Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 296: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Sở dĩ Long tộc nổi danh khắp đại lục như vậy, ngoại trừ sức mạnh cường đại ra thì độ cứng chắc của lớp da cũng khiến người ta căm tức.
Khi còn ở cấp thấp, Vân Lạc Phong có thể vượt cấp chiến đấu; nhưng hiện giờ thực lực càng ngày càng cao, muốn vượt cấp chiến đấu cũng không dễ dàng.
Vì thế, nàng sẽ không từ bỏ cơ hội trước mắt!
“Nhưng mà..." Ánh mắt Bích Tiêu trở nên mơ màng: "Ngay cả các cao thủ của tộc Thánh Nữ, cho dù ngay từ đầu họ muốn thử khả năng định hình cơ thể của huyết dịch Linh Long, nhưng người nào cũng từ bỏ giữa chừng, chẳng ai kiên trì được tới cuối cùng. Nàng ta có thể làm được không?"
“Người khác thì ta không biết, nhưng nếu là nàng ấy thì có thể!"



Tiểu Mạch cũng xem như là người đi theo Vân Lạc Phong lâu nhất, hắn ta chứng kiến Vân Lạc Phong ngày một trưởng thành.
Năm đó ở đại học Hoa Hạ, Vân Lạc Phong bị người ta gọi là đồ điên;bởi vì trên đời này, không có chuyện nào nàng không dám làm! Bây giờ đến đại lục ở thế giới khác, nàng cũng như thế.
Nàng liều mạng đến vậy, không phải là không sợ ૮ɦếƭ; trái lại, nàng vô cùng sợ hãi cái ૮ɦếƭ, nhưng so với việc ૮ɦếƭ đi, nàng càng sợ mình không bảo vệ được người thân.
Kiếp trước Vân Lạc Phong là trẻ mồ côi; kiếp này nàng được sống yên ấm, làm sao có thể để mặc sự ấm áp đó bỏ mình mà đi?
Vì muốn gìn giữ sự ấm áp này, nàng liều cả tính mạng để tăng thực lực!


Cõi lòng Bích Tiêu gần như chấn động, đôi mắt màu lục của nàng ta nhìn chăm chú Vân Lạc Phong: "Nàng ta không giống những kẻ mà ta biết..."
Ban đầu, Bích Tiêu vì Tiểu Thụ nên mới thần phục Vân Lạc Phong. Dù gì nàng ta cũng là một thụ nhân (cây hóa thành người) tâm cao khí ngạo, sao có thể cam tâm tình nguyện trung thành với loài người?
Cho đến khi trông thấy ý chí của Vân Lạc Phong, buộc mình phải rửa mắt mà nhìn, trong lòng nàng ta mới dần dần chịu phục, dù bây giờ nàng ta vẫn chưa nhận ra điều đó...
“Bích Tiêu, việc định hình cơ thể mất bao lâu?" Tiểu Mạch trầm ngâm một hồi rồi hỏi.
“Không rõ lắm. Ta chỉ biết mấy lão già bên tộc Thánh Nữ kiên trì được dăm ba bữa là chịu không nổi, mất mấy ngày để thành công thì ta chưa từng nhìn thấy..."
Bích Tiêu lắc đầu, cặp mắt màu lục vẫn nhìn chăm chú Vân Lạc Phong.
Nàng ta dứt lời, Tiểu Mạch cũng không nói gì nữa. Hắn ta tìm chỗ ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi Vân Lạc Phong.
Mới đó đã qua mười ngày.
Trong mười ngày ấy, sắc mặt Vân Lạc Phong ngày càng trở nên tái nhợt, hơi thở càng lúc càng yếu ớt.
Cho dù như vậy, nàng vẫn tự mình chịu đựng đến hơi thở cuối cùng...


Bích Tiêu nắm chặt tay, căng thẳng nhìn nàng. Nàng ta rất muốn nhìn xem, ngay cả những cường giả thuộc tộc Thánh Nữ còn không làm được, liệu thiếu nữ trước mặt mình có thành công?
Rầm!
Bất thình lình, người thiếu nữ cắm đầu ngã xuống, cơ thể va mạnh vào gốc cây kế bên.
Tiểu Mạch hết hồn hết vía. Hắn ta vội vã đứng dậy, bay nhanh tới chỗ Vân Lạc Phong, lo lắng hỏi han: "Chủ nhân, người sao rồi?"
