Nữ tử lục y cắn chặt môi, không sao nói được mấy chữ cuối cùng.
Sao có thể chứ?
Một sự tồn tại như thế, sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Còn cam tâm tình nguyện nhận nữ tử loài người làm chủ nhân? Nhưng ngoại trừ kẻ đó thì ai có bản lĩnh như vậy?
"Quỳ xuống!"
Tiểu nam hài chắp tay sau lưng, quát lạnh một tiếng.
Hắn như một vương giả cao cao tại thượng, liếc nhìn nữ tử lục y.
Phịch!
Hai chân nữ tử lục y không nghe theo sự khống chế của nàng ta, phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
Trên trán nàng ta đổ đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy.
"Mẫu thân."
Sau khi Tiểu Thụ lạnh lùng liếc nhìn nữ tử lục y, hắn quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, khí thế vương giả trên người chợt biến mất, khôi phục lại vẻ ngây ngô trong sáng như trước kia.
"Nữ nhân hư này dám ức ђเếק người, con đánh ả trút giận cho người được không?"
Vốn dĩ lúc Tiểu Thụ vừa nhìn thấy nữ tử lục y tấn công Vân Lạc Phong thì đã muốn lao ra đánh nàng ta một trận, nhưng Vân Lạc Phong lại sợ các linh thú xúc động gặp phải nguy hiểm, cho nên đã cắt đứt liên hệ với không gian thần điển, khiến Tiểu Thụ không thể ra ngoài.
Không sai! Tuy rằng thực lực của Tiểu Thụ cường đại, nhưng không gian thần điển căn bản không nghe theo sự điều khiển của hắn, một khi bị cắt đứt liên hệ thì Tiểu Thụ không có cách nào ra được.
May mắn là trong tình huống cấp bách vừa rồi, thừa dịp Vân Lạc Phong lơi lỏng, Tiểu Mạch dùng thực lực của bản thân khôi phục lại liên hệ với không gian thần điển.
Nhờ vậy, Tiểu Thụ mới có thể ra ngoài dạy dỗ nữ tử lục y kia.
Nhớ đến việc này, Tiểu Thụ lập tức chu miệng lên: "Mẫu thân, Hỏa Hỏa tỷ tỷ bảo con nói với người một tiếng, tuy rằng tỷ tỷ biết người suy nghĩ cho bọn họ, nhưng mà việc tự quyết định này của người làm cho bọn họ rất tức giận! Tỷ ấy nói tỷ ấy đi theo người chính là muốn cùng người đồng sinh cộng tử, nhưng mỗi lần có nguy hiểm thì người đều đối mặt một mình, vậy còn cần bọn họ làm gì? Hơn nữa, không phải tác dụng của linh thú là để ngăn cản nguy hiểm sao thay người sao?"
Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, lạnh giọng nói: "Tiểu Thụ, ta thừa nhận, ta có làm theo ý mình, không suy nghĩ đến cảm giác của các ngươi! Nhưng đối với ta mà nói, mỗi người các ngươi đều quan trọng như nhau. Nếu vì bảo vệ mạng sống của mình mà phải hy sinh mạng sống của mọi người, vậy ta thà tự mình ૮ɦếƭ đi!"
"Đúng vậy, ta rất ích kỷ, không hy vọng một người nào trong số các ngươi biến mất. Huống chi, linh thú không phải là công cụ chiến đấu, mà là bằng hữu, là người thân cả đời của ta!"
Nhìn bộ dáng ỉu xìu của Tiểu Thụ, Vân Lạc Phong đưa tay ra, xoa xoa đầu hắn: "Trước đó ta cắt đứt liên hệ là do không biết ngươi có bản lĩnh lớn như thế! Ta có thể hứa với mọi người, sau này sẽ không tùy tiện cắt đứt liên hệ nữa, nhưng ta cũng không muốn mọi người vì bảo vệ ta mà ૮ɦếƭ."
Dường như bàn tay ấm áp của Vân Lạc Phong làm Tiểu Thụ vui vẻ trở lại, hắn nhảy nhót, bổ nhào vào lòng Vân Lạc Phong, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở một nụ cười tươi ngây ngô đáng yêu.
Nếu như không được chứng kiến thủ đoạn trước đó của Tiểu Thụ, thì có lẽ tất cả mọi người đều sẽ xem hắn như một đứa trẻ bình thường.
