"Vân tỷ tỷ, muội đưa tỷ đến phòng của tỷ nghỉ ngơi nhé?"
Quân Linh Nhi nói câu này xong liền nhỏ giọng nói lén thêm một câu bên tai Vân Lạc Phong: "Vừa rồi nha đầu đã đưa Tào Nguyệt Cầm đến Tây Uyển, nên muội sẽ an bày cho tỷ ở Đông Uyển. Muội nhìn ra được, tỷ cũng không thích Tào Nguyệt Cầm kia, nhất định là cũng muốn cách xa nàng ta!"
Vân Lạc Phong mỉm cười tà khí, giọng nói lại mang theo vài phần lười biếng: "Vậy đi thôi!"
... ...... ...... ...
Sau khi Quân Linh Nhi an bày cho Vân Lạc Phong xong, thì cuộc chiến trong thành cũng đã kết thúc. Đột nhiên, một nha hoàn vội vã chạy tới thông báo: "Tiểu thư, gia chủ bảo người đến thư phòng một chuyến."
"Cha tìm ta?" Quân Linh Nhi bĩu môi: "Nhất định là lại muốn hỏi xem gia gia ở đâu! Nhưng mà hiện tại Vân tỷ tỷ đã đến rồi, chắc chắn là gia gia cũng sẽ trở về nhanh thôi!"
Người khác không biết, nhưng nàng lại biết rất rõ, năm đó, khi Quân lão gia tử cho ra rằng Vân Lạc Phong đã ૮ɦếƭ, một mình ông liền xông thẳng vào Độc Cốc, thiếu chút nữa là đã diệt sạch hết bọn chúng rồi.
Sau đó, Quân lão gia tử còn thương tâm đến tận mấy năm, bây giờ khó khăn lắm mới biết được Vân Lạc Phong còn sống, ông chắc chắn sẽ trở về để gặp Vân Lạc Phong.
Nghĩ đến đây, Quân Linh Nhi liền nhanh chân đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Quân Huyễn đang khoanh tay mà đứng, ánh mặt trời thông qua khe cửa soi rọi vào bên trong, đợi khi ông nghe thấy âm thanh cửa mở, thì mới chợt hoàn hồn. Ánh mắt nhìn thiếu nữ đang từ từ bước vào phòng vô cùng ấm áp.
"Linh Nhi, con đến rồi?" Quân Huyễn nhướng mày: "Trước đó, cha đã nhận được tin, rằng gia gia của con đang trên đường trở về Quân gia, tin chắc mấy ngày nữa là sẽ về tới thôi!"
"Gia gia trở về?" Trong lòng Quân Linh Nhi thấy rất vui, hai mắt cũng sáng hơn bình thường: "Cha, nếu gia gia đã sắp về tới, vậy người còn gọi con tới làm gì?"
Quân Huyễn cười khổ: "Linh Nhi, cha biết con không thích Tào Nguyệt Cầm, nhưng dù sao đó cũng là cháu gái ruột của gia gia con, cho dù con có không thích, thì cũng đừng đi trêu chọc nàng ta."
"Cha, mẫu thân nói, nàng ta có phải là cháu gái ruột của gia gia hay không, vẫn còn chưa xác định!" Vẻ mặt Quân Linh Nhi rất tức giận: "Hơn nữa, đúng là con rất ghét nàng ta!"
Quân Huyễn giơ tay vỗ vỗ đầu Quân Linh Nhi, bất đắc dĩ thở dài: "Có lời nói chắc chắn của người Thanh Lôi Tộc, nên thân phận của Tào Nguyệt Cầm rất có thể là thật, huống chi, dù chưa xác định thì chúng ta cũng không thể vô lễ với nàng ta được, lỡ đâu nàng ta là thật thì sao?"
Quân Linh Nhi cúi đầu, giọng nói đầy uất ức: "So với Tào Nguyệt Cầm, con càng thích Vân tỷ tỷ hơn, nếu Vân tỷ tỷ là cháu gái ruột của gia gia thì tốt biết mấy!"
