Nếu không nhờ máu Linh Long, có lẽ vừa rồi nàng đã bị Tần Nguyệt đánh hộc máu mà ૮ɦếƭ rồi.
"Bích Tiêu, ngươi có biết chuyện của Tiểu Thụ là như thế nào không?" Vân Lạc Phong nhìn đứa bé trai đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh, hỏi.
Bích Tiêu hơi rũ mắt: "Trước kia, hắn chưa được truyền thừa ký ức, nhưng khi Tần Nguyệt lấy Thần Thụ Tiên ra, hắn đã tự nhớ lại được phụ thân của hắn."
"Hắn vốn dĩ nên tiếp nhận truyền thừa ký ức hoàn chỉnh trước, mới có thể dùng hình dáng này để xuất hiện!" Bích Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Nhưng người lại bị thương, thương thế của người đã kích thích hắn, khiến hắn không màn việc chưa tiếp nhận truyền thừa xong thì đã ra ngoài, dẫn đến việc bị phản phệ. Hiện tại, hắn cần ngủ say để hoàn thành việc truyền thừa ký ức."
"Vậy Tiểu Thụ cần ngủ bao lâu?"
"Không biết! Có thể là một năm, có thể là ba năm.... Cũng có thể là vài thập niên!" Bích Tiêu lắc lắc đầu.
Từ thời điểm mà Vân Lạc Phong dùng thân thể của mình chặn đòn công kích cho Hỏa Hỏa, thì Bích Tiêu đã thật tâm thừa nhận vị chủ nhân này.
Chỉ là nàng không nói ra ngoài miệng mà thôi!
Vân Lạc Phong lại dời mắt lên người Tiểu Thụ một lần nữa, khóe môi nàng gợi lên một độ cong, nở nụ cười tuyệt mỹ.
"Ta có lòng tin, Tiểu Thụ sẽ trở lại bên cạnh ta rất nhanh!"
Bích Tiêu ngẩn ra, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong, một lúc lâu sau, nàng mới thở dài: "Đã gần một ngàn năm ta chưa trở về Thánh Nữ Tộc. Thánh Nữ Tộc bây giờ, quả thật không còn giống như xưa nữa."
Vân Lạc Phong vẫn không nói lời nào.
Dù Bích Tiêu và tiểu Bạch đều là người Thánh Nữ Tộc, nhưng nàng vẫn không hề có hảo cảm gì với Thánh Nữ Tộc.
Dường như Bích Tiêu cũng nhận ra được thành kiến của Vân Lạc Phong đối với Thánh Nữ Tộc, nàng cười khổ đầy bất đắc dĩ: "Ngàn năm trước, dù người Thánh Nữ Tộc rất cao ngạo, nhưng lại rất hiểu lý lẽ. Còn Tần Nguyệt kia không phân rõ trắng đen thì đã động thủ với người. Một ngàn năm qua đi, Thánh Nữ Tộc đã thay đổi đến mức ta không còn nhận ra được nữa."
Hỏa Hỏa trừng mắt nhìn Bích Tiêu, phẫn nộ nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói Tần Nguyệt? Trước đó không phải ngươi cũng một lời không hợp liền động thủ với chủ nhân ta hay sao? Ta thấy dù có trải qua bao nhiêu năm thì người Thánh Nữ Tộc cũng không hề thay đổi!"
Bích Tiêu có chút xấu hổ, xác thật, nàng của trước đó và Tần Nguyệt hiện tại cũng không khác gì nhau...
Nếu việc này không xảy ra trên người của mình, thì vĩnh viễn bọn họ cũng không nhận ra được hành vi của mình vô lý đến mức nào. Chỉ khi sự việc xảy ra trên người của mình, thì bọn họ mới nhận ra được việc làm trước đây buồn cười như thế nào.
Vết thương của Vân Lạc Phong gần như đã hoàn toàn bình phục, Bích Tiêu chậm rãi thu tay lại, đúng vào lúc này, Vân Lạc Phong bỗng cảm nhận được linh hồn run lên, sau đó là giọng nói của Tiểu Mạch truyền tới.
