"Ngươi cũng vậy!"
Hồng Loan nhìn Vân Lạc Phong một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Thanh y nam tử vốn định đi theo, nhưng Hồng Loan chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Thực lực của ngươi quá kém, vẫn nên lưu lại đây đi, đám người kia, một mình ta là đủ rồi."
Nghe thấy lời nói không chút lưu tình của Hồng Loan, sắc mặt thanh y nam tử có chút xấu hổ, hắn vốn định nói ngươi bất quá cũng chỉ là một Thánh Vương trung giai mà thôi, ai ngờ Hồng Loan đã đem cánh cửa phòng đóng lại cái rầm.
Trên đường phố, vó ngựa tung bay, vô số người đang ngồi trên lưng tuấn mã, chạy như điên đến đây.
Đám đông như biển, thực lực những người này đều trên Thánh Vương, cường đại đến mức không thể nào địch lại.
"Tiểu nha đầu, chúng ta đến là để tìm Quỷ đế, ngươi mau mau tránh ra, có lẽ chúng ta có thể lưu lại cho ngươi một mạng." Chúng cường giả nhìn kẻ cản đường chỉ là một tiểu nha đầu Thánh Vương trung giai mà thôi, cũng không chấp nhặt, càng không để Hồng Loan vào mắt.
Hồng Loan cong môi cười, một mình nàng đứng chắn trước cửa, hồng y nhẹ bay, khí phách vô cùng.
"Hôm nay, chỉ cần Hồng Loan ta còn sống, thì các ngươi đừng hòng bước vào trong một bước!"
"Đương nhiên, muốn đi vào cũng không phải là không có cách. Đó chính là phải bước qua thi thể của ta."
"Ha ha!" Nghe thấy lời nói khí phách của hồng y nữ tử, một người nam tử trung niên bỗng cười phá lên: "Chỉ bằng ngươi? Một tiểu nha đầu Thánh Vương trung giai mà cũng dám càn rỡ như thế? Được! Bây giờ chúng ta sẽ ɢɨết ngươi trước, rồi mới tru sát Quỷ đế sau!"
Trong nhất thời, tất cả cường giả đều ầm ầm triển khai khí thế trên người mình ra ngoài.
Hồng Loan bình tĩnh lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ từ trong nhẫn không gian của mình ra, sau đó, bàn tay ngọc của nàng chậm rãi mở nắp hộp, lấy từ trong đó ra một quả trái cây tản mát ra ánh sáng màu đỏ.
"Mẹ, đây là đồ vật mà người đã để lại cho con trước khi ૮ɦếƭ, xem như là cho con bùa hộ mạng, nhưng không ngờ, nhanh như vậy mà con đã phải dùng đến nó rồi." Hồng Loan nhợt nhạt cong khóe môi lên: "Năm đó, người đã căn dặn, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì không được dùng thứ này, nhưng bây giờ, con không thể không dùng đến nó! Dù hậu quả thể nào con cũng tình nguyện gánh chịu tất cả!"
Hồng Loan đưa trái cây kia đến bên miệng, nháy mắt, trái cây kia liền biến thành tia sáng, hoàn toàn đi vào trong miệng nàng.
Cùng lúc đó, thực lực của nàng vốn chỉ ở Thánh Vương trung giai, trong tích tắc đã tăng vọt lên.
Thánh Vương cao giai, Thánh Tôn sơ giai, Thánh Tôn trung giai, Thánh Tôn cao giai,..... Rồi tới Thánh Quân!
Không sai! Thực lực của Hồng Loan đã tăng lên đến Thánh Quân!
"Đây... Đây sao có thể chứ? Sao nàng ta lại đột nhiên lên tới Thánh Quân rồi? Chẳng lẽ là do nàng ta đã ăn trái cây kia sao?" Một cường giả nào đó đại kinh thất sắc, thất kinh kêu lên.
"Không, không đúng, thực lực của nàng ta không ổn định, hẳn là biện pháp này chỉ có thể tăng lên thực lực trong một thời gian ngắn mà thôi, nếu có thể kiên trì kéo dài, chờ sau khi dược hiệu qua đi, chúng ta vẫn có thể ɢɨết nàng ta!"
