"Vân Tiêu."
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng, đầu dựa vào vai Vân Tiêu, khóe môi hơi gợi lên một độ cong: "Ta mệt rồi!"
"Vậy nàng hãy nhắm mắt ngủ một giấc, chúng ta sẽ đến Thú Châu nhanh thôi!"
Vân Tiêu rũ mắt nhìn nữ nhân bên vai, giơ tay đem nàng bế lên, xoát một tiếng, bóng dáng của hắn nhanh chóng phá vỡ cửa thành, thả người nhảy vào một mảnh trời cao......
Tóc hai người bay đan xen, bạch y hắc bào hòa quyện trên không trung, đẹp tựa như tranh vẽ.
Hoàng Oanh Oanh kinh ngạc chớp chớp mắt, thời điểm nàng muốn đuổi theo Vân Lạc Phòng, liền thấy Vân Lạc Phong rũ mắt, nhìn về phía con rối......
Sau đó......
Vân Dực vác Hoàng Oanh Oanh lên, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
Hắn thân là con rối, đương nhiên không thể bay trên không, nhưng hắn không biết mệt mỏi, nhanh chóng chạy theo ở phía dưới, cho nên Hoàng Oanh Oanh bị hắn khiêng trên vai đến nỗi hoa mắt chóng mặt, ngất vài lần......
... ...
Thú thành, là chủ thành duy nhất ở Thú Châu, tất nhiên là náo nhiệt phi phàm.
Trên đường phố, có thể nhìn thấy đủ loại chim bay cá nhảy, cảnh tượng này, ở mấy lục địa khác đương nhiên là không bao giờ thấy được.
Giờ phút này, bên trong Thú thành, vốn dĩ là nơi của nhóm Thú tộc, lại đột nhiên xuất hiện hai nam hai nữ nhân loại, khiến mọi người thuộc Thú tộc không tự chủ dừng lại bước chân......
Hai người đi phía trước dị thường xuất sắc! Nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc, nữ nhân tuyệt mỹ khuynh thành! Cho dù là Hồ Tộc tự xưng là mỹ mạo vô song, chỉ sợ cũng không thể so sánh với hai người này......
"Mau, mau đi bẩm báo cho Đại công chúa điện hạ, lại có nhân loại tới!"
Thú thành không giống với mấy châu lục khác. Chủ thành của châu lục khác thường nằm giữa lãnh thổ châu lục. Chỉ riêng chủ thành của Thú Châu lại là thành thị đầu tiên ngay sát biên giới Thú Châu.
Tuy nhiên, Thú châu không có phủ Châu chủ, mà là từ trong các đại chủng tộc chọn lựa ra thú tộc thống lãnh, chiếm cứ chủ thành xưng vương. Hiện tại, vương của Thú thành là chính là báo tộc dã man nhất trong truyền thuyết.
Đại công chúa điện hạ trong miệng bọn họ là đại nữ nhi của Báo Vương, nghe nói Đại công chúa điện hạ, ngang ngược vô lý, yêu thích mỹ nam, phàm là nam nhân bị nàng coi trọng, đều không thể tránh được lòng bàn tay của nàng......
Thế nhưng...... Mấy ngày trước, nàng coi trọng một người nam nhân, lại bị muội muội đoạt đi rồi!
Bởi vì cùng tộc không được tương tàn, nàng chỉ có thể nuốt xuống một ngụm tức tối này.....
Lộc cộc!
Một trận tiếng bước chân truyền đến từ phía trước, Vân Tiêu đang cùng Vân Lạc Phong trò chuyện, thì bất giác mày kiếm nhíu lại, mắt lạnh nhìn một hàng binh lính phía trước bước nhanh đến.
Trong hàng ngũ binh lính, là một tuyệt sắc nữ tử, mười phần hoang dã, khí phách, tay nàng cầm một cây tiêu thương, y phục hở иgự¢, mắt quét về phía bóng dáng màu đen, là một mỹ nam tử, đáy mắt nàng liền hiện lên một tia thèm thuồng.
Nàng gặp qua vô số nhân loại, một người lớn lên cực phẩm như thế, thì đây là người đầu tiên.
Ngay cả hồ ly nam bị muội muội ςướק đi, cũng không thể so sánh cùng nam tử trước này......
"Này!"
Nghĩ đến đây, tuyệt sắc nữ tử hất cằm lên, hướng về phía nam tử nói: "Về sau, ngươi chính là người của ta! Trừ ta ra, không cho phép bên cạnh ngươi có nữ nhân khác! Cho nên......"
