Sắc mặt Vân Lạc Phong bỗng đen lại.
Mọi người của phủ Châu chủ cũng đồng thời sửng sốt, ngạc nhiên mà nhìn vẻ mặt đầy xảo trá của Hồng Loan.
"Không được!" Hồ Li là người đầu tiên đứng ra phản đối: "Vân Lạc Phong là nữ nhân, làm sao giả làm nam nhân của ngươi được?"
Hồng Loan khinh bỉ mà nhìn Hồ Li: "Nữ giả nam trang là được rồi, dù sao thì ta cũng sẽ không gả cho người mà phụ thân đã lựa chọn thay ta!"
"Tiểu thư!"
Mọi người trong phủ Châu chủ đều biến sắc, vội vàng muốn ngăn cản lại hành động này của Hồng Loan.
Hồng Loan lạnh lùng nhìn về phía bọn họ: "Chuyện này các ngươi không được phép để lộ ra ngoài một chút tiếng gió nào, nếu như để ta biết các ngươi dám đem chuyện này truyền ra..... Thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Đừng quên, phụ thân rồi cũng sẽ có một ngày già đi, người làm chủ Đông Châu trong tương lai, chính là ta!"
Giọng nói của Hồng Loan tràn đầy khí phách, mắt lạnh khẽ nhìn lướt qua mọi người một lượt, lạnh lùng hạ lệnh.
Sắc mặt Vân Lạc Phong càng đen hơn: "Ta còn chưa đồng ý với ngươi mà!"
Đối diện với Vân Lạc Phong, thái độ của Hồng Loan không có bá đạo giống như khi đối với mọi người của phủ Châu chủ, nàng mỉm cười, nói: "Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, chẳng lẽ ngươi lại không giúp đỡ?"
"Ngươi có thể tìm Hồ Li!"
"Không được! Ta chỉ cần ngươi!"
Nếu như là người khác, Vân Lạc Phong sớm đã không nói hai lời mà lập tức rời đi.
Thế nhưng.....
Đối với Hồng Loan, nội tâm của Vân Lạc Phong lại cảm thấy rất thưởng thức, càng có cảm giác hai người rất hợp với nhau*.
(*nguyên văn: tâm tâm tương tích.)
"Được! Ta đồng ý với ngươi!" Vân Lạc Phong trầm giọng đáp ứng: "Tuy nhiên, ngươi phải giúp ta một chuyện!"
"Chuyện gì? Chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ làm được!"
"Ta muốn tìm một người, hắn tên là Vân Tiêu, hiệu là Quỷ đế!"
Mọi người của phủ Châu chủ vốn tưởng rằng Vân Lạc Phong sẽ cự tuyệt loại yêu cầu vô lý này của tiểu thư nhà mình, nhưng không ngờ tới, Vân Lạc Phong lại đáp ứng một cách sảng khoái như vậy.....
Tưởng tượng đến cái cảnh tiểu thư mang theo nữ nhân này về, tâm của bọn họ càng thêm run rẩy.
Hy vọng chuyện này đừng bị Châu chủ nhìn thấu, nếu không, bọn họ cũng khó mà trốn thoát được truy cứu.
"Các ngươi đã nghe rõ chưa?" Hồng Loan nhướng mày, khí phách quay lại nhìn đám người đang đứng phía sau: "Lập tức đi tìm người cho ta! Tìm không được, các ngươi cũng không cần trở về gặp ta nữa!"
"Tiểu thư, vậy người...." lão giả nhíu mày, nói.
"Ta sẽ tự mình trở về, các ngươi không cần phải nói nhiều!"
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo* của Hồng Loan, lão giả cười khổ một tiếng, cuối cùng đành bất đắc dĩ mà mang theo người của phủ Châu chủ rời đi.
(*nguyên văn là lãnh ngạo.)
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi rồi, Hồng Loan mới chú ý nhìn đến tên Vương Tuấn Kiệt đang định lén lút trốn đi.
