Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 272: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Gia chủ, gia chủ!”
Bỗng nhiên, một giọng nói vội vã truyền tới từ ngoài thư phòng, không đợi người bên trong cho phép đã trực tiếp phá cửa đi vào.
Sắc mặt nam nhân uy nghiêm: “Xảy ra chuyện gì? Lỗ mãng như thế còn ra thể thống gì?”
“Gia chủ,” thị vệ quỳ trên mặt đất, “Vừa rồi thuộc hạ nhận được thư từ Đông Châu châu chủ, nghe nói, có một thiếu nữ giữ ngọc bài của lão gia chủ đi ngang qua Đông Châu, không biết có phải là người lão gia chủ muốn tìm hay không.”
“Cái gì?”



Trung niên nam tử đứng bật dậy, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng: “Tin tức đó chuẩn xác chứ? Đúng rồi, ngươi nói thiếu nữ giữ ngọc bài kia, theo lý thuyết, tuổi sư muội không nhỏ như thế, chẳng lẽ là nữ nhi của sư muội? Mau, đi tìm lão gia chủ cho ta, cần phải nói tin tức này cho người biết.”
Có lẽ là bởi vì quá mức kích động, nam nhân trung niên đứng lên, vui mừng trên mặt không giả dối chút nào.
Không có ai biết, những năm gần đây sư phụ nhớ sư muội như thế nào.
Lúc trước, nếu không phải bất đắc dĩ thì sư phụ cũng sẽ không phó thác sư muội nhờ người khác chăm sóc, chờ sau khi người giải quyết phiền toái rồi đi tìm sư muội, thế mà lúc ấy lại không tìm được tung tích của nàng ấy……
“Gia chủ, đây là thư từ Đông Châu, còn nữa, tranh vẽ này chính là hình dáng của ngọc bội.”


Thị vệ tất cung tất kính trình thư lên.
Nam tử trung niên nhìn sơ qua bức thư rồi lập tức cầm bức họa ngọc bội vào trong tay.
Ngón tay hắn khẽ vỗ vỗ lên bức vẽ, trăm cảm xúc ngổn ngang, nói: “Ngọc bội này có chữ Quân, chính tay sư phụ khắc lên, ta nhận ra được 乃út tích của sư phụ, như vậy xem ra, ngọc bội không phải đồ giả, đúng rồi, Đông Châu châu chủ có đưa bức họa của thiếu nữ kia không?”
Thị vệ lắc đầu nói: “Đông Châu chỉ gửi tới một bức thư cùng bản vẽ ngọc bội thôi.”
“Thật ra hắn làm vậy là đúng, không nên gửi bức họa của thiếu nữ tới đây, nếu không, lỡ như trên đường gặp vấn đề gì thì nhất định sẽ khiến nàng ấy rơi vào trong tay người có tâm, dùng để uy ђเếק sư phụ, hiện giờ chỉ cần biết rằng nữ nhi của sư phụ còn trên đại lục là đủ rồi, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau.”
Giọng nói của nam nhân trung niên không giấu được sự kích động, sau khi hắn nói xong thì lập tức phái người Quân gia đi tìm tung tích của lão gia tử.
……
Trung Châu.
Trong một khu nhà cao cấp, lão giả áo bào trắng ngồi đánh cờ với một lão nhân khác, đôi mắt sáng ngời có thần, ẩn chứa vẻ khôn khéo.
Đứng ở bên cạnh lão giả áo bào trắng chính là một thiếu nữ nhìn có vẻ rất khôn khéo.


Nàng ta khoảng mười sáu bảy tuổi, dáng dấp cũng không khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại làm người ta thực thoải mái, đôi mắt lung linh như đang nói chuyện, sáng ngời giống như sao trời.
“Ha ha, lúc này đây lại là ta thắng.”
Lão nhân mặc trường bào màu đen ở phía đối diện cười ha ha hai tiếng, đặt quân cờ ở trên bàn cờ, ngẩng đầu nhìn về phía lão giả áo bào trắng: “Quân lão nhân, hình như ngươi không chú tâm lắm, đi mấy nước không hay gì cả, xảy ra chuyện gì sao?”