Vân Lạc Phong nở nụ cười.
Gương mặt nàng tái nhợt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến nụ cười tuyệt vời ấy.
Bích Tiêu đã sống hơn mười triệu năm, mãi đến bây giờ mới nhìn thấy nụ cười khiến vạn vật trong thiên hạ trở nên lu mờ.
Nàng ta khó mà tưởng tượng loài người cũng có thể đẹp đến mức này, nếu nói Vân Lạc Phong là yêu nghiệt hại nước hại dân cũng không sai.
“Tiểu Mạch, ngươi xem ——”
Người thiếu nữ xòe tay ra, tay nàng được bao phủ bởi một lớp vảy rồng cứng chắc. Lớp vảy ấy từ mu bàn tay lan rộng xuống, khiến nàng giống như đang mặc giáp đúc từ vảy rồng.

“Ta thành công rồi.”
Đúng vậy, nàng thành công rồi. Chẳng những khiến cơ thể cứng rắn thêm một bậc mà còn được hẳn... một bộ áo giáp vảy rồng.
Có bộ giáp này rồi, ắt hẳn nàng có thể đương đầu với đòn tấn công từ Thượng Thánh quân mà không hề bị một chút tổn thương nào.
Tiểu Mạch ngây ra như bị sét đánh không dứt. Hắn ta hoàn toàn không ngờ huyết dịch Linh Long còn có công hiệu này. Xem ra Vân Lạc Phong thật sự nhặt được bảo bối...
“Chủ nhân, chúc mừng người.” Tiểu Mạch khó nén kích động, cất giọng hứng khởi.
Vân Lạc Phong nhếch môi: "Đáng tiếc mỗi lần chỉ có thể triệu hồi bộ giáp này trong thời gian khá ngắn, cao lắm là ba phút. Với lại lần nào cũng phải rút hơn phân nửa linh khí của Không gian Thần Điển."
Quả nhiên...
Nghe Vân Lạc Phong nói vậy, Tiểu Mạch mới nhận ra suýt chút nữa linh khí trong không gian bị rút sạch, may mà có hoa cúc Tiểu Thụ nhanh chóng giúp Không gian Thần Điển khôi phục...
Nhưng cho dù hoa cúc Tiểu Thụ có mạnh mẽ hơn nữa, trong chốc lát cũng chẳng thể lấp đầy linh khí trong không gian.
“Tiểu Mạch, hiện giờ đã qua bao lâu rồi?" Vân Lạc Phong ngước mắt nhìn thiếu niên bên cạnh mình.


“Chủ nhân đột phá mất một tháng, định hình cơ thể mất mười ngày, cho nên bây giờ đã qua hơn một tháng."
“Hơn một tháng sao?” Vân Lạc Phong ngẩng đầu đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây rồi đi xử đám người đó."
Nếu không phải do Bích Tiêu thì nói không chừng, đám Tô Tuấn đã sớm bị diệt cả đoàn.
Về phần Vân Dực, tuy thực lực mạnh nhưng lại chẳng đủ thông minh. Nếu không có Vân Lạc Phong thì không thể nào trông chờ hắn diệt hết kẻ địch.

Trên đỉnh núi.
Vân Dực với ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn đứng đấy như một ngọn núi lớn, khiến người ta vô tình thấy áp lực.
Đám người Nhan Khả vẫn chưa rời đi, bọn họ dựng trại đóng quân trên đỉnh núi, chờ Vân Lạc Phong trở về.
Soạt!
Bất thình lình có luồng sáng chiếu tới. Đám người Nhan Khả lấy lại tinh thần mới nhận ra thiếu nữ mặc y phục trắng, bế một đứa trẻ đang đứng trước mặt bọn họ.


“Sao các người còn ở đây?" Vân Lạc Phong ngẩn ra, cau mày hỏi.
Nhan Khả hơi xấu hổ: "Trước kia chúng ta hại ngươi đắc tội Huyền Thanh Môn, cho nên chúng ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi."
“Chờ ta?” Vân Lạc Phong giãn chân mày: "Bây giờ ta có việc phải làm, các ngươi có thể đi rồi."
Nhan Khả và đám người Phó Cẩm nhìn nhau, thấy Vân Lạc Phong muốn đi, bọn họ vội vàng bước theo.
