Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 271: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Tiểu Bạch, ngươi lui ra.”
Vân Lạc Phong cũng hiểu rõ hậu quả khi Lâm Nhược Bạch cố gắng vận dụng thực lực, nàng nhăn mày lại phân phó.
Thân mình Lâm Nhược Bạch cứng đờ, uất ức nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Sư phụ……”
“Tiểu bạch, linh hồn của ngươi không được đầy đủ, nhớ kỹ lời ta nói, sau này không thể vận dụng quá nhiều sức mạnh.”
Tiểu Bạch là hài tử ngoan biết nghe lời, đặc biệt là nghe sư phụ nhà mình.



Cho dù nàng tức giận muốn ɢɨết người nhưng vẫn là thu sức mạnh lại, uất ức đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong.
“Lăng Lực, ngươi đả thương bằng hữu của ta, rồi có một ngày, ta sẽ trả lại tất cả chuyện hôn nay cho ngươi !” Mắt lạnh của Hồng Loan đảo qua Lăng Lực, đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, nâng cơ thể của nàng lên, “Còn nữa, sau đó ta ta sẽ nhờ cha ta tới tính sổ với ngươi! Vân Lạc Phong, ta đỡ ngươi trở về nghỉ ngơi.”
Nếu là Hồng Loan của trước đây, nhất định sẽ xúc động đi tìm Lăng Lực tính sổ.
Nhưng hiện tại, đầu óc nàng lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng tự biết mình với Vân Lạc Phong không phải là đối thủ của Lăng Lực, ở lại nơi này cũng không làm được gì, không bằng trở về tìm cha nàng tới xả giận cho Vân Lạc Phong!


Vân Lạc Phong không nói gì, mặc cho Hồng Loan nâng nàng đi ra ngoài.
Chờ sau khi nàng ra khỏi biệt viện thì phân phó: “Hỏa Hỏa, ngươi mang theo Tiểu Thụ với Tiểu Bạch đi về trước.”
“Được.”
Hỏa Hỏa gật gật đầu, nàng nhìn Vân Lạc Phong rồi bế Tiểu Thụ lên, giữ chặt Lâm Nhược Bạch, thân hình chợt lóe trong không trung.
Giờ này khắc này không có bất luận kẻ nào nhìn thấy, trong mắt Tiểu Thụ tràn ngập phẫn nộ, ánh mắt hắn không giống của một hài tử, ngược lại giống như một người trưởng thành……
“Chủ nhân, người lại vận dụng sức mạnh của thần điển.” Tiểu Mạch bĩu môi nói.
Luồng sức mạnh này, đương nhiên không phải loại Vân Lạc Phong sử dụng để cứu Vân Tiêu lúc trước.
Trước kia vì cứu Vân Tiêu, nàng trực tiếp mạnh mẽ đột phá, còn để lại hậu quả nghiêm trọng!
Mà lúc này, tuy rằng nàng cũng khiến thực lực tăng lên, nhưng bởi vì vẫn chưa vận dụng sức mạnh kia để đột phá, bởi vậy, nhiều lắm là làm linh hồn suy yếu mười ngày nửa tháng mà thôi……
“Phụt!”


Vân Lạc Phong đè yết hầu rồi phun một ngụm máu tươi.
Nàng cười nhạt nói: “Đây là sức mạnh của châu chủ các lục địa? Một ngày nào đó, ta sẽ ở trên bọn họ.”
“Chủ nhân!” Tiểu Mạch căm giận nói.
“Tiểu Mạch, ta biết ngươi đang lo lắng ta,” ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn phía thiếu niên bên cạnh, “Nhưng ta cũng không hối hận! Chỉ cần có thể làm Tiểu Bạch vui vẻ, ta không hối hận những chuyện đã làm!”
Nếu như nàng khôngmượn sức mạnh của thần điển, chỉ sợ không cản được công kích của Lăng Lực, cho dù may mắn không ૮ɦếƭ cũng sẽ thương tàn nghiêm trọng!
“Tiểu Mạch, chuyện này ngươi đừng nói cho tiểu Bạch, cho dù nha đầu kia tâm trí không được đầy đủ, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, ta không muốn khiến nàng quá mức lo lắng,” Vân Lạc Phong nở nụ cười, “Huống chi, ngươi đừng quên ta là y sư, có suy yếu cũng sẽ khôi phục nhanh thôi.”