Một người khác rất nhanh đã kịp phản ứng lại, vội vàng nói.
Trong tay Hồng Loan cầm trường kiếm, khuôn mặt vô cảm: "Một canh giờ này, đã đủ để ta giải quyết các ngươi rồi."
Một câu này, chính là nàng đã thừa nhận trái cây mà mình dùng quả thật là có thời hạn, nhưng như vậy thì đã sao? Nàng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đám người này.
Trên thực tế, trái cây mà nàng dùng là do một vị cường giả Thánh Quân từ vạn năm trước dùng tất cả linh khí của bản thân tạo thành, vì vậy, sau khi ăn vào, nàng mới có được thực lực của Thánh Quân.
Đáng tiếc, vị cường giả kia không nắm giữ được phương pháp lấy linh khí nuôi dưỡng dược liệu, cho nên, trái cây này thật ra là một vật phẩm thất bại.
Chẳng những thực lực chỉ có thể tăng lên trong một thời gian ngắn, mà di chứng sau đó.... Còn rất nghiêm trọng.
"ɢɨết!"
Một người cường giả phất tay một cái, tức khắc, vô số người liền lao về phía Hồng Loan, tiếng kêu đánh kêu ɢɨết vang vọng khắp nơi trên đường phố.
Thời khắc này, Hồng Loan giống như là một chiến sĩ đang khoát trên thân bộ áo giáp đỏ rực, tay cầm trường kiếm chiến đấu. Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Chém ɢɨết vô số!
Từ mấy tháng trước, khi nàng rời khỏi Đông Châu cùng Vân Lạc Phong, thì đã có một loại giác ngộ sẽ phải đối mặt với cường địch.
Huống chi, vì Vân Lạc Phong, dù phải gánh lấy hậu quả sau khi tăng lên thực lực, nàng cũng tuyệt đối không hối hận.
__________
Trong phòng, Vân Lạc Phong đang chuyên tâm giúp Vân Tiêu moi tim lấy máu, hoàn toàn không hay biết chuyện bên ngoài.
Nhưng nàng tin tưởng Hồng Loan.
Nàng tin Hồng Loan nhất định sẽ ngăn chặn được đám người đó!
Ánh mắt Vân Tiêu luôn dừng lại trên người Vân Lạc Phong, có lẽ là do Tiểu Mạch không ngừng đem linh khí trong không gian thần điển cung cấp cho hắn, cho nên đã giúp Vân Tiêu không phải chịu đựng sự thống khổ quá lớn.
Dù vậy, hắn vẫn bị chút đau đớn.
Cho nên, tầm mắt Vân Tiêu chậm rãi dời đến thân thể của Vân Lạc Phong, trong đầu thì tưởng tượng đến tình cảnh cùng thiếu nữ trước mắt phiên vân phúc vũ, lấy việc này để dời đi sự chú ý của bản thân....
"Chủ nhân!" Mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Mạch chảy xuống ròng ròng, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Tuy rằng linh khí trong không gian thần điển rất nhiều, ta cũng từng nói qua, không gian thần điển có thể cung cấp linh khí vô hạn cho người, nhưng mà..... Kỳ thực, linh khí có thể lấy từ không gian thần điển cũng có hạn, ta cảm giác được, lần này đã tiêu hao linh khí quá nhiều, không gian thần điển sợ là không thể chống đỡ được bao lâu nữa!"
Vân Lạc Phong không hề nhíu mày lấy một cái: "Tiếp tục kiên trì!"
"Dạ!"
Tiểu Mạch không nói nhiều hơn nữa, linh khí từ không gian thần điển thông qua tay hắn truyền vào cơ thể Vân Tiêu, lấy cái này để làm giảm bớt đi sự đau đớn của việc moi tim.
"Phong nhi, đủ rồi....." Vân Tiêu khẽ nhíu mày: "Việc tiếp theo ta có thể chịu đựng được, nàng bảo Tiểu Mạch dừng tay lại trước đi!"
