"Huống chi....." Âu Nhã dừng lại một chút, cười lạnh nói: "Nếu không phải Hoàng Oanh Oanh phát hiện ta trộm trâm, muốn đưa ta đến hình đường chịu phạt, thì ta cũng không động thủ ɢɨết ả!"
Từ đầu đến cuối, Âu Nhã chưa từng suy nghĩ bản thân mình có lỗi gì không, ngược lại còn đem tất cả sai lầm đổ lên đầu người khác.
Tất nhiên, những lời này Âu Nhã chỉ dám nói trong lòng, nếu để Vu Yêu Tộc biết được trâm ngọc châu là do nàng ta trộm, vậy nàng ta chẳng những mất đi địa vị, mà còn ૮ɦếƭ rất thê thảm!
"Năm đó, thời điểm còn ở Âu gia, ta cần phải ngụy trang chính mình, dùng bộ mặt tốt nhất để đối diện với mọi người, chỉ có như vậy mới có thể trổ hết tài năng."
"Nhưng hiện tại, thân là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, ta không cần bất kỳ ngụy trang nào nữa, địa vị của ta là tối cao, kẻ nào không phục, thì ɢɨết kẻ đó!"
Một tia sát ý hiện lên từ đáy mắt Âu Nhã, ngay sau đó, nàng ta hài lòng nở nụ cười, hiển nhiên là cảm thấy rất mỹ mãn đối với cuộc sống hiện nay của mình.
___ ___
Vu Yêu Cốc.
Dưới chân núi là một trấn nhỏ náo nhiệt, phong tục và dân tình nơi đây đơn thuần chất phác*, không mấy phồn hoa.
(*nguyên văn câu này là: dân phong rất là thuần phác.)
"Tiểu Mạch, chúng ta đi tìm hiểu một chút về tình hình ở Vu Yêu Cốc này!" Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, đáy mắt chợt xẹt qua tia sáng.
Cũng may cư dân trong trấn rất là thuần phác, rất nhanh thì Vân Lạc Phong đã biết được tình hình của Vu Yêu Cốc.
Nghe nói, hiển cảnh trong Vu Yêu Cốc rất nhiều, nếu không hiểu biết địa hình trên núi mà mù quáng xông vào, thì nhất định sẽ táng thân tại đây.
Hơn nữa, Vu Yêu Tộc còn biết sử dụng cổ thuật, cho dù không lâm vào hiểm cảnh, thì cũng trúng độc bỏ mình.
Mà đây, chính là chỗ cường hãn đáng sợ nhất của Vu Yêu Tộc!
"Tiểu Mạch, xem ra chúng ta cần ở chỗ này làm tốt chuẩn bị trước, rồi mới đi đến Vu Yêu Tộc!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, khóe môi gợi lên một độ cong lười biếng thích ý: "Hiện tại, chúng ta đi tìm một nơi nghỉ chân trước đã."
Một lão bá ở bên cạnh nghe được lời này, liền cười ha hả mà nói: "Cô nương, trấn này của chúng ta không có khách điếm, vì vậy, nếu cô nương muốn nghỉ chân thì có thể đến nhà của ta, dù sao trong nhà ta cũng không có người nào khác, ngoại trừ ta ra thì cũng chỉ có một vị tiểu cô nương mà thời gian trước ta mới thu nhận."
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Được!"
Thực lực của lão bá này chỉ bình thường, sẽ không tạo thành uy ђเếק gì với nàng, nhưng ngay cả như vậy, Vân Lạc Phong cũng không lơ là cảnh giác, mỗi thời mỗi khắc đều thi triển phòng ngự như cũ.
(*thời khắc: giờ phút.)
"Cô nương, đây là chỗ ở của lão phu."
Lão bá đẩy cửa phòng sụp xệ ra, dẫn hai người Vân Lạc Phong và Tiểu Mạch đi vào.
Thời khắc này, trong phòng còn có một thiếu nữ đang ngồi, trên mặt thiếu nữ kia có che một tấm khăn mỏng, đôi mắt mang vẻ ảm đạm vô thần, tràn ngập thương cảm.
