“Ha ha.”
Hạng Phi lạnh lẽo cười hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Cơ Cửu Thiên tràn ngập khinh thường.
“Một khi đã như vậy, đây là ngươi bức ta phải lấy ra con át chủ bài!”
Đương nhiên Cơ Cửu Thiên biết trong ảo cảnh này, hắn còn dám đặt chân đi vào, chính là bởi vì, trong tay hắn nắm giữ nhược điểm của Cơ Cửu Thiên!
Nhược điểm này, chỉ sợ toàn bộ đại lục, cũng tìm không ra vài người biết!
“Vốn dĩ, ta là không muốn gọi linh thú ra, nhưng hôm nay, vì đối phó ngươi, lão phu cũng chỉ có thể vận dụng linh khuyển của ta!”
Linh khuyển?
Vân Lạc Phong đang cân nhắc dụng ý của Hạng Phi, lại bỗng nhiên phát giác, hơi thở của nam nhân bên cạnh đã thay đổi.
Sắc mặt của hắn, là hoảng loạn mà nàng chưa từng gặp qua.
Oanh!
Đúng lúc này, một con chó khổng lồ từ trên trời rơi xuống, thật mạnh nện ở trên mặt đất.
Cả người của linh khuyển này bao phủ một tầng ngọn lửa, ánh mắt hung ác mà dữ tợn, tàn nhẫn nhìn chằm chằm đứng ở phía trước hai người Cơ Cửu Thiên và Vân Lạc Phong.
“Cửu Thiên,” Vân Lạc Phong tà mắt quét về phía Cơ Cửu Thiên bên cạnh, “Ngươi sợ chó?”
Thân thể của Cơ Cửu Thiên phát run, khuôn mặt yêu diễm đều trở nên tái nhợt.
Người này, trước nay hắn không sợ trời không sợ đất, phỏng chừng ngay cả Diêm Vương lão tử tới, hắn đều sẽ không sợ hãi.
Nhưng cố tình…… Hắn lại sợ nhất là con vật.
Con vật kia chính là con chó!
Chỉ cần nhìn đến con chó, hắn liền cảm giác tim của mình đột nhên ngừng đập, cả người căng chặt, ngay cả linh lực đều vận dụng không được, nếu không, năm đó, hắn cũng sẽ không bị những người đó đánh cho bị thương, khiến thực lực lùi lại như thế.
Nhưng bí mật này, cũng chỉ có người bị hắn đả thương trước kia biết, vì sao trước mắt những người này, lại biết nhược điểm của hắn?
“Các ngươi có quan hệ gì với lão bất tử kia?” Trong иgự¢ Cơ Cửu Thiên tựa hồ bị một tảng đá ngăn chặn, làm hắn khó có thể thở dốc, một đôi mắt phượng đỏ bừng lạnh lùng nhìn mọi người trong độc cốc, trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.
“Ta là truyền nhân của hắn,” Hạng Phi cười lạnh một tiếng, “Hắn sợ ngươi tới trả thù, cho nên liền nói nhược điểm của ngươi cho ta, Cơ Cửu Thiên, hiện tại, ngươi còn càn rỡ như lúc trước?”
“Gâu!”
Linh khuyển sủa như điên một tiếng, nhanh chóng vọt về phía Cơ Cửu Thiên.
Cơ Cửu Thiên muốn ngăn cản, lại bỗng nhiên phát hiện, chân của mình lại không ngừng run rẩy, không có cách nào di chuyển.
Mắt thấy linh khuyển càng ngày càng gần, nắm tay hắn hung hăng nện ở trên xương đùi chính mình, trên khuôn mặt yêu diễm hiện ra nôn nóng vả phẫn nộ.
“Đáng ૮ɦếƭ, vì sao cố tình là linh khuyển?”
Nếu là linh thú khác, hắn có thể tiêu diệt nháy mắt.
Nhưng đây là linh khuyển!
Là nhược điểm duy nhất của hắn!
