Sao Hồng Lăng lại không biết mục đích tới đây của đám người Bắc Châu, sau khi ông phái ngưới đi gọi Hồng Loan, thì liền ngồi chờ sẵn trong đại sảnh.
Nửa ngày sau, một nam nhân trung niên dẫn đầu đám người kia bước vào đại sảnh, xuất hiện ngay trước mặt Hồng Lăng.
Hồng Lăng đứng lên, cười ha hả: "Lăng Châu chủ, cuối cùng ông cũng tới, thật đúng lúc, ta vừa hay có chuyện cần thông báo với ông!"
Không cho Lăng Lực cơ hội mở miệng, Hồng Lăng đi thẳng vào vấn đề: "Lần này, việc liên hôn của hai Châu chúng ta, đến đây là dừng!"
"Dừng ở đây?" Con ngươi Lăng Lực trầm xuống, trầm giọng hỏi: "Hồng Châu chủ, lời này của ông là có ý gì?"
"Chuyện này ông hẳn là nên đi hỏi công tử của quý Châu phủ." Hồng Lăng lạnh lùng quét mắt nhìn Lăng Trần đang cúi đầu: "Ta tin hắn nhất định có thể cho ông một lời giải thích!"
Bắn ánh mắt sắc bén về phía nhi tử nhà mình, nhưng khi nhìn thấy thần sắc thống khổ của hắn, thì Lăng Lực đành thở dài.
"Hồng Châu chủ, ta muốn gặp Loan nhi!"
Hồng Lăng mỉm cười: "Ta đã phái người đi gọi nó rồi!"
Vừa dứt lời, một bóng dáng hồng y đỏ rực liền hấp tấp chạy tới, nữ tử này dung nhan tuyệt sắc, mắt phượng xinh đẹp, mày liễu, môi đỏ, lại có chút tư thái liêu nhân* khó nói thành lời.
(*liêu nhân: một từ miêu tả sự xinh đẹp.)
Từ sau khi Hồng Loan bước vào, ánh mắt Lăng Trần luôn đặt trên người nàng, không cách nào dời đi, trong ánh mắt ấy chứa đầy áy náy nồng đậm.
"Lăng Châu chủ, ngài đã đến rồi sao?" Hồng Loan dừng bước, quay sang nhìn Lăng Lực: "Ngài đến để từ hôn?"
Nghe thấy cách xưng hô của Hồng Loan đối với mình, Lăng Lực tỏ ra bất đắc dĩ thở dài: "Loan nhi, trước đây con luôn gọi ta là Lăng thúc thúc, tại sao bây giờ lại khách khí như vậy? Ta biết việc này là do nhi tử của ta làm sai, ta cố ý dẫn nó tới đây nhận lỗi! Nữ nhân tên Hạ Sơ kia ta cũng đã dẫn đến, chỉ cần con có thể nguôi giận, thì mặc tình cho con xử lý!"
Hồng Loan cười châm chọc: "Lăng Châu chủ, Lăng Trần cùng Hạ Sơ đã có quan hệ phu thê, ngài cho rằng, ta dựa vào cái gì mà phải tiếp tục tiếp nhận hắn ta?"
Sắc mặt sắc bén của Lăng Lực có chút khó coi: "Trần nhi là nam nhân, nó có một hai nữ nhân khác cũng không có gì lạ, huống chi, ta có thể cam đoan với con, sau này, trong phủ Châu chủ Bắc Châu ta tuyệt đối sẽ không có nữ nhân nào khác xuất hiện, con có thể yên tâm!"
Vì để có thể liên hôn cùng Đông Châu, lúc này Lăng Lực quả thật là đã bất chấp mọi giá.
Lăng Trần cũng không nói một lời nào.
Trải qua vụ việc Hạ Sơ, hiện tại hắn đã quyết tâm nghe theo sự an bày của phụ thân.
