Trên đường phố.
Náo nhiệt vô cùng.
Đám người Vân Lạc Phong vừa bước chân ra khỏi khách điếm, liền gặp phải Lăng Song, đúng là âm hồn không tan.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hoàng Oanh Oanh, đáy mắt chứa đầy ái mộ không thèm che giấu: "Oanh Oanh, nàng đừng bướng bỉnh, theo ta trở về đi, phụ thân đã đồng ý là sẽ không ngăn cản chúng ta nữa."
Hoàng Oanh Oanh cười lạnh một tiếng:
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi, loại người chỉ quan tâm đến lợi ích như cha ngươi, sao có thể tiếp nhận ta?"
"Oanh Oanh, mặc kệ cha ta tiếp nhận nàng không, chỉ cần nàng cùng ta trở về, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử!"
Ánh mắt Lăng Song nôn nóng, tiến lên muốn kéo tay Hoàng Oanh Oanh.
Hoàng Oanh Oanh liền tránh sang một bên dễ dàng thoát khỏi tay đối phương, khóe miệng nàng gợi lên một tia lạnh lẽo.
"Loại nam nhân không có quyết đoán như ngươi, vì sao ta phải tin tưởng ngươi?" Sau khi Hoàng Oanh Oanh nói xong lời này, liền không để ý đến Lăng Song nữa, nàng cung kính đứng ở phía sau Vân Lạc Phong: "Tiểu thư, chúng ta không cần phải để ý đến hắn ta. Có thể tiếp tục xuất phát."
"Tiểu thư?" Trong mắt Lăng Song tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong, sắc mặt của hắn có chút không tự nhiên: "Oanh Oanh, nàng là nha hoàn?"
Hoàng Oanh Oanh lại chỉ là một nha hoàn?
Không có khả năng!
Bằng vào khí chất của Hoàng Oanh Oanh, sao có thể làm nha hoàn cho người khác?
Nếu nàng là một tiểu thư có gia thế thấp kém một chút, nói không chừng cha sẽ không ngăn cản......
Nhưng tại sao nàng lại chỉ là một nha hoàn?
"Hừ!" ánh mắt Hoàng Oanh Oanh ban đầu là thất vọng, còn bây giờ chỉ có chán ghét.
Quả nhiên, người của thế lực Bắc Châu phủ đều là như thế, thật không hiểu sao trước kia mình lại có thể nhớ mãi không quên hắn ta được nữa?
"Vị cô nương này...." Ánh mắt Lăng Song lóe vài cái, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, chắp nắm tay, nói: "Ta biết cô nương là chủ tử của Oanh Oanh, không biết ngươi có thể giúp ta một chuyện được không? Ta muốn cô nương nhận Oanh Oanh làm nghĩa muội, như vậy, ta có thể thuyết phục cha ta."
Hắn không biết thân phận của Vân Lạc Phong, nhưng nhìn khí chất trên người nàng, cho dù không phải là đại tiểu thư của gia tộc thuộc hàng đệ nhất, thì cũng là đệ nhị.
Nhưng dù thân phận như vậy thì vẫn không cách nào xứng đôi với Bắc Châu phủ, nhưng ít nhất cũng còn một tia hy vọng......
Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu dừng trên người Lăng Song, đáy mắt ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Khí thế này làm thân mình Lăng Song run lên, nhưng vì muốn nghênh thú Hoàng Oanh Oanh, hắn vẫn kiên định nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cười một tiếng: "Vì sao ta phải giúp ngươi?"
"Cô nương, đây không phải giúp ta, mà là đang giúp chính cô!" Sắc mặt Lăng Song có chút nôn nóng: "Nếu ta nghênh thú Oanh Oanh, nàng chính là Thiếu phu nhân của Bắc Châu phủ, địa vị của cô cũng sẽ như nước lên thì thuyền lên, đây là cuộc mua bán có lời."
Nếu không phải vì Oanh Oanh, hắn tuyệt đối sẽ không cùng nữ nhân không có mắt nhìn này nói nhiều lời vô nghĩa!
"Bắc Châu phủ?" Vân Lạc Phong nghiêng đầu, trong mắt mơ hồ lộ ra ý cười tà ác.
"Không sai." Lăng Song ngẩng đầu ưỡn иgự¢: "Ta là Nhị thiếu gia của Bắc Châu phủ."
Thời khắc này, Lăng Song đang chờ đợi sự kђเếק sợ cùng nịnh bợ ở Vân Lạc Phong.