Ngay khi linh khuyển nhào về phía Cơ Cửu Thiên, một thân bạch y chợt hiện lên, chắn trước mặt Cơ Cửu Thiên.
“Nha đầu, mau tránh ra!”
Trong mắt Cơ Cưu Thiên tràn ngập tơ máu, âm thanh khí phách quanh quẩn ở toàn bộ không gian núi rừng.
Chính là……
Loại thời điểm này, linh khuyển đã tới trước mặt Vân Lạc Phong, móng vuốt bén nhọn hung hăng cắn trên cánh tay đang ngăn cản Vân Lạc Phong, máu đỏ tươi từ kẽ răng chảy xuống dưới.
Máu đỏ chói mắt, giống như hoa hồng tươi đẹp, làm cho trong lòng Cơ Cửu Thiên bỗng nhiên căng thẳng, yết hầu như là bị nghẹn lại, một câu cũng không nói nên lời……
“Cơ Cửu Thiên, không nghĩ tới, ngươi không sợ trời không sợ đất, sẽ sợ chó?”
Âm thanh thiếu nữ mang theo chê cười.
Nếu là quá khứ, Cơ Cửu Thiên khẳng định phải vì chính mình mà tranh cãi, nhưng hôm nay, hắn lại giống như nói không nên lời.
Chỉ có kia một đôi mắt phượng càng ngày càng đỏ, giống như tràn ngập màu đỏ máu.
“Ta trái lại hoài nghi……” Vân Lạc Phong dừng một chút, dương môi nói, “Kiếp trước ngươi có phải bị chó cắn ૮ɦếƭ hay không? Thế cho nên ngươi sợ nó như vậy?”
“Vân Lạc Phong!”
Sắc mặt Cơ Cửu Thiên đã bình tĩnh, duy nhất chỉ có màu đỏ máu trong mắt không hề giảm chút nào, ngược lại càng sâu.
“Ngươi ở lại nơi này, cũng không có tác dụng gì, lập tức rời đi! Chạy nhanh đi!”
“Mặc Thiên Thành xuất hiện ở thời điểm ngươi để ta đi, người độc cốc tới tìm phiền toái, ngươi để cho ta chạy trốn, Cơ Cửu Thiên, ở trong lòng ngươi, Vân Lạc Phong ta là người tham sống sợ ૮ɦếƭ?”
Thiếu nữ cười, tiếng cười nàng hung hăng đánh ở trong lòng Cơ Cửu Thiên, lại dễ dàng gợi lên lửa giận trong lòng hắn.
“Ngươi còn sống, sẽ tốt hơn so với chúng ta, cho nên, ta mới để cho ngươi đi!”
Nha đầu này vì sao nhiều lần đều không nghe hắn?
Chẳng lẽ, nàng thật sự muốn tuẫn táng với hắn?
Lúc này đây, Vân Lạc Phong dứt khoát trực tiếp làm lơ nam nhân phía sau mình, quay đầu nhìn phía linh khuyển cắn về phía mình.
“Oanh!”
Lực lượng mạnh mẽ xuất hiện lên trên cánh tay, lại ầm ầm nổ tung, linh khuyển ăn đau, rốt cuộc buông lỏng cánh tay Vân Lạc Phong ra.
Nhưng mà, rất nhanh chóng nó liền lại lần nữa nhào về phía thiếu nữ, cùng lúc đó, một ngọn lửa từ trong miệng nó phun ra.
Nếu là trước kia, Vân Lạc Phong sẽ lựa chọn né tránh ngọn lửa, nhưng hiện tại, phía sau nàng còn có Cơ Cửu Thiên!
Cho nên, nàng không thể trốn, chỉ có thể trực tiếp đón đánh.
Phanh!
Nàng nắm tay, đánh ở phía trên ngọn lửa, nháy mắt, ngọn lửa tiêu tán, móng vuốt của linh khuyển lại lần nữa phóng tới, bén nhọn giống như tản mát ra chủy thủ lạnh lẽo.