"Xin lỗi!" Hồng Loan nhướng mày cười: "Trời sinh ta có thói ở sạch, nam nhân người khác từng dùng qua, ta sẽ không nhận lấy!"
"HỒNG LOAN!"
Lăng Lực tức giận quát lớn.
Thế nhưng, Lăng Lực chỉ mới vừa quát được một tiếng, thì bàn tay của Hồng Lăng đã đập mạnh lên bàn, sau đó ông bắn cái nhìn sắc bén về phía Lăng Lực.
"Lăng Lực, ông muốn làm gì? Nữ nhi của ta không phải là người ông có thể hô to gọi nhỏ!"
Nghe thấy lời này, Lăng Lực liền hít sâu một hơi, ngăn chặn cơn tức trong lòng, tiếp tục nói: "Loan nhi, thúc thúc hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ lại, trên thế gian này, người mà cả đời chỉ có một nữ nhân quá ít, không, hẳn là không hề tồn tại! Vì vậy mà chuyện Lăng Trần đồng ý từ nay về sau không nạp tђเếק, thì đã được xem như là nam nhân tốt tuyệt chủng rồi!"
Sau khi Lăng Lực nói xong, liền cho Lăng Trần một cái liếc mắt.
Lăng Trần cũng kịp thời phản ứng, vội vàng đảm bảo: "Ta thề, chỉ cần Loan nhi chịu gả cho ta, sau này ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ nữ nhân nào bước chân vào phủ!"
Hắn nói là không để cho nữ nhân nào bước chân vào phủ.
Mà lời của Lăng Lực cũng là đảm bảo không nạp tђเếק.
Nhưng cả hai lại không có ai nói rằng sau này Lăng Trần sẽ không đi tìm nữ nhân khác.
Một nam nhân bình thường, lại ở tách biệt hai nơi với thê tử mình, làm sao lại không có lúc có nhu cầu nam nhân? Chỉ cần Lăng Trần không nạp tђเếק, thì việc tìm nữ nhân khác giải quyết nhu cầu cũng là chuyện đương nhiên....
Làm sao Hồng Loan không hiểu ý tứ trong câu nói của những người này? Nàng cười lạnh một tiếng, khóe mắt chứa khinh miệt, chậm rãi đảo mắt nhìn cha con Từ Lăng.
“Lăng Trần, ta từng nói rồi, điều mà cả đời Hồng Loan ta muốn chỉ là mội đời một kiếp một đôi,” Hồng Loan hơi nâng mặt lên, nhìn xuống từ trên cao nói, “Loại người đầu óc bị thân thể khống chế như ngươi, có tư cách gì cưới ta?”
Lăng Lực khẽ cau mày, trước kia hắn còn cảm thấy Hồng Loan rất hiểu chuyện, thế mà hiện giờ nữ nhân này quật cường giống như một con trâu.
Huống chi, Trần nhi cũng đã cam đoan không bao giờ nạp tђเếק, chẳng lẽ còn chưa đủ?
“Loan nhi, thúc thúc tác hợp cho con với Trần Nhi, cũng là muốn tốt cho con! Hiện tại nam nhân nào không có tam thê tứ tђเếק? Nam nhân tốt đến mức nguyện ý cuộc đời này chỉ nghênh thú một người đã tuyệt chủng rồi! Còn về nhu cầu thân thể, đó là bản tính của nam nhân, không có bất kỳ người nào có thể nhẫn nại!”
Hồng Loan cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi nói như vậy, thế có nghĩa là con người đều có nhu cầu đúng không? Nữ tử trong thiên hạ cũng có thể đi giải quyết nhu cầu nhỉ?”
Lăng Lực chìm trong cơn giận dữ nên giọng điệu cũng không có khách khí như lúc trước: “Ngươi nói cái gì? Sao nữ nhân có thể so với nam nhân? Nữ nhân vốn phải một dạ đến già! Bất kỳ nữ nhân nào hồng hạnh xuất tường đều phải bị thiên đao vạn quả!”
