Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 274: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Quả nhiên, gương mặt già nua của Mục Động liền hơi dãn ra một chút, nhưng rất nhanh thì đã nhăn lại như cũ.
"Chờ sau khi ta nghiên cứu vấn đề này xong, ta mới từ từ tính món nợ này với ông."
"Yên tâm! Chờ sau khi nghiên cứu vấn đề này xong, lão phu nhất định sẽ tạ lỗi với ông!" Quân lão gia tử cười tủm tỉm nói: "Việc cấp bách hiện giờ, là phải mau chóng tìm một người bệnh đến thử phương pháp chữa bệnh của tiểu nha đầu này!"
Cái thiên cổ nan đề này đối với những người của đại lục dị thế mà nói, là có rất ít người có thể giải quyết được, nhưng nếu như đặt ở Hoa Hạ, thì chỉ cần một cuộc phẫu thuật là xong xuôi.
Đương nhiên, cái loại giống như Nam Cung Vân Dật, cho dù là có đến từ Hoa Hạ, cũng chưa chắc đủ khả năng giải quyết vấn đề này.



Nói đến cùng, đại lục dị thế và Hoa Hạ có rất nhiều dược liệu khác nhau, dù có cùng tên, nhưng chưa chắc dược hiệu đã như nhau.
Sở dĩ Vân Lạc Phong có thể viết ra phương pháp giải phẫu đổi tim này, đó là do nàng vận dụng tri thức xảo diệu mà Y Học Thần Điển đã cung cấp cho nàng, lại kết hợp thêm với phương pháp giải phẫu của Hoa Hạ, mới có thể giải đáp được thiên cổ nan đề này.
Sau khi Mục Động nghe Quân lão gia tử nói xong, hai người bọn họ liền phái người đi tìm người có chứng bệnh tương tự mang về, cũng may, tuy Mục Động ẩn cư, nhưng vẫn có rất nhiều cường giả nguyện cống hiến sức lực cho ông, vì vậy mà không cần bao nhiêu thời gian thì bọn họ đã tìm được người bệnh rồi....
Quá trình trị liệu không được xảy ra sơ sót, cho nên Mục Động và Quân lão gia tử nghiên cứu đáp án thật kỹ càng, lại điều thêm vài y sư từ Y Đường đến hỗ trợ, rồi mới bắt đầu tiến hành phương pháp chữa trị của Vân Lạc Phong.
Chỉ là không ai trong bọn họ ngờ tới, một lần trị liệu này là mất hết ba ngày ba đêm.


Lấy thực lực của Quân lão gia tử và Mục Động, ba ngày ba đêm không ngủ không nghĩ mà trị liệu, tinh thần còn luôn trong tình trạng căng thẳng cũng không phải là vấn đề lớn gì, thế nhưng người của Y Đường lại không chống đỡ nổi, cả một đám đều vô cùng suy yếu.
Ngay thời điểm mà bọn họ thiếu chút nữa là ngã quỵ, thì một âm thanh cuồng tiếu liền vang vọng khắp nơi trong Mục trạch.
"Thành công! Thật sự thành công! Cái thiên cổ nan đề này, vậy mà lại được giải trong tay của một tiểu nha đầu, ha ha ha!" Quân lão gia tử cười ha ha, vẻ mặt vô cùng sung sướng, nhiều hơn là càng cảm thấy may mắn.
May mắn bản thân mình tinh mắt, nhìn thấy được trân châu, thu được một đứa cháu gái thiên tài.
(*tinh mắt, nhìn thấy trân châu: nguyên văn là tuệ nhãn thức châu.)
Mục Động ngây ngốc vài giây, sau đó đột nhiên nhắm về phía Quân lão gia tử, trong khi Quân lão gia tử còn chưa kịp dằn xuống sự kinh hỉ, thì Mục Động đã hung hăng Ϧóþ cổ của ông.
"Ngươi trả đồ đệ cho ta! Ngươi đem đồ đệ trả lại cho ta!"
