"Tiểu Hắc, trước đó ta có gặp Cơ Cửu Thiên, còn có truyền nhân của Tuyệt Thiên..."
Thiếu niên nhấp nhấp môi: "Theo lý mà nói, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ta hẳn là nên quên đi Tuyệt Thiên mới phải, nhưng mà hắn vẫn cứ ở trong đầu ta như cũ, không cách nào biến mất."
Linh hồn của cự long vẫn giẫy giụa như cũ, khẽ phát ra tiếng gầm, trong mắt của nó tràn ngập thống khổ, biểu tình cực kỳ uể oải.
"Ngươi biết không, ta không hận Tuyệt Thiên cự tuyệt ta, cũng không hận hắn khiến ta trở nên khó coi, năm đó, nếu như ta đã quyết định đi tìm hắn để vạch trần âm mưu của những người kia, thì đã đủ để chứng minh, trong lòng ta không hề hận hắn."
"Vậy mà tên hỗn đản kia lại đem ta nhốt ở nơi này suốt ngàn năm."
(*hỗn đản: trứng thúi, một từ chửi của người TQ.)
"Ở cái địa phương này, ta bất lão bất tử, bất sinh bất diệt! Một mình cô độc suốt ngàn năm! À phải, vẫn còn có ngươi ở cùng ta, xem như tên gia hỏa kia có lương tâm, để ngươi ở cùng với ta tại nơi này, hơn nữa, hắn vì không muốn để cho ngươi hồn phi phách tán mà bảo tồn linh hồn ngươi bên trong thi cốt. Thế cho nên ngươi mới có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này...."
(*bất lão bất tử, bất sinh bất diệt: không già không ૮ɦếƭ, không sống không biết mất.)
"Nhưng mà, ta là con người, ngươi có lưu lại cùng ta thì sao chứ? Ta thoát ly nhân thế, bị nhốt ở chỗ này, ta làm sao mà có thể không hận hắn được? Hắn không yêu ta thì thôi đi, tại sao còn dùng loại phương thức này để tra tấn ta? Tại sao chứ?"
Trong mắt thiếu niên tràn đầy hận ý, hắn tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể nào nghĩ thông được, tại sao Tuyệt Thiên lại nhốt hắn ở nơi này.
Làm hắn chịu tra tấn suốt ngàn năm.
"Ngươi thật sự không biết tại sao Tuyệt Thiên lại nhốt ngươi ở đây?"
Đột nhiên, một giọng nói yêu nghiệt truyền tới từ phía trước, làm cho thân mình thiếu niên căng thẳng, phẫn nộ cùng cực một lần nữa dâng lên trong lòng.
"Cơ Cửu Thiên, không ngờ tới ngươi còn dám xuất hiện, mấy ngày trước để cho ngươi chạy thoát, hiện tại ngươi còn dám quay lại đây?"
Cơ Cửu Thiên không trả lời lại thiếu niên kia, trong đôi mắt phượng ẩn chứa một tia châm chọc: "Ngàn năm trước, ngươi liên hợp với người đời muốn ɢɨết Tuyệt Thiên, ngươi cho rằng những kẻ kia sau khi ɢɨết Tuyệt Thiên xong rồi sẽ tha cho ngươi? Những lão gia hỏa ra vẻ đạo mạo kia tuyệt đối sẽ không thừa nhận là nhờ một người thiếu niên mới có thể ɢɨết được Tuyệt Thiên."
"Vì thế....." Ánh mắt Cơ Cửu Thiên trở nên lạnh lùng: "Bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Hừ!" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cằm: "Ta đã sớm biết điều này, nhưng dù vậy thì sao? Ta và Tuyệt Thiên không thể cùng sống, nhưng có thể cùng ૮ɦếƭ, ta không thấy hối hận."
Cơ Cửu Thiên liếc mắt nhìn hắn ta một cái, cong lên khóe môi yêu dị: "Tuy ngươi đối với Tuyệt Thiên vô tình, nhưng hắn lại không thể vô nghĩa với ngươi, vì muốn bảo vệ ngươi, cho nên hắn mới đem ngươi nhốt tại nơi này."