Kỳ thật, Lăng Lực tức giận như vậy cũng có duyên cớ.
Dù sao Hồng Loan đã chọc vào nỗi đau trong tim hắn.
Năm đó, tђเếק thị của hắn không chịu nổi tịch mịch, cùng người khác tằng tịu với nhau, dưới sự giận dữ hắn đã bầm thây vạn đoạn cặp gian phu ᗪâᗰ phụ đó!
Bất luận nữ nhân nào bất trung, đều đáng ૮ɦếƭ!
“Lăng Lực!”
Hồng Lăng lạnh lùng nói: “Nơi này là Đông Châu của ta, Loan nhi là nữ nhi của ta, hy vọng ngươi có thể nói lời khách khí chút, bằng không, đừng trách ta trở mặt vô tình!”
“Hồng Lăng, ngươi còn dám chỉ trích ta? Ta lại muốn hỏi ngươi dạy nữ nhi như thế nào! Nó lại dám nói ra mấy lời phóng đãng như vậy! Thân là nữ nhân, còn biết cái gì gọi là cảm thấy e thẹn hay không?”
TDM nàng lại có thể công bố nữ nhân cũng có thể đi giải quyết nhu cầu?
Nữ nhân như vậy, nếu như không phải là đại tiểu thư Đông Châu phủ, có lẽ đã sớm bị chiến sĩ chính nghĩa trên đại lục tru sát!
“Nữ nhi của ta đương nhiên được ta dạy dỗ, không tới phiên ngươi nói chuyện đó ở đây!”
Hồng Lăng lạnh giọng nói, mặt không cảm xúc.
“Người tới, tiễn khách, từ nay về sau phủ Đông Châu ta không chào đón người Bắc Châu!”
Giọng nói của hắn lạnh lùng kiên quyết, không bận tâm về quan hệ hợp tác với Bắc Châu mấy năm nay chút nào.
Huống hồ, việc này đúng là Lăng Trần sai trước, hiện giờ, những người dùng danh nghĩa xin lỗi tới nơi này, lại luôn mồm bức bách nữ nhi nhà mình gả cho hắn!
Vậy hắn cần gì phải khách khí với những người này?
Hai mươi năm trước, hắn không thể giữ gìn nữ nhân mình yêu thương, hai mươi năm sau, hắn sẽ không để nữ nhi chịu thương tổn!
“Hồng Lăng!” Ánh mắt Lăng Lực trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi xác định muốn như thế?”
“Không sai!”
Hồng Lăng cười lạnh một tiếng: “Mời trở về đi.”
“Được, hy vọng các ngươi đừng hối hận!” Trong con ngươi của Lăng Lực hiện lên vẻ tàn nhẫ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Loan, nói, “Hồng Loan, bỏ lỡ nam nhân như Trần Nhi, ngươi trừ phi cả đời không gả, bằng không, nam nhân của ngươi nhất định sẽ tam thê tứ tђเếק! Tuyệt đối không có ai có thể hứa với ngươi một đời một kiếp một đôi đâu!”
Ném xuống lời này, Lăng Lực phất phất vạt áo, dẫn theo người Bắc Châu phủ vội vàng rời đi.
Hạ Sơ giống như bị bọn họ bỏ quên, ném ở trong đại sảnh, nàng ta mở to đôi mắt sợ hãi, nhìn mọi người đang đứng trong sảnh……
“Loan nhi, con tính xử trí nữ nhân này như thế nào?” Hồng Lăng nhìn về phía Hồng Loan, hỏi.
Hồng Loan im lặng lúc lâu: “Tất cả điều ả làm không liên quan đến con, nếu nói nàng phạm sai lầm, cũng cũng chỉ có một việc, đó chính là, nàng muốn gài bẫy Vân Lạc Phong!”
“Phụ thân,” Hồng Loan chuyển ánh mắt về phía Hồng Lăng, nói, “Người hạ lệnh phong sát ả, bất kỳ thế lực nào cũng không được tiếp nhận ả, con muốn ả tự thân tự diệt!”
