Tần Nguyệt bị bộ dáng này của Tiểu Thụ làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh thì đã hồi thần lại, cất giọng trào phúng: "Đây là Thần Thụ Tiên (*tiên là roi), là do lịch đại tổ tiên của Thánh Nữ Tộc truyền lại, nghe nói đây là chiến lợi phẩm mà tổ tiên chúng ta thu hoạch được từ một di tích, cũng chính nhờ chiếc roi này mà vô số thụ nhân đều thần phục Thánh Nữ Tộc chúng ta."
Thần sắc Tiểu Thụ tràn đầy thống khổ, hắn ôm chặt đầu mình, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Ta đã sớm nói rồi, bất cứ thụ nhân nào cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Thánh Nữ Tộc chúng ta!" Tần Nguyệt cười lạnh, mặt đầy châm chọc: "Hiện tại, chắc ngươi đã nếm được mùi đau khổ rồi phải không?"
"Tiểu Thụ?"
Vân Lạc Phong vội vàng ôm Tiểu Thụ vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thụ, giọng nói của nàng dường như có ma lực, làm cho tâm trạng đang cuồng loạn của Tiểu Thụ dần dần an tĩnh lại.
"Ta sẽ không để con có chuyện gì!"
Vân Lạc Phong thốt lời đảm bảo, sau đó, nàng khẽ nâng tầm mắt, nhìn Tần Nguyệt đang đứng ở phía trước.
"Nếu chiếc roi Thần Thụ kia làm cho Tiểu Thụ thống khổ, vậy thì ta sẽ tiêu hủy nó!"
Tiêu hủy?
Dường như vừa nghe thấy được chuyện gì đó rất buồn cười, cho nên Tần Nguyệt cười phá lên, tiếng cười ngạo nghễ mang theo ý khinh thường.
"Chỉ bằng vào ngươi?"
"Đúng vậy, chỉ bằng vào ta!" Vân Lạc Phong nâng tay lên, một thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện trong tay nàng: "Hỏa Hỏa, Trà Trà, các người ra đây giúp ta!"
Vụt!
Vừa dứt lời, một con hỏa hồ ly đỏ rực liền xuất hiện ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, tiếp theo, thân hình con hỏa hồ ly kia từ từ kéo dài ra, cho đến khi hóa thành một cô bé gái xinh đẹp, đáng yêu.
Chú cún con dễ thương vốn đang nằm bò trên đầu Tiểu Thụ cũng đột ngột nhảy xuống, thân thể nó từ từ biến lớn lên, từ một chú chó con dễ thương chỉ lớn bằng lòng bàn tay bỗng nhiên biến thành một con linh khuyển hung thần ác sát.
"Linh thú cảnh giới Thánh Quân?"
Tần Nguyệt ngẩn người, sự tham lam trong mắt càng lộ rõ.
Lúc đầu, nàng vì nhận lệnh từ Thánh Nữ Tộc cho nên mới đến đây, nhưng không ngờ chuyến đi này lại có thu hoạch lớn đến như vậy.
Chẳng những tìm được một thụ nhấn đã hóa hình người, mà còn có hai con linh thú Thánh Quân. (*Sa: nói cứ như đã là đồ của mình *liếc xéo*)
"Chủ nhân!" Giọng nói Bích Tiêu càng thêm nôn nóng: "Người đừng nhìn diện mạo bên ngoài của Tần Nguyệt mà tưởng ả còn trẻ, chắc hẳn là ả đã dùng Quả Bất Lão của Thánh Nữ Tộc cho nên dung nhan mới không già đi. Thực lực của ả hẳn là ở cảnh giới Thánh Quân trung giai."
Nếu Lâm Nhược Bạch thật là truyền nhân Thánh Nữ Tộc, thì bọn họ chắc chắn sẽ nhắm trúng nàng, phái một Thánh Quân trung giai đến cũng không có gì lạ.
Ở Thất Châu Đại Lục này, người đạt tới Thánh Quân cao giai cũng chỉ có mấy vị châu chủ đứng trên bảng xếp hạng, ngoài ra, cường đại nhất chính là Thánh Quân trung giai.
