Ninh lão nhàn nhạt quét mắt về phía hoàng đế đang hiên ngang lẫm liệt, châm chọc cười lên tiếng: “Lão hủ trước nay còn chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như vậy, người Vinh lão nói rõ ràng là ngươi, ngươi lại một hai phải trốn tránh đẩy cho Vân nha đầu, đúng là da mặt dầy không người có thể sánh bằng.”
Sắc mặt Cao Đồ cứng đờ! Lão già này có ý gì? Người trong lời của Vinh lão không phải chỉ Vân Lạc Phong? Mà là chính mình sao?
Để chứng thực, ánh mắt hắn hướng về phía Vinh lão, lúc nhìn thấy đáy mắt lão giả có một tia trào phúng, Cao Đồ chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, một luồng tức giận từ trong lòng bốc lên!
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Vân Lạc Phong, mặt mày uy nghiêm càng thêm âm trầm.
Nếu không phải nàng, chính mình cũng sẽ không mất đi uy nghiêm ở trước mặt nhiều đại thần như vậy! Càng sẽ không chịu nhục nhã như thế!
Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ trả sỉ nhục hôm nay lại cho nàng!
Cao Đồ thân là hoàng đế Long Nguyên Quốc, dĩ nhiên trong lòng có kiêu ngạo của hắn! Mặt ngoài hắn tôn kính lấy lòng với những người này, kỳ thật nội tâm không muốn thần phục bất luận kẻ nào! Hắn trước sau cho rằng, chính mình thân là cửu ngũ chí tôn nên ở trên vạn người! Tiếp thu thế nhân sùng bái và phục tùng! Chứ không phải cố tình lấy lòng người khác ở đây!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn là nghẹn lại tức giận trong lòng, lạnh giọng ra lệnh: “Người tới, dọn chỗ cho hai vị này.”
“Không phải hai vị, là ba vị.”
Ninh lão nhàn nhạt cười: “Tướng quân Vân Lạc tuổi già sức yếu, chẳng lẽ ngươi tính toán để ông ấy đứng mãi ở chỗ này sao?”
Lời này suýt chút nữa làm Cao Đồ phun huyết tam thăng, hắn gắt gao siết tay, hít một hơi thật sâu, bình ổn lửa giận trong lòng, lạnh giọng phân phó: “Dọn chỗ cho Vân tướng quân!”
Trời biết, lời này hắn nói có bao nhiêu nghẹn khuất, trên dung nhan anh tuấn tràn ngập lạnh lẽo, con ngươi uy nghiêm xẹt qua một ánh sáng sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Lạc.
Hắn rất muốn nhìn, Vân lão tướng quân này có dám nhập tòa ở trước mặt mình hay không!Đáng tiếc, không như mong muốn.
Vân Lạc chậm rãi ngồi xuống ở trước mặt hắn, trên mặt lão gia hỏa vẫn luôn nở nụ cười tươi, phảng phất không có để hoàng đế như hắn vào mắt.
Ánh mắt Cao Đồ trầm xuống, một tia tàn nhẫn xẹt qua đáy mắt, tràn ngập sát khí.
Giờ khắc này, Cao Đồ xác thật nảy sinh sát ý đối với vị lão tướng quân công lao hiển hách của Long Nguyên Quốc này! Chính bởi vì lão già này dám can đảm nhập tòa ở ngay trước mặt mình! Ông ta như vậy chẳng phải là cùng ngồi cùng ăn với mình sao?
Cao Đồ vốn dễ dàng nghi thần nghi quỷ, không thể không hoài nghi lão nhân này có phải có tính toán mưu triều soán vị hay không? Nếu không vì sao ông ta dám cùng ngồi cùng ăn với chính mình?
“Bệ hạ.”
Một tiếng nói the thé từ ngoài đại điện truyền tới.
Một người thái giám bước nhanh đi vào bên trong đại điện, tay hắn cầm phất trần, 乃úng 乃úng quần áo, quỳ lạy trên mặt đất, hồi bẩm: “Khởi bẩm bệ hạ, Mộ Thừa tướng và Mộ Vô Song đã ở ngoài đại điện chờ.”
Cao Đồ nhíu mày, nhìn Vinh lão ngồi ở trong đại điện, chợt lạnh giọng phân phó: “Truyền bọn họ vào.”
“Tuân chỉ.”
Thái giám hành lễ đứng dậy, vội vàng ra ngoài đại điện.
