Vân Lạc Phong quét về phía Hồ Li bằng vẻ mặt cổ quái: “Không phải ngươi nói đến đây tìm người? Sao? Không phải ngươi tìm Hồng Loan?”
Nghe vậy, mày liễu của Hoàng Oanh Oanh hơi chau, đem đại công chúa Báo tộc ở trong tay ném lên mặt đất, lời nói lạnh nhạt: “Tiểu thư, nữ nhân này nói người Long tộc ɢɨết Y Lợi công chúa, chúng ta là tới đối chứng.”
Y Lợi?
Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người lục bào nam tử...
“Ta sai ngươi đi Thú thành đối phó Vân Lạc Phong, ngươi ɢɨết công chúa Báo tộc làm gì?” Long Ngâm rất phẫn nộ.
Cái tên này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, kết cục ngày hôm nay của mình, đều do hắn ban tặng.
“Long Ngâm đại nhân,” lục bào nam tử phịch một tiếng quỳ xuống đất, “Thuộc hạ không có, thuộc hạ thật sự không ɢɨết công chúa Báo tộc, thuộc hạ ɢɨết nàng làm gì?”
Con người trước khi ૮ɦếƭ thường nói lời thật lòng.
Thời điểm này, lục bào nam tử cũng sẽ không nói dối.
Đại công chúa sắc mặt vô cùng tái nhợt, dọc đường bôn ba đã làm thân thể của nàng thiếu chút nữa suy sụp, cho nên, lúc này giọng nàng ta cũng lộ ra sự suy yếu.
“Ta... Ta không có nói lời này, là bọn họ hãm hại ta, Long Ngâm đại nhân, người phải tin tưởng ta, ta một lòng chân thành với người, làm sao ta lại vu oan Long tộc?”
Vân Lạc Phong cười.
Nàng cười rất tà khí, đôi mắt đen nhánh phảng phất có thể thấy rõ nhân tâm.
“Ngươi chắc chắn không vu oan Long tộc, ngươi cũng không có lá gan này.”
Đại công chúa hừ một tiếng, nàng ta không rõ sao Vân Lạc Phong lại ở chỗ này.
Tuy nhiên, nghe lời nói hiện tại của nàng, đơn giản chỉ là vuốt ௱ôЛƓ ngựa Long tộc thôi, đáng tiếc, Long tộc thà tin tưởng thú loại, cũng sẽ không dễ dàng tin nhân loại...
“Chỉ là, ngươi có thể mượn tay Long tộc, ɢɨết Hồ Li cùng Hoàng Oanh Oanh, đúng không?” Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một nụ cười ngạt, giọng tà bĩ hỏi.
Sắc mặt đại công chúa sắc mặt càng thêm trắng bệch: “Vân Lạc Phong, ngươi đừng mơ oan uổng được ta, ngươi cho rằng Long tộc sẽ tin các ngươi hay là tin ta?”
Lúc này, đại công chúa còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, tất nhiên không biết Long tộc đã phát sinh biến cố.
Nàng ta chỉ biết, thân phận linh thú chính là tấm bùa hộ mệnh của nàng!
“Ta mặc kệ ngươi là thừa nhận hay không, ít nhất ngươi có ý định muốn ɢɨết người bên cạnh ta, chỉ dựa vào điểm này, ta đã không thể tha cho ngươi.” Vân Lạc Phong nâng tay lên, oanh một tiếng, một lực lượng dừng ở trên иgự¢ đại công chúa, trong nháy mắt hung hăng nện thân thể của nàng lên tường.
Miệng phun máu tươi, không cách nào ngừng...
“Vân Lạc Phong, ngươi thật to gan, ngươi dám động thủ với ta ở Long tộc!” Đại công chúa nghiến răng nghiến lợi, nhìn về hướng Long Ngâm, “Long Ngâm đại nhân, nữ nhân này khiêu khích quyền uy của Long tộc, phải trói nàng lại, đem bầm thây vạn đoạn!”
Lục bào nam tử giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, than thở khóc lóc: “Long Ngâm đại nhân, chính là nữ nhân này nói với ta, Vân Lạc Phong ở Truy Phong liên minh, nói cách khác, ta cũng không thể ở thời điểm này đi diệt Truy Phong liên minh nếu không có nàng.”
