Cũng khó trách Lăng Trần lại lưu luyến si mê nàng ta.
"So với Hồng Loan, thì Sơ nhi nàng lại càng quan trọng hơn!" Lăng Trần bước nhanh đến trước mặt Hạ Sơ, đỡ lấy bờ vai mảnh mai của nàng ta, trong mắt hiện lên tia đau lòng: "Nếu không phải phụ thân đã đồng ý với ta, chỉ khi nào ta cưới Hồng Loan, mới để cho nàng vào cửa, thì ta căn bản sẽ không cưới nàng ta. Nàng ta quá hung hãn, không cách nào so sánh được với Sơ nhi lương thiện hiểu ý người!"
Hạ Sơ vùi đầu vào lòng иgự¢ Lăng Trần, sắc mặt mảnh mai yếu đuối: "Lăng Trần công tử, Sơ nhi thật có lỗi người, nếu không phải Sơ nhi xuất hiện, thì người cùng Hồng Loan cô nương đã sớm thành thân rồi. Nếu Hồng Loan cô nương không muốn Sơ nhi lưu lại, vậy Sơ nhi cam tâm tình nguyện rời khỏi công tử, chỉ cần công tử có thể bình an, thì Sơ nhi nguyện làm bất cứ chuyện gì!"
Nữ tử ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng hoa lệ, giọng nói yêu kiều nhu mì làm người ta phải đau lòng.
"Nàng nói lời ngốc nghếch gì vậy? Cả đời này ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng, chỉ là ủy khuất cho nàng phải làm tђเếק!" Lăng Trần gắt gao xoa xoa lấy bờ vai Hạ Sơ: " Cả đời này, người khiến ta cảm thấy thẹn nhất, chính là nàng!"
Hạ Sơ lắc lắc đầu: "Không! Người mà công tử thật sự có lỗi, chỉ có mình Hồng Loan cô nương thôi!"
"Có lỗi với nàng ta?" Lăng Trần cười lạnh một tiếng: "Ta đã cho nàng ta vị trí chính thê còn chưa đủ hay sao? Một hai lại bắt ta chỉ được phép có một mình nàng ta là nữ nhân? Còn nói cái gì mà nhất sinh nhất thế nhất song nhân, thật là buồn cười tới cực điểm. Quan trọng nhất là, Hồng Loan mất tích hết mấy năm, vậy mà lại đi tư thông với một tên tiểu bạch kiểm!"
"Cái gì?" Hạ Sơ bưng kín môi mình: "Hồng Loan cô nương phản bội công tử? Nàng..... Nàng ta sao lại có thể làm ra chuyện hạ tiện như vậy được chứ? Nữ nhân đáng ra nên một lòng một dạ đến già, cả đời cả kiếp đều không được phép phản bội lại phu quân của mình."
Sau khi nói xong lời này, Hạ Sơ lại thề thốt đảm bảo: "Lăng Trần công tử, người yên tâm, cả đời của Sơ nhi tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với công tử. Đáng tiếc, gia thế của ta không đủ cường đại, không cách nào trở thành chính thê của công tử được! Bằng không ta nhất định sẽ thực hiện đúng chức trách của một người thê tử, thay phu quân quản lý tốt phủ đệ, hơn nữa còn sẽ dốc lòng dốc sức nạp tђเếק cho phu quân."
Ngụ ý, Hồng Loan không làm tốt chức trách của một người thê tử, dám ngăn cản Lăng Trần nạp tђเếק.
Thân là thê tử, không phải là nên giúp đỡ phu quân mình nạp tђเếק, hơn nữa còn phải quản lý tốt hậu viện hay sao?
Cho dù Hồng Loan có là đại tiểu thư của phủ Châu chủ, cho dù sau khi Hồng Loan gả cho Lăng Trần rồi không cần phải theo hắn về Bắc Châu, mà lưu lại để kế thừa Đông Châu.... Vậy nàng ta cũng không có tư cách ngăn cản Lăng Trần nạp tђเếק!