Hai người nói chuyện đều là thông qua linh hồn truyền âm, thế cho nên Hồng Loan đi theo bên cạnh cũng không nghe được bọn họ nói gì……
“Đúng rồi,” Hồng Loan như nhớ tới cái gì nên nói, “Ngươi bảo ta điều tra tiểu nam hài bên người Hồ Li, ta không thể tìm được một chút tin tức nào về hắn, chắc hắn không phải người Đông Châu, về phần Quỷ Đế…… Ta đã nghe được tung tích của hắn.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, dừng bước chân, quay đầu nhìn Hồng Loan: “Hắn ở nơi nào?”
“Trung Châu, trấn Khô Long!”

“Trung Châu, trấn Khô Long?” Vân Lạc Phong im lặng lúc lâu, “Vậy hôm nay trở về chuẩn bị một chút, ngày mai liền xuất phát.”
“Không được,” Hồng Loan nhíu mày, “Thương thế của ngươi còn chưa hồi phục, không thể xuất phát vào ngày mai được!”
“Vết thương của ta cũng chẳng có trở ngại gì, sẽ không ảnh hưởng đến hành trình,” Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, “Nhất định Vân Tiêu đang chờ ta ở Trung Châu, bất luận như thế nào, ta đều phải đi tới chỗ hắn.”
Nhìn khuôn mặt kiên quyết của thiếu nữ, cuối cùng Hồng Loan không nói thêm gì nữa, nàng chỉ yên lặng đi bên cạnh Vân Lạc Phong, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện một nụ cười.
……
Châu chủ phủ, lúc Hồng Lăng biết được nữ nhi của mình bị thua thiệt ở trước mặt Lăng Lực thì giận tím mặt, lập tức dẫn người đi tìm cha con Lăng Lực tính sổ.
Dù cho tiểu Bạch ɢɨết ba gã thị vệ Bắc Châu thì cũng là bọn họ đuối lý trước, vì vậy, đối mặt với lửa giận của Hồng Lăng, Lăng Lực nói không được câu nào, chỉ có thể tùy ý để Hồng Lăng yêu cầu bồi thường.
Huống chi, nơi này là địa bàn Đông Châu, thủ hạ của hắn không ở nơi này, nếu như giằng co với Hồng Lăng, sợ là khó tránh khỏi một cuộc đại chiến.
Hơn nữa, còn gây ra hậu quả là hai bên cùng tổn hại.
Trái với sự nhẫn nại của Lăng Lực, Lăng Trần lửa giận ngập trời, hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Lăng.


Hắn siết chặt nắm tay, đáy mắt xuất hiện tàn nhẫn.
Một ngày nào đó, hắn sẽ lật nghiêng Đông Châu này, còn khiến cha con Hồng Lăng quỳ gối trước mặt hắn xin tha, nếu không thì khó tiêu tan cơn giận trong lòng.
Thật lâu sau, Hồng Lăng đang hùng hổ mới buông tha cho cha con Lăng Lực, hắn lắc lắc ống tay áo, dẫn theo một đám người của Đông Châu phủ nhanh chóng rời đi.
Lăng Trần cắn chặt hàm răng, hung hăng trừng mắt nhìn Hồng Lăng rời đi.
“Phụ thân, chúng ta cứ mặc cho ông ta nhục mạ vậy sao? Hơn nữa, còn phải bồi thường vì lý do Hồng Loan bị kinh hãi?”
Lăng Trần thực không cam lòng, tốt xấu gì phụ thân nhà mình cũng là Bắc Châu châu chủ, Hồng Lăng lại không nể mặt mũi một chút nào.
“Dù sao nơi này cũng là Đông Châu, hơn nữa chúng ta sai trước, đối đầu với Hồng Lăng sẽ không có kết quả tốt!” Lăng Lực híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng nguy hiểm, “Nhi tử, con phải nhớ kỹ, từ nay Bắc Châu chúng ta không đội trời chung với Đông Châu! Nếu tìm được cơ hội, tuyệt đối không được buông tha cho Hồng Loan!”
Kẻ dám nhục nhã hắn phải trả giá lớn!
“Phụ thân, con muốn Hồng Loan nằm dưới thân con xin tha, còn có nữ nhân tên là Vân Lạc Phong kia nữa, mỗi người các nàng đều không ૮ɦếƭ tử tế được!”