"Ngươi nói bậy!"
Lời nói của Cơ Cửu Thiên như một cây châm, hung hăng đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào trong lòng thiếu niên, khiến cả người hắn run lên, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ.
"Tuyệt Thiên không thể nào quan tâm đến ta! Từ lúc hắn cự tuyệt ta, thì đã không còn để ý đến ta nữa! Trong lòng hắn hận ta, bởi vì hận ta, cho nên hắn mới giam ta ở tại nơi này, để ta chịu đủ tra tấn!"
"Lời ta nói đều là sự thật, tin hay không tùy ngươi!"
Lời nói của Cơ Cửu Thiên hoàn toàn chọc giận thiếu niên kia, hắn ta bỗng đứng phắt dậy, khí thế toàn thân triển khai mạnh mẽ, nhắm thẳng Cơ Cửu Thiên mà phát ra đòn công kích mãnh liệt.
"Ngươi câm miệng cho ta, ta không cho phép ngươi nói bậy!"
Tuyệt Thiên vẫn luôn hận hắn, bằng không thì sao lại lạnh nhạt với hắn như thế?
Cơ Cửu Thiên chẳng qua là vì mạng sống cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ* như thế.
(*hồ ngôn loạn ngữ: nói năng bậy bạ không có căn cứ.)
Không sai, Cơ Cửu Thiên chắc chắn là đang nói bậy bạ mà thôi!
Thực lực của thiếu niên rất cường đại, liên tục bức Cơ Cửu Thiên lui về phía sau, hai mắt hắn ta trở nên đỏ bừng, giống như là một người rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ nghĩ làm sao tiêu diệt kẻ địch trước mắt.
(*tư tàng: bảo tàng, kho báu giấu riêng.)
Lúc này đây, sắc trời ảm đạm, nhật nguyệt vô quang (*không còn ánh sáng), toàn bộ không trung như bị che bởi một tầng u ám, trong âm u còn lộ ra khí thế lạnh lẽo.
Mặc Thiên Thành phẫn nộ công kích Cơ Cửu Thiên, đầu tóc của hắn ta bay múa trong cuồng phong, giống như đã bị ma hóa, hoàn toàn mất hết lý trí.
Uỳnh!
Một quyền được bao bọc bởi lực lượng hủy thiên diệt địa, đánh mạnh vào lòng иgự¢ Cơ Cửu Thiên, ngay tức khắc, Cơ Cửu Thiên liền phun ra một ngụm máu, sau đó, khuôn mặt yêu diễm hơi hơi ngẩng lên, nở một nụ cười châm chọc.
"Mặc Thiên Thành, bổn tọa nói là sự thật, tin hay không tùy ngươi!"
"Câm mồm, ngươi câm mồm lại cho ta!"
Trên người Mặc Thiên Thành lại dâng lên một đạo linh lực, linh lực của hắn ta cứ như không cần bỏ tiền ra mua, từng chiêu từng chiêu đánh ra liên tục, những nơi linh lực đánh qua đều để lại một khe nứt sâu, khiến bụi đất bay mù mịt.
Ầm!
Cơ Cửu Thiên giơ tay lên ngăn chặn, nhưng hắn cũng bị mấy đòn linh lực kia đẩy lùi về sau nhiều bước, tuy nhiên, thần sắc trên mặt Cơ Cửu Thiên lại không hề thay đổi, vẫn là vẻ khinh miệt Mặc Thiên Thành.
Mặc Thiên Thành tức đến run cả người.
Tên hỗn đản Tuyệt Thiên kia, sao có thể vì Mặc Thiên Thành hắn nên mới đem hắn nhốt tại cái địa phương chim không thèm ỉa này?
Tuyệt Thiên chỉ muốn trả thù hắn mà thôi!
Lời của Cơ Cửu Thiên đều là giả!
Toàn bộ đều là giả dối!
Dường như muốn làm ý nghĩ của mình càng thêm kiên định, thiếu niên bỗng xông lên phía trước, chớp mắt đã đến trước mặt Cơ Cửu Thiên, một chân quét qua, hung hăng đá mạnh vào иgự¢ Cơ Cửu Thiên.
