Chuyện tự mình có thể giải quyết được nàng không muốn để cho người khác giúp đỡ…
Cơ Cửu Thiên cười hai tiếng: “Ngươi là truyền nhân của Tuyệt Ngàn, chắc chắn không phải chuyện gì bổn tọa cũng sẽ thay ngươi giải quyết. Bổn tọa tới nơi này cũng là vì muốn bảo vệ sự an toàn cảu ngươi, suy cho cùng bổn tọa không hy vọng trước khi ngươi trưởng thành đã bị mạt sát!”
…
Vu Yêu tộc, ở đỉnh núi Vu Yêu.
Vân Lạc Phong ở trấn nhỏ ba ngày, ngoại trừ việc chữa trị cho Hoàng Oanh Oanh cũng thăm dò tình huống trên núi Vu Yêu, hơn nữa cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng nàng mới vừa đi đến dưới chân núi Vu Yêu đã nghe được một chuỗi âm thanh trò chuyện truyền đến.
“Tộc trưởng cũng thật là, lại phái ta đi đến bên kia đại lục Vô Hồi để ɢɨết người! Cái loại địa phương rách nát đó, ngay cả nghĩ ta cũng không muốn bước vào một bước.”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi, đừng truyền tới tai Thánh Nữ. Ta nghe nói ở đại lục Vô Hồi có người đắc tội Thánh Nữ, Thánh Nữ mới để tộc trưởng dẫn người đi trước, dù sao cũng chỉ là một thế lực nhỏ nhoi mà thôi, chúng ta sẽ rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Đại lục Vô Hồi?
Thánh Nữ?
Oanh!
Khí thế trên người Vân Lạc Phong tỏa ra cuồn cuộn, trong ánh mắt tà lãnh hiện lên sát ý.
…
Lúc mấy người kia còn đang nghị luận, đột nhiên một bóng dáng tuyết trắng từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt bọn họ.
Nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt, mấy người đều sửng sốt một chút, hỏi: “Cô nương, ngươi muốn làm gì?”
“Các ngươi muốn đi đến đại lục Vô Hồi?” Thần sắc của thiếu nữ lạnh nhạt, khí thế sát phạt khuếch tán ra ngoài: “Ta còn không biết, người các ngươi muốn đi ɢɨết là người nào?”
Mấy người kia cảm nhận thấy khí thế của Vân Lạc Phong, sau khi giật mình thì cuồng tiếu.
“Một nữ nhân là Thánh Vương sơ cấp cũng dám tới gây phiền phức cho chúng ta? Thấy chúng ta chỉ có mấy huynh đệ nên khinh thường sao? Ta là người lớn nói cho ngươi biết, ở đại lục Vô Hồi có một tên hỗn đản tìm ૮ɦếƭ, trêu chọc Thánh Nữ của chúng ta, nghe nói tên hỗn đản kia là tháp chủ của Y Tháp! Lần này, chúng ta phụng mệnh đi diệt Y Tháp này!”
Bốp!
Bỗng nhiên, Vân Lạc Phong giơ tay, tạo nên một cơn gió lạnh, cơn gió kia giống như một cây 乃úa vô hình, đánh vào người người đang mở miệng nói chuyện.
Vì quá đột nhiên người nọ không kịp phòng bị, lui về phía sau vài bước, sắc mặt trở nên xanh mét: “Nha đầu thúi, ngươi cũng dám động thủ với ta? Các huynh đệ, chúng ta lên, ɢɨết nha đầu này!”
Vân Lạc Phong hơi ngước đôi mắt tà mị lên, giọng nói tà khí của nàng vang lên giữa chân núi Vu Yêu cùng với tiếng gió rền vang.
“Ngại ngùng, ta chính là tháp chủ y tháp trong miệng các ngươi nói.”
Thần sắc mọi người bỗng chốc biến đổi, lúc này, bọn họ cũng không nhiều lời vô nghĩa, tất cả đều vọt về phía Vân Lạc Phong.
Cuồng phong chợt nổi, bạch y tung bay.
Vân Lạc Phong đứng giữa đám người, mặt không đổi sắc, mặt mày đường hoàng, ánh mắt của nàng vô cùng ngông cuồng, giống như không đặt nhóm người trước mắt này vào trong mắt.
Nhìn một màn hung hiểm này, Hoàng Oanh Oanh khẩn trương, ngay cả nói cũng ói không nên lời, nàng gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt không chớp, nhìn Vân Lạc Phong.