Không lâu sau, Mộ Hành Cừu mặc triều phục chậm rãi đi vào trong đại điện, hắn chấp tay sau lưng, thân hình cao lớn uy nghiêm vô cùng. Sau khi dung nhan già nua nhìn thấy mấy người ngồi trong đại điện thì xuất hiện một chút kinh ngạc, rõ ràng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Theo sát sau lưng là Mộ Vô Song, ánh mắt đầu tiên đã thấy Vân Lạc Phong, trong mắt đẹp xẹt qua một tia sáng khác thường, giờ này khắc này, trong lòng nàng trào lên một cảm giác bất an.
“Thần/ thần nữ tham kiến bệ hạ.”
Mộ Hành Cừu và Mộ Vô Song đi tới trước mặt Cao Đồ, sôi nổi hành lễ.
“Bình thân.” Cao Đồ nâng nâng tay, ngôn ngữ đạm mạc nói, “Vô Song, Vân Lạc Phong bảo mấy năm nay ngươi vẫn luôn khinh nhục nàng ta, có việc này không?”
Mộ Vô Song kinh ngạc nâng lên mắt đẹp, kinh ngạc chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, thật lâu sau, nàng mới hồi phục tinh thần lại, lời lẽ chính đáng nói: “Vân Lạc Phong, thực lực bản thân ngươi vô dụng, chẳng những chịu người khi dễ, còn bị Thái tử từ hôn, nhưng việc này có liên quan gì đến ta đâu? Ngươi bớt ở chỗ này ngậm máu phun người! Mộ Vô Song ta chưa từng làm chuyện nào thương tổn ngươi! Nếu như thực sự có, ta cũng nhất định không phủ nhận!”
Dù sao trong mấy năm nay những việc nàng làm Vân Lạc Phong không thể nào biết được, cho nên, chỉ cần nàng không thừa nhận, chẳng sợ Vân Lạc Phong đến gặp hoàng đế cáo trạng nàng, cũng là làm chuyện vô ích.
Vân Tiêu mặt vô biểu tình nhìn Mộ Vô Song, mắt đen thâm thúy lãnh khốc nhìn không thấy đáy, khiến người ta không thể biết nam nhân này suy nghĩ cái gì.
“Vân Lạc Phong!”
Mộ Hành Cừu không để người khác trả lời câu hỏi Mộ Vô Song đã đưa ra, lặp tức tiếp lời nàng ta: “Phế vật giống như ngươi vậy, Vô Song không có khả năng liếc mắt nhìn ngươi một cái! Càng miễn bàn nhằm vào ngươi! Là ngươi từ trước đến giờ luôn tìm Vô Song gây phiền toái, còn bày mưu hãm hại Vô Song! Ta khuyên ngươi đừng nên tự rước lấy nhục! Mặt khác, ngươi nên quản hộ vệ của Vân gia ngươi trước đi, nếu hắn lại nhìn Vô Song nữa, đừng trách ta không khách khí với hắn! Với thân phận nữ nhi của Mộ gia không phải một người hộ vệ có thể mơ tưởng.”
Mộ Vô Song nghe thấy gia gia nhà mình nói cũng chuyển tầm mắt về phía Vân Tiêu, trong nháy mắt, trong mắt đẹp của nàng xẹt qua một tia kinh diễm.
Trước đó, nàng vốn tưởng rằng Thái tử Cao Lăng là đệ nhất mỹ nam Long Nguyên Quốc, không nghĩ tới Vân gia lại có một cái hộ vệ xuất chúng như thế! Nam nhân này chẳng những có dung nhan ngay cả thần cũng sẽ ghen ghét mà dáng người cũng hoàn mỹ đủ khiến người ta huyết mạch phun trào, đặc biệt là hai tròng mắt thâm thuý của hắn tựa như có thể hút người khác chìm sâu vào chỉ trong nháy mắt.
Nếu nam nhân lãnh khốc này không đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong như hộ vệ, phỏng chừng sẽ không ai có thể đoán được thân phận hèn mọn của hắn! Nam nhân khí thế cường đại như vậy giống như quân lâm thiên hạ. Mặc dù thân là đế vương nhưng trên người Cao Đồ cũng không tồn tại khí thế này.
Sau khi Mộ Vô Song hơi kinh diễm lặp tức phục hồi tinh thần lại, cười lạnh trong lòng.