"Mẫu thân, là người cho con sinh mệnh, cả đời này con sẽ không rời khỏi người!"
Vân Lạc Phong mỉm cười.
Đột nhiên, Vân Lạc Phong nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt cứng lại: "Tiểu Thụ, ngươi đi theo ta đã được hơn bốn năm rồi, nhưng từ trước đến giờ ta vẫn chưa biết thân phận của ngươi là gì? Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai hay không?"
Hai mắt Tiểu Thụ tràn đầy uất ức: "Con cũng không rõ lắm, hiện tại tuổi của con còn quá nhỏ, chỉ mới kế thừa được một phần của ký ức truyền thừa, đợi thêm mấy năm nữa, con lớn hơn rồi có lẽ sẽ có thể nhớ được tất cả mọi chuyện trước kia!"
Truyền thừa ký ức?
Vân Lạc Phong nhíu nhíu mày, nàng chỉ nghe nói qua chỉ có Linh thú mới có được truyền thừa ký ức, còn chưa từng nghe qua thực vật cũng sẽ có truyền thừa.
...
Nữ tử áo lục vẫn luôn cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong và cây nhỏ một cái, nhưng sự kinh ngạc dưới đáy mắt nàng làm sao cũng không che giấu được.
Là bởi vì nhiều năm qua mình không xuất thế, cho nên quan niệm của mọi người đã xảy ra biến hóa sao?
Thế giới trước kia, không phải là nhân loại thích nô dịch linh thú, vì họ mà bán mạng sao? VÌ sao bây giờ lại biến thành linh thú là đồng bạn của nhân loại?
Xem ra, quả là mình đã rất lâu không xuất hiện trong xã hội rồi...
"Mẫu thận, người cây này người xử trí như thế nào?" Tiểu Mạch rời khỏi ôm ấp của Vân Lạc Phong, chỉ vào nữ tử áo lục, hỏi.
Giọng nói non nớt mười phần của tiểu tử khiến cho thân thể nữ tử áo lục run lên, đầu vùi xuống càng thấp hơn, nếu sớm biết rằng vị đại nhân này ở bên người Vân Lạc Phong, nàng tuyệt đối sẽ không gây khó dễ với nàng ấy.
"Cây sinh mệnh có lịch sử đã lâu, phỏng chừng... Hẳn là sẽ không thiếu quả sinh mệnh."
Vân Lạc Phong xoa xoa cằm, sau khi lấy được quả sinh mệnh, nàng có thể cho lão gia tử, mấy người lão đầu Diệp gia sống thêm một trăm năm cũng không thành vấn đề.
A..., đúng rồi, còn có Thiên Nhai.
Bầy giờ Thiên Nhai lấy tức phụ là một linh thú, thân là linh thú thì có sinh mệnh lâu dài, nhưng mà Thiên Nhai mới chỉ ở cảnh giới Tôn Linh Giả, tuổi thọ cũng chỉ có 120 năm, nếu như nàng không có quả sinh mệnh, có lẽ vài thập niên tiếp theo, bọn họ sẽ phải ở thiên đàng trần gian hai nơi.
"Ta... Chỗ này của ta chỉ có hai quả sinh mệnh." Nữ tử áo lục rất cẩn thận đưa ra hai quả sinh mệnh, đưa cho Vân Lạc Phong.
"Hai quả?" Vân Lạc Phong nhướng mày, "Nếu ta nhớ không lầm thì quả sinh mệnh mỗi mười năm sẽ cho một quả mà."
Nghe nói vậy, nữ tử áo lục cười khổ một tiếng: "Mười năm cho ra một quả sinh mệnh, đó là chuyện rất nhiều năm về trước, khi đó đại lục có linh khí đầy đủ, tất nhiên ta sẽ kết được rất nhiều quả sinh mệnh, nhưng càng về sau này, đã biến thành hai mươi năm một quả..."
"Nhưng mà, mỗi lần ta kết ra được một quả sinh mệnh đều bị người Thánh nữ tộc lấy đi, đây cũng là nguyên nhân vì sao sinh mệnh của cường giả Thánh nữ tộc lâu đời hơn so với các thế lực khác."
"Đáng tiếc, năm đó Thánh nữ tộc xuất hiện một tên phản đồ, tên phản đồ đó nhân cơ hội đánh cắp cây sinh mệnh, thế nhưng, nàng ta lại không biết, nguyên nhân mà ta có thể được giữ lại ở Thánh nữ tộc, đó chính là bởi vì linh khí của Thánh nữ tộc đủ để cho ta sinh sống được, một khi rời đi ta sẽ bị héo rũ."
Vân Lạc Phong trầm ngâm hồi lâu, hỏi: "Ngươi đã héo đi, vậy vì sao còn có thể tiếp tục cho ra quả sinh mệnh?"
"Nói chung thì héo rũ cũng là một quá trình, sẽ không lập tức bị héo đi, quá trình ta bị héo úa dần trải qua bốn mươi năm, cũng là khoảng thời gian trước, trùng hợp kết ra được một quả sinh mệnh, sau đó ta triệt để bị héo tàn rồi."
Vân Lạc Phong nhướng mày, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ kỳ tích như trong lời của đám người Nhan Khả, kỳ tích này tất nhiên là vào ngày quả sinh mệnh chín bắt đầu kết quả, kết quả lại đưa tới một đám người cho là có bảo vật khai quật.
Vân Lạc Phong đi lên phía trước, cầm lấy quả sinh mệnh trong tay nữ tử áo lục, không chút khách khí bỏ vào trong không gian giới chỉ.
"Tên của ngươi?" Nàng nhíu mày hỏi.
Nữ tử áo lục cúi đầu: "Bích Tiêu."
"Ta cần rất nhiều quả sinh mệnh, sau này ngươi hãy đi theo ta, có được không?" Giọng nói thiếu nữ khí phách hiên ngang lại làm cho Bích Tiêu có chút hơi sững sờ.
"Ta đã tàn úa, nếu như muốn ta tiếp tục sinh sản ra quả sinh mệnh, cần rất nhiều linh khí, nếu không ta không thể kết ra quả sinh mệnh nữa."
Bích Tiêu cười khổ một tiếng: "Huống chi, cho dù ngươi có thể làm cho ta tỉnh lại một lần nữa thì như thế nào? Hai mươi năm ta mới có thể sinh trưởng ra một quả, dù là ở thời kỳ đỉnh phong, cũng cần đến mười năm, nếu ngươi muốn ta sản sinh ra số lượng lớn, vậy thật xin lỗi, ta không làm được."
Không phải Bích Tiêu không muốn sản sinh quả sinh mệnh, mà là nàng không thể làm được!
"Tiểu Mạch, ngươi cảm thấy như thế nào?" Vân Lạc Phong quay đầu nhìn Tiểu Mạch, hỏi.
Tiểu Mạch trầm ngâm hồi lâu: "Người khế ước với nàng sẽ không sợ nàng phản bội."
"Được."
Quả thật Vân Lạc Phong cũng sợ Bích Tiêu phản bội, cho nên, cũng giống như hoàn thành khế ước với linh thú, sau khi khế ước hoàn thành, đột nhiên Bích Tiêu phát hiện thân thể của mình chấn động, dường như có vô cùng vô tận linh khí hội tụ lại đến về phía mình.
"Đây... Đây là có chuyện gì vậy?" Bích Tiêu quá sợ hãi, khẩn trương phóng tinh thần lực của mình ra, quét qua hoàn cảnh bên ngoài cây sinh mệnh.
Bởi vì Bích Tiêu không thể rời khỏi cây sinh mệnh, vì vậy nàng chỉ có thể sử dụng phương pháp này để thăm dò mọi chuyện phát sinh xung quanh.
Lúc cảnh tượng bên ngoài đập vào mắt, Bích Tiêu lập tức ngây ngẩn cả người...
Lúc đầu, nàng xuất hiện ở trên đỉnh núi mà bây giờ, đập vào mắt chính là một vùng mênh ௱ôЛƓ, trên đó toàn là dược điền liên tiếp nhau, những dược liệu trong dược điền không giống những gì nàng từng thấy, mà hình như, trong cả dược điền tràn ngập linh khí dồi dào.
Càng làm cho nàng vui sướng chính là, ở vùng này mức độ nồng đậm của linh khí rất cao, nàng đã sống trăm ngàn năm cũng chưa từng thấy đại lục có linh khí dồi dào như vậy bao giờ...
"Thật tốt quá, chỗ này giống như là sinh ra ta lần thứ hai vậy."
Bích Tiêu từ trên mặt đất đứng lên, trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục tràn đầy hưng phấn.
"Ta chỉ muốn sống ở đây, hai năm.. A... Không, tối đa là một năm, ta có thể sinh trưởng ra một quả sinh mệnh."
Tiểu Mạch liếc mắt nhìn Bích Tiêu, hừ một tiếng: "Nếu không phải ngươi có thể sản sinh ra quả sinh mệnh, chỉ với lúc trước ngươi đối xử với chủ nhân của ta như vậy, ta đã khiến cây nhỏ tiêu diệt ngươi rồi!"
Sắc mặt Bích Tiêu đỏ lên, nghĩ đến chuyện tình lúc trước, trong lòng nàng cũng đầy áy náy.
Nàng vẫn luôn khinh thường con người, nếu không phải nhìn vào phân lượng của truyền nhân cũng sẽ không để nàng đi vào bên trong cây sinh mệnh.
Nhưng mà ai có thể ngờ đến, người nữ tử này lại có thể được vị đại nhân kia nguyện trung thành.
Nhất là trên người nàng còn mang theo không gian cường đại như vậy.
Tiểu Mạch nhìn thấy khuôn mặt Bích Tiêu xấu hổ, ngược lại tức giận trong lòng cũng dần dần biến mất, nhưng hắn vẫn không quên khoe khoang nói: "Không gian này với chủ nhân của ta có mối liên quan chặt chẽ, thực lực của chủ nhân ta càng mạnh thì linh khí trong không gian cũng càng thêm nồng đậm, sau này, đừng nói là một năm, dù một tháng sinh trưởng ra một quả cũng là chuyện bình thường."
"Thật sự?" Nữ tử áo lục cực kỳ hưng phấn, nàng do dự hồi lâu, từ trong ống tay áo lấy ra một vật, "Đây là ta trộm được ở trong Thánh nữ tộc một ngàn năm trước, vào lúc đó Thánh nữ tộc rất cường đại, không giống như bây giờ, ngay cả ta cũng không bảo vệ được, cho nên ta đã trộm ở trên người một tộc nhân một vật như vậy, nếu như ngươi cần ta có thể cho ngươi."
Trong tay nữ tử áo lục chính là một lọ chất lỏng màu xanh, hơi tản ra một loại ánh sáng lấp lánh, nhìn qua rực rỡ lóa mắt.
"Đây là..." Vân Lạc Phong ngẩn ra, trong lúc nhất thời, nàng lại không thể nhận ra vật nữ tử áo lục cho mình là thứ gì.
Linh quang trong đầu cây nhỏ chợt lóe, dùng giọng nói ngây thơ ngọt ngào nói: "Là huyết dịch(máu) Cự Long."
"Huyết dịch Cự Long? Có ích lợi gì?"
"Huyết dịch Cự Long giống nhau đều có thể có tác dụng cường kiện thân thể, thế nhưng đây không phải là huyết dịch Cự Long bình thường mà là Linh Long trong truyền thuyết."
Linh Long?
Nhìn thấy những ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cây nhỏ tiếp tục nói: "Linh Long này không phải từ trứng của Cự Long ấp ra, mà là một con rồng do tự nhiên hình thành, ăn hết thịt của nó có thể ngay lập tức làm cho một người bình thường đột phá đến cảnh giới Linh Vương, huyết dịch của nó càng trân quý hơn chính là đủ để cho người ở cảnh giới Thánh Tôn đột phá, còn nữa cũng có tác dụng cường kiện thân thể."
"Cây nhỏ, chuyện này làm sao mà ngươi biết được?" Vân Lạc Phong nhìn cây nhỏ, hỏi.
Trên khuôn mặt cây nhỏ lộ ra nụ cười rực rỡ: "Là truyền thừa ký ức của ta nói cho ta biết, chẳng qua, một lọ huyết dịch Linh Long này nhiều lắm, nếu như trực tiếp uống hết vào người sẽ lập tức nổ tan xác mà ૮ɦếƭ, cho nên, trước tiên người hãy pha loãng nó trước, rồi mới tiến hành hấp thu."
Lập tức ánh mắt Tiểu Mạch sáng lên.
Vừa rồi nó chỉ nổi khùng với Bích Tiêu một chút, dù sao thì nữ nhân này sống nhiều năm như vậy, trên người làm sao mà không có một ít bảo vật?
Ai biết, sau khi nổi khùng xong, nàng lại có được vật phẩm trân quý như vậy.
