"Chắc là nơi này!"
Sau khi Vân Lạc Phong rời đi không lâu, thì có một đôi nam nữ từ trên không trung chậm rãi đáp xuống. Tầm mắt của họ luôn nhìn chăm chú vào Táng Thần Sơn trước mặt.
Hai người kia, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần, thân mặc hồng y, khí chất anh khí hào sảng, diện mạo có vài phần tương tự Vân Tiêu.
Người nam thì ôn nhuận như ngọc, hai mắt chứa đầy lo lắng, nhưng cũng không quên trấn an nữ tử bên cạnh.
"Quân nhi, Phong nhi nó nhất định không sao đâu! Việc chúng ta cần làm lúc này là đi tìm nó!"
Quân Phượng Linh khẽ nheo hai mắt, trong đó chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
"Chỉ hy vọng là thế! Nếu để ta biết ai dám tổn thương đến con dâu ta, ta sẽ nghiền kẻ đó thành tro bụi!"
Diệp Cảnh Thần nhìn chăm chú Quân Phượng Linh, khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ.
"Chúng ta đi thôi!"
Ngay khi họ định đi vào Táng Thần Sơn, thì từ bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói già nua, mang theo cả tiếng thở dài đầy ưu sầu.
"Lúc trước ta nên ngăn cản nha đầu kia đến Táng Thần Sơn, cũng không biết có phải nha đầu kia đã thật sự gặp phải nguy hiểm gì rồi không?"
Quân lão gia tử nở nụ cười khổ, trong giọng nói chứa đầy sự bất đắc dĩ.
Quân Phượng Linh theo bản năng nhìn về phía Quân lão gia tử. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt già nua của ông, đôi mày anh khí của bà bất giác nhíu lại.
Không biết vì sao, nhưng từ trên người lão nhân gia này, bà lại cảm giác được một sự thân thiết lạ thường.
Loại cảm giác này khiến bà muốn tiến tới kết giao với ông ấy.
Diệp Cảnh Thần nhìn thấu được suy nghĩ của thê tử nhà mình, bèn vỗ vỗ lên vai bà, rồi chậm rãi đi về phía Quân lão gia tử, tay chấp quyền, nói: "Vị lão tiền bối này, xin hỏi ngài cũng đến Táng Thần Sơn để tìm người à?"
Quân lão gia tử nhìn lại Diệp Cảnh Thần, cất giọng già nua đáp: "Đúng vậy!"
"Không biết người mà lão tiền bối muốn tìm là...."
"Cháu gái của ta!"
Cháu gái?
Diệp Cảnh Thần hơi ngẩn ra, rồi bỗng thấy có chút thất vọng.
Vân Lạc Phong gặp nạn ở Táng Thần Sơn, hiện tại, vị tiền bối này cũng đến Táng Thần Sơn tìm người, ông còn tưởng rằng người mà bọn họ muốn tìm là cùng một người nữa chứ.
Nhưng không ngờ, người mà lão tiền bối đây muốn tìm lại là cháu gái của ông ấy.
Gia gia của Phong nhi là Vân Lạc lão tướng quân! Vị lão nhân gia trước mắt này rõ ràng là không phải đến vì Phong nhi.
"Diệp ca!" Quân Phượng Linh đi đến bên cạnh Diệp Cảnh Thần, rồi mỉm cười nhìn Quân lão gia tử: "Vị lão tiền bối này, nếu như ngài không ngại, chi bằng chúng ta hãy đồng hành cùng nhau, được không?"
(*đồng hành là từ hán việt, nghĩa thuần việt là đi chung. Hành: đi, lên đường, hành động, làm một việc gì đó. Đồng: cùng làm chung.)
Nếu người mời là Diệp Cảnh Thần, Quân lão gia tử sẽ lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ. (*Sa: câu này giống như Quân lão gia tử mê gái vậy, ha ha...)
Thế nhưng.....