Dù cho khí thế của nam nhân lãnh khốc này cường đại thì sao? Nếu hắn cam nguyện làm hộ vệ cho Vân gia, vậy thì không có thân phận xuất chúng gì! Một cái hộ vệ nho nhỏ thôi, căn bản không thể xứng với nàng.
Nàng chú định là mẫu nghi thiên hạ, không phải người bình thường có thể mơ tưởng nổi.
“Phụt.”
Ninh Hân không có nhịn cười lên tiếng, khuôn mặt tú lệ nở nụ cười: “Gia gia, cháu thật không hiểu, vì cái gì có một số người lại coi trọng bản thân như thế? Vân Tiêu chỉ nhìn nàng một cái mà thôi liền nhận định đối phương đang coi trọng nàng? Vậy những nam nhân ở đây chỉ cần ngó nàng một chút, tất cả đều ái mộ nàng không thôi sao?”
Tốt xấu gì nàng cũng sống ở Vân gia nửa năm, sao có thể không biết trong mắt Vân Tiêu vĩnh viễn chỉ có Vân Lạc Phong? Hắn cũng chỉ phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của Vân Lạc Phong mà thôi! Cho dù là gia gia nhà mình và Vinh lão, nam nhân này cũng không để vào mắt.
Người như vậy sẽ coi trọng Mộ Vô Song sao?
Sau khi nghe những người này nói, Vân Tiêu lại lần nữa nhìn về phía Mộ Vô Song, dung nhan vĩnh viễn cũng không có cảm xúc, mắt đen lãnh khốc bình tĩnh không hề dao động.
“Ngươi quá ngu ngốc.”
Giọng nói của hắn khàn khàn mà từ tính, chậm rãi rơi vào trong đại điện an tĩnh, tựa như một viên đá rơi trên mặt hồ gợi lên một gợn sóng.
Sắc mặt Mộ Vô Song lặp tức thay đổi, gắt gao siết tay, trong mắt đẹp xẹt qua một tia âm độc.
Người nam nhân này lại dám vũ nhục nàng như thế? Nếu nàng ngốc vậy trên đời này cũng không có người thông minh!
“Ngươi nói ta ngốc?” Mộ Vô Song đột ngột cười lạnh, “Nếu ta ngốc, Vân Lạc Phong thông minh hơn ta, vì sao lại không được Thái tử yêu thích? Ngược lại Thái tử lựa chọn ta?”
Nam nhân trầm mặc một lát, đúng sự thật trả lời nói: “Hắn cũng ngốc.”
Lời nói của Vân Tiêu vĩnh viễn đơn giản nhưng dễ hiểu, ngươi vĩnh viễn cũng đừng hy vọng nam tử lãnh khốc tiếc chữ như vàng này sẽ nhiều lời với ngươi!
“Không sai, Vân Tiêu, ngươi nói rất đúng, hai cái ngu xuẩn này thật đúng là trời sinh một đôi, bọn họ nếu không kết hợp thật xin lỗi ông trời!” Vân Lạc Phong lười biếng dựa lưng vào ghế, khóe môi giơ lên một nụ cười tà mị, ánh mắt nàng cười như không cười chuyển hướng về phía Vân Tiêu bên cạnh, làm trò nói, “Sau này nếu ngươi muốn nhìn, nhìn một mình ta đủ rồi, để tránh có một số người da mặt dày cho rằng ngươi coi trọng ả.”
Khi nói lời này, con ngươi tà khí của Vân Lạc Phong liếc về phía khuôn mặt lạnh băng của Mộ Vô Song, ý cười trong mắt càng sâu.
Nhưng nàng vừa dứt lời lại khơi lên một hồi sóng to gió lớn trong đại điện, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, ánh mắt kia giống như là đang xem một hồi bát quái.
Đã sớm nghe nói Vân Lạc Phong yêu thích mỹ nam, chẳng những theo đuổi Thái tử nhiều năm, còn cường đoạt nam nhân trước mặt mọi người, không nghĩ tới hiện giờ nàng ngay cả thị vệ của chính mình cũng không buông tha?Vân Lạc cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc đó, mặt già có chút xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Nha đầu thúi này lại dám không coi ai ra gì ve vãn đánh yêu với Vân Tiêu, nếu truyền ra ngoài bảo mặt già của mình nên giấu chỗ nào đây?