Có lẽ do nàng ta nghe được tiếng mở cửa, nên hơi hơi ngẩng đầu, khoảnh khắc kia, đập vào mắt nàng ta là bóng dáng của một bạch y thiếu nữ đứng trước cửa.
Nàng ngây ngốc nửa giây, rồi đứng bật dậy, vọt về phía Vân Lạc Phong bằng tốc độ nhanh nhất.
Vân Lạc Phong không cảm nhận được sát ý của thiếu nữ này, cho nên nàng không có động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ mang khăn che mặt lao về phía mình.
Cổ họng thiếu nữ này dường như là bị cái gì đó, cứ ê ê a a khoa tay mua chân, trong đôi mắt có vẻ kích động, tựa hồ muốn kể chuyện gì cho Vân Lạc Phong nghe.
Vân Lạc Phong nhàn nhạt nhìn chăm chú vào thiếu nữ che mặt, hỏi: "Ngươi quen ta?"
Nghe câu này, thiếu nữ dùng sức gật gật đầu, ánh mắt lóe sáng, bỗng nhiên, không biết nàng ta lấy giấy 乃út từ đâu ra, dùng 乃út viết mấy chữ lên tờ giấy.
"Vân Lạc Phong, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi!"
Lúc đầu, Vân Lạc Phong còn tưởng thiếu nữ này nhận lầm người, cho đến khi thiếu nữ này viết ra tên của nàng, nàng mới xác định, người thiếu nữ này tìm quả thật là mình.
"Tại sao ngươi lại biết tên ta?" Vân Lạc Phong nhướng mày, đôi con ngươi tà mị chậm rãi đảo qua người thiếu nữ.
Nàng có thể chắc chắn, trước đây nàng chưa từng gặp qua người thiếu nữ này.
Thiếu nữ kia lại tiếp tục viết: "Ta là người Hoàng gia, là Nam Cung Vân Dật bảo ta tới nơi này tìm ngươi, hắn nói ngươi có thể giúp ta!"
Nam Cung Vân Dật?
Vân Lạc Phong ngẩn ra, lúc trước, sau khi nàng diệt tam đại thế gia, duy chỉ còn sót Âu Nhã của Âu gia là không ở Vô Tận Thành, vì thế, nàng phái người Y Tháp đi đến Hoàng gia, kết quả về sau thì nàng không rõ lắm, vì khi ấy nàng đã rời khỏi Vô Hồi Đại Lục rồi.
Nếu nàng đoán không lầm, thì thiếu nữ trước mắt hẳn là nữ nhi của Hoàng gia Hoàng Oanh Oanh! Cũng chính là muội muội vị hôn phu của Âu Nhã.
"Hoàng Oanh Oanh?" Vân Lạc Phong nhớ đến cái tên này, dùng giọng điệu khẳng định để hỏi.
Hoàng Oanh Oanh không ngờ Vân Lạc Phong lại biết sự tồn tại của mình, ánh mắt tràn ngập kích động, nàng ta nhanh chóng viết hết tiền căn hậu quả* xuống giấy, khi đọc xong nội dung trên giấy, Vân Lạc Phong liền rơi vào trầm mặc.
(*tiền căn hậu quả: nguyên nhân kết quả mọi chuyện.)
"Năm đó, Âu Nhã đến tìm Hoàng gia, chúng ta cũng không biết những chuyện đã phát sinh ở Vô Tận Thành của ả, chờ khi tin tức từ Vô Tận Thành truyền tới, thì ả đã trộm châu thoa (*cây trâm) của ta, dự tính âm thầm rời đi!"
"Châu thoa này là di vật mà mẫu thân ta để lại, nghe nói là từ một thế hệ truyền lại cho một thế hệ, mẫu thân ta vốn dĩ đến từ một gia tộc ở Thất Châu Đại Lục, gia tộc ở Thất Châu Đại Lục của mẫu thân cũng từng rất cường đại, theo thời gian trôi qua, đời sau lại không bằng đời trước! Vì bảo đảm sự an bình, gia tộc mới cử một số tộc nhân đi đến Vô Hồi Đại Lục."