Cơ Cửu Thiên nhìn linh khuyển chiến đấu kịch liệt với Vân Lạc Phong, dùng sức nắm chặt nắm đấm, không biết là do lực đạo quá mãnh liệt, vẫn sợ hãi đối với linh khuyển, làm nắm tay Cơ Cửu Thiên run nhè nhẹ.
Đầu linh khuyển này là linh thú cảnh giới thánh tôn, dù cho Vân Lạc Phong đã tới cấp bậc thánh vương, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với đầu linh thú thánh tôn này ……
Cho nên, không tới một lát, Vân Lạc Phong liền rơi vào rồi thế bị động.
Cố tình lúc này, Hạng Phi tựa hồ ghét bỏ tốc độ linh khuyển chiến đấu quá chậm, tự mình ra tay!
khí thế hắn giống như ngọn núi nghiền áp mà đến, ầm ầm một tiếng liền đánh bay thân thể Vân Lạc Phong đi ra ngoài, đồng thời, dùng linh lực biến thành vì thanh kiếm, trong khoảnh khắc cắt qua hư không, bay về phía thân thể thiếu nữ ……
Sắc mặt thiếu nữ bình tĩnh, không hề sợ hãi tự nhiên nhìn thanh kiếm bay tới, torng hai trong mắt tà khí xẹt qua lo lắng, vẻ mặt ngưng trọng.
Chẳng lẽ……
Hôm nay nàng và Cơ Cửu Thiên, sẽ chôn thân tại đây?
Không!
Nàng còn không có nhìn thấy Vân Tiêu, quyết không thể ૮ɦếƭ ở nơi này!
Bởi vì ở vừa rồi thời điểm nàng quyết định chiến đấu, cũng đã mạnh mẽ thu Hỏa Hỏa và linh thú vào không gian thần điển, hơn nữa chặt đứt liên hệ với không gian thần điển, cho nên, linh thú ở trong không gian, không có cách nào tìm kiếm ra bên ngoài……
“Phong Nhi!”
Cơ cửu thiên nắm chặt nắm tay lại lần nữa dùng sức rũ ở trên đùi, nôn nóng mặt mày nội càng là mang theo lửa giận.
“Đáng ૮ɦếƭ! Tại loại thời điểm này, ngươi sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Phong Nhi hy sinh?”
Nếu là như thế, ngươi sẽ không phụ lòng với bằng hữu cũ sao?
Có lẽ là trong lòng khẩn trương, làm chân của Cơ Cửu Thiên rốt cuộc cũng bước ra một bước, hắn không kịp vui sướng, liền nhanh chóng về phía trước, lập tức kéo Vân Lạc Phong vào trong lòng иgự¢.
Ầm!
Trong ống tay áo của hắn bắn ra vô số ánh sáng, bắn về phía những linh kiếm, trong nháy mắt, toàn bộ kiếm một lần nữa biến thành linh khí, tiêu tán dưới trời cao ……
(***PS đính chính: Tuyệt Thiên là Tuyệt Ngàn nha mọi người. Chữ thiên có nghĩa là trời nhưng cũng có nghĩa là 1 ngàn. Hôm nay dò lại mới biết những bạn khác trong team edit là Tuyệt Ngàn, Sa không biết nên edit là Tuyệt Thiên, Thiên là từ hán việt của Ngàn, cả hai tên đều đúng, nhưng để thống nhất với team nên từ chương 1455 Sa sẽ edit lại thành Tuyệt Ngàn. Mọi người thông cảm nha!! Xin lỗi mọi người vì sai sót này!!!)
Thiếu nữ nâng mắt lên, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt yêu diễm của nam nhân, khóe môi gợi lên một độ cong nông cạn.
"Cơ Cửu Thiên, rốt cuộc ngươi cũng khắc phục được nhược điểm của mình!"
Kỳ thật, trận chiến này, Vân Lạc Phong không cần đánh cũng có thể mang theo Cơ Cửu Thiên thoát đi.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định mạo hiểm tánh mạng của mình, mục đích chính là để Cơ Cửu Thiên khắc phục được nhược điểm.