Đám y sư của Y Đường lúc đầu còn đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bừng tỉnh lại, bọn họ nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Mục Động, vội vội vàng vàng chạy về phía ông, dùng sức mà gỡ tay ông ra.
"Mục lão gia tử, ngài đừng xúc động, ngàn vạn lần đừng xúc động, mau thả tay ra đi!"
"Khụ khụ!"


Chờ sau khi Mục Động thả lỏng tay, Quân lão gia tử liền ho khan hai tiếng, ông cũng không có tức giận vì hành động vừa rồi của Mục Động, vẫn cứ cưới tủm tỉm như cũ: "Mục Động, cháu gái của ta không phải là đồ đệ của ông, ông đừng có nhận loạn thân thích!"
Mục Động dần dần bình tĩnh lại, ông hít một hơi thật sâu, hỏi: "Cháu gái của ông có còn thiếu gia gia không? Ta có thể đem tất cả gia sản của ta cho nó, chỉ cần nó chịu gọi ta một tiếng gia gia là được rồi!"
So với lão ngoan đồng Quân lão gia tử, Mục Động càng yêu quý nhân tài nhiều hơn, gia sản đều là vật ngoài thân, nếu dùng hết tất cả gia sản mà có thể đổi được một cháu gái thiên tài, đáng giá!
(*lão ngoan đồng: chỉ những người già nhưng tính tình như trẻ con.)
"Ông xác định?" Quân lão gia tử nhướng nhướng mày: "Bảo bối trong tay nhiều đếm không xuể, dù là một góc dược liệu thì cũng là thứ có người ra giá mà không có người bán! Ông thật muốn dùng tất cả mọi thứ mình sở hữu để nhận cháu gái?"
"Đúng vậy! Chỉ cần nó chịu làm cháu gái ta, cái gì ta cũng cho nó!"
"Không được không được!" Quân lão gia tử vội vàng lắc đầu: "Ta còn chưa chuẩn bị lễ vật cho cháu gái ta, lỡ như ông đẩy ta tuột lại phía sau thì làm sao bây giờ? Ta nghe nói hải vực Trung Châu có một góc dược liệu, có thể làm tăng trưởng thực lực của một người, chờ sau khi ta lấy được góc dược liệu kia tặng cho cháu gái tiện nghi mà ta nhặt được, rồi mới đưa ông đi tìm nó!"
"Quân Lăng Thiên, ta nói cho ông biết, hôm nay ông mà không đưa ta đi tìm nha đầu kia, ta sẽ tuyệt giao với ông!" Mục Động trợn trừng hai mắt, căm tức mà nhìn Quân lão gia tử.
Rất hiển nhiên, nếu Quân lão gia tử mà từ chối ông, vậy ông khẳng định là sẽ không buông tha cho Quân lão gia tử một cách dễ dàng.
Nhìn bộ dáng gần như điên cuồng của Mục Động, Quân lão gia tử rốt cuộc cũng chịu nhường một bước: "Ông đừng quên lời mà ông vừa nói, phải đem toàn bộ gia sản cho nó, nếu ông dám nói mà không giữ lời, ta tuyệt đối sẽ không đưa ông đi gặp nó!"

Tuy nói rằng hiện giờ ông còn chưa tặng lễ vật cho Vân Lạc Phong, nhưng có thể giúp con bé kiếm được nhiều bảo bối như vậy, sao ông lại cự tuyệt chứ?
Đáng tiếc, cuối cùng Mục Động cũng phải thất vọng.
Thời điểm mà hai người bọn họ đi đến khách điếm, thì mới được biết, Vân Lạc Phong đã rời khỏi từ mấy ngày trước rồi.
Hai lão nhân gia chỉ đành thất vọng trở về.
Chân trước của Quân lão gia tử vừa mới rời khỏi khách điếm, thì một bóng dáng đã xuất hiện ngay trước mặt ông, quỳ một gối trên đất, cung kính nói: "Lão gia chủ, thuộc hạ rốt cuộc cũng tìm được ngài rồi!"