Trong nháy mắt, mấy ánh mắt mang theo sát khí đều hướng về đại công chúa.
Nắm tay Nam Cung Vân Dật kêu răng rắc, hàm răng cắn chặt, hắn không thể khống chế được lực của chính mình, trong khoảnh khắc phát tiết hết ra.
Nhưng mà...
Long Ngâm so với hắn còn nhanh hơn một bước, tới trước đại công chúa, nắm tay chứa thủy sắc linh lực hung hăng oanh về phía đại công chúa.
“Đều là do ngươi sai! Nếu không phải ngươi nói với ta trong người Vân Lạc Phong có hỏa linh quả, ta cũng không đi đuổi ɢɨết nàng!”
“Nếu không phải ngươi dẫn thủ hạ của ta đi Truy Phong liên minh, ta cũng không phạm phải sai lầm lớn như vậy.”
“Ngươi hại ta thê thảm như vậy, ta nhất định phải kéo ngươi cùng xuống địa ngục!”
Đòn công kích mãnh liệt của Long Ngâm giống như không cần sức lực liên tục đánh xuống.
Đại công chúa đã hoàn toàn bị đánh cho phát ngốc, không rõ tình huống này rốt cuộc là như thế nào...
“Long Ngâm đại nhân, ngài...”
Không đợi nàng ta nói hết câu, Long Ngâm cười ha ha hai tiếng, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“Ngươi có biết hay không, bởi vì ngươi, mạng của ta cũng không giữ nổi.”
Lời nói của hắn như một tiếng sấm, đánh đại công chúa đến mức .
Mạng của Long Ngâm đại nhân cũng không giữ nổi?
“Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ này, ngươi có biết người ngươi đối phó là ai không? Nàng là chủ mẫu của lão tổ tông Long tộc chúng ta, ngươi làm ta dĩ hạ phạm thượng đi ɢɨết nàng, không phải đẩy ta vào con đường ૮ɦếƭ?”
Long Ngâm gắt gao cắn chặt răng đến mức kêu ken két, hận không thể đem nữ nhân này đi bầm thây vạn đoạn.
Không!
Dù bầm thây vạn đoạn, cũng khó có thể nén được lửa giận trong lòng hắn!
Ầm ầm ầm!
Đại công chúa đã hoàn toàn bị đánh đến u mê...
Vân Lạc Phong là chủ mẫu lão tổ tông Long tộc...
Trong đầu nàng ta không ngừng vọng lại duy nhất câu này, không thể hỏi được chuyện khác nữa.
Thật lâu sau, thân thể nàng ta bắt đầu run rẩy, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc, cho tới thời khắc nàh, nàng mới hiểu được, sai lầm mình phạm phải lớn thế nào...
“Buồn cười ở chỗ ta lại ngu xuẩn, đi tin lời ngươi nói.”
Long Ngâm vô cùng đau đớn khổ sở, nắm tay của hắn một lần nữa đánh về hướng đại công chúa, một quyền làm bức tường phía sau nàng ta sụp đổ, trong nháy mắt vùi lấp thân thể đại công chúa...
“Chờ chút!” Hồ Li vội vàng kêu, “Hiện tại nàng ta không thể ૮ɦếƭ, ta phải biết Y Lợi rốt cuộc đi nơi nào.”
Lúc ở Thú thành, đầu óc hắn hoàn toàn bị đại công chúa làm rối loạn, lại đi tin lời nói bậy bạ của nàng ta.
Mà hiện tại, điều hắn muốn biết nhất chỉ đơn giản là Y Lợi đang ở đâu...
Từ trong đống phế tích phát ra một tiếng cười lạnh, thân thể đại công chúa đã không còn nhúc nhích được, chỉ còn một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Trong mắt nàng ta tràn đầy sự không cam lòng cùng phẫn nộ.
“Năm đó, rõ ràng là ta biết ngươi trước, vì sao ngươi lựa chọn Y Lợi?”
Đại công chúa cũng không thích Hồ Li, chỉ là lòng tự trọng vẫn luôn làm nàng ta canh cánh chuyện này trong lòng!
Lúc trước, dung mạo nàng ta hơn Y Lợi nhiều lần như vậy, vì sao Hồ Li lại chọn Y Lợi?