"Chủ nhân, không xong, Tô Tuấn chạy thoát rồi!"
Tô Tuấn chạy thoát?
Vân Lạc Phong nhíu mày, nàng chưa kịp suy nghĩ gì thì đã rời khỏi cây sinh mệnh.
Trong sân, những nơi bị ngọn lửa thêu đốt đều biến thành một mảnh đen thui, không còn nhìn ra được diện mạo vốn có của Huyền Thanh Môn nữa.
Tiểu Mạch đứng đối diện với Vân Lạc Phong, trên mặt đầy vẻ nôn nóng, còn có một chút phẫn hận.
"Chủ nhân, Tần Nguyệt kia để lại một hậu chiêu, ả bố trí truyền tống trận xung quanh Tô Tuấn, đưa Tô Tuấn đi rồi!"
Truyền tống trận?
Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống: "Tần Nguyệt kia vậy mà lại biết trận pháp?"
Trước đó Vân Lạc Phong đã bị trọng thương, cho nên mới không để ý được toàn bộ hành động của Tần Nguyệt.
Nếu nàng không bị thương thì đã phát hiện ra việc này rồi.
"Nhưng mà, đệ có điều không hiểu, tại sao Tần Nguyệt lại giúp Tô Tuấn trốn thoát, còn bản thân thì ở lại chịu ૮ɦếƭ?"
Giọng nói đầy nghi hoặc của Tiểu Mạch lại vang lên lần nữa.
Giữa lúc Vân Lạc Phong đang suy tư, thì giọng nói của Bích Tiêu đột ngột vang lên từ bên trong linh hồn.
"Người của Thánh Nữ Tộc đều rất cao ngạo! Tần Nguyệt làm nhiệm vụ thất bại, lại còn bị ђàภђ ђạ thê thảm như vậy, nàng ta không còn mặt mũi trở về Thánh Nữ Tộc nữa!"
"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Nếu thật sự Tần Nguyệt có ý nghĩ như vậy thì trước đó đã không muốn chạy trốn rồi! Ta đoán, chúng ta đã quá cảnh giác đối với Tần Nguyệt, nên ả mới không có cơ hội dùng truyền tống trận để rời đi. Còn Tô Tuấn thì lại khác, một khi Tần Nguyệt ૮ɦếƭ, chúng ta sẽ không để ý nhiều đến hắn, cho nên hắn mới có cơ hội bỏ trốn."
Vân Lạc Phong khụy một gối ngồi xuống, tỉ mỉ xem xét trận pháp.
Đây là một trận pháp vô hình, không hình dạng, không vật chất, ngay cả một chút dấu vết trên mặt đất cũng không có, cũng không có một viên đá nào xếp thành, chính vì vậy mà chỉ có trận pháp sư mới có thể phát hiện ra nó.
Vân Lạc Phong chợt hiểu ra mọi lẽ, đứng lên, đưa tay lên sờ sờ cằm, trong mắt hiện lên từng tia sáng lạnh.
"Tần Nguyệt không phải là trận pháp sư! Truyền tống trận này là được khắc sẵn trên phù văn, cho nên không cần bày trận, hơn nữa... Truyền tống trận này còn là 乃út tích của Tuyệt Thiên."
Xem ra, một lúc nào đó, nàng cần phải đến Thánh Nữ Tộc một chuyến.
"Còn nữa, chúng ta đều đã đoán sai nguyên nhân mà Tần Nguyệt đem cơ hội sống sót nhường cho Tô Tuấn. Muốn khởi động truyền tống trận này, thì Tần Nguyệt cần phải ૮ɦếƭ! Nói cách khác... Người giữ phù văn truyền tống trận không thể sử dụng nó để giúp bản thân đào thoát, mà chỉ có thể lựa chọn đưa một người nào đó rời đi sau khi mình ૮ɦếƭ!"
Mà người của Thánh Nữ Tộc đều đã ૮ɦếƭ hết, cho nên Tần Nguyệt chỉ có thể lựa chọn đưa Tô Tuấn đi.
Một khi Tô Tuấn chạy thoát, hắn ta lập tức sẽ đem tin tức Tần Nguyệt ૮ɦếƭ loan ra bên ngoài, người của Thánh Nữ Tộc sẽ báo thù rửa hận cho Tần Nguyệt.