Một thê tử, cần phải cố hết sức làm tốt nghĩa vụ của mình, bằng không, sẽ không có tư cách làm thê tử.
"Nếu Hồng Loan cũng lương thiện hiểu ý người như nàng, vậy thì ta cũng không cần nhọc lòng như thế!"
Lăng Trần thở dài, trên mặt đầy bất đắc dĩ.
"Lăng Trần công tử, Hồng Loan cô nương khẳng định là sợ ta sẽ tranh giành địa vị với nàng ta, cho nên mới như vậy, chi bằng ngay mai để cho ta thay công tử đến nói chuyện với nàng ta một chuyến, được không?" Hạ Sơ cầm tay Lăng Trần, ôn nhu nói.
Lăng Trần sửng sốt: "Sơ nhi, thân thể của nàng không khỏe, nàng vẫn nên...."
"Không sao! Mạng của Sơ nhi là do công tử cứu, vì công tử, ta có mang thân bệnh này đi tìm nàng ta thì có sao đâu chứ?" hai mắt Hạ Sơ si ngốc mà nhìn Lăng Trần, trên khuôn mặt tái nhợt khẽ nở nụ cười.
Nếu đổi lại thành bất luận nam nhân nào khác, gặp được một người lương thiện hiểu ý người như Hạ Sơ, lại một lòng một dạ si tình với ngươi, e là sẽ có rất ít nam nhân không động lòng.
Trong lòng Lăng Trần tràn ngập sự cảm động: "Sơ nhi, nàng vì ta mà làm quá nhiều, nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng."
"Có một câu này của công tử, thì Sơ nhi đã an tâm rồi!"
Hạ Sơ vòng tay ôm lấy cổ Lăng Trần, tự dâng lên bờ môi ấm áp của mình.
Trong phòng liền tràn ngập không khí ái muội, xuân ý dạt dào.
Quán trà tửu lâu.
Hồng Loan vừa mới bước chân vào, tiểu nhị liền bước lên nghênh đón, mặt lộ ra vẻ cung kính, hỏi han ân cần: "Hồng Loan tiểu thư, người đã về rồi?"
"Những ngày ta không ở đây, có người nào động qua gian phòng của ta hay không?" Hồng Loan quét mắt nhìn tiểu nhị, mở miệng dò hỏi.
"Việc này...." Tiểu nhị lau đi mồ hôi trên trán, cẩn thận mà nhìn về phía Hồng Loan: "Hồng Loan tiểu thư, trong lúc người không ở đây, Lăng Trần công tử từng dẫn theo một vị cô nương đến đây. Tiểu nhân không dám ngăn cản Lăng Trần công tử, cho nên....."
Lăng Trần?
Dẫn theo cô nương?
Trên mặt Hồng Loan hiện lên một tia lạnh lùng, giọng nói bá đạo làm rung động cả tâm can: "Ta không thích người khác động vào đồ vật của ta! Ngươi lập tức đem bộ bàn ghế này ném đi cho ta, đổi mới hết toàn bộ, ta chỉ cho ngươi thời gian một khắc, đừng để cho bằng hữu của ta đợi quá lâu!"
Tiểu nhị nghe thấy lời này, vội vàng vâng dạ một tiếng rồi lui ra, lúc này hắn ta mới kịp quan sát vị thiếu niên mặc bạch y theo sát Hồng Loan, tức thì, đáy mắt tiểu nhị liền hiện lên một tia kinh diễm.
Những năm gần đây, tiểu nhị cũng từng gặp qua không ít người, nhưng chưa từng thấy nam tử nào lớn lên đẹp như thế, so với nữ tử còn đẹp hơn nhiều.
"Còn dám nhìn thêm nữa, ta lập tức chọc mù hai mắt của ngươi!" Hồng Loan thấy tiểu nhị cứ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, ngay lập tức sắc mặt liền trầm xuống, lạnh giọng quát lên: "Ngoài ra, gian phòng này đã được ta bao quanh năm, thì cho dù ta không ở nơi này, những người khác cũng không có tư cách sử dụng, lần sau, nếu như ngươi còn dám để người khác vào đây, thì cái tửu lâu này của ngươi cũng không cần mở cửa nữa. Vân Lạc Phong, chúng ta đi!"