Làm nàng đến cả cơ hội mạnh mẽ chiếm đoạt cũng không có...
“Dù Y Lợi bị hủy dung nhan, nhưng lại không hủy được tâm hồn của nàng nàng, nàng rất lương thiện, không giống như ngươi, lại càng không ép buộc người khác làm chuyện họ không muốn, huống chi, ta thành thân với nàng cũng chỉ là ngụy trang, mục đích chính là vì không để ngươi nổi lên lòng háo sắc với ta.”
Chỉ là không biết từ lúc nào, ánh mắt hắn đã bị thiếu nữ kiên cường, ẩn nhẫn kia hấp dẫn...
Nàng bị hủy dung thì sao? Hắn cũng không để ý đến dung nhan.
Đại công chúa khinh miệt cười: “Ngươi muốn biết Y Lợi ở đâu, ta càng không nói cho ngươi, cho dù ta ૮ɦếƭ, cũng sẽ không để ngươi tìm được ả...”
Dứt lời, đại công chúa cố hết sức duỗi cánh tay từ trong phế tích trung ra, dùng sức đánh vào đầu mình.
Không chờ tay nàng ta đánh xuống, một đạo kiếm quang màu đen hiện lên, nháy mắt, toàn bộ cánh tay kia bị chặt xuống.
“A!” Đau đớn dữ dội, làm đại công chúa kêu to một tiếng đến tê tâm liệt phế, bởi vì mất máu quá nhiều nên ngất đi.
Vân Tiêu thu hồi tay, yên lặng đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, dường như người vừa rồi ra tay tàn nhẫn không phải là hắn.
“Tuy rằng người Truy Phong liên minh không phải ngươi ɢɨết, nhưng bọn họ ૮ɦếƭ, cũng có quan hệ với ngươi”, Ánh mắt Vân Lạc Phong tà tà đảo qua, “Nếu ngày đó sớm biết ngươi nổi sát tâm với chúng ta, ta... tuyệt đối không để ngươi sống! Cho nên ngươi hiện tại mà nói, ૮ɦếƭ là một hy vọng xa vời!”
Sau khi Vân Lạc Phong nói xong liền nhìn Nam Cung Vân Dật, tròng mắt đen nhánh nhìn thẳng nam tử tuấn lãng trước mặt.
“Nam Cung, nàng ta cũng xem như thủ phạm gây ra chuyện này, cho nên, ta giao nàng cho ngươi xử trí.”
Yết hầu Nam Cung Vân Dật có chút nghẹn ngào, “Vân Lạc Phong, Truy Phong liên minh vốn là thành lập vì ngươi, không ngờ, lại hủy trong chốc lát...”
Hắn đau lòng cho những huynh đệ tỷ muội đã mất.
Hắn cũng đau lòng vì lễ vật hắn tặng cho Vân Lạc Phong đã bị phá hủy...
“Không... Không cần...”
Đại công chúa lắc đầu nguầy nguậy, tay nàng ta che chiếc tay cụt đang đau đớn cụt tay chỗ lại, mặc máu tươi theo đầu ngón tay chảy dọc xuống, giọng khàn khàn mang theo run rẩy, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi...
Ánh mắt Nam Cung Vân Dật dừng lại trên người đại công chúa, ầm một tiếng, lửa giận mãnh liệt từ trên người bùn lên, giống như Liệt Diễm một khi chạm vào có cảm giác cả người như bị thiêu đốt trong biển lửa.
“Chính ngươi hại ૮ɦếƭ huynh đệ của ta!”
Hắn nhất định sẽ cho nàng ta muốn sống không được muốn ૮ɦếƭ không xong!
“Hồ Li!” Đại công chúa đột nhiên chuyển hướng sang Hồ Li, dùng giọng cầu xin nói, “Không phải ngươi muốn biết Y Lợi đang ở nơi nào sao? Cầu xin ngươi thả ta, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ lập tức nói cho ngươi biết chỗ của ả.”
Hồ Li quét mắt về phía đại công chúa, cười khinh miệt: “Ta chỉ cần biết rằng nàng còn sống là đủ rồi, còn chuyện nàng ở nơi nào, ta sẽ tự mình tìm được, không cần ngươi giúp.”
Phanh!