"Vì thế, khi Âu Nhã trộm châu thoa của ta, ta cảm thấy rất phẫn nộ, liền đơn thân đi tìm ả tính sổ, bởi vì Âu Nhã luôn mang tới cho người ta cảm giác ả lương thiện, cho nên việc ả trộm châu thoa bỏ trốn, ta có thể lý giải, nhưng ta không ngờ, ả vì không muốn để người khác biết được hành vi của mình mà không ngại ɢɨết ta diệt khẩu!"
"Trùng hợp thay, ngày ấy cũng là ngày Nam Cung Vân Dật mang theo người của Y Tháp đến bắt Âu Nhã, khi phát hiện ta đang cận kề cái ૮ɦếƭ, người Y Tháp liền ra tay cứu ta, nhưng do cổ họng của ta bị thương quá nghiêm trọng, dù đã được cứu sống thì cũng không thể mở miệng nói chuyện."
"Tuy nhiên..." Thiếu nữ viết đến đây, 乃út hơi dừng lại, đổi qua một tờ giấy khác, rồi lại viết tiếp mọi chuyện ra: "Sau khi Âu Nhã trốn đi, người của Y Tháp và người của Hoàng gia đều đồng loạt truy sát ả, ngờ đâu chưa tới một năm sau, thì bỗng có hai người tiến đến Hoàng gia, tiêu diệt mãn môn* Hoàng gia! Cũng trong thời điểm đó, ta mới được biết, thì ra Âu Nhã đã đi đến Thất Châu Đại Lục, còn trở thành Thánh Nữ của Vu Yêu Tộc! Có lẽ Âu Nhã cho ra rằng ta đã ૮ɦếƭ, cho nên lúc ấy ta mới tránh thoát được cái ૮ɦếƭ....."
(*mãn môn: cả nhà.)
Âu Nhã trở thành Thánh Nữ của Vu Yêu Tộc?
Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống: "Y Tháp cùng Diệp gia có chuyện gì không?"
Nếu Âu Nhã đã diệt Hoàng gia, vậy mục tiêu kế tiếp của nàng ta chính là Y Tháp và Diệp gia.
Hoàng Oanh Oanh lắc lắc đầu: "Sau khi diệt Hoàng gia thì đám người đó đã rời đi, Y Tháp tạm thời không có việc gì, nhưng, nếu như không nhanh chóng tiêu diệt Âu Nhã, thì rất có thể ả sẽ ra tay với Y Tháp."
Trên thực tế, sau khi Âu Nhã phái người đi diệt Hoàng gia, cũng không phải là không muốn diệt cả Y Tháp, mà chỉ vì khi đó nàng ta chỉ mới trở thành Thánh Nữ của Vu Yêu Tộc, còn chưa biết rõ địa vị của Thánh Nữ trong Vu Yêu Tộc, cho nên nàng ta mới sai hai nha hoàn mà tộc trưởng phái đến hầu hạ nàng ta đi tiêu diệt Hoàng gia trước.
Hai nha hoàn này thực lực cũng không tồi, dù sao cũng là người Vu Yêu Tộc, thực lực cũng ở cảnh giới Thánh Linh Giả, nhưng cường giả Thánh Linh Giả ở Vô Hồi Đại Lục không ít, chỉ bằng vài hai nha hoàn còn chưa đủ để động thủ với Y Tháp.
Về sau, Âu Nhã biết được, thì ra địa vị của Thánh Nữ còn trên cả tộc trưởng, nàng ta liền hưng phấn vội vàng đi tìm tộc trưởng bảo hắn phái người đi diệt Y Tháp.
Cho dù thế lực Y Tháp có mạnh, thiên phú Vân Lạc Phong có cao mấy, cũng không có khả năng đối kháng với cường giả Vu Yêu Tộc.
"Vân cô nương, cầu xin ngươi hãy giúp ta, ta muốn tìm Âu Nhã báo thù, tại Thất Châu Đại Lục này, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta, nếu ngươi chịu giúp ta báo thù, thì cả đời này ta nguyện ý nghe theo ngươi sai khiến!"
Sau khi viết xong những lời cuối cùng, Hoàng Oanh Oanh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt khẩn cầu.
Hiện tại, Vân Lạc Phong chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng, nàng phải nắm chặt lấy, vĩnh viễn cũng không buông tay!