Cho dù bích xà thảo lần trước cũng có thể khiến Thánh Tôn đột phá, nhưng mà bây giờ bích xà thảo còn chưa tiến hóa thành linh xà thảo không phải sao?
Huống chi, bích xà thảo chỉ có tác dụng tạo đột phá mà không hề gồm cường kiện thân thể.
Huyết dịch Linh Long thì khác rồi.
Chẳng những có thể đột phá, lại càng có thể làm cho thân thể người sử dụng không chỉ mạnh hơn một cấp, có thể nói, có thể luyện thành tường đồng vách sắt.
"Bích Tiêu," Tiểu Mạch cười tít mắt nhìn về phía Bích Tiêu, trong mắt lóe lên tia ánh sáng âm hiểm, "Ngươi xem, chủ nhân ta đột phá, chỗ tốt với ngươi cũng không ít, nếu trên người ngươi còn có đồ vật gì thì hãy lấy ra cho chủ nhân đi."
Bích Tiêu cẩn thận nhìn Tiểu Mạch, tại sao nàng lại có cảm giác, dáng vẻ thiếu niên này cười rộ lên... Cực kỳ gian trá?
"Không còn có nữa," Bích Tiêu lắc lắc đầu, "Đây là món cuối cùng mà ta lấy được, những cái khác cũng không có."
Tiểu Mạch có chút uể oải, xem ra Bích Tiêu này quả thật rất nghèo, nhiều năm đã qua như vậy, chỉ cầm ra được từ Thánh Nữ tộc một cái.
Thật đáng tiếc...
"Bây giờ ta muốn hấp thu huyết dịch Linh Long này, trước tiên các ngươi lùi ra sau đi." Tay Vân Lạc Phong vừa lật đã hiện ra một cái lọ, đổ huyết dịch Linh Long ra vào trong lọ, lại lấy hỗn hợp thanh tuyền.
Sau khi hai chất dung hòa xong thì phát hiện màu xanh của huyết dịch Cự Long đã phai nhạt rất nhiều, cũng không còn thuần túy xanh như trước đó.
Rồi sau đó, Vân Lạc Phong đổ bình huyết dịch vào trong miệng, dùng một chút linh lực bao lấy đưa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Chợt, nàng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thu lực lượng chứa trong huyết dịch Cự Long...
Huyết dịch Cự Long quá mức bá đạo, nàng không dám ngay lập tức đưa vào trong máu để hấp thu hết lực lượng ẩn chứa, cho nên, nàng chắc chắn phải hấp thu từng giọt một, để cho thân thể của mình có thể thừa nhận được loại lực lượng bá đạo này.
Cũng chính là bởi vì sự hấp thu thong thả này, thế nên nàng ngồi xuống liền mất nửa tháng, cho đến nửa tháng sau, ầm một tiếng, một luồng gió lốc khuếch tán ra từ trong phòng, để cho Vân Lạc Phong đi lên một cảnh giới mới.
Thế nhưng như vậy còn chưa kết thúc...
Sau khi thăng cấp xong, Vân Lạc Phong cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ di chuyển ở trong kinh mạch của nàng, đau đớn khiến toàn thân nàng căng lên.
"Mẫu thân, đây là huyết dịch Linh Long đang giúp người tái tạo lại thân thể," Ánh mắt cây nhỏ vẫn cứ nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong, "Cho nên, người nhất định phải cố gắng chống đỡ!"
“Ssss...!"
Cho dù sức chịu đựng của Vân Lạc Phong mạnh đến đâu, trong cơn đau nhức, nàng vẫn không kiềm được mà hít một hơi lạnh, cắn chặt hàm răng, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết.
Mặc kệ cơ thể chịu bao lần thống khổ, nàng cũng phải tiếp tục chịu đựng!
Chỉ cần trở nên mạnh mẽ, cho dù bước một chân vào địa ngục, nàng tuyệt đối không quay đầu.
Lạch cạch lạch cạch!
Giờ khắc này, mọi người đều nghe rõ tiếng xương gãy trong cơ thể Vân Lạc Phong. Nhưng ngoại trừ lúc mới đầu nàng còn hít từng hơi lạnh thì càng về sau, không còn tiếng động nào phát ra nữa. Nàng cố hết sức chịu đựng cơn đau kịch liệt này.