"Người tới!" Nàng lạnh giọng nói, "Nữ nhân thì ɢɨết không tha, còn nam nhân...... Toàn bộ mang về! Ta không thích người làm bẩn nam nhân của ta còn sống trên đời!"
Diện mạo Vân Dực tuy rằng bình thường, trên người lại chồng chất vết thương, nhưng nam nhân này thoạt nhìn cường tráng mạnh mẽ, công phu trên giường hẳn là không tồi.
Còn về Vân Lạc Phong cùng Hoàng Oanh Oanh......
Nữ tử tuyệt sắc rất là khịt mũi coi thường, ả chỉ muốn nam nhân, còn nữ nhân, đều khó thoát cái ૮ɦếƭ!
Huống chi, ả quyết không cho phép bất luận nữ nhân nào mưu toan nhúng chàm người của ả!
"Dạ, công chúa điện hạ!"
Trong khoảnh khắc, đông đảo thị vệ báo tộc lập tức bao vây đám người Vân Lạc Phong, đao thương trong tay chĩa vào đám người Vân Lạc Phong......
Bàn tay to của Vân Tiêu đem Vân Lạc Phong ôm vào trong lòng, ánh mắt lãnh khốc đảo qua thị vệ báo tộc vây quanh bọn họ, một trận hàn khí từ đáy mắt chợt lóe lên, sát khí khuếch tán ra ngoài, bao phủ toàn bộ đường phố.
Uỳnh!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Không ai nhìn được Vân Tiêu ra tay như thế nào, thì phía trước bỗng truyền ra một tiếng nổ mạnh từ cơ thể của đám thị vệ báo tộc. Tiếp đó, máu tươi tràn ngập trước mắt mọi người, mùi tanh của máu chui vào chóp mũi.
Sắc mặt Công chúa báo tộc đột nhiên trầm xuống, phát ra một tiếng hừ lạnh: "Nhân loại ngu xuẩn! Ở trên địa bàn của báo tộc chúng ta, các ngươi chỉ cần phục tùng là được! Vậy mà các ngươi lại dám ɢɨết thị vệ báo tộc ta! Nếu không phải thấy ngươi lớn lên không tồi, bản công chúa sớm đã chặt ngươi ra làm tám mảnh......"
"Đại tỷ!"
Đúng lúc này, một giọng nói thanh lãnh từ phía sau truyền đến.
"Tỷ lại ςướק đoạt nam nhân nhân loại."
Vân Tiêu nâng lên tay, linh khí cường đại dần dần hình thành trong lòng bàn tay Vân Tiêu, tuy nhiên, hắn còn chưa kịp ra tay với công chúa báo tộc, thì một bàn tay ngọc đột ngột giữ chặt lấy tay hắn.
"Vân Tiêu, trước đừng manh động! chúng ta im lặng quan sát diễn biến đã!"
Thú châu thực lực rất mạnh, nếu không, sao mấy châu lục cùng liên thủ, mà vẫn không thể chế phục Thú Châu?
Vân Lạc Phong không biết thế lực Vân Tiêu như thế nào, vì vậy, nàng mới bảo Vân Tiêu tạm thời thu tay, lấy tĩnh chế động*.
(*lấy tĩnh chế động: dùng sự im lặng chế phục động thái của đối phương.)
Nếu thật sự không được, thì động thủ cũng không muộn......
Nàng không phải kẻ thích lấy mạng người, cũng sẽ không quá mức xúc động, trừ phi hoàn toàn nắm chắc phần thắng trong tay......
"Sao ngươi lại tới đây?"
Công chúa báo tộc quay đầu nhìn về thiếu nữ vừa đến, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.
Thiếu nữ này cùng công chúa báo tộc có vài phần tương tự, đáng tiếc, trên gương mặt tuyệt sắc của nàng ta lại có một vết sẹo dài, phá hủy đi vẻ xinh đẹp vốn có. Ở một nơi nổi tiếng nhiều mỹ nữ như Thú Châu, thì nàng ta quả thật là như một đóa hoa lạ.
"Đại tỷ, tình cảm vốn nên lưỡng tình tương duyệt, sao tỷ cứ thường làm ra chuyện cưỡng đoạt nam nhân như thế?" Mày liễu thiếu nữ khẽ nhướng, lên tiếng chất vấn.
