Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 322: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Vân Lạc Phong, ta ngâm mình trong Thánh Tuyền ba tháng ròng, chịu tra tấn suốt ba tháng, chỉ cần một ngày nữa thôi, thì ta có thể đột phá rồi!”
Nước mắt Hồng Loan lại rơi xuống.
Lúc này, nàng khóc không phải là vì thương tâm, mà là đau lòng, nàng đang đau lòng cho chính mình!
“Cô nói xem, ta có phải nên ɢɨết ૮ɦếƭ tên khốn kiếp kia hay không?”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Vân Lạc Phong lại gật đầu cái rụp: “Nên ɢɨết.”



“Vì thế, nếu trời thương để cho ta gặp lại lên khốn kiếp kia lần nữa, ta nhất định sẽ băm vằm hắn thành ngàn mảnh, lột da rút gân hắn ta!”
Nếu ngươi là Hồng Loan, vì một số tiền mà chịu trăm cay nghìn đắng, đổ biết bao mồ hôi nước mắt, chịu đựng đủ tra tấn ђàภђ ђạ suốt ba tháng trời, chỉ còn thiếu một ngày là lấy được số tiền kia tới tay.....
Hơn nữa đấy còn là tiền dùng để cứu mạng! Đối với Hồng Loan mà nói, mỗi một cơ hội đột phá đều vô cùng trân quý, nên nó cực kỳ quan trọng.
Thế nhưng……
Khi người sắp lãnh tiền công thì người trả tiền cho ngươi lại bỏ trốn.....


Hỏi ngươi có thấy phẫn nộ, có muốn ɢɨết người hay không?Đoán chừng ngươi còn muốn đào mồ tám đời tổ tiên của hắn ta lên ấy chứ!
“Vân Lạc Phong, ta không cần cô giúp ta báo thù, cô giúp ta trói tên tiểu tử kia lại là được, ta phải đích thân ɢɨết hắn! Không, ɢɨết hắn vẫn chưa đủ, ta phải quất xác hắn ta một trăm lần! Đáng tiếc kia tiểu tử chạy quá nhanh, mỗi lần ta sắp bắt được hắn thì hắn đều trốn thoát!”
Hồng Loan nghiến răng ken két, nàng chưa bao giờ có cảm giác muốn ɢɨết người như lần này.
Vân Lạc Phong sờ sờ mũi, nàng có cảm giác, người mà Hồng Loan nói…… Chính là Nam Cung Vân Dật!
“Đi thôi! Những người khác còn đang chờ chúng ta.”
Vân Lạc Phong mỉm cười, đỡ Hồng Loan đi ra khỏi sơn động....
Trong cung điện Long tộc, Long Ngâm quỳ dưới đất, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hắn cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tiểu Trùng Trùng với thân mình nho nhỏ mập mạp đang kiêu căng ngạo mạn đứng trên đài cao, nhìn mấy con rồng đang quỳ bên dưới, trong mắt là vẻ khinh thường, không để bọn chúng vào mắt.
“Bổn tổ tông rời đi không lâu, vậy mà Long tộc sa đọa tới mức này, ngay cả chuyện cưỡng đoạt nữ nhân mà các ngươi cũng làm?”
Phía dưới, một con rồng nhỏ giọng thì thầm: “Thú châu không phải đều như vậy à? Vì sao Long tộc chúng ta lại không được làm vậy?”


“Câm miệng!” Tiểu Trùng Trùng rất tức giận: “Bổn tổ tông là một con rồng cao thượng vĩ đại, nhưng sao ta lại có đám hậu bối đáng khinh như các ngươi chứ? Sau này, kẻ nào còn dám vi phạm, làm ra chuyện tương tự, thì tuyệt đối không được dung thứ!”Tiểu Trùng Trùng đang nói, bỗng từ phía trước truyền tới tiếng bước chân, khi tất cả quay đầu lại nhìn, thì chợt thấy Vân Lạc Phong và Hồng Loan đang đi đến……
Vân Tiêu chậm rãi đi đến bên Vân Lạc Phong, yên lặng đứng cạnh nàng, chỉ khi nhìn Vân Lạc Phong, thì đôi mắt lãnh khốc kia mới hiện lên sự ôn nhu dịu dàng.
Xôn xao!