Đôi mắt màu lục của Bích Tiêu toát lên sự kinh ngạc. Ắt hẳn nàng ta không thể ngờ loài người lại chịu được cơn đau như vậy, ngay cả đám cường giả thuộc tộc Thánh Nữ cũng không có khả năng này.
Mãi đến bây giờ, cảm nhận của Bích Tiêu về Vân Lạc Phong mới dần dần thay đổi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tiểu Mạch nôn nóng nhìn Vân Lạc Phong. Hắn ta muốn giúp nàng nhưng lại không thể ra tay.
Tiểu Mạch biết chủ nhân phải tự vượt qua ải này. Nếu hắn ta ૮ưỡɳɠ éρ dùng linh khí từ Không gian Thần Điển để giúp chủ nhân bớt đau đớn thì hậu quả sẽ hoàn toàn ngược lại...
Năm đó, Vân Tiêu đào tim lấy máu, được sự tương trợ của linh khí từ Không gian Thần Điển.
Bây giờ, mọi đau đớn mà Vân Lạc Phong chịu đựng chẳng khác nào đào tim lấy máu...
Xương ống quyển và da thịt định hình lại, đồng nghĩa với việc nghiền nát xương cốt toàn thân. Cả hai kết hợp với nhau, ai có thể tưởng tượng được đây là nỗi thống khổ biết nhường nào?
Ngay cả mấy cường giả nổi danh cũng phải ngất đi trước cơn đau kịch liệt này, chỉ riêng Vân Lạc Phong là cắn răng vượt ải, cố hết sức chịu trận...
Mồ hôi chảy đầy lưng người thiếu nữ, dung nhan tuyệt sắc trở nên tái nhợt, cơ thể đã run lẩy bẩy nhưng nàng vẫn không phát ra tiếng nào.
“Chủ nhân, nếu đau thì người cứ kêu lên, sẽ dễ chịu hơn một chút." Tiểu Mạch vô cùng đau lòng. Nhất là khi thấy Vân Lạc Phong liều ૮ɦếƭ chịu đựng, cõi lòng hắn ta càng đau hơn.
Nữ nhân này vẫn luôn kiên cường như thế. Kiếp trước ở Hoa Hạ, nàng vốn đã vậy, bây giờ càng kiên quyết không lùi bước.
Vân Lạc Phong rũ mắt. Nếu chút đau đớn này mà còn không chịu nổi thì nói gì tới việc bước lên đỉnh cao Đại lục, sóng vai chiến đấu cùng Vân Tiêu?
Bích Tiêu cũng nhìn không nổi. Nàng ta do dự một hồi: "Ngươi đã mượn sức mạnh Linh Long để đột phá, cho dù bây giờ từ bỏ cũng không tổn thất gì đâu. Ta có một cách giúp ngươi hết đau trong nháy mắt. Năm ấy, người của tộc Thánh Nữ cũng không chịu được cơn đau này. Một khi đột phá, họ sẽ vận dụng cách đó, nhưng hậu quả là thất bại trong việc định hình cơ thể."
“Ta không sao." Vân Lạc Phong cắn chặt răng, nàng dùng hết toàn lực để nói ra ba chữ kia, sau đó không còn sức nói thêm câu nào nữa.
Nàng muốn trở nên hùng mạnh!
Con đường duy nhất để trở nên hùng mạnh chính là gặp được thời cơ!
Hiện giờ đã có được cơ hội, nàng tuyệt đối không từ bỏ!
Nhìn gương mặt kiên quyết của người thiếu nữ, ánh mắt Bích Tiêu toát lên sự nghi ngờ. Nàng ta không hiểu tại sao Vân Lạc Phong không chịu từ bỏ, chẳng lẽ mượn huyết dịch Linh Long để đột phá còn chưa đủ sao?
Dường như Tiểu Mạch đã nhận ra sự ngờ vực của Bích Tiêu, hắn ta quay sang liếc đối phương: "Nếu chủ nhân đã muốn đột phá thì không nhất định phải dùng tới huyết dịch Linh Long, chỉ cần đợi cỏ Linh Xà tiến hóa xong xuôi, nàng ấy cũng có thể trở thành Thánh Tôn bậc cao. Cho nên, đối với nàng ấy mà nói, tác dụng lớn nhất của huyết dịch Linh Long là định hình cơ thể, khiến cả người nàng ấy ngày càng trở nên cứng rắn."