"Không phải chỉ có mình con nghĩ vậy thôi đâu! Cha cũng cảm thấy cách làm người của Vân cô nương không tệ! Bằng không, gia gia con đã không mặt dày mày dạn quyết nhận người ta làm cháu gái!" Quân Huyễn lắc đầu cười khổ: "Đáng tiếc, dù chúng ta có nghĩ, có muốn thế nào cũng vô dụng, bởi vì cô nương ấy không phải là huyết mạch của Quân gia!"
"Con biết rồi!" Quân Linh Nhi cũng thở dài: "Con sẽ không đi trêu chọc Tào Nguyệt Cầm, nếu nàng ta có làm gì quá đáng với con, con... Cũng sẽ cố nhường nhịn."
Dứt lời, Quân Linh Nhi liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Quân Huyễn bỗng thấy chua xót, nhìn con gái mình phải ẩn nhẫn chịu đựng ủy khuất như vậy, thân làm cha, làm sao có thể không đau lòng? Chỉ tiếc, sư phụ có ân với ông, ông không thể để sư phụ thương tâm được.
... ...... ...... ...
Rời khỏi thư phòng, Quân Linh Nhi muốn đi đến Đông Uyển tìm Vân Lạc Phong, ai ngờ vừa đến khúc cua thì lại ᴆụng trúng một người, khiến nàng bật lùi về sau mấy bước.
"A!"
Tào Nguyệt Cầm hét lên một tiếng, đợi khi thấy người đối diện là Quân Linh Nhi, thì liền tức giận giơ tay lên, muốn tát Quân Linh Nhi một cái.
Sắc mặt Quân Linh Nhi sa sầm, giơ tay giữ chặt cổ tay Tào Nguyệt Cầm, cất giọng trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: "Cô muốn làm gì?"
"Hừ!" Tào Nguyệt Cầm hừ lạnh, giọng đầy khinh thường: "Là ngươi ᴆụng ta trước, chẳng lẽ không đáng bị dạy dỗ?"
"Cô..." Quân Linh Nhi giận run cả người, nhưng trước đó Quân Huyễn đã có dặn dò, cho nên lúc này nàng chỉ có thể ráng nhẫn nhịn: "Hai người va chạm, đâu phải chỉ mình ta có lỗi, chẳng lẽ cô không có lỗi sao?"
Tào Nguyệt Cầm không ngờ Quân Linh Nhi dám cãi lại mình, cho nên hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nổi giận đùng đùng: "Ta mới là tiểu thư chính thống! Ngươi là cái thá gì hả? Trong người ngươi đâu có dòng máu của Quân gia! Quân gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi chẳng những không biết ơn, mà còn dám dạy dỗ ta? Đáng thương cho ta, ở bên ngoài chịu khổ bao nhiêu năm, bây giờ vất vả lắm mới trở về Quân gia, không ngờ lại bị con của một kỹ nữ ức ђเếק."
Nói xong, Tào Nguyệt Cầm liền khóc rống lên, làm như là đã chịu uất ức rất lớn.
Nếu Quân Linh Nhi mà là cháu gái ruột của Quân lão gia tử, thì dù có cho Tào Nguyệt Cầm thêm mấy lá gan, nàng ta cũng không dám kiêu ngạo đến như vậy. Nhưng bởi vì phụ quân của Quân Linh Nhi chỉ là đồ đệ của Quân lão gia tử, nên Tào Nguyệt Cầm mới dám to gan làm càn!
Nàng ta tin tưởng, một người ngoài thì không thể nào bằng được với người thân cốt nhục như nàng ta. Dù Quân lão gia tử có ở đây thì cũng sẽ đứng về phía nàng ta.
"Ngươi dám mắng mẹ ta?" Quân Linh Nhi phẫn nộ ngút trời, giơ chân lên đá về phía Tào Nguyệt Cầm.
Nếu Tào Nguyệt Cầm kia chỉ mắng nàng, nàng còn có thể cố nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng ả lại dám mắng mẫu thân của nàng.
Cái này bảo nàng làm sao mà nhịn?
"Linh Nhi tiểu thư!"
Khi chân của Quân Linh Nhi chỉ còn cách иgự¢ Tào Nguyệt Cầm vài phân*, thì bỗng có một tiếng quát lớn vang lên, tích tắc sau đó, cổ chân của Quân Linh Nhi bị người ta giữ chặt.
"Đại trưởng lão, ngài thả con ra, con phải dạy cho cô ta một bài học!" Hai mắt Quân Linh Nhi đỏ ngầu, đáy mắt còn đang cháy lên lửa giận.