“Còn không phải do đồ đệ kia của ta à?” Lão giả áo bào trắng cười khổ một tiếng, “Gần đây người Quân gia đang truy tìm tung tích của ta, đoán chừng là đồ đệ ta lại than thở càu nhàu, cho nên ta mới mang theo Linh nhi trốn đến chỗ của ngươi.”
“Thế nào? Nhiều năm như vậy mà vẫn không có tin tức về nữ nhi của ngươi hả?” Lão nhân áo bào đen nhíu mày, hỏi.
Quân lão gia tử thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ta đã tìm nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tìm được nó, ngươi nói có phải nó đã không còn nữa hay không?”
“Gia gia.”
Thấy lão nhân đang thương, thiếu nữ bên cạnh chớp đôi mắt to sáng ngời, cười hì hì gọi ông ta.
“Người yên tâm, nhất định cô cô còn sống, chỉ là cô cô tránh ở nơi nào đó không để chúng ta tìm được thôi, hơn nữa, với tuổi tác của cô cô, nhất định đã sinh được nhi tử, đến lúc đó, Linh nhi cũng có huynh đệ tỷ muội rồi.”
Quân lão gia tử cười ha ha hai tiếng: “Huynh đệ thì miễn đi, ta thích cháu gái hơn, ta hy vọng Quân nhi sinh cho ta một ngoại tôn nữ.”

So với nam hài, quân lão gia tử lại thích bé gái hơn.
Nếu là một tiểu tử, thế thì cũng sẽ luôn chọc giận ông giống như đồ đệ, không phải khiến ông tức ૮ɦếƭ sao?
Con gái vẫn tốt hơn, đứa nhỏ Linh nhi này hiểu chuyện hơn phụ thân của nó, lại ngoan ngoãn nghe lời, lầm người ta yêu thích không bỏ được.
“Gia gia, người trọng nữ khinh nam.” Linh nhi nghịch ngợm le lưỡi, cười hì hì nói.
“Hừ, ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa, nếu xuất hiện thêm một đứa cháu ngoại giống cha ngươi thì ta làm sao bây giờ?” Lão gia tử tưởng tượng đến đồ đệ quật cường kia của nhà mình, tức giận đến mức cả người run rẩy, sớm biết như vậy thì ngày đó ông đã thu nhận nữ đệ tử rồi.
Lão giả áo bài đen nhìn thiếu nữ đứng ở trước mặt Quân lão gia tử, khuôn mặt già nua cong lên một nụ cười.
Những năm gần đây, ít nhiều gì nha đầu Linh nhi này đi theo lão gia tử vào Nam ra Bắc, bằng không, ông ấy đã buồn bực không vui thương tâm đến ૮ɦếƭ vì không gặp được nữ nhi.
“Gia gia,” Ánh mắt Linh nhi chuyển động vài cái, gương mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Phụ thân phái nhiều người đi tìm như vậy, có phải có chuyện gì hay không?”
“Hắn có thể có chuyện gì? Còn không phải là muốn giao Quân gia lại cho ta à? Nếu Quân gia còn phải để lão già này quản lý, vậy lúc trước ta thu đệ tử vì cái gì?” Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, “Dù sao, hắn cũng đang nằm mơ đó!”
Lão giả áo bào đen ho khan hai tiếng, sắc mặt hơi ngại ngùng: “Kỳ thật, ngươi có thể bồi dưỡng Linh nhi thành người nối nghiệp đời sau, thiên phú của nha đầu này cũng không tệ lắm, có lẽ sau này thành tựu còn cao hơn cha nó.”


“Không thể được, ta còn muốn nha đầu này đi cùng ta thêm mấy năm nữa, chẳng lẽ ngươi muốn đồ nhi kia của ta đi cùng? Hai đại lão gia mỗi ngày trừng mắt với nhau thì còn vui gì nữa?” Quân lão gia tử từ chối đề nghị của bạn tốt.
Ông nhưng muốn mỗi ngày đều phải nhìn vẻ mặt của đồ nhi nhà mình.
“Mục gia gia, chờ Linh nhi cùng gia gia tìm được cô cô, Linh nhi mới trở về nối nghiệp.” Linh nhi ở bên cạnh hiểu chuyện nói.