Nam nhân giơ tay lên đỡ đòn, chỉ tiếc, thực lực hai người cách nhau quá lớn, một cước này, đá cho thân thể Cơ Cửu Thiên thối lui về sau một khoảng xa, khóe môi trào ra một vệt máu.
"Tiểu Mạch, có biện pháp nào có thể giải quyết hắn ta không?"
Vân Lạc Phong siết chặt nắm tay, trên khuôn mặt tà khí đầy vẻ nôn nóng.
Có thể nói, thiếu niên trước mắt này là kẻ địch mạnh nhất mà nàng gặp phải từ trước đến nay.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Thiếu niên không dừng lại công kích, hai chân liên tục đá từng cước từng cước vào người Cơ Cửu Thiên, giọng nói của hắn ta mang theo sự phẫn nộ và run rẩy, lạnh giọng nói: "Cơ Cửu Thiên, ta muốn ngươi nói, Tuyệt Thiên hắn hận ta!"
"Hắn không hận ngươi!"
Giọng nói của nam nhân trầm thấp yêu nghiệt, lại làm cho trái tim Mặc Thiên Thành càng thêm run rẩy.
"Hắn chưa từng hận ngươi!"
"Không! Ngươi nói dối!" Hai mắt Mặc Thiên Thành càng thêm đỏ ngầu, công kích càng mãnh liệt.
Thê nhưng, chiêu thức hắn phát ra lúc này có phần hỗn loạn, ngay cả hô hấp cũng trở nên rối loạn, rất rõ ràng, những lời này của Cơ Cửu Thiên đã quấy nhiễu tinh thần của hắn ta.
Rầm!
Một cước cuối cùng rơi xuống, Cơ Cửu Thiên rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa, cả người văng ngược ra sau, rơi mạnh xuống đất, làm mặt đất dưới thân sụp xuống thành một cái hố lớn.
Nam nhân nằm trong hố lớn, một thân hồng bào như nhiễm đầy máu tươi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn nở nụ cười trào phúng như cũ.
"Cơ Cửu Thiên, bây giờ ngươi lập tức nói cho ta biết, là ngươi đang lừa ta! Tuyệt Thiên từ trước đến giờ chưa từng quan tâm ta, hắn hận ta!" Mặc Thiên Thành gắt gao cắn chặt răng, ánh mắt ngập tràn hận ý, hắn hơi hơi nâng tay lên, trong lòng bàn tay kia đang tập trung linh lực thành một cơn lốc cường đại.
Cơn lốc này, dường như mang theo lực lượng có thể hủy thiên diệt địa, chỉ cần ném vào người kẻ nào, kẻ đó sẽ bị hồn phi phách tán ngay tức khắc, vĩnh viễn không được siêu sinh!
"Nếu ngươi chịu nói ra những lời này, ta lập tức tha cho ngươi, bằng không, ta sẽ khiến ngươi ૮ɦếƭ tại nơi này!"
Lúc này, y phục trên người thiếu niên bay lên mạnh mẽ trong cuồng phong, nhìn có vẻ vừa cường đại vừa điên cuồng.
"Lời bổn tọa nói ra, vĩnh viễn đều không thu lại!"
Cơ Cửu Thiên cười nhạo một tiếng, biểu tình bình thản đối diện với ánh mắt điên cuồng của Mặc Thiên Thành, bình tĩnh mà nói.
Bầu trời xám xịt ban đầu nháy mắt đã trở nên sấm sét ầm ầm, vô số cuồng phong cường đại hội tụ về hướng lòng bàn tay của Mặc Thiên Thành, làm cho lực lượng kia trong lòng bàn tay hắn ta càng lúc càng lớn, đủ để phá hủy tất cả.
"Cơ Cửu Thiên!"
Sắc mặt Vân Lạc Phong bỗng trở nên lạnh lùng, nhanh chóng lách mình vọt đến trước mặt Cơ Cửu Thiên, nàng vỗ vỗ thân thể suy yếu của nam nhân, nhíu chặt mày: "Bây giờ ta lập tức mang ngươi rời đi!"