Ngay khi Quân lão gia tử nhìn thấy hồng y nữ tử vừa đến, đáy mắt ông bỗng xuất hiện một tia hốt hoảng. Nếu như con gái ông vẫn còn sống, thì tuổi tác của nó có lẽ cũng bằng nữ tử trước mặt này đây.
Tuy nhiên....
Con gái ông hãy còn ở Vô Hồi Đại Lục, không thể nào lại xuất hiện ở nơi này được.
"Được!"
Trước giờ Quân lão gia tử luôn không để ý đến bất cứ kẻ nào tiếp cận làm quen với ông, nhưng nữ tử trước mặt này lại không khiến ông sinh ra ác cảm.
Chẳng những thế, trong tiềm thức của ông còn có ý muốn tiếp cận với cô nương này...
"Khụ khụ...."
Diệp Cảnh Thần thấy Quân lão gia tử cứ nhìn chằm chằm vào thê tử nhà mình, liền không nhịn được mà ho vài cái, khuôn mặt anh tuấn lúc này cũng không được đẹp mấy.
(*Câu nói khuôn mặt không được đẹp mấy như trên thì có nghĩa là sắc mặt người đó không được đẹp, khó coi, tâm trạng không tốt, chứ không phải là nói người đó xấu xí đâu nhé. Vì có từ anh tuấn là từ miêu tả diện mạo nên không thể edit thành sắc mặt anh tuấn được.
_cụm từ không được đẹp thường là dùng để miêu tả biểu cảm, cảm xúc, tâm trạng trên mặt của người ta nhiều hơn mà miêu tả diện mạo. Đây là từ thường dùng của văn TQ.)
Quân lão gia tử hồi thần lại, hơi có chút xấu hổ, biểu cảm vừa rồi của ông quả thật rất dễ gây hiểu lầm rằng ông là một lão già lưu manh....
Nhưng ông không thể dằn nén được sự xúc động muốn quan sát kỹ vị cô nương này.
Cho đến thời gian về sau, Quân Phượng Linh và Quân lão gia tử mới hiểu rõ được cái gì gọi là mọi chuyện đều được vận mệnh an bày...
___ ___
Liễu Diệp trấn.
Trên phiên chợ ồn ào náo nhiệt, từng tiếng rao hàng liên tục vang lên hết tiếng này đến tiếng khác.
Xa xa, Vân Lạc Phong đã thấy được một bóng người quen mắt, tức thì, trong mắt nàng liền xuất hiện một tia kinh ngạc.
Hoàng Oanh Oanh?
Vì sao nàng lại ở chỗ này?
Lúc này, Hoàng Oanh Oanh có lẽ là cũng đã nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, nên nàng ngẩng đầu nhìn lại, tức thì, Hoàng Oanh Oanh liền ngây ngẩn cả người, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Hoàng Oanh Oanh?"
Ngay lúc Vân Lạc Phong mở miệng gọi ra ba chữ này, cả người Hoàng Oanh Oanh bỗng run lên, nàng vội vàng bưng kín môi run rẩy, mới ngăn được tiếng kêu sợ hãi của chính mình.
"Vân cô nương......"
Mình rốt cuộc đã gặp lại Vân cô nương?
Bỗng nhiên, Hoàng Oanh Oanh với một thân y phục màu vàng nhạt vụt qua giữa không trung, rồi dừng lại trước mặt Vân Lạc Phong, ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm bạch y nữ tử trước mặt, gằn từng chữ một hỏi: "Cô thật là...... Vân cô nương?"
Không phải mình đang nằm mơ chứ?
"Hoàng Oanh Oanh, sao cô lại ở chỗ này?"
Giọng nói hiện tại của Vân Lạc Phong so với ba năm trước, càng thêm thành thục ổn trọng, điều duy nhất không thay đổi đó là giọng điệu tà khí.
"Vân cô nương." Hoàng Oanh Oanh cười.
Khuôn mặt nàng vốn lạnh băng, bây giờ giống như được hoà tan , vào lúc này lại tràn ngập hơi ấm.
"Lúc nghe được tin tức người còn sống, ta liền tiến đến Quân gia tìm người, ai ngờ ta lại chậm một bước, ngươi đã rời khỏi đó. Vì tìm người, ta lại đi đến nơi này...... không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây."
Trên thực tế, Vân Lạc Phong không có cảm tình gì lớn với Hoàng Oanh Oanh.
Lúc ấy giúp Hoàng Oanh Oanh, chỉ bởi vì, bọn họ có cùng chung kẻ địch! Chứ không phải là vì Hoàng Oanh Oanh......
Nhưng hôm nay, xem ra, mình mất tích suốt ba năm, Hoàng Oanh Oanh cũng sống không quá tốt.
Trước kia Hoàng Oanh Oanh là một cô gái nhẹ nhàng uyển chuyển, bất tri bất giác đã bị lạnh nhạt bao trùm......
Nhìn Hoàng Oanh Oanh vui vẻ mà nở nụ cười, trong lòng Vân Lạc Phong có chút dao động. Chỉ vì một lần vô tình giúp đỡ, mà nàng ấy lại dành nhiều tình cảm cho mình như thế......
"Oanh Oanh cô nương!"
Bỗng nhiên, một giọng nói nôn nóng truyền đến từ sau lưng Hoàng Oanh Oanh, mà thời khắc này, Vân Lạc Phong rõ ràng cảm nhận được, thân mình cứng đờ của Hoàng Oanh Oanh.
Ngay khi Vân Lạc Phong ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy một vị công tử ăn mặc đẹp đẽ quý phái xuất hiện ngay bên cạnh Hoàng Oanh Oanh, trên mặt hắn tràn đầy vui sướng: "Bản công tử còn tưởng rằng mình hoa mắt, không ngờ, thật sự là nàng!"
"Lăng Song công tử, xin tự trọng."
Mắt thấy nam tử kia giơ tay muốn kéo cánh tay mình, Hoàng Oanh Oanh khẽ nhíu mày, theo bản năng liền né đi, lạnh giọng nói.
Thân mình nam tử chấn động, ánh mắt hắn tràn ngập bi thương: "Oanh Oanh, mới ba năm không gặp, tại sao nàng lại thay đổi rồi?"
Hoàng Oanh Oanh cười lạnh một tiếng, mắt lạnh nhìn về phía khuôn mặt tuấn mĩ của nam tử kia: "Ba năm trước, phụ thân của công tử đã đến tìm ta, cảnh cáo không được phép tiếp cận ngươi, còn hiện tại...... Là do ta chướng mắt ngươi!"
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, xem ra vào ba năm trước, sau khi Hoàng Oanh Oanh rời khỏi Vu Yêu tộc, cũng không có theo bên cạnh Hồng Loan, ngược lại...... lại cùng công tử của Bắc Châu phủ xảy ra một đoạn tình duyên?
Nếu đoán không lầm, nam tử này là Lăng Song, chính là đệ đệ của vị hôn phu trước đây của Hồng Loan......
Lăng Song nắm chặt tay, sắc mặt tràn đầy thống khổ, hắn không hiểu, người con gái xinh đẹp hiền lành ngày xưa...... tại sao lại trở nên lạnh lùng như bây giờ?
"Vân cô nương!"
Hoàng Oanh Oanh không để ý đến Lăng Song, xoay người lại nở nụ cười với Vân Lạc Phong.
"Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Lát nửa cô hãy nói cho ta biết, rốt cuộc cô và Bắc Châu phủ đã xảy ra chuyện gì?"
Thân mình Hoàng Oanh Oanh có chút cứng đờ, giống như là nhớ lại hồi ức đau buồn, sắc mặt nàng có chút thống khổ: "Được!"
Khách điếm.
Mộc mạc đơn giản.
Hoàng Oanh Oanh rót một ly trà cho Vân Lạc Phong, rồi mới ngồi xuống đối diện Vân Lạc Phong.