Hồng Loan đột ngột trợn trừng hai mắt, rồi lập tức đẩy tay Vân Lạc Phong ra, cả người lao về trước nhanh như tên bắn.
Nam Cung Vân Dật phát ngốc……
Hắn không ngờ người mà hắn muốn tìm lại chính là bằng hữu của Vân Lạc Phong.
Dáng vẻ hiện tại của nữ nhân này giống như là nếu không ɢɨết được hắn thì thề không bỏ qua vậy!
Mắt thấy Hồng Loan đã đuổi đến trước mặt, Nam Cung Vân Dật lật đật chạy nhanh về phía Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong, mau giúp ta ngăn cản nữ nhân điên này lại mau lên!”
Hồng Loan tức đến mặt mày đỏ gắt, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tử thúi, chuyện ngươi hủy Thánh Tuyền của ta, ta nhất định bắt ngươi trả giá đắc! Chịu ૮ɦếƭ đi!”

Kỳ thực, Hồng Loan cũng không phải thật sự muốn ɢɨết ૮ɦếƭ Nam Cung Vân Dật cho bằng được. Trước đó, sau khi nói ra hết cho Vân Lạc Phong nghe, tức giận gì cũng đã tiêu tan hết rồi. Nhưng nếu không dạy dỗ tên tiểu tử thúi này một trận nhớ đời, thì nàng khó mà giải trừ mối hận trong lòng.
Rầm……
Một chân Hồng Loan đá lên ௱ôЛƓ Nam Cung Vân Dật, trong phút chốc, cả người Nam Cung Vân Dật bay ra ngoài, lăn mấy vòng, đến trước mặt Vân Lạc Phong mới ngừng lại.
Hắn vội vàng vỗ vỗ ống quần, lập tức trốn ra sau Vân Lạc Phong.
“Nữ nhân điên ta nói với ngươi chính là nàng!”
Vân Lạc Phong nhướn mi: “Ta biết, ngươi nhìn lén nàng tắm rửa, bị nàng đuổi ɢɨết, rồi sau đó, ngươi lại thích chịu ngược. Lúc nàng không còn tiếp tục đuổi ɢɨết ngươi, ngươi lại đi tìm kiếm tung tích của nàng, đúng không?”
Sắc mặt Nam Cung Vân Dật đỏ lên, hắn nhìn về phía Hồng Loan đang căm tức nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên rùng mình một cái.
“Vân Lạc Phong, trước mắt ngươi đừng nói nhiều như vậy, thay ta ngăn cản cái nữ nhân điên này đã.”
Vân Lạc Phong nhún vai: “Xin lỗi, ta vừa mới đáp ứng Hồng Loan, nếu bắt được tên hỗn đản nhìn lén nàng tắm rửa, ta sẽ giúp nàng ɢɨết hắn!”
Mặt Nam Cung Vân Dật tức khắc mặt xám như tro tàn, đầy ai oán nhìn về phía Vân Lạc Phong.


Biểu tình kia, trông giống như một người oán phụ.
“Vân Lạc Phong, ngươi thật nhẫn tâm, nàng là bằng hữu của ngươi, nhưng giao tình giữa ta và ngươi cũng không nhỏ, tại sao ngươi giúp nàng mà không giúp ta?”
Vân Tiêu nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với bốn chữ giao tình không nhỏ của Nam Cung Vân Dật cảm thấy rất là bất mãn.
“Vân Lạc Phong, ngươi tránh ra, ta nhất định phải cho tên hỗn đản này nếm một chút đau khổ!” Hồng Loan khí cả người run rẩy, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.
Tưởng tượng tới công sức trong ba tháng ròng rã bản thân mình đều bị mất trắng, nàng hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn!
“Không phải chỉ rình coi thân mình ngươi thôi sao, ngươi lại đuổi theo ta đòi đánh đòi ɢɨết?” Nam Cung Vân Dật bĩu môi, “Cùng lắm thì ta phụ trách ngươi là được.”
Hồng Loan cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn phụ trách như thế nào?”
Suối thánh trân quý như vậy, hắn muốn là có thể phụ trách?
Vân Lạc Phong quét về phía hai người, nghiễm nhiên phát hiện, hai người này nói chuyện không cùng với chủ đề phía trên...
“Đương nhiên là phụ trách cưới ngươi.” Nam Cung Vân Dật nói sang sảng.