“Sao hả?" Vân Lạc Phong ngừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại: "Các ngươi không muốn đi à?"
“Ta…” Gương mặt Nhan Khả đỏ bừng, hắn ta ngượng ngùng đưa ra yêu cầu: "Chúng ta muốn đi theo ngươi."
Vân Lạc Phong ngừng lại: "Có Không gian Trùng Động không?"
Không gian Trùng Động là nhịp cầu nối giữa Đại lục Thất Châu và Đại lục Vô Hồi, nhờ không gian này mà hai đại lục mới thông nhau.
“Có.”
Nhan Khả không hiểu Vân Lạc Phong hỏi vậy có ý gì, hắn ta vội vã gật đầu: "Ta biết một chỗ có Không gian Trùng Động, hơn nữa ta còn có chút quan hệ với gia tộc bảo vệ Trùng Động, Vân cô nương hỏi chuyện này để làm gì?"
“Ở Đại lục Vô Hồi có một thế lực do ta lập nên tên là Y Tháp. Nếu các ngươi muốn theo ta thì phải gia nhập Y Tháp."
Dứt lời, bóng dáng Vân Lạc Phong bỗng lóe lên rồi biến mất trước mắt bọn họ.
Vân Dực cũng vội vàng đi theo, nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi này.
“Nhan Khả, ngươi cảm thấy chúng ta nên quyết định thế nào đây?" Phó Cẩm sợ sệt: "Tài nguyên bên đại lục Vô Hồi kém hẳn đại lục Thất Châu, nhưng được cái là yên ổn."
Nhan Khả bất đắc dĩ thở dài: "Mấy năm nay, bốn đội chúng ta đã nếm trải bao nhiêu khổ cực? Vì sinh tồn, chúng ta buộc phải dốc sức tu luyện, nhưng những ngày qua ta đã chịu đủ rồi!"
“Nếu Vân cô nương đã nói ra lời ấy, chúng ta ngại gì không đến đại lục Vô Hồi? Ta không muốn gia nhập đại lục Thất Châu, hơn nữa ta tin rằng bốn đội gia nhập Y Tháp, tuyệt đối sẽ không hối hận."
Trong lòng Nhan Khả có niềm tin.
Đừng xem thường Y Tháp ở đại lục Vô Hồi. Đấy là thế lực của Vân Lạc Phong, rồi sẽ có một ngày, Thất Châu sẽ phải nghe danh! Thân phận lẫn địa vị của bọn họ cũng sẽ nước lên thuyền lên.
“Được, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát đến đại lục Vô Hồi!"

Trong hư không, cách đấy không xa, thiếu nữ ngừng bước và chờ đợi hình nhân nam tử phía sau. Hình nhân ấy tới rồi, nàng lại tiếp tục đi về phía Huyền Thanh môn.
“Mẫu thân, người muốn nhờ đám Nhan Khả thay người bảo vệ Y Tháp ư?" Tiểu thụ chớp mắt, hỏi với giọng ngọt ngào ngây thơ.
Vân Lạc Phong nhếch môi cười nhạt: “Ở đại lục Thất Châu, thực lực của họ không tính là quá mạnh, nhưng nếu tới đại lục Vô Hồi thì có thể đứng đầu. Có họ bảo vệ Y Tháp và Diệp gia, ta cũng yên tâm phát triển thế lực của mình ở nơi này."
Vì thế, nàng mới đồng ý cho đám Nhan Khả theo đuôi mình.
“Mẫu thân, vậy bọn họ sẽ tới đại lục Vô Hồi chứ?"
“Sẽ!”
Vân Lạc Phong chỉ thốt ra một chữ, khuôn mặt nàng đầy sự tự tin, đôi mắt đen nhánh giống như Hắc Diệu Thạch lấp lánh.

Huyền Thanh môn.
Trong chính điện có một nam nhân trung niên với sắc mặt nặng nề đáng sợ. Ông ta vỗ một phát lên bàn, cất giọng lạnh nhạt: "Nếu không phải bây giờ ta xuất quan sớm, các ngươi còn định gạt ta đến khi nào? Con ruột của ta đang sống sờ sờ bị người ta hại ૮ɦếƭ, vậy mà các ngươi không nói cho ta biết!"
Mọi người im lặng không lên tiếng.