Khó trách tại sao nàng không nhìn thấy Tần Nguyệt bày trận, bởi vì trận pháp này vốn không cần bày. Chỉ cần Tần Nguyệt ૮ɦếƭ, trận pháp này sẽ tự động triển khai.
"Chủ nhân..." Tiểu Mạch bỗng thấy căng thẳng bất an.
Đối phó một Tần Nguyệt đã cực kỳ vất vả rồi, nếu lại đến thêm mấy cường giả Thánh Nữ Tộc nữa, vậy bọn họ làm sao ứng chiến nổi đây?
"Tiểu Mạch, trong khoảng thời gian này, đệ và mọi người vào trong Huyết Linh Trì tu luyện đi! Chúng ta cần tăng nhanh thực lực, mới có thể ứng phó với cường giả Thánh Nữ Tộc."
Huyết Linh Trì chính là hồ linh huyết ở trong ảo cảnh Vu Yêu Tộc, cũng nhờ Huyết Linh Trì này mà Vân Lạc Phong mới đột phá đến Thánh Tôn trung giai nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong liền quay lại nhìn tên đệ tử Huyền Thanh Môn còn sót lại đang run bần bật.
Thực lực của hắn quá kém, chỉ ở cảnh giới Thánh Linh Giả, trên y phục có thêu đồ án của đệ tử ngoại môn.
(*đệ tử ngoại môn tức là đệ tử ở bên ngoài, những người này được tự do hơn đệ tử nội môn một chút, nhưng võ công được truyền cũng sẽ ít hơn, đa phần đều là tự dựa vào phấn đấu của bản thân, vì bọn họ có thể rời khỏi hoặc phản bội bất cứ lúc nào.)
Hiện tại, hắn.... chính là người còn sống duy nhất của Huyền Thanh Môn!
"Đừng ɢɨết ta... Cầu xin các người đừng ɢɨết ta!"
Tên đệ tử Huyền Thanh Môn kia quỳ phịch xuống đất, cả người không ngừng run rẩy: "Ta chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, đối với chuyện của những đại nhân vật trong môn phái, ta hoàn toàn không biết gì cả, xin các người hãy tha cho ta một mạng."
Ánh mắt Vân Lạc Phong lạnh lùng: "Ngươi có thể đi!"
Đệ tử Huyền Thanh Môn kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hắn vốn cho rằng mình chắc chắn phải ૮ɦếƭ, nhưng không ngờ nữ tử này lại nói hắn có thể đi.
Hắn thật sự không có nằm mơ chứ?
"Ngươi... Ngươi thật sự thả ta đi?"
Vân Lạc Phong liếc nhìn tên đệ tử Huyền Thanh Môn kia: "Nếu ngươi muốn đi theo làm bạn cùng bọn chúng, ta cũng có thể thanh toàn cho ngươi!"
Vừa nghe thấy lời này, tên đệ tử Huyền Thanh Môn kia liền sợ đến mức run cả người, vội vàng đứng dậy chạy về phía chân núi.
"Đợi đã!"
Đột nhiên, một giọng nói âm lãnh từ phía sau vang lên, làm cả người hắn cứng đơ, hắn máy móc quay đầu nhìn lại, vẻ mặt như đưa đám.
"Còn.... Còn có chuyện gì?"
Gió khẽ nổi lên, bạch y của thiếu nữ trắng như tuyết, giọng điệu bình thản: "Nói cho người ngoài biết, người diệt Huyền Thanh Môn... Chính là Vân Lạc Phong ta!"
Đối với lời nói này của Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch không hề thấy kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng bên cạnh, hỏi: "Chủ nhân, tỷ muốn mượn miệng của hắn ta đem tin tức tỷ còn sống lan truyền ra ngoài à?"
Vân Lạc Phong trầm mặc gật đầu: "Nếu Tô Tuấn không trốn thoát, tỷ không muốn để người của Thánh Nữ Tộc điều tra ra mình, thì phải bình ổn chuyện này."