Tiểu Mạch cũng không mở miệng nói một lời nào, mắt to sáng ngời luôn luôn đuổi theo bóng dáng của thiếu nữ.
Chỉ có sắc mặt của Cơ Cửu Thiên vô cùng thả lỏng, chẳng những lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái ghế bành, nằm lên còn dọn hoa quả ra bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm một quả nho, vô cùng ưu nhã để vào miệng, thảnh thơi nhìn cuộc chiến trước mắt.
Trên chiến trường, trên người thiếu nữ nhuộm đẫm khí thế túc sát, trường kiếm trong tay phóng xạ ra ánh sáng lạnh băng.
Khi những người đó đến trước mặt nàng, nàng chợt di chuyển…
Thân ảnh của nàng nhanh như một trận gió, gào thét lướt qua, ngoại trừ âm thanh bên tai, không có cách nào bắt giữ được động tác của nàng.
Sắc mặt mọi người đều vô cùng sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới chỉ bằng lực lượng Thánh Vương sơ cấp, Vân Lạc Phong lại có tốc độ nhanh như vậy…
Chờ đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, thiếu nữ đã tới phía sau một người trong số đó.
Kiếm trong tay nàng chứa ánh sáng lạnh thấu xương, nhanh mà sắc bén, nếu không phải người nọ phản ứng đúng lúc, quay đầu lại, che chắn một chút, chỉ sợ đầu của hắn đã bị trường kiếm sắc bén chém xuống.
“Đáng ૮ɦếƭ!”
Người nọ bị dọa đổ mồ hôi lạnh, chính mình tốt xấu cũng đã tới Thánh Vương trung cấp, sao có thể thua ở trên tay một người sơ cấp.
Nhưng mà không đợi hắn thoát khỏi kinh hách, công kích của Vân Lạc Phong giống như mưa sao băng, ầm ầm lao tới, không cho hắn bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Phụt!
Hai kiếm va chạm vào nhau, một lực lượng cường hãn thâm nhập vào cơ thể, khiến thân thể của hắn lui về phía sau vài bước, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ bạch y lại xuất hiện ở trước mặt.
Ồn ào!
Ồn ào xôn xao!
Mấy người khác từ phía sau bay nhanh về phía Vân Lạc Phong, công kích cũng không hề lưu tình hướng về phía thiếu nữ.
Ai ngờ, phía sau thiếu nữ giống như có mắt, nàng bỗng nhiên xoay người, kiếm trong tay chém ra một đường kiếm, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn!
Một người đột nhiên không kịp phòng bị, иgự¢ bị kiếm vẽ ra một lỗ hổng, máu tươi chảy ròng ròng, chật vật đến cực điểm.
“Nha đầu này không giống như là Thánh Vương sơ cấp, thực lực của nàng ít nhất là ở Trung Giai hoặc Cao Giai, hơn nữa tốc độ của nàng quá nhanh, mấy người chúng ta không phải là đối thủ của nàng.”
Cuối cùng trong đó cũng có một người tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Mau, chúng ta trở về tìm viện binh.”
Nghe được lời này, mọi người không còn có suy nghĩ chiến đấu kịch liệt nữa, xoay người muốn chạy trốn.
Ngay sau khi bọn họ nói xong, mới vừa đi không được vài bước, một bóng dáng bạch y lại lần nữa lướt qua, chắn trước mặt bọn họ.
Thiếu nữ vẫn nở nụ cười vui vẻ như cũ, tà khí nhìn bốn phía: “Muốn chạy? Không biết các ngươi muốn chạy đến chỗ nào?”
“Nha đầu, chúng ta là người của Vu Yêu Cốc.” Một người kìm nén sự hoảng loạn trong nội tâm, nó: “Nếu ngươi muốn chiến đấu với chúng ta chính là đối địch với Vu Yêu cốc, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ.”
Vân Lạc Phong nhướng mày: “Nghĩa là nếu ta thả các ngươi đi, Vu Yêu Cốc sẽ buông tha cho ta sao?”
Nghe vậy, người nọ còn tưởng rằng Vân Lạc Phong định buông tha cho bọn họ, vội vàng gật đầu: “Không sai, ngươi để chúng ta rời đi, người Vu Yêu Cốc tuyệt đối sẽ bỏ qua cho các ngươi.”
“Một khi đã như vậy…” Vân Lạc Phong hơi nheo hai mắt lại: “Vậy các ngươi có thể đi rồi.”
Nàng vừa mới dứt lời, người Vu Yêu Cốc đã hiểu rõ ý của nàng, mấy người thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười nói.
“Cô nương, lần này ngươi thả chúng ta đi, Vu Yêu Cốc chúng ta tuyệt đối sẽ không truy trách, các huynh đệ, chúng ta đi trước đi.”
Chờ bọn họ về tới Vu Yêu Cốc sẽ thỉnh cầu những cường giả khác tới ɢɨết nàng!
Có lẽ mấy chữ kia của Vân Lạc Phong khiến người Vu Yêu Cốc buông xuống tất cả đề phòng, vui cười đi về phía núi Vu Sơn, hơn nữa ngay cả nhìn cũng không nhìn Vân Lạc Phong một cái đã đi ngang qua bên cạnh nàng.
Ngay khi bọn họ mới vừa từ bên cạnh Vân Lạc Phong vượt qua, đột nhiên, một thanh trường kiếm từ phía sau đâm qua người họ, một người trong đó còn không kịp phản ứng lại, kiếm xuyên qua lưng hắn làm hắn kinh ngạc mở to hai mắt.
Đến tận lúc ૮ɦếƭ hắn cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì…
“Nha đầu thúi, ngươi muốn làm gì?” Mấy người khác phản ứng kịp, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, lên tiếng chất vấn: “Là ngươi thả chúng ta đi, vì sao ngươi lại lật lọng?”
Vân Lạc Phong lười biếng cười: “Ta thật sự đã cho các ngươi đi nhưng… Ta chưa từng nói muốn thả các ngươi đi?”
Nàng thật sự chỉ nói để cho bọn họ đi, lại chưa nói rõ sẽ bỏ qua cho bọn họ!
Nghe được lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
“Ngươi vô sỉ!”
Vân Lạc Phong cười: “Thực lực của các ngươi vô dụng, không có cách nào rời đi, sap lại trách ta?”
Giờ phút này, mấy người mới bừng tỉnh đại ngộ, từ lúc bắt đầu đám người Vân Lạc Phong đã không định buông tha cho bọn họ.
“Ngươi thật không sợ Vu Yêu Cốc sao?”
Cho tới tận bây giờ, bọn họ cũng không từ bỏ việc dùng Vu Yêu Cốc tới uy ђเếק nàng.
Nhưng bọn họ cũng không có nghĩ tới, ngay từ đầu Vân Lạc Phong đã biết bọn họ là người Vu Yêu Cốc, nếu như nàng thật sự kiêng kỵ Vu Yêu Cốc này, tạo sao lại ra tay với bọn họ như thế?
Tuy rằng thế lực của Vu Yêu Cốc cường đại nhưng nàng bắt buộc phải đối địch với Vu Yêu Cốc.
“Vu Yêu Cốc các ngươi muốn ɢɨết ta, cho dù ta thả các ngươi, Vu Yêu Cốc cũng sẽ phái tới người càng cường đại hơn để đuổi ɢɨết ta. Như thế, vì sao ta không kéo theo mấy cái đệm lưng chứ?” Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, cười tà khí.
“Chúng ta lên!”
Một người trong số đó cắn chặt răng, dẫn đầu đánh về phía Vân Lạc Phong.
Vô số roi mây sinh sôi nảy nở từ trên mặt đất, nhưng dây mây này giống như có sinh mệnh, trực tiếp vươn về phía đám người Vu Yêu Cốc, xuyên thấu qua ngưc của bọn họ…
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về dây mâu, nét mặt nở nụ cười của ác ma.
“Vẫn là νũ кнí của Tiểu Thụ dùng tương đối tốt.”
Nếu chỉ bằng thực lực của nàng, những người này không thể thương tổn nàng, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không thể đánh ૮ɦếƭ toàn bộ những người đó được.
Vừa rồi, sở dĩ có thể dễ như trở bàn tay ɢɨết một trong số đó, hoàn toàn là do người nọ quá thiếu cảnh giác, bị nàng đánh lén nên đắc thủ.
Bởi vậy, nàng mới dùng νũ кнí của Tiểu Thụ.
ɢɨết người không lưu dấu vết!
“Đi thôi.”
Vân Lạc Phong nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh đang sợ ngây người, nhún vai nói.
