Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 301: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Tim Quân Linh Nhi run lên, nàng kéo tay Quân Huyễn lại, liên tục lắc đầu: "Cha, đừng...."
Nhìn gương mặt già nua của trưởng lão Thanh Lôi Tộc, Quân Huyễn mỉm cười.
"Nếu nha đầu này thật sự là ngoại tôn nữ của sư phụ ta, vì không để sư phụ đau lòng, ta ૮ɦếƭ thì có xá gì? Đáng tiếc, ngọc bội đã bị hủy, ta không cách nào xác định được nó có phải là đứa cháu gái mạng khổ của ta không!" Trong mắt Quân Huyễn khẽ lóe lên tia sáng: "Vì vậy, tất cả mọi chuyện phải đợi sư phụ ta về thì mới định đoạt được!"
Trưởng lão Thanh Lôi Tộc liên tục cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta sẽ trúng kế hoãn binh của ngươi? Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức tự sát, bằng không, ta sẽ ɢɨết nha đầu này ngay!"
Lão ta đưa tay túm cổ áo Tào Nguyệt Cầm kéo đến trước mặt lão, lòng bàn tay hội tụ linh khí, chỉ cần hơi dùng sức một chút thì Tào Nguyệt Cầm sẽ lập tức tang mạng.



"Không! Ta không muốn ૮ɦếƭ! Cữu cữu cứu con!" Tào Nguyệt Cầm nôn nóng vội hét to không ngừng: "Con thật sự là cháu gái của người! Là thật đó!"
Mắt thấy trưởng lão Thanh Lôi Tộc sắp ɢɨết Tào Nguyệt Cầm thật, Quân Huyễn liền biến sắc, vội quát lớn: "DỪNG TAY!"
Quả nhiên, trưởng lão Thanh Lôi Tộc liền dừng tay lại, cười lạnh mà nhìn Quân Huyễn.
"Thế nào? Đã quyết định xong chưa?"
Quân Huyễn hít sâu một hơi, dời ánh mắt sủng ái lên người Quân Linh Nhi, ông nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của con gái mình.


"Linh Nhi, mạng của cha là do sư phụ cho, cha cam tâm tình nguyện ૮ɦếƭ vì sư phụ!"
"Cha!"
Quân Linh Nhi ôm chặt Quân Huyễn, nước mắt đầm đìa phủ kín dung nhan: "Con không muốn cha ૮ɦếƭ! Linh Nhi không muốn cha ૮ɦếƭ!"
Vụt!
Quân Huyễn giơ tay, đẩy mạnh Quân Linh Nhi ra ngoài, tích tắc sau đó, Hoa Dật Phi bay đến, ôm lấy thân thể đang run rẩy của Quân Linh Nhi.
"Được!"
Quân Huyễn xoay người, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đầy âm hiểm của trưởng lão Thanh Lôi Tộc: "Ta sẽ làm như ngươi muốn, chỉ mong ngươi tuân thủ lời hứa, thả con bé ra!"
Dù Quân gia bị diệt, cũng không thể để cháu gái mình có chuyện được!
Ai bảo.... Những năm gần đây, sư phụ luôn không ngừng bôn ba vì đứa cháu gái này kia chứ?
Hiện tại vất vả lắm mới tìm được người, sao có thể để cho nó lại xảy ra chuyện không may?


"Biểu ca, huynh thả muội ra, muội không thể mất đi cha được!" Quân Linh Nhi không ngừng giẫy giụa trong lòng Hoa Dật Phi, vẻ mặt vừa thống khổ, vừa tuyệt vọng: "Huynh đừng khiến muội phải... Hận huynh!"
Hai chữ hận huynh này làm nội tâm Hoa Dật Phi run lên.
Từ nhỏ đến lớn, Linh Nhi vẫn luôn thích hắn, nàng chưa từng nói hai chữ này với hắn bao giờ.
"Linh Nhi, đây là quyết định của dượng, chúng ta không thể ngăn cản, muội xông lên cũng chỉ tự làm tổn thương mình mà thôi!"
Trong lòng Hoa Dật Phi cũng rất đau, sao hắn có thể dửng dưng nhìn dượng của mình ૮ɦếƭ được?
Chỉ tiếc là trong tình huống này, bọn họ đều không còn cách gì khác.