Sắc mặt của Quân lão gia tử tức khắc liền khó coi, lạnh lùng nói: "Lão phu đã sớm nói rồi, mặc kệ việc của Quân gia, tại sao các ngươi còn đi tìm lão phu?"
"Lão gia chủ, chuyện lần này rất đặc biệt!" thị vệ lau mồ hôi trên trán, cung kính nói: "Gia chủ nhận được một tin tức, nghe nói, Châu chủ Đông Châu từng tận mắt nhìn thấy một người có mang trên người một miếng ngọc bội, cho nên sai người đến báo với Quân gia!"
Sau khi nói xong lời này, thị vệ liền đem hình vẽ của miệng ngọc bội kia đưa đến trước mặt Quân lão gia tử.
Thân mình Quân lão gia tử bỗng cứng đờ, tay ông run rẩy, nhận lấy tờ giấy thị vệ đưa tới, dùng tốc độ cực kỳ chậm mà mở ra.
Những năm gần đây, ông đã trải qua vô số lần hy vọng rồi tuyệt vọng, thế cho nên, ông không còn dám ôm bắt cứ hy vọng gì nữa.


Cho nên, thời khắc này, từ trong ra ngoài ông đều cảm thấy sợ hãi không thôi.
Ông sợ miếng ngọc bội trong hình này không phải là miếng ngọc ông đã đặt vào trong tã lót của nữ nhi năm xưa.
Thế nhưng, khoảnh khắc mà ông mở tờ giấy ra, nước mắt già nua liền tuôn tràn, ngón tay run rẩy khẽ sờ lên chữ Quân của miếng ngọc trên tờ giấy.
"Không sai! Đây chính là ngọc bội mà ta cho Quân nhi vào năm đó. Quân nhi còn sống? Nó còn sống!"
Đã bao nhiêu năm?
Bao nhiêu năm ông sống trong thương nhớ và tuyệt vọng? Càng có một lần, ông không còn ôm hy vọng gì nữa.
Ai có ngờ, lúc sinh thời, ông vẫn còn cơ hội được nhìn thấy miếng ngọc bội này lần nữa.
"Châu chủ Đông Châu có đưa tới bức họa của Quân nhi không? Hay là có nói danh xưng hiện giờ của Quân nhi không?" Quân lão gia tử ngẩn đầu, kích động hỏi.
"Ông ta chỉ nói, đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, tuổi độ trên dưới hai mươi, những cái khác thì không có đề cập!"
"Thiếu nữ?" Quân lão gia tử ngẩn ra, trên mặt càng lộ vẻ vui sướng: "Chẳng lẽ, Quân nhi đã sinh được một nữ nhi, thiếu nữ kia chính là nữ nhi của Quân nhi? Thật tốt quá, lão phu lại có thêm một cháu gái!"


Đáng thương cho Quân lão gia tử, nghiễm nhiên không biết, Vân Lạc Phong không phải là con gái của Quân Phượng Linh, mà là con dâu của bà.
"Chúc mừng ông!"
Mặc dù Mục Động vừa mới tức giận vì chuyện trước đó, nhưng ở thời điểm này, ông vẫn tiến lên, vỗ vỗ vai lão bằng hữu nhà mình.
Không có ai biết rõ hơn so với ông, những năm qua, lão bằng hữu này của ông đã thống khổ thế nào.
Nếu Quân nhi thật sự còn sống trên nhân thế, thì đây thật sự là một việc đáng mừng.
"Mục Động!" Quân lão gia tử quay đầu lại, nhìn khuôn mặt già nua của Mục Động: "Giúp ta một chuyện, thay ta đưa Linh Nhi về Quân gia!"
Mục Động ngẩn ra: "Ông muốn làm gì?"
"Ta muốn đến Đông Châu một chuyến, tìm Châu chủ Đông Châu hỏi cho rõ ràng, bộ dáng và tên tuổi của nó là gì?" Quân lão gia tử hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên định: "Hiện tại, không tìm được nó, ta quyết không về Linh Châu!"