Hồng Loan kéo lấy tay Vân Lạc Phong, đi thẳng lên lầu hai của tửu lâu.
Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ dương cao, gợi lên một độ cong tà khí, nàng cũng không có tránh thoát bàn tay của Hồng Loan, để mặc cho Hồng Loan kéo mình vào gian phòng.
Rầm!
Hồng Loan giơ chân đạp mạnh làm cửa gian phòng mở ra, đôi mắt lạnh lùng đảo qua bộ bàn ghế sạch sẽ mộc mạc, mày liễu nhíu chặt, đôi con ngươi bừng lên lửa giận.
"Xem ra, ta chờ không được người của tửu lâu đến dọn dẹp rồi, hiện tại ta nhìn thấy bộ bàn ghế này thì liền khó chịu."
Vụt... Vụt...
Hồng Loan vung tay áo tạo nên một cơn lốc, phá hủy hết bàn ghê trong phòng, xong, nàng phủi phủi tay, quay đầu lại nhìn tiểu nhị vừa bước tới, cong môi cười mà nói: "Nhớ kỹ, ta trả bạc cho các ngươi để bao gian phòng này, thì có nghĩa là gian phòng này hoàn toàn thuộc về ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào! Lập tức cút cho ta!"
Tiểu nhị tè ra quần mà lăn ra ngoài, không bao lâu sau, liền có một đám người đến thu dọn bàn ghế, hơn nữa, còn thay một bộ bàn ghế mới cho Hồng Loan.
"Vân Lạc Phong!" Hồng Loan ngồi xuống, rót cho Vân Lạc Phong một ly trà, nhướng mày mà nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi có cảm thấy ta quá bá đạo không?"
Vân Lạc Phong khẽ nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi đặt ly trà xuống: "Bá đạo có gì không tốt? Nếu có người ghét bỏ tính cách của ngươi, vậy chỉ có thể chứng minh..... Hắn ta không yêu ngươi mà thôi! Huống chi, việc này ngươi không có sai, nếu ngươi đã trả bạc cho tửu lâu, thì bọn họ không có quyền đem đồ của ngươi cho người khác dùng. Cho nên, ngươi làm vậy cũng không có gì là sai cả!"
Hồng Loan cười ha ha hai tiếng, trong đôi mắt cũng tràn đầy ý cười: "Vân Lạc Phong, ta nghĩ.... Sau này chúng ta có thể trở thành tri kỷ của nhau."
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo hai mắt lại: "Chỉ hy vọng được như thế! Đúng rồi, Hồng Loan, ngươi giúp ta chuyện này."
"Nói, chỉ cần có thể giúp được, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi!"
"Linh hồn Chi Quả! Giúp ta tìm Linh Hồn Chi Quả, thuận tiện.... Cũng giúp ta điều tra một chút về lai lịch của đứa bé đi theo bên cạnh ta."
Nếu như nàng tự mình đi tra những việc này, thì vĩnh viễn cũng không bằng được với việc nhờ thế lực trong tay Hồng Loan.
Cho nên, nàng mới ủy thác cho Hồng Loan thay mình đi làm những việc này.
Hồng Loan chớp chớp mắt: "Cái này đâu phải là một chuyện, là hai chuyện đó! Nếu như ta giúp ngươi hai chuyện này, thì có lợi gì hả?"
"Ta thay ngươi giải quyết tên Lăng Trần kia. Tuy nhiên, hiện tại ta không muốn đối địch với Bắc Châu, cho nên về phía Bắc Châu kia, còn cần ngươi tự thân xuất mã!"
Nàng có thể thay Hồng Loan giải quyết Lăng Trần, nhưng mà tên Lăng Trần này tốt xấu gì cũng là thiếu gia phủ Châu chủ Bắc Châu. Vì vậy, chuyện tiếp theo sau đó, đương nhiên là phải do Hồng Loan tự mình động thủ giải quyết.