Nếu thực lực của Tần Nguyệt là Thánh Quân trung giai, vậy đã nói lên, tổng thực lực của Thánh Nữ Tộc không hề xếp dưới đại lục này, thậm chí còn có thể là ở trên.
"Hỏa Hỏa, muội đi quấy nhiễu ả ta!"
Phân phó xong câu này, Vân Lạc Phong nhún mũi chân một cái, nhẹ nhàng nhảy lên lưng Trà Trà.
Trà Trà lập tức hiểu ý Vân Lạc Phong, dùng tốc độ nhanh như gió lao về phía Tần Nguyệt.
Do Tiểu Thụ không khống chế được tâm trạng, nên số dây đằng trói đám người Thánh Nữ Tộc kia đều buông lỏng rớt xuống đất, bọn họ muốn xông lên giúp Tần Nguyệt, thì đúng lúc này, Tiểu Mạch và Vân Dực bỗng chắn trước mặt bọn họ.
"Muốn gây phiền phức cho chủ nhân ta thì phải qua ải của ta trước!"
Hai mắt Tô Tuấn hơi trợn to, trong mắt đều là kђเếק sợ.
Hắn tưởng rằng Long Lân Giáp đã là át chủ bài cuối cùng của Vân Lạc Phong, nhưng không ngờ nàng vẫn còn giấu hai con linh thú Thánh Quân.
Còn thực lực của Vân Dực và tên tiểu tử mà hắn nghĩ rằng là đệ đệ của Vân Lạc Phong đều đã đạt tới cảnh giới Thánh Tôn cao giai.
Đương nhiên, chỉ riêng hai điểm này thôi đã đủ dọa cho Tô Tuấn sợ đến mức tè ra quần, vậy mà lại còn xảy ra cảnh tượng tiếp theo, khiến cho Tô Tuấn thiếu chút nữa là quỳ xuống đất.
Vô số con Tầm Kim Thử đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, lao thẳng đến tấn công đám nha hoàn Thánh Nữ Tộc.
Trong hoàn cảnh bình thường, một cảnh tượng \'long trọng\' như thế chắc chắn sẽ rất hỗn loạn, nhưng số Tầm Kim Thử kia dường như đã được huấn luyện, có trật tự rõ ràng, được hai người chỉ huy tấn công người của Thánh Nữ Tộc.
Mà hai người chỉ huy kia, một người là thiếu niên tuấn mỹ thanh tú, một người còn lại là một vị mỹ phụ lớn tuổi, trên đầu bà ta còn đội vương miện, vô cùng cao quý.
Sau lưng thiếu niên kia còn có một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp, trên mặt nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, lúc cười, hai bên má còn lún đồng tiền, đang liếc mắt đưa tình nhìn thiếu niên đứng ở phía trước.
Nếu ngươi nghĩ rằng vị tiểu mỹ nữ kia trông có vẻ quá dịu dàng xinh đẹp, không hề có lực uy ђเếק gì, vậy thì thập phần sai lầm rồi.
Ngươi không nhìn thấy có một người đệ tử Huyền Thanh Môn vừa lao thẳng đến nàng ta liền bị nàng ta cắn xé đến xương cốt cũng không còn à?
"Manh Manh, những thứ này không thể ăn!" Khi thiếu niên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy thiếu nữ đang cắn thân thể tên đệ tử Huyền Thanh Môn kia, khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú lập tức nhíu mày: "Nếu muội thấy đói bụng, thì đợi chút ta nói chủ nhân cho một một cây linh dược. Tuyệt đối không được ăn những thứ này, không sẽ bị tiêu chảy đó! Muội trực tiếp ɢɨết ૮ɦếƭ chúng là được rồi!"
(*dịu dàng xinh đẹp: nguyên văn là điềm mỹ, điềm là dịu dàng, nhu hòa, mỹ là xinh đẹp, đẹp.)