"Ba năm trước, tộc trưởng Vu Yêu tộc bảo ta mang Vu Yêu Hoa đi cứu Hồng Loan cô nương, ta liền rời khỏi Vu Yêu Tộc. Chờ sau khi Hồng Loan cô nương tỉnh lại rồi, ta mới muốn một mình đi rèn luyện......"
"Trong lúc đi rèn luyện, ta gặp phải Lăng Song."
Nụ cười của Hoàng Oanh Oanh mang theo chua xót: "Lăng Song không giống mấy công tử khác, có tính nết kiêu căng ngạo mạn. Tính cách của hắn rất ôn nhu, luôn quan tâm chăm sóc ta, ta lại chưa từng trải qua chuyện tình cảm, vì vậy, dần dần ta có cảm tình với hắn."
"Thế nhưng, sau khi châu chủ Bắc Châu biết chuyện của chúng ta, ông ta liền đến tìm ta, ra lệnh cho ta phải rời khỏi Lăng Song."
Vân Lạc Phong uống một hớp nước trà, hơi hơi nhướng mày: "Ông ta không biết cô là Thánh Nữ của Vu Yêu tộc ?"
Hoàng Oanh Oanh lắc lắc đầu: "Ta không nói cho Lăng Song biết thân phận của ta. Thời điểm mà Châu chủ tới tìm ta, hai người được tộc trưởng phái tới để bảo vệ ta vốn định ra mặt cho ta, nhưng ta đã ngăn bọn họ lại......"
"Phủ Châu chủ Bắc Châu có thế lực như thế, sao có thể chấp nhận được người như ta? Ông ta muốn tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối cho Lăng Song, vậy ông ta cứ đi tìm là được, ta đây cũng đâu thèm khát gì vị trị thiếu phu nhân phủ Châu chủ Bắc Châu!"
Dù cho phủ Châu chủ Bắc Châu là thế lực đứng đầu ở Bắc Châu đi nữa....
Nhưng mà......
Vu Yêu tộc lại xếp hạng phía trên cả Trung châu, chẳng những vậy, thế lực của Vu Yêu Tộc cũng không kém gì thế lực phủ Châu chủ Trung Châu.
(*Sa: ở đây so sánh Vu Yêu Tộc với Trung Châu là vì Vu Yêu Tộc nằm ở Trung Châu, ý là địa vị của Vu Yêu Tộc không thua kém phủ Châu chủ Trung Châu thì tất nhiên cũng không thua kém Bắc Châu.)
Nếu lúc trước, Vu Yêu tộc không xuất hiện phản đồ, thì dựa vào thực lực của Tộc trưởng Vu Yêu Tộc, cho dù tất cả cường giả của Độc Cốc xông đến đi nữa, tộc trưởng cũng có thể tiêu diệt bọn chúng mà chẳng tốn chút hơi sức....
Qua đó, có thể thấy được, Vu Yêu tộc ở Trung châu cường đại đến cỡ nào.
Có thể nói, Trung châu tồn tại bao lâu, Vu Yêu tộc cũng truyền thừa bấy lâu. Nếu không phải nhiều năm trước trong tộc xuất hiện biến cố, thì có lẽ Vu Yêu tộc sẽ áp đảo các thế lực của các Châu......
"Lăng Song đối đãi với cô như thế nào?" Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu, hỏi.
Thân thể của Hoàng Oanh Oanh run lên, hơi hơi rũ mắt : "Lăng Song đối với ta rất tốt, chỉ là, hắn không đủ mạnh mẽ kiên định thôi."
Nếu như Lăng Song có thể kiên định một chút, có lẽ, kết cục của bọn họ đã không như thế này......
"Cha của hắn tìm vị hôn thê cho hắn, hắn không tiếp nhận, nhưng cũng chưa từng cự tuyệt, chỉ khuyên ta chờ đợi." Hoàng Oanh Oanh cười khổ một tiếng: "Hắn nói, một ngày nào đó, cha hắn sẽ chấp nhận chúng ta, nhưng cuối cùng, cái ta chờ được, lại là lời cảnh cáo của cha hắn."
Nói xong lời này, Hoàng Oanh Oanh ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Lạc Phong, gắt gao cắn môi.
"Lúc ấy, ta khóc lóc trở về Vu Yêu tộc, lại biết được tin tức cô đã ૮ɦếƭ. Tộc trưởng ông ấy gạt ta, nói rằng nếu ta hoàn thành truyền thừa, thì cô sẽ trở về......"
Ba năm trước, khi biết được tin tức Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ, nàng thiếu chút nữa là không chống đỡ được, cộng thêm thất tình, vì thế mà suýt có ý muốn tự sa ngã.
Tuy nhiên, lời của tộc trưởng đã cho nàng niềm tin cùng hy vọng......
Trong lòng Hoàng Oanh Oanh tràn ngập áy náy, tộc trưởng làm như thế cũng là suy nghĩ cho nàng, nàng thật sự không nên tàn nhẫn đối với ông ấy như vậy.
Vân Lạc Phong khẽ đưa tay lên xoa cằm, thiếu chút nữa thì nàng đã quên mất Bắc Châu phủ......
"Đúng rồi, Vân cô nương, ta nghe nói cô đi Táng Thần Sơn tìm Quỷ Đế, cô đã tìm được hắn chưa?"
"Hửm?" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mắt, cười khẽ nói, "Bởi vì gần đây ta thiếu một vài vị thuốc, cho nên, chàng đi đến tiệm thuốc mua giúp ta. Vốn dĩ ta đang ở chợ đợi chàng quay về, ai ngờ gặp được cô......"
Bất luận là Tiểu Thụ hay là Tầm Kim Thử, đều xem dược liệu thành đồ ăn. Hiện tại, lại thêm một con sủng vật xem dược liệu thành thức ăn nữa, chính là..... Tiểu Trùng Trùng!
"Vân cô nương," Hoàng Oanh Oanh mỉm cười, mí mắt nàng cong cong, trông rất đẹp mắt, "Kế tiếp, cô có tính toán gì không?"
Tính toán?
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Nhiệm vụ cấp bách của ta hiện giờ là phải nhanh chóng tăng thực lực."
Thứ nàng sắp phải đối mặt, không chỉ có Thánh Nữ tộc, mà còn cả Mặc Thiên Thành như hổ rình mồi.
Huống chi, nàng có thể dấu diếm Mặc Thiên Thành nhất thời, lại không lừa được hắn cả đời, cuối cùng rồi cũng sẽ bị hắn nhìn thấu.....
"Đúng rồi..." Hoàng Oanh Oanh đột nhiên như nghĩ tới cái gì: "Ta nhớ... Hồng Loan hình như là đi Thú Châu, sau đó liền không có tin tức. Trước đó, tin tức cô còn sống được truyền đi, Đông Châu liền sai người đi tìm Hồng Loan, nhưng bọn họ đã đạp bằng Thú Châu mà vẫn không tìm được Hồng Loan......"
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, Vân Lạc Phong quay đầu nhìn lại, khi nàng nhìn thấy hắc y nam tử đang nghênh bước đi vào, bên môi liền nở nụ cười tà tứ.
"Vân Tiêu, xong việc rồi à?"
Vân Tiêu dừng một chút, hỏi: "Nàng muốn đi Thú Châu?"
Hồng Loan mất tích ở Thú Châu, theo như tính cách của Vân Lạc Phong, nàng nhất định sẽ đi đến mảnh đất Thú Châu kia.
"Phải!" Trong mắt Vân Lạc Phong một mảng đen nhánh: "Ta muốn đi tìm Hồng Loan!"
"Được, ta đi cùng nàng!" Khoé môi Vân Tiêu hơi giơ lên: "Hơn nữa, ta có một ít thế lực ở thú châu, đúng lúc nhân cơ hội này, giao chúng cho nàng luôn thể."