"KHÔNG!"
Mắt thấy Quân Huyễn đã sắp đi tới trước mặt trưởng lão Thanh Lôi Tộc, Quân Linh Nhi lớn tiếng gào lên, giọng nói cũng đã khàn đi.
Thần sắc Tào Nguyệt Cầm vốn đã ngập tràn tuyệt vọng, bây giờ lại xuất hiện một chút mong đợi.
Chỉ cần cữu cữu đồng ý ૮ɦếƭ đi, vậy thì mình có thể được sống rồi.

"Cữu cữu, đa tạ người, sau này con nhất định sẽ thay người thừa kế Quân gia, làm bạn bên cạnh gia gia!"
Thân phận Tào Nguyệt Cầm còn chưa được Quân lão gia tử chứng thực mà nàng ta đã thật sự xem mình là đại tiểu thư của Quân gia rồi.
Chính vì vậy, nàng ta nghĩ, Quân gia không truyền cho nàng ta thì truyền cho ai? Chẳng lẽ lại truyền cho Quân Linh Nhi? Ả chẳng qua chỉ là con gái của đồ đệ Quân lão gia tử mà thôi! Làm sao có thể sánh được với tiểu thư Quân gia chân chính như nàng ta được?
Cho đến hiện tại, Tào Nguyệt Cầm vẫn có chút không dám tin mình lại từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, từ một người không quyền không thế trở thành đại tiểu thư của Quân gia.
Tâm của Quân Linh Nhi run lên, nhìn Tào Nguyệt Cầm đầy phẫn nộ.
Nếu không phải nàng ta, Quân gia cũng không rơi vào cục diện bị động như hiện giờ, cha cũng không dùng cái ૮ɦếƭ để cứu nàng ta, nhưng nàng ta chẳng những không thấy áy náy, mà còn thốt ra được những lời như vậy?
Nếu Tào Nguyệt Cầm mà nghe thấy những lời trong lòng của Quân Linh Nhi, nhất định sẽ khịt mũi coi thường.
Áy náy?
Tại sao phải áy náy?
Dù Quân Huyễn là gia chủ Quân gia, nhưng cũng chỉ là đồ đệ của Quân lão gia tử mà thôi! Quân gia nuôi bọn họ, thì tất nhiên bọn họ phải có nhiệm vụ trả ơn, dựa vào đâu mà đòi nàng đa tạ?


"Linh Nhi, nàng ta là cháu gái của lão gia tử, chúng ta không thể làm gì khác được!"
(*Sa: lời dẫn truyện thì viết là Quân lão gia tử để phân biệt với lão gia tử của Phong tỷ, nhưng trong lời thoại, con cháu Quân gia đâu thể gọi luôn cả họ của gia gia mình nên chỉ có thể viết là lão gia tử thôi. Vì cả hai ông già đều được xưng hô là lão gia tử, nên Sa sẽ cố edit sao cho mọi người không bị lầm lẫn, có thể sẽ khác một chút với cách xưng hô trong cover, ai đọc cover rồi thì bỏ qua lỗi này nhé.)
Giọng nói của Hoa Dật Phi vang lên bên tai Quân Linh Nhi, giúp nàng hồi phục lại tinh thần từ trong cơn giận ngút trời.
Đúng vậy! Nữ nhân này là ngoại tôn nữ của gia gia! Dù mình có phẫn nộ cách mấy thì có thể làm gì được chứ? Sự đau khổ của gia gia trong bao nhiêu năm qua, nàng là người rõ ràng hơn ai hết! Sao nàng có thể đành lòng để gia gia tiếp tục chịu đựng nổi khổ nhớ nhung cháu mình?
"Cha!" Quân Linh Nhi dường như không còn xúc động như vừa rồi, đôi mắt ngập tràn hận ý nhìn đám người trước mặt cha mình: "Con xin thề, mối thù ɢɨết cha ngày hôm nay, ngày sau, con nhất định sẽ báo!"
Tất cả những thế lực đến đây ngày hôm nay, nàng không bỏ qua cho một ai hết!
"Hừ!" Trưởng lão Thanh Lôi Tộc hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cảm: "Quân Huyễn, ngươi có thể động thủ hay chưa?"