"Hừ!" Công chúa báo tộc hừ lạnh một tiếng: "Phàm là người mà bản công chúa coi trọng, thì ta đều không bỏ qua! Doãn Lợi, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác! Nếu không, ta cũng không dễ nói chuyện như mấy lần trước đâu!"
Y Lợi không cho là đúng, cười: "Nhưng chuyện rảnh rỗi này, ta lại muốn quản thì sao?"
"Vậy đừng trách sao ta không khách khí!"
Ở trong báo tộc, dù đại công chúa có dung mạo xinh đẹp nhất, cũng được báo vương sủng ái nhất, nhưng mà, người có thiên phú cường đại nhất, lại là vị tiểu công chúa này.
Tiểu công chúa tuổi tuy nhỏ, nhưng thực lực cũng đã ngang hàng cùng đại công chúa, qua thêm một đoạn thời gian, khẳng định có thể vượt qua đại công chúa.
Đáng tiếc......
Mấy năm trước, dung mạo tiểu công chúa bị thương tổn, bằng không, trong Thú thành này, tiểu công chúa chính là nữ nhân được hoan nghênh nhất!
"Ngươi......" Đại công chúa liền nghiến răng nghiến lợi: "Y Lợi, trước đó ngươi coi trọng nam nhân kia, ta đã nhường cho ngươi! Nếu bây giờ ngươi lại muốn tranh đoạt với ta, vậy đừng trách ta đi cáo trạng với phụ hoàng!"
Y Lợi hơi hơi mỉm cười, không để ý tới đại công chúa, nàng chậm rãi đi tới trước mặt Vân Lạc Phong, nở nụ cười hữu hảo.
"Vân cô nương, cô nương đã đến Thú thành, thì chính là khách của Thú thành. Ta sẽ không cho phép người nào gây sự với cô."
Vân Lạc Phong chợt nhíu mày, tiểu công chúa báo tộc này biết thân phận của nàng?
Nghĩ vậy, trong lòng Vân Lạc Phong sinh ra cảnh giác, Vân Tiêu bên cạnh cũng đem nàng bảo hộ ở trong lòng иgự¢, mắt lạnh nhìn về phía tiểu công chúa Y Lợi.
"Vân cô nương, cô đừng quá khẩn trương, là Hồ li nói về cô cho ta biết."
Hồ Li?
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu quay sang nhìn nhau, rồi cùng nhìn Y Lợi: "Cô quen biết Hồ Li?"
"Hồ Li, chàng......" Y Lợi có chút ngượng ngùng cúi đầu: "Là phu quân của ta."
Giống như sét đánh ngang tai, Vân Lạc Phong sững sờ tại chỗ.
Hồ Li mất tích lâu như vậy, là do tới Thú tộc làm Phò mã?
Hoá ra, nam nhân mà hai cô công chúa báo tộc tranh đoạt, chính là Hồ Li?
"Phu quân ta đoán được Vân cô nương nhất định sẽ đến Thú Châu, nên đã vẽ ra bức họa cô nương, bảo ta lưu ý nhiều hơn một chút, cho nên, vừa rồi, sau khi nhìn thấy cô nương, ta liền nhận ra cô ngay!"
So với đại công chúa báo tộc dã man, thì lời nói của vị tiểu công chúa này lại làm người ta cảm thấy rất là thoải mái.
Vân Lạc Phong dừng một chút, nói: "Ta muốn đi gặp Hồ Li trước."
"Được, Vân cô nương, mời đi theo ta!"
Y Lợi dùng lễ nghi Thú tộc, thi lễ với Vân Lạc Phong, rồi mới xoay người đi về hướng cung điện.
Khi Y Lợi đi ngang qua đại công chúa thì chợt dừng lại một chút, khóe môi gợi lên độ cong nhàn nhạt: "Đại tỷ, những người này là khách của ta, hy vọng tỷ có thể khách sáo một chút, nếu không...... Đừng trách ta không niệm tình cùng chung một tộc!"
Đại công chúa tức run cả người, siết chặt nắm tay, ánh mắt phẫn nộ hừng hực nhìn chằm chằm Y Lợi.
Nha đầu thúi đáng ૮ɦếƭ này, thật sự là chỗ nào cũng muốn đối địch cùng nàng!
Hồ Li thì xem như bỏ đi, nhưng nam nhân này ưu tú như thế , nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
"A!"
Đột nhiên, đại công chúa cảm giác được trên mặt đau rát vô cùng, nàng hét lên, ôm lấy mặt mình, thống khổ không thôi.