Từ khi Vân Lạc Phong đến Thất Châu Đại Lục này, nàng vẫn chưa nhìn thấy thế lực của Vân Tiêu. Vân Tiêu đã quyết tâm đi trước để dò đường cho Vân Lạc Phong, thì không có khả năng lại không làm nên trò trống gì.
Hiện giờ, Vân Lạc Phong mới biết được, hoá ra người của Vân Tiêu đều ở Thú Châu.
"Vân Tiêu, lúc trước, khi chàng bị đuổi ɢɨết, vì sao không sử dụng người trong thế lực của chàng?"
Nghe được lời này, nam nhân trầm mặc, thật lâu sau, hắn mới thành thật trả lời: "Những người đó là ta chuẩn bị cho nàng, ta sẽ không để tổn thất dù chỉ một người......"
"Huống chi, ta không cho rằng, những kẻ truy sát ta kia có thể đả thương được ta!"
Một câu này, quả nhiên là khí phách ngang trời.
Trên khuôn mặt lãnh khốc túc sát của Vân Tiêu dường như để lộ ra chút ngông cuồng.
"Ta biết đường đi đến Thú Châu!" Hoàng Oanh Oanh cắn cắn môi: "Muốn đến Thú Châu, cần phải đi qua Bắc Châu trước. Tiếp theo là băng qua sa mạc. Đi qua hết sa mạc, chính là Thú Châu!"
Bắc Châu......
Nói đến hai chữ này, tim Hoàng Oanh Oanh vẫn có chút run rẩy.
"Cô trở về Vu Yêu tộc đi!" Vân Lạc Phong chuyển mắt, nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh, nhàn nhạt nói, "Tộc trưởng hẳn là đang tìm cô."
Hơn nữa, thế lực của Vân Tiêu ở Thú Châu, đường đến Thú Châu, chắc chắn chàng cũng quen thuộc.
"Không!" Hoàng Oanh Oanh lắc đầu nói: "Ta tiếp nhận Vu Yêu tộc, cũng là vì trợ giúp cô, trước khi tìm được Hồng Loan cô nương, ta sẽ không trở về!"
Nói xong lời này, Hoàng Oanh Oanh nhấc váy, đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, quỳ một gối xuống đất, thần sắc cung kính mà kiên định.
"Vân cô nương, mong cô cho phép ta được đi theo, cả đời này, ta tuyệt đối không phản bội!"
Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn biểu tình kiên định của Hoàng Oanh Oanh, đột nhiên, nàng nở nụ cười: "Đi theo ta, nhất định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm cùng khó khăn! Rất có thể ngay một khắc sau đó, mạng của cô cũng không giữ được, như thế, cô còn muốn đi theo ta?"
Hoàng Oanh Oanh cười khổ nói: "Người thân của ta đều bị người khác hại ૮ɦếƭ, nếu không phải vì báo thù, chỉ sợ là ta đã sớm đi theo họ rồi. Hiện tại, đại thù đã báo, mạng này có giữ được hay không, ta cũng không còn gì tiếc nuối!"
"Được, đây là do cô chọn, về sau ta sẽ giữ cô lại bên cạnh."
Vân Lạc Phong giơ tay, đỡ Hoàng Oanh Oanh lên, trong giọng nói tà khí mang theo vẻ thản nhiên.
Trong lòng Hoàng Oanh Oanh thấy vui vẻ.
Nói thật, nàng đã lên tinh thần chuẩn bị bị cự tuyệt, ai ngờ, Vân Lạc Phong thật sự đồng ý tiếp nhận nàng.....
"Tiểu thư, trước khi đi Thú Châu, nhất thiết phải đi qua Bắc Châu, điều ta lo lắng chính là...... Mấy người Bắc Châu kia, chưa chắc chịu cho chúng ta đi qua!"
Mỗi cửa thành Bắc Châu đều sẽ có người canh gác, muốn đi ngang qua Bắc Châu, nhất định phải đi từ cửa thành, nếu như Bắc Châu không cho đi, thì trừ phi là đánh một trận, bằng không, họ khó mà thuận lợi Thú Châu......