Quân Huyễn từ từ nhắm hai mắt lại, một hồi lâu sau, ông mới mở mắt ra: "Dật Phi, từ nhỏ thì cháu đã có hôn ước với Linh Nhi, hai đứa tình đầu ý hợp, bây giờ, ta muốn cháu hứa với ta, sau này cháu phải toàn tâm toàn ý đối với Linh Nhi, không được cô phụ nó, không được nạp một người tђเếק nào, cháu có làm được không?"
Thân là một người cha, điều bận tâm duy nhất trước khi ૮ɦếƭ, chính là con gái của mình....
"Dượng!" Hốc mắt Hoa Dật Phi đỏ lên: "Con xin thề, cả đời sẽ không cô phụ Linh Nhi, ngoài trừ muội ấy, con tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào khác."


"Tốt! Nếu vậy thì dượng an tâm rồi..."
Quân Huyễn nở nụ cười, ông giơ tay lên, một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay ông, sau đó Quân Huyễn từ từ nhắm hai mắt lại...
"CHA..." Tiếng hét của Quân Linh Nhi như xé rách cả bầu trời, cả người nàng run rẩy kịch liệt. Hận ý, phẫn nộ hoàn toàn lấp đầy trái tim nhỏ bé của nàng.
Quân Huyễn muốn quay đầu lại nhìn con gái mình, nhưng ông sợ một khi nhìn rồi sẽ không đành lòng ra đi, cho nên, ông cố dằn nén xúc động muốn xoay người, đặt lưỡi kiếm lên cổ....
"Huyễn ca!"
Đột nhiên, từ trong cánh cửa của Quân gia truyền tới một giọng nữ đầy nôn nóng, làm cho cả người Quân Huyễn run lên, nhưng cuối cùng ông vẫn không hề lên tiếng đáp lại một lời nào.
Tại cửa, một vị mỹ phụ đang đứng dựa người vào đó, ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm vào Quân Huyễn, bà muốn xông tới ngăn cản phu quân, nhưng cả người lại không có chút sức nào, còn suýt nữa đã té ngã.
"Huyễn ca, đừng mà...."
Thê tử và nữ nhi, hai người từng là toàn bộ thiên hạ của Quân Huyễn, ấy thế mà giờ đây ông lại phải bất đắc dĩ từ bỏ hai người....
Chỉ vì để báo đáp ân tình của sư phụ.
"Còn chưa chịu động thủ?" Vẻ mặt trưởng lão Thanh Lôi Tộc đã mất kiên nhẫn: "Nếu ngươi còn không động thủ, ta sẽ ɢɨết nha đầu này ngay!"
"Thả con bé ra, ta sẽ lập tức tự sát!"
Quân Huyễn nhìn trưởng lão Thanh Lôi Tộc, trầm giọng nói.
Mà sau khi nói xong, rốt cuộc ông cũng có hành động...
"Quân gia này cũng thật náo nhiệt! Không biết ta có tới muộn hay không?"
(*Sa: Phong tỷ lên sàng! *tung hoa* *tung hoa*)
Đúng lúc này, một giọng nói nghe có vẻ lười biếng vang lên từ trên bầu trời, làm cho Quân Huyễn khẽ run lên, nhưng ông vẫn không hề ngẩng đầu lên nhìn, lưỡi kiếm đã rạch ra một vết máu trên cổ....
"Chỉ vì chút xíu uy ђเếק mà thỏa hiệp, chẳng lẽ uy phong của gia chủ Quân gia chỉ có bấy nhiêu thôi?"
Vụt...
Nháy mắt, vô số dây đằng mọc lên vùn vụt từ mặt đất, thừa dịp Quân Huyễn còn chưa kịp phản ứng liền đoạt mất thanh kiếm trong tay ông.
Cùng lúc đó, trưởng lão Thanh Lôi Tộc cũng chưa kịp phản ứng gì thì trong tay đã trống không, Tào Nguyệt Cầm vốn bị lão ta khống chế đã được dây đằng cứu ra, rồi dùng lực ném mạnh về phía mọi người trong Quân gia...
Tào Nguyệt Cầm sợ đến mức hét lớn lên, vội vàng nhắm chặt hai mắt, tiếp đó, nàng ta cảm nhận được cả người mình rơi vào cái ôm ấm áp, mới từ từ mở hai mắt ra.