Hồng Loan vừa nghe lời này, càng thêm phẫn nộ, đáy mắt bùng lên hai ngọn lửa giận.
“Nằm mơ đi!”
Cưới nàng?
Nàng lại đi gả cho một người huỷ hoại suối thánh của mình?
Mơ tưởng!
Rồng ngâm nghe thấy Nam Cung Vân Dật nói, đáy lòng cũng là nghẹn lửa giận, tên tiểu tử thúi này rõ ràng chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cư nhiên dám nhìn trộm Hồng Loan!
Nếu không phải chính mình dùng phương pháp sai lầm, Hồng Loan đã sớm là nữ nhân của hắn!
“Bệ hạ!”
Liền vào lúc này, một người Long tộc thị vệ tiến đến bẩm báo: “Rồng ngâm bên người thị vệ long vân đã trở lại! Hơn nữa công bố nhất định phải thấy rồng ngâm, ngài xem……”
Bạch y nam tử quét mắt rồng ngâm, nhàn nhạt phân phó nói: “Cho hắn vào.”
“Vâng, bệ hạ!”
Thanh âm chưa dứt, một tiếng rồng rống phá chân trời truyền đến, rơi vào trong điện.
Nửa ngày, một nam tử mặc trường bào màu xanh lục chậm rãi mà rơi, cung kính quỳ gối trước mặt bạch y nam tử.
“Bệ hạ, thuộc hạ tới cầu kiến rồng ngâm đại nhân.”
Theo lý thuyết, bản thân hắn là rồng ngâm cấp dưới, không nên đi vào cung điện cầu kiến rồng ngâm, chỉ vì nơi này nhiều người nhiều miệng, nhất định sẽ gặp chuyện.
Nhưng mà...
Hắn nghe nói rồng ngâm đại nhân phạm vào sai lầm, sắp sửa bị bệ hạ giam giữ, vì thế, hắn phải tới cầu kiến rồng ngâm, đem sự tình nói cho hắn.
Cho nên nói, Long tộc ngu xuẩn thật sự, nếu rồng ngâm phạm vào sai lầm, giờ phút này hắn đến, chẳng phải là rồng ngâm đã sai càng thêm sai? Hơn nữa, hắn chưa hỏi thăm rồng ngâm rốt cuộc là phạm vào cái gì sai, đã vội vàng đến cầu kiến...
Bạch y nam tử quét mắt qua tên rồng ngâm cấp dưới, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Chuyện này……”
Nam tử mặc trường màu xanh lục theo bản năng đưa mắt nhìn Long Ngâm, đáy mắt xẹt qua một đạo rối rắm, không biết mình có nên nói chuyện này trước mặt bệ hạ hay không...
Trán Long Ngâm chảy đầy mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, chuyện này……”
Nhưng mà, tiếng của hắn còn chưa dứt, bạch y nam tử đã lạnh lùng liếc mắt một cái, trầm giọng nói: “Như thế nào, chẳng lẽ có chuyện mà chúng ta không thể nghe?”
Long Ngâm thân mình có chút nhũn ra, tên cự long này, tất nhiên là kẻ mà lúc trước hắn phái đi Báo tộc tru sát Vân Lạc Phong.
Chợt, hắn lại nghĩ đến Vân Lạc Phong hiện giờ đang ở trong Long tộc, vậy chắc chắn là thuộc hạ của mình đuổi ɢɨết thất bại, vì vậy, mới vừa nói nói:
“Ngươi cứ nói thẳng đi.”
“Vâng, Long Ngâm đại nhân.” Nam tử mặc trường bào xanh lục cung kính củng củng nắm tay, “Thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của ngài, đi Báo tộc tìm nữ nhân gọi là Vân Lạc Phong kia, ςướק đoạt hỏa linh quả trong cơ thể nàng, ai ngờ, Vân Lạc Phong đã sớm rời báo tộc.”
Mắt Long Ngâm nhìn hai người Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu đang đứng một bên, trên mặt có chút xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng, nói: “Nếu thất bại, vậy ngươi đi xuống trước đi...”
“Long Ngâm đại nhân, tuy rằng thuộc hạ đuổi ɢɨết thất bại, nhưng thuộc hạ nghe nói Vân Lạc Phong có quan hệ với Truy Phong liên minh, cho nên vừa rồi thuộc hạ đã ɢɨết hết mọi người của Truy Phong liên minh, ha ha.”
