Bên trong đình viện, nam tử tuấn mỹ cầm một bầu rượu trong tay, ngửa đầu rót vào trong miệng.
Rượu trắng chảy ra từ khóe môi hắn, hắn làm như không biết, khóe môi cong lên nụ cười khổ.
“Nữ nhân ta yêu vẫn luôn lừa gạt ta, người ta nên yêu, ta lại cố chấp đẩy nàng ấy ra! Ha ha!” Nam nhân cười vang, tiếng cười của hắn tràn ngập điên cuồng, làm hai nha hoàn đứng ở bên cạnh cảm thấy vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Kể từ khi công tử nhà mình trở về từ Châu chủ phủ thì vẫn luôn mượn rượu giải sầu, bất luận bọn họ nói như thế nào đều không để ý tới.
“Châu chủ……”
Đột nhiên, ánh mắt của một nha hoàn sáng lên, nhìn về phía nam nhân trung niên vội vàng đi đến từ ngoài đình viện, vừa muốn nói gì đó thì lại bị đối phương giơ tay ngăn lại.
“Loan nhi……” Nam tử tuấn mỹ vẫn còn thấp giọng nỉ non, không hề nhìn thấy người đi tới, “Nếu ta biết sai rồi, nàng có thể cho ta một cơ hội nữa không?”
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt, che đi ánh sáng trên đỉnh đầu của hắn.
Lăng Trần ngơ ngác ngẩng đầu, lúc thấy nam nhân trung niên xuất hiện ở trước mặt mình thì không dám tin dụi dụi mắt.
“Phụ thân…… Sao người lại tới đây?”
Vẻ mặt của nam nhân trung niên rất uy nghiêm, ánh mắt sắc bén: “Chuyện con với Hồng Loan ta đều đã biết! Trần nhi, con lập tức đi xin lỗi với ta!”
“Xin lỗi?” Lăng Trần cười khổ một tiếng, dáng vẻ chật vật, “Nàng sẽ không cho con có cơ hội đó.”
Hồng Loan cả đời này đều không muốn gặp lại hắn!
“Người tới, đi bưng canh giải rượu tới cho thiếu gia!” Nam nhân trung niên lạnh giọng phân phó, lại chuyển ánh mắt về phía Lăng Trần, vẻ mặt uy nghiêm dần dần hòa hoãn vài phần, “Con đi xin lỗi cùng ta, nói không chừng còn có cơ hội!”
Cơ hội?
Hai chữ này làm ánh mắt Lăng Trần sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trung niên: “Phụ thân, con thật sự còn có cơ hội sao?”
“Không sai, nhưng lúc này trừ việc đưa con tới xin lỗi, ta còn muốn giao Hạ Sơ cho Hồng Loan, mặc hắn xử trí, con có đau lòng không?”
Nghe được cái tên Hạ Sơ này, Lăng Trần tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân này lừa gạt con! Con đã sớm cắt đứt với ả rồi, nếu vứt bỏ ả có thể khiến Hồng Loan đổi ý, con sẽ không hối hận!”
Xem đi, đây chính là nam nhân đấy, lúc yêu ngươi thì nguyện ý cho ngươi tất cả thiên hạ, lúc hắn không còn yêu ngươi nữa, vậy ngươi chẳng là gì ở trong mắt hắn cả.
“Được!” Nam nhân trung niên lạnh lùng nói: “Uống canh giải rượu xong thì lập tức xuất phát cùng ta!”
Ánh mắt buồn lúc trước của Lăng Trần dần dần xuất hiện một tia mong đợi.
Cho dù Hồng Loan cự tuyệt mình thì cũng phải giữ mặt mũi cho phụ thân, kể từ đó, có lẽ mình thật sự còn có cơ hội……
……
Đông Châu.
Châu chủ phủ.
Vân Lạc Phong mới vừa tiến vào trạng thái tu luyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Nàng chậm rãi mở mắt, nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một người mặc cẩm y bước vào, Hồng Lăng nhìn thiếu nữ ngồi ở trên giường, sắc mặt có vẻ hơi xấu hổ.