"Ta sẽ ɢɨết Âu Nhã!" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Hoàng Oanh Oanh, nói: "Những không phải vì ngươi! Mà là vì không để cho Hoàng Oanh Oanh tổn thương tới người thân của ta!"
Nhổ cỏ, nhất định phải nhổ tận gốc!
Ngày đó, sau khi Âu Nhã trốn thoát, nàng liền biết, nếu không diệt trừ Âu Nhã, thì nàng ta sẽ trở thành một tai họa về sau.
"Đa tạ!"
Cổ họng của Hoàng Oanh Oanh không thể phát ra được chút âm thanh nào, cho nên chỉ có thể dùng khẩu hình để nói hai chữ này.
Nàng không quan tâm Vân Lạc Phong ɢɨết Âu Nhã vì nguyên nhân gì, nàng chỉ biết, Vân Lạc Phong có thể giúp nàng báo thù.
Một điểm này, đã đủ rồi!
"Hoàng Oanh Oanh, ngươi có biết tại sao Âu Nhã lại trở thành Thánh Nữ Vu Yêu Tộc không?" Vân Lạc Phong hơi nhíu mày, dùng giọng điệu lười biếng mà hỏi.
Hoàng Oanh Oanh lắc lắc đầu, chuyện này nàng cũng không sao hiểu được.
Hoàng Oanh Oanh đương nhiên không biết, sở dĩ Âu Nhã có thể trở thành Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, nguyên nhân cũng chính là do nàng.
"Yết hầu của ngươi bị thương không nhẹ!" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Hoàng Oanh Oanh từ trên xuống dưới, rồi quay sang nhìn vị lão bá cùng Tiểu Mạch, nói: "Các người ra ngoài trước, ta phải chữa thương cho nàng ta!"
(*yết hầu: cổ họng.)
Nói thật, Hoàng Oanh Oanh rất vô tội!
Tuy rằng huynh trưởng của nàng ta là vị hôn phu của Âu Nhã, nhưng dựa vào những việc làm của Âu Nhã ở Vô Tận Thành, ngay cả Nam Cung Vân Dật cũng bị che mắt thì huống hồ là người khác.
Cho nên, Vân Lạc Phong cũng không có ác cảm đối với Hoàng gia.
Quan trọng nhất chính là, việc Hoàng Oanh Oanh bị thương, Vân Lạc Phong nàng khó thoát quan hệ. Lúc trước, là nàng truy sát Âu Nhã, nên mới khiến Âu Nhã như chó cùng dứt dậu, ăn trộm châu thoa của Hoàng Oanh Oanh, dùng làm lộ phí đi đường.
(*chó cùng dứt dậu: vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng mà phải làm liều, kể cả là việc xằng bậy.)
Càng chưa từng đoán được sẽ bị Hoàng Oanh Oanh phát hiện, thế cho nên Hoàng Oanh Oanh mới gặp kiếp nạn này.
Về tình về lý, Vân Lạc Phong đều nên chữa khỏi cho nàng ta.
"Tiểu cô nương, các người....." Lão bá sửng sốt, muốn nói gì đó, lại bị Tiểu Mạch trực tiếp kéo ra ngoài.
Vân Lạc Phong vung tay, tiếng rẹt rẹt vang lên, theo đó là y phục trên người Hoàng Oanh Oanh bị xé rách.
Tức khắc, các vết thương muôn màu rực rỡ trên người Hoàng Oanh Oanh liền xuất hiện trước mắt Vân Lạc Phong.
"Mấy vết sẹo trên người của ngươi không mất nửa tháng thì không lành được, trước hết, ta trị cho yết hầu của ngươi trước đã!"
Nếu Vân Lạc Phong dùng linh dược, thì mấy vết thương trên người Hoàng Oanh Oanh sẽ hồi phục rất nhanh.
Vấn đề là, trước đó, tất cả linh thảo linh dược trong không gian thần điển đều bị Tiểu Thụ ăn sạch cả rồi, một cây cũng không còn, cho nên, hiện giờ nàng chỉ có thể mua những dược liệu bình thường để chữa cho Hoàng Oanh Oanh.