"Thành giao!" Hồng Loan vỗ mạnh lên mặt bàn một cái, nàng nhất thời không khống chế được đạo lực nặng nhẹ của mình, vì thế mà cái bàn mới tinh lập tức gãy thành hai đoạn.
Sắc mặt Hồng Loan có chút xấu hổ: "Cái này... Không cẩn thận dùng lực hơi lớn, ta lập tức bảo người của tửu lâu đổi lại một cái bàn khác, ngoài ra, ngươi không cần lo lắng đến chuyện người của Bắc Châu phủ sẽ ra tay với ngươi. Hồng Loan ta tốt xấu gì cũng là người thừa kế tương lai của Đông Châu, dù lá gan của Bắc Châu có lớn, cũng không dám động đến người mà Hồng Loan ta che chở!"
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Phụ thân ngươi muốn gả ngươi cho Lăng Trần như vậy, chẳng lẽ không sợ rằng Đông Châu sẽ rơi vào tay Bắc Châu hay sao?"
"Sẽ không!" Hồng Loan lắc lắc đầu: "Ta thành thân với Lăng Trần chỉ là hình thức mà thôi! Sau khi thành thân xong, ta cũng không có khả năng đi theo hắn về Bắc Châu! Cha ta chỉ có mỗi mình ta là nữ nhi, ta khẳng định là phải thừa kế Đông Châu! Nhưng tình thế hiện nay của đại lục không ổn, cha ta để hai chúng ta liên hôn, cũng là vì muốn có sự đảm bảo cho mối liên hệ giữa hai đại Châu."
Một người là Châu chủ tương lai của Đông Châu, người còn lại là người thừa kế của Bắc Châu, hai người bọn họ kết hợp, đồng nghĩa với việc để cho thế lực của hai Châu liên hệ chặt chẽ với nhau.
Sau khi Hồng Loan giải thích xong, liền hừ lạnh một tiếng: "Cha ta, ông ấy thật sự là lão hồ đồ mà, cho rằng liên hôn là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề, Hồng Loan ta còn chưa tệ đến mức cần liên hôn để nhận được sự trợ giúp, cho dù là chỉ dựa vào một mình ta, ta cũng có thể làm cho Đông Châu này vĩnh tồn ngàn năm!"
Ngay khi Hồng Loan nói những lời này, giữa khuôn mặt liền hiện lên vẻ khí phách, lời nói rung động tâm can lưu lại thật lâu bên trong gian phòng.
"Hồng Loan tiểu thư!"
Tiểu nhị lại từ ngoài cửa tiến vào, cung kính nói: "Vị cô nương đã từng tới đây cùng với Lăng Trần công tử lúc trước, nói là muốn gặp Hồng Loan tiểu thư người!"
Hồng Loan ngẩn ra: "Hạ Sơ? Sao nàng ta lại tới đây? Ngươi cho nàng ta vào đi!"
Vân Lạc Phong lại nhấp một ngụm trà, hỏi: "Ngươi cảm thấy Hạ Sơ này là người thế nào?"
"Không rõ lắm!" Hồng Loan lắc lắc đầu: "Ta chỉ gặp qua nàng ta có vài lần, cho nên cũng không hiểu rõ, hơn nữa.... Ta đối với Hạ Sơ này cũng không có ác cảm gì, tất cả đều là lỗi của tên Lăng Trần cặn bã kia, nàng ta cũng chỉ là người bị hại!"
Người mà trong lòng Hồng Loan hận, vĩnh viễn chỉ có một mình Lăng Trần.
Cho dù Hạ Sơ có được tâm của Lăng Trần, nhưng Hồng Loan không hề hận nàng ta!
Bởi vì Hồng Loan trước sau luôn cho rằng, Hạ Sơ kia chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Nửa ngày sau, một nữ tử được tiểu nhị dẫn đường đưa đến.
Nữ tử này toàn thân mặc một bộ y phục màu xanh biếc, bên hông rũ xuống đai lưng màu tím, mái tóc đen nhánh khẽ bay trong gió, lúc đi đường, dáng người thướt tha, vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh.