Đập vào mắt Tào Nguyệt Cầm là một gương mặt tuấn tú, trên người đối phương mặc áo gấm, ôn tồn lễ độ, vô cùng phong độ, có thể nói, hắn là mẫu hình tình nhân trong mộng của đại đa số nữ tử.
Quan trọng hơn chính là, đối tượng mà nàng từng ái mộ còn không bằng được một nửa của người này.
Nghĩ vậy, hai má Tào Nguyệt Cầm liền ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu.
Thế nhưng, sau khi Hoa Dật Phi đỡ được Tào Nguyệt Cầm tiếp đất thì liền đặt nàng ta qua một bên ngay, từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn nàng ta dù chỉ là một cái liếc mắt.
Ánh mắt của Hoa Dật Phi trước sau vẫn luôn đặt trên người Quân Linh Nhi.
Tào Nguyệt Cầm thầm hận trong lòng, mình mới là đại tiểu thư chính thống của Quân gia, Quân Linh Nhi kia là cái thá gì chứ? Dựa vào tình thương mà Quân lão gia tử đối với con gái của ông, chắc chắn ông sẽ càng sủng ái mình vạn phần.
Đến lúc đó, chỉ cần mình nói một câu thôi, Quân lão gia tử chắc chắn sẽ lệnh cho Quân Linh Nhi từ hôn với nam tử kia.
Tâm tình Tào Nguyệt Cầm lập tức tốt hơn, bây giờ nàng đã khác xưa, không còn ai có thể đè đầu cưỡi cổ nàng nữa...
Trên không trung, bạch y nữ tử thẳng lưng mà đứng, gương mặt hơi nâng cao, lộ ra hết tất cả sự cuồng vọng và khí phách.
"Là cô...." Quân Linh Nhi ngây người, ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong đang đứng giữa trời: "Trước đó ta có nghe nói, không phải cô đã...."
Đã ૮ɦếƭ ở Vu Yêu Tộc rồi sao?
"Linh Nhi, con quen với vị cô nương này à?"
Quân Huyễn thấy Vân Lạc Phong cứu được Tào Nguyệt Cầm, trong lòng mừng rỡ không thôi, bây giờ lại nghe thấy Quân Linh Nhi nói như vậy, nên bất giác mở miệng hỏi.
"Cha, đây là vị thiên tài mà con từng kể cho cha nghe đó!" Nội tâm Quân Linh Nhi thả lỏng: "Cũng là cháu gái nuôi mà gia gia đã nhận!"
Tào Nguyệt Cầm đứng ở một bên khẽ nhíu mày, Quân lão gia tử vốn đã có một cháu gái hờ là Quân Linh Nhi, bây giờ còn nhận thêm một cháu gái? Hơn nữa, hình như Quân Linh Nhi còn khá thân thiết với ả ta, nhìn thật chướng mắt.
Theo lý mà nói, Quân Linh Nhi kia không phải nên xum xoe vây quanh mình sao? Tốt xấu gì mình cũng là đại tiểu thư chính thống của Quân gia, còn đứa cháu gái kia là cọng hành gì chứ? Dựa vào đâu mà ςướק đi nhiều ánh mắt của mọi người như thế? (*Sa: người ta dựa vào bản lĩnh thực thụ đó! Mi có không? *liếc xéo*)
"Thì ra là Vân cô nương!" Quân Huyễn mỉm cười chấp quyền thi lễ: "Đa tạ Vân cô nương ra tay tương trợ! Không biết lần này Vân cô nương đến Quân gia là vì......"
"Ta đến tìm Quân lão gia tử!" Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu mới trả lời.
"Lão gia tử hiện không ở Quân gia! Nếu cô nương không chê, mời ở lại Quân gia đợi, ta tin, chỉ cần lão gia tử hay tin cô nương đến, thì nhất định sẽ nhanh chóng trở về Quân gia ngay."
Quân Huyễn chưa từng gặp Vân Lạc Phong, toàn bộ đều là nghe kể lại từ Quân Linh Nhi, hơn nữa, qua lời kể của con gái mình, ông nghe ra được Quân Linh Nhi vô cùng sùng bái, kính trọng và ngưỡng mộ đối với Vân Lạc Phong.
Nếu có thể giữ Vân Lạc Phong lại Quân gia, nói không chừng Quân Linh Nhi còn có thể đi theo Vân Lạc Phong học tập.