"Nếu chàng không muốn ta tiêu hao thêm nhiều linh khí, thì mau câm miệng lại cho ta!"
Vân Lạc Phong hung tợn nói.
Nàng cứ tưởng tượng đến Vân Tiêu dám che giấu mình chuyện quan trọng như thế, thì sắc mặt liền không tốt mà gầm lên.
Vân Tiêu nhìn thân thể Tiểu Mạch đã bắt đầu lung lay, trái tim bỗng nhiên căng thẳng, hai bàn tay cũng bất giác siết chặt lại.
Tiểu Thụ nhìn Vân Lạc Phong, rồi lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Mạch, nó đưa tay gãi gãi ௱ôЛƓ, rồi móc từ trong cúc hoa ra một đóa hoa cúc.
Không sai! Xác thật là một đóa tiên cúc nhỏ màu vàng xinh đẹp, đáng yêu.
Hỏa Hỏa nhìn Tiểu Thụ mà thấy cạn lời, cái ௱ôЛƓ của gia hỏa này là túi bách bảo à? Tại sao cái gì cũng có hết vậy?
Sau khi Tiểu Thụ móc đóa hoa cúc ra, lại chỉ huy dây đằng trói Vân Tiêu lại thật chặt chẽ, xong xuôi, nó mới trở vào không gian thần điển.
Không gian thần điển lúc đầu linh khí tràn trề, bây giờ lại có vẻ tiêu điều, các loại thảo dược trồng trong dược điền cũng khô héo hết, rơi rụng trong gió.
Vừa thấy lương thực của mình biến thành bộ dạng này, Tiểu Thụ lập tức liền nổi giận, nó tức đến nỗi đầu tóc cũng dựng lên, hai mắt đỏ bừng.
Nếu không gian thần điển mà là một người, tin chắc rằng lúc này Tiểu Thụ sẽ lập tức xông lên đánh không gian thần điển một trận tơi bời.
Nhưng mà Tiểu Thụ lại không thể đánh được không gian thần điển, nó chỉ có thể nghĩ cách cứu lại cái không gian đang sấp sụp đổ này.
Quan trọng nhất là, nó muốn cứu đồ ăn của mình.
Vì thế, Tiểu Thụ tìm một vị trí tốt trên dược điền, rồi đem hoa cúc được móc ra từ cúc hoa của mình trồng xuống.
Khi thấy đóa hoa cúc bắt đầu lớn lên, Tiểu Thụ phủi phủi tay, cảm thấy mỹ mãn mà gật gật đầu.
Không gian thần điển sụp đổ chỉ là chuyện nhỏ, đồ ăn của mình bị mất mới chính là đại sự kinh thiên!
Nó làm sau có thể chịu đói được?
Chỉ là.... Tốc độ lớn lên của hoa cúc này có vẻ chậm, Tiểu Thụ thật sự không hài lòng, nó ૮ởเ φµầɳ ra, rồi tiểu vào đóa hoa cúc kia....
Không bao lâu sau, tốc độ lớn lên của hoa cúc liền tăng lên nhanh chóng, dần dần trưởng thành thành một cây hoa cúc to lớn còn hơn cả đại thụ.
Trên thực tế, thì đây là một hạt giống có hình dáng bên ngoài giống đóa hoa cúc, là vật mà Tiểu Thụ dùng để cứu không gian thần điển.
À không! Là dùng để cứu đồ ăn của mình!
Còn về việc tại sao bề ngoài của nó lại giống hoa cúc thì ngay cả Tiểu Thụ cũng không biết.
_________
Trong phòng.
Tiểu Mạch và Vân Lạc Phong đều không có chú ý đến Tiểu Thụ rời đi, càng không có tâm tình để ý đến một màn phát sinh trong không gian thần điển. Cho nên, bọn họ không hề hay biết, trong không gian thần điển đang có một cây hoa cúc trưởng thành khỏe mạnh.