Sau khi bước vào gian phòng, nữ tử nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cũng trong một khắc này, Vân Lạc Phong mới nhìn rõ được dung mạo của nữ tử kia.
Dù nàng ta đẹp, nhưng cũng không hơn được vẻ quyến rũ và phong hoa tuyệt đại của Hồng Loan, tuy nhiên, cái loại xinh đẹp nhu mì này, lại rất dễ làm động lòng nam nhân.
Một đôi mắt đẹp ẩn ẩn lệ quang, gương mặt nhu mì xinh đẹp hơi hơi tái nhợt, thần thái điềm đạm đáng yêu làm người thương tiếc.
Nhưng mà.....
Nữ tử nhu mì xinh đẹp cùng nhu nhược động lòng người như thế, những năm gần đây Vân Lạc Phong cũng đã gặp qua không ít. Mà so với những nữ tử thế này, Vân Lạc Phong lại càng thích Hồng Loan khí phách hơn.
Ít nhất Hồng Loan rất chân thật, vĩnh viễn cũng không dùng bộ dáng đáng thương để hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Phịch!
Hạ Sơ còn chưa nói câu nào, thì đã quỳ xuống trước mặt Hồng Loan, hai mắt nàng ta rưng rưng, cất giọng cầu xin: "Hồng Loan cô nương, ngàn vạn lỗi làm cũng đều là lỗi của ta, ta không nên ςướק đi Lăng Trần công tử, kỳ thực, người mà Lăng Trần công tử thật sự muốn thành thân là ngươi, cầu xin ngươi cho chàng một cơ hội! Cầu xin ngươi!"
Lúc này, bên ngoài gian phòng có vài người qua lại, sau khi họ nghe thấy lời nói này của Hạ Sơ thì liền dừng bước, đứng bên ngoài nhìn vào.
Sắc mặt Hồng Loan dần dần lạnh xuống: "Nói thật, trước kia ta còn cảm thấy ngươi đáng thương, nói cho cùng thì ngươi cũng đã bị Lăng Trần làm hại, nhưng hắn lại không chịu cưới ngươi.... Nhưng hiện tại, ta sẽ không thương hại ngươi nữa, không phải có một câu nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!"
Hạ Sơ ngẩn ra, nàng ta cắn chặt môi: "Hồng Loan cô nương, trong lòng Lăng Trần công tử luôn có ngươi! Nếu như ngươi không muốn nhìn thấy ta thì cứ nói, ta sẽ lập tức biến mất, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt Lăng Trần công tử nữa, ta chỉ cầu xin ngươi cho chàng một cơ hội.... "
Hồng Loan híp híp mắt, lửa giận dần dần hiện ra trong đôi mắt đẹp, nàng vừa định phát ra cơn giận, thì có một bàn tay bỗng đặt lên lưng nàng.
Bên tai còn vang lên một giọng nói tà khí.
"Ta nói rồi, ta sẽ thay ngươi giải quyết hai người này!"
Hồng Loan ngẩn ra, nàng nhìn Vân Lạc Phong, rồi lựa chọn lui lại phía sau.
Hạ Sơ ngẩng đầu, tầm mắt chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên.
Ngay khoảnh khắc ấy, tim của Hạ Sơ như bị thứ gì đó va chạm vào, trên mặt cũng ửng đỏ.
Khó trách Hồng Loan lại trở nên khinh thường nhìn đến Lăng Trần, thì ra, nàng ta đã dụ dỗ được một thiếu niên tuấn mỹ như thế này. Thiếu niên tuấn mỹ như vậy mà lại đi theo một người đàn bà đanh đá như Hồng Loan, quả thật là đáng tiếc....
Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm, đôi con ngươi như cười như không quét mắt nhìn Hạ Sơ đang quỳ dưới đất: "Ngươi bảo Hồng Loan gả cho Lăng Trần, là xuất phát từ tư tâm* của ngươi, hay là thật sự suy nghĩ cho Lăng Trần?"
(*tư tâm: lòng riêng.)