Đại công chúa kiên cường chống đỡ thân thể đứng lên, lời Hồ Li vừa dứt thì nàng lại bị đánh cho ngã ngồi trên mặt đất, mặt xám như tro tàn, trên mặt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nàng biết, lúc này đây, bản thân mình không có khả năng tránh được kiếp nạn!
“Vân Lạc Phong, ta mang hai tên này đi trước,” Nam Cung Vân Dật cười âm trầm, “Ta cũng sẽ cho bọn chúng rõ ɢɨết người của ta, chắc chắn phải nhận hậu quả thích đáng!”
Đừng thấy Nam Cung Vân Dật ở chung với những người đó không lâu, thật ra họ đã sớm có cảm tình thâm hậu, nếu không, hắn cũng không phẫn nộ như thế...
Vân Lạc Phong cũng hiểu được lửa giận trong lòng hắn nên mới giao hai người kia cho hắn xử trí.
“Lão tổ tông,” Long Vương cười mỉa nhìn về phía Tiểu Trùng Trùng, “Như vậy người có vừa lòng không?”
Tiểu Trùng Trùng cao ngạo nâng cằm: “Chủ mẫu nhà ta vừa lòng, tất nhiên ta cũng rất vừa lòng.”
Ngụ ý, ở chỗ này chỉ Vân Lạc Phong có thể làm chủ, ngay cả Vân Tiêu cũng phải nhường nàng.
Đây cũng là quy luật mà Tiểu Trùng Trùng thăm dò được sau nhiều ngày sống chung.
Chủ tử nhà mình là người bị vợ quản nghiêm, Vân Lạc Phong nói cái gì cũng không từ chối, chỉ cần Vân Lạc Phong vừa lòng, hắn cũng vừa lòng.
Mà Tiểu Trùng Trùng lại là người trời sinh bênh vực người của mình, giữa Long tộc với vợ chồng Vân Tiêu, hắn tất nhiên sẽ chọn vợ chồng Vân Tiêu...
Đừng thấy hắn là lão tổ tông Long tộc, hắn rời đi nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ sẽ trở về, có thể tưởng tượng được, hắn cũng không có nhiều cảm tình với Long tộc, nếu không, năm đó cũng không hố Long tộc một phen.
“Vân cô nương,” Long Vương tươi cười đầy mặt chuyển hướng sang Vân Lạc Phong, “Không biết Vân cô nương còn có yêu cầu gì với Long tộc không?”
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta tới nơi này chỉ là vì tìm người thôi.”
“Nếu vậy thì.. ” Long tộc dừng một chút, cười hì hì nói, “Không biết Vân cô nương có đồng ý cùng với Long tộc chúng ta đối phó Phượng tộc? Những năm gần đây, thế lực Phượng tộc càng ngày càng mạnh, đã đứng ngang với Long tộc chúng ta, hiện tại lão tổ tông trở về, làm sao cho phép Phượng tộc đứng đầu Thú châu?”
Tiểu Trùng Trùng nghe lời này, ánh mắt quái dị liếc Long Vương đang vô cùng hứng thú, hắn thật sự không đành lòng, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Ngươi đang nằm mơ à? Phượng tộc đã quy thuận chủ nhân của ta, ngươi dựa vào đâu yêu cầu chủ nhân ta giúp các ngươi tấn công Phượng tộc?"
Nụ cười của Long Vương đột nhiên biến mất, sắc mặt có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Trùng Trùng đang nhìn mình bằng ánh mắt chứa đầy khinh thường.
"Ngài nói Phượng tộc quy thuận chủ nhân của ngài?"
Tiểu Trùng Trùng hừ một tiếng: "Ngươi muốn tấn công Phượng tộc, vậy ngươi có thể tự mình đi, chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này."
Nói xong lời này, Tiểu Trùng Trùng ngoe nguẩy thân thể, bò chậm rì rì về phía Vân Tiêu.
Vân Tiêu tiện xách Tiểu Trùng Trùng lên, đưa mắt sang nhìn Vân Lạc Phong, sắc mặt cực kì ôn nhu: "Chúng ta đi thôi."
Bọn họ tới nơi này vì tìm Hồng Loan, nếu đã tìm được, vậy không cần ở lại làm gì.
"Tổ tông!" Long Vương hốt hoảng, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tiểu Trùng Trùng.