Lão giả áo bào đen hâm mộ nhìn Quân lão gia tử: “Lão gia tử, thật hâm mộ ngươi có một cháu gái hiểu chuyện như vậy, xem ra ta cũng nên thu nhận một đệ tử, để tránh mỗi ngày đều phải ghen ghét với ngươi.”
Tuy rằng Linh nhi cũng không phải huyết mạch của Quân lão gia tử, nhưng trong lòng lão gia tử đã sớm xem nàng như cháu gái ruột, nếu không, cũng sẽ không yêu thương nàng như thế, thậm chí muốn bồi dưỡng nàng thành người nối nghiệp.
“Tới tới tới, chúng ta tiếp tục chơi cờ,” Quân lão gia tử cười ha ha hai tiếng, “Đúng rồi, dạo gần đây lượng người tới Thiên Duyệt thành không ít, xảy ra chuyện gì à?”
Mục lão gia tử khẽ nhíu mày: “Ta nghe nói, hình như một người tên là Quỷ Đế lấy được Bồ Đề chi tâm, một khi thứ đó vào thì trong ba ngày sẽ bất tử, cho nên rất nhiều người đuổi ɢɨết Quỷ Đế để đoạt Bồ Đề chi tâm!”
“Bồ Đề chi tâm?” Quân lão gia tử giật mình, “Ta cũng nghe nói về Bồ Đề chi tâm rồi, chẳng lẽ Quỷ Đế đó ở Duyệt thành sao?”
“Không phải đâu,” Mục Động lắc đầu, “Quỷ Đế ở Khô Long trấn, nếu muốn đi tới Khô Long trấn cần phải thông qua Thiên Duyệt thành, chẳng qua thực lực của Quỷ Đế rất cường đại, vì không để những người tới đó ૮ɦếƭ oan uổng nên vô số cường giả đã mở một cuộc thí luyện ở Thiên Duyệt thành, chỉ có người thông qua thí luyện mới có tư cách đi Khô Long trấn, trừ những người đó, ai cũng không được phép thông qua Thiên Duyệt thành.”
“Còn có chuyện này sao?” Quân lão gia tử hơi kinh ngạc, “Thật sự là người ૮ɦếƭ vì tiền, chim ૮ɦếƭ vì mồi, thất phu vô tội, hoài bích có tội! Nhưng mà ta lại thấy rất có hứng thú với trận khảo nghiệm này,.”


“Ồ?” Mục Động nhướng mày, “Ngươi cũng muốn tham dự?”
Quân lão gia tử lắc lắc đầu: “Quỷ Đế có thể lấy được Bồ Đề chi tâm, đó là bản lĩnh của hắn, có quan hệ gì với ta đâu? Ta chỉ muốn xem thực lực của người Trung Châu như thế nào thôi, Mục lão nhân, không phải ngươi muốn thu đồ đệ sao? Có lẽ đây là một cơ hội, cơ mà ta xin khuyên ngươi một câu, người có nhân phẩm không tốt, không thể nhận!”
“Ha ha,” Mục Động cười hai tiếng, “Nếu ngươi có hứng thú, chúng ta có thể đi xem trận thí luyện này một chút, về phần thu đồ đệ, đó là chuyện sau này……”
Hiển nhiên, hai lão nhân khịt mũi coi thường những người bao vây diệt trừ Quỷ Đế, chỉ là bọn họ có hứng thú đối với khảo nghiệm,.
……
Thiên Duyệt thành.
Trên đường phố nhộn nhịp, mọi người đều đang nghị luận chuyện bao vây diệt trừ Quỷ Đế.
Không có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, giờ phút này trên đường có một thiếu nữ bạch y đang dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người.
“Sư phụ,” Lâm Nhược Bạch chớp đôi mắt đáng yêu, hỏi, “Bọn họ nói Quỷ Đế là ai vậy?”
Vân Lạc Phong cúi đầu, nhẹ vỗ vỗ đầu Lâm Nhược Bạch, cong môi cười: “Sư công của ngươi.”
“A, vậy bọn họ muốn ɢɨết sư công à, ta muốn đi ɢɨết bọn họ được không?”
Lâm Nhược Bạch nói lời này với vẻ thản nhiên, giống như đối với nàng ta mà nói, ɢɨết người chỉ giống như uống nước mà thôi.