"Được!" Mục Động khẽ gật đầu: "Cứ yên tâm giao Linh Nhi cho ta! Ông đi đi! Nhiều năm như vậy rồi, ông sớm đã thương nhớ thành bệnh, bây giờ vất vả lắm mới biết được tin tức Quân nhi còn trên dương thế, bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ!"
Quân lão gia tử nhìn Mục Động, giơ tay lên vỗ vỗ vai của Mục Động, nhưng lại không có nói lời cảm tạ.
Giữa hai người bọn họ, vốn không cần phải nói lời cảm tạ.
Bỗng, Quân lão gia tử xoay người, một thân trường bào màu trắng biến mất giữa đám đông trên phố.
"Ngươi trở về đi!" Mục Động nhìn thị vệ Quân gia: "Ta sẽ hộ tống Linh Nhi trở về Quân gia an toàn!"
"Dạ, Mục Động đại nhân!"
Thị vệ chắp chắp nắm tay, rồi cũng nhanh chóng biến mất giữa đường phố đông người.....
__________
Từ sau khi thông qua khảo nghiệm, Vân Lạc Phong và Hồng Loan liền thành công đi theo đám người rời khỏi Thiên Duyệt Thành.
Chẳng qua hai người không có dự tính sẽ đi theo đám người này mãi. Chờ sau khi ra khỏi Thiên Duyệt Thành, thì hai người liền thoát ly đội ngũ, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới Khô Long Trấn.
Lúc này đây, Khô Long Trấn yên tĩnh, lá phong chậm rãi rơi xuống, phủ đầy mặt đất.
Có lẽ mọi người đều biết Khô Long Trấn này trong vài ngày nữa sẽ xảy ra một trận đại chiến, cho nên, tất cả đều bỏ đi không còn một bóng, toàn bộ đường phố đều vô cùng an tĩnh.
Trong một nhà dân, nam tử ngồi ngay ngắn trên giường, áo đen rộng mở, cơ bụng săn chắc nhìn rất mạnh mẽ hữu lực, lòng иgự¢ bóng loáng làm người ta không nhịn được mà muốn sờ một chút.
Nam tử này rất là tuấn mỹ, khuôn mặt than dường như vĩnh viễn đều không có biểu tình gì, đôi mắt đen tựa như một hố nước, sâu thẳm vô cùng.
"Đi ra ngoài!"
Giọng nói của nam nhân lạnh thấu xương, làm cho nam tử mặc thanh y đang đứng cửa phải rùng mình.
Hắn chắp quyền, nói: "Dạ!"
Thời khắc này, thanh y nam tử hiểu rõ, công sức mấy ngày mấy đêm bỏ ra, nước thuốc Bồ Đề Tâm rốt cuộc cũng được chủ tử luyện thành, kế tiếp, chính là chủ tử sẽ mổ tim lấy ra tinh huyết của Bạch Túc.
Nghĩ đến đây, thanh y nam tử yên lặng lui ra ngoài, thuận tay đóng lại cửa phòng cho nam tử đang ngồi trên giường.
Trong phòng, vô cùng yên tĩnh.
Tay của nam tử khẽ lật, một thanh chủy thủ liền xuất hiện trong lòng bàn tay, lưỡi dao lạnh băng nhắm thẳng lòng иgự¢, đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào.
Nỗi đau đớn kịch liệt, làm nam tử rên lên một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, hắn lại không nhíu mày lấy một chút nào, hạ thủ cũng không hề lưu tình.
(*Hạ thủ lưu tình: hiểu theo nghĩa đơn giản là nương tay.)
Đúng ngay vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc, làm bàn tay nam tử bỗng run lên, thiếu chút nữa là không thể nắm chặt thanh chủy thủ trong tay.
"Chủ mẫu, sao người lại ở đây?"
Rầm!
Cửa phòng bỗng bị một bàn chân đạp mở ra, Vân Lạc Phong từ bên ngoài chạy vào, đạp vào mắt nàng, chính là cảnh tượng Vân Tiêu đang dùng chủy thủ tự banh иgự¢ mình ra.