Những người khác trong Long tộc thấy vậy, cũng nhao nhao quỳ xuống hàng loạt.
"Tổ tông, người không thể đi, ngừơi đi rồi mọi người phải làm sao bây giờ?"
Hắn vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói.
Nhiều năm như vậy Long tộc mới tìm được lão tổ, nếu cứ thế để lão tổ rời đi, lần sau muốn tìm không biết tới năm nào tháng nào mới có thể thấy?
Vân Tiêu mắt lạnh đảo qua Long Vương đang khẩn cầu, giọng lãnh khốc chậm rãi vang lên.
"Nó là sủng vật của ta, chỉ có thể đi theo ta."
Ánh mắtLong Vương chớp chớp vài cái: "Vân Tiêu đại nhân, chúng ta nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của ngài, chỉ hy vọng các ngài có thể ở lại."
Một khi Vân Tiêu ở lại, lão tổ sẽ không rời đi.
Chỉ là...
Vân Tiêu sẽ ở lại sao?
"Lúc các ngươi cần, ta sẽ trở về."
Ngụ ý, chỉ khi Long tộc cần, hắn mới trở lại nơi này...
Sau khi dứt lời, hắn ôm eo Vân Lạc Phong, thân mình lập tức nhảy đi xa.
Long Vương hốt hoảng vốn định ngăn Vân Tiêu lại, nhưng mà hắn còn chưa chạm tới góc áo đối phương, trường bào lãnh khốc màu đen kia đã biến mất trước mắt hắn...
Nam Cung Vân Dật do dự nhìn Hồng Loan, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Chuyện lúc trước rình coi cô, ta thật sự rất áy náy, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô, nhưng hiện tại ta còn có chuyện muốn xử lý, cho nên..."
Từ tên cấp dưới của Long Ngâm đến đại công chúa Báo tộc, hắn một ngươid cũng sẽ không bỏ qua.
Hồng Loan trừng mắt nhìn Nam Cung Vân Dật: "Ta nói cần ngươi phụ trách khi nào? Huống chi, ngươi huỷ hoại linh tuyền của ta, một câu áy náy là có thể đền bù tất cả tổn thất? Nam Cung Vân Dật, ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ!"
Nàng lạnh lùng cười, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, thấy hiện tại ngươi còn muốn báo thù, ta thả ngươi trước, chờ ngươi xử lý xong mọi chuyện, ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi."
Trên thực tế, Nam Cung Vân Dật đã sớm đã nhận ra, nữ nhân này mặc dù nói năng chua ngoa nhưng lại dễ mềm lòng, cho nên, hắn cũng không sợ hãi nàng như lúc trước...
"Được!" Nam Cung Vân Dật nâng môi cười, "Chờ sau khi ta báo thù xong, mặc cho cô xử trí, lúc đó, ta sẽ không chạy trốn nữa."
Không biết vì sao, nghe câu nói cuối cùng của Nam Cung Vân Dật, tim Hồng Loan bỗng dưng nhảy dựng, ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt kiên định của nam nhân kia, nàng có cảm giác không được tự nhiên lắm...
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sao lại bất thình lình cảm thấy như vậy.
Long Ngâm thấy không khí kì lạ giữa hai người, thần sắc càng thêm khó coi, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Vân Dật.
Ánh mắt kia giống như muốn bầm thây vạn đoạn nam nhân này...
Hồng Loan cũng phát hiện ra ánh mắt của Long Ngâm, đôi mất khí phách liếc về phía hắn, khóe môi giương lên: “Long Ngâm, ta đã nói từ trước, ngươi dám động ta dù chỉ một chút, chờ ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ làm ngươi... sống không bằng ૮ɦếƭ!”
Lời nữ tử ngày đó quanh quẩn bên tai hắn, buồn cười chính là hắn từng hắn không để những lời này ở trong tai.
Thân là cường giả Long tộc, có bao nhiêu nữ nhân có thể phản kháng hăn?
Nhưng hắn không nghĩ bản thân mình sẽ có ngày thất bại trong gang tấc...
“Hồng Loan, nàng muốn trả thù ta như thế nào cũng không sao, có thể ૮ɦếƭ trên tay nàng là vinh hạnh của ta.”