Nếu những người khác có cơ hội gặp được người của phủ Châu chủ, thì sẽ lập tức quỳ xuống ôm lấy đùi mà nịnh bợ, không có bất cứ kẻ nào ngoại lệ.
Thế nhưng......
Đối mặt với vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Lăng Song, ý cười bên môi Vân Lạc Phong càng sâu: "Ta chỉ biết, Bắc Châu phủ có một Lăng Trần, trước đây từng ruồng bỏ Hồng Loan, nhưng cứ dây dưa với Hồng Loan không ngừng, rốt cuộc cũng gặp báo ứng!"
Thân mình Lăng Song cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Vân Lạc Phong.
Nữ nhân này quen biết Hồng Loan?
Ngay cả Hoàng Oanh Oanh bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người......
Nàng ở phủ Bắc Châu lâu như thế, lại không biết Hồng Loan cùng Lăng Trần có mối quan hệ này.
Trên thực tế, Lăng Trần ở Đông Châu mất hết mặt mũi, lại có ai dám đem hắn coi như đề tài bàn tán? Mặt khác, hắn hạ lệnh phong tỏa tin tức, thế cho nên Hoàng Oanh Oanh mới không biết hai người lại có quan hệ......
"Chậm đã!"
Mắt thấy đám người Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, Lăng Song nóng nảy, hắn ngẩng đầu lên, theo bản năng liền muốn bắt lấy cánh tay Vân Lạc Phong.
Trong lúc này, khuôn mặt lãnh khốc của hắc y nam tử lạnh lùng liếc hắn một cái, môi mỏng phun ra một chữ.
"Cút!"
Phụt!
Thân mình Lăng Song bay ra ngoài dừng ở trước cửa khách điếm, hắn phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt anh tuấn giờ đây trở nên trắng bệch.
Vốn muốn đứng lên, hắn lại cảm nhận được cả người dường như bị đè ép bởi một áp lực vô hình, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Vân Lạc Phong dần đi xa......
... ...
Bắc Châu.
Phủ Châu chủ.
Lăng Trần gạt ly trà trên bàn rơi xuống đất, phẫn nộ quát: "Biến, biến hết ra ngoài cho ta!"
Bọn nha hoàn sợ tới mức một câu cũng không dám nói liền vội vàng lui ra.
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân truyền đến, Lăng Trần vừa định phát hỏa lần nữa, thì thoáng thấy trước cửa có một nam tử bước vào, lời vừa định nói ra thì ngừng lại, sắc mặt hắn vẫn như cũ một mảnh xanh mét.
"Hừ! Không phải đệ đi tìm nữ nhân yêu dấu của đệ à? Như thế nào? Còn biết về nhà?"
Lăng Song gắt gao siết chặt nắm tay: "Đại ca, huynh có từng tiếp xúc với một bạch y nữ tử nào không?"
Bạch y nữ tử?
Một khắc kia, trong đầu Lăng Trần hiện ra một dung nhan tuyệt mĩ.
Chính gương mặt kia, làm hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đệ hỏi cái này làm gì?"
"Lúc đệ đi tìm Oanh Oanh, phát hiện thân phận của nàng chỉ là một nha hoàn, mà chủ tử của nàng ấy, hình như có quan hệ với Hồng Loan."
Hồng Loan?
Lăng Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
"Vân Lạc Phong, thật sự là nữ nhân đáng ૮ɦếƭ kia?"
Con ngươi Lăng Song rũ xuống: "Đại ca, huynh có biết thân phận của Vân Lạc Phong không?"
"Một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi! Trùng hợp lọt vào mắt Hồng Loan, mới dám tác oai tác quái!" Lăng Trần hung hăng cắn răng, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
Lăng Song thất vọng.
Hắn thở dài: "Vốn dĩ, đệ cho rằng cô ta hẳn cũng là tiểu thư của gia tộc nào đó, tính toán bức bách nàng nhận Oanh Oanh làm muội muội, giúp oanh oanh thoát khỏi số phận nha hoàn, đáng tiếc, thân phận của cô ta cũng hèn mọn, sao có thể giúp được Oanh Oanh?"
Lăng Trần trầm mặc, thật lâu sau, trong mắt hắn hiện lên một đạo âm ngoan.