"Vũ nhục học viện Tây Châu của ta xong, cứ thế mà muốn bỏ đi?" Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Trên đời này, làm gì có chuyện tốt đến như vậy? Hồ Li, ngươi tới đánh hắn cho ta! Để cho hắn biết, học viện Tây Châu là do ta chống lưng!"
Hồ Li hình như là rất sợ Hồng Loan, căn bản là không dám làm trái mệnh lệnh của nàng, hơn nữa, hắn cũng nhịn tên Vương Tuấn Kiệt này lâu rồi, vì vậy mà liền lập tức xong lên đánh Vương Tuấn Kiệt đến kêu lên ngao ngao ỏm tỏi, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Vân Lạc Phong nhìn Hồ Li đánh Vương Tuấn Kiệt đau đến nỗi kêu trời khóc đất, rồi tầm mắt mới từ từ dừng lại trên người Hồng Loan.
"Khi nào xuất phát?"
Hồng Loan khẽ sờ sờ cằm: "Đi! Ta dẫn ngươi đi đổi lại một bộ y phục nam nhân, sau đó.... Chúng ta lập tức xuất phát đến phủ Châu chủ!"
_____
Trên đường phố đông đúc, người người qua lại, ồn ào không thôi.
Trong một tiệm tơ lụa, Hồng Loan đang nôn nóng đợi ở bên ngoài, không bao lâu sau, một thiếu niên tuyệt mỹ toàn thân mặc bạch y xuất hiện trước mắt nàng, làm cho hai mắt Hồng Loan sáng ngời lên.
Diện mạo của thiếu niên này tuyệt mỹ khuynh thành, khóe môi nở nụ cười tà khí, tư thái lười biếng mà tùy tiện, nói không rõ được vẻ phong tình.
"Vân Lạc Phong, không ngờ ngươi mặc y phục nam nhân cũng hoàn mỹ đến như vậy, chặc chặc, nếu ngươi mà là nam nhân, ta khẳng định là sẽ yêu ngươi!" Hồng Loan đi quanh Vân Lạc Phong một vòng, càng xem lại càng thích, đúng như lời của nàng ta nói, khi Vân Lạc Phong xuất hiện trước đám đông, thì ánh mắt của mấy nữ tử kia liền không có cách nào dời đi được.
Hồ Li cũng nhìn đến ngây người, hắn không ngờ tới, khi Vân Lạc Phong mặc nam trang, lại có bộ dáng khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại này.
Ông trời thật sự là bất công, cho nàng ta một dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, lại còn tặng thêm cho nàng thiên phú tuyệt đại! Người như vậy, có khác gì là con cưng của trời, cả đời đều hưởng thụ sủng ái của trời cao.
Vân Lạc Phong nhìn thấy sự kinh diễm và si ngốc trong đáy mắt Hồng Loan, nàng khẽ cười tà ác, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Hồng Loan lên: "Hồng Loan, nhớ rõ chuyện mà ngươi đã hứa với ta!"
Hồng Loan hồi thần lại, nàng giơ tay đánh tay của Vân Lạc Phong ra, trừng mắt liếc nhìn Vân Lạc Phong một cái: "Ngươi thật sự xem mình là nam nhân à? Còn đùa giỡn ta? Ta nghe nói ngươi đã thành thân rồi, phu quân của ngươi còn một bình dấm chua vô cùng bá đạo. Ta không muốn đến lúc đó phu quân của ngươi lại đến tìm ta tính sổ, cho rằng ta sàm sỡ thê tử của hắn."
Sau khi nói xong lời này, Hồng Loan vội vàng xoay người, nàng khẽ vỗ vỗ lên khuôn mặt có chút nóng bừng của mình, rồi thở ra một hơi thật mạnh.
Nếu Vân Lạc Phong thật sự là một nam nhân, Hồng Loan nàng khẳng định là sẽ bị nàng ta mê hoặc mất thôi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nàng phải buông bỏ được người trong lòng trước đã.....
"Đi thôi!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái: "Không phải ngươi cần vội vã trở về phủ Châu chủ à? Ta cũng muốn giúp ngươi mau chóng giải quyết xong chuyện này sớm một chút!"