Khuôn mặt nhỏ của Hoàng Oanh Oanh đỏ lên, nàng tháo khăn che mặt xuống, thần sắc ảm đạm mà nhìn vết thương trên người mình.
Những vết thương này, đều là do nàng lang bạt* dọc đường mà lưu lại, nàng vốn dĩ luôn sống trong nhung lụa, bây giờ vì báo thù, quả thật là hao tổn tâm huyết.
(*lang bạt: sống lang thang rài đây mai đó. Từ đồng nghĩa: lang bạt kỳ hồ.)
Hơn nữa, từ nay về sau, Hoàng gia chỉ còn lại một mình nàng, nàng không còn là đại tiểu thư yêu kiều cao quý nữa.
"Hoàng Oanh Oanh, chúng ta lưu lại đây ba ngày, trong ba ngày này ta sẽ làm cho yết hầu của ngươi bình phục, những vết thương trên người của ngươi, ta cũng sẽ nhanh chóng chữa lành!"
Lời nói của Vân Lạc Phong làm Hoàng Oanh Oanh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nàng ta mang theo tia cảm kích.
Vốn dĩ nàng chỉ nghĩ nhờ Vân Lạc Phong giúp mình báo thù, lại không ngờ tới việc Vân Lạc Phong sẽ giúp mình chữa trị vết thương.
Người trong thiên hạ đồn đại, tháp chủ Y Tháp Vân Lạc Phong, tính tình ngoan tuyệt (*ác độc), lạnh nhạt vô tình, sát phạt quyết đoán, diệt cỏ luôn diệt tận gốc! Nhưng thời khắc này, Hoàng Oanh Oanh lại phát hiện, thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt là một người rất rất tốt.
Thật không biết vì sao người bên ngoài lại chửi bới nàng ấy như vậy?
Chẳng lẽ là do ghen ghét?
Không sai, khẳng định là ghen ghét! Bởi vì ghen ghét cho nên bọn họ mới chửi bới đồn đại thiếu nữ tốt đẹp như thế này thành một ma đầu tuyệt tình thích ɢɨết chóc.
"Làm sao thế?" Vân Lạc Phong phát hiện Hoàng Oanh Oanh có điều khác thường, ngẩng đầu lên hỏi.
Hoàng Oanh Oanh vội vàng lắc lắc đầu, đáy lòng thầm cảm thấy ấm áp.
Từ lúc người thân đều đã qua đời, chưa từng có người nào đối xử với nàng tốt như vậy.
________
Ba ngày.
Thoáng cái đã trôi qua.
Sáng sớm của ba ngày sau, Vân Lạc Phong đang ngồi uống trà, thì một thiếu nữ toàn thân mặc váy dài màu vàng xốc tấm vải mành lên, từ trong phòng bước ra.
Giọng nói nàng ta có chút khàn khàn, nhưng đã có thể mở miệng nói chuyện được rồi: "Đa tạ ngươi!"
Câu nói đầu tiên mở miệng, chính là lời cảm tạ Vân Lạc Phong.
"Ngươi gần như đã hồi phục rồi, chúng ta đi thôi!" Vân Lạc Phong nhìn Hoàng Oanh Oanh, nói: "Đúng rồi, ngươi thông qua đâu mà đến Thất Châu Đại Lục?"
"Là Trầm gia chủ!" Hoàng Oanh Oanh chớp chớp mắt, cất giọng nói khàn khàn đáp: "Trầm gia chủ tự xưng là bằng hữu của ngươi, nói là có thể giúp ta, sau đó thì đưa ta đến Thất Châu Đại Lục này."
Trầm Ngọc Khanh?
Vân Lạc Phong ngẩn ra.
Nếu Nam Cung Vân Dật giúp đỡ Hoàng Oanh Oanh thì còn có thể giải thích được, bởi vì bản tính Nam Cung Vân Dật lương thiện, lại thích xen vào chuyện người khác!
Nhưng Trầm Ngọc Khanh là loại người gì chứ?
Nam nhân kia ngoài mặt thì như trích tiên, nội tâm lại cực kỳ lạnh nhạt, hắn tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của người khác, cho dù Hoàng Oanh Oanh và nàng có cùng một kẻ địch cũng vậy!