"Chủ nhân, không xong rồi, không gian thần điển không thể kiên trì được nữa!" Sắc mặt Tiểu Mạch tái nhợt nhìn Vân Lạc Phong: "Nếu người không thể chữa khỏi cho Vân Tiêu, thì không gian thần điển sẽ sụp đổ nhanh thôi."
Bình thường linh khí trong không gian thần điển mà Vân Lạc Phong vận dụng tới, đều chỉ là một tia nhỏ mà thôi, giống như là đang chậm rãi uống trà, không giống như bây giờ, hoàn toàn tựa như cơn khát mà uống nước ừng ực.
Cho dù ầm nước có lớn mấy, cũng không chịu được cách uống thế này.
"Tiểu Mạch, ta sắp thành công rồi, ngươi cố chịu thêm chút nữa!"
Đã tới bước này, Vân Lạc Phong không muốn từ bỏ.
Dù liều cả tính mạng, nàng cũng không muốn để Vân Tiêu chịu đựng thống khổ này.
Thân thể Tiểu Mạch có chút lay động, hắn nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt sáng ngời bỗng xuất hiện một tia cương quyết.
"Chủ nhân, người có còn nhớ ta từng nói qua với người về thân phận của ta hay không?" Tiểu Mạch cười: "Bản thể của ta vốn là do linh khí trong không gian thần điển tụ tập mà thành, hiện giờ, lượng lớn linh khí trong không gian thần điển đã bị ta tiêu hao hết rồi, nếu còn tiếp tục thế này, người nhất định sẽ ૮ɦếƭ!"
"Tuy nhiên.... " Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, hai mắt mở to: "Nếu thân thể ta là từ linh khí trong không gian thần điển tạo thành, thì ta cũng có thể làm bản thân mình hóa thành linh khí trở lại, giúp Vân Tiêu giảm bớt đau đớn!"
"Tiểu Mạch!" Tâm Vân Lạc Phong bỗng dưng căng thẳng: "Không gian thần điển hẳn là có thể kiên trì được thêm chút nữa, trước kia không phải ngươi từng nói, linh khí trong không gian dùng mãi không cạn hay sao? Cho dù không có khoa trương như ngươi nói, nhưng nó hẳn là có thể kiên trì thêm một chút."
Tiểu Mạch lắc lắc đầu: "Ta thân là Khí Linh bảo hộ không gian thần điển, không có người nào nắm rõ linh khí trong không gian thần điển hơn ta, ta không thể vận dụng linh khí trong không gian thêm nữa, ít nhất, ta cũng không thể để người ૮ɦếƭ!"
Một khi không gian thần điển sụp đổ, thì cả hai người bọn họ đều ૮ɦếƭ, như vậy, còn không bằng cứ để một mình Tiểu Mạch hắn ra đi.
Hắn vốn dĩ là một sự tồn tại không có sinh mệnh, là do không gian thần điển cho hắn ý thức, hơn nữa, còn quen biết được chủ nhân, còn có..... Tiểu Bạch.
Tiểu Mạch cũng không rõ, tại sao trong thời điểm này, hắn bỗng dưng lại nhớ đến thiếu nữ ngây ngốc đáng yêu kia.
"Tiểu Mạch!" Sắc mặt Vân Lạc Phong đột nhiên biến đổi: "Ta không muốn Vân Tiêu thống khổ, càng không muốn ngươi rời đi, vì vậy, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc!"
"Chủ nhân, đời này có thể quen biết được người, ta đã thấy mỹ mãn, đúng rồi, người nhớ nói với tiểu Bạch một tiếng, nếu ta cũng có thể chuyển thế trùng sinh giống nhân loại, thì kiếp sau, ta sẽ cưới nàng!"
Tuy nhiên, Tiểu Mạch biết, đây chỉ là hắn mơ tưởng viễn vông, hắn chỉ là linh khí, không có sinh mệnh, không có linh hồn, làm sao chuyển thế trùng sinh?
Nếu hắn biến mất, thì từ nay về sau sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa....