Cuối cùng, Hồng Loan vẫn thủ hạ lưu tình, đơn giản là ngoại trừ Lăng Trần, Hạ Sơ cũng không gây ảnh hưởng gì đến chuyện của nàng.
Mà những chuyện Hạ Sơ làm chẳng liên quan tới nàng.
“Không!”
Cho dù là trừng phạt như thế, Hạ Sơ cũng không nhịn được mà tuyệt vọng hét lên một tiếng: “Hồng Loan cô nương, cầu xin ngươi thả ta ra, cầu xin ngươi!”
Nếu như sau này Châu chủ phủ Đông Châu ra mệnh lệnh phong sát nàng, đừng nói gia tộc sẽ trục xuất nàng ra khỏi gia môn, mà từ nay về sau nếu muốn bám vào một tướng công giàu có cao sang cũng rất khó.
Cũng có nghĩa là cả đời nàng đều bị huỷ hoại rồi!
Nghĩ đến đây, Hạ Sơ bò quỳ đến trước mặt Hồng Loan, mạnh mẽ khấu đầu.
Nàng ta dùng sức để đập đầu xuống nên rất nhanh sau đó trên trán đã xuất hiện một mảng đỏ thẫm, máu tươi không ngừng chảy xuống.
“Hồng Loan cô nương, ta biết sai rồi, sau này ta không dám nữa, cầu xin ngươi tha cho ta, cầu xin ngươi……”
Hồng Loan nâng mày lên: “Ta nói rồi, đây là sự trả giá vì ngươi hãm hại Vân Lạc Phong!”
Nàng sẽ không tự mình ra tay giải quyết Hạ Sơ.
Nhưng một khi mệnh lệnh do Đông Châu phủ phát ra, cuộc sống của nữ nhân này ở trên đại lục sẽ không được bình yên đâu, có lẽ là sống không bằng ૮ɦếƭ!
“Cút!”
Sau khi Hồng Loan quát chói tai một tiếng thì lập tức có hai gã thị vệ tiến lên, bắt lấy hai cánh tay của Hạ Sơ rồi đột nhiên vứt nàng ta ra ngoài.
Phịch!
Thân thể Hạ Sơ lăn trên mặt đất mấy vòng, eo đau nhức, giờ phút này, hai mắt nàng chứa nước mắt bất lực, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng biết, lúc này đây, mình nhất định không còn cơ hội xoay người!
Nhưng mà có lẽ vẻ điềm đạm đáng yêu đó sẽ hữu dụng với nam nhân, còn trước mặt Hồng Loan chỉ càng khiến nàng tăng thêm chán ghét mà thôi.
……
Trong phòng khách.
Không gian yên tĩnh.
Hồng Loan quay đầu, mắt phượng nhìn nam tử trung niên trên tòa cao, môi đỏ khẽ mở: “Cảm ơn.”
Hồng Lăng bỗng dưng run lên.
Nhiều năm như vậy, trong lòng Loan nhi vẫn luôn chán ghét hắn, bất luận hắn làm bao nhiêu thì vẫn không thể nghe hai chữ này.
“Người đừng hiểu lầm,” nhìn thấy Hồng Lăng kích động nhìn mình, Hồng Loan tiếp tục nói, “Con cảm ơn người chỉ vì vừa rồi người bảo vệ con, chuyện năm đó, chỉ sợ cả đời này con cũng không thể tha thứ cho người!”
Sự đau đớn khi mẫu thân ૮ɦếƭ, sao dễ dàng có thể tha thứ?
Nếu không, chẳng phải mẫu thân mất mạng vô ích sao?
“Ta biết,” Hồng Lăng cười khổ một tiếng, “Cho dù con không tha thứ cho ta, ta cũng sẽ dùng cả đời để bù đắp.”
Hồng Loan vốn định nói gì đó, nhưng tới bên miệng thì cuối cùng lại không nói ra.
Nàng nhìn Hồng Lăng rồi xoay người đi ra ngoài.
Phía sau, ánh mắt của Hồng Lăng vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của nàng, cho đến khi nàng biến mất ở trong mắt hắn……
“Tiểu thư.”
Hồng Loan mới vừa đi ra khỏi phòng khách, một người khác lập tức xuất hiện trước mặt nàng, chắp tay, nói: “Người mà tiểu thư giao cho chúng ta tìm, đã có tung tích rồi!”
“Cái gì?” Hồng Loan vui vẻ trong lòng, “Quỷ Đế ở nơi nào?”
“Trung Châu, trấn Khô Long!”
“Được, ta biết rồi, ta lập tức đi tìm Vân Lạc Phong, nói cho nàng nghe tin tức tốt này!”
……
Giờ phút này, tửu lầu Thịnh Thiên, trong tửu lầu vốn rất náo nhiệt lại mang theo vẻ yên tĩnh.
Khách khứa dùng cơm ở đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía thiếu nữ đáng yêu đang càn quét mỹ thực trên bàn như gió cuốn mây tan, kinh ngạc nói không nên lời.
Thật sự bọn họ khó có thể tưởng tượng, sao một thiếu nữ đáng yêu thế kia có thể ngấu nghiến ăn cơm như vậy?
Dạ dày nho nhỏ làm sao chứa được nhiều đồ ăn như thế?
“Ngươi ăn từ từ, đừng để nghẹn.”
Tiểu Mạch nhíu nhíu mày, còn không quên nhắc nhở Lâm Nhược Bạch một câu.
Sau khi trên bàn trở nên hỗn độn, Lâm Nhược Bạch giống như vẫn không thỏa mãn, nàng sờ sờ bụng mình, tội nghiệp nhìn Vân Lạc Phong.
“Sư phụ, con còn đói.”
Trên trán Tiểu Mạch xuất hiện ba vạch đen, cạn lời nhìn về phía Lâm Nhược Bạch: “Ngươi ăn nhiều như vậy còn chưa đủ à? Bạc của sư phụ ta không phải để ngươi xài như vậy, nữ tử phá gia này!”
Nếu Lâm Nhược Bạch có được ký ức của trước kia, nghe thấy Tiểu Mạch nói lời này, nhất định sẽ mở miệng đùa giỡn vài câu, nhưng hôm nay nàng chỉ bất mãn chu chu cái miệng nhỏ, trong đôi mắt sáng ngời chứa vẻ cầu xin, uất ức làm người ta đau lòng.
Lúc này trong tửu lầu có vài tên thị vệ đang ngồi, mấy tên đó nghe được lời Lâm Nhược Bạch nói, không khỏi nhìn nàng một cái.
“Tiểu nha đầu đó dáng dấp không tồi, nếu có thể mang về cho công tử, nói không chừng ngài ấy sẽ nâng chức cho chúng ta.”
Gần đây tinh thần Lăng Trần sa sút, suốt ngày cứ thẫn thờ, bây giờ bọn họ nhìn thấy thiếu nữ đáng yêu như vậy, có thể nào không đánh chủ ý tới nàng chứ?
Huống chi, công tử luôn thích loại tiểu cô nương thoạt nhìn thuần khiết vô hại thế kia.
Không phải Hạ Sơ cũng giống vậy sao?
“Ta lại cảm thấy vị cô nương bạch y kia còn đẹp hơn, nhân gian hiếm có tuyệt sắc như thế.”
“Đâu chỉ là nhân gian hiếm có? Tuyệt thế mỹ nhân như nàng, sợ là trên đời này không tồn tại đâu! Đáng tiếc chính là, trong иgự¢ cô nương ấy ôm một đứa bé, chắc hẳn là nhi tử của nàng, nàng ta đã có con rồi, nhất định không có tấm thân thuần khiết, nữ nhân như vậy không xứng với công tử!”