Giờ khắc này, cảm giác áy náy cùng tội lỗi trong lòng đối với Hồng Loan đã sớm biến mất, thay vào đó chính là tức giận vô tận.


Lăng Lực vỗ vỗ bả vai Lăng Trần, nói: “Chúng ta lập tức xuất phát, trở về Bắc Châu, chờ sau khi trở lại bên trong phủ, ta lập tức đưa con đi tới cấm địa tu luyện, chờ lúc con ra rồi thì thực lực sẽ tăng lên!”
“Phụ thân, mặc kệ Hồng Loan với Vân Lạc Phong sao?” Lăng Trần sửng sốt, “Không phải lúc nãy người còn nói, nếu Hồng Loan với Vân Lạc Phong rời khỏi Đông Châu thì sẽ chém ɢɨết bọn họ?”
Lăng Lực lắc lắc đầu: “So với các nàng, thực lực của con quan trọng hơn, chờ thực lực con tăng lên, muốn báo thù như thế nào thì chẳng người nào có thể ngăn cản, huống hồ, ta sẽ để người ở lại Đông Châu, nếu như Hồng Loan với Vân Lạc Phong thật sự rời đi, người phía chúng ta sẽ ra tay đánh ૮ɦếƭ các nàng, về phần con…… không cần phải ở lại làm gì.”
“Con hiểu!” Lăng Trần gật gật đầu, ánh mắt kiên quyết, “Hồng Loan khinh thường con, còn không phải chê thực lực của con kém nàng ta sao? Chờ con có thể bước vào cấm địa kia, con sẽ đạp Hồng Loan xuống dưới chân, khiến nàng ta hiểu rõ, mất con là một tổn thất lớn thế nào!”
Cho dù mình có Hạ Sơ, Hồng Loan cũng không có tư cách cự tuyệt hắn! Nam nhân có thể bảo đảm cả đời mình chỉ có một người? Nàng ta dựa vào cái gì mà ghét bỏ hắn?
Ban đêm.
Ánh trăng như nước.
Một trận tiếng cười ha ha ha từ ngoài cửa truyền đến.
Lăng Trần đang chợp mắt bỗng nhiên mở to đôi mắt ra ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ngoài cửa, lạnh giọng quát: “Ai?”
Dưới bóng đêm ௱ôЛƓ lung, một bóng dáng nho nhỏ đứng thẳng dưới ánh trăng, tiểu nhân nhi này giống như mới vừa tập tễnh học đi, dường như không có cách nào đứng vững nhưng mà tiếng cười tà khí kia của hắn giống như quỷ đói từ địa ngục bò ra làm cả người Lăng Trần run lên.
Ngay khi Lăng Trần muốn nhìn xem người tới là ai, vang lên một tiếng ‘xôn xao’, vô số dây mây tràn ngập toàn bộ căn phòng, trong nháy mắt buộc chặt thân thể Lăng Trần ở trên tường.
“Ở…”
Một chữ còn chưa kịp nói xong, một sợi dây mây mọc ra từ bụi mây bên cạnh, trong khoảnh khắc đâm vào trong miệng hắn.
Máu từ đỏ tươi trong miệng tràn ra, Lăng Trần đau đớn, nước mắt thiếu chút nữa cũng trào ra.
Hắn vốn định kêu cứu nhưng mà ngay cả một chữ cũng không thể nói ra chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.
“Bang!”
“Bốp bốp bốp!”
Dây mây quất mạnh vào người Lăng Trần, hơn nữa từ nhỏ Lăng Trần này đã được nuông chiều, da thịt non mịn, không bao lâu cũng đã rách da tróc thịt, máu tươi đầm đìa.
Dưới bóng đêm, hài tử béo vỗ tay của mình, cười khanh khách giống như ở trong phòng đang có một mang biểu diễn hết sức thú vị.
Phía trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu của hắn nở một nụ cười thiên chân vô tà.
“Tiểu Thụ.”
Một bóng dáng hồng y từ trên cây nhảy xuống, đứng ở bên cạnh hài tử béo: “Chúng ta cần phải đi, nếu không chủ nhân sẽ phát hiện ra sự mất tích của hai người chúng ta.”