"Phong nhi!" Vân Tiêu thấy Tiểu Mạch sắp sửa hy sinh chính mình, hắn nâng tay lên, nắm lấy tay Vân Lạc Phong: "Các người đã làm đủ nhiều rồi, so với việc Tiểu Mạch biến mất, ta tình nguyện chịu thống khổ!"
Vân Tiêu làm sao không hiểu tầm quan trọng của Tiểu Mạch đối với Vân Lạc Phong? Nếu như vì chuyện này mà khiến Tiểu Mạch ૮ɦếƭ đi, vậy Vân Lạc Phong.... Chắc chắn sẽ đau khổ cả đời.
Vì Vân Tiêu, Vân Lạc Phong không sợ ૮ɦếƭ, thế nhưng.....
Nàng không muốn để Tiểu Mạch hy sinh!
Chẳng lẽ trừ chuyện này ra, thì không còn biện pháp nào khác sao?
Tâm Vân Lạc Phong hung hăng căng chặt, đấm mạnh một quyền xuống đất.
૮ɦếƭ tiệt! Nhất định sẽ còn cách khác!
Đúng lúc này, Tiểu Mạch đang mang tâm trạng thấy ૮ɦếƭ không sờn, thì bỗng dưng sắc mặt lại thay đổi.
Vẻ mặt hắn mang theo chút cổ quái: "Chủ nhân, vừa rồi ta rõ ràng đã tiêu hao hết linh khí trong không gian thần điển, tại sao bây giờ lại đột nhiên khôi phục lại hết rồi?"
"Từ từ..." Tiểu Mạch hình như đã nhận ra được cái gì đó, hai mắt liền trừng lớn: "Tiểu Thụ? Nó chạy vào không gian thần điển từ lúc nào vậy? Còn có... Cái thứ giống cây hoa cúc lớn kia là cái gì?"
Mặc kệ thế nào, chuyện không gian thần điển khôi phục lại linh khí đầy đủ cũng làm cho trong lòng Tiểu Mạch tràn ngập kinh hỉ.
Chuyện này đại biểu cho việc hắn không cần hy sinh cũng có thể giúp được Vân Tiêu!
"Tiểu Mạch, ta sắp xong việc rồi, ngươi mau tiếp tục vận dụng linh khí trong không gian thần điển!" Vân Lạc Phong hồi phục tinh thần, nàng ngăn chặn nội tâm vui sướng, vội vàng phân phó.
"Dạ, chủ nhân!"
Trong lòng Tiểu Mạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
૮ɦếƭ tử tế không bằng tiếp tục sống!
Có thể sống, thì ai lại muốn ૮ɦếƭ?
Cho nên, không gian thần điển hồi phục, tất nhiên là không còn gì tốt hơn! Nếu không, hắn chỉ có thể hy sinh chính mình, để bảo toàn Vân Tiêu!
Chỉ là nhớ đến lời nói vừa rồi của mình, hắn bỗng nhiên lại khóc không ra nước mắt: "Chủ nhân, ta có thể không cưới tiểu Bạch không?"
Vân Lạc Phong bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái: "Muộn rồi!"
Thời khắc này, tâm Tiểu Mạch bỗng thấy lạnh.
Điều là do cái mồm thối của hắn, ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, còn nói kiếp sau cưới tiểu Bạch làm gì? Cho dù tiểu Bạch mất ký ức rất đáng yêu, nhưng đợi sau khi nàng khôi phục ký ức rồi, thì sẽ trở lại thành một tiểu ác ma.
Cho nên Tiểu Mạch hối hận vô cùng, chỉ tiếc là đã muộn.
Vân Lạc Phong không để ý đến Tiểu Mạch, hết sức chuyên chú bức giọt tinh huyết trong tim Vân Tiêu ra ngoài....
______
Ngoài phòng.
Váy áo Hồng Loan tung bay, tắm máu mà hăng say chiến đấu.
Chân nàng chưa từng rời khỏi cửa phòng nửa bước, vẫn kiên định chắn trước cửa, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào trong nửa bước.