"Hừ!"
Trưởng lão Thanh Lôi Tộc hừ lạnh, mang vẻ mặt khó coi mà cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, quét cái nhìn âm hiểm lạnh lùng về phía Vân Lạc Phong.
"Cô nương, ngươi giúp đỡ cho Quân gia cũng đồng nghĩa với việc đối địch cùng Thanh Lôi Tộc chúng ta, ngươi hãy nghĩ kỹ đến hậu quả việc này!"
"Thanh Lôi Tộc?" Vân Lạc Phong nhàn nhạt cười khẩy: "Chẳng qua cũng chỉ là thủ hạ bại tướng của Quân lão gia tử! Nếu không phải đánh không lại Quân gia, thì cần gì dùng đến loại thủ đoạn hèn hạ như uy ђเếק chứ?"
"Ngươi...." Trưởng lão Thanh Lôi Tộc tức đến cả người run rẩy.
Mắt thấy đại sự sắp thành công lại bị nha đầu thúi này phá hỏng, lão ta đang ở thế chủ động lại rơi vào thế bị động, thù này, hận này, làm sao bỏ qua dễ dàng cho được?
Vân Lạc Phong ngoảnh mặt làm ngơ, đạp gió nhẹ từ trên không trung đáp xuống.
Rõ ràng là khoảng cách rất xa, nhưng mọi người nhìn thấy nàng chỉ bước vài bước thì đã đứng trước mặt Quân Linh Nhi rồi.
Có lẽ là do cửu biệt trùng phùng*, nên Quân Linh Nhi rất vui, hơn nữa, từ lần đầu tiên tiếp xúc với Vân Lạc Phong thì nàng đã có cảm giác muốn được thân cận với Vân Lạc Phong, nàng cũng không biết tại sao lại như vậy?
(*cửu biệt trùng phùng: lâu ngày gặp lại.)
Trên người của thiếu nữ này dường như có một cái gì đó đã thu hút nàng.
"Vân cô nương!" Quân Huyễn cũng không để ý đến trưởng lão Thanh Lôi Tộc đang bạo nộ, ông mỉm cười nhìn Vân Lạc Phong: "Cô nương là khách, ta để Linh Nhi đưa cô nương vào trong nghỉ ngơi trước, chuyện ngoài này cứ giao cho Quân gia chúng ta là được!"
Vân Lạc Phong gật đầu, nàng chỉ là vô tình chứng kiến trận chiến của Quân gia mà thôi, không có ý định nhúng tay vào! Tuy nhiên, trước khi điều tra rõ quan hệ giữa Quân gia và Quân Phượng Linh, nàng không thể để Quân Huyễn ૮ɦếƭ được, vì vậy mới bất đắc dĩ ra tay tương trợ.
"Thanh Lôi Tộc!" Quân Huyễn cười lạnh, quay đầu lại nhìn trưởng lão Thanh Lôi Tộc: "Đầu tiên là các ngươi thừa dịp sư phụ ta không có ở đây mà đến Quân gia gây chiến, sau đó lại bắt giữ huyết mạch thất lạc bên ngoài của Quân gia ta, món nợ này, ta nhất định phải thanh toán với các ngươi!"
Sắc mặt của mấy cường giả bao vây tấn công Quân gia đã sớm thất kinh, có lẽ là do không lường trước sẽ phát sinh ra tình huống thế này.
"Trưởng lão, đại sự không xong rồi!"
Đột nhiên, một giọng nói nôn nóng từ phía sau truyền đến.
Tiếp đó là một tên thuộc hạ Thanh Lôi Tộc thất tha thất thểu chạy tới, trên mặt đầy hoảng loạn: "Vừa rồi thuộc hạ nhận được tin, Phong Hỏa Tông và các đại môn phái khác đang gấp rút tiến đến đây, rất nhanh sẽ vào Quân thành!"
"Cái gì?" Gương mặt già nua của trưởng lão Thanh Lôi Tộc trắng bệch.
Nếu chỉ có người của Quân, thì dù bọn họ đánh không lại vẫn có thể chạy trốn. Nhưng nếu Phong Hỏa Tông và các đại môn phái khác kịp đến tương trợ Quân gia, thì bọn họ chắc chắn sẽ bị diệt!
"Chạy!"