Vân Lạc Phong hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng tên Tô Tuấn kia đã đào tẩu thành công, người Thánh Nữ Tộc chắc chắn sẽ biết đám người Tần Nguyệt là do chúng ta ɢɨết, tỷ có trốn cũng trốn không được, nếu vậy còn không bằng mượn cơ hội này để tìm Hồng Loan và Vân Tiêu."
Nàng muốn tìm bọn họ là cực kỳ khó khăn.
Biện pháp đơn giản mà hữu hiệu hơn chính là để bọn họ tới tìm nàng.
Bằng cách đem tin tức nàng còn sống lan truyền ra ngoài.
Một khi bọn họ biết được tin này, chắc chắn sẽ lên đường tìm nàng ngay lập tức.
"Hỏa Hỏa, thêu rụi Huyền Thanh Môn này đi! Chúng ta đi thôi!"
Sau khi dứt lời, Vân Lạc Phong liền quay người, cất bước rời đi.
Đợi khi nàng ra khỏi sơn môn, thì toàn bộ Huyền Thanh Môn đã bị ngọn lửa diễm lệ bao phủ, tô điểm thêm cho ánh nắng đỏ rực của hoàng hôn.
________
Đông Châu.
Phủ châu chủ.
Hồng Lăng khoanh tay đứng trước giường, một thân áo gấm lạnh lùng đứng dưới trăng, nhìn thật cô đơn liêu tịch.
"Châu chủ!"
Đột nhiên, giọng nói vội vã của một thị vệ truyền đến, không đợi Hồng Lăng cho truyền, thì tên thị vệ kia đã đẩy cửa xông vào, rồi quỳ ngay xuống đất.
"Châu chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo!"
"Chuyện gì?"
Hồng Lăng khẽ cau mày, lạnh giọng hỏi.
Từ sau khi Vân Lạc Phong qua đời, Hồng Loan cứ không ngừng xông vào những nơi nguy hiểm, chỉ vì muốn tăng lên thực lực mà suốt mấy năm qua chưa từng trở về Đông Châu một lần nào.
Cái này bảo ông làm sao mà không lo lắng cho được?
"Hồi bẩm châu chủ, vừa rồi thuộc hạ nghe được một tin, nghe nói.... Huyền Thanh Môn ở Linh Châu bị người ta diệt rồi!"
Hồng Lăng càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén: "Huyền Thanh Môn bị diệt thì có can hệ gì đến bổn châu chủ? Sau này, ngoại trừ những tin tức có liên quan đến đại tiểu thư ra, thì những chuyện khác không cần bẩm báo với bổn châu chủ."
"Nhưng mà, châu chủ, người diệt Huyền Thanh Môn có tên..... Là Vân Lạc Phong!"
"Cái gì?"
Hồng Lăng trợn to hai mắt, cả người bị kích động đến run lên.
"Ngươi không nghe lầm? Thật sự là Vân Lạc Phong?"
"Vô cùng chính xác! Chỉ là thuộc hạ không biết, Vân Lạc Phong này có phải là Vân Lạc Phong mà chúng ta biết hay không?"
"Ha ha!" Hồng Lăng cười lớn: "Mau! Mau phái người ra ngoài tìm Loan nhi! Nói tin tức tốt này cho nó biết! Mặc kệ bọn họ có phải cùng một người hay không, chúng ta chỉ cần biết, tin tức này sẽ tiếp thêm hy vọng cho Loan nhi."
"Dạ, châu chủ!"
Thị vệ chấp quyền nhận lệnh, khi vừa bước đến cửa thì bị Hồng Lăng gọi lại.
"Đợi đã!" Trên mặt Hồng Lăng lộ ý cười: "Phái thêm người đến Trung Châu một chuyến, báo tin này cho Quân lão gia tử."
……………
Cùng lúc đó, Quân lão gia tử đang ngồi trong nhà thở ngắn than dài, còn chưa chờ được người của Hồng Lăng phái đến báo tin, thì ông đã nghe thấy lời đồn ở bên ngoài.