Nếu như Cơ Cửu Thiên có nhược điểm, một khi bị truyền ra ngoài, thì sao này hắn chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cho nên, nàng chỉ đành đánh cược vào vận khí!
"Nha đầu ngốc!" Trong giọng nói của Cơ Cửu Thiên ẩn chứa sự sủng nịch mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện: "Ta bảo ngươi trốn, tại sao ngươi không trốn?"
"Ân tình mà ta nợ ngươi quá nhiều rồi!" Vân Lạc Phong cười cười: "Cho nên, hiện tại trả cho ngươi một ân tình!"
Ân tình mà Vân Lạc Phong ám chỉ không phải là việc cứu Cơ Cửu Thiên, mà là giúp Cơ Cửu Thiên loại bỏ nhược điểm sợ hãi đối với loài chó.
Cơ Cửu Thiên dường như có chút bất mãn, nghe Vân Lạc Phong nói xong, liền nhíu chặt mày: "Chỉ như vậy mà ngươi đã trả xong một cái ân tình?"
"Bằng không thì sao?"
Nàng chưa bao giờ thích thiếu nợ!
Đặc biệt là nợ nhân tình!
Tuy nhiên, trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, vị trí của Cơ Cửu Thiên hiện tại đã ngang bằng với Nam Cung Vân Dật.
Trong lòng Cơ Cửu Thiên bỗng sinh ra một ngọn lửa giận, nhưng cố tình hắn lại không thể phát hỏa với Vân Lạc Phong, chỉ có thể bắn ánh mắt lạnh lùng về phía những người còn lại trong Độc Cốc.
"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Sư phụ của ta từng nói, ngươi rất sợ hãi đối với linh thú loài chó, tại sao bây giờ ngươi vẫn bình yên vô sự?" Sắc mặt Hạng Phi tái nhợt, hoảng sợ lui về sau hai bước.
Cơ Cửu Thiên cười lạnh một tiếng: "Các ngươi báo hại nha đầu này trả cho bổn tọa một ân tình, món nợ này, bổn tọa nên thanh toán như thế nào với các ngươi đây?"
Vừa nghe thấy lời này, mấy người kia thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đất.
Hóa ra hắn phẫn nộ như thế, không phải là bởi vì người của Độc Cốc dám ám toán hắn, mà là bởi vì sự xuất hiện của Độc Cốc làm cho Vân Lạc Phong có thể trả cho hắn một ân tình hay sao?
"Cơ...." Hạng Phi nuốt mạnh một ngụm nước miếng: "Cơ công tử, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây, tuyệt đối không tranh đoạt Vu Yêu Cốt với các người."
Cái gì mà Vu Yêu Cốt, sao có thể quan trọng bằng việc giữ mạng?
Trừ phi là Cốc chủ đến đây, mới có thể đánh một trận với Cơ Cửu Thiên, dựa vào hắn, còn kém rất xa mới có thể trở thành đối thủ của Cơ Cửu Thiên.
"Chạy!"
Hạng Phi không rảnh mà lo đến những người khác, vội vàng nhắm thẳng phương hướng lên núi mà chạy.
Những người khác thì đã bị dọa sợ đến ngây người, ngay cả việc chạy trốn cũng quên mất....
Vốn dĩ nghĩ rằng Cơ Cửu Thiên chắc chắn sẽ đuổi theo Hạng Phi, ai ngờ nam nhân này không có đuổi theo Hạng Phi, mà lại đem lửa giận phát tiết lên trên người những người khác.
Tiếp theo đó là một hồi đơn phương ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ!
Người của Độc Cốc không hề có sức phản kháng, dưới công kích của Cơ Cửu Thiên, ૮ɦếƭ sạch không còn một người!
Không bao lâu sau, ngoại trừ Hạng Phi đã bỏ trốn, thì những người khác đều trở thành tử thi, ngay cả lão già phản bội Vu Yêu Tộc cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu, lão ta cho rằng đầu thuận vào Độc Cốc, thì dù thế nào cũng có thể trở thành một trưởng lão, lại không ngờ rằng bản thân phải ૮ɦếƭ trong ảo cảnh.