Hồng Loan gật gật đầu: "Lộ trình từ nơi này đến phủ Châu chủ cũng không xa lắm, trong vòng một ngày là có thể tới nơi rồi! Vân Lạc Phong, đến lúc đó, bất luận là có xảy ra chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ ngươi!"
Đây là lời hứa của nàng dành cho Vân Lạc Phong!
Vốn chỉ là một lời hứa, nhưng Hồng Loan lại thực hiện cả đời!
"Vân Lạc Phong!" Hồ Li đi đến trước mặt Vân Lạc Phong: "Ta cảm thấy, thời điểm mà ngươi mặc nam trang, đừng nên tùy tiện cười với mấy cô nương, bằng không, đến lúc đó, không phải chỉ có nam nhân mới là tình địch của Vân Tiêu công tử, mà e là nữ tử cũng trở thành tình địch của hắn, khi ấy, Vân Tiêu công tử làm sao mà ứng phó?"
Vân Lạc Phong nhún vai: "Chỉ đùa một chút mà thôi, huống chi, ngươi cho rằng Hồng Loan là loại người tâm trí không đủ kiên định à?"
Nếu tâm trí Hồng Loan không đủ kiên định, thì không có khả năng có được bước tiến như ngày hôm nay.
Hô Li suy nghĩ cẩn thận điểm này, rồi vội vàng đi theo phía sau Vân Lạc Phong, bắt đầu lộ trình đi về phía xa.
______
Đông Châu.
Bên trong phủ Châu chủ, nam nhân trung niên ngồi ngay ngắn trên cao, khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình nghiêm túc: "Đại tiểu thư còn chưa trở về sao?"
"Châu chủ, đại tiểu thư đang trên đường trở về, đoán chừng rất nhanh là sẽ về tới!"
Ngay khi lời của người này vừa dứt, thì bỗng có một đạo bóng dáng vội vội vàng vàng chạy vào, kinh hỉ mà nói: "Châu chủ, đại tiểu thư người.... người đã trở về....."
"Cái gì?"
Châu chủ vốn mang biểu tình nghiêm túc, vừa nghe xong lời này, lập tức đứng lên, đáy mắt ông xẹt qua một tia vui mừng không dễ gì phát hiện, nhưng rất nhanh thì đã trở về với biểu tình nghiêm túc vạn phần.
"Hừ, ta thật muốn hỏi thử nó một chút, nhiều năm như vậy, rốt cuộc là nó đã chạy tới nơi nào để tiêu dao, mà ngay cả nhà cũng không chịu về!"
Nói xong lời này, Châu chủ liền dẫn theo một đám người, định đi ra đại sảnh.
Đột nhiên, chân Châu chủ còn chưa bước được nửa bước, thì một bóng dáng hồng y đỏ như lửa đã xuất hiện ngay trước mặt ông ta.
"Cha, con đã trở về!"
Hồng Loan ngẩng đầu nhìn Châu chủ, chậm rãi nói.
Châu chủ vừa định mở miệng, thì một câu kế tiếp của Hồng Loan đã khiến cho khuôn mặt của ông ta ngay lập tức biến sắc.
"Cha, lần này con trở về, còn có một chuyện muốn tuyên bố!" Hồng Loan ôm lấy cánh tay thiếu niên bên cạnh, môi đỏ dương lên nụ cười tươi giảo hoạt: "Đây là nam nhân của con, Vân Lạc Phong!"
Ngay từ đầu, ánh mắt của Châu chủ luôn đặt trên người nữ nhi bảo bối nhà mình, bây giờ nghe thấy Hồng Loan nói như vậy, sắc mặt ông ta liền đại biến, tầm mắt chuyển hướng về phía thiếu niên đang sánh vai đứng cạnh Hồng Loan.
Thiếu niên này mặc một bộ trường bào màu trắng, tuấn mỹ vô song, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm còn chứa ý cười tà khí, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, là sẽ bị đôi mắt đen của hắn* hút vào trong đó.
(*vì Châu chủ không biết Vân Lạc Phong là nữ, đoạn trên là đang tả từ góc nhìn của Châu chủ nên dịch là hắn, nguyên văn cover thì là nàng.)