"Linh Nhi!" Giọng điệu của đại trưởng lão có chút nôn nóng, trán toát mồ hôi: "Đây dù sao cũng là cốt nhục của Quân gia, dù đại tiểu thư có làm sai, con cũng không nên động thủ!"
Trong Quân gia, vì Quân Linh Nhi là hậu nhân duy nhất, nên tất cả các vị trưởng lão đều rất yêu thương nàng, hơn nữa, tính tình Quân Linh Nhi cũng rất tốt, hoạt bát đáng yêu, làm cho các vị trưởng lão đều nâng nàng như nâng trứng.
Tuy nhiên.....
Dù bọn họ có yêu thương Quân Linh Nhi cách mấy, cũng không thể để mặc nàng tùy tiện động thủ với Tào Nguyệt Cầm.
"Linh Nhi, chẳng lẽ con đã quên mất, bao nhiêu năm qua, lão gia chủ đã thương nhớ đứa con thất lạc của ngài như thế nào sao? Con đành lòng để ngài ấy thương tâm à?"
Đại trưởng lão tận tình khuyên bảo, trong mắt còn có chút đau lòng.
Hốc mắt Quân Linh Nhi càng đỏ hơn, nước mắt chực chờ trào ra ngoài: "Nhưng vừa rồi cô ta đã nhục mạ mẫu thân con là kỹ nữ!"
Đại trưởng lão ngẩn ra, mày nhíu chặt, hiển nhiên là không có chút hảo cảm nào với Tào Nguyệt Cầm.
Dù cho gia chủ không phải là cốt nhục của lão gia chủ, nhưng tốt xấu gì cũng là gia chủ Quân gia, vậy mà Tào Nguyệt Cầm lại hỗn xược đến như vậy, dám mắng cả phu nhân?
"Linh Nhi!" Đại trưởng lão thở dài: "Tuy ta cũng muốn bênh vực con, nhưng thân phận Tào Nguyệt Cầm còn bày ra đó, ta cũng không thể làm được gì. Hay là con hãy bỏ qua chuyện này đi, được không?"
Cả người Quân Linh Nhi cứng lại, mẫu thân bị nhục mạ, mà nàng còn phải bỏ qua?
"Không được! Không thể bỏ qua như vậy được!" Tào Nguyệt Cầm bước ra từ sau lưng đại trưởng lão, ngẩng đầu ưỡn иgự¢, kiêu căng nhìn Quân Linh Nhi như nhìn một kẻ dưới*: "Ả ᴆụng trúng ta, còn muốn động thủ với ta, ta muốn ả phải tạ tội với ta!"
(*kẻ dưới: trích từ câu người trên kẻ dưới, ám chỉ quan hệ chủ tớ, kẻ dưới là chỉ tôi tớ, hạ nhân...)
"Tào cô nương!" Sắc mặt đại trưởng lão cũng không được đẹp: "Người đừng được một tấc lại muốn lấn một thước, dù sao Linh Nhi tiểu thư cũng là cháu gái của lão gia chủ! Còn được lão gia chủ một tay nuôi lớn, hiển nhiên là không thể dùng tình cảm bình thường để mà so sánh!"
Tào Nguyệt Cầm cười khinh thường, nói: "Cháu gái hờ có thể so sánh với máu mủ ruột rà sao? Hơn nữa, các ngươi có biết bao nhiêu năm qua ta đã sống như thế nào không? Sau khi mẫu thân sinh ta ra thì đã qua đời, nếu không được nghĩa mẫu thu nhận, thì ta đã không thể sống được đến ngày hôm nay. Tuy nhiên, gia cảnh của nghĩa phụ ta lại không tốt, vì vậy mà ta bị bao nhiêu người khinh thường, nhục mạ. Còn thứ người danh bất chính, ngôn bất thuận như Quân Linh Nhi thì lại chiếm vị trí của ta, hưởng đủ mọi yêu thương."
(*danh chính ngôn thuận: nói về một sự việc thì ám chỉ đó là sự thật hiển nhiên, đúng lý hợp tình, nói về người thì thường dùng để ám chỉ danh phận hoặc thân phận của ai đó là hợp lý, hợp tình và hợp pháp. Danh bất chính, ngôn bất thuận là câu trái nghĩa với danh chính ngôn thuận. Bất nghĩa là không.)