Cảnh tượng này, máu chảy đầm đìa, làm tim Vân Lạc Phong cũng phải run rẩy, nàng có chút không dám tin mà hỏi: "Vân Tiêu, chàng đang làm gì vậy?"
"Phong nhi, tại sao nàng lại ở chỗ này?" Lòng Vân Tiêu bỗng thấy nao nao, hắn quên mất đau đớn, tầm mắt dừng lại trên người thiếu nữ.
"Nói cho ta biết, chàng đang làm gì?" Giọng nói Vân Lạc Phong mang theo phẫn nộ và áp lực không kiểm soát được: "Chàng nói phải rời đi một thời gian ngắn, chính là để tự tổn thương mình hả? Chàng muốn làm cái gì, tại sao không nói cho ta biết?"
Từ thời điểm mà nàng biết Vân Tiêu tìm Bồ Đề Tâm, thì đã có dự cảm không lành, nhưng nàng chưa từng đoán được, hắn lại tự mổ иgự¢ mình như vậy.
Tại sao cái gì người nam nhân này cũng không chịu nói cho nàng biết?
Tại sao cứ muốn một mình chịu đựng hết tất cả?
Vân Lạc Phong siết chặt nắm đấm của mình, tim của nàng dường như bị một bàn tay Ϧóþ chặt lấy, đau đến mức cả người run rẩy.
"Phong nhi, ra ngoài đi....." Vân Tiêu hơi hơi nhíu mày: "Đừng nhìn!"
Vân Lạc Phong lại như không nghe thấy lời Vân Tiêu nói, đi thẳng đến chỗ của hắn.
"Phong nhi." Vân Tiêu nắm chặt chủy thủ trong tay: "Xin nàng, ra ngoài đi...."
"Vân Tiêu, mặc kệ chàng có chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt, chàng nói cho ta biết, chàng muốn làm gì, nói không chừng ta có cách giúp chàng."
Giọng nói Vân Lạc Phong có chút run rẩy, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào lòng иgự¢ đầm đìa máu tươi của Vân Tiêu, muốn xem mục đích hành động này của hắn là gì, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không nhìn ra được.
"Chủ nhân!"
Tiểu Mạch không biết đã xuất hiện bên cạnh Vân Lạc Phong từ lúc nào, hắn nhìn Vân Tiêu, nói: "Trong tim Vân Tiêu có một giọt tinh huyết, ta đoán, mục đích việc làm này của Vân Tiêu chính là muốn lấy giọt tinh huyết đó ra!"
Lúc đầu, Tiểu Mạch cũng không cảm nhận được trong tim Vân Tiêu có tinh huyết, cho đến khi Vân Tiêu mổ banh lòng иgự¢ mình ra, Tiểu Mạch mới có thể cảm nhận được....
Vân Lạc Phong đau lòng lo lắng hỏi: "Tiểu Mạch, còn biện pháp nào khác không?"
Thanh y nam tử vốn canh giữ bên ngoài lại lần nữa đi vào, hắn nhìn Vân Tiêu một cái, rồi quay sang nhìn Vân Lạc Phong: "Tinh huyết trong tim chủ tử là do Bạch Túc hạ, hơn nữa còn là một huyết chú, huyết chú này ngăn cản không cho chủ tử và chủ mẫu ở bên nhau, muốn giải huyết chú, chỉ có một biện pháp, đó chính là chủ tử phải cùng phòng với nữ nhân khác, chủ tử không muốn làm ra chuyện có lỗi với chủ mẫu, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này."
Sắc mặt của Vân Tiêu lạnh lùng, giọng nói tuy rằng đã rất suy yếu, nhưng vẫn mang theo khí thế sắc bén như cũ.
"Cút ngay!"
Chữ cút này, hiển nhiên là đang nói với thanh y nam tử.
Nếu không phải trên иgự¢ Vân Tiêu đang chịu đau đớn kịch liệt, thì thanh y nam tử căn bản là không có cơ hội đem hết mọi chuyện nói ra.
Tuy nhiên, sau khi nói ra hết mọi chuyện, thanh y nam tử cũng không cảm thấy hối hận.