"Đệ muốn nghênh thú Hoàng Oanh Oanh, rất đơn giản, ta có biện pháp! Nhưng trước tiên, đệ phải giúp ta ɢɨết nữ nhân Vân Lạc Phong kia trước đã!"
Lăng Song có chút kinh ngạc: "Giúp huynh, đệ giúp như thế nào?"
"Hừ, đừng cho là ta không biết, khi thân thể ta xuất hiện tật xấu, phụ thân đã đem thế lực của phủ Châu chủ từng bước giao một cho đệ. Hiện tại phụ thân không ở trong phủ, đệ có quyền điều động cao thủ trong phủ, ta muốn đệ phái những người đó đi ɢɨết ả!"
Sắc mặt Lăng Song xấu hổ vô cùng: "Đại ca, phụ thân cũng là......"
"Đệ không cần giải thích, Thiếu chủ Bắc Châu cũng không quan trọng đối với ta, điều ta muốn, chỉ là ɢɨết Vân Lạc Phong!" Móng tay Lăng Trần đâm sâu vào thịt, máu tươi tràn ra, nhưng hắn giống như không hề hay biết: "Đệ giúp ta, ta sẽ cho đệ biết một chuyện, chuyện này có thể làm phụ thân đồng ý cho đệ cưới Hoàng Oanh Oanh."
Lăng Song suy nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý nói: "Được, đại ca, chuyện này ta nghe theo huynh."
Lúc này, trên đường phố Bắc Châu, một hình ảnh xinh đẹp bất giác hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Chỉ thấy ở giữa đường phố, một nam một nữ đang đi.
Trong đó, nữ tử mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, tuyệt sắc khuynh thành, khuôn mặt nàng hơi tà mị, một đôi mắt đen nhánh tựa hồ toả ra ánh sáng.
Đứng ở bên cạnh là nam tử một thân hắc y, tuấn mỹ lãnh khốc, hắc y giống như chim ưng trong bóng đêm, nguy hiểm mà lại sắc bén.
Theo lý mà nói, Hoàng Oanh Oanh cũng coi như là mỹ nhân, nhưng đứng sau hai người họ, liền có vẻ ảm đạm thất sắc......
"Đứng lại!"
Tại cửa thành, hai gã thị vệ nhìn thấy mấy người bước tới, tức khắc ngăn cản bọn họ lại.
"Phía trước là đường thông tới Thú Châu, không có mệnh lệnh của Châu chủ, bất luận kẻ nào cũng không được đi qua!"
Thị vệ thần sắc lạnh nhạt, bất động như núi.
"Vân Tiêu."
Vân Lạc Phong nhướng mày, cùng Vân Tiêu nhìn nhau cười.
"Những người này, giao cho ta xử trí, như thế nào?"
"Được."
Ầm!
Vân Tiêu vừa dứt lời, mặt đất bên cạnh Vân Lạc Phong run rẩy một chút.
Chợt, một con rối xuất hiện ở bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Vân Dực, ai dám cản đường, ɢɨết không tha!"
ɢɨết không tha......
Ba chữ này, quả nhiên là khí phách ngút trời, tùy hứng vô cùng.
Vân Dực không có bất luận biểu tình gì, một chưởng nhằm về phía hai gã thị vệ, ầm một tiếng, làm cho thị vệ canh giữ ở cửa thành lập tức bị bay ngược ra ngoài, thân mình nện thật mạnh ở phía trên cửa thành.
"Là người phương nào lại lớn mật như thế, tới Bắc Châu của ta quấy rối?"
Oanh!
Đột nhiên gian, một đạo lực lượng cường đại từ hư không truyền xuống, nhay mắt sau đó, một trưởng lão cắt ngang hư không, nhanh chóng mà đến, đứng trước mặt Vân Lạc Phong.
Cùng lúc đó, một loạt tiếng bước chân từ phía sau nhanh chóng truyền đến, tiếp đó là một đội quân xuất hiện, bao vây đám người Vân Lạc Phong lại.
"Vân Lạc Phong, thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công! Không ngờ, ngươi còn dám tới địa bàn Bắc Châu của chúng ta, ha ha ha!"
Những tiếng cười ngạo mạn vang lên, âm thanh giống như gió thổi lá rụng rơi vào trong tai Vân Lạc Phong.
Đội quân tách ra thành một con đường ở giữa, sau đó, từ phía sau đội quân, Lăng Trần và Lăng Song kiêu căng ngạo mạn đi tới trước mặt đám người Vân Lạc Phong.