Thiếu nữ điềm mỹ chớp chớp mắt, dạ một tiếng, sau đó há miệng cắn một cái liền cắn đứt mạch máu trên cổ tên đệ tử Huyền Thanh Môn kia, xong thì ném thi thể tên kia đi.
"Trà Sữa, như vậy đúng không?" Thiếu nữ điềm mỹ vẫn tươi cười ngây ngô như cũ, nét trong sáng trên mặt vẫn rạng ngời.
Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải làm lơ đi vết máu nơi khóe miệng của nàng ta trước.
Thiếu niên lại quay đầu lại lần nữa, đúng lúc, hắn nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng của thiếu nữ vừa vươn ra, liếm đi vết máu bên miệng, cảnh này hoàn toàn đối lập với nét thanh thuần của thiếu nữ, nhưng lại mang một vẻ dụ hoặc khó nói thành lời.
"Khụ khụ!" Chuột hậu nhìn thấy hai mắt Trà Sữa nhìn chằm chằm vào Manh Manh đang phóng ra ánh sáng, bà vội ho khù khụ hai tiếng, rồi mỉm cười nói: "Chúng ta nên mau chóng giải quyết đám người này trước đi, rồi còn đi giúp chủ nhân nữa!"
Lúc này, Trà Sữa mới hồi thần lại, giơ tay lên, hung hăng đánh về phía kẻ địch trước mặt, ánh mắt của Trà Sữa lúc này khác hẳn với vừa rồi, lúc Trà Sữa ɢɨết người, ánh mắt luôn hung ác và tàn nhẫn nhất.
Thánh Nữ Tộc thì đã sao? Kẻ khi dễ chủ nhân, ૮ɦếƭ không đất chôn thây!
So sánh với tình cảnh nhẹ nhàng của chúng Tầm Kim Thử, Vân Lạc Phong và hai linh thú Thánh Quân lại không được thoải mái như thế.
Thực lực của Tần Nguyệt rất mạnh, ở Thánh Nữ Tộc, nàng ta cũng được xem như là một trong những người có thực lực đứng đầu.
Mà đây còn là trong trường hợp bị Hỏa Hỏa và Trà Trà quấy nhiễu, vậy mà Vân Lạc Phong vẫn không thể đả thương được nàng ta.
"Chủ nhân, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, chúng ta cần tìm ra cách nào đó giải quyết ả ta!" Hỏa Hỏa lui về sau hai bước, khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xuất hiện một tia nôn nóng.
Xác thật, Tần Nguyệt là Thánh Quân trung giai.
Một khi đạt tới cấp bậc này, thì sự chênh lệch giữa những cảnh giới trở nên vô cùng rõ ràng. Bọn họ chỉ có thể cố bảo vệ Vân Lạc Phong không bị tổn thương, chứ không thể ra tay giải quyết được Tần Nguyệt...
Đương nhiên, Tần Nguyệt cũng chẳng dễ chịu gì mấy, ban đầu nàng ta cho rằng, loại như Vân Lạc Phong, nàng ta chỉ tùy tiện vung tay là giải quyết xong rồi, ai mà ngờ, chiến đấu lâu vậy rồi mà nàng còn chưa đả thương được Vân Lạc Phong dù chỉ là một chút.
Tần Nguyệt càng nghĩ càng sốt ruột, sắc mặt càng trầm hơn, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng mình sẽ rơi vào thế bất lợi mất.
"Xem ra, ta cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp này!" Trong mắt Tần Nguyệt chợt lóe lên một tia hàn quang: "Tuy rằng phương pháp này sẽ làm ta nằm trên giường một tháng trời, nhưng cũng còn tốt hơn là tiếp tục dây dưa với ả như hiện giờ."
Nghĩ đến đây, Tần Nguyệt liền lấy một quả trái cây từ trong nhẫn không gian, rồi bỏ vào miệng không chút do dự. Tức khắc, thực lực Tần Nguyệt bỗng tăng cao vùn vụt, cuồng phong nổi lên bốn phía.