Đối mặt với nam nhân trung niên đang phẫn nộ, bọn họ hoàn toàn không dám thốt ra một chữ.
“Phụ thân…” Tô Tuấn trầm ngâm cả buổi rồi từ từ tiến lên, gã vừa gọi một tiếng đã bị chất giọng sắc bén của nam nhân trung niên cắt lời.
“Lạc Trần là đệ đệ của ngươi, ngươi trơ mắt nhìn đệ đệ ૮ɦếƭ mà còn dám gạt ta ư? Ta dạy các ngươi \'huynh đệ thủ túc tình thâm\' (*) như thế sao?" Nam nhân trung niên giận đến độ run rẩy cả người, sắc mặt xanh mét.
(*) Thủ túc tình thâm: Anh em thương nhau như thể tay chân
Ánh mắt Tô Tuấn hơi lóe lên. Gã ngẩng lên, hốc mắt không kiềm được mà đỏ hoe, sau đó quỳ phịch xuống trước mặt nam nhân trung niên.
“Phụ thân, mọi chuyện đều do con không tốt. Đệ đệ vì Huyền Thanh môn, vì con nên mới bị kẻ xấu hại ૮ɦếƭ."
Nam nhân trung niên tức nghẹn. Ông ta kiềm chế cơn giận, cắn răng hỏi: "Nói mau, rốt cuộc một tháng trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lạc Trần mất mạng ở Ngải Sơn?"
“Phụ thân, hôm đó con và đệ đệ đưa Tiểu Bạch đến Ngải Sơn, nào ngờ lại gặp sư phụ của nàng ấy."
Sư phụ của Tiểu Bạch?
Nam nhân trung niên hơi cau mày: "Sư phụ của Lâm cô nương liên quan gì đến cái ૮ɦếƭ của Lạc Trần?"
“Phụ thân, sư phụ của Tiểu Bạch không phải loại người tốt gì. Ả ta đã sớm biết thân phận của Tiểu Bạch nên mới nhận nàng ấy làm đồ đệ..." Cặp mắt Tô Tuấn hơi lóe lên, gã tiếp tục nói: "Hơn nữa, ả ta ỷ vào việc Tiểu Bạch là đồ đệ mình, ép buộc Tiểu Bạch gả cho người bên cạnh ả."
Nam nhân trung niên nghe Tô Tuấn nói thế thì càng tức tối, không có chỗ xả.
Nếu người nói những lời này là Tô Lạc Trần, có lẽ ông ta sẽ bán tín bán nghi, nhưng Tô Tuấn chưa bao giờ nói dối. Gã mà nói thì chắc chắn đã xảy ra chuyện như thế.
“Hiện giờ Lâm cô nương đang ở đâu?"
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt Tô Tuấn bỗng tối sầm, trong mắt gã đầy vẻ bi thương đau đớn.
Thấy sắc mặt gã như vậy, trong lòng nam nhân trung niên bỗng nảy sinh lo lắng.
“Phụ thân, Tiểu Bạch bị nữ nhân kia khống chế. Không biết ả ta dùng thủ đoạn gì mà khiến Tiểu Bạch lâm vào hôn mê, vì cứu nàng ấy, đệ đệ mới bị ả ta ɢɨết ૮ɦếƭ."
Sắc mặt Tô Tuấn vô cùng đau khổ: "Ả ta còn nói, nếu ả ta đã là sư phụ của Tiểu Bạch thì hôn sự của nàng ấy phải do ả ta làm chủ. Cho dù người mà Tiểu Bạch thích là con, ả ta cũng tuyệt đối không để nàng ấy được như mong muốn."
“Làm càn!” Nam nhân trung niên đấm một phát xuống bàn, gân xanh nơi thái dương liên tục giật mạnh: "Thân phận Lâm cô nương tôn quý như thế, ả ta là hạng nào mà đòi làm chủ? Đúng là kẻ ngu xuân, tự cho mình là đúng!"
So với cái ૮ɦếƭ của con ruột, ông ta càng phẫn nộ hơn khi có người dám can đảm làm chủ hôn sự của Lâm Nhược Bạch.
Huyền Thanh môn nhất định phải chiếm được Lâm Nhược Bạch!