"Grâu...!"
Linh Khuyển thấy Cơ Cửu Thiên đi về phía nó, liền hoảng sợ lui về phía sau hai bước, phát ra một tiếng sủa cảnh cáo đối phương không được tới gần.
"Nằm xuống cho bổn tọa!"
Cơ Cửu Thiên hất khuôn mặt yêu diễm lên, cất giọng nói cao ngạo mà khí phách.
Linh Khuyển lập tức nằm sát xuống mặt đất, bày ra tư thái thần phục, nức nở sủa lên hai tiếng, sự hung tàn trong đáy mắt biến thành vẻ đáng thương.
"Thật không biết tại sao bổn tọa lại đi sợ cái loại linh thú có cấp bậc như ngươi?"
Trên thực tế, bản thân Cơ Cửu Thiên cũng không biết tại sao mình lại có cái nhược điểm này.
Nếu vừa rồi không có Vân Lạc Phong, có lẽ hắn đã không thể khắc chế sự sợ hãi trong nội tâm mình.
Có lẽ đúng như lời Vân Lạc Phong nói, kiếp trước của mình, nói không chừng là đã ૮ɦếƭ trong tay của linh thú loài chó...
Tuy nhiên, Cơ Cửu Thiên lại không có để ý tới, trước khi chiến đấu với Linh Khuyển, Vân Lạc Phong đã lặng lẽ điểm vài huyệt đạo của hắn, hơn nữa còn bỏ một góc linh dược vào bên cạnh hắn.
Hành động này của nàng, chính là để trợ giúp việc khắc chế nỗi sợ hãi của Cơ Cửu Thiên.
Còn chân chính giúp hắn khắc phục nhược điểm, là hoàn toàn phải dựa vào dũng khí của chính hắn.
Cũng không biết Cơ Cửu Thiên lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, tròng vào cổ Linh Khuyển, rồi dắt nó đến trước mặt Vân Lạc Phong, giọng điệu thì khí phách xông thẳng lên tận trời, nhưng lời thốt ra lại cực kỳ đơn giản: "Cho ngươi!"
Khóe miệng Vân Lạc Phong khẽ co rút: "Ta không cần!"
Làm như không nghe thấy lời Vân Lạc Phong, Cơ Cửu Thiên tiếp tục nói: "Ngươi lại thiếu ta một ân tình, cho nên, đời này của ngươi đừng mong trả dứt!"
"... ......"
Có cái loại ૮ưỡɳɠ éρ thi ân như vậy sao?
Bản thân mình thiếu ân tình của người này, đúng là quá mệt.
"Một cái không đủ, bổn tọa sẽ tiếp tục bắt thêm mấy con linh thú nữa, dù sao, ân tình mà đời này ngươi thiếu ta cũng sẽ không thể trả hết được, ngươi trả một cái, ta lại bắt ngươi thiếu thêm một cái."
Vân Lạc Phong phát ngốc: "Cơ Cửu Thiên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Bổn tọa chỉ muốn để cho ngươi thiếu nợ nhân tình của bổn tọa, Vân Lạc Phong, cả đời này ngươi đừng hòng ném bổn tọa đi!"
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, Cơ Cửu Thiên dường như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nha đầu này còn không phải là nghĩ sau khi trả hết nhân tình cho hắn rồi thì sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa à?
Nằm mơ đi!
Hắn sẽ không để cho loại chuyện như thế có khả năng xảy ra!
Biện pháp duy nhất chính là để cho nha đầu này liên tục thiếu nhân tình của hắn, như vậy thì nàng sẽ không có cách nào ném hắn đi.
"Cơ Cửu Thiên!" Vân Lạc Phong vừa định tức giận, lại thấy nam nhân vốn đang đứng thẳng trước mặt mình đột nhiên ngã xuống đất.
Nàng không kịp suy nghĩ gì đã lập tức tiến lên, định đỡ lấy người của hắn.
Tuy nhiên.....