Hài tử béo chu cái miệng nhỏ giống như còn có chút không tận hứng nhưng hắn vẫn nghe lời, tùy ý để Hỏa Hỏa giữ chặt tay nhỏ của hắn, dần dần rời khỏi biệt viện…
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, lá chắn được thiết lập ở xung quanh cũng lập tức biến mất, hai nha hoàn đi ngang qua nơi này, nghe được trong phòng truyền ra âm thanh bạch bạch bạch đều mặt đỏ tai hồng.
“Tinh lực của công tử cũng thật là tràn đầy nhưng mà sau khi Hạ Sơ cô nương bị đuổi đi, công tử cũng không còn có lâm hạnh nữ nhân khác, không biết đêm nay là người nào may mắn như thế.”
“Chúng ta vẫn đừng nên quấy rầy công tử, để tránh phá hủy hứng thú của công tử.”
Âm thanh nói chuyện càng ngày càng xa, trong phòng Lăng Trần khóc không ra nước mắt, hắn muốn giữ hai nha hoàn lại nhưng kết quả trong yết hầu chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở như cũ…
Trên thực tế, hai nha hoàn có phản ứng như vậy cũng là có nguyên nhân.
Lúc Hạ sơ còn ở đây, mỗi đêm động tĩnh của Lăng Trần và nàng đều rất lớn giống như sợ người khác không biết hắn dư thừa tinh lực.
Ngay từ đầu, nha hoàn còn tưởng rằng đã ra chuyện gì, chạy nhanh nhảy vào trong phòng, ai ngờ đập vào mắt lại là tình cảnh không thể chịu nổi.
Từ đó về sau, mặc cho động tĩnh ở trong phòng Lăng Trần lớn như thế nào cũng không có người nào lại dám bước vào một bước…
Đặc biệt là hai nha hoàn này đều là nữ tử chưa hết sự đời bởi vậy phân biệt không nổi động tĩnh trong phòng đến từ nơi nào.
Nếu có phụ nữ ở đây lập tức có thể nghe ra, trong phòng Lăng Trần chỉ có tiếng bạch bạch bạch nhưng lại không có tiếng nữ tử ՐêՈ Րỉ…
Cho nên đến tận ngày hôm sau, người trong phủ Bắc Châu mới phát hiện, công tử nhà mình nửa ૮ɦếƭ nửa sống nằm trên mặt đất, trên người da tróc thịt bong, máu tươi từ trong miệng chảy ra, nhìn giống như người.
Cũng chính vì nguyên nhân phủ Bắc Châu gặp phải biến cố này làm cho Lăng Lực giận dữ, phái toàn bộ cao thủ truy tìm hung thủ, hơn nữa lập tức dẫn theo Lăng Trần rút lui! Không còn nhàn hạ thoải mái đi đối phó với Vân Lạc Phong nữa…
Còn vì sao Lăng Lực không hoài nghi là người phủ Đông Châu làm.
Đó là bởi vì…
Tối hôm qua nhi tử nhà mình bị đánh thảm thiết như thế hắn lại không nghe được bất cứ động tĩnh gì, ở toàn bộ đại lục người có thể làm được chuyện này cực nhỏ, dựa vào năng lực của Hồng Lăng, nếu hắn xuất hiện, chính mình không có khả năng cái gì cũng không phát hiện ra!
Vì vậy, Lăng Lực mới loại trừ hiềm nghi với phủ Đông Châu…
Lúc này, bên trong phủ Đông Châu, Vân Lạc Phong sớm đã nghe nói thảm trạng của Lăng Trần, nàng khẽ nhướng mày, nhìn hai người đứng ở trước mặt mình.
“Có phải các ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không? Tối hôm qua, hai người các ngươi đi đâu?”
Hỏa Hỏa cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Vân Lạc Phong, tay nàng có chút khẩn trương xoa nắn góc áo, một bộ dáng ngoan ngoãn nhận sai.
“Mẫu thân.”
Tiểu Thụ vươn bàn tay nhỏ bụ bẫm của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Vân Lạc Phong.
Đôi mắt của hắn lấp lánh trong veo, sáng lạn giống như ánh mặt trời sau giờ ngọ.
“Bọn họ khi dễ người… Khi dễ người đều là người xấu!”
Vân Lạc Phong duỗi tay ôm lấy hài tử béo trước mặt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Hỏa Hỏa, Tiểu Thụ, về sau không có mệnh lệnh của ta, các ngươi đừng tự tiện hành động, Bắc Châu có thể có thế lực như hôm nay, trong tay khẳng định nắm át chủ bài. Nếu các ngươi rơi vào trong tay bọn họ, chẳng phải là muốn ta đi cứu các ngươi hay sao?”
Vừa nghe lời này, đôi mắt của Hỏa Hỏa phát sáng: “Chủ nhân, người yên tâm, lúc ta và Tiểu Thụ hành động, Tiểu Mạch thay chúng ta thiết lập một lá chắn, có lá chắn kia tồn tại, Lăng Lực không cảm nhận được chúng ta.”
Tiểu Mạch vốn đang ở một bên vui sướng khi người gặp họa, khi nghe thấy Hỏa Hỏa mở miệng, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Nhưng mà hắn muốn ngăn cản cũng đã chậm, Hỏa Hỏa đã hoàn toàn bán đứng hắn rồi.
“A?” Vân Lạc Phong nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía Tiểu Mạch, “Người báo chuyện của Hỏa Hỏa và Tiểu Thụ cho ta biết là ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng có tham dự?”
“Cái gì?”
Hỏa Hỏa giận tím mặt, đôi tay chống nạnh, phẫn nộ trừng Tiểu Mạch: “Ngươi tố giác ta và Tiểu Thụ với chủ nhân?”
“Chuyện này, ta có thể giải thích…”
Tiểu Mạch lau mồ hôi lạnh trên trán, muốn mở miệng giải thích.
Nhưng mà hắn nói còn chưa kịp nói xong, Tiểu Thụ lập tức trực tiếp động thủ, treo Tiểu Mạch lên đánh một trận.
Đừng nhìn bây giờ Tiểu Thụ mới sinh ra hơn một năm, bởi vì hắn không giống người thường, tâm trí tương đương với hài tử năm sáu tuổi, cho nên nghe nói Tiểu Mạch bán đứng bọn họ, khuôn mặt nhỏ của hắn tức giận đỏ bừng, rõ ràng đã quên quên là ai chăm sóc hắn đến lớn như thế.
Tiểu Mạch rất là bi thống, tối hôm qua không phải bởi vì Vân Lạc Phong hỏi hắn Hỏa Hỏa đi đâu, hắn lắm miệng nói một câu lại gặp phải loại mầm tai hoạ như hôm nay.
Sớm biết như thế, đêm qua hắn nên ngậm miệng lại, cái gì cũng không nên nói…

Chờ đến lúc Hồng Loan đến, đột nhiên phát hiện Tiểu Mạch bị Tiểu Thụ treo trên cây đánh một trận tơi bời, nàng kinh ngạc, cằm cũng sắp rớt.
“Vân Lạc Phong, gia hỏa này là nhi tử của ngươi?”
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc, nói: “Không phải nhưng mà hắn gọi ta là mẫu thân.”
“Ta còn tưởng rằng hắn là nhi tử của ngươi nên bưu hãn như thế.” Hồng Loan nhẹ vỗ cằm, trần ngập ý cười nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ta vốn đang cho rằng, lần này nếu chúng ta rời khỏi nơi này, nhất định sẽ bị cường giả của Bắc Châu đuổi ɢɨết. Hiện giờ người phủ Bắc Châu vì chuyện Lăng Trần bị thương mà trở nên hỗn loạn, chỉ sợ quản không được chúng ta, cho nên nhân cơ hội này chúng ta rời khỏi nơi này thôi.”
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Đúng rồi, thương thế của ngươi như thế nào rồi?”
“Cũng không còn lo ngại.” Vân Lạc Phong duỗi cái eo lười, chậm rãi đứng dậy: “Hồng Loan, ngươi cáo biệt với phụ thân mình rồi chúng ta lập tức xuất phát đi.”
Thân mình Hồng Loan cứng đờ, hơi hơi cúi xuống, bên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Vân Lạc Phong, hiện giờ phụ thân của ta có đối xử với ta tốt, ta cũng quên không được nương của ta ૮ɦếƭ như thế nào, trừ phi nương ta có thể sống lại, ta mới có thể thật lòng tha thứ cho phụ thân…”
Kỳ thật, trong khoảng thời gian này Hồng Lăng thay đổi đã làm trong lòng Hồng Loan sinh ra dao động, chuyện duy nhất khiến nàng không thể tha thứ cho phụ thân, chính là cái ૮ɦếƭ của mẫu thân!
Cái ૮ɦếƭ của mẫu thân vĩnh viễn chính là cái gai trong lòng nàng, nếu không cần thiết, cả đời này đều khó có thể tha thứ!
“Vân Lạc Phong, ngươi nói, trên đời này có hoàng tuyền hay không?” Hồng Loan ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thiếu nữ: “Nếu như có hoàng tuyền, ta tất nhiên sẽ xuống hoàng tuyền, tìm ra nương của ta!”
Vân Lạc Phong vỗ vỗ bả vai của Hồng Loan, không tiếng động an ủi nàng.
Thật lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Ta chờ ngươi nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Được.”
Chuyến này đi không biết khi nào mới có thể trở về, theo lý thường nàng hẳn nên cáo biệt với phụ thân.
Trong thư phòng, nam nhân đứng khoanh tay, đưa lưng về phía cửa phòng.
Có lẽ hắn đã cảm giác được, Hồng Loan sẽ rời đi, vì vậy cả ngày nay tâm thần đều không yên.
Bỗng nhiên, cửa thư phòng bị một bàn tay trắng nõn như ngọc mở ra, nữ tử tuyệt mỹ mặc một thân hồng y xuất hiện ở cửa thư phòng.
“Phụ thân…”
Nàng nhẹ giọng kêu, có rất nhiều lời nói muốn nói ra.
Thân mình nam nhân trung niên cứng đờ, chậm rãi xoay người, sau khi nhìn thấy nữ nhi của mình, khuôn mặt uy nghiêm mới vừa rồi hòa hoãn xuống.
“Loan nhi, phụ thân lại ở chỗ này chờ con, chờ con chứng minh mình là đúng mà phụ thân sai.”
Hồng Loan nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ chứng minh cho người thấy, không cần dựa vào bất cứ quan hệ gì, con cũng có thể một phen xông ra thiên hạ.”
“Ha ha.” Hồng Lăng cười ha ha: “Đây mới là nữ nhi của Hồng Lăng ta! Vĩnh viễn cũng sẽ không làm phụ thân thất vọng. Được rồi, ngươi và Vân Lạc Phong đi đi, nha đầu này rất không đơn giản, có lẽ đi theo nàng, cuối cùng các ngươi sẽ xông xáo, tạo ra một mảnh thiên hạ.”
Phụ tử ly biệt, ai cũng không đề cập đến bất cứ đề tài thương cảm nào, cuối cùng Hồng Loan nhìn phía sau nam tử trung niên, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Ngay lúc nàng rời đi, nụ cười trên mặt nam tử trung niên chậm rãi biến mất, giờ phút này, dường như hắn già thêm mấy chục tuổi, sống lưng thẳng tắp lúc đầu cũng dần dần cong xuống…
“Có lẽ, những năm gần đây, ta thật sự đã làm sai quá nhiều chuyện, nhưng chuyện duy nhất ta không cảm thấy mình sai chính là sinh nữ nhi này! Loan nhi, cho dù con hận ta cũng được, trách ta cũng thế, phụ thân cũng sẽ giao Đông Châu tốt nhất vào tay con…”
Toàn bộ thư phòng, đáp lại hắn chỉ là sự yên tĩnh.
Hồng Loan đi ra khỏi phòng, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống , nàng lau nước mắt trên khóe mắt, lại nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau lần nữa, nét mặt chậm rãi trở nên kiên định.
“Phụ thân, chờ con lang bạt được thành tựu, con nhất định sẽ chiến thắng trở về!”
Vân Lạc Phong đã ở cửa chờ Hồng Loan từ lâu, sau khi thấy Hồng Loan xuất hiện, nàng cũng không có hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Cáo biệt xong, chúng ta cũng nên xuất phát.”
Hồng Loan mím môi, hơi hơi mỉm cười: “Được.”

Linh Châu.
Quân gia.
Nam nhân trung niên ngồi ở thư phòng, có chút đau đầu nhìn quyển sách trên tay, hắn xoa huyệt Thái Dương đau đớn, than một tiếng: “Sư phụ và Linh nhi lại chạy đến chỗ nào rồi? Hai người bọn họ thật tiêu sái tự tại, lại quăng Quân gia lớn như vậy cho ta xử lý.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!