"Mục Động, ông có nghe thấy lời đồn bên ngoài không? Mấy ngày gần đây, bên ngoài đồn đãi, Huyền Thanh Môn ở Linh Châu của ta bị diệt rồi, mà người diệt Huyền Thanh Môn chính là nha đầu Vân Lạc Phong kia."
Mục Động cười lạnh, tạt thẳng chậu nước lạnh vào mặt Quân lão gia tử: "Làm sao ông biết người diệt Huyền Thanh Môn chắc chắn là nha đầu kia? Nói không chừng là trùng tên trùng họ mà thôi!"
Mặt Quân lão gia tử lập tức biến sắc, lửa giận bốc lên ngút trời, nói: "Ông thì biết cái gì? Mấy năm qua, ông biết ta đã phải trải qua như thế nào không? Ta hy vọng nha đầu kia còn sống biết là bao nhiêu, nhưng mỗi tin tức ta nhận được điều khiến ta tuyệt vọng. Hiện tại, khó khăn lắm ta mới có lại hy vọng, lần này ta nhất định sẽ không từ bỏ dễ dàng."
Mục Động thở dài: "Ông dự tính sẽ về Linh Châu?"
"Không sai! Ta muốn đi chứng thực tin tức này!"
"Đúng là ông cũng cần về Linh Châu một chuyến. Trong khoảng thời gian này, Quân gia quả thật không được yên bình cho lắm. Những thế lực từng bị Quân gia chèn ép đang tìm cách lật đổ Quân gia."
Quân lão gia tử đứng dậy khỏi ghế ngồi, cười lạnh: "Ta đúng là cần về Quân gia một chuyến. Những kẻ đến gây sự với Quân gia kia, ngày sau, ta sẽ tới cửa \'thăm viếng\' từng nhà một! Mấy năm nay, ta chẳng qua là ân cư một chút thôi, vậy mà chúng lại xem như là ta ૮ɦếƭ rồi ấy. Cả đám đều được một tấc thì lấn một thước!"
Trên thực tế, Quân gia có thể có địa vị như hiện nay, hoàn toàn có quan hệ chặt chẽ với tòa Thái Sơn như Quân lão gia tử.
Nếu không phải xuất phát từ sự sợ hãi đối với Quân lão gia tử, thì có lẽ những thế lực giống như Huyền Thanh Môn đã sớm đến gây sự với Quân gia không ngừng rồi.
Vì vậy, nếu chẳng may Quân lão gia tử bỏ mình, thì e là Quân gia khó mà chống đỡ được một kích...
"Quân Lăng Thiên, nếu ông có cần gì thì cứ truyền tin cho ta, ta sẽ lập tức đến Linh Châu giúp ông..." Mục Động nhìn lão bằng hữu nhà mình, trịnh trọng nói.
"Đa tạ sự khoảng đãi trong mấy năm nay của ông!"
(*khoảng đãi: hiểu đại khái chính là tiếp đãi nồng hậu.)
Quân lão gia tử vỗ vỗ lên vai Mục Động: "Đợi ta tìm được cháu gái trở về, ông đừng quên đến Quân gia uống một chén!"
Khóe miệng Mục Động hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không có nhẫn tâm tạt thêm một chậu nước lạnh vào mặt Quân lão gia tử.
Nếu không phải sớm chiều ở chung với Quân lão gia tử, thì sẽ không ai hiểu được mấy năm qua ông ấy đã thống khổ như thế nào, hiện giờ có được chút hy vọng, đối với ông ấy mà nói, cũng là một chuyện tốt.
"Được! Đến lúc đó ta nhất định sẽ đến Quân gia uống một chén!"
……………
Tại một thị trấn nhỏ nào đó, mọi người qua lại trên đường đều nhịn không được mà liếc nhìn về phía nữ tử đang đi ở giữa đường lớn, trong mắt bọn họ đều là vẻ kinh diễm.
Đó là một vị cô nương mặc y phục màu vàng nhạt, tuổi không lớn, toàn thân đều là khí chất cao quý, suối tóc đen dài nhẹ bay trong gió, nhìn đẹp tựa như một tinh linh.
"Này, các người đã nghe nói gì chưa? Huyền Thanh Môn ở Linh Châu bị diệt rồi!"