"Được.” Sau khi Vân Tiêu nghe lời nói của Vân Lạc Phong, nghiêm túc gật gật đầu, có lẽ hắn sợ Vân Lạc Phong sẽ hiểu lầm, nghiêm trang giải thích, “Ta nghe nói da mặt nàng ta rất dày cho nên vừa rồi ta muốn nhìn thử xem nàng ta và tường thành cái nào dày hơn, quả nhiên, ta vẫn cảm thấy nàng ta dày hơn.”
Biểu tình nghiêm túc của nam nhân kia giống như là đang tự thuật một sự thật, làm người ta không thể hoài nghi mỗi một chữ trong lời nói của hắn.
Đây cũng là đoạn lời nói dài nhất từ trước đến nay hắn từng nói, nhưng lại dùng để bình phán Mộ Vô Song!
Đây có tính là vinh hạnh của Mộ Vô Song không?
“Vân Lạc Phong!”
Dù Mộ Vô Song có tu dưỡng tốt tới đâu cũng bị lời này của Vân Tiêu làm иgự¢ không ngừng phập phồng, tức giận nói: “Ngươi quản tốt người của ngươi! Nếu ngươi không quản giáo, ta cũng không ngại lao lực!”
Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong nụ cười tà mị lộ ra một chút cuồng ngạo: “Người của ta còn không tới phiên ngươi quản giáo! Mộ Hành Cừu, Mộ Vô Song, Mộ gia các ngươi thiếu nợ máu, Vân Lạc Phong ta nhất định sẽ đòi lại từng chút!”
Phủ Thừa tướng nợ Vân gia bọn họ quá nhiều! Nếu không phải Mộ Hành Cừu, cha mẹ của thân thể này cũng sẽ không tuổi còn trẻ đã mất, chỉ để lại Vân Lạc Phong năm đó còn nhỏ tuổi.
“Vân Lạc Phong!” Ánh mắt Mộ Hành Cừu đầy phẫn nộ, “Không sai, cha mẹ ngươi ૮ɦếƭ xác thật là có một chút liên quan tới Mộ gia ta, nhưng ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn như thế nào? Hơn nữa, ngươi chưa nghe qua câu này sao, Diêm Vương muốn ngươi canh ba ૮ɦếƭ, ai dám giữ ngươi đến canh năm? Nếu mạng của cha mẹ ngươi không nên tuyệt, dù cho ta có tiết lộ tình báo, bọn họ cũng không ૮ɦếƭ được! Đúng là Diêm Vương muốn thu bọn họ, bọn họ mới có thể ngã xuống!”
Ngụ ý cha mẹ Vân Lạc Phong tử vong hoàn toàn không có liên quan tới hắn!
Dù cho hắn tiết lộ tình báo thì sao? Nếu mạng của bọn họ không nên tuyệt, cũng không ૮ɦếƭ được! Bọn họ đã ૮ɦếƭ liền chứng minh là Diêm Vương muốn thu bọn họ! Hơn nữa hắn cũng đã xin lỗi, Vân gia còn ép người quá đáng như vậy sao?
Nhớ năm đó Vân Lạc dẫn dắt đại quân san bằng phủ đệ của hắn, trong lòng hắn liền tràn đầy oán hận!
“Vân Lạc Phong, cha mẹ ngươi ૮ɦếƭ sớm, ngươi hẳn nên suy nghĩ xem cha mẹ ngươi có phải đã làm chuyện thiếu đạo đức gì hay không, bằng không Diêm Vương cũng sẽ không thu bọn họ! Chứ không phải vẫn luôn trách tội Mộ gia chúng ta! Nên xin lỗi ta đã xin, Mộ Hành Cừu ta không thẹn với lương tâm!”
Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Năm đó, hai quân giao chiến, cha mẹ ta lâm vào trong khổ chiến, kết quả, hai người bọn họ tự nghĩ ra một đối sách, nhưng đối sách này yêu cầu người khác phối hợp! Vì thế, phụ thân ta suốt đêm đưa thư đến hoàng thành, nhưng hoàng đế lại tin ngươi, hạ lệnh cho ngươi đi trước phối hợp với cha mẹ ta! Mà ngươi, ham sắc đẹp, trúng mỹ nhân kế của địch quốc, tiết lộ tình báo, còn để lộ vị trí của cha mẹ ta, khiến cha mẹ ta mất, chẳng lẽ đây không phải là lỗi của ngươi sao?”
Sắc mặt Mộ Hành Cừu biến đổi, mạnh miệng nói: “Ta vẫn nói câu đó, cha mẹ ngươi làm chuyện thiếu đạo đức cho nên Diêm Vương mới thu mạng bọn họ, ta không có bất luận sai lầm nào! Huống chi hai quân giao phong sinh tử là việc bình thường, việc này không hề liên quan ta.”
Đối mặt với sự phủ nhận vô sỉ của Mộ Hành Cừu, các đại thần đều cảm thấy khinh thường, nề hà đối phương có nữ nhi thân là quý phi nên dù trong lòng bọn họ khinh thường hơn nữa cũng không dám biểu lộ trên mặt.
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, nhìn hai gã lão giả sau lưng, hơi hơi khơi mào khóe môi: “Vinh lão, Ninh lão, ta biết hai người muốn giúp cháu báo thù, nhưng cháu vẫn cảm thấy tự mình trả thù sẽ càng thêm sảng khoái, việc này hai người không cần nhúng tay, chuyện tiếp theo cứ giao cho cháu tự xử lý.”Hai lão giả gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Mộ Hành Cừu tràn ngập trào phúng.
Bọn họ gặp qua vô sỉ, nhưng chưa từng gặp qua vô sỉ đến loại trình độ này! Hôm nay thật đúng là làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt!
“Mộ Vô Song.” Sau khi nói lời này, con ngươi tà mị của Vân Lạc Phong lại lần nữa chuyển hướng về phía Mộ Vô Song, “Ngươi lấy làm tự hào nhất đó là y thuật, không biết ngươi có dám cùng ta ở chỗ này so không? Nếu ta thua, mặc cho ngươi xử trí, nếu như ngươi thua! Ta muốn tất cả người của Mộ gia các ngươi đến trước mộ cha mẹ ta quỳ xuống nhận sai! Mặt khác, viết một phần thư tội trạng, viết hết những hành động phủ Thừa tướng các ngươi làm những năm gần đây xuống, dán ở trên tường thành thị chúng!”
Dung nhan Mộ Vô Song hoàn toàn thay đổi, hai yêu cầu này của Vân Lạc Phong nàng đều khó có thể đáp ứng.
Ở trước mộ quỳ xuống nhận sai nàng đã không tiếp thu được, càng miễn bàn liệt kê toàn bộ tội trạng của phủ Thừa tướng công bố với dân chúng! Nếu nàng thật sự làm như thế, thanh danh của phủ Thừa tướng tất nhiên hủy trong một sớm.
Ngay cả vị trí Thái tử phi cũng sẽ vô duyên với nàng.
Mộ Vô Song gắt gao cắn môi, trên khuôn mặt ưu nhã mỹ lệ xuất hiện một tia rối rắm, mày hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên nàng còn đang tự hỏi muốn đáp ứng tỷ thí với Vân Lạc Phong hay không?
“Ha ha ha, Mộ Hành Cừu, ngươi còn nhớ rõ những lời lúc trước ngươi nói với ta không?” Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, châm chọc nói, “Ngươi đã nói, Mộ gia ngươi sinh ra một Mộ Quý phi, hiện giờ lại có một Mộ Vô Song, dù cho phủ tướng quân ta nhiều thiên tài cũng so ra kém phủ Thừa tướng các ngươi có thể thổi gió bên gối bệ hạ! Mà hiện tại, nếu Mộ Vô Song cự tuyệt đề nghị của cháu gái ta, liền đại biểu ngươi thừa nhận người của phủ Thừa tướng ngươi không bằng cháu gái ta!”
“Ngươi……” Mộ Hành Cừu tức giận, mắt phun lửa, hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Mộ Vô Song, nghiêm khắc ra lệnh, “Vô Song, nếu Vân gia muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy cháu liền như hắn mong muốn! Ta cũng không tin, bằng vào thực lực của Vân Lạc Phong thật sự có thể so với Mộ Vô Song!”
Mộ Vô Song có chút chần chờ, nàng khẽ cau mày, ánh mắt quét về phía lão giả vân đạm phong khinh ngồi ở trong đại điện kia, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
Lão giả này từng té xỉu trên thuyền sông Tần, nhưng nàng lại không cách nào tra ra đối phương thân mang bệnh gì lại bộc phát nặng như thế, nhưng mà Vân Lạc Phong lại làm trò ở trước mặt nàng cứu tỉnh lão giả, nguyên nhân chính là vì như thế cho nên hiện giờ Mộ Vô Song không biết có nên nhận tràng khiêu chiến này hay không?