Nam tử mặc trường bào màu xanh lục cười ha ha hai tiếng mà không hề thấy sắc mặt Long Ngâm đại biến, cũng không có để ý rằng ở đây còn những người khác. Ngược lại, hắn nhìn về phía Long Ngâm tranh công.
“Ngươi nói cái gì?”
Nam Cung Vân Dật giận tím mặt, hai bàn tay cuộn chặt lại, kêu răng rắc: “Ngươi ɢɨết người Truy Phong liên minh của ta?”
Nam tử mặc lục bào ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn về phía Nam Cung Vân Dật đang hùng hổ đến gần, thần sắc có chút ngây ngốc.
“Long Ngâm đại nhân, chuyện này...”
Long Ngâm trong lòng thầm hận, cái tên này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Hắn chỉ sai hắn ta ɢɨết Vân Lạc Phong, chưa từng nói muốn phá huỷ Truy Phong liên minh. Chuyện này biết giải quyết như thế nào?
Phịch!
Bỗng nhiên, Long Ngâm quỳ gối trên mặt đất, khóc không thành tiếng nói: “Bệ hạ, chuyện này cùng thần không quan hệ, đều là do tên hỗn đản này tự ý làm, thần không sai hắn ᴆụng vào người của Truy Phong liên minh.”
Trên mặt tên lục bào nam tử hiện đầy sự kinh ngạc, đúng lúc này, nắm tay Nam Cung Vân Dật đã rơi ở trên mặt hắn.
Phanh!
Một quyền này vừa rơi xuống, lục bào nam tử nháy mắt lui về phía sau vài bước, máu theo lỗ mũi giữ lại.
“Ngươi là người nào?” Lục bào nam tử cắn chặt răng, hỏi.
Nam Cung Vân Dật sắc mặt xanh mét, gân xanh hai bên thái dương nổi lên, giống như một ngọn núi lửa nguy hiểm, khi dung nham phun trào ra có thể ăn mòn thân thể người khác.
“Ta là ai? Ngươi ᴆụng vào người trong liên minh của ta, còn dám hỏi ta là ai?”
Nam Cung Vân Dật nâng chân lên, hung hăng đá lên иgự¢ lục bào nam tử, trong nháy mắt đã đá hắn bay ra ngoài.
Nếu là trong quá khứ, lục bào nam tử chắc chắn sẽ bò dậy liều mạng với Nam Cung Vân Dật...
Nhưng thời điểm này, hắn cảm giác được không khí rất là không đúng nên căn bản không dám phản kháng gì, chỉ có thể để mặc cho đòn công kích của Nam Cung Vân Dật mãnh liệt đánh xuống...
Đúng vậy!
Nam Cung Vân Dật chỉ đơn thuần là phát tiết oán hận!
Nếu ɢɨết hắn, khó có thể diệt trừ hết hận ý trong lòng, cho nên, không đem tên hỗn đản đang sống sờ sờ này đánh ૮ɦếƭ, hắn làm sao vì những huynh đệ tỷ muội đã ૮ɦếƭ báo thù?
Nước mắt... theo khóe mắt Nam Cung Vân Dật chảy xuống, công kích của hắn cũng càng ngày càng mạnh, đánh lục bào nam tử hộc máu không ngừng.
Hai năm vừa qua, những huynh đệ tỷ muội trong Truy Phong liên minh đã cùng với hắn vượt qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, nhưng mà, mặc dù sau này liên minh có nguy cơ bị tan rã, nhưng những huynh đệ tỷ muội làm bạn bên hắn vậy mà đã... đã ૮ɦếƭ?
Chuyện này hắn phải tiếp nhận như thế nào?
“Long Ngâm đại nhân……” Lục bào nam từ khẩn cầu nhìn về phía Long Ngâm, hiển nhiên còn tưởng từ trong miệng đối phương biết được đã xảy ra chuyện gì.
Long Ngâm cười khổ một tiếng: “Vân Lạc Phong ta sai ngươi đi ɢɨết, hiện thời đang ở trong Long tộc...”
Cái gì?
Lục bào nam từ kђเếק sợ, hai mắt trừng lớn, ngạc nhiên nhìn sắc mặt trắng bệch của Long Ngâm.