Nếu là đại tiểu thư đã từng được nuông chiều từ bé, Hoàng Oanh Oanh khẳng định sẽ bị dọa hôn mê nhưng mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện khiến nàng hiểu rõ, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Lưu tình với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình! Chỉ cần có người muốn ɢɨết nàng, lập tức phải xuống tay trước một bước, chém ɢɨết địch nhân!
Vì vậy, lúc này Hoàng Oanh Oanh kinh ngạc chỉ bởi vì thực lực Vân Lạc Phong thể hiện ra…
“Ngươi giải quyết quá chậm.” Cơ Cửu Thiên chậm rãi đứng lên từ trên ghế thái sư, trên khuôn mặt t yêu diễm mang theo nụ cười thiếu đánh: “Bổn tọa chờ đến nỗi kiên nhẫn cũng sắp hao hết, ngươi mới giải quyết những người này xong.”
Vân Lạc Phong trừng hắn một cái: “Vẫn tốt hơn việc ngươi nằm xem diễn.”
Cơ Cửu Thiên khẽ cười nói: “Lúc trước là ngươi muốn bổn tọa không cần nhúng tay vào.”
“Nhưng ta cũng không yêu cầu ngươi xem diễn!”
Cơ Cửu Thiên nhướng mi, hắn vung tay lên, thu lại toàn bộ vật phẩm hắn đã lấy ra, bước chậm tới bên cạnh Vân Lạc Phong.
“Sau đó ngươi sẽ yêu cầu bổn tọa vì ngươi giải quyết người Vu Yêu Cốc sao?” Nụ cười yêu nghiệt của Cơ Cửu Thiên càng sâu: “Nếu ngươi muốn bổn tọa hỗ trợ, hôn bổn tọa một cái, như thế nào?”
“Có thể.” Vân Lạc Phong ngoắc ngón tay với Cơ Cửu Thiên: “Ngươi lại đây.”
Lần này thật sự đến phiên Cơ Cửu Thiên sửng sốt.
Tiểu Phong Nhi không phải một lòng say mê với Quỷ Đế hay sao? Vì sao dễ dàng đáp ứng yêu cầu của mình như thế?
Nhưng mà…
Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng đang mỉm cười của thiếu nữ kia, ma xui quỷ khiến đưa mặt của hắn qua.
Sau đó…
Ngay lúc Cơ Cửu Thiên đang sững sờ, Vân Lạc Phong nâng chân của mình lên, ‘bốp’ một tiếng, đá vào trứng của hắn.
Vì thế, khuôn mặt Cơ Cửu Thiên nháy mắt xanh chành, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Chân của ta hôn trứng của ngươi, cảm giác thế nào?" Vân Lạc Phong như cười như không nhìn Cơ Cửu Thiên: "Nếu ngươi còn muốn nữa, ta cũng không ngại!"
Cơ Cửu Thiên không ngừng hít khí lạnh, mới ngăn chặn được nội tâm phẫn nộ, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Vân Lạc Phong, nếu bổn tọa bị đoạn tử tuyệt tôn, ngươi có gánh trách nhiệm nổi không?"
Vân Lạc Phong không có trả lời, chỉ quét mắt nhìn hắn: "Ta không thích người khác đùa bỡn ta! Bởi vì ta thích đùa bỡn người khác hơn!"
Cơ Cửu Thiên dằn cơn đau xuống, nhìn Vân Lạc Phong: "Vậy bổn tọa không ngại để cho ngươi đùa bỡn."
Nghe thấy lời này, Vân Lạc Phong cười: "Xin lỗi, tuy ta thích đùa bỡn người khác, nhưng người mà ta muốn đùa bỡn lại chỉ có minh Vân Tiêu!"
Đời này, người mà nàng muốn dạy dỗ, chỉ có mình Vân Tiêu.
Trừ chàng ra thì không còn người nào khác!
Không biết tại sao những lời nay của Vân Lạc Phong làm Cơ Cửu Thiên nhíu mày lại, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái, nhưng hắn lại không biết cảm giác này là gì.
"Tiểu Phong nhi, ngươi có thể đối xử với bổn tọa tốt hơn một chút." Cơ Cửu Thiên hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong.
"Nói đến cùng thì bổn tọa rất hữu ích, ít nhất có thể giúp ngươi chiến đấu, nếu ngươi đối xử với bổn tọa tốt hơn, bổn tọa sẽ càng giúp ngươi nhiều hơn."
Vân Lạc Phong mỉm cười từ tốn: "Vừa rồi ta đã nương chân, bằng không, ngươi thật sự sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn!"