"Chủ nhân, cẩn thận!" Hỏa Hỏa nhìn thấy chỉ trong nháy mắt mà thực lực Tần Nguyệt đã tăng thêm rất nhiều, sắc mặt liền đại biến, nàng nhanh chóng lao tới cạnh Vân Lạc Phong, dùng cả người chắn để chắn cơn lốc do đối phương chưởng tới, trên khuôn mặt non trẻ là thần sắc cương quyết, không hề sợ hãi.
Từ một khắc đi theo Vân Lạc Phong, nàng đã sớm lường trước có một ngày xảy ra kết quả xấu nhất.
Đi theo chủ nhân, nhất định phải vào sinh ra tử, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, nàng không hối hận!
Một mình sống suốt bao nhiêu năm qua, nội tâm nàng luôn cô tịch, nhờ Vân Lạc Phong xuất hiện, nàng mới có được một người bằng hữu.
Chỉ cần Vân Lạc Phong được bình an, nàng có ૮ɦếƭ cũng không gì hối tiếc!
"Hỏa Hỏa!"
Ngay khi cơn lốc đến gần Hỏa Hỏa, thì bỗng có một bàn tày từ phía sau duỗi tới, kéo cả người Hỏa Hỏa vào lòng của chủ nhân bàn tay kia.
Phụt!
Máu tươi từ miệng ai đó phun ra, nhuộm đỏ y phục Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa trợn tròn hai mắt, nàng nhìn bạch y thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành đang bảo vệ mình, tim bỗng nhiên run rẩy không ngừng.
"Chủ nhân!"
"Hỏa Hỏa, muội khờ quá đi!" Vân Lạc Phong nở nụ cười xinh đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người: "Ta để các người đi theo bên cạnh, không phải là muốn các người làm lá chắn, mà là để các người làm bạn bên cạnh ta suốt đời."
Vết máu trên miệng thiếu nữ đỏ đến chói mắt, giống như là mặt trời lúc hoàng hôn, đỏ rực mà tuyệt đẹp.
"Khụ khụ!" Vân Lạc Phong lại nôn máu tiếp, một đầu gối khụy mạnh xuống đất, nhưng tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu vẫn được nàng ôm chặt trong lòng như cũ, còn bản thân nàng thì như một tòa thái sơn, che chắn hết tất cả mọi công kích ở sau lưng nàng. (*Sa: đoạn này tác giả viết cứ như Vân Lạc Phong là nam 9 trong truyện ngôn tình vậy, cứ thấy sai sai!)
"Trúng một chiêu này của ta mà ngươi lại có thể không ૮ɦếƭ?" Tần Nguyệt cười lạnh, bàn tay giơ lên cao rồi nắm lại, lúc nàng ta nắm tay lại thì trong lòng bàn tay đã có thêm một thanh kiếm được huyễn hóa từ linh lực.
Vụt!
Tần Nguyệt múa may trường kiếm, tức khắc, kiếm quang như sấm, bay tới chém thẳng vào lưng Vân Lạc Phong.
Hai mắt Hỏa Hỏa co rụt lại, nàng nhìn tấm lưng đang hứng chịu từng đòn kiếm quang mà hai mắt không ngừng phun trào lửa giận.
૮ɦếƭ!
Đúng vậy! Chỉ có ɢɨết ૮ɦếƭ những kẻ này, mới có thể bình ổn được lửa giận trong lòng nàng.
"Cô nương, kẻ đối địch với Thánh Nữ Tộc chúng ta, đều không có kết cục tốt!" Tần Nguyệt cao ngạo hất cằm, mắt lạnh nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt kia giống như đang nhìn một tiểu nhân vật không có gì quan trọng.
Hai mắt Tô Tuấn nhiễm đầy ý cười đắc ý, còn lóe lên một tia âm ngoan.
Hừ! Chỉ bằng vào các ngươi, vĩnh viễn đều không thể đấu lại ta!
Khi kiếm quang chém tới sau lưng Vân Lạc Phong, một sợi dây đằng bỗng mọc từ mặt đất lên, uỳnh một tiếng, mạn đằng đánh tan kiếm quang.
Tần Nguyệt ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn đứa bé trai xuất hiện phía trước Vân Lạc Phong, mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi... Ngươi không sao cả?"