Cho dù hắn có bị ném đi chịu phạt giống Lâm Quỳnh, thì cũng muốn đem việc làm của chủ tử nói ra, không thể để chủ tử trả giá nhiều như vậy, mà chủ mẫu lại không hề hay biết gì.
"Phong nhi, ta rất mau thì sẽ khỏe lại, xin nàng.... Đừng nhìn!" Lòng иgự¢ nơi Vân Tiêu đâm chủy thủ vào còn đang chảy máu đầm đìa, lại bởi vì Vân Lạc Phong đang có mặt ở đây mà không dám làm thêm bất kỳ động tác nào.
Chỉ có thể nói bằng giọng điệu cầu xin.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía khuôn mặt của thiếu nữ một lần nữa, thì cả người bỗng dưng cứng đờ lại: "Nàng.... Khóc?"
Làm bạn bên người thiếu nữ nhiều năm như vậy, trước nay hắn chưa từng thấy nàng rơi một giọt nước mắt nào.
Bây giờ, chỉ vì hắn mà nàng.... Khóc?
Tưởng tượng đến điều này, tâm của Vân Tiêu liền bị vây quanh bởi tự trách và áy náy, vì vậy mà quên luôn cả đau đớn nơi lòng иgự¢, chỉ cảm thấy xót xa và đau lòng vì nàng.
Nước mắt của nàng, tựa như từng mũi tên bắn vào người hắn, làm hắn như bị vạn tiễn xuyên tim.
"Tiểu Mạch, bây giờ dùng dược liệu gây tê đã không kịp nữa rồi." Vân Lạc Phong không có trả lời Vân Tiêu, mà quay sang nhìn Tiểu Mạch: "Vì vậy, ta cần ngươi hỗ trợ!"
Tiểu Mạch sửng sốt một chút: "Người không định sử dụng linh khí trong không gian thần điển để truyền cho Vân Tiêu đó chứ? Chủ nhân, không gian thần điển và người liên quan mật thiết, nếu như người liều lĩnh truyền linh khí cho người khác, sẽ gây tổn hại đến không gian thần điển, đến lúc đó người cũng sẽ bỏ mình!"
(*Bỏ mình: ૮ɦếƭ.)
"Ta không quản được nhiều như vậy!"
Ánh mắt Vân Lạc Phong là một mảnh kiên định: "Hiện giờ, ta nhất định phải giúp chàng!"
Nàng không thể để Vân Tiêu một mình đối mặt với nội chuyện.
Nếu có thể cứu hắn, đừng nói là làm hư hao không gian thần điển, cho dù có hồn phi phách tán, nàng cũng không hối hận.
"Được!" Tiểu Mạch gật gật đầu: "Mặc kệ người muốn làm cái gì, ta cũng sẽ giúp người!"
Tiểu Mạch không có nói cho Vân Lạc Phong biết, nếu không gian thần điển bị tổn hại, thì thân là người bảo hộ không gian thần điển, hắn cũng sẽ biến mất.
Thế nhưng, hắn sẽ không ngăn cản Vân Lạc Phong!
Phàm là chuyện Vân Lạc Phong muốn làm, hắn để sẽ ủng hộ!
"Phong nhi!" Dù Vân Tiêu không rõ Vân Lạc Phong đang muốn làm cái gì, nhưng nghe thấy câu nói cuối cùng của Tiểu Mạch, khiến hắn phải nhíu mày, nói: "Ta có thể tự mình giải quyết, nàng...."
"CÂM MIỆNG!" Vân Lạc Phong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Tiêu một cái: "Về chuyện chàng giấu giếm ta, sau này ta mới tính sổ với chàng, Hỏa Hỏa, ngươi thay ta hộ pháp, Tiểu Thụ, ngươi giúp ta trói chặt chàng lại! Tiểu Mạch, ngươi đem linh khí trong không gian thần điển điều động ra ngoài, giảm bớt thống khổ cho chàng!"