“Tuấn nhi, con cũng biết là người bên tộc Thánh Nữ một mực không qua lại với nam nhân bên ngoài, tất cả nữ nhân của họ đều sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Thế nhưng, tộc Thánh Nữ vẫn luôn tìm kiếm truyền nhân. Nếu Tiểu Bạch đã yêu con, tộc Thánh Nữ cũng không thể làm chủ nàng ấy..."
Nam nhân trung niên cất tiếng thở dài: "Vì vậy, ta mới muốn hai con bồi dưỡng tình cảm trước. Đợi đến khi nước chảy thành sông mới báo cho tộc Thánh Nữ hay, nhưng không ngờ tình cảm giữa hai con vừa mới phát triển thì đã bị kẻ ngu xuẩn kia ngăn cản! Nếu đã như thế, phụ thân chỉ còn cách báo cho tộc Thánh Nữ biết thôi."
Trong mắt Môn chủ Huyền Thanh môn, Lâm Nhược Bạch đã chắc chắn là con dâu ông ta, sao ông ta có thể cho phép kẻ nào tới ςướק đoạt?
Nhất là nữ nhân kia tự cho mình là đúng, đòi làm chủ hôn sự của Lâm Nhược Bạch. Ả ta đúng là không biết xem lại thân phận.
Truyền nhân của tộc Thánh Nữ, đâu đến lượt ả ta làm chủ?
“Phụ thân, người không cần lo lắng chuyện này. Nửa tháng trước, con đã vạch trần này cho tộc Thánh Nữ biết, tin rằng bọn họ đã sớm nhận được tin tức." Ánh mắt Tô Tuấn toát lên vẻ âm hiểm: "Hơn nữa, con còn nói cho họ biết là nữ nhân kia vì muốn đệ đệ mình cưới Lâm Nhược Bạch nên không tiếc làm nàng ấy hôn mê, gặp nguy hiểm trong một sớm một chiều."
Thật ra Tô Tuấn cũng không rõ rốt cuộc giữa Vân Lạc Phong và Tiểu Mạch có quan hệ gì, nhưng gã không ngại bịa đặt thân phận giả tạo, chỉ cần khiến người bên tộc Thánh Nữ tin là đủ.
“Được lắm!” Nam nhân trung niên nghiến răng nghiến lợi: "Cứ giao chuyện này cho tộc Thánh Nữ quản! Ta không tin bọn chúng dám đối địch với tộc Thánh Nữ!"
Nghĩ vậy, ông ta lại nhìn về phía Tô Tuấn và hỏi: "Nếu tộc Thánh Nữ cứu Lâm cô nương, con có tự tin khiến nàng ấy đề cập tới hôn sự không?"
“Chuyện này..."
Tô Tuấn chần chừ.
Nếu như là lúc đầu, chắc chắn gã sẽ vô cùng tự tin, cho rằng Lâm Nhược Bạch không thể không có mình.
Nhưng ngẫm lại khi ở trên Ngải Sơn, Lâm Nhược Bạch tỏ thái độ lạnh nhạt đã khiến lòng gã nhảy dựng.
“Sao hả? Các con đã ở bên nhau một năm ròng, con vẫn chưa thể khiến trái tim thiếu nữ của nàng ấy chấp nhận à? Ta nhớ trước đó con từng nói Lâm Nhược Bạch yêu con." Sắc mặt nam nhân trung niên hơi nặng nề, ông ta lạnh giọng hỏi.
Tô Tuấn cắn răng, cương quyết ngẩng đầu: "Con tin tưởng Tiểu Bạch, nàng ấy tuyệt đối sẽ là thê tử của con!"
“Ha ha.”
Sắc mặt nam nhân trung niên vốn u ám, nghe thấy con mình nói với giọng tràn đầy niềm tin, gương mặt ông ta trở nên sáng sủa ngay tức khắc.
“Con có niềm tin như thế, phụ thân đã yên tâm rồi.” Lúc nói lời này, khuôn mặt ông ta lại trở nên nặng nề: “Còn mối thù của đệ đệ con... Ta tất sẽ báo!”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ cuối cùng, có thể thấy trong lòng ông ta căm hận Vân Lạc Phong.
“Môn chủ, không hay rồi! Có chuyện không ổn rồi!”
Đúng lúc này, một đệ tử thuộc Huyền Thanh môn thất tha thất thểu vọt vào, sau đó ngã rầm xuống đất, hắn ta không kịp bò dậy đã vội nói: “Có người tới cửa tàn sát, hơn nữa còn ɢɨết không ít đệ tử của Huyền Thanh môn.”