Linh Khuyển đã nhanh hơn một bước, dùng lưng của nó đỡ lấy cả người Cơ Cửu Thiên.
Linh thú loài chó luôn biết tạo niềm vui cho con người, đồng thời cũng rất trung thành.
Nếu không đã không có hai chữ trung khuyển.
Đương nhiên, tiền đề là đối phương chính là chủ nhân của nó, như vậy, nó tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chủ nhân của mình.
Con Linh Khuyển này là do Hạng Phi bắt được trên đường, lại chưa có được sự cam nguyện thần phục của Linh Khuyển, nó giúp Hạng Phi chiến đấu, chẳng qua là vì sợ bị đánh, bất đắc dĩ phải nghe lệnh mà thôi.
Chính vì vậy, Linh Khuyển mới dễ dàng ruồng bỏ Hạng Phi.
Một khi có được sự cam nguyện chân chính của nó, thì cả đời của nó cũng sẽ không ruồng bỏ chủ nhân mình.
Đây chính là ngọn nguồn của trung khuyển.
"Thương thế của hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục, hẳn là cần phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn."
Đáng tiếc, đã để tên Hạng Phi kia chạy mất.
Nếu không phải Cơ Cửu Thiên bị thương, thì e là toàn bộ người của Độc Cốc đều có đi mà không có về.
Nguyên nhân chính vì Cơ Cửu Thiên bị trọng thương, không cách nào đuổi theo Hạng Phi, cho nên mới để hắn ta trốn khỏi tầm mắt.
Linh Khuyển đỡ lấy Cơ Cửu Thiên, thật cẩn thận thả hắn xuống đất, rồi ngoan ngoãn ghé vào một bên.
"Ngươi muốn đi theo chúng ta?" Vân Lạc Phong nhìn linh khuyển, cất tiếng hỏi.
Linh Khuyển vội vàng gật gật đầu, nhìn chăm chú vào mắt Vân Lạc Phong.
"Ừm... Ngươi có thể nói tiếng người không?" Vân Lạc Phong ngẩn ra, nhìn vào mắt Linh Khuyển: "Linh thú đạt tới cảnh giới như ngươi, đều có thể mở miệng nói tiếng người, tại sao ngươi lại không nói được?"
Vân Lạc Phong nhìn Linh Khuyển từ trên xuống dưới, rồi chợt bừng tỉnh.
"Ngươi hẳn là đã bị người ta hạ độc, khiến cho không cách nào nói chuyện được, tuy rằng ta không biết kẻ kia tại sao lại làm vậy, nhưng ta có thể giúp ngươi!"
Hai mắt Linh Khuyển sáng ngời, sủa gâu gâu đầy tội nghiệp.
"Nhưng mà.... Ta muốn ngươi phải cam tâm tình nguyện trung thành, không thể giống như đối với bọn người Độc Cốc, chỉ là thần phục ngoài mặt."
Linh Khuyển trầm mặc, xác thật là nó không hề muốn đi theo Vân Lạc Phong, nó chỉ vì mạng sống mà thôi.
Nói đến cùng, luôn luôn có rất ít linh thú cam tâm tình nguyện thần phục, một khi thần phục, chính là trung thành cả đời.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Linh Khuyển mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong, tiếp tục sủa gâu gâu hai tiếng.
"Chủ nhân, nó đang nói, nếu người có thể giải hết độc của nó, thì nó sẽ cho người tất cả sự trung thành của nó."
Nguy cơ đã được giải trừ, Vân Lạc Phong lại một lần nữa mở liên kết với không gian thần điển, dù bị đóng liên kết, nhưng Tiểu Mạch vẫn biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Được!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Trước tiên, ngươi giúp ta mang Cơ Cửu Thiên đến sơn động, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau khi rời khỏi ảo cảnh, ta sẽ giải độc giúp ngươi."
Vừa nghe thấy lời này, Linh Khuyển liền hưng phấn chạy đi như điên, thiếu chút nữa là làm Cơ Cửu Thiên đang nằm trên lưng nó rớt luôn xuống đất.