“Ai,” một thị vệ khác có chút tiếc hận thở dài, “Không biết là ai có diễm phúc như vậy, cưới giai nhân tuyệt sắc bực này! Nếu tuyệt sắc thế kia mà để chúng ta dâng lên công tử thì có bao nhiêu tốt đẹp đây? Chẳng lẽ những nam nhân khác có thể so sánh với công tử nhà chúng ta sao?”
Mấy thị vệ Bắc Châu phủ này, bởi vì thân phận tương đối thấp kém nên trước kia chưa từng đi theo Lăng Trần đến Đông Châu phủ, cũng chưa từng đi tới Châu chủ phủ, bởi vậy, bọn họ mới làm ra một chuyện khiến mình hối hận đến suốt đời!
“Sư phụ,” Lâm Nhược Bạch ngượng ngùng xoắn xít nói, “Vừa rồi con đi ngang qua một nơi trên đường phố, ngửi thấy một mùi hương rất thơm, con có thể hay không……”
“Không thể!”
Tiểu Mạch không đợi Lâm Nhược Bạch nói hết lời, liền thay Vân Lạc Phong trả lời.
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Tiểu Mạch: “Ngươi đưa nàng ấy đi đi, ta còn có việc phải làm.”
“Được thôi.”
Tiểu Mạch bất đắc dĩ cúi đầu, vẻ mặt uể oải.
“Hỏa Hỏa, chúng ta đi.”
Ném xuống lời này, Vân Lạc Phong đứng lên, đi về phía ngoài tửu lầu.
Đã lâu rồi nàng chưa gặp Hồ Li, cũng không biết hắn với Vô như thế nào rồi, cho nên, nàng muốn nhân cơ hội này đi xem thử……
“Này!”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong rời đi, ánh mắt Tiểu Mạch chuyển về phía Lâm Nhược Bạch, tức giận nói: “Ngươi muốn đi đâu, ta bồi ngươi đi.”
Lâm Nhược Bạch nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt, tò mò đánh giá thiếu niên đứng ở trước mặt mình.
Nàng cười rạng rỡ, vươn tay nhéo nhéo gương mặt của Tiểu Mạch, lại nhân lúc Tiểu Mạch không chú ý, nàng tiến đến trước mặt hắn, hôn chụt một cái lên trên gương mặt ngây ngô của hắn.
“Tiểu ca ca, ngươi thật là đẹp, ta thích ngươi.”
Đùng!
Giống như một tia sét đánh xuống, thân mình Tiểu Mạch cứng đờ, cả người đều ngây ngốc ở trong gió, dường như không thể tin được, nha đầu điên Lâm Nhược Bạch này lại dám hôn hắn……
Xong rồi, nụ hôn đầu tiên của hắn không còn nữa!
Chỉ là, chờ đến lúc hắn vất vả phục hồi tinh thần sau cảm giác này thì lại phát hiện, thiếu nữ vừa rồi còn đứng ở trước mặt mình đã đi đâu mất rồi……
Trên đường phố sầm uất.
Lâm Nhược Bạch mới vừa đi được mấy bước thì lập tức bị vài tên thị vệ cản lại.
Nàng ngây ngô chớp chớp mắt, không rõ nguyên do nhìn chăm chú vào những người trước mắt.
“Vì sao các ngươi muốn cản đường ta?”
“Ha ha,” một thị vệ tuổi hơi lớn cười lên một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Tiểu cô nương, chúng ta thấy ngươi đáng yêu nên muốn mời ngươi ăn cơm, không biết ngươi có nguyện ý đi cùng chúng ta không?”
Ánh mắt Lâm Nhược Bạch sáng lên, nét mặt hiện ra tươi cười sáng lạn, hai răng nanh lộ ở dưới ánh mặt trời, đáng yêu đến cực điểm.
“Được.”
Vài thị vệ nhìn nhau, loại tham ăn giống Lâm Nhược Bạch tương đối dễ lừa bán.