Không thể nào!
Dưới uy áp của Thần Thụ Tiên, thụ nhân này phải không còn khả năng chiến đấu mới đúng chứ?
Tại sao hắn vẫn có thể đứng dậy?
Lúc này, Tiểu Thụ đã không còn bộ dáng ngây ngô trong sáng của trước kia, trong đôi mắt to tròn chứa đầy sát khí, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đầy vẻ lạnh lùng và ý muốn đồ sát tất cả.
(*Nguyên văn là lạnh lùng và túc sát: túc sát nghĩa đơn giản là ɢɨết ૮ɦếƭ hết tất cả.)
"Ngươi đả thương mẹ ta!"
"Kẻ đả thương mẫu thân, đều đáng ૮ɦếƭ!"
Giọng nói Tiểu Thụ âm âm u u, từng chữ một được gằn ra, vang vọng khắp không trung.
Sắc mặt Tần Nguyệt càng thêm tái nhợt, nàng ta lui về sau hai bước, gắt gao cắn chặt răng.
"Tại sao ngươi có thể thoát khỏi uy áp của Thần Thụ Tiên?"
"Ngươi muốn biết!" Trong mắt Tiểu Thụ phát ra hận ý mãnh liệt: "Bởi vì cái cây bị các ngươi đem đi chế tạo thành Thần Thụ Tiên chính là phụ thân của ta!"
Phụ thân trong miệng Tiểu Thụ không phải là Vân Tiêu, mà là người cha thật sự sinh ra hắn.
Thụ nhân cũng giống như linh thú, một khi hóa người thì có thể sinh ra hậu nhân. Đương nhiên, trường hợp của Bích Tiêu trong cây sinh mệnh thì lại khác, cả đời đều bị hạn chế ở trong cây sinh mệnh không cách nào ra bên ngoài thì không thể có năng lực này.
Sống lưng Vân Lạc Phong đột nhiên cứng đờ, nàng lại nôn thêm một ngụm máu, trong đôi mắt đen nhanh đầy vẻ đau lòng.
Nàng đau lòng cho Tiểu Thụ!
Sớm đã đạt thành khế ước với Tiểu Thụ, nàng làm sao lại không cảm nhận được, thời khắc này, trong lòng Tiểu Thụ đang phẫn nộ như thế nào cơ chứ?
Cành nhánh có thể chế tạo thành Thần Thụ Tiên nhất định là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể thụ nhân, một khi mất đi bộ phận này, vậy thụ nhân kia chắc hẳn là phải ૮ɦếƭ, cũng giống như con người khi bị mất đi trái tim vậy.
Tận mắt nhìn thấy trái tim của phụ thân mình, còn chứng kiến người khác lợi dụng nó để tác oai tác quái, Tiểu Thụ làm sao mà không phẫn nộ cho được?
"Ngươi.... Ngươi nói thụ nhân này là phụ thân của ngươi, vậy rốt cuộc ngươi là ai?"
Cuối cùng Tần Nguyệt cũng cảm thấy sợ hãi.
Người khác có thể không biết lai lịch của Thần Thụ Tiên, nhưng nàng thì biết rất rõ!
Chẳng lẽ tên tiểu gia hỏa trước mắt này chính là....
"Đám nhân loại các ngươi, lấy thi thể phụ thân ta tác oai tác quái, bây giờ còn dám ᴆụng đến mẹ của ta? Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi!"
Vụt... Vụt...
Vô số dây đằng mọc lên từ mặt đất, tập kích về phía Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt không dám giao phong chính diện với Tiểu Thụ, nhanh chóng lách mình tránh né các dây đằng đánh tới, nhắm thẳng đường xuống chân núi Huyền Thanh Môn mà chạy.
Tuy nhiên, lúc Tần Nguyệt chạy đến sơn môn, thì một ngọn lửa bừng bừng bốc lên cao, đốt cháy toàn bộ xung quanh sơn môn.
Phía trước ngọn lửa là một con hỏa hồ ly tám đuôi đang đứng trên mặt đất, đôi con ngươi đỏ rực ngập tràn lửa giận của nó đang nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt.