Đến lúc này Long Ngâm còn ở ra vẻ thâm tình, hy vọng Hồng Loan có thể vì hắn si tình mà buông tha!
Hồng Loan cười, nàng khẽ vỗ cằm, gật đầu: “Ngươi không phải thích sinh hài tử sao? Ta sẽ gả ngươi cho linh heo nhất tộc công chúa, nghe nói gần đây nàng đang kén rể.”
Nữ nhân Thú tộc các mỹ mạo phi phàm, chỉ ngoại trừ một tộc, đó chính là linh heo nhất tộc!
Tộc này vốn dĩ nổi tiếng xấu xí, còn chưa kể, linh heo nhất tộc rất dã man, mỹ nhân rơi vào tay bọn họ đều sẽ có kết cục thê thảm.
Bởi vậy, sau khi nghe Hồng Loan nói, Long Ngâm mặt xám như tro tàn, tràn ngập tuyệt vọng.
“Hồ Li, tiểu thư bọn họ đã đi.”
Hoàng Oanh Oanh quay đầu nhìn về phía Hồ Li, khẽ cau mày.
“Ta không tìm được Vô, thậm chí còn để Y Lợi mất tích, cho nên, tạm thời ta muốn ở lại Thú châu.”
Hồ Li lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói.
“Được, vậy sau khi ngươi tìm được bọn họ thì đi tìm tiểu thư cùng cô gia.”
Hoàng Oanh Oanh cũng không nói thêm cái gì, đứng dậy đuổi theo hướng hai người Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, nhưng tốc độ của nàng có thể đuổi kịp Vân Tiêu sao?
Cũng may, sau khi tới chân núi, Hoàng Oanh Oanh phát hiện Vân Lạc Phong đang chờ ở đó.
“Tiểu thư,” Hoàng Oanh Oanh nhanh chóng đi đến cạnh Vân Lạc Phong, “Hồ Li, hắn...”
“Ta đã biết.”
Vân Lạc Phong tà khí câu môi: “Nếu Hồ Li tìm không thấy Y Lợi, chỉ sợ hắn sẽ không rời Thú châu.”
Nếu Vân Tiêu mất tích ở Thú châu, nàng cũng sẽ không đi một mình, nên lúc này nàng hiểu lựa chọn của Hồ Li.
Từ lúc bắt đầu, nàng đã biết, lúc này Hồ Li sẽ không đi cùng nàng.
“Hoàng Oanh Oanh, chúng ta hiện tại rời Thú châu, đã lâu như vậy, ta cũng nên đưa Vân Tiêu trở về Quân gia một chuyến.”
Quân gia?
Ánh mắt Vân Tiêu tràn đầy hồ nghi, nghi hoặc nhìn phía Vân Lạc Phong.
Nhìn ánh mắt nam nhân này, Vân Lạc Phong mới ngẩn ra.
Nàng tự nhiên quên mất, Vân Tiêu xâm nhập tàng Thần Sơn tìm nàng, còn không biết Quân gia tồn tại...
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong trầm mặc, thật lâu sau, nàng mới nhìn về phía nam nhân lãnh khốc trước mặt, “Lúc chàng đi tàng Thần Sơn, đại lục xảy ra chút chuyện, một trong số đó có quan hệ với Quân gia.”
Vân Tiêu im lặng đợi Vân Lạc Phong nói tiếp.
Vân Lạc Phong hít một hơi: “Kia Quân gia lão gia tử, là phụ thân đã sinh ra mẫu thân, nói cách khác, ông ấy là ông ngoại chàng.”
“Ừ.”
Biểu tình của Vân Tiêu rất bình tĩnh, trả lời ngắn gọn.
Như lúc trước sau khi hắn thấy Quân Phượng Linh lúc cũng không quá kích động...
Mặc dù, hắn tìm mẫu thân của mình nhiều năm.
Trên thực tế, Vân Lạc Phong hiểu tính cách của Vân Tiêu, nam nhân này, luôn luôn không am hiểu cách biểu đạt cảm tình của mình.
Hắn khát vọng thân tình, nhưng từ trước đến nay đều không biểu lộ, chỉ sẽ đem cảm tình giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.
Nhưng mà, nam nhân như vậy lại thường xuyên ở trước mặt nàng biểu hiện tình yêu cùng trung thành của hắn dành cho nàng.