"Ngươi nói sao?" Sắc mặt đại trưởng lão vốn đã không tốt, vừa nghe Tào Nguyệt Cầm nói xong thì lại càng tức giận hơn: "Ngươi nói con gái của lão gia chủ đã ૮ɦếƭ? Là ai? Là ai dám ɢɨết người Quân gia?"
Tào Nguyệt Cầm hừ một tiếng: "Còn không phải là do Quân lão gia tử vứt bỏ mẫu thân của ta, làm mẫu thân ta mắc bệnh nhưng lại không tiền chữa trị hay sao? Nếu không, mẫu thân cũng sẽ không sinh ta ra xong thì nhắm mắt lìa đời!"
Tào Nguyệt Cầm quả thật là nói vô cùng thảm thiết, làm cho đại trưởng lão vốn đang bất mãn cũng phải dấy lên đồng tình với nàng ta.
Khó trách Tào Nguyệt Cầm lại có thành kiến với Quân gia và Quân Linh Nhi đến như vậy, thì ra là do nàng ta đã chịu đủ mọi khổ sở ở bên ngoài.
Mà tất cả những chuyện đó đều là do Quân gia tạo thành.
"Linh Nhi...."
Đại trưởng lão quay sang nhìn Quân Linh Nhi, muốn nói rồi lại thôi.
Quân Linh Nhi siết chặt nắm đấm, ánh mắt ngập tràn vẻ không dám tin: "Đại trưởng lão, ngài muốn con phải xin lỗi sao?"
"Linh Nhi, Quân gia chúng ta.... Hại đại tiểu thư chịu nhiều khổ sở như vậy, con xem như là thay Quân gia xin lỗi vì đã vứt bỏ hai mẹ con họ nhiều năm như vậy đi!"
Đại trưởng lão quay đầu đi, không dám nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của Quân Linh Nhi, sợ bản thân sẽ không đành lòng.
Quân Linh Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra: "Con hiểu rồi!"
Quân Linh Nhi từ từ nhìn đến vẻ mặt đắc ý của Tào Nguyệt Cầm, nàng phải dùng hết tất cả sức lực mới khắc chế được xúc động đấm một quyền vào mặt Tào Nguyệt Cầm.
"Thật xin lỗi..." Quân Linh Nhi cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch: "Như vậy đã được chưa?"
Tào Nguyệt Cầm liền cười dương dương tự đắc*: "Quân Linh Nhi, ngươi phải nhớ cho kỹ, ta mới là đại tiểu thư chân chính, tất cả những điều này, đều là do Quân gia các ngươi nợ ta!"
(*dương dương tự đắc: đắc ở đây là đắc ý, cụm từ này thường dùng miêu tả tâm trạng vô cùng đắc ý vì đã đạt được thứ mình muốn.)
Quân Linh Nhi không trả lời, nàng vòng qua Tào Nguyệt Cầm, đi thẳng về hướng Đông Uyển.
Nước mắt rốt cuộc cũng không thể nén lại được nữa, cứ thế rơi xuống, thấm vào lòng đất.
Đại trưởng lão nhìn theo bóng lưng Quân Linh Nhi, lo lắng cộng thêm đau lòng, rồi ông đột ngột hít sâu, đôi mắt vẩn ᴆục của tuổi già nhìn về phía Tào Nguyệt Cầm.
"Lão gia chủ vẫn luôn yêu thương Linh Nhi tiểu thư, từ nhỏ đã nuôi dưỡng bên người cho đến khi Linh Nhi tiểu thư thành tài, hy vọng người đừng quá đáng quá! Bằng không, cho dù Quân gia nợ người, thì hội trưởng lão chúng ta cũng sẽ trục xuất người khỏi Quân gia!"
Tào Nguyệt Cầm chẳng e sợ mà hừ một tiếng, lướt qua người đại trưởng lão đi thẳng, từ đầu đến cuối đều không thèm để ông vào mắt.
Rầm!
Trong phòng, Vân Lạc Phong đang ngồi cạnh bàn, tay nâng sách mà đọc, thì bỗng dưng cửa phòng bị đẩy bật vào, nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quân Linh Nhi nước mắt lưng tròng chạy ào vào.