Lăng Song liếc mắt một cái liền thấy được Hoàng Oanh Oanh đứng ở phía sau Vân Lạc Phong, vội vàng nói: "Oanh oanh, nàng mau tới bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ nàng không bị thương tổn."
Đối với vẻ mặt nôn nóng của Lăng Song, Hoàng Oanh Oanh cười lạnh một tiếng, khóe môi nở gợi lên độ cong châm chọc.
Nàng dứt khoát quay đầu, không hề nhìn Lăng Son thêm một cái.
Trong lòng Lăng Song vừa tức vừa gấp, hắn thật không hiểu, tại sao tính tình Hoàng Oanh Oanh lại quật cường như thế.
Nàng cam tâm tình nguyện làm một nha hoàn, cũng không muốn trở thành Thiếu phu nhân phủ Châu chủ Bắc châu.
"Các vị......" Lăng Trần quay đầu nhìn về phía những người đang vây quanh, trong ánh mắt chứa đầy âm hiểm: "Nha đầu này gọi là Hoàng Oanh Oanh, bị người sai khiến, cố ý quyến rũ đệ đệ ta, đã vậy, còn ăn cắp châu báu quý giá của phủ châu chủ Bắc Châu ta."
Chuyện Lăng Trần trải qua ở Đông Châu, chỉ có một số ít người biết, cho nên, trong mắt thế nhân, Lăng Trần vẫn là một vị công tử nhân phẩm cao đẹp như cũ.
Hiện giờ, nghe được Lăng Trần nói, đáy mọi người đều hiện lên vẻ không dám tin tưởng.
Một tiểu nha đầu xinh đẹp như thế, lại là một tên trộm?
Lại còn không biết sống ૮ɦếƭ, dám tới phủ Châu chủ ăn trộm?
"Đại ca, lời này của huynh là có ý gì?" sắc mặt Lăng Song hoàn toàn thay đổi: "Trước đó huynh rõ ràng không phải nói với đệ như vậy!"
Lăng Trần cong môi: "Nhị đệ, ta đây cũng là vì tốt cho đệ, không muốn để đệ vì một tiểu nha hoàn mà rơi vào trầm luân, huống chi, các trưởng lão ở đây, cũng không muốn đệ phạm phải sai lầm như thế."
Dù cho Châu chủ đã dần dần đem quyền thế giao cho Lăng Song, nhưng, thân là chủ mẫu tương lai của phủ Châu chủ Bắc châu, thì sao có thể để cho một ả nha hoàn đảm đương?
Cho nên, đối diện với ánh mắt cầu xin của Lăng Song, chúng trưởng lão coi như không thấy, mặt không đổi sắc.
"Hừ, tặc tử to gan lớn mật, luận tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần!"
Lão giả pháo hôi hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống đám người Vân Lạc Phong: "Hơn nữa các ngươi dám to gan động thủ với người của phủ Châu chủ Bắc Châu, tội chồng thêm tội, ૮ɦếƭ cũng không đủ đền tội!"
"Trưởng lão!"
Sắc môi Lăng Song trắng bệch, thân mình run rẩy, vẻ mặt thống khổ.
Hắn hối hận......
Hối hận vì tin Lăng Trần, gọi các trưởng lão trong tộc đến.
Không ngờ, Lăng Trần, cái tên súc sinh này, cả Oanh Oanh cũng không buông tha!
"Nhị đệ..." Lăng Trần thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Lăng Song, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Nói thật cho đệ biết, những lời ta nói đều có căn cứ, Hoàng Oanh Oanh xác thật trộm tài vật của phủ Bắc Châu chúng ta, bằng không, đệ nghĩ, tại sao phụ thân lại không cho phép các người ở bên nhau?"
Lăng Song bỗng dưng run lên, hắn lắc đầu: "Không thể nào! Oanh Oanh không phải loại người như vậy......"
Nghe được lời này, Lăng Trần theo bản năng quét mắt về phía lão giả pháo hôi.
Lão ở trong phủ Bắc Châu rất có quyền lực, bởi vậy, lời ông ta nói sẽ đáng tin hơn.
"Đại thiếu gia nói không sai, Hoàng Oanh Oanh xác thật là có trộm đồ của phủ Bắc Châu......" Thanh âm của Đại trưởng lão khàn khàn khô khốc, chậm rãi vang lên.