Cũng may là Cơ Cửu Thiên đã lâm vào hôn mê, nếu không, biết được hành động này của Linh Khuyển, còn không một chưởng đánh ૮ɦếƭ nó mới là lạ.
Khi thương thế của Cơ Cửu Thiên hồi phục, đã là chuyện của hai ngày sau.
Trong hai ngày này, Linh Khuyển vô cùng tận chức trách thủ hộ hai người Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên. Bất cứ linh thú nào trong ảo cảnh muốn tiếp cận hai người họ, đều bị nó im hơi lặng tiếng giải quyết hết.
Sau khi Vân Lạc Phong thấy Cơ Cửu Thiên gần như đã hồi phục, mới chậm rãi nói: "Nếu chỉ có một con đường có thể rời khỏi ảo cảnh này, thì bất luận là trên con đường đó có bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta cũng nhất định phải đi!"
"Ngươi suy nghĩ kỹ rồi?" Cơ Cửu Thiên nhìn Vân Lạc Phong: "Nếu như ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy bổn tọa nhất định sẽ phụng bồi theo ngươi!"
"Đi thôi!" Vân Lạc Phong liếc nhìn Linh Khuyển ở một bên, nói: "Ngươi ở chỗ này chờ, hay là muốn đi cùng với chúng ta?"
"Gâu gâu.."
Linh khuyển đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, dùng đầu cọ cọ vào chân nàng, lại vẫy vẫy đuôi lấy lòng.
Ý chính là, bất luận Vân Lạc Phong đi tới đâu, nó đều theo đến đó.
"Được, đã vậy thì ngươi cứ đi cùng chúng ta đi. Ngoài ra, ngươi còn chưa có tên, để ta đặt một cái tên cho ngươi, thế nào?" Vân Lạc Phong nhìn Linh Khuyển, hỏi.
Linh Khuyển phe phẩy cái đuôi, nhìn lại Vân Lạc Phong.
"Sau này, tên của ngươi..... Cứ gọi là Trà Trà đi!"
Trà Trà?
Lúc này đừng nói là Linh Khuyển, ngay cả Cơ Cửu Thiên đang đứng ở một bên cũng kinh ngạc mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Tại sao lại đặt cái tên này?"
Vân Lạc Phong trầm ngâm trong chốc lát: "Ta nhớ lão gia tử nhà ta!"
"Thì sao?"
"Lão gia tử nhà ta thích uống trà!"
"... ....."
Bởi vì lão gia tử thích uống trà, nàng lại nhớ lão gia tử nhà mình, nên cứ đặt tên cho Linh Khuyển là Trà Trà sao?
Cơ Cửu Thiên nghĩ vậy, còn Linh Khuyển ngược lại rất thích cái tên này, cứ quắt quắt đuôi không ngừng, đôi mắt vĩnh viễn đều mang bộ dáng đáng thương.
"Được rồi, chúng ta xuất phát đi!"
Vân Lạc Phong quay đầu, thần sắc dần dần ngưng trọng* (*nặng nề).
Bởi vì, sắp tới, bọn họ phải đối mặt với một cường địch.
________
Đỉnh núi.
Mây mù hỗn loạn.
Sơn động trên đỉnh núi không giống với sơn động mà Vân Lạc Phong cư trú trong khoảng thời gian này, ngược lại, nơi đây như một tiên cảnh, rất xinh đẹp.
Càng sâu hơn, bên trong sơn động tự hình thành một thế giới khác.
Thác nước núi cao, trời xanh mây trắng, cần gì có đó.
Thời khắc này, thiếu niên áo bào trắng đang đứng trên cao, cúi đầu nhìn đống xương trắng bên dưới.
Đó là xương một con cự long, cực kì đáng sợ, bên trong đống xương, mơ hồ còn nhìn thấy được một bóng dáng trong suốt.
Nếu như nhìn kỹ, có thể dễ dàng phát hiện, đây là bóng dáng của một con cự long màu đen, đang không ngừng giẫy giụa, dường như muốn phá tan cái gì đó để thoát ra ngoài.