Cơ Cửu Thiên cười một tiếng: "Nha đầu, ở trong cái địa phương này, ngươi cho rằng chúng ta còn có thể chạy được đi đâu?"
Vân Lạc Phong trầm mặc, lần đầu tiên trong lòng nàng cảm thấy hối hận.
Hối hận đã tiến vào ảo cảnh.
Cũng hối hận vì đã kéo Cơ Cửu Thiên vào đây, liên lụy đến hắn.
"Hừ!" Thiếu niên nhìn hai người trong hố, trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn hiện lên một đạo sát ý: "Cơ Cửu Thiên, nếu ngươi không chịu nói những lời này, ta lập tức đưa các ngươi đến U Minh Giới làm bạn cùng Tuyệt Thiên!"
Cuồng phong chợt nổi, toàn bộ ngọn núi đều bị cơn gió mãnh liệt thổi qua.
Vân Lạc Phong gian nan đứng trong cuồng phong, ngay cả động đậy bước chân cũng có vẻ như phải cố hết sức.
Mà đây, chính là thực lực của Mặc Thiên Thành!
Không người nào bì được!
"Các ngươi đều ૮ɦếƭ hết cho ta!" Giọng nói Mặc Thiên Thành mang theo hận ý, gió lốc trong lòng bàn tay nâng lên đã sắp ngưng tụ xong, dưới lực lượng cường đại như thế, người khác không thể nào phản kháng lại được, chỉ có thể mặc tình bị ɢɨết.
"Không!" Tâm Vân Lạc Phong dần dần trở nên nặng nề: "Ta không thể ૮ɦếƭ ở cái địa phương này, Vân Tiêu còn đang chờ ta, ta cũng không thể liên lụy Cơ Cửu Thiên....."
Vậy, nàng chỉ có thể đánh liều một phen.
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong buông Cơ Cửu Thiên ra, xoay người nhìn về phía thiếu niên đang đứng giữa cuồng phong, khó khăn bước từng bước một về phía hắn ta.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn thấy hành động của Vân Lạc Phong, sắc mặt Cơ Cửu Thiên chợt biến, hắn muốn chống đỡ đứng lên: "Ngươi không phải đối thủ của Mặc Thiên Thành!"
Vân Lạc Phong dường như không nghe thấy lời Cơ Cửu Thiên nói, đôi mắt đen nhánh vẫn chăm chú nhìn Mặc Thiên Thành.
"Mặc Thiên Thành, ngươi có biết, tại sao ta lại nhận được truyền thừa của Tuyệt Thiên hay không?"
Giọng nói thiếu nữ bình tĩnh mà trầm mặc, chậm rãi vang lên giữa cơn cuồng phong.
Mặc Thiên Thành giật mình, nhưng hắn cũng hồi thần lại rất nhanh, rồi cười châm chọc: "Ngươi cho rằng ngươi là truyền nhân của Tuyệt Thiên thì ta sẽ tha cho ngươi? Ngươi sai rồi! Nếu ngươi không có quan hệ gì với Tuyệt Thiên, nói không chừng ta sẽ thả cho ngươi đi. Nhưng ngươi lại là người thừa kế của hắn, cho nên ta mới muốn ɢɨết ngươi!"
Sau khi dứt lời, sát khí trên người của Mặc Thiên Thành lại lần nữa khuếch tán, mãnh liệt đến nỗi làm lòng người run sợ.
Tầm mắt Vân Lạc Phong trước sau vẫn nhìn chăm chú Mặc Thiên Thành, đôi mắt tà khí lúc này sáng ngời không thôi.
Mặc dù hiện giờ đang đối diện với nguy hiểm, nhưng biểu hiện bên ngoài của nàng vẫn vững vàng và bình tĩnh như cũ, không hoảng, cũng không loạn.
"Ngươi cho rằng, người cao ngạo như Tuyệt Thiên sẽ tùy tiện đem những thứ của mình truyền cho kẻ khác sao?"
Mặc Thiên Thành rốt cuộc cũng nhíu mày, nhưng lực lượng trong tay hắn không hề giảm, ngược lại còn mạnh hơn.
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
Ngay khi lời này của Mặc Thiên Thành thốt ra, thì gió lốc trong tay hắn cũng hình thành, hệt như một quả cầu lớn, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong mà đi.
Trà Trà nhìn thấy Vân Lạc Phong có nguy hiểm, vội vàng vọt tới, sủa như điên về hướng Mặc Thiên Thành, hai mắt của nó gắt gao nhìn chằm chằm phong cầu* đang lao về phía này, dù đang sợ hãi run rẩy, nhưng nó lại không hề lui bước.
(*phong cầu: quả cầu bằng gió.)
"Bởi vì....." Vân Lạc Phong không để ý đến Trà Trà, biểu tình không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta chính là chuyển thế của Tuyệt Thiên, vì vậy mà tàn hồn của Tuyệt Thiên mới đem truyền thừa của hắn truyền lại cho ta!"
Ong!
Đầu óc của Mặc Thiên Thành trống rỗng, trước sau vẫn vang vọng câu nói kia của Vân Lạc Phong.
Bởi vì ta là chuyển thế của Tuyệt Thiên, cho nên hắn mới truyền thừa lại cho ta.
Đúng vậy, Tuyệt Thiên là người thận trọng cao ngạo, sao hắn ta có thể dễ dàng truyền thừa cho người khác?
Nhưng bởi vì đứng trước mặt Mặc Thiên Thành là một nữ tử, cho nên hắn mới không suy nghĩ mọi chuyện theo phương diện này.
Tuy nhiên.....
Khi Mặc Thiên Thành phục hồi tinh thần, liền thấy đạo lực lượng cường đại đã đến ngay trước mặt Vân Lạc Phong, nó giống như đang há miệng thật lớn, sắp sửa cắn nuốt người thiếu nữ đang che chắn trước người Cơ Cửu Thiên.
"Đừng! Đừng mà!"
Mặc Thiên Thành luống cuống, hắn ta điên cuồng lao về phía Vân Lạc Phong, trước đạo lực cường đại đang muốn cắn nuốt nàng, hắn dường như là không muốn sống mà đứng chắn trước mặt nàng, dang hai tay ra ngăn cản lực lượng cường đại hủy thiên diệt địa kia.
Ầm!
Lực lượng đánh vào trên lưng Mặc Thiên Thành, hắn há miệng, phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi tưới lên trên y phục của Vân Lạc Phong, nhuộm đỏ cả một mảnh....
Thời khắc này, thiếu niên không còn ngạo nghễ và cường thế như trước, khuôn mặt nhỏ tuấn mỹ có vẻ tái nhợt vạn phần, tựa như một đứa bé bị khi dễ, khiến người ta đau lòng.
"Ta vốn phải hận ngươi mới đúng, ngươi tổn thương ta nhiều lần như vậy, còn đem ta nhốt ở nơi này suốt ngàn năm...."
"Nhưng tại sao, ở một khắc cuối cùng, ta vẫn không thể nào hận ngươi?"
"Bất quá, như thế này cũng tốt, nếu ta có thể ૮ɦếƭ đi, thì không cần phải thống khổ, không cần phải chờ đợi, ngươi vì trừng phạt ta mà làm cho ta bất lão bất tử, nhưng ngươi có biết, cái ૮ɦếƭ đối với ta mà nói, là hy vọng xa vời..."
"Tuyệt Thiên, nếu có kiếp sau, ta sẽ không yêu ngươi, tuyệt đối không!"
Ngàn năm chờ đợi, có ai biết sự đau xót trong lòng hắn?
Thật sự là một bước sai, thì từng bước sai!
Nếu như năm đó, Mặc Thiên Thành hắn không vì yêu sinh hận, thì có phải.... Hắn sẽ không mất đi người kia?
"Tuyệt Thiên, kỳ thực, năm đó ta đã hạ quyết tâm cùng ૮ɦếƭ với ngươi! Nếu có kiếp sau, ngươi là nam thì ta là nữ, ngươi là nữ thì ta là nam, như thế.... Ngươi có phải sẽ cho ta cơ hội, không cự tuyệt ta?"
Thân mình thiếu niên rốt cuộc cũng ngã mạnh xuống, một đầu hướng về phía mặt đất.
Mà trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, dường như cảm nhận được có một bàn tay đỡ lấy người của hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ của đối phương hình như có một chút động dung.
Như thế cũng đủ rồi, không phải sao?
Hắn cứ luôn miệng nói hận, chẳng lẽ hắn thật sự hận đến như vậy?
Ngàn năm qua, hắn chẳng qua là vẫn luôn tự lừa mình dối người mà thôi!
Linh hồn của cự long nghiễm nhiên cảm nhận được tình huống của Mặc Thiên Thành, nó phát ra từng tiếng rên bi thương thống khổ, âm thanh ՐêՈ Րỉ này chấn động tầng tầng mây đen, làm cho bầu trời xanh thẳm trên không trung lần nữa lộ ra trước mắt.
"Cửu Thiên, có phải ta làm sai rồi không?" Vân Lạc Phong rũ mi mắt xuống, thấp giọng nhàn nhạt hỏi.
"Không, ngươi không có sai, ngươi chẳng qua là vì sống sót mà thôi!"
Đúng vậy, nàng chỉ vì sống sót!
Cho nên, nàng mới liều đánh cược một trận!
Đánh cược Mặc Thiên Thành có còn tình cảm đối với Tuyệt Thiên hay không?
Rất rõ ràng, nàng thắng rồi! Trong lòng Mặc Thiên Thành, Tuyệt Thiên vẫn chiếm địa vị rất lớn, hắn tuyệt đối không để Tuyệt Thiên táng thân tại đây.
Bởi vậy, nàng mới thốt ra lời nói dối như thế!
"Xin lỗi!" Vân Lạc Phong đặt thân thể thiếu niên xuống đất: "Mỗi người đều ích kỷ, ta cũng như vậy, ta không muốn ૮ɦếƭ ở chỗ này, nên chỉ có thể lừa gạt ngươi!"
Đúng vào lúc này, toàn bộ mặt đất bỗng rung động mạnh, vô số hòn đá lớn nhỏ từ trên không trung rơi xuống, dường như đang muốn vùi lấp cả thế giới.
"Không xong!" Cơ Cửu Thiên bỗng biến sắc: "Mặc Thiên Thành không thể ૮ɦếƭ được, nếu như hắn ta ૮ɦếƭ, chúng ta vĩnh viễn sẽ bị lưu lại ảo cảnh, không cách nào rời đi!"
"Hửm?"
Vân Lạc Phong dường như cảm nhận được cái gì đó, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Tâm trận của ảo cảnh này, chính là Mặc Thiên Thành? Tuyệt Thiên lại lấy bản thân Mặc Thiên Thành làm tâm trận? Tạo ra ảo cảnh này?"
Nếu như Mặc Thiên Thành ૮ɦếƭ, vậy khẳng định bọn họ sẽ vĩnh viễn bị lưu lại ảo cảnh này.
"Bây giờ ngươi cứu Mặc Thiên Thành, thì thế nào cũng sẽ có ngày hắn nhận ra ngươi là kẻ giả mạo, ngươi xác định muốn cứu hắn?"
Cơ Cửu Thiên phát hiện ra suy nghĩ của Vân Lạc Phong, trầm giọng hỏi.
Vân Lạc Phong trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu như lưu tên Mặc Thiên Thành này lại bên người, chính là đang giữ một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, về sau chính là một nguy hiểm cực kỳ lớn trong cuộc sống của nàng.
Nhưng mà....
Vân Lạc Phong hơi hơi ngẩng đầu: "Mặc Thiên Thành không thể ૮ɦếƭ, ta cũng không thể lưu lại nơi này!"
"Được!" Cơ Cửu Thiên cong môi cười: "Bất luận ngươi muốn làm gì, bổn tọa đều sẽ ủng hộ quyết định của ngươi!"
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong không hề chần chừ, nàng đặt cánh tay lên lưng Mặc Thiên Thành, vận chuyển linh lực đến miệng vết thương của hắn ta.
Cũng may là có cây hoa cúc lớn của Tiểu Thụ không ngừng cung cấp linh lực cho không gian thần điển, cho nên linh lực mà nàng có thể sử dụng được rất rất nhiều.
Dù là như thế, nhưng thời điểm cứu Mặc Thiên Thành, nàng cũng không có dụng tâm như lúc cứu Vân Tiêu, chỉ cần kéo cái mạng hắn trở về là đủ.
Nửa ngày sau, hàng mi của thiếu niên đang năm trên đất run lên, hắn chậm rãi mở hai mắt ra.
Lọt vào tầm mắt, là một dung nhan tuyệt mỹ, dung mạo của thiếu nữ tuyệt thế vô song, một đầu tóc đen nhẹ bay trong gió, đôi mắt đen nhánh lộ ra tia sáng thanh thúy u ám.
"Ngươi không sao chứ?"
Mặc Thiên Thành hơi hơi nhấp môi mỏng: "Tại sao ngươi lại cứu ta?"
"Nếu như ngươi ૮ɦếƭ, ta và Cơ Cửu Thiên vĩnh viễn sẽ bị lưu lại ảo cảnh này, không cách nào thoát ra ngoài!"
Lúc này, Vân Lạc Phong hoàn toàn không che giấu, đem mục đích mà mình cứu Mặc Thiên Thành nói ra.
Mặc Thiên Thành rũ mi, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một nụ cười khổ.
"Ta đã biết mà! Ngươi không thể nào quan tâm đến ta! Ngươi chỉ cảm thấy ta ghê tởm, làm sao lại để ý đến sinh tử của ta?"
Vân Lạc Phong ném mạnh Mặc Thiên Thành xuống đất, đau đớn trên lưng làm Mặc Thiên Thành hừ lên một tiếng, hai mày tú khí nhíu chặt, hiển nhiên là có chút khó chịu đối với thái độ của Vân Lạc Phong.
"Ta đối với ngươi, cũng không giống như Tuyệt Thiên từng đối với ngươi, có quá nhiều tình cảm, cho nên, ta xác thật là không để ý đến sinh tử của ngươi!" thiếu nữ khẽ nâng mặt lên, giọng điệu bình thản, nói: "Cho dù vừa rồi ngươi vì cứu ta mà bị thương, nhưng ta cũng không quên việc ngươi muốn ɢɨết ta cùng Cơ Cửu Thiên, ngươi cảm thấy, ta nên nhân từ hay quan tâm đến kẻ địch của mình?"
Thân mình Mặc Thiên Thành run lên, hắn cúi đầu, dù nàng không phải là Tuyệt Thiên của ngàn năm trước, nhưng nàng vẫn chán ghét hắn như cũ.
"Tuy nhiên....." Vân Lạc Phong dừng lại một chút: "Năm đó, Tuyệt Thiên đem ngươi nhốt tại địa phương này, xác thực là vì suy nghĩ cho sinh mạng của ngươi, lời Cơ Cửu Thiên nói cũng không phải là giả dối."
"Ngươi muốn nói...." Mặc Thiên Thành cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Năm đó ngươi không có chán ghét ta?"
Nhìn biểu tình vui sướng trong mắt thiếu niên, trong lòng Vân Lạc Phong chung quy vẫn sinh ra một chút không đành lòng.
"Tuyệt Thiên là Tuyệt Thiên, ta là ta!"
Nhưng mà, cuối cùng thì nàng cũng không phải là Tuyệt Thiên, đối với Mặc Thiên Thành, nàng không có bao nhiêu tình nghĩa.
"Ta biết!" Mặc Thiên Thành cười chua xót: "Hiện tại ngươi không còn là Tuyệt Thiên trước kia, thực lực của ngươi không mạnh bằng hắn, ngay cả giới tính cũng biến hóa thành nữ tử, đối với ngươi, ta cũng không còn cảm giác quen thuộc...."