Nguy hiểm!
Không sai!
Thời khắc này, Vân Lạc Phong ở trong mắt Châu chủ, tuyệt mỹ mà lại nguy hiểm, làm cho người ta khó lòng phòng bị, tươi cười trên khuôn mặt kia còn mang theo một chút nghiêm nghị.
Sắc mặt của Châu chủ trầm xuống: "Loan nhi, con đừng làm loạn nữa! Ta đã chọn vị hôn phu cho con rồi! Con gả cũng phải gả, mà không gả cũng phải gả cho ta!"
"Cha!" Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Tại sao người cứ một hai bắt con phải gả cho hắn? Chẳng lẽ là bởi vì hắn ta là thiếu gia phủ Châu chủ của Bắc Châu sao? Người có từng nghĩ tới, nữ nhi gả cho hắn rồi có được hạnh phúc hay không?"
Châu chủ nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Loan nhi, vi phụ tin tưởng, con gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc! Huống chi, từ nhỏ các con đã có quan hệ rất tốt với nhau, tại sao bây giờ con lại phản đối việc trở thành thê tử của hắn?"
"Cha, người không cần nói thêm gì nữa, con chỉ gả cho một mình Vân Lạc Phong, nam nhân khác, con tuyệt đối không gả!" Sau khi Hồng Loan thốt ra một câu nói khí phách này, thì liền kéo theo Vân Lạc Phong xoay người rời đi.
Châu chủ giận đến tím mặt: "Loan nhi, con đứng lại đó cho cha!"
Hồng Loan khựng bước, dừng lại, khẽ rũ mi che đi sự lạnh lẽo trong mắt mình.
"Vân công tử!" Châu chủ nhìn về phía Vân Lạc Phong, khách sáo mà nói: "Loan nhi là tiểu thư phủ Châu chủ của Đông Châu chúng ta, con bé nhất định phải được gả cho người của phủ Châu chủ khác! Bằng vào tư sắc của Vân công tử đây, chắc chắn sẽ rất dễ dàng nắm bắt được tâm của những cô nương khác, hà tất gì phải dây dưa với nữ nhi của ta?"
Ngụ ý, Vân Lạc Phong là dựa vào tư sắc để quyến rũ Hồng Loan.
Trên mặt Hồng Loan liền ngập tràn tức giận, vừa định lên tiếng phản bác, thì thiếu niên bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay Hồng Loan, nhẹ nhàng vỗ lên tay một cái.
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng tầm mắt tà khí của mình lên, quay đầu lại nhìn vào khuôn mặt xanh mét của Châu chủ: "Người mà Hồng Loan không muốn gả, ai cũng không thể ép buộc!"
Lời nói mà thiếu niên thốt ra nghe khí phách vô cùng, sau khi ném lại những lời này, hắn liền nắm chặt lấy cánh tay của Hồng Loan, chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám người.
Phủ Châu chủ, cảnh trí hơn người, Vân Lạc Phong nắm tay Hồng Loan đi thẳng một đường đến hậu viện, lúc này mới dừng bước.
Hồng Loan quay sang nhìn nửa bên mặt hoàn mỹ của thiếu niên đang đứng bên cạnh, thành khẩn nói: "Vân Lạc Phong, đa tạ ngươi, nếu ngươi thật sự là nam nhân, ta nhất định sẽ gả cho ngươi!"
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Nếu ta là nam nhân, ta cũng chỉ nghênh thú một người là Vân Tiêu mà thôi!"
Nếu nàng là nữ nhân, nàng gả cho Vân Tiêu. Nếu nàng là nam tử, vậy nàng nhất định sẽ cưới hắn!
Đời này, người mà nàng nhận định, chỉ có một mình Vân Tiêu!
"Xì...." Hồng Loan nhịn không được mà nở nụ cười, mí mắt cong cong: "Cảm tình của ngươi và phu quân ngươi thật là đáng hâm mộ. Cả đời này, thứ mà ta muốn, cũng không ngoài chuyện nhất sinh nhất thế nhất song nhân*. Nếu như không phải là một đôi, vậy ta tình nguyện suốt đời không gả, thà cô độc sống hết quảng đời còn lại."