"Muốn chạy thì phải đi xuyên qua tường lửa trước, nhưng mà tiếc thay..." Giọng nói của hỏa hồ lạnh băng, trong đó còn có cơn giận không cách nào áp chế: "Ngọn lửa này của ta ngay cả linh hồn con người cũng có thể thêu đốt sạch sẽ, nói chi là thân thể của ngươi!"
Nếu dùng quyền cước chiến đấu, Hỏa Hỏa không phải là đối thủ của Tần Nguyệt, bởi vì bản thân Tần Nguyệt đã là Thánh Quân trung giai, lại còn dùng thêm trái cây tăng lên thực lực.
Dù ngọn lửa của Hỏa Hỏa có lợi hại cách mấy, nhưng không chạm được vào Tần Nguyệt thì cũng vô dụng.
Tuy nhiên....
Nếu dùng để ngăn chặn Tần Nguyệt chạy trốn, thì ngọn lửa của Hỏa Hỏa lại có tác dụng rất lớn.
Muốn chạy ra ngoài thì phải xuyên qua ngọn lửa, bằng không, ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Tần Nguyệt đầy vẻ kinh hãi, nàng ta lớn tiếng quát: "Cút ngay cho ta!"
Ầm!
Nắm đấm của Tần Nguyệt được bao bọc thêm một tầng linh lực, đánh thẳng về phía Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa nghiêng người, nắm đấm của Tần Nguyệt liền đánh vào bức tường lửa, một sự đau đớn đến mức tê tâm liệt phế truyền đến, khiến Tần Nguyệt phải hét lên.
"Không thể nào! Bằng vào thực lực hiện tại của ta, sao có thể bị ngọn lửa của ngươi đả thương được? Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng! Ngươi chẳng qua chỉ là một con linh thú Thánh Quân sơ giai mà thôi!"
Tần Nguyệt không dám tin mà lắc đầu liên tục.
Hỏa Hỏa lạnh lùng nhìn nàng ta: "Bất luận là dùng dược vật gì để tăng lên thực lực thì độ mạnh yếu của linh hồn và thân thể vĩnh viễn đều không thay đổi, chỉ có thực lực của ngươi là được tăng lên mà thôi!"
"Dù vậy thì chuyện này cũng không thể xảy ra được! Thực lực ban đầu của ta vốn dĩ đã mạnh hơn ngươi rồi, ngươi làm sao có thể đả thương ta được?"
Đáng tiếc, Tần Nguyệt còn chưa chờ được câu trả lời của Hỏa Hỏa, thì dây đằng của Tiểu Thụ đã tập kích từ phía sau đến, tích tắc sau đó, cả người Tần Nguyệt đều bị trói gô lại.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Tần Nguyệt dùng sức muốn tránh thoát trói buộc của dây đằng, trên khuôn mặt tái nhợt ngập tràn phẫn nộ, mắt đẹp trừng lớn hung hăng nhìn Tiểu Thụ.
Chát!
Bỗng nhiên, Tiểu Thụ giơ tay lên, sau đó, một sợi dây đằng liền quất mạnh lên người Tần Nguyệt, âm thanh chát chúa vang lên, quanh quẩn thật lâu trong sân.
"A.."
Tần Nguyệt hét lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt mỹ lệ cao ngạo thoáng một cái đã không còn chút huyết sắc, nàng ta tức đến cả người run rẩy, gắt gao cắn chặt môi: "Các ngươi không sợ Thánh Nữ Tộc trả thù?"
Thánh Nữ Tộc?
Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt Tiểu Thụ vẫn âm trầm như cũ, mà sau lưng hắn, vô số dây đằng vẫn không ngừng múa may, liên tục quất từng roi, từng roi lên người Tần Nguyệt.
Toàn bộ sân viện lúc này chỉ nghe thấy âm thanh roi quất chát chát chát liên hồi.
Không bao lâu sau, da Tần Nguyệt rách bươm, máu thịt lẫn lộn, khóe môi nàng ta cũng chảy xuống một vệt máu, quét đôi mắt phẫn hận nhưng lại không thể làm được gì về phía mấy người Vân Lạc Phong.