"Phong nhi, ta là nam nhân, chút đau đớn này không tính là gì, nàng không cần vì ta mà mạo hiểm tính mạng!" Vân Tiêu kiên trì với ý nghĩ tự mình giải quyết, thì ngay một khắc này, vô số dây đằng bỗng mọc lên, trong nháy mắt đã trói chặt Vân Tiêu vào giường.
Nếu lúc đầu Vân Tiêu không có động thủ mổ иgự¢ mình ra, thì hắn cũng không đến nỗi không có năng lực phản kháng, khiến bản thân bị dây đằng của Tiểu Thụ trói gô lại thế này.
Vấn đề là, căn bản hắn không có ngờ tới, ở thời điểm này, Vân Lạc Phong lại bỗng nhiên tìm ra được nơi này.
"Phong nhi!" Vân Tiêu nôn nóng, hai trong mắt đỏ ngầu như máu: "Nàng thả ta ra!"
"Vân Tiêu! Hiện tại, ta sẽ không không để một mình chàng đối mặt với chuyện này!"
Vân Lạc Phong cười, thời khắc này, nàng cười rất đẹp, đẹp đến mức làm người động lòng.
"So với cái ૮ɦếƭ, ta càng sợ đau lòng hơn.... Nếu, lần này, ta thật sự vì cứu chàng mà ૮ɦếƭ đi, vậy chàng cứ đến hoàng tuyền tìm ta, ta sẽ ở đó chờ chàng!"
Hoàng tuyền bích lạc, ta sẽ đợi chàng, đời đời kiếp kiếp!
(*Hoàng tuyền: suối vàng; bích lạc: trời xanh. Nghĩa của câu này có thể hiểu là trên trời dưới đất, hoặc trên thiên đàng dưới địa ngục.)
Vân Tiêu đột nhiên im lặng, không còn phản kháng kịch liệt nữa, nếu như Vân Lạc Phong thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy hắn cùng theo nàng xuống hoàng tuyền thì đã sao chứ? Bọn họ lại nắm tay, cùng đánh hạ một mảnh thiên địa!
Ngoài cửa, Hồng Loan lẳng lặng nhìn hai người trong phòng, thời này khắc này, nàng bỗng nhiên hiểu rõ, cái gì gọi là châи áι.
(*châи áι: tình yêu thật sự.)
Người nam nhân này, vì Vân Lạc Phong, thà moi tim lấy máu, cũng không chịu làm ra chuyện phản bội Vân Lạc Phong.
Lăng Lực luôn miệng tự xưng nhi tử mình là nam nhân tốt nhất thiên hạ, vậy Vân Tiêu chẳng phải là đệ nhất dưới gầm trời này hay sao? Một kẻ ngay cả nửa người dưới của mình cũng không khống chế được, thì làm sao có thể so sánh với một người si tình như Quỷ đế?
Tuy nhiên, tình cảm là do cả hai bên, nếu hắn vì nàng mà trả giá tất cả, vậy nàng cũng nguyện ý vì hắn mà xuống hoàng tuyền.
Trong lòng Hồng Loan có chút cảm xúc: "Thật không biết người nào hạ huyết chú với Quỷ đế, nếu để ta biết được ai muốn phá hoại mối nhân duyên tốt đẹp thế này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!"
"Hửm?" Hồng Loan dường như nghe thấy được cách đây không xa có tiếng vó ngựa truyền tới, nàng khẽ nhướng mày: "Xem ra đám người đó đã đuổi đến đây rồi, Vân Lạc Phong, ngươi ở đây trị liệu cho phu quân mình đi, cái đám người đến đây quấy rối kia giao cho ta đối phó là được!"
Vân Lạc Phong ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Hồng Loan, nàng hơi trầm ngâm một chút, rồi mới gật đầu: "Chú ý an toàn, nhất định phải sống sót!"
Hiện giờ, người mạnh nhất bên cạnh Vân Lạc Phong nàng là Hỏa Hỏa và Tiểu Thụ, chỉ tiếc là hai người bọn họ hiện tại không thể rời đi được, đám cường giả kia cũng chỉ đành nhờ một mình Hồng Loan đối mặt....




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!