“Cái gì?” Nam nhân trung niên giận tím mặt, ông ta chưởng một phát vào tường, khiến vách tường xuất hiện một lỗ thủng ngay tức khắc.
Vẻ mặt ông ta dữ tợn, ánh mắt thì phẫn nộ, lạnh giọng quát lên: “Kẻ nào lớn mật đến thế, dám tới quấy rối Huyền Thanh môn?! Người đâu? Lập tức theo bổn Môn chủ đi chém ૮ɦếƭ kẻ địch!”
Dứt lời, bóng dáng nam nhân trung niên lập tức hóa thành cơn lốc, nhanh chóng lao ra ngoài cửa...
Lúc này đây, từ cửa Huyền Thanh môn trở vào trong đã máu chảy thành sông. Vô số đệ tử ngã trong vũng máu, mở to cặp mắt, ૮ɦếƭ không nhắm mắt.
Dù vậy mà vẫn có nhiều đệ tử không muốn sống vọt tới, định bụng đánh ૮ɦếƭ kẻ tập kích bất ngờ.
Giữa vòng vây của bọn họ là một nam nhân cường tráng.
Cơ bắp của nam nhân này có những đường cong rõ ràng, khuôn mặt hắn ta không có cảm xúc, giống như một cỗ máy ɢɨết chóc không hề có chút cảm tình nào.
Song, Tô Tuấn vừa liếc mắt đã trông thấy nữ nhân mặc y phục màu trắng đứng bên cạnh nam nhân cường tráng.
Dung mạo của nữ nhân ấy vô cùng xuất sắc, y phục trắng như tuyết, tóc đen tung bay, đẹp không sao tả xiết. Nàng bế đứa bé đáng yêu tựa phấn mài ngọc khắc trong tay, dẫu đứa bé ấy còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ gian tà trên gương mặt nó.
“Phụ thân, chính là nữ nhân này! Chính ả ta đã ςướק lấy Tiểu Bạch và ɢɨết Lạc Trần.” Tô Tuấn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng một.
Gã vừa dứt lời, Vân Lạc Phong vốn đang quan sát trận chiến bỗng nhiên quay đầu qua, ánh mắt đầy tà khí lạnh lùng nhìn thẳng vào gã...
“Thật to gan!”
Nam nhân trung niên giận dữ gầm lên một tiếng. Ông ta phát động toàn bộ khí thế, trong nháy mắt đã lao tới Vân Lạc Phong, ánh mắt đầy sát ý: "Các ngươi ɢɨết con ta, hôm nay ta bắt các ngươi đền mạng!"
Thấy phụ thân vọt tới chỗ Vân Lạc Phong, ý cười hả hê lập tức xuất hiện nơi đáy mắt Tô Tuấn.
Cho dù thị vệ của Vân Lạc Phong có mạnh hơn nữa, phụ thân nhà mình đã đạt tới cảnh giới Thánh Quân. Đám người đó dám đơn thương độc mã đánh tới Huyền Thanh môn thì chắc chắn phải ૮ɦếƭ!
“Vân Dực, tránh ra!”
Mệnh lệnh của thiếu nữ bùng nổ bên tai Vân Dực.
Hắn ta nghe theo hiệu lệnh rồi lui ra phía sau Vân Lạc Phong, để dáng người mảnh khảnh của nàng hiện ra trước đòn công kích của nam nhân trung niên.
“૮ɦếƭ đi!"
Nam nhân trung niên quát lớn, nắm đấm uy phong mãnh liệt đã gần ngay trước mắt nàng, giống như một luồng sao băng mang theo sức mạnh vô cùng vô tận.
Trong mắt mọi người, thiếu nữ mảnh mai này tuyệt đối không thể chống lại nắm đấm uy quyền của Môn chủ!
Trước sức mạnh uy thế ấy, nàng nhất định phải ૮ɦếƭ!
Ầm!
Một cơn gió lốc bỗng cuộn trào quanh người thiếu nữ. Dưới cơn lốc ấy, bắt đầu từ hai bên mặt thiếu nữ, cả người nàng dần dần bị bao trùm trong lớp vảy rồng cứng chắc, giống như một bộ giáp chiến đấu được đúc từ vảy rồng vậy, uy phong lẫm liệt, bá đạo tận trời cao!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!