Bên cạnh thỉnh thoảng truyền tới những tiếng bàn tán xôn xao, nhưng chỉ có một câu này là thành công thu hút sự chú ý của người đi đường, họ dời tầm mắt khỏi vị cô nương kia, nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Một người khác ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi: "Huyền Thanh Môn? Ta nghe nói, môn chủ của Huyền Thanh Môn là cường giả Thánh Quân, rốt cuộc người nào mà có bản lĩnh lớn đến như vậy? Có thể tiêu diệt Huyền Thanh Môn?"
Vốn dĩ cuộc đối thoại của những người này không hề liên quan gì đến vị cô nương mặc y phục màu vàng nhạt kia, nàng thậm chí còn chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Nhưng tích tắc sau đó, nàng bỗng nhiên khựng bước.
"Chuyện này cũng không phải là bí mật gì của đại lục, nhưng một số tin tức lại bị phong bế tại thị trấn của chúng ta, nên ta cũng chỉ mới nghe nói gần đây thôi. Bên ngoài đồn đại, người diệt Huyền Thanh Môn là một nữ tử tên Vân Lạc Phong!"
Lời của người kia vừa dứt, thì vị cô nương mặc y phục màu vàng nhạt, vốn đã đi xa về phía trước, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Thần sắc vị cô nương này kích động không thôi, nàng túm chặt cổ áo người nọ, nôn nóng hỏi: "Vân Lạc Phong? Ngươi vừa nói, người diệt Huyền Thanh Môn tên là Vân Lạc Phong?"
Vân Lạc Phong.... Nàng ấy vẫn còn sống?
Bờ môi Hoàng Oanh Oanh run rẩy, nàng cố áp chế những giọt nước mắt sắp sửa tuôn trào.
Người nọ ngẩn người: "Ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi! Nghe nói tin tức này là do một đệ tử Huyền Thanh Môn may mắn sống sót truyền ra ngoài, tình hình cụ thể thì ta cũng không biết..."
Hoàng Oanh Oanh từ từ buông lỏng tay ra, cuối cùng cũng không thể dằn nén được nữa mà lệ rơi đầy mặt. Nàng vội vàng bưng kín miệng, nước mắt men theo khe hở ngón tay mà rớt xuống.
"Người còn sống.... Người thật sự còn sống!"
Không có một ai biết, năm đó, khi nhận được tin Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ, trong lòng nàng đã đau khổ như thế nào.
Nếu không có Vân Lạc Phong, nàng vĩnh viễn cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay...
Người nọ còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, thì bỗng phát hiện vị cô nương vừa túm cổ áo mình đã biến mất lúc nào không hay. Sau khi hắn ngó quanh quất một hồi, mới nhìn thấy được người ta đã đi đến cổng thành, chớp mắt thì bóng dáng đã hoàn toàn khuất dạng.
Tin tức Vân Lạc Phong còn sống truyền bá rộng rãi, có người vui thì tất nhiên cũng có người buồn...
Bắc châu.
Bên trong phủ châu chủ, dưới trướng hồng la*, Lăng Trần đang đè lên thân thể mảnh mai một nữ tử. Nếu là trước kia, đối diện với tiểu cô nương yêu kiều xinh đẹp thế này, trong lòng Lăng Trần nhất định sẽ dâng lên sự thương tiếc...
(*trướng hồng la: trướng = bức màn, rèm; hồng la = lụa đỏ; trướng hồng la là bức màn hoặc rèm bằng lụa đỏ.
*Lăng Trần: vị hôn phu của Hồng Loan, sau khi bị Hồng Loan từ hôn, dưới sự xúi giục của Tiểu Mạch, Hỏa Hỏa và Tiểu Thụ đã đi vào phòng người ta lột đồ quất roi người ta cả đêm.)
Tuy nhiên.....
Từ lúc bị Tiểu Thụ dùng dây đằng đánh ở Đông Châu, hắn đã mất đi bản năng của nam nhi. Sau một hồi mà vẫn không thể làm được gì, hắn đành phất tay đẩy tiểu cô nương kia xuống khỏi giường: "Cút! Đều cút hết cho ta!"