Trưởng lão Thanh Lôi Tộc cắn răng hạ lệnh, sau đó lập tức nhắm thẳng hướng rời khỏi thành mà chạy.
Đáng tiếc, lão ta còn chưa kịp ra khỏi thành thì đã bị vô số bóng dáng bao vây trên không trung.
Tình cảnh này đúng với bốn chữ: chấp cánh khó thoát!
"Quân gia chủ, tại hạ đến trễ, mong Quân gia chủ đừng trách! Ha ha ha..."
Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên có diện mạo anh tuấn, giọng nói của ông ấy chứa đầy ý cười hữu hảo mà khí phách, tiếng cười vang vọng khắp bầu trời Quân gia.
Kẻ thù của Quân gia rất nhiều, nhưng người từng chịu ơn của Quân lão gia tử lại càng nhiều hơn! Bọn họ vừa nghe tin Quân gặp nguy hiểm thì liền vội vàng lên đường tiến đến, mục đích chính là muốn bảo vệ Quân gia.
"Mọi người tới rất đúng lúc! Xin giúp ta diệt trừ hết đám người này!" Quân Huyễn cũng cười đáp lại, nói.
"Xin Quân gia chủ yên tâm! Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho một tên dư nghiệt nào chạy thoát!"
Vụt.. Vụt..
Nam nhân trung niên dẫn đầu kia phất tay một cái, lập tức, đám đông phía sau liền ồ ạt xông lên, triển khai công kích mãnh liệt với đám người Thanh Lôi Tộc.
Trận chiến này, thương vong vô số, máu chảy thành sông, nhưng cũng là do gieo gió gặt bão mà ra....
Bất luận cuộc chiến đang diễn ra thế nào, Vân Lạc Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn đến, nàng ung dung đi theo Quân Linh Nhi vào đại môn Quân gia.
"Linh Nhi, Dật Phi!"
Vị mỹ phụ đứng ở cửa vội vàng tiến về phía hai người Quân Linh Nhi và Hoa Dật Phi, kéo tay bọn họ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau khi xác định cả hai không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bà mới nhìn đến Vân Lạc Phong, mỉm cười dịu dàng: "Cô nương, vừa rồi cũng may là nhờ có cô, cho nên phu quân ta mới còn sống!"
"Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể!"
Vân Lạc Phong nhàn nhạt mỉm cười, giọng điệu không khiêm tốn, nhưng cũng chẳng kiêu ngạo, làm ngươi nghe cảm thấy rất thoải mái trong lòng.
"Mẹ!" Quân Linh Nhi dìu mỹ phụ đứng: "Thân thể người không tốt, con để biểu ca dìu người về phòng nghỉ ngơi trước, con phải tiếp đãi Vân cô nương và...."
Quân Linh Nhi dừng lại lời đang nói, quay đầu nhìn vẻ mặt khinh thường của Tào Nguyệt Cầm, hơi chau mày.
Nhưng nàng hiểu rõ, thân phận Tào Nguyệt Cầm bày ra đó, dù nàng có bất mãn thế nào thì cũng chỉ có thể nhịn mà thôi!
"Và vị Tào..."
"Ta là đại tiểu thư chính thống của Quân gia! Vốn dĩ, ngươi phải gọi ta một tiếng đại tiểu thư, nhưng nể tình ngươi là cháu gái của gia gia, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được!"
Khuôn mặt nhỏ của Quân Linh Nhi trầm xuống, trong đôi mắt linh động đang ẩn nhẫn lửa giận, nàng đi theo gia gia nhiều năm, chưa có khi nào bị tức giận như lúc này.
"Linh Nhi!" Mỹ phụ vội cầm tay Quân Linh Nhi, nhìn nàng ra hiệu, rồi quay sang mỉm cười nhìn Tào Nguyệt Cầm: "Mấy năm nay con đã chịu khổ rồi, lát nữa ta sẽ sai nha hoàn đưa con đi nghỉ ngơi!"
Bà nói là sai nha hoàn đưa Tào Nguyệt Cầm đi nghỉ ngơi, chứ không nói là để đích thân con gái mình tiếp đãi Tào Nguyệt Cầm, qua đó có thể thấy được, địa vị của Vân Lạc Phong và Tào Nguyệt Cầm ở trong lòng và chênh lệch thế nào.