“Khụ khụ,” hắn ho khan hai tiếng rồi nói, “Vân cô nương, không biết hiện tại ngươi có có rảnh không?”
“Có việc gì sao?”
Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn nam tử trung niên đứng ở trước mặt, mở miệng dò hỏi.
“Ta tới tìm ngươi, là muốn nhờ ngươi giúp một việc,” trung niên nam tử nhìn Vân Lạc Phong, tiếp tục nói, “Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi giúp đỡ không công, nghe nói Vân cô nương cũng là một y sư, chỉ cần Vân cô nương nguyện ý giúp ta, ngươi có thể lấy bất kỳ dược liệu nào ở trong Châu chủ phủ phủ này.”
Vân Lạc Phong có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra bệnh trạng của Hạ sơ, nhất định là một y sư.
Mà dụ hoặc lớn nhất đối với y sư chính là dược liệu.
Vân Lạc Phong im lặng lúc lâu: “Ngươi muốn ta giúp đỡ cái gì?”
“Cái này……” Sắc mặt Hồng Lăng càng thêm xấu hổ, “Ta biết, Loan nhi ý đã quyết, khăng khăng muốn rời đi với ngươi! Ta khẩn cầu ngươi, thay ta chăm sóc cho nó thật tốt, tính cách nha đầu này quá mức bá đạo, không thể chấp nhận có hạt cát nào trong mắt, nó ra bên ngoài, ta có thể nào không lo lắng?”
Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm vào Hồng Lăng, thật lâu sau nàng mới nói: “Dược liệu của ngươi, ta sẽ không nhận.”
“Vân cô nương!”
Vẻ mặt Hồng Lăng hơi đổi, vừa định khuyên bảo thì giọng nói lạnh nhạt của thiếu nữ lại truyền đến lần nữa.
Giống như 乃úa tạ đánh vào lòng hắn.
“Ngươi phải tin tưởng Hồng Loan, bằng năng lực của nàng, không cần bất luận kẻ nào quan tâm chăm sóc!”
Ngươi phải tin tưởng Hồng Loan ——
Đột nhiên, Hồng Lăng giống như được khai sáng, trở nên hiểu rõ mọi chuyện trong nháy mắt.
“Vân cô nương, ta hiểu ý của ngươi, Loan nhi là nữ nhi của ta, ta phải tin tưởng vào thực lực của nó,” Hồng Lăng chắp tay, “Đa tạ.”
Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.
Chờ Hồng Lăng đi rồi, Vân Lạc Phong lại tiến vào trong ý thức một lần nữa, nàng cảm thấy cái chắn mỏng trong cơ thể mình lại dao động lần nữa, nàng vui vẻ trong lòng, nhanh chóng tiến vào không gian thần điển.
Vân Lạc Phong tăng lên thực lực, dược điền trong không gian thần điển cũng tang lên không ngừng, bầu trời xanh thẳm xinh đẹp.
“Chúc mừng chủ nhân sắp sửa đột phá.”
Tiểu Mạch cười tủm tỉm nhìn Vân Lạc Phong, chân thành chúc mừng nàng.
“Tiểu Mạch, ta phải tiến hành đột phá, đừng để cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy ta!”
Nói xong lời này, nàng ngồi xếp bằng, linh khí nhàn nhạt quanh quẩn ở quanh thân nàng.
Đùng!
Một lường sức manhhj cường hãn đánh sâu vào cái chắn mỏng như tờ giấy trong cơ thể, nhưng dù cho cái chắn này mỏng như tờ giấy thì vẫn rất khó phá tan, mỗi khi Vân Lạc Phong triển khai sức mạnh một lần, nó cũng theo đó mà dao động.
“Thủng cho ta!”
Vân Lạc Phong quát lạnh một tiếng, linh lực lưu động trong cơ thể đều hóa thành sức mạnh, hung hăng va chạm vào cái chắn.
Bên trong không trung, linh khí xoay quanh.
Có lẽ là linh khí quá mức dồi dào nên đã hình thành một cơn lốc xoáy, xuất hiện ở trên đỉnh đầu, vô cùng đồ sộ.