"Trầm Ngọc Khanh còn nói gì với ngươi không?" Vân Lạc Phong uống một ngụm trà, hỏi.
Hoàng Oanh Oanh cẩn thận mà nhìn Vân Lạc Phong: "Trầm gia chủ nói, nếu ngươi có thể giúp ta báo thù, thì từ nay về sau ta phải nguyện trung thành với ngươi, tuyệt không thể phản bội!"
Bảo Hoàng Oanh Oanh trung thành với nàng?
Vân Lạc Phong khẽ cau mày, Hoàng Oanh Oanh này thiên phú không cao, dù là ở Vô Hồi Đại Lục thì cũng chỉ xếp ở hàng ngũ trung đẳng, huống chi là ở Thất Châu Đại Lục này.
Chẳng lẽ.... Nàng ta còn có chỗ nào đặc biệt?
"Chúng ta đi thôi!"
Nếu Trầm Ngọc Khanh đã nói như vậy, thì nhất định là có lý do của hắn, nhưng hiện giờ hắn không có ở đây, nên nàng không có cách nào dò hỏi được.
"Được!" Hoàng Oanh Oanh nở nụ cười, nàng cười lên rất xinh đẹp, làm đôi mắt người đối diện phải sáng ngời.
"Hai vị cô nương, các người phải đi rồi sao?" Lão bá sợ là đã biết tối nay Vân Lạc Phong phải rời đi, cho nên có chút không nỡ mà hỏi.
Một mình ông cô độc đã lâu, khó khăn lắm mới có hai vị cô nương đến đây, nhưng nhanh vậy thì đã đi rồi.
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, nói: "Chờ lần sau quay lại đây, ta sẽ đưa đến cho lão một người để bầu bạn."
Lúc này đây, Vân Lạc Phong bỗng nhớ đến quyển sách của Tuyệt Thiên mà mình có được.
Trong quyển sách kia, có thể chế tạo được con rối có sinh mệnh.
Chỉ là bao lâu nay, nàng vẫn chưa từng làm thử!
Bởi vì muốn chế tạo con rối, cần phải có vật phẩm cần thiết trước!
Vật phẩm kia chính là Vu Yêu Cốt!
Cho nên, chuyến đi lần này ngoại trừ lấy Vu Yêu Hoa, nàng còn muốn lấy Vu Yêu Cốt!
Sau khi bỏ lại những lời này, nàng dẫn theo Hoàng Oanh Oanh và Tiểu Mạch rời đi, đầu cũng chưa từng ngoảnh lại một lần.
Thế nhưng....
Ngay khi nàng bước ra tới cửa, thì một đạo hồng y quen thuộc liền đập vào mắt nàng, làm cho sắc mặt nàng trầm xuống ngay tức khắc.
Nam nhân trước mặt mặc một thân trường bào đỏ rực, đôi môi đỏ như máu nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, diện mạo tuyệt thế của hắn giống như là một yêu nghiệt, đẹp đến độ làm người ta quên cả hô hấp.
"Cơ Cửu Thiên, tại sao ngươi lại ở đây?"
Cơ Cửu Thiên hơi hơi mỉm cười: "Tản bộ (*đi dạo)!"
Tản bộ?
Ngươi có thể tản bộ từ Tây Châu đến tận Trung Châu à?
Xem nàng ngốc sao?
"Vậy ngươi cứ tiếp tục tản bộ đi! Hoàng Oanh Oanh, Tiểu Mạch, chúng ta đi!"
Hoàng Oanh Oanh lại bị bộ dáng này của Cơ Cửu Thiên làm cho sợ ngây người, đợi khi nghe thấy tiếng Vân Lạc Phong gọi, nàng mới hồi thần lại, vội vàng đuổi theo: "Vân cô nương, vị tỷ tỷ này là ai vậy? Lớn lên thật xinh đẹp!"
Tỷ tỷ?
Sắc mặt Cơ Cửu Thiên bỗng dưng tối sầm lại, liếc ánh mắt âm trầm nhìn Hoàng Oanh Oanh một cái.
Nếu nàng ta không phải là người của Vân Lạc Phong, thì chỉ bằng vào hai chữ này đã đủ để hắn ɢɨết nàng ta rồi.