"Hu hu..."
Quân Linh Nhi không thể nhịn được nữa, lớn tiếng òa khóc, muốn phát tiết hết tất cả uất ức trong lòng ra ngoài.
Vân Lạc Phong bỏ sách xuống, nhướng mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Vân tỷ tỷ!" Quân Linh Nhi ngừng khóc, thút tha thút thít, nức nở nói: "Huyết thống thật sự quan trọng đến như vậy hay sao? Rõ ràng muội không làm sai, nhưng lại bức muội xin lỗi! Nếu không phải ả ta nhục mạ mẫu thân muội, thì sao muội lại muốn động thủ đánh ả?"
Nghe xong, Vân Lạc Phong lập tức đoán ra ngay, chắc chắn là Tào Nguyệt Cầm kia đã làm gì đó ức ђเếק Quân Linh Nhi.
Còn Quân gia thì vì hai chữ huyết thống mà đứng về phía Tào Nguyệt Cầm.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng, đứng dậy đi về phía ngoài cửa.
"Vân tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu?"
"Tản bộ!" (*nghĩa là đi dạo.)
Vân Lạc Phong chỉ thốt ra hai chữ này rồi không nói gì thêm nữa, một đường đi thẳng ra ngoài.
Từ xa, Vân Lạc Phong đã nghe được tiếng cãi vã từ phía trước truyền đến.
Dẫn đầu là giọng nói của một nam nhân nhìn khá ôn tồn lễ độ, chỉ là, lúc này đây, trong giọng nói ấy lại chứa đầy tức giận.
"Tào Nguyệt Cầm, ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao? Linh Nhi tốt xấu gì cũng là cháu gái của lão gia tử, ngươi không sợ hành vi này của ngươi sẽ khiến cho nhiều người phẫn nộ à?"
"Hoa công tử!" So với giọng điệu tức giận của Hoa Dật Phi, thì Tào Nguyệt Cầm lại làm ra vẻ rất thẹn thùng, trong giọng nói còn mang theo một chút không cam lòng: "Công tử không cần phải lo lắng cho ta, đối với Quân gia, ta quan trọng hơn Quân Linh Nhi nhiều, Quân gia sao có thể vì một người ngoài mà trút giận lên ta?"
Vân Lạc Phong dừng bước, trên mặt lộ ra chút ý cười.
"Linh Nhi, muội đoán xem, Tào Nguyệt Cầm kia là thật sự ngu xuẩn, hay là giả vờ ngu xuẩn?"
Hoa Dật Phi vì muốn trút giận cho Quân Linh Nhi, nên mới đến tìm Tào Nguyệt Cầm tính sổ, nhưng tới trong miệng nàng ta thì lại biến thành đang lo lắng.
Chẳng lẽ... Đầu óc Tào Nguyệt Cầm có vấn đề?
Quân Linh Nhi theo bản năng kéo kéo tay áo Vân Lạc Phong: "Vân tỷ tỷ, chúng ta đến nơi khác tản bộ đi, muội không muốn nhìn thấy Tào Nguyệt Cầm!"
Vân Lạc Phong mỉm cười đầy giảo hoạt, nàng gỡ tay Quân Linh Nhi ra, cất bước đi thẳng về hướng Hoa Dật Phi và Tào Nguyệt Cầm.
Trong hoa viên, Tào Nguyệt Cầm đứng đó, mặt đầy thẹn thùng, Hoa Dật Phi thì phẫn nộ không thôi, nắm đấm siết chặt đến kêu răng rắc. Nếu không phải e ngại thân phận Tào Nguyệt Cầm, có lẽ hắn đã sớm đánh nàng ta một trận rồi.
"Các ngươi tới đây làm gì?"
Vừa ngẩng mặt lên, Tào Nguyệt Cầm đã nhìn thấy ngay Vân Lạc Phong và Quân Linh Nhi đang đi đến, mày liễu liền nhíu chặt, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Không nhìn thấy ta và Hoa công tử đang hẹn hò hay sao?"
Tào Nguyệt Cầm cố tình nói vậy để chọc tức Quân Linh Nhi. Trước đó, nàng đã tìm hiểu kỹ, Hoa Dật Phi từ nhỏ đã mất mẹ, đến Quân gia nương tựa dì của hắn, còn được đính ước với Quân Linh Nhi.