"Công chúa!"
Thị vệ nhanh chóng đi đến bênh cạnh đại công chúa, sau khi nhìn thấy bộ dạng của nàng, liền bị hoảng sợ.
"Các ngươi còn thất thần làm gì? Không mau nhìn xem mặt của ta rốt cuộc là bị làm sao? Tại sao lại đau như vậy?"
Nhìn bộ dạng phẫn nộ của đại công chúa, một nữ thị vệ do dự hết nửa ngày, mới móc ra một chiếc gương từ trong vạt áo của mình.
Đại công chúa còn chưa kịp hỏi xem tại sao nữ thị vệ tùy thân lại mang theo gương, thì đã nhìn thấy diện mạo của mình trong gương trước....
"A!"
Trên mặt đại công chúa lúc bày đầy rẫy đóm đỏ như bệnh sởi, nàng ta hét lên một tiếng, hai mắt nhắm nghiền rồi ngất xỉu.
... ...
Đối với động tĩnh phía sau, bọn người Vân Lạc Phong làm như không hề hay biết.
Chỉ có Vân Tiêu, hắn dùng đôi mắt chứa đầy ý cười mà nhìn Vân Lạc Phong.
Người khác không có phát hiện, nhưng hắn thì không thể nào lại không nhìn thấy động tác của Vân Lạc Phong......
Thê tử hắn, thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu nhận!
Công chúa báo tộc tự hào nhất chính là dung mạo, cho nên, nàng liền huỷ hoại nó....
Ấy vậy mà cố tình hắn lại thích tính cách này của nàng!
"Tới rồi! Đây là cung điện báo tộc chúng ta."
Y Lợi dừng bước, mỉm cười nhìn đám người Vân Lạc Phong, chậm rãi lên tiếng.
"Vân Tiêu......"
Trước khi bước vào cung điện, Vân Lạc Phong khẽ cau mày, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe để nói với Vân Tiêu.
"Ta không biết Y Lợi này có thể tin được hay không? Nhưng ta lại không thể không tới chỗ này một chuyến, cho nên, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác, để tránh phát sinh tình huống ngoài ý muốn."
Nói cho cùng, nàng và Y Lợi kia chỉ là lần đầu quen biết, sao có thể dễ dàng tin tưởng nàng ta được?
Vì muốn tìm được Hồ Li và Vô, nàng mới phải mạo hiểm như vầy......
"Không ai có thể tổn thương nàng!"
Vân Tiêu ngừng lại một chút, nghiêm túc nói.
"Nếu như báo tộc muốn tổn thương nàng, thì báo tộc này.... ... không cần tồn tại nữa!"
Vân Lạc Phong cong môi cười, nhưng thật ra nàng không mấy để ý đến lời mà Vân Tiêu nói, từ một khắc nàng bước chân vào ngưỡng cửa hoàng cung kim bích huy hoàng này, thì thời thời khắc khắc nàng vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Cũng may, dọc theo đường đi không có tình huống gì phát sinh.
Bọn họ một đường đi thẳng đến hậu hoa viên, sau đó, bóng dáng nam tử đang ngồi trong đình hóng gió liền rơi vào trong mắt Vân Lạc Phong......
"Vân Lạc Phong!"
Hồ Li cũng nhìn thấy Vân Lạc Phong, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướng, bóng dáng hắn xẹt một cái, liền rơi xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
"Cô quả nhiên tới rồi!"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn ra phía sau Hồ Li, không thấy bóng dáng nho nhỏ kia đâu, bất giác liền nhíu mày: "Vô đâu?"
Tiểu nam hài được nàng gọi là Vô kia, chính là đứa bé trai mà nàng nhặt được trên đường đi, sau đó lại giao cho Hồ Li chăm sóc.
Hồ Li ngẩn ra, rồi áy náy cúi đầu: "Xin lỗi, ta làm mất nó rồi."
"Làm mất?"
Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi.
Hồ Li cười khổ một tiếng: "Ta biết Hồng Loan tới Thú Châu, nên lập tức mang theo Vô đi tới nơi này trước, ai ngờ, khi băng qua sa mạc thì gặp phải nguy hiểm, vì thế mà lạc mất nó......"
"Không sao! Nếu như nó là kẻ dụng tâm bất lương, thì nó sẽ còn xuất hiện."
(*dụng tâm bất lương: trong lòng có ý đồ xấu xa.)