Tuy rằng thực lực của Cơ Cửu Thiên rất mạnh, nhưng nơi nào đó vĩnh viễn cũng là nơi yếu ớt nhất của nam nhân.
Đương nhiên, bằng vào thực lực của Cơ Cửu Thiên, nếu không phải do Vân Lạc Phong đánh lén thì có mấy ai có thể đả thương được hắn.
Bởi vì những người khác còn chưa kịp đến gần hắn thì đã ૮ɦếƭ không toàn thây hết rồi.
"Vậy bổn tọa đúng là phải đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình!" Cơ Cửu Thiên cười lạnh: "Bằng không cả đời này bổn tọa đều phải đoạn tử tuyệt tôn."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ngươi là bằng hữu cũ của Tuyệt Thiên?"
"Đúng vậy!"
Từ lúc bắt đầu, Cơ Cửu Thiên cũng không định che giấu thân phận, cho nên lúc này rất sảng khoái thừa nhận.
"Đám hậu bối ở Cơ gia kia không phải là ngươi sinh?"
"Ngay cả nữ nhân bổn tọa cũng không có, lấy đâu ra hậu bối? Những người kia đều là hậu nhân của huynh đệ tỷ muội bổn tọa!"
"A, nói vậy thì ngươi chính là một lão xử nam sống ngàn năm, so với đoạn tử tuyệt tôn thì có gì khác đâu?"
Cơ Cửu Thiên ngây ngốc.
Hắn vậy mà lại cảm thấy nha đầu này nói rất có lý.
Ngàn năm qua, hắn không có một mụm con nào, so với đoạn tử tuyệt tôn có gì khác biệt?
"Cơ Cửu Thiên, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi sống hơn ngàn năm, rốt cuộc thì thực lực của ngươi ở cảnh giới nào?"
Những lời này làm sắc mặt Cơ Cửu Thiên cứng lại, hắn xấu hổ quay đầu đi: "Chuyện này không phải là chuyện ngươi có thể biết được! Cho dù ta có nói thì ngươi cũng sẽ không hiểu đâu!"
"Vậy, chẳng lẽ trong suốt ngàn năm qua, ngươi chưa từng chạm vào nữ nhân?"
"Hừ! Cái đám yên chi tục phấn kia, vừa thấy bổn tọa đã ngây người, làm sao bổn tọa có thế thấy hứng thú với chúng chứ?"
Cơ Cửu Thiên rất kiêu ngạo, đám yên chi tục phấn của ngoại giới, dù xinh đẹp cũng chỉ là phường ti tiện, làm sao xứng đôi với Cơ Cửu Thiên?
Quan trọng nhất là, Cơ Cửu Thiên đã quen nhìn mỹ mạo của mình, đám nữ nhân kia không có người nào đẹp hơn hắn, hắn coi trọng bọn họ mới là lạ.
Còn về dụς ∀ọηg của nam nhân....
Không phải là hắn chưa từng có, nhưng mỗi lần nhìn thấy đám nữ nhân kia hắn liền mất hết hứng thú, còn không bằng hắn dựa vào ngũ chỉ cô nương để giải quyết.
"Chủ nhân, chúng ta cần phải đi!"
Tiểu Mạch bĩu môi, là người ủng hộ trung thành của Vân Tiêu, hắn không hy vọng chủ nhân nhà mình nói chuyện quá nhiều với Cơ Cửu Thiên.
"Đi thôi!" Vân Lạc Phong nhún vai, xoay người đi, nói.
______
Vu Yêu Tộc.
Tộc trưởng Vu Yêu Tộc đang bàn bạc chuyện gì đó với mọi người, thì phát hiện Âu Nhã đang hấp tấp chạy tới, nàng ta vừa đến đã hỏi: "Tộc trưởng, chuyện ta nhờ ông đi làm đã làm chưa?"
Tộc trưởng đương nhiên biết chuyện mà Âu Nhã nói tới là chuyện gì, ông gật gật đầu nói: "Ta đã phái vài Thánh Vương đi Vô Hồi Đại Lục rồi!"
"Cái gì?" Âu Nhã vừa nghe thấy lời này liền quát lên: "Ông chỉ phái Thánh Vương đi? Tại sao lại không phái Thánh Tôn?"