Ánh mắt Hạ Sơ chân thành mà khẩn thiết: "Tất cả mọi chuyện ta làm đều là vì Lăng Trần công tử, hơn nữa, chỉ cần Hồng Loan cô nương chịu gả cho Lăng Trần công tử, ta có thể không cầu gì cả mà rời khỏi nơi này! Suốt đời này cũng sẽ không gặp lại chàng."
"Được thôi! Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi rời khỏi đây đi!" Vân Lạc Phong gật gật đầu, nghiêm túc nói.
Sắc mặt Hạ Sơ ngay tức khắc liền thay đổi, hai bàn tay đang đặt bên hông dùng sức nắm chặt lại, cố khắc chế sự phẫn nộ và không cam lòng trong nội tâm.
Dựa vào cái gì?
Là dựa vào gia cảnh của mình không bằng Hồng Loan, cho nên phải chịu loại ủy khuất này?
Hồng Loan chẳng qua là biết đầu thai mà thôi, nếu như mình là tiểu thư phủ Châu chủ, vậy thì tất nhiên là mọi thứ của Hồng Loan sẽ không bằng được với mình.
"Vị công tử này, ta cũng muốn rời khỏi Lăng Trần công tử, nhưng mà....." Hạ Sơ thả lỏng hai nắm tay, rồi lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt của mình: "Lăng Trần công tử, chàng không chịu để cho ta đi!"
Nụ cười trên mặt Vân Lạc Phong càng thêm quyến rũ, nàng chuyển tầm mắt về phía những người đang đứng xem ở bên ngoài: "Các vị, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe thấy rất rõ ràng rồi chứ, nàng ta luôn miệng nói là Hồng Loan không cho Lăng Trần cơ hội, bây giờ cơ hội đã cho rồi, là do tự nàng ta cự tuyệt, như vậy thì không thể trách Hồng Loan được!"
Hạ Sơ rũ mi xuống, đáy mắt dâng lên hận ý.
Vừa rồi nàng chẳng qua là thuận miệng nói vậy thôi, bởi vì nàng biết, Hồng Loan chán ghét thân thể Lăng Trần không sạch sẽ, cho nên nhất định sẽ cự tuyệt.
Mà nàng tới nơi này, cũng không phải thật sự muốn cầu xin Hồng Loan gả cho Lăng Trần.
Nàng chỉ muốn để cho Lăng Trần biết quyết tâm của mình, như vậy, cho dù Châu chủ phản đối, Lăng Trần cũng sẽ để cho nàng vao cửa.
Nhưng nàng không ngờ, người thiếu niên này lại thay Hồng Loan đồng ý.
Nhóm quần chúng vây xem cũng vì lời nói này của Vân Lạc Phong mà kịp suy nghĩ lại, tức khắc, mọi người đều nhắm vào Hạ Sơ.
"Cô nương, lấy thân phận của ngươi không xứng với Lăng Trần công tử. Không bằng, ngươi cứ nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!"
"Đúng vậy, vị công tử này nói rất đúng, vừa rồi là do chính ngươi nói muốn thanh toàn cho bọn họ, cho nên mới muốn rời khỏi Lăng Trần công tử, bây giờ đã cho ngươi cơ hội rồi, tại sao ngươi lại không chịu rời đi?"
"Chặc chặc, cái này còn cần phải hỏi nữa sao? Ngay từ đầu nàng ta đã không định rời đi rồi, chẳng qua là đang làm bộ làm tịch mà thôi! Loại người này có tư cách gì mà so sánh cùng với Hồng Loan tiểu thư chứ?"
Nếu đổi lại là ở một nơi khác, có lẽ sẽ có người cho rằng Hạ Sơ đáng thương mà đứng về phía nàng ta.
Tuy nhiên, đây là Đông Châu.
Đừng thấy tính cách Hồng Loan bá đạo, thật ra nàng cũng rất bênh vực người mình. Chỉ cần là con dân của Đông Châu, bất kỳ người nào gặp khó khăn, nàng cũng sẽ không tiếc sức lực của mình mà giúp đỡ! Cũng chính vì nguyện nhân này, mà trong Đông Châu, Hồng Loan vô cùng được bá tánh kính yêu.