Tiểu Mạch phì cười: "Hoàng Oanh Oanh, tên gia hỏa này không phải nữ nhân, hắn ta là nam nhân!"
Nam nhân?
Hoàng Oanh Oanh lại thấy toàn thân nổi đầy da gà.
Nàng vốn cho rằng nữ nhân này thật xinh đẹp, còn cất tiếng khen ngợi mỹ mạo của "nàng ta", không ngờ "nàng ta" lại là một nam nhân.
Nam nhân mà lớn lên giống như vậy.... Thật là đáng sợ!
"Phong nhi!"
Cơ Cửu Thiên nhìn thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, thân mình chợt lóe lên, hồng bào ngay tức khắc liền chắn trước mặt Vân Lạc Phong.
Cơ Cửu Thiên cuồng quyến cười: "Bổn tọa thừa nhận, lần này bổn tọa tới đây, là để tìm ngươi!"
(*cuồng quyến: từ này hơi phức tạp, Sa giải thích hơi dài chút nhé:
_Cuồng (tính từ): không kiềm chế được trong hành động, nói năng do thần kinh không bình thường, hoặc cảm xúc quá mạnh mà lý trí không kiềm chế được.
_Quyến (động từ): rủ rê, dụ dỗ người khác đến với mình, đi theo cùng mình. (Từ này rất ít khi được dùng.)
_ nghĩa của cuồng quyến cười có thể tạm dịch là cười quyến rũ không kiềm chế được.)
"Chịu nói thật rồi?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không mà nhìn nam nhân trước mắt: "Vậy mục đích ngươi tới đây tìm ta là gì?"
"Là Quỷ đế bảo bổn tọa tới!" Ánh mắt Cơ Cửu Thiên nhìn Vân Lạc Phong hơi có chút phức tạp: "Hắn khẩn cầu bổn tọa tới bảo vệ ngươi!"
Vân Tiêu?
Trái tim Vân Lạc Phong run lên, hơi hơi rũ mi xuống, khóe môi khẽ gợi lên một độ cong.
Nam nhân này vĩnh viễn cũng đều như thế, im lặng chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ vì nàng.
Như thế, bảo lòng nàng làm sao không cảm động?
Cuộc đời này, có chàng bên cạnh làm bạn, còn cầu gì hơn nữa?
"Vân Lạc Phong, ngươi cảm thấy bổn tọa so với Quỷ đế, như thế nào?" Cơ Cửu Thiên lẳng lơ đưa ngón tay tới trước, định nâng cằm Vân Lạc Phong lên, liền bị nàng tát một cái vào tay đánh văng ra.
"Chàng ấy là nam nhân!"
Chàng ấy là nam nhân? Có ý gì?
Giữa lúc Cơ Cửu Thiên còn ôm vẻ mặt thẩn thờ ngây ngốc, thì Vân Lạc Phong lại nói tiếp: "Bất nam bất nữ như ngươi là nhân yêu, đây là sự khác biệt giữa các người!"
Sắc mặt Cơ Cửu Thiên tối sầm.
Hắn dùng sức ngăn chặn nội tâm tức giận của mình, không ngừng tự nhắc nhở, nha đầu này là truyền nhân của Tuyệt Thiên.
Rất lâu sau, hắn mới dằn được cơn xúc động muốn nổi bão, yêu nghiệt cong môi cười: "Hai người các ngươi cũng thật đồng tâm, lời nói cũng nhất trí như vậy!"
Vân Tiêu vừa nói hắn bất nam bất nữ, bây giờ Vân Lạc Phong lại lập lại y như vậy....
Chẳng lẽ mình thật sự không giống nam nhân à?
Cơ Cửu Thiên tự nhìn mình, cảm thấy bản thân đủ mười phần khí chất nam tử, vậy sao Vân Lạc Phong lại cảm thấy hắn bất nam bất nữ?
"Ngươi muốn thì có thể đi theo ta, thế nhưng....." Vân Lạc Phong nheo nheo hai mắt, ý cười tà tứ mà nhìn chăm chú Cơ Cửu Thiên: "Tình huống ta có thể ứng phó, thì ngươi không được động thủ!"