Loại cô nhi không cha không mẹ như Hoa Dật Phi, nhất định là vì muốn bám vào quyền thế của Quân gia, nên mới tiếp cận Quân Linh Nhi. Mà thân phận của mình còn cao quý hơn Quân Linh Nhi kia, vì vậy, Hoa Dật Phi chắc chắn sẽ từ bỏ Quân Linh Nhi mà cưới nàng.
Cho dù Hoa Dật Phi không có ý nghĩ này, thì đợi sau khi Quân lão gia tử trở về, nàng bảo ông ấy hạ lệnh tách bọn họ ra, chẳng lẽ Quân Linh Nhi lại dám cãi lại?
"Linh Nhi!" Trong lòng Hoa Dật Phi thấy căng thẳng, vội bước tới bên cạnh Quân Linh Nhi giải thích: "Tuyệt đối không có chuyện này, ta đến là để tìm cô ta tính sổ!"
"Muội biết!"
Sao nàng lại không biết cách làm người của biểu ca như thế nào chứ? Nam nhân này, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng!
Hoa Dật Phi thở phào một cách rõ ràng, hắn thật sự sợ Linh Nhi của hắn sẽ tin lời châm ngòi ly gián của tiện nhân kia.
"Hừ!" Tào Nguyệt Cầm thấy Hoa Dật Phi chỉ liếc mắt đưa tình với một mình Quân Linh Nhi thì liền sa sầm nét mặt: "Hai ngươi các ngươi chẳng qua chỉ là cháu gái nuôi của gia gia mà thôi, nhìn thấy đại tiểu thư chân chính như ta mà còn dám vô lễ như vậy? Có tin là ta sai Quân gia lập tức đuổi các ngươi đi hay không?"
Tào Nguyệt Cầm sỉ nhục một mình Quân Linh Nhi thì cũng thôi đi, nhưng nàng ta lại cố tình tìm ૮ɦếƭ mà chạy đến trước mặt Vân Lạc Phong mắng mỏ, chỉ thẳng vào mặt Vân Lạc Phong quát mắng đủ điều.
Cho nên....
Rầm một tiếng! Chỉ thấy bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng nhấc chân, sau đó thì đá thẳng vào иgự¢ Tào Nguyệt Cầm....
Toàn bộ hoa viên lập tức biến thành một mảnh ૮ɦếƭ lặng.
Quân Linh Nhi kinh ngạc dùng tay che kín miệng nhỏ, gương mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng lên, nội tâm lại thấy sảng khoái vô cùng, rất có cảm giác hả giận.
Đợi khi Tào Nguyệt Cầm rớt phịch xuống đất, đám nha hoàn, gia đinh mới chợt hoàn hồn, vội vàng la hét ầm ĩ rồi chạy về phía Tào Nguyệt Cầm.
Tuy nhiên...
Một nha hoàn dẫn đầu chạy đến, không biết là vô tình hay cố ý, vốn dĩ đang đi đứng rất tốt, thì bỗng dưng chân phải lại dẫm vào chân trái, rồi cả người ngã nhào lên mình Tào Nguyệt Cầm.
Rầm!
Cái trán Tào Nguyệt Cầm bị nha hoàn cụng trúng nên đau điến, hai mắt muốn nổ sao, vất vả lắm mới hồi phục tinh thần lại được thì lập tức hét ầm lên: "Nha đầu đáng ૮ɦếƭ nhà ngươi, có biết đi đường không hả?"
Tiểu nha hoàn giống như là bị dọa sợ rất lớn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hoảng sợ nói: "Tào tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý, do quá lo lắng cho tiểu thư, nên mới không cẩn thận té ngã, xin tiểu thư tha tội!"
Tào Nguyệt Cầm tức giận không thôi, vừa định mở miệng mắng thì lại nghe tiếng của một gia đinh vang lên. Tào Nguyệt Cầm muốn tránh né, thế nhưng tiểu nha hoàn đè lên người nàng ta trước đó còn chưa có đứng dậy.