Chỉ là nàng cảm giác được thời gian dần dần trôi đi, nội tâm càng ngày càng thấy sốt ruột.
Không!
Nàng không thể để những người này đi vào quấy rầy Vân Lạc Phong, cho dù có ૮ɦếƭ, nàng cũng phải ngăn chặn bọn chúng!
Nghĩ vậy, ánh mắt Hồng Loan càng thêm kiên quyết, sắc mặt lạnh lùng.
Cường giả đến đây quá nhiều, nhiều đến nỗi Hồng Loan dần cảm thấy có chút kiệt sức.
Mỗi khi nàng đánh hạ một người, thì phía sau lập tức có vô số người tiến lên, trên đường phố xác ૮ɦếƭ chất thành núi, cao như sắp chạm tới trời.
"Phụt!"
Hồng Loan phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên trắng bệch.
"Tại sao lại nhanh đến như vậy? Mẫu thân rõ ràng đã nói có thể kéo dài đến nửa canh giờ mà? Tại sao bây giờ mới được một khắc đã hết?" Nàng phát hiện sức mạnh đang trôi đi rất nhanh, nội tâm càng thêm nôn nóng: "Chẳng lẽ do thời gian quá lâu rồi, nên dược hiệu cũng giảm đi? Không được! Nếu không thể tiếp tục kiên trì, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."
Hồng Loan cắn chặt môi, tay ôm lấy lòng иgự¢.
"Cho ta thêm một khắc, chỉ cần thêm một khắc nữa thì ta có thể giải quyết hết đám người này, cầu xin ngươi!"
Dược hiệu đã hết của trái cây không có vì lời cầu xin của Hồng Loan mà dừng lại, sức mạnh vẫn nhanh chóng trôi đi như cũ.
Thời điểm thực lực rớt xuống, Hồng Loan thấy có chút lực bất tòng tâm*, thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đất, nhưng nàng không thể dễ đám người này thấy được sự khác thường của mình, cho nên dùng hết sức lực còn lại mà chống đỡ, không để cho bản thân ngã xuống.
(*lực bất tòng tâm: có lòng mà không có sức. Dùng trong trường hợp muốn làm một việc gì đó nhưng bản thân lại không đủ sức thực hiện.)
Ngay cả như vậy, thì vẫn có người phát hiện ra, kẻ đó vui mừng kêu lên: "Thời gian thực lực tăng lên của nữ nhân này đã hết rồi, bây giờ ả đang trở về cảnh giới Thánh Vương trung giai, đến lúc đó, chúng ta có thể ɢɨết ả! Ha ha ha!"
Hồng Loan lạnh lùng nhìn đám cường giả đang lao nhanh về phía mình, sắc mặt bất giác có chút tái nhợt, nhưng dù là vậy thì chân nàng cũng không lui về sau nửa bước, vẫn như một ngọn núi sừng sững đứng chắn trước cửa phòng.
"૮ɦếƭ tiệt!" Hồng Loan dùng sức cắn răng, càng lúc càng thấy lực bất tòng tâm: "Không biết Vân Lạc Phong đã xong việc chưa, ta thật sự không thể chống được bao lâu nữa!"
Nhưng chỉ cần nàng còn một hơi thở, thì sẽ không để đám người này tiến lên nửa bước!
Lúc này, nhìn đám người kia đang chen chúc xông lên, Hồng Loan không hề suy nghĩ gì đã nhảy vào trận doanh của quân địch lần nữa, sát phạt quyết đoán, hồng y tung bay, tuy nhiên, thời khắc này, bất kỳ kẻ nào cũng nhìn thấy được, sức mạnh của Hồng Loan đang nhanh chóng trôi đi, ngay cả việc phản kháng cũng trông có vẻ vô lực.
"Xẹt!"
Một thanh trường đao xẹt qua cánh tay Hồng Loan, ống tay áo liền bị chém rách, máu từ cánh tay bắn ra, đây giống như là màu sắc đẹp nhất trên đời, từ trên bầu trời rơi xuống*.
(*Cảnh này có lẽ đang chiến đấu trên không trung nên máu mới từ trên trời rơi xuống.)
"Nha đầu, đến bây giờ mà ngươi còn chưa chịu tránh ra?"
Một lão giả bước tới trước, lạnh lùng nhìn Hồng Loan đang ngang ngạnh chống đỡ, khí thế bức người mà nói.
Hồng Loan ôm chặt lấy vết thương trên cánh tay, giữa hai mày tràn ngập khí phách và khí thế mạnh mẽ làm người khác không thể nào bỏ qua.
"Đời này của Hồng Loan ta sợ rất nhiều thứ, chỉ duy nhất không sợ ૮ɦếƭ mà thôi! Trước đó ta đã nói rồi, các ngươi muốn tiến vào phòng, vậy thì phải bước qua thi thể của ta!"
Bởi vì dược hiệu mất đi, thực lực Thánh Quân của Hồng Loan đã rớt về Thánh Tôn, lại từ Thánh Tôn rớt về Thánh Vương.....
Thế nhưng, khi thực lực Hồng Loan rớt về đến cảnh giới vốn có thì lại không có dừng lại, ngược lại còn đang tiếp tục thối lui, đến Thánh Linh Giả, rồi Tôn Linh Giả....
Những người đến bao vây Quỷ đế thấy thực lực Hồng Loan thục lùi, liền ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười kiêu ngạo của bọn chúng vang vọng khắp toàn bộ đường phố.
"Tiểu cô nương, không ngờ di chứng sau khi tăng lên thực lực của ngươi lại nghiêm trọng như thế, lại có thể biến ngươi thành một phế vật!"
Chiếu theo tốc độ thoái hóa thực lực bậc này, thực lực của Hồng Loan sẽ tiêu tán hết rất nhanh, hoàn toàn trở thành một phế vật.
Trái tim Hồng Loan căng thẳng, gắt gao ôm chặt cánh tay bị thương, nàng cũng không ngờ rằng, hậu quả của việc mạnh mẽ tăng lên thực lực lại nghiêm trọng thế này.
Nhưng mà, nàng không hề hối hận!
"Ta rất hiếu kỳ, Quỷ đế này rốt cuộc là gì của ngươi? Lại khiến ngươi vì cứu hắn mà không tiếc mạng sống?" Lão giả kia cười lạnh, nhìn Hồng Loan bằng ánh mắt châm chọc, ngôn ngữ đầy khinh thường.
Hồng Loan ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt: "Không còn cách nào, ai bảo Quỷ đế là nam nhân của Vân Lạc Phong nhà ta! Nếu như hắn ૮ɦếƭ, Vân Lạc Phong nhất định sẽ thương tâm khổ sở, cho nên, ta chỉ có thể liều ૮ɦếƭ bảo vệ hắn!"
"Huống hồ,....." Hồng Loan dừng lại một chút, trào phúng mà nói: "Đám người các ngươi thật là mặt dày vô sỉ, Bồ Đề Tâm là vật mà Quỷ đế tìm được, các ngươi lại đi truy đuổi hắn, hơn nữa còn ngụy biện bằng lý do đường hoàng! Cho dù không vì Vân Lạc Phong, thì khi nhìn thấy loại người như các ngươi, ta cũng sẽ ra tay bênh vực kẻ yếu!"
"Hừ! Nhiều lời vô ích! Tiểu cô nương, ngươi đã lựa chọn bênh vực Quỷ đế, vậy hôm nay, ta sẽ dùng mạng của ngươi, để tế bái các huynh đệ tỷ muội đã táng thân trong trận chiến này!"
Ầm!
Trong nháy mắt, khí thế của tất cả cường giả ầm ầm triển khai, Hồng Loan nắm chặt kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang che trời lấp đất mà đến....
"Có lẽ hôm nay Hồng Loan ta sẽ phải táng thân tại đây! Nếu còn có gì tiếc nuối, thì đó chính là ta chưa kịp đánh hạ một mảnh thiên hạ để chứng minh cho phụ thân thấy thực lực của chính mình!"