Tương lai Lăng Song sẽ là người cầm quyền Bắc Châu, cho nên, vì tránh sự trả thù ngày sau, bọn họ chỉ có thể hất bát nước bẩn lên người Hoàng Oanh Oanh.
Hoàng Oanh Oanh ngây ngốc.
Nàng trừng lớn hai mắt vì kinh ngạc, dường như không nghĩ tới, những người này vậy mà lại hãm hại nàng?
"Oanh Oanh, nàng nói cho ta biết, những lời của họ có phải là thật không?" Lăng Song thống khổ nhìn Hoàng Oanh Oanh, run rẩy hỏi.
Hoàng Oanh Oanh trào phúng cười: "Tuy rằng ta không muốn gả cho ngươi, nhưng ta cũng không muốn gánh lấy cái tiếng xấu này trên lưng! Lăng Song, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta, không lấy một đồng nào từ phủ Châu chủ của ngươi. Ta còn sợ mấy đồng tiền thối của các ngươi sẽ làm bẩn tay ta nữa kìa!"
"Ha ha......" Lăng Song cười tự giễu, nói: "Oanh Oanh, nàng còn muốn gạt ta bao nhiêu chuyện nữa hả? Ta nhớ, trước kia nàng nói với ta rằng nàng một mình ra ngoài rèn luyện, nhưng nàng chưa bao giờ nói cho ta biết nàng chỉ là một nha hoàn!"
Hắn lui về phía sau vài bước, trong miệng đầy hương vị chua xót .
"Nếu sớm biết nàng chỉ là nha hoàn, có lẽ ta đã không động tình, cũng sẽ không gặp tình huống khó xử như bây giờ.... ... Tại sao nàng lại gạt ta chứ?"
Lăng Song tức giận rống lên với Hoàng Oanh Oanh, hắn cảm thấy tất cả những chuyện này đều là lỗi của Hoàng Oanh Oanh.
Là Hoàng Oanh Oanh đã cô phụ tấm chân tình của Lăng Song hắn.
Thân thể Hoàng Oanh Oanh có chút run rẩy, rõ ràng bị tức giận không nhẹ.
Bỗng nhiên, có một bàn tay đặt lên vai nàng, đè lại bả vai đang run rẩy của nàng, cũng làm cho thân thể lạnh băng của nàng có chút hơi ấm.
Khóe mắt Vân Lạc Phong nhiễm ý cười, liếc ánh mắt tà tứ về phía Lăng Song, thốt ra lời nói đâm thẳng vào tim.
"Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, thứ nhất, ngươi luôn miệng nói Hoàng Oanh Oanh gạt ngươi, nhưng ngươi có từng hỏi qua thân phận của Hoàng Oanh Oanh chưa?"
"Thứ hai, bọn họ nói Hoàng Oanh Oanh trộm đồ, chứng cứ đâu?"
Lăng Song chấn động, hắn xác thật chưa từng hỏi thân phận của Hoàng Oanh Oanh, đó là vì hắn chưa từng nghĩ tới Hoàng Oanh Oanh lại là nha hoàn......
"Phong Nhi!" Vân Tiêu khẽ nhíu mày, giọng nói lãnh khốc mang sát khí càng nồng đậm: "Cần gì lãng phí thời gian với chúng?"
Ngụ ý, trực tiếp giải quyết bọn họ là được rồi, cần gì phải lãng phí thời gian vô ích?
Cửa thành, cuồng phong nổi lên bốn phía.
Hơi thở lãnh khốc dày đặc sát khí tràn ngập khắp không trung, làm người ta không rét mà run.
Lăng Song thân mình bỗng dưng cứng đờ, kinh sợ ngóng nhìn nam tử áo đen ở cửa thành, không biết vì sao, nam tử này cho hắn cảm giác, giống như từ địa ngục mà đến, cả người toàn là sát khí.
Vèo!
Trên hư không, tên lão giả pháo hôi còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Vân Tiêu đảo mắt nhìn qua, cùng lúc đó, như có một thanh kiếm vô hình xuyên thấu thân thể ông ta, rầm một tiếng, cả người ông ta rơi thẳng từ giữa không trung xuống đất.
Toàn bộ đường phố một mảnh yên tĩnh......
Đám quần chúng vây xem Vân Tiêu, lúc ban đầu cảm thấy kinh diễm, nhưng giờ đã biến thành sợ hãi, đến cuối cùng thì giống như chim tan đàn, bay tán loạn khắp nơi.