(*một đời một kiếp một đôi người.)
Nàng quyết không vì bất cứ ai mà phải ép dạ cầu toàn.
Nhìn nét đau thương giữa hai mày Hồng Loan, Vân Lạc Phong vốn định mở miệng nói gì đó, thì đúng vào lúc này, có một giọng nói mang theo sự vui sướng từ phía trước truyền tới.
"Loan nhi, nàng về rồi?"
Thân mình Hồng Loan bỗng nhiên cứng đờ, nàng hít một hơi thật sâu, ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười, nhìn người đang đi tới từ phía đối diện.
"Đã lâu không gặp, Lăng Trần!"
Đó là một người nam tử có diện mạo tuấn mỹ, trên người mặc cẩm y hoa phục, phụ trợ cho khí chất cao quý của hắn, trong tay hắn còn cầm một cây quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, giống như một công tử không nhiễm bụi trần.
"Hồng Loan, vị này là...." Lăng Trần quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, nhíu mày lại, giọng điệu lúc nói mang theo sự bất mãn.
Hồng Loan mỉm cười nhẹ nhàng, tuy nhiên, lại không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào từ nụ cười trên khuôn mặt của nàng.
Dù vậy, Vân Lạc Phong vẫn cảm giác được, Hồng Loan đang dùng độ lực rất mạnh để giữ chặt lấy cánh tay của mình.
"Nam nhân của ta, Vân Lạc Phong!"
Lời nói của Hồng Loan làm khuôn mặt tuấn tú của Lăng Trần biến sắc, sắc mặt hắn liền trầm xuống: "Loan nhi, nàng đừng quên, ta mới là vị hôn phu của nàng!"
"Vị hôn phu?" Hồng Loan cười nhạo một tiếng: "Không phải ngươi đã có nữ tử chung tình của mình rồi sao? Ngươi đã yêu thương ả ta như thế, thì nên chịu trách nhiệm với ả ta, tại sao ngươi còn muốn cưới ta làm thê tử?"
Sắc mặt Lăng Trần không được đẹp cho lắm, dường như hắn cũng đang nghĩ đến nữ tử si tình với mình, trong mắt chợt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Loan nhi, hôn sự của chúng ta là do phụ mẫu quyết định, không thể làm trái, nhưng mà cha ta đã đồng ý với ta, người sẽ cho phép Sơ nhi làm tђเếק của ta, còn chính thê thì chỉ có một mình nàng! Loan nhi, ta cũng rất bất đắc dĩ, hy vọng nàng có thể hiểu cho ta!"
Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Ngươi không cảm thấy cách làm này của ngươi, sẽ làm cho nữ tử mà ngươi yêu bị tổn thương hay sao?"
"Không! Loan nhi, nàng không hiểu! Con người của Sơ nhi tâm địa lương thiện! Vì không muốn để ta khó xử, nàng ấy đã đồng ý cho ta cưới thê tử, chẳng qua, xuất phát từ sự áy náy đối với Sơ nhi, nên ta sẽ để cho nàng ấy nhập môn làm tђเếק trước. Cũng bởi vì có được sự cảm thông của Sơ nhi, mà ta mới có thể tới đây cầu hôn!"
Lăng Trần vội vội vàng vàng giải thích, hắn rất sợ Hồng Loan sẽ vì điều này mà cự tuyệt hôn sự của bọn họ.
Nếu như Hồng Loan cự tuyệt....
Vậy phụ thân khẳng định là sẽ không đồng ý cho Sơ nhi nhập môn!
Ánh mắt Hồng Loan càng thêm lạnh giá: "Ngươi cảm thấy áy náy với Hạ Sơ, chẳng lẽ lại không thấy thẹn với ta?"