“Vô Song.”
Mộ Hành Cừu hiển nhiên biết trong lòng cháu gái nhà mình chần chờ, hắn đi đến bên người Mộ Vô Song, đáy mắt lộ ra một tia sáng âm trầm: "Cháu hãy nhận khiêu chiến của Vân Lạc Phong! Ta tin tưởng lấy thực lực của cháu sẽ không thua nàng ta! Huống chi mặc dù thua thì trên tay Vân Lạc Phong cũng không có tội trạng của Mộ gia ta, vẫn như cũ không thể làm gì được chúng ta.”
Phảng phất lời của Mộ Hành Cừu khiến Mộ Vô Song tin tưởng, mắt đẹp của nàng hơi hơi nâng lên, dừng ở trên người Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong, nếu ngươi thua trận tỷ thí này, ta muốn ngươi từ nay về sau làm nô tì cho ta! Cả đời hầu hạ ta!”
Nàng không phải thích Thái tử sao?
Lúc đó, nữ nhân này nhìn chính mình và Thái tử âи áι, tất nhiên tim sẽ đau như bị đao cắt, sống không bằng ૮ɦếƭ! Đây chính là cái giá phải trả của phủ tướng quân những năm gần đây dám đối địch với họ!
Mộ Vô Song có thể tưởng tượng đến biểu tình đau khổ của Vân Lạc Phong, khóe môi không tự chủ được giơ lên một nụ cười ưu nhã động lòng người.“Được.” Vân Lạc Phong không coi ai ra gì dựa thân thể vào người Vân Tiêu, tư thái lười biếng mà tà mị, nàng duỗi cái eo, ý cười doanh doanh chuyển hướng về phía Mộ Vô Song, “Tiền đề là ngươi có năng lực làm ta thành nô tì hầu hạ ngươi.”
Mộ Vô Song hừ một tiếng, không hề dây dưa về tiền đặt cược nữa, nàng cười lạnh hỏi: “Vân Lạc Phong, lần đánh cuộc này nếu là ngươi đưa ra! Vậy đánh cuộc như thế nào nên từ ta tới quyết định!”
Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn Mộ Vô Song, khơi mào khóe môi: “Có thể, ngươi nói.”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong dễ dàng mắc mưu như thế, trong lòng Mộ Vô Song hiện lên một tia vui sướng, tầm mắt nàng hơi chuyển hướng về phía thái giám đang đứng yên bên người, vẫn luôn duy trì nụ cười ưu nhã trên mặt.
“Lâm công công từ khi tiến cung cũng đã tiếp nhận cực hình thiến thân, nếu ngươi có bản lĩnh làm hắn khôi phục bản lĩnh của nam nhân, Mộ Vô Song ta cam tâm tình nguyện nhận thua! Chẳng những sẽ thực hiện tiền đặt cược chúng ta đã nói lúc nãy mà còn mặc cho ngươi xử trí!”
Một nam nhân đã trở thành thái giám cho dù là thần tiên tới cũng không thể làm hắn trọng chấn hùng phong, chỉ bằng Vân Lạc Phong càng thêm không có khả năng!
Ánh mắt Vân Lạc Phong cười như không cười nhìn về phía Mộ Vô Song: “Nếu hai người chúng ta không ai có thể làm hắn khôi phục bản lĩnh của nam nhân, vậy tính ai thua ai thắng đây?”
Mộ Vô Song nhàn nhạt cười: “Vân Lạc Phong, ta chỉ muốn cho ngươi biết khó mà lui, bằng y thuật của ngươi không thể sánh với ta, nếu hiện tại ngươi nhận thua, nói không chừng còn có thể giữ lại chút mặt mũi, nếu ngươi khăng khăng như thế, mất mặt cũng chỉ là ngươi.”
Giọng nói của nàng mang theo giáo huấn, nghiễm nhiên giống như là đang dạy dỗ Vân Lạc Phong.
“Ta chỉ muốn biết, nếu hai người chúng ta không ai có thể trị lành hắn, sẽ phán định ai thua?” Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn về phía dung nhan ưu nhã đạm nhiên của Mộ Vô Song, khóe môi hàm chứa ý cười tà mị.