Hắn thấy tầm mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, bất giác hung hăng rùng mình một cái...
“Hừ!” Đứng ở trên đài cao Tiểu Trùng Trùng vặn vẹo thân hình mập mạp, bò về phía trước, ánh mắt kiêu căng ngạo mạn, coi rẻ lục bào nam tử đang quỳ gối phía dưới: “Long tộc các ngươi thật là to gan, chủ mẫu của ta ai cũng dám ᴆụng đến, ban đầu ta chỉ là muốn khiển trách các ngươi, hiện thời xem ra lúc này đây, bổn tổ tông cũng không giúp được các ngươi!”
Trên thực tế, Tiểu Trùng Trùng vốn dĩ không định xin tha cho Long Ngâm, ai bảo tên hỗn đản này bắt bằng hữu của chủ mẫu, lại còn muốn đả thương chủ mẫu? Hắn cũng chỉ vì biểu hiện ra địa vị và khí thế của bản thân nên mới cố ý nói ra những lời này.
Nhưng mà...
Thanh âm của hắn làm thân mình tên lục bào nam tử không khỏi run rẩy.
Tiểu Trùng Trùng này... không phải là lão tổ tông mà bệ hạ sai bọn họ tìm sao?
Nhưng lời này của nó là có ý gì? Chủ mẫu?
Long Ngâm hơi nhíu mày: “Lúc này đây, ta bị nữ nhân Báo tộc kia hố.”
Nếu qua hôm nay còn có thể sống sót, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhân đáng giận kia, ả còn làm hại hắn suýt thì mất đi Hồng Loan!
Giống như sét đánh giữa trời quang, cả người lục bào nam tử tức khắc cứng đờ, hắn còn chưa kịp xin tha thì đã nghe thấy Long Vương đang ngồi ở phía trên lạnh giọng ra lệnh: “Người đâu, đem hắn kéo xuống lột da rút gân cho bản vương!”
Ha ha!
Bỗng nhiên, Nam Cung Vân Dật cười thật to hai tiếng, tiếng cười nghe thật dữ tợn.
“Lột da rút gân? Loại đau đớn này làm sao so sánh được với nỗi đau mất đi từng ấy huynh đệ của ta?” Nam Cung Vân Dật hận nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không đem từng khối thịt của hắn róc xuống thì ta khó mà loại bỏ hết sự đau đớn cùng phẫn hận trong lòng!”
Nhiều huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử như thế đều bị hồn phi phách tán dưới nanh vuốt của con ác long kia, bảo hắn làm sao mà nuốt trôi cục tức này đây?
Vân Lạc Phong yên lặng nhìn Nam Cung Vân Dật, nàng lấy từ nhẫn không gian ra một khối bình sứ, đưa cho hắn.
“Sau khi ngươi róc thịt của nó, đem thuốc bột này rắc lên, không đến mấy ngày, vết thương sẽ khôi phục như ban đầu, ngươi muốn ngược hắn bao lâu cũng được, cho đến ngươi nguôi giận mới thôi...”
Nam Cung Vân Dật nhận bình sứ Vân Lạc Phong đưa: “Hảo huynh đệ!”
Trên đời này, chỉ có Vân Lạc Phong hiểu rõ hắn nhất, cũng chỉ có Vân Lạc Phong, ở thời điểm hắn yêu cầu, cho hắn vật phẩm hữu dụng nhất...
Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu quét qua tay Nam Cung Vân Dật, không dấu vết nắm lấy tay Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng phủi lòng bàn tay vừa bị đầu ngón tay Nam Cung Vân Dật lướt qua của nàng.
Có lẽ là xuất phát từ đồng tình, Hồng Loan không còn đòi đánh đòi ɢɨết Nam Cung Vân Dật, nàng khẽ thở dài một tiếng, “Kỳ thật, ta nhưng thật ra có thể hiểu được cảm giác của hắn, nếu toàn bộ huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử bị ɢɨết, ta sẽ ɢɨết cả tổ tông nhà hắn!”
Rốt cuộc Nam Cung Vân Dật vẫn còn tương đối lý trí, không vì vậy mà giận chó đánh mèo với mấy con rồng khác...
“Con rồng của Long tộc này làm người của ta bị thương, từ đây về sau, sống hay ૮ɦếƭ, không cho phép các ngươi hỏi đến.”