“Tiểu cô nương, đi thôi, chỉ cần ngươi hầu hạ thiếu gia chúng ta thật tốt, về sau có thể cùng chúng ta ăn sung mặc sướng, không giống sư phụ nghèo hèn của ngươi, ngay cả cơm cũng không cho ngươi ăn no.”
Lâm Nhược Bạch bỗng nhiên dừng chân, nàng tức giận, đôi mắt trừng to hướng về phía thị vệ mở miệng nhục nhã Vân Lạc Phong.
“Không cho ngươi nói xấu sư phụ! Ngươi phải xin lỗi!”
Sắc mặt thị vệ cứng đờ: “Ngươi bảo ta xin lỗi?”
“Đúng vậy, ngươi nói xấu sư phụ, nhất định phải xin lỗi! Bằng không ta không đi với ngươi nữa!”
Món ngon nào có quan trọng bằng sư phụ.
Vì sư phụ, nàng có thể vứt bỏ mỹ thực.
“Ngươi vẫn nên nhanh nói lời xin lỗi đi,” thị vệ lớn tuổi thọc thọc hắn, “Tránh gây ra chuyện xấu.”
Dù sao cũng là địa bàn của Đông Châu, bọn họ không thể ૮ưỡɳɠ éρ đưa tiểu cô nương này đi, nếu như tiểu cô nương không đi cùng họ, vậy thì bọn họ cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Tên thị vệ nhục nhã Vân Lạc Phong tức đến đỏ mặt, không cam nguyện nói ba chữ: “Thực xin lỗi!”
Chờ tới Bắc Châu phủ rồi, hắn sẽ khiến tiểu cô nương này đẹp mặt!
“Cô nương, hiện tại chúng ta có thể đi rồi chứ? Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tên họ của cô nương.”
“Sư phụ nói ta tên là Lâm Nhược Bạch.”
“Ồ? Vậy sư phụ ngươi tên là gì?”
“Vân Lạc Phong.”
Vân Lạc Phong?
Vài tên thị vệ nhìn nhau, cảm giác tên này rất là quen thuộc, giống như nghe qua ở nơi nào đó rồi……
……
Cùng lúc đó, trong một gian nhà gỗ nhỏ, Vân Lạc Phong rất xa đã nhìn thấy Hồ Li cùng tiểu nam hài ngồi ở cửa đến ngây ngốc, ánh mắt nàng hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện.
Hồ Li ngẩng đầu thấy được Vân Lạc Phong xuất hiện ở trước mắt, mắt hắn sáng lên, vội vàng đứng dậy chạy như điên về phía thiếu nữ.
Lúc hắn vọt tới trước mặt Vân Lạc Phong, giang hai tay cánh tay muốn ôm nàng thì Tiểu Thụ đột nhiên ngẩng đầu lên, cười khanh khách một tiếng.
Lúc tiếng cười vừa phát ra thì vô số dây leo nổi lên, cuốn chặt lấy thân mình của Hồ Li.
“Vân Lạc Phong, ta nhớ ngươi muốn ૮ɦếƭ, ngươi biết lúc ngươi không ở này đây, mỗi ngày ta đối mặt với tiểu tử này có bao nhiêu nhàm chán hay không?” Ánh mắt Hồ Li tràn ngập ai oán.
Ánh mắt kia giống như là Vân Lạc Phong làm ra chuyện gì khiến trời oán người than vậy!
“Ta tới thông báo với các ngươi, qua hai ngày nữa chúng ta phải tiếp tục xuất phát, rời khỏi Đông Châu.”
“Thật sao?” Mắt Hồ Li phát ra ánh sáng, “Thật tốt quá, mấy ngày nay ở Đông Châu, ta vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ sẽ trở thành bao cát giúp kẻ điên Hồng Loan kia trút giận! Ngươi có biết năm đó ở học viện có bao nhiêu người bị nàng đánh hay không? Bây giờ học sinh trong học viện gặp nàng ta đều sẽ cảm thấy sợ hãi.”