đâu, là do ả thích phụ thân nên mượn cơ hội đến gần, ai biết phụ thân ta cũng không để ý tới ả, ả liền nhân cơ hội lẻn vào nhà của ta.”
Một lời nói đã giải thích mọi chuyện rất rõ ràng.
Đáy mắt Tuyết Oánh xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nàng kinh ngạc chính là, Vân Lạc Phong thật sự có nhi tử?
Sau đó lửa giận kéo đến trong lòng, mắt lạnh chuyển về phía Diêu Thư: “Đồ nhi ngươi ham mê sắc đẹp, ngay cả tướng công của đệ tử ta cũng dám quyến rũ? Ả ta thiếu nam nhân như vậy mà không được đáp ứng sao? Nếu thật sự muốn có nam nhân, trong học viện nhiều học sinh như vậy, nhất định sẽ có người nguyện ý điên loan đảo phượng với ả.”
Bình thường Tuyết Oánh rất dịu dàng, ngay cả đám người Hư Không cũng rất ít khi thấy nàng tức giận.
Nhưng hôm nay rõ ràng nàng ta đã không thể khống chế được lửa giận của mình, lời nói ra cũng thật độc.
“Tuyết oánh!” Diêu Thư giận dữ, “Ngươi nhục nhã Mộng Kỳ?”
Tuyết Oánh cười lạnh một tiếng: “Là chính ả làm ra việc vô sỉ, lại sao trách người ta nhục nhã chứ?”
“Ha ha ha!” Diêu Thư giận đến mức cười lên, “Được, hay cho đám trưởng lão Đông viện! Xem ra hôm nay các ngươi thật sự muốn bảo vệ cho Vân Lạc Phong! Như thế, chúng ta đây chỉ thể đánh một trận phân định thắng bại!”
Tây viện cùng Đông viện tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn không xé rách mặt nhau, hiện tại vì Vân Lạc Phong mà trưởng lão hai viện hoàn toàn đứng ở hai đầu đối lập rồi.
Nếu nói trong lòng không cảm động, khẳng định là giả!
Ngay từ đầu Vân Lạc Phong tới học viện, là tồn tại mục đích của chính mình, cũng không có chân chính xem bọn họ trở thành sư phụ.
Chính là……
Những trưởng lão đó, trước sau coi nàng như đệ tử mà đối đãi!
Một dòng nước ấm từ trong lòng chảy đến, khóe môi Vân Lạc Phong giơ lên một đường cung tà khí, trong mắt đen lóe lên hào quang.
“Vân Tiêu, nếu nhóm sư phụ ta đánh không lại đám người Diêu Thư, vậy chàng không cần phải xen vào nhiều như vậy, trực tiếp động thủ.”
“Được!”
Vân Tiêu nhẹ nhàng ôm chặt thân thể Vân Lạc Phong, mắt đen lãnh khốc nhìn về phía đám người Diêu Thư.
Toàn bộ cửa học viện, trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm, chúng đệ tử học viện đều trốn đến xa xa, rất sợ hai phe chiến đấu này sẽ lan đến bọn họ.
Hồ Li đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, khóe môi giơ lên nụ cười nhạt: “Không nghĩ tới Diêu Mộng Kỳ bị thương, nguyên nhân thật sự là vì các ngươi.”
Vân Lạc Phong liếc mắt hắn một cái: “Đau lòng?”
Tức khắc, Hồ Li im tiếng, hắn ai oán nhìn Vân Lạc Phong.
“Ta và Diêu Mộng Kỳ kia lại không có gì quan hệ, ta vì sao muốn đau lòng cho nàng? Ngược lại là nàng, tự cho là ta thích nàng, kết quả liền vẫn luôn dây dưa không bỏ! Ta đã giải thích rất nhiều lần, nàng vẫn là cho rằng ta yêu nàng,” Hồ Li tràn đầy bất đắc dĩ, đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì, nhịn không được nở nụ cười, “Đúng rồi, trước đó không lâu ta liền nghe Diêu Mộng Kỳ nói qua, nàng nhìn thấy một người nam nhân ở ngược đãi hài tử chính mình, không nghĩ tới nàng nói chính là phu quân của ngươi.”
Vân Lạc Phong nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Diêu Mộng Kỳ tuyên bố, đứa nhỏ này thực đáng thương, phu quân của ngươi cũng rất đáng thương, trái lại là ngươi, làm một nữ nhân ác độc, bỏ phu quân bỏ hài tử! Tội không thể tha thứ! Nguyên nhân chính là vì ngươi vứt bỏ phu quân của ngươi, hắn mới có thể lãnh khốc vô tình như thế, hài tử của ngươi mới có thể đã chịu ngược đãi như vậy, chậc chậc, thật không biết rốt cuộc nàng là từ chỗ nào nhìn ra điều này.”
Mắt đen của Vân Tiêu thâm sâu ngóng nhìn Vân Lạc Phong: “Nàng không thể bỏ phu quân bỏ hài tử.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói một câu: “Ta đã trở thành người của nàng, nàng không thể nâng quần lên không nhận trách nhiệm!!”
Từ khi lão gia tử nói một câu nâng lên quần không nhận người, Vân Tiêu liền thường xuyên treo những lời này ở ngoài miệng.
Nàng bất đắc dĩ cười: “Qua một khoảng thời gian, chúng ta liền trở về thành thân.”
“Được.”
Đáy mắt Vân Tiêu dần dần hiện ra ý cười.
“Phong Nhi, ta sẽ để cho nàng phong quang đại gả!”
Phong quang đại gả?
Trong đầu Vân Lạc Phong bất giác hiện ra năm đó, tình cảnh Vân Tiêu đưa lên sính lễ……
Chỉ là cầu hôn liền oanh động như thế, không biết phong quang đại gả theo như lời của Vân Tiêu, lại là phong quang tới trình độ nào?
Trong lúc hai người đang vô cùng gắn bó keo sơn, Diêu Thư đã dẫn đầu ra tay, bắt đầu công kích về phía đám người.
Một khi bọn họ tới loại cấp bậc này rồi, là những người khác rất khó đi vào chiến đấu.
Cho nên……
Các đệ tử học viện chỉ có thể nhìn những bóng dáng ở trên không trung giao chiến, lại không cách nào phân biệt ra thực lực của bọn họ.
Đây là thực lực của trưởng lão học viện?
Cường đại đến không có cách nào địch nổi.
Ầm ầm ầm!
Trong không trung, vô số lực lượng khuếch tán mà đến, thế cho nên toàn bộ không trung đều một vùng xám xịt, giống như có một tầng tro bụi che đậy ở phía chân trời xanh thẳm lúc ban đầu ……
“Trưởng lão!”
Ngay tại thời điểm hai bên chiến đấu túi bụi, một âm thanh hoang mang rối loạn vọt lại đây.
“Ta cảm giác được không gian trong học viện trùng động truyền đến một luồng lực lượng, nếu ta không có đoán sai, hẳn là có người thông qua không gian trùng động mà đến.”
“Cái gì?”
Trong không trung, nhân mã hai bên đều phân mở ra, bọn họ nhìn nhau, đáy mắt hàm chứa kђเếק sợ




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!