"Sao có thể thế được? Loan nhi, nàng là chính thê, nàng ấy chỉ là tiểu tђเếק, địa vị của nàng ấy ở dưới nàng, cho nên ta mới thấy áy náy với nàng ấy. Còn với nàng, ta đã cho nàng địa vị cao nhất, thì sao ta lại thẹn với nàng?"
"Cút!"
Trong lòng Hồng Loan bị nghẹn lại một cổ tức giận: "Ngươi cút đi cho ta! Ta tuyệt đối sẽ không gả cho loại người đê tiện giống như ngươi!"
"Loan nhi!"
Lăng Trần nóng nảy, muốn tiến lên giữ chặt lấy Hồng Loan, nhưng hắn chỉ mới đi được vài bước, thì đã bị một bóng dáng trắng như tuyết cản đường.
Vân Lạc Phong gắt gao Ϧóþ chặt lấy cánh tay Lăng Trần, trên khuôn mặt tà khí để lộ ra một tia lạnh lẽo: "Hồng Loan là người của ta, nếu ngươi dám chạm vào nàng, ta sẽ lập tức phế đi cánh tay của ngươi!"
Thần sắc Lăng Trần lạnh lùng: "Tiểu tử, Loan nhi không phải là người mà ngươi có thể xứng đôi, ngươi nên thức thời cho ta....."
Phịch!
Lời còn chưa nói hết, thì Hồng Loan đã vọt đến trước mặt Lăng Trần một cách không hế báo trước, chân của nàng hung hăng đá mạnh lên иgự¢ hắn ta, làm hắn bay ra ngoài.
"Lăng Trần, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi! Ta coi như là chưa từng quen biết ngươi, ngươi lập tức cút ngay cho ta!" Trên mặt Hồng Loan đầy khí phách, giọng điệu khi nói còn mang theo lửa giận: "Ngoài ra, ngươi thử nhục mạ Vân Lạc Phong thêm một câu nữa xem, ta sẽ làm cho ngươi không thể nói thêm được một lời nào nữa!"
Lăng Trần ngây ngẩn cả người.
Hắn cùng Hồng Loan quen biết đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nữ tử này vì bảo vệ một người khác mà động thủ với hắn.
Đặc biệt là....
Hồng Loan còn nói tên tiểu bạch kiểm* này là nam nhân của nàng!
(*tiểu bạch kiểm: chỉ chàng trai có bề ngoài thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là ám chỉ con trai tham tiền.)
Đây không phải là đang phản bội hắn sao?
"Loan nhi!" Lăng Trần tức giận đứng lên, chỉ vào Vân Lạc Phong đừng cạnh Hồng Loan mà nói: "Có phải là bởi vì tên tiểu bạch kiểm này, cho nên nàng mới đối xử với ta lạnh nhạt như thế hay không? Trước kia nàng không phải là người như thế! Nàng còn từng tuyên bố muốn gả cho ta!"
Tiểu bạch kiểm?
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt, một tia sáng nguy hiểm chợt lóe lên từ đáy mắt của nàng rồi biến mất rất nhanh.
"Lăng Trần!" Sắc mặt Hồng Loan càng lạnh hơn, nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Trần, lạnh giọng nói: "Không sai! Năm đó ta thật sự muốn gả cho ngươi, nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước rồi. Có phải ngươi cảm thấy việc ta có Vân Lạc Phong chính là phản bội ngươi? Ngươi sai rồi, kỳ thực, kẻ chân chính phản bội chính là ngươi."
Trong lòng Lăng Trần nghẹn một cổ lửa giận: "Loan nhi, ta là nam nhân! Có nam nhân nào mà không tam thê tứ tђเếק chứ? Nữ nhân thì không giống như vậy, nữ nhân cần phải một lòng một dạ đến già! Chẳng lẽ nàng lại không hiểu đạo lý này sao?"
"Dựa vào cái gì mà nam nhân có thể có được nhiều nữ nhân, còn nữ nhân chỉ có thể ủy khuất mình một lòng một dạ đến già? Hồng Loan ta chưa bao giờ cam chịu ép dạ cầu toàn, nếu không thể làm được nhất sinh nhất thế nhất song nhân, thì ta tuyệt đối không gả!"
Đúng vậy! Cho dù trước kia Hồng Loan nàng từng thích Lăng Trần rất nhiều, nhưng sau khi hắn ta yêu một nữ nhân khác, thì đoạn tình cảm này liền bị nàng giấu kín trong lòng.
Nhưng, hiện tại xem ra, lựa chọn lúc trước của mình là sáng suốt.
Lúc còn nhỏ, mình hoàn toàn không hề biết, Lăng Trần này lại là một người đê tiện đáng ghê tởm đến như thế.
"Tam thê tứ tђเếק?" Vân Lạc Phong cong khóe môi, cười tà khí: "Đây chẳng qua là cái cớ mà nam nhân dùng để biện minh cho sự háo sắc của mình mà thôi! Nam nhân mà ngay cả dụς ∀ọηg của bản thân cũng không thể khống chế được, thì còn làm được gì chứ? Hồng Loan, loại người này, nàng không cần cũng được!"
Mắt lạnh của Hồng Loan đảo qua người Lăng Trần: "Đứng tới đây đeo bám ta nữa, nếu không, ngươi đến một lần ta sẽ đánh ngươi một lần!"
"Loan nhi!"
Mắt thấy Hồng Loan cùng Vân Lạc Phong xoay người rời đi, Lăng Trần liền hét to một tiếng, nhưng từ nhỏ thì thiên phú của hắn đã không bằng được với Hồng Loan, lại càng không dám trong loại thời điểm thế này mà xúc phạm tới Vân Lạc Phong.
Cho nên, hắn ta chỉ đành khắc chế xúc động trong nội tâm của mình, nôn nóng mà nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.....
Thời khắc này, trong đầu Lăng Trần bỗng xuất hiện ra những hình ảnh mà hắn và Hồng Loan từng ở chung, càng nhớ tới mỗi ánh mắt nụ cười của nữ tử này, không biết tại sao, nhìn theo bóng dáng Hồng Loan, hắn đột nhiên có cảm giác lo lắng....
"Thiếu gia!" một gã sai vặt vội vàng chạy đến.
Lăng Trần nhíu mày lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Bênh cũ của Hạ cô nương tái phát!"
"Cái gì?" Khuôn mặt của Lăng Trần tức thì liền biến sắc, nháy mắt thì đã đem Hồng Loan vứt ra sau đầu, ánh mắt trở nên nôn nóng vạn phần: "Đi! Lập tức trở về biệt viện!"
Nhiều năm trước, hai phủ Châu chủ này đã có ý liên hôn với nhau, cho nên Bắc Châu đã xây nên mất tòa biệt viện ở tại Đông Châu này, chính là vì để thuận tiện cho Lăng Trần tới đây liên lạc tình cảm với Hồng Loan. Ai ngờ, Lăng Trần lại đi yêu một nữ tử bình dân, lại còn làm cho Hồng Loan thương tâm, vì vậy là cự tuyệt hôn sự giữa hai người rồi bỏ đi.
Lúc này đây, trong biệt viện, Lăng Trần vừa mới đi vào, liền nghe thấy tiếng ho kịch liệt truyền tới.
Âm thanh này làm cho tim hắn hung hăng nhói lên một cái, liền vội vàng đẩy cửa mà vào: "Sơ nhi, nàng sau rồi?"
"Khụ khụ!"
Nghe được giọng nói của Lăng Trần, nữ tử trên ngẩng đầu lên, khuôn mặt kiều nhu mỹ lệ khẽ nở một nụ cười yếu ớt: "Lăng công tử, sao chàng lại về rồi? Chàng nên đi tìm Hồng Loan cô nương, hóa giải sự hiểu lầm của cô nương ấy mới là quan trọng nhất. Bệnh của Sơ nhi không đáng ngại, Lăng công tử không cần phải lo lắng."
Nữ tử trước mắt, hoàn toàn không cách nào so sánh được với vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của Hồng Loan.
Tuy nhiên, so với Hồng Loan khí phách, thì nữ tử nhu nhược như vậy mới dễ khiến cho nam nhân yêu thương.