Đáng tiếc, bởi vì Vân Lạc Phong đột phá ở trong không gian thần điển, vì vậy ngoại trừ linh thú ở trong không gian thì không có người nào có thể phát hiện điều này……
Đùng!
Ầm ầm ầm!
Không biết từ khi nào, sấm xét cũng bắt đầu xuất hiện, âm thanh nổ vang, dường như muốn bắn xuống dưới.
Vẻ mặt của Tiểu Mạch có chút nôn nóng, nắm chặt nắm tay ánh mắt, lo lắng nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
“Chủ nhân nhất định sẽ thành công! Người không thể thất bại!”
Hỏa Hỏa cùng Tiểu Mạch khác nhau, nàng không nói điều gì, mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp lấy một cái.
Vẻ mặt kia thể hiện sự tín nhiệm.
Đúng vậy!
Trên đời này, không có chuyện Vân Lạc Phong sẽ thất bại.
“Ha ha ha.”
Tiểu Thụ cười khanh khách, vươn hai cánh tay lên muốn nhào tới chỗ Vân Lạc Phong.
Cũng may Hỏa Hỏa kéo lại hắn kịp lúc, khẽ nói: “Đừng quấy rầy chủ nhân đột phá.”
Tiểu Thụ có chút không vui bĩu môi: “Muốn mẫu thân ôm một cái, ôm một cái.”
Sau đó……
Tiểu Thụ tránh thoát vòng tay của Hỏa Hỏa, tập tễnh đi tới trước mặt Vân Lạc Phong.
Hắn hơi mở cái miệng nhỏ ra, chỉ trong chớp mắt, linh khí trên đỉnh đầu Vân Lạc Phong nhanh chóng bị hút vào trong miệng hắn ……
Đùng!
Rốt cuộc Vân Lạc Phong cũng phá tan được cái chắn kia, thực lực tiến vào một giai đoạn mới.
"Thánh Vương sơ giai! Cuối cùng cũng đột phá tới!"
Một khi đột phá tới Thánh Vương, nàng xem như chân chính bước vào con đường cường giả.
"Tiểu Thụ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Lúc này Vân Lạc Phong mới phát hiện đứa nhóc mập mạp đứng trước mặt mình, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Hình như ngươi đã lớn lên nhiều rồi?"
Tiểu Thụ thỏa mãn ợ một tiếng, rồi lao vào lòng Vân Lạc Phong, khuôn mặt tròn trịa mềm mại nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
"Mẫu thân, con no rồi, muốn đi tiểu!"
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: "Bảo Tiểu Mạch mang ngươi đi!"
Nói xong lời này, nàng ngẩng đầu lên, chợt phát hiện Tiểu Mạch đang bị một vầng sáng bao phủ cả người, thân mình đang từ từ kéo dài ra.
"Tiểu Mạch?"
Vân Lạc Phong giật mình, buông Tiểu Thụ trong lòng ra, chậm rãi đi về phía Tiểu Mạch.
Đột nhiên, vầng sáng bao phủ Tiểu Mạch biến mất, tiểu nam hài sáu bảy tuổi đứng ở đó lúc đầu đã không còn thấy đâu nữa, đứng trước mặt nàng lúc này là một thiếu niên dáng người cao gầy, diện mạo tuấn mỹ pha lẫn chút ngây ngô.
Thiếu niên ngẩng mặt lên, trên mặt cười tươi, hắn nhìn ngón tay thon dài của mình, trong mắt hàm chứa đầy tia sáng vui sướng.
"Ngươi là Tiểu Mạch?"
Giọng nói Vân Lạc Phong mang theo nghi hoặc, dường như chính nàng cũng không tin thiếu niên trước mắt là tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác hay lảm nhảm.
Thế nhưng, hơi thở trên người thiếu niên này rõ ràng là của Tiểu Mạch.
"Chủ nhân!" Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chuyện này, ta có thể giải thích với người, trước khi thực lực của chủ nhân đột phá đến Thánh Vương, ta chỉ có thể dùng hình dáng của một đứa trẻ để gặp người, không thể giúp người chiến đấu, hơn nữa còn không thể lưu lại quá lâu ở thế giới bên ngoài."
"Thế nhưng......" Thiếu niên hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Khi người đột phá đến Thánh Vương thì ta cũng sinh ra biến hóa thật lớn! Biến hóa này không phải chỉ là thân thể không thôi, ta còn có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh người, giúp người chiến đấu!"
"A~!" Vân Lạc Phong vỗ vỗ cằm, nhướng mày cười nhạt mà nói: "Sao ta lại cảm thấy tác dụng lớn nhất của chuyện này chính là ngươi có thể nghênh thú tiểu Bạch vậy?"
"Chủ nhân!"
Ánh mắt Tiểu Mạch trở nên ai oán, biểu tình kia giống như là đã chịu sự khinh nhục rất lớn.
"Chủ nhân, người xem!"
Bỗng nhiên, từ phía trước truyền tới âm thanh kђเếק sợ của Hỏa Hỏa.
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn lại.
Trên mặt cỏ phía trước, có một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu vốn đang nằm yên, tuy nhiên, thời khắc này, thiếu nữ đang hôn mê lại từ từ mở hai mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập mê mang, giống như một con sơn dương lạc đường.
"Tiểu Bạch tỉnh rồi?" Vân Lạc Phong hơi biến sắc, trong mắt nàng không có chút vui sướng nào: "Không thể nào! Linh hồn tiểu Bạch còn chưa hoàn toàn khang phục mà! Linh Hồn Quả thứ ba còn chưa tìm được, tại sao tiểu Bạch lại tỉnh lại trong lúc này? Tiểu Mạch, hậu quả của việc tiểu Bạch đột nhiên tỉnh lại là gì?"
Trước kia, Vân Lạc Phong từng dùng ngân châm phong ấn linh hồn tiểu Bạch.
Tại sao tiểu Bạch lại có thể thức tỉnh ở thời điểm này?
Sắc mặt Tiểu Mạch cũng rất là khó coi: "Hậu quả của việc tỉnh lại trước khi khang phục chính là.... Tâm trí không được đầy đủ!"
"Nguyên nhân tạo thành việc này là gì?"
"Không rõ lắm! Nhưng ta cảm thấy nguyên nhân lớn nhất chính là do cơn lốc lúc người đột phá đã ảnh hưởng đến thần trí của tiểu Bạch, làm cho nàng ấy tỉnh lại từ cơn hôn mê!"
Gió lốc linh khí sinh ra từ việc đột phá đến Thánh Vương qua lớn.
Thế cho nên Tiểu Thụ không nhịn được, hấp thụ hết tất cả linh khí kia không để lãng phí một chút nào.
Cho nên, tiểu Bạch có bị ảnh hưởng cũng không kỳ quái chút nào.
"Chuyện này, sao ngươi không nói sớm?"
"Quên....."
Xác thực là Tiểu Mạch đã quên mất, cho nên hắn mới thấy áy náy, loại chuyện quan trọng nhường này mà hắn lại quên mất đi!
Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày, bước nhanh tới bên cạnh Lâm Nhược Bạch, nàng ngồi xổm xuống, cất giọng nói ôn nhu: "Tiểu Bạch, con cảm thấy trong người mình thế nào?"
Thiếu nữ giật mình, gằn từng chữ một hỏi: "Ngươi là ai?"
Ngươi là ai?
Mày Vân Lạc Phong càng nhíu chặt, quay đầu lại nhìn Tiểu Mạch: "Con bé mất trí?"
"Vừa rồi ta có nói, linh hồn của nàng chưa khang phục, nhưng lại tỉnh lại sớm, thì sẽ khiến tâm trí không được đầy đủ, trong đó cũng bao gồm cả việc.... Mất ký ức!" Tiểu Mạch xấu hổ cúi đầu.
Nếu không phải tại hắn, có lẽ tiểu Bạch cũng không tỉnh lại sớm như vậy.
"Biện pháp giải quyết?"
Vân Lạc Phong bình tĩnh hỏi.
"Tìm được Linh Hồn Quả thứ ba!"
Linh Hồn Quả thứ ba?
Xem ra... Nàng cần rời khỏi Đông Châu một chuyến.