Tiểu cô nương kia sợ hãi lật đật bò dậy, ngay cả y phục cũng không kịp mặc đã vội vàng lui ra.
Lăng Trần siết chặt nắm đấm, khuôn mặt ôn hòa trong quá khứ vào thời khắc này chỉ còn lại phẫn nộ cùng căm hận.
"Bằng vào thế lực của phụ thân mà đến tận bây giờ vẫn chưa thể tra ra đêm đó là kẻ nào hạ độc thủ với ta! Còn cả Vân Lạc Phong kia nữa, nếu không phải tại ả gây rối, thì Hồng Loan sớm đã là thê tử của ta rồi!"
Cũng may, hắn nhận được tin nữ nhân kia đã ૮ɦếƭ ở Vu Yêu Tộc, làm mối hận trong lòng hắn cũng nguôi ngoai đi đôi chút.
"Thiếu gia, thiếu gia!"
Đột nhiên, một tên gia đinh từ bên ngoài vội vàng chạy vào, chân hắn lảo đảo không ngừng, suýt chút nữa thì đã té lăng quay ra đất.
"Thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi! Nghe nói Huyền Thanh Môn ở Linh Châu bị diệt! Mà người diệt Huyền Thanh Môn chính là Vân Lạc Phong."
"Cái gì?"
Rầm!
Lăng Trần đá bay cái bàn gần đó, hai hàm răng hắn nghiến chặt đến nỗi kêu lên ken két, hận ý ngập trời.
"Tiện nhân ૮ɦếƭ tiệt Vân Lạc Phong kia vẫn chưa ૮ɦếƭ? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Ta không tin! Ta tuyệt đối không tin!"
Lăng Trần gần như hoàn toàn phát điên, hắn ôm đầu không ngừng gầm lên, mặt mày dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu.
Tên gia đinh bị dọa cho phát ngốc, chắc là do hắn không lường trước được, tin tức Vân Lạc Phong chưa ૮ɦếƭ lại khiến thiếu gia nhà hắn bị đả kích đến như vậy.
Không được, hắn cần đi bẩm báo với châu chủ ngay, nếu không, thiếu gia sẽ rơi vào ma chướng mất.
Gia đinh không dám trì hoãn, vội chạy đi bẩm báo với Bắc châu chủ.
So với sự vui mừng của những người khác, thì Bắc châu phủ lại trở nên vô cùng hỗn loạn.
…………
Linh Châu, Quân gia.
Trong một hoang cốc cách đó không xa, một đám người mặc những y phục khác nhau đang tụ tập cùng một chỗ, dường như đang cùng bán tính cái gì đó.
(*cốc: một nơi giống như thung lũng như nhỏ hơn, hoặc là một hang động nhưng phần nốc phía trên thì trống rỗng, có thể thấy được bầu trời. Địa hình này thường có ở vùng núi hoặc trong thung lũng lớn.)
Người cầm đầu là một nam nhân xấu xí miệng chuột tai khỉ, hai mắt hắn ta lộ vẻ âm hiểm, đang nhỏ giọng nói: "Chúng ta sắp đến Quân gia rồi! Lần này, nhất định phải khiến cho Quân gia vĩnh viễn không thể trở mình!"
"Lão đại, tuy rằng Quân lão gia tử không ở Quân gia tọa trấn, nhưng dù sao thì lão ta cũng là cường giả thành danh đã lâu, nếu chúng ta tùy tiện tiến đến, liệu có chuốc họa vào người không?"
Vừa nghe thấy lời này của tên thuộc hạ, nam nhân miệng chuột tai khỉ rõ ràng có hơi nhíu mày, sau đó nói bằng giọng mất kiên nhẫn: "Chẳng lẽ ngươi không biết, Tần môn, Vô Tình Cốc của Nam Châu, cùng với Tử Hà Tông, Thanh Lôi Tộc của Bắc Châu đều đã liên hợp với nhau đi đối phó Quân gia? Hơn nữa, ta còn nghe nói, khoảng thời gian trước, đứa cháu gái trong lời đồn của Quân gia chủ đã bị Thanh Lôi Tộc bắt đi rồi."