Cho nên, Hạ Sơ muốn dẫn đường dư luận, e là đã tìm lầm chỗ rồi....
"Tại sao?" Hạ Sơ đứng dậy khỏi mặt đất, bước chân có chút lảo đảo, nước mắt chảy xuôi xuống trên khuôn mặt tái nhợt: "Bởi vì thân phận của ta không đủ lớn, cho nên nhất định phải bị người ức ђเếק? Ngay cả tư cách ở bên người mình yêu cũng không có? Chẳng lẽ yêu một người, cũng là sai hay sao?"
Vân Lạc Phong khoanh tay trước иgự¢, nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Sơ: "Thứ nhất, là tự ngươi nói muốn đi, không có ai bức bách ngươi!"
"Thứ hai, ngươi yêu Lăng Trần, vậy thì ngươi cứ tự mình ở bên hắn ta là được rồi. Nhưng ngươi lại muốn đến quấy rầy Hồng Loan, đây chẳng phải là ngươi tự mình rước nhục à?"
Cả người Hạ Sơ run lên: "Ta.... Ta chỉ là muốn giúp Lăng Trần công tử!"
"Được! Ta lại cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi có thể quỳ xuống ở chỗ này năm ngày năm đêm, nói không chừng, ta sẽ suy nghĩ lại mà nhường Hồng Loan lại cho hắn ta!" Vân Lạc Phong nắm chặt tay Hồng Loan, đi thẳng ra bên ngoài: "Chúng ta đi thôi! Bị người khác phá hết hứng thú, không còn tâm tình ở lại đây nữa!"
Thời điểm mà Vân Lạc Phong đi ngang qua bên cạnh Hạ Sơ, bước chân hơi dừng lại, thấp giọng nói: "Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương đến Hồng Loan, cho nên.... Nếu như ngươi muốn tự tìm đường ૮ɦếƭ, ta cũng không ngại ɢɨết ngươi!"
Sau khi bỏ lại một câu này, bạch y thiếu niên liền đi xuyên qua đám đông, biến mất dưới ánh mắt kђเếק sợ của Hạ Sơ.
_________
Trên đường phố nhộn nhịp, Hồng Loan rút tay ra khỏi lòng bàn tay Vân Lạc Phong, nàng đứng lại rồi ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, vừa rồi.... Đa tạ ngươi!"
Nếu là nàng, chắc chắn sau khi bị Hạ Sơ khiêu khích sẽ không nhịn được mà trực tiếp động thủ.
Nhưng Vân Lạc Phong thì lại khác!
Cho dù nàng ấy không ra tay, thì cũng có thể làm cho Hạ Sơ thương tích đầy mình. Đẩy Hạ Sơ đang chiếm thượng phong xuống thế hạ phong.
"Hồng Loan!" Vân Lạc Phong quay đầu lại, nhìn về phía hồng y nữ tử: "Hạ Sơ vì muốn vào được phủ Châu chủ Bắc Châu, chắc chắn sẽ quỳ ở tửu lâu năm ngày năm đêm, đến lúc đó, ngươi cho người canh chừng ả. Ngoài ra, ngươi cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý đợi Lăng Trần đến hỏi tội!"
Hồng Loan cười cười: "Trước kia, ta quả thật là nhìn trúng Lăng Trần, sau này ta mới biết là mắt của mình bị mù rồi, cái loại người cặn bã như vậy đã không thể khiến ta đau lòng nữa rồi, hơn nữa...."
Hồng Loan dừng lại một chút, nói tiếp: "Ngươi làm rất đúng! Dựa theo sự yêu thương của của Lăng Trần đối với Hạ Sơ, nếu ta ép Hạ Sơ quỳ năm ngày năm đêm, hắn ta chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận! Từ đây về sau, ta cũng có thể thoát khỏi sự dây dưa của hắn."
Hồng Loan thở dài, giọng điệu có chút thương cảm.
Bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã, tại sao bây giờ.... Lại gây ra đến tình trạng như thế này?