"Bắc Châu không cho đi? Tại sao?"
Cho dù nàng cùng Lăng Trần có thù oán, thì Lăng Trần cũng không thể nào đem bức họa của nàng dán ở cửa thành, mục đích chính là không cho bọn họ thông hành?
"Chuyện này, Quỷ Đế hẳn là biết rõ! Thú Châu không giống các châu lục khác. Tại Thú Châu, đại đa số đều là linh thú, con người rất ít. Hơn nữa, Thú tộc thích tấn công nhân loại, vì vậy, quan hệ giữa các châu lục khác và Thú Châu không được tốt lắm."
"Nhưng mà, Thú Châu lại là một trong các châu lục cường đại nhất......"
Một đám linh thú thành lập địa bàn ngay trên đất của nhân loại mà có thể sừng sững không ngã, đủ để thấy thực lực của Thú Châu mạnh như thế nào.
"Cho nên, tại cửa thành vào Thú Châu đều trọng binh canh gác, nhân loại ở trong Thú Châu có thể ra, nhưng lại không cho bất luận kẻ nào đi vào!"
"Ta không cho rằng, người Bắc Châu lại tốt bụng đến như vậy, vì tránh cho nhân loại chịu ૮ɦếƭ, mà không cho họ vào Thú Châu!"
Vân Lạc Phong chậm rãi mở miệng hỏi.
Hoàng Oanh Oanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiểu thư, bản tính con người vốn là tham lam, các linh thú trong Thú Châu cường đại, đại đa số linh thú đều đã ăn Hóa Nhân Quả biến thành hình người, đối với nhân loại mà nói, đây quả là trân bảo đáng mơ ước."
"Vì vậy, nhiều năm qua, thường xuyên có nhân loại vọng tưởng tiến vào thú châu, khế ước với những linh thú kia, để chúng vì họ mà chiến đấu."
Nói đến đây, thanh âm Oanh Oanh trở nên thật cẩn thận: "Tuy nhiên, sau đó những nhân loại này ngược lại lại đi khuất phục linh thú, vì vậy thế lực thú châu càng ngày càng cường đại."
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Vì sao?"
"Cái này......" Hoàng Oanh Oanh mím môi: "Nghe nói, những linh thú hoá thành người đều có dung mạo hoàn mĩ và khuynh thành, so nhân loại còn muốn xinh đẹp hơn nhiều, còn có Hồ tộc am hiểu thuật Yêu Mị, dễ dàng mê hoặc nam nhân, khiên nam nhân cam nguyện vì chúng mà vứt bỏ tính người, trở thành nộ lệ cho linh thú !"
Vì không muốn cường giả càng ngày càng ít, các châu cùng nhau đưa ra quyết định, không cho các cường giả muốn đi vào thú châu.
Bởi vậy, Thú Châu có thể ra, nhưng không thể vào!
Nhưng mà, bất kỳ cường giả nào đi từ Thú Châu ra, đều sẽ bị các thế lực lớn giám thị, để bảo đảm hắn không bị Thú tộc tẩy não.
Còn về những người có thực lực cực kém, lại muốn rời khỏi Thú Châu......
Chân trước vừa đi, thì chân sau đã bị cường giả Bắc Châu âm thầm giải quyết.
"Lúc ấy, làm sao chàng vào Thú Châu được?" Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn về phía Vân Tiêu, như cười như không mà hỏi.
"Nơi mà không gian trùng động dẫn đến, chính là Thú Châu!"
"Vậy sau khi chàng rời khỏi Thú Châu, thì người giám thị chàng đâu?"
"Đã ૮ɦếƭ......"
Vân Tiêu trả lời thật đơn giản!
Ngón tay Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm: "Ta không biết Hồng Loan tiến vào thú châu như thế nào, nhưng mà ta nhất định phải đi thú châu! Vân Tiêu, Hoàng Oanh Oanh, hôm nay chúng ta lập tức xuất phát! Đi sớm một chút, Hồng Loan liền bớt đi một phần nguy hiểm."