Họ sợ nếu tiếp tục ở lại, thì sẽ như câu lửa cháy cửa thành vạ lây đến cá.
(*lửa cháy cửa thành vạ lây đến cá: liên lụy người vô tội, không làm gì nhưng cũng bị liên lụy vào.)
Không bao lâu sau, trên đường phố ngoại trừ đám người của phủ Châu chủ ra, thì cũng chỉ còn lại mấy người Vân Lạc Phong.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Lăng Trần chảy xuống, sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt, môi hơi run rẩy.
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi thật sự ɢɨết người của phủ Bắc Châu chúng ta, vậy ngươi chính là địch của Thất Châu Đại Lục, các ngươi xác định muốn làm như thế?"
Thất Châu Đại Lục, cùng vinh cùng nhục, bất luận là giữa bọn họ có tranh phong thế nào, thì vẫn vững như kiền bốn chân.
Nếu có một châu lục gặp công kích, thì mấy châu lục còn lại cũng sẽ xem kẻ đó là kẻ địch chung....
Đây cũng là tự tin cuối cùng của Lăng Trần.
Vân Lạc Phong cười lười biếng mà tà tứ, hai mắt tà khí liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Lăng Trần: "Chẳng lẽ chúng ta không ɢɨết ngươi thì người Bắc Châu sẽ buông tha chúng ta?"
Lăng Trần vội vàng gật đầu: "Không sai, ngươi thả ta, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ toàn bộ, dù cho ngươi có Đông Châu làm hậu thuẫn, nhưng mà, ngươi đừng quên, Thất Châu Đại Lục ngoại trừ Đông Châu, thì vẫn còn có Tây Châu, Nam châu, Trung châu cùng Linh châu!"
Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng, liên thủ cùng Đông Châu thì có thể làm đối thủ của năm châu chúng ta?"
"Đúng rồi, còn có Vu Yêu tộc......"
Nhìn thấy Vân Lạc Phong không nói gì, ánh mắt Lăng Trần lóe vài cái, tiếp tục uy ђเếק nói: " Thế lực Vu Yêu tộc ở Trung châu rất cường đại, không phân cao thấp với phủ Châu chủ Trung Châu, cho nên, ngươi không phải kẻ địch của năm, mà là sáu thế lực!"
Vu Yêu tộc?
Vân Lạc Phong cười tà một tiếng: "Chỉ sợ, đành để ngươi thất vọng rồi......"
Lăng Trần mở to hai mắt nhìn, đúng lúc này, ầm một tiếng, một ngọn lửa màu đen được sinh ra từ dưới lòng bàn chân hắn, nháy mắt liền bao phủ thân thể hắn.
Hắn hét lên tê tâm liệt phế, vang vọng khắp trời đất, làm người sởn tóc gáy.
Vân Tiêu nhàn nhạt thu hồi tay, hắn chính là khó chịu với bất kỳ kẻ nào dám uy ђเếק Vân Lạc Phong!
"Hoàng Oanh Oanh!" Vân Lạc Phong ngước mắt nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh: "Nam nhân này...... Cô muốn đối phó như thế nào ?"
Thân mình Hoàng Oanh Oanh run lên, hơi hơi cúi đầu, trầm ngâm nửa ngày, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong.
"Tiểu thư, dù hắn tin lời người khác, nhưng trước đó lại không có làm gì thương tổn ta, cho nên, ta sẽ không ra tay với hắn, nhưng hắn vọng tưởng muốn thương tổn người, vì vậy, muốn xử trí hắn thế nào, xin tùy tiểu thư!"
"Oanh Oanh!"
Sắc mặt Lăng Song trắng bệch, hắn không ngờ, Hoàng Oanh Oanh lại tuyệt tình đến mức này, mặc kệ hắn sống hay ૮ɦếƭ.
Hoàng Oanh Oanh dứt khoát quay đầu, không nhìn Lăng Song thêm nữa, nàng sợ, sợ không khống chế được chính mình.
"Vân Dực, phế Lăng Song đi, những người khác...... ɢɨết!"
Lúc này đây, Bắc Châu phủ tổn thất vô cùng trầm trọng.
Vô số trưởng lão cường đại đều bị tru sát, hai thiếu chủ của phủ Bắc châu, một ૮ɦếƭ một bị thương! Trận này đối với Bắc Châu mà nói, là một trận đả kích kịch liệt nhất, có lẽ mất mấy chục năm cũng không thể phục hồi lại được......