Tộc trưởng đối với Âu Nhã có rất nhiều chỗ không hài lòng, vừa nghe thấy lời này, lập tức lạnh mặt: "Cao thủ Thánh Tôn không thể tùy tiện phái ra ngoài, hơn nữa, cường giả mạnh nhất ở Vô Hồi Đại Lục cũng chỉ ở cảnh giới Thánh Linh mà thôi, phái Thánh Vương đi là đủ rồi!"
"Tộc trưởng, ông không hiểu!" Sắc mặt Âu Nhã có chút nôn nóng: "Thiên phú của Vân Lạc Phong rất cao, đã lâu rồi ta không có gặp ả, thực lực của ả chắc chắn đã tăng lên không ít, chỉ vài Thánh Vương chưa chắc có thể bắt được ả!"
Tộc trưởng không vui, nói: "Thánh Tôn không thể tùy tiện rời khỏi Vu Yêu Tộc, nếu vài Thánh Vương không đủ, ta lại phái thêm mấy người nữa là được."
Âu Nhã trầm mặt xuống, nàng ta còn định nói thêm gì đó, thì giọng nói của tộc trưởng lại vang lên.
"Đúng rồi, Thánh Nữ, khi nào thì ngươi đi tiếp nhận truyền thừa?"
Ở Vu Yêu Tộc, có một truyền thừa đặc biệt dành riêng cho Thánh Nữ, nghe nói, truyền thừa kia sẽ kiểm tra huyết mạch của Thánh Nữ, nếu như huyết mạch Thánh Nữ không đủ thuần khiết, vậy sẽ bị tự bạo mà ૮ɦếƭ.
Nhưng một khi Thánh Nữ truyền thừa thành công, thì thực lực sẽ tiến bộ rất nhiều.
"Tộc trưởng, bây giờ mà đi tiếp nhận truyền thừa thì quá sớm." Âu Nhã giật mình, nói: "Ta muốn chờ thêm một thời gian nữa!"
"Người muốn chờ, nhưng Vu Yêu Tộc không thể chờ được nữa. Thánh Nữ cần mau chóng tiếp nhận truyền thừa, mới có thể đủ thực lực mà gánh vác trách nhiệm bảo vệ Vu Yêu Tộc." Tộc trưởng khẽ cau mày.
Một cơ hội tăng lên thực lực tốt như thế ở trước mắt, tộc trưởng quả thật kkhông hiểu, tại sao Thánh Nữ cứ liên tục cự tuyệt?
Âu Nhã khẽ Ϧóþ Ϧóþ trán: "Tộc trưởng, ta cũng có nỗi khổ riêng, trước kia ta bị Vân Lạc Phong đả thương, trong người mắc bệnh khó nói, nếu mạo muội tiếp nhận truyền thừa, sợ là không đủ tinh lực để hoàn thành, lỡ như gây ra ảnh hưởng xấu đến Vu Yêu Tộc thì không nên!"
Nghe thấy lời này, tộc trưởng lại nhíu mày: "Vu Yêu Tộc chỉ biết cổ độc, không biết y thuật, hơn nữa Vu Yêu Tộc chúng ta không qua lại với ngoại giới, cho nên không có cách nào mời y sư đến chữa trị cho người!"
"Tộc trưởng, ông yên tâm, ta cũng biết y thuật, ta có lòng tin có thể chữa khỏi cho mình, ngoài ra.... " khóe môi Âu Nhã gợi lên một độ cong: "Nếu ông có thể bắt được Vân Lạc Phong, ép ả chữa trị cho ta, ta sẽ càng hồi phục nhanh hơn!"
Tộc trưởng im lặng.
Trong tình huống bình thường, Thánh Tôn không thể tùy tiện rời khỏi Vu Yêu Tộc, nhưng nếu là vì tốt cho Vu Yêu Tộc, vậy ông ta cũng chỉ đành bất đắc dĩ phái Thánh Tôn đi một chuyến.
"Được, ta sẽ lập tức phái Thánh Tôn đi bắt Vân Lạc Phong về đây!"
Âu Nhã rũ mi mắt, khóe môi câu lên nụ cười đắc ý: "Tộc trưởng, ta và Vân Lạc Phong có thù, ả chưa chắc đã chịu chữa trị cho ta, hơn nữa, ả rất có thể vì muốn hãm hại ta mà vu oan thân thể ta không có vấn đề gì cả, hy vọng tộc trưởng đừng tin những gì ả nói."
"Người đi xuống trước đi, chuyện này bổn tộc trưởng sẽ tự quyết định." Tộc trưởng trầm ngâm nửa ngày, nói.