Vân Lạc Phong nhún vai, cười như không cười nói: "Hồ Li, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi làm sao mà lên làm phò mã của Thú tộc đó?"
"Chuyện này......" Hồ Li ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ: "Lúc ta đến Thú thành, bị đại công chúa báo tộc đeo bám, công chúa Y Lợi vì giúp ta, mới giả vờ coi trọng ta."
Nếu không nhờ vậy, đoán chừng hắn đã trở thành một tên trong hậu cung của đại công chúa báo tộc mất rồi......
Tưởng tượng đến chuyện này, Hồ Li liền không nhịn được mà rùng mình một cái, gai ốc nổi đầy người.
"Y Lợi công chúa cũng đã hứa sẽ tìm Vô giúp ta, thậm chí còn giúp ta lưu ý hành tung của cô, vì thế nên ta mới ở lại đây."
"Tại sao ngươi biết ta nhất định sẽ tới Thú thành?" Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, tiếp tục hỏi.
Hồ Li vứt cho Vân Lạc Phong một ánh mắt đầy quyến rũ: "Lấy tính cách của cô, khi biết Hồng Loan không rõ tung tích tại Thú thành, ngươi có thể không đến sao?"
Ầm!
Ai ngờ, Hồ Li lời này vừa nói ra, một đạo khí thế cường đại ầm ầm đánh tới, thân mình hắn tức khắc bị quẳng bay ra ngoài, phịch một tiếng, chật vật rơi xuống đất.
Vân Tiêu xé ống tay áo của mình xuống, nhíu mày kiếm, dùng mảnh áo kia lau mắt cho Vân Lạc Phong.
"Vân Tiêu, chàng làm gì vậy?" Vân Lạc Phong lui về phía sau một bước, hỏi.
"Vừa rồi hắn vứt mị nhãn với nàng!"
"Sau đó thì sao?"
"Ta sợ làm bẩn mắt của nàng......"
Khi Vân Lạc Phong quay đầu lại, liền trông thấy biểu tình nghiêm túc của Vân Tiêu, khiến nàng nhịn không được mà phải co rút khóe miệng mấy cái.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Dẫn đầu chính là một người nam nhân trung niên thập phần uy nghiêm, dã tính cương nghị, khuôn mặt anh tuấn, cộng thêm một đám thị vệ phụ trợ, càng tăng thêm khí thế vương giả của ông ta.
"Phụ thân!"
Sắc mặt Y Lợi chợt biến, cung kính cúi đầu, gọi.
"Y Lợi, con lại đoạt người của tỷ tỷ con?" Giọng điệu nam nhân trung niên lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
"Phụ thân, những người này là bằng hữu của phu quân con, cho nên......"
"Hừ!" Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chán ghét liếc nhìn Hồ Li: "Con vì một nam nhân, mà ba lần bốn lượt đối nghịch cùng tỷ tỷ mình, như vậy có đáng hay không?"
Hồ Li bị báo vương điểm danh, nhưng vẫn thảnh thơi tìm cái ghế đá ngồi xuống, khóe miệng ngậm một cọng rơm, nhìn như một tên lưu manh, trong đôi mắt phượng đầy yêu mị kia lại ẩn ẩn hiện hiện ý cười không cho là đúng.
Thấy Hồ Li không tôn trọng mình, làm báo vương càng thêm phẫn nộ.
"Con nhìn xem, đây chính là nam nhân nhân loại mà con coi trọng? Một chút gia giáo cũng không có! Rất rõ ràng, hắn và bằng hữu của hắn đều không có gia giáo như nhau, nhìn thấy bổn vương mà cũng không thèm quỳ xuống!"
Báo vương quét mắt về phía mấy người Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, trong ánh mắt ẩn chứa cái nhìn lạnh lẽo.
Ánh mắt ngây ngốc của Vân Tiêu vẫn luôn đặt trên người Vân Lạc Phong, rốt cuộc chậm rãi dời đi, dừng lại trên người báo vương.
Một thân hắc y, không gió tự bay, tay Vân Tiêu chậm rãi nâng lên, linh khí cường đại từ từ hội tụ trong lòng bàn tay vừa nâng lên kia......
"Phụ thân!" Y Lợi cắn chặt răng: "Đại tỷ ở trước mặt mọi người ςướק đoạt nam tử, chẳng phải là càng không có giáo dưỡng sao?."
Chát!
Báo vương phẫn nộ giơ tay lên, tát một cái xuống mặt Y Lợi, đối với nữ nhi không biết tốt xấu này, báo vương giận run cả người.