Đặc biệt là Tô Tuấn!
Tên tiểu tử thúi này không có nói cho nàng ta biết, những người này lại mạnh đến như vậy! Bằng không, nàng ta cũng không rơi vào kết cục như hiện giờ.
Mà lúc này đây, Tô Tuấn sớm đã bị dọa cho ngây người, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, đồng tử nở lớn, còn tè luôn ra quần.
"Ha ha.." Tần Nguyệt đột ngột cười lạnh, mang theo ý vị châm chọc, trong mắt lại lóe lên một tia cương quyết: "Người Thánh Nữ Tộc chúng ta trước giờ thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục, nếu để các ngươi tra tấn ђàภђ ђạ thế này, còn không bằng ta tự sát!"
Phực!
Dứt lời, Tần Nguyệt đột ngột cắn mạnh vào đầu lưỡi, máu tươi từ trong miệng trào ra, nhuộm đỏ cả vạt áo trước иgự¢, làm cho sắc mặt nàng ta càng tái nhợt hơn, cho đến khi không còn màu sắc gì nữa....
Khoảnh khắc khi Tiểu Thụ thu hồi lại tất cả dây đằng, thi thể của Tần Nguyệt liền rơi thẳng từ không trung xuống đất.
Phịch!
Đột nhiên, hai chân của Tiểu Thụ có chút nhũn ra, thân hình lung lây, rồi phần đầu từ từ nghiêng ngã xuống đất.
"Tiểu Thụ!"
Hỏa Hỏa sửng sốt, nhanh chóng lao về phía Tiểu Thụ, ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của hắn.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Theo như lời Tiểu Thụ nói vừa rồi, thì Thần Thụ Tiên trong tay Tần Nguyệt chính là phụ thân của Tiểu Thụ.
"Hỏa Hỏa, mẫu thân bị thương rồi! Tỷ đưa mẫu thân vào trong cây sinh mệnh chữa thương trước đi, còn về đệ...." Tiểu Thụ rũ mắt xuống: "Có thể đệ sẽ phải ngủ say trong một khoảng thời gian, để hoàn thiện ký ức trong đầu mình."
"Được!" Hỏa Hỏa gật đầu, sau đó nhìn về phía mấy người Tiểu Mạch: "Những kẻ còn lại trong Huyền Thanh Môn giao cho mọi người, ta đưa chủ nhân đi chữa thương trước."
Vụt!
Tức khắc, một chùm tia sáng màu xanh biếc bao quanh lấy mấy người Vân Lạc Phong và Hỏa Hỏa, rồi từ từ làm cho họ biến mất ngay tại chỗ.
Tô Tuấn đã sớm ngẩn người, sự kђเếק sợ trong mắt biến thành tuyệt vọng.
______
Cây sinh mệnh.
Dưới góc cây, ánh sáng màu xanh biếc nhàn nhạt bao bọc lấy thân hình thiếu nữ, từ từ chữa lành các vết thương trên người nàng.
Bích Tiêu nắm chặt tay Vân Lạc Phong, cái ánh sáng màu xanh biếc kia chính là được phát ra từ lòng bàn tay của Bích Tiêu, nó tràn ngập lực lượng nhu hòa, dường như có sức sống mạnh mẽ.
"Ta là cây sinh mệnh, ta có thể kết ra Quả Sinh Mệnh, đồng thời, ta cũng có năng lực chữa lành thương thế cho người khác." Bích Tiêu khẽ cất giọng nói: "Cũng may là thương thế của người không nghiêm trọng, bằng không ta sẽ phải tốn rất nhiều sức lực."
Vân Lạc Phong mỉm cười nhìn vào lòng bàn tay của mình: "Ta nên cảm thấy may mắn vì trước đó đã dùng máu Linh Long, giúp thân thể ta trở nên cứng cáp mạnh mẽ hơn, nếu không nhờ vậy, ta cũng khó mà đỡ được một đòn công kích kia."