"Tiểu Mạch, nếu tiểu Bạch đã tỉnh lại, vậy không gian thần điển cũng không thể dung chứa con bé, vì vậy, ta muốn ngươi cũng rời khỏi đây đi theo chăm sóc con bé!"
"Cái gì?"
Tiểu Mạch kêu lên: "Người bảo ta đi chăm sóc ma nữ này?"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức Tiểu Mạch liền bị dọa sợ, hắn bỗng rùng mình một cái, nói đầy ủy khuất: "Được rồi! Chăm sóc thì chăm sóc, ai bảo ta làm hại nàng ấy tỉnh lại trước khi bình phục làm gì? Coi như là bồi thường vậy!"
Nghe xong lời này của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong cúi đầu, chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt: "Tiểu Bạch, con nhất định phải nhớ kỹ ta, ta là sư phụ của con!"
"Sư phụ?" Thiếu nữ mang vẻ mặt mê mang mà chớp chớp mắt: "Người là sư phụ của ta? Ta tên là tiểu Bạch?"
"Đúng vậy, tên của con là Lâm Nhược Bạch!"
"Lâm Nhược Bạch.... "
Thiếu nữ khẽ nỉ non ba chữ này, trên mặt nở một nụ cười còn tươi sáng hơn cả ánh mặt trời, vô cùng ngây thơ hồn nhiên.
"Ừm! Tên của con... Là Lâm Nhược Bạch!"
Không biết tại sao mà nụ cười của thiếu nữ này rơi vào mắt Tiểu Mạch, lại làm cho tim hắn bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Lâm Nhược Bạch hiện tại hoàn toàn khác với Lâm Nhược Bạch hung tàn tùy hứng của quá khứ, thời khắc này, nàng ngây thơ đáng yêu, thuần khiết vô cùng!
Giống như muội muội ở nhà kế bên, làm người ta yêu thích.
Nghĩ vậy, Tiểu Mạch vội vàng lắc lắc đầu, đem ý tưởng trong đầu mình ném đi!
Lâm Nhược Bạch cuối cùng vẫn là Lâm Nhược Bạch, cho dù tâm trí không đầy đủ thì mình cũng không có khả năng yêu thích nữ nhân này!
"Sư phụ!"
Lâm Nhược Bạch đứng dậy khỏi mặt đất, ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, nàng khẽ nâng đôi mắt to sáng ngời lên, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: "Tiểu Bạch đói bụng.... "
"Giả vờ đáng yêu, thật xấu hổ!"
Tiểu Mạch hừ một tiếng, hắn rất là cảm thấy không quen khi nhìn cái biểu tình giả vờ đáng yêu mà quấn lấy Vân Lạc Phong của Lâm Nhược Bạch hiện tại.
So sánh mà nói, hắn vẫn thích Lâm Nhược Bạch hung hăng tùy hứng của trước kia hơn.
"Tiểu Bạch hôn mê lâu như vậy, đói bụng là chuyện đương nhiên!" Vân Lạc Phong sờ sờ đầu Lâm Nhược Bạch, đáy mắt chứa đầy cưng chiều: "Đi thôi! Chúng ta đưa con bé đi ăn chút gì đó!"
"Chủ nhân, ta cũng phải đi!"
Hỏa Hỏa mím mím cái miệng nhỏ, ánh mắt đầy trông mong mà nhìn Vân Lạc Phong.
Tuy rằng Tiểu Thụ không thích mấy đồ ăn bình thường của nhân loại, nhưng nó lại càng không muốn một mình ở lại trong không gian thần điển, cho nên, nó đã sớm dùng hết cả tứ chi đeo chặt lên người Vân Lạc Phong, bám dính đến nỗi không tách ra được.
"Được! Tất cả chúng ta đều đi ra ngoài!"
Đối với người một nhà, trước giờ Vân Lạc Phong đều không bao giờ lạnh nhạt, cho nên, nàng không có cự tuyệt thỉnh cầu của mọi người.
__________
Thời điểm Vân Lạc Phong mang theo lớn nhỏ đi ăn uống chơi bời, thì Châu chủ Bắc Châu Lăng Lực đã dẫn theo một đám người tiến đến phủ Châu chủ Đông Châu.