"Là ai cho phép con mục vô tôn trưởng như vậy hả? Con thật sự cho rằng phụ thân không dám trừng phạt con sao?"
(*mục tôn vô trưởng: trong mắt không có trưởng bối, ý mắng người đó bất kính.)
Nếu dung mạo của tiểu nữ nhi không bị hủy, thì báo vương nhất định thiên vị tiểu nữ nhi này.
Nhưng cố tình dung nhan tiểu nữ nhi lại bị hủy, ở một nơi tôn sùng vẻ đẹp như Thú Châu này mà nói, việc này chắc chắn phải chịu sự cười nhạo của mọi người.
Ầm!
Ầm ầm ầm!
Bỗng nhiên, báo vương cảm giác được toàn bộ mặt đất dưới chân đều bị chấn động, ông ta kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, vội vàng tìm nơi phát ra lực lượng gây nên việc này.....
Trong cuồng phong, nam nhân giống như một vị tôn sát thần lãnh khốc, đạp vỡ địa ngục mà ra, sát khí tỏa ra trên người hắn khiến cho mọi người không rét mà run.
Quanh thân hắn tản mát ra lực lượng rất cường hãn, tất cả chỗ này, mọi kiến trúc chung quanh đều bị càn quét lên không trung, che trời lấp đất, bao trùm khắp trời xanh....
Rồi sau đó, dưới ánh mắt mọi người, mấy thứ kia lần lượt rơi ầm ầm xuống.
Bởi vì báo vương đứng ngay trung tâm cổ lực lượng kia, nên ông ta bị trúng đòn đến hôn mê bất tỉnh, bọn thị vệ vội vàng phục hồi lại tinh thần, lao nhanh về hướng báo vương.
"Vương ngất đi rồi, mau cứu vương!"
Thời khắc này, không có người nào để ý tới đám người Vân Tiêu. Ngay cả vương còn bị hắn đánh đến hôn mê chỉ với một chiêu, thì bằng vào mấy tên thị vệ như bọn họ, làm sao có thể đối phó nam nhân đáng sợ như vậy?
Y Lợi kinh ngạc há to miệng, dường như không ngờ tới, bằng hữu Hồ Li lại có thực lực lợi hại như vậy.
Chợt, nàng lại có chút lo lắng: "Hồ Li, bằng hữu huynh tuy rằng lợi hại, nhưng Thú tộc vô cùng đồng tâm nhất trí, một khi có một chủng tộc thua ở trong tay nhân loại, thì các tộc khác sẽ cùng nhau tấn công nhân loại."
Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: "Huynh có biết vì sao khoảng cách giữa Thú thành chúng ta với Bắc Châu lại gần như vậy không? Đó là bởi vì, thực lực Thú thành chúng ta thấp nhất, các chủng tộc khác đều mạnh hơn so với Báo tộc chúng ta......"
"Đặc biệt là Long tộc thần bí cùng Phượng tộc, đây là hai chủng tộc đứng đầu tất cả thú tộc!"
Đây cũng là việc mà Y Lợi lo lắng nhất.
"Nàng mệt rồi!"
Vân Tiêu quay sang nhìn Vân Lạc Phong.
Hắn không hỏi, mà là khẳng định.
"Ta đưa nàng đi nghỉ ngơi!"
"Được!"
Vân Lạc Phong cười.
Có Vân Tiêu ở bên cạnh, nàng rất an tâm......
"Hồ Li, có phải huynh sắp đi phải không?"
Y Lợi nhìn theo bóng dáng đám người Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, bóng dáng của họ càng lúc càng xa, nàng hơi hơi mím môi, trong giọng nói dường như có chút gì đó không nỡ.
Hồ Li không thấy được sự khác thường của Y Lợi, hắn trầm ngâm nửa ngày, nói: "Hẳn là đi."
"Kỳ thật...... Người mà huynh muốn tìm, ta có thể giúp huynh tìm."
Chỉ cần huynh có thể ở lại đây thêm một thời gian ngắn thôi......
Hồ Li dừng một chút: "Ta làm phiền cô cũng nhiều rồi, không thể tiếp tục làm phiền thêm nữa, chờ Vân Lạc phong nghỉ ngơi xong, ta sẽ cùng bọn họ rời đi tìm kiếm Hồng Loan."
Y Lợi thở dài một tiếng, nàng cũng hiểu, nàng không thể giữ hắn lại được......