Nếu Tào Nguyệt Cầm không phải là ngoại tôn nữ của lão nhân gia, bà cũng không khách sáo với nàng ta đến như vậy.
Tuy nhiên, Tào Nguyệt Cầm lại không nhận ra được thái độ đối xử khác nhau giữa nàng ta và Vân Lạc Phong của vị mỹ phụ, nàng ta vẫn thản nhiên hất cằm kiêu ngạo như một con khổng tước.
Sau khi thấy nha hoàn đưa Tào Nguyệt Cầm đi rồi, Quân Linh Nhi mới phát tiết cơn giận mà dậm dậm chân: "Mẹ! Gia gia là một đại nhân vật, sao lại có một ngoại tôn nữ như thế chứ?"
Cùng so sánh, nàng lại càng thích Vân Lạc Phong hơn....
Mỹ phụ hơi hơi mỉm cười: "Nàng ta có phải là cháu gái của gia gia con hay không thì còn cần đợi gia gia con về chứng thực! Hiện tại, tạm thời cứ nghe theo nàng ta một chút là được."
"Mẹ, ý của mẹ là...." Ánh mắt Quân Linh Nhi hơi động một chút, sau đó liền nở nụ cười tươi tắn sáng ngời.
"Chúng ta còn chưa nhìn thấy được ngọc bội, đúng không nào? Chẳng lẽ người Thanh Lôi Tộc nói nàng ta là thật, thì nàng ta đúng là thật sao? Dù sao, mẹ vẫn tin tưởng vào gia gia con hơn! Tất cả mọi chuyện đợi cứ đợi gia gia con về rồi định đoạt!"
Quân Linh Nhi càng cười tươi hơn, đôi mắt trong suốt sạch sẽ như dòng nước suối.
"Mẹ, con thật sự không hy vọng Tào Nguyệt Cầm kia là người của Quân gia chúng ta."
Hơn nữa, nàng chắc chắn không có nhìn lầm, thời điểm biểu ca cứu Tào Nguyệt Cầm, hai mắt của nữ nhân kia lập tức sáng lên, chỉ thiếu mỗi nước bổ nhào vào biểu ca mà thôi.
Quân Linh Nhi càng nghĩ càng giận, cuối cùng lại quay sang trừng mắt với Hoa Dật Phi.
Hoa Dật Phi đâu biết mình đã làm sai chuyện gì, vẻ mặt cứ ngây ngốc, hắn sợ lửa giận của Quân Linh Nhi sẽ đột ngột lan đến người mình, bèn vội vàng dìu một tay của mỹ phụ, ôn nhu lễ độ nói: "Dì nhỏ*, để cháu đỡ dì đi nghỉ ngơi!"
(*Dì nhỏ: cách gọi em gái của mẹ. Chỉ có em gái của mẹ thì mới có xưng hô là dì hoặc dì nhỏ, còn chị của mẹ thì vẫn gọi dì bình thường chứ ko có gọi là dì lớn đâu nhé.)
Mỹ phụ đảo mắt qua lại nhìn hai người Hoa Dật Phi và Quân Linh Nhi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ mỉm cười: "Được! Làm phiền cháu rồi, Dật Phi!"
Sau khi hai người kia đi, Quân Linh Nhi vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, khóe môi cong lên thành nụ cười tươi tắn sáng ngời như vầng thái dương.
"Tuy rằng đây mới chỉ là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nhưng ta thật sự rất thích cô, ta có thể gọi cô là Vân tỷ tỷ không?"
Vân Lạc Phong ngước mặt lên, nhìn vào đôi mắt trong suốt như dòng suối.
Thiếu nữ trước mắt, đáng yêu như một tinh linh trong rừng, lại đơn thuần như một tờ giấy trắng.
"Được!"
Vân Lạc Phong nàng không phải người quá lạnh lùng, hiển nhiên là sẽ không cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nếu đối phương cho nàng cảm giác cũng không tệ, vậy thì cứ kết giao thôi!
(*cự tuyệt người ngoài ngàn dặm: câu nói của TQ, ý là xa cách hoặc từ chối sự thân thiện gần gũi của người khác.)
Chẳng qua là những người được nàng thật lòng kết giao làm bằng hữu rất ít, ở cái thế giới này cũng chỉ có mấy người mà thôi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!