Tên gia đinh kia không có té lên người Tào Nguyệt Cầm, nói cho cùng thì nam nữ hữu biệt*, Tào Nguyệt Cầm tốt xấu gì cũng là huyết mạch của Quân gia, vì vậy mà gia đinh chỉ không cẩn thận té xuống, đè mạnh lên tay Tào Nguyệt Cầm thôi.
(*nam nữ hữu biệt: nam nữ khác nhau.
_Câu đồng nghĩa: nam nữ thọ thọ bất tương thân: nam nữ không được quá gần gũi thân cận. Câu này thường dùng nói khuyên nam nữ không nên gần gũi ᴆụng chạm da thịt. Câu trên thì bao hàm nhiều nghĩa hơn, cả da thịt lẫn tinh thần.)
Tào Nguyệt Cầm đau đến ứa cả nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, nhưng lại không nói được lời nào.
Đám gia đinh, nha hoàn còn lại cũng rất có tinh thần học hỏi. Cả đám đều không cẩn thận té ngã làm Tào Nguyệt Cầm bị thương đủ chỗ. Xong xuôi thì quỳ rạp xuống đất, khấu đầu nhận lỗi.
(*khấu đầu: Quỳ lại dập đầu.)
Rất rõ ràng, ngay cả nô bộc trong Quân gia cũng không chịu nổi thói kiêu căng của Tào Nguyệt Cầm. So sánh với nhau, thì Quân Linh Nhi vừa hoạt bát, lại vừa đáng yêu. Bọn họ tất nhiên là lựa chọn đứng về phía Quân Linh Nhi.
Cùng lắm thì chịu phạt! Quân gia là gia tộc hiểu lý lẽ, trong tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không phạt ૮ɦếƭ hạ nhân, chỉ trừ tội phản bội mà thôi!
Thông qua một màn trước mắt, hoàn toàn có thể thấy được, Quân Linh Nhi rất được mọi người trong Quân gia yêu thích! Bằng không, đám hạ nhân sẽ không vì trút giận cho Quân Linh Nhi mà làm việc mạo hiểm đến như vậy.
Quân Linh Nhi rất cảm động, sao nàng lại không hiểu là mọi người đang trút giận cho nàng chứ?
"Các ngươi đang làm gì thế?"
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh vang lên, đám hạ nhân vội vàng đứng thẳng dậy, rồi đồng loạt quỳ xuống đất.
Quân Huyễn mặc một thân cẩm y bước đến, biểu tình lạnh lùng nghiêm túc, không giận tự uy*, mà theo cạnh ông còn có cả đại trưởng lão nữa. Lúc này, Quân Huyễn đang cau mày, lạnh lùng nhìn đám hạ nhân đang quỳ trên đất.
(*không giận tự uy: uy ở đây không phải là uy phong, mà là sự sợ hãi, nghĩa cả câu là dù không tức giận nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác sợ hãi.)
"Ai có thể nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?" Quân Huyễn đảo mắt nhìn bốn phía một lượt, rồi mới lạnh giọng hỏi.
Trên thực tế, Quân Huyễn hiểu rất rõ hạ nhân trong Quân gia, người Quân gia tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện dĩ hạ phạm thượng*, trừ phi, đối phương làm ra chuyện gì đó khiến họ không tài nào nhịn nổi nữa.
(*dĩ hạ phạm thượng: ám chỉ người có có thân phận thấp làm ra hành vi hỗn xược, xúc phạm đến người có thân phận cao, ví dụ như: tôi tớ_ chủ nhân, quan nhỏ_ quan lớn,.....)
"Hu...."
Tào Nguyệt Cầm bỗng khóc rống lên, nàng muốn ngồi dậy, nhưng xương cốt toàn thân đều đau nhức không thôi, giống như bị vỡ vụn ra vậy.
"Quân gia các ngươi ђเếק người quá đáng!"
Tào Nguyệt Cầm ôm cánh tay đau nhức, trên mặt cũng có vài vết bầm, qua đó có thể thấy được mấy hạ nhân đã hạ thủ mạnh đến cỡ nào.
Quân Huyễn nhìn Vân Lạc Phong và Quân Linh Nhi đang đứng một bên, hơi nhíu mày một chút, ông vốn định hỏi con gái xem mọi chuyện là như thế nào, nhưng chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy giọng nói độc ác của Tào Nguyệt Cầm trước.