“Không cần, hiện tại việc cấp bách là tìm được sư công của ngươi trước, sau đó lại giải quyết bọn họ cũng không muộn.” Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, sát ý lộ ra từ đáy mắt.
Hồng Loan tấm tắc hai tiếng: “Ta nhớ rõ lúc trước ở đại lục Tây Châu, nam nhân tên là Quỷ Đế kia cũng bởi vì bị người ta gán tội mà chịu đuổi ɢɨết từ cường giả khắp Tây Châu, không nghĩ đến tới Trung Châu rồi mà vẫn diễn lại màn kịch cũ.”
Hồng Loan khoanh tay trước иgự¢, trên mặt hiện lên ý cười.
“Nhưng mà, cường giả ở Trung Châu mạnh hơn nhiều so với Tây Châu, tỷ như nói danh sách đại lục, Tây Châu cũng chỉ có vài người có tên trên bảng, còn Trung Châu lại có vô số người, cho nên……” Hồng Loan dừng lại, sau đó tiếp tục nói, “Ngươi để Hồ Li với Vô ở lại đi, bọn họ đi theo không an toàn lắm.”
Về phần Lâm Nhược Bạch……
Thực lực của tiểu nha đầu này khác hẳn với người thường, nàng biết tự bảo vệ bản thân, sẽ không có vấn đề gì.
“Hồng Loan, ngươi có ý gì?” Sắc mặt Hồ Li lập tức thay đổi, “Ta tốt xấu gì cũng đã đột phá tới Thánh Vương rồi, năng lực tự bảo vệ mình rất tốt.”
Hồng Loan liếc mắt nhìn hắn, khóe môi cong cong: “Ngươi có thể tự bảo vệ mình, nhưng đứa bé Vô này thì sao?”
Hiển nhiên nam hài hơi sợ hãi đối với chuyện này, hắn mở to đôi mắt, bất lực nhìn Hồ Li.
Hồ Li nhíu mày, hiện tại hắn thật hối hận vì mang theo đứa nhỏ này, bởi vì điều này nên hắn không thể giúp Vân Lạc Phong được cái gì, ngược lại suốt ngày cứ phải giám sát nó.
“Hồ Li, ngươi với Vô ở lại, tiểu Bạch, ngươi cũng ở lại đi.”
“Sư phụ!”
Lâm Nhược Bạch cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng nhìn Vân Lạc Phong.
“Ta sẽ không kéo chân người.”
“Ta biết,” Vân Lạc Phong cong môi cười, “Chẳng qua, linh hồn của ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, ta không thể để ngươi đối mặt với chiến đấu như vậy, chờ sau khi thân thể của ngươi hoàn toàn khôi phục, ngươi mới có thể trở thành trợ lực lớn nhất bên người ta, ngươi hiểu rõ chưa?”
Lâm Nhược Bạch cúi thấp đầu xuống, thật lâu sau nàng mới nâng mắt lên, gật gật đầu: “Ta nghe lời sư phụ, nhưng mà, sư phụ nhất định phải tìm sư công trở về sớm một chút, ta sẽ…… Ta chờ người ở chỗ này.”
Nàng là một đứa bé ngoan biết nghe lời, nếu sư phụ bảo nàng ở lại, vậy nàng ở lại nơi này chờ người trở về.
Không thể không nói, Lâm Nhược Bạch của hiện tại hoạt bát đáng yêu hơn trước kia, nhưng thật ra lại ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng.
Cho dù trong lòng nàng không muốn rời khỏi Vân Lạc Phong, nhưng cũng sẽ nghe theo lời mà ở lại.
“Hồng Loan, chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong xoay người, đi trên con đường ra khỏi thành.
Không như mong muốn, nàng mới vừa đi đến cửa thành đã bị hai gã thị vệ ngăn lại.
“Đã nhiều ngày rồi cửa thành không mở ra, mời các ngươi trở về đi.”
“Nguyên nhân là vì cái gì?” Hồng Loan tức giận, lạnh giọng hỏi.
Thị vệ không liếc nhìn nàng lần nào, đương nhiên cũng không trả lời nàng.
Nhưng bên cạnh lại có người nói: “Vị cô nương này, chẳng lẽ các ngươi còn không biết à, đường Thiên Duyệt thành đã bị niêm phong, nếu các ngươi muốn thông qua nơi này, cần phải làm khảo hạch của thành chủ phủ Thiên Duyệt thành.”
“Khảo hạch gì?”
“Khảo hạch chia làm hai loại, một là sức mạnh, hai là y thuật, phàm là người thông qua khảo hạch, lập tức có thể đi theo đoàn đội rời khỏi nơi này, cho nên, các ngươi không nên ra khỏi thành, nếu không, sẽ bị cường giả của Thiên Duyệt thành đuổi ɢɨết.”
Hồng Loan nhíu chặt mày, nàng quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, nói: “Vân Lạc Phong, bất luận ngươi quyết định ra sao, ta đều sẽ đi cùng ngươi.”
“Nếu cố gắng ra khỏi thành…… Chỉ sợ sẽ mất cả đêm.”
Nàng tin mình có thể đào tẩu.
Nhưng đám người Hồ Li thì sao? Còn có Hồng Loan nữa?
Nàng có thể nào khiến Hồng Loan theo nàng mà gặp mạo hiểm?
Huống chi, mặc dù lựa chọn kiên quyết chống lại, nhưng phải đối mặt với đuổi ɢɨết từ các cường giả, lúc đó, chỉ sợ kéo dài cũng không chỉ là một buổi tối……
“Khảo hạch ở nơi nào?” Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn về phía người qua đường vừa rồi mở miệng nhắc nhở, hỏi.
“Cô nương, không biết ngươi muốn lựa chọn khảo hạch nào? Khảo hạch sức mạnh ở võ trường, khảo hạch y sư thì tại y đường.”
“Vân Lạc Phong, ta không biết y thuật, cho nên ta lựa chọn võ trường.”
Nghe thấy người qua đường giải thích, Hồng Loan nhướng mày nói.
“Được, ta đây đi tới y đường.”
Ném xuống lời này, Vân Lạc Phong lại nhìn về phía người qua đường lần nữa: “Phiền ngươi dẫn đường cho chúng ta.”
Đương nhiên người qua đường nguyện ý dẫn đường vì hai mỹ nhân, hắn cười hì hì làm tư thế mời, sau đó lần lượt đưa Vân Lạc Phong cùng Hồng Loan đi về phía y đường cùng võ trường……
Giờ phút này, trong y đường, tiếng người ồn ào, vô số người chùn bước khi đối mặt với khảo hạch khó khăn, chỉ có một ít người không tin mình không vượt qua, một hai phải giải quyết cho bằng được.
Quân lão gia tử cùng Mục Động từ ngoài cửa đi vào, Linh nhi cũng đi theo bên cạnh lão gia tử.
Người Y đường không biết Quân lão gia tử, nhưng lại biết thân phận của Mục Động.
Đây chính là nhân vật mà ngay cả thành chủ của Thiên Duyệt thành bọn họ cũng phải nịnh bợ.
Cho nên, trông thấy ông ta xuất hiện, người trong y đường tới nghênh đón trong nháy mắt: “Mục lão gia tử, sao người lại tới đây?”
Vẻ mặt của Mục Động vẫn thản nhiên: “Ta chỉ tới xem các ngươi khảo hạch một chút thôi, đúng rồi, nghe nói, lần này các ngươi phải làm một đề bài rất khó phải không? Không biết có ai trả lời được chưa?”
“Mục lão gia tử nói đùa, làm gì có ai giải được chứ, mệnh lệnh của thành chủ là, chỉ cần người nào có thể trả lời được một nửa thì xem như thông qua.”
Mục Động khẽ gật đầu, ông cũng sớm nghe nói qua vấn đề khó nghìn đời này rồi, nếu thật sự những người này trả lời được, chỉ sợ là không có khả năng, nếu chỉ nói linh tinh vài điểm, có lẽ còn có hi vọng.
“Linh nhi,” Quân lão gia tử mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, nói, “Những năm gần đây ta vẫn luôn bồi dưỡng y thuật cho cháu, hiện giờ y thuật của cháu cũng đã tới mức xuất thần nhập hóa rồi, cho nên, cháu có thể đi dạo trong y đường một chút.”
Khuôn mặt Linh nhi lộ ra nụ cười sáng lạn: “Gia gia, Linh nhi đi theo người là đủ rồi, chẳng lẽ gia gia ghét bỏ Linh nhi? Không muốn để Linh nhi hầu hạ ở bên người sao?”
“Ha ha,” Quân lão gia tử cười ha ha hai tiếng, “Tiểu nha đầu ngươi thật đúng là tinh quái, ngày nào ngươi cũng đi theo lão gia gia này, gia gia sợ ngươi nhàm chán quá thôi.”
Mục Động cực kỳ hâm mộ nhìn một già một trẻ kia, đáy mắt ghen ghét bộc lộ rất rõ.
Đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến xôn xao chấn động.
“Tiểu nha đầu, rốt cuộc ngươi có hiểu y thuật hay không? Lời giải của ngươi sai từ những vấn đề cơ bản, ta thấy ngươi rõ ràng không hiểu gì cả, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này, nhanh nhường vị trí cho chúng ta.”
Quản sự Y đường người nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở phía sau, hắn lau mồ hôi trên trán theo bản năng: “Mục đại nhân, ta đây lập tức đi xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Không cần,” Quân lão gia tử nâng tay lên, ngăn quản sự lại, “Chúng ta qua nhìn xem.”
“Chuyện này……” Quản sự Y đường cũng không biết Quân lão gia tử, vì vậy, ánh mắt dò hỏi chuyển về phía Mục Động.
Mục Động cười nhạt: “Cứ nghe Quân lão gia tử, chúng ta qua xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
……
Phía trước, biển người tấp nập.
Tất cả mọi người tập trung chung quanh một cái bàn hình chữ nhật, thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ở phía trước bàn, thiếu nữ bạch y tay cầm 乃út lông, mặt mày bình đạm, thậm chí cũng chẳng cần suy nghĩ giây phút nào, nhanh chóng viết trên giấy.
Nhưng mà, người chung quanh lại toàn nhíu chặt mày, cười lạnh đối với lời giải của thiếu nữ.
Quân lão gia tử không biết đã xuyên qua đám người từ khi nào, đi tới bên cạnh thiếu nữ.
Giờ khắc này, dường như âm thanh ồn ào chung quanh đều biến mất, ông im lặng nhìn nội dung thiếu nữ viết trên giấy.
“Hả?”
Đột nhiên, Quân lão gia tử phát ra một tiếng kêu kinh ngạc: “Gan của Biển Thước cùng với cỏ Hạc Tức lại có hiệu quả làm toàn thân người ta tê liệt sao?”
Đây là thứ ông nghe nói lần đầu.
Hiển nhiên Vân Lạc Phong cũng phát hiện Quân lão gia tử đứng ở bên cạnh, nàng đáp lại: “Gan Biển Thước vốn làm người ta sinh ra cảm giác tê mỏi, nhưng hiệu quả lại quá mạnh, cỏ Hạc Tác có tác dụng làm giảm hiệu quả của thứ kia, này cái này thiếu một thứ cũng không được.”
Một khi thiếu thì sau khi người bệnh ăn gan Biển Thước vào, sẽ lập tức ૮ɦếƭ mất!
“Thì ra là thế,” Quân lão gia tử bừng tỉnh gật gật đầu, “Dược liệu làm toàn thân bệnh nhân tê mỏi ta biết không thiếu, nhưng mỗi cái đều có tác dụng và di chứng mãnh liệt, không biết dược liệu này của ngươi có hậu quả gì không?”
“Đấy, cho nên Băng Sương chi tâm là thứ vô cùng quan trọng,” Vân Lạc Phong vẫn không dừng tay, vẫn trả lời vấn đề của Quân lão gia tử, “Lúc làm bệnh nhân tê liệt thì cần phải dùng thêm Băng Sương chi tâm, nó có tác dụng điều hòa máu người bệnh, không để máu chảy ngược.”
Quân lão gia tử nghiêm túc đứng ở bên cạnh quan sát, thứ Vân Lạc Phong viết, ông còn chưa từng nghe thấy.
Nhưng mà, nó lại giúp ông mở ra một cánh cửa mới, khiến ông có cảm giác như bản thân vừa hiểu ra điều gì đó.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!