Con ngươi tà tà liếc về phía Long Vương, Vân Lạc Phong lạnh giọng nói.
Thấy Vân Lạc Phong cũng mở miệng, Long Vương dám nói một chữ không sao? Không thấy được tổ tông nhà mình đang hung hăng trừng mắt hắn?
“Nếu trước đây hắn phạm sai lầm, vậy mặc cho Vân cô nương xử trí.”
“Tốt,” Vân Lạc Phong đi đến bên người Nam Cung Vân Dật, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Nam Cung, ngươi muốn báo thù như thế nào cũng được, song, ngươi cũng đừng quá ưu thương, ở trên đời này, thân ૮ɦếƭ hồn chưa diệt, sẽ có cơ hội gặp lại lần nữa...”
Nơi này không phải Hoa Hạ, ở Hoa Hạ nếu thân nhân qua đời, thì cả đời không có cách nào gặp nhau.
Nhưng ở chỗ này, chỉ cần linh hồn của ngươi còn tồn tại thì vẫn còn cơ hội gặp lại một lần nữa...
Nếu là có duyên, sẽ tự gặp nhau!
“Cảm ơn.”
Giọng Nam Cung Vân Dật có chút khàn khàn, khô khốc nói.
Hắn biết Vân Lạc Phong an ủi mình, dù vậy, hắn vẫn không có cách nào xóa bỏ được đau đớn trong lòng...
Vân Lạc Phong không nói thêm cái gì nữa, ngược lại đưa ánh mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội - Long Ngâm: “Ngươi định xử lí con rồng này như thế nào?”
Tiểu tử thúi, ngươi đang còn nợ ta, cho nên con rồng này nhường cho ta!”
Con ngươi Hồng Loan nhẹ nhàng nheo lại, trong mắt phượng xẹt qua một tia sáng lạnh.
“Hồng Loan, ta làm như vậy, đều là vì cứu nàng...” Long Ngâm theo bản năng lui về phía sau hai bước, vội vàng biện giải cho chính mình.
Hồng Loan lạnh lùng cười: “Vì cứu ta? Chẳng lẽ ngươi đã quên, là ai đem ta hại thành bộ dạng như thế này?”
Long Ngâm đột nhiên im lặng, thật lâu sau lúc sau, hắn mới tìm lại được giọng của bản thân, yếu ớt nói: “Vì ta quá yêu nàng, muốn nàng sinh long tử* cho ta, cho nên, ta mới...”
(*Long tử: rồng con, nhưng mà mình thấy để Hán Việt hay hơn nên giữ)
“Yêu ta? Chẳng lẽ ngươi yêu ta, ta nhất định phải gả cho ngươi?” Hồng Loan hất cằm, đỏ mặt tía tai* nói, “Hồng Loan ta cho dù cả đời không gả, cũng sẽ không gả cho loại người như ngươi.”
(*nguyên văn là Khí thịnh lăng nhân: cái này dài nên mình chú thích ở phía dưới)
“Ngươi luôn mồm nói yêu ta, vậy mà lại mạnh mẽ chiếm đoạt như thế? Ta còn phải vâng theo ý nguyện của ngươi sinh hài tử cho ngươi? Ngươi có từng hỏi xem ta có chấp nhận hay không?”
Sắc mặt Long Ngâm càng ngày càng trắng, tuyệt vọng mà bi thương nhìn dung nhan tuyệt sắc khuynh thành kia.
“Hồng Loan, ta cho rằng, nàng sẽ rất vui lòng sinh hài tử cho ta.”
Long tộc bọn họ, luôn luôn cường đại, cao quý, bao nhiêu người muốn gả cho hắn đều không được, cho nên, trong lòng hắn cho rằng Hồng Loan là đồng ý, chỉ là quá ngượng ngùng nên không có nói ra thôi.
Làm Hồng Loan hận bản thân hắn, nhất định là bởi vì chuyện băng sương chi quả, nếu là lúc ấy hắn không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ép nàng ăn băng sương chi quả, có lẽ, Hồng Loan sẽ vô cùng vui mừng trở thành tân nương.
Đương nhiên, tất cả đều là vì Long Ngâm tự cho là đúng!
“Bệ hạ!”
Đúng lúc này, một tên thị vệ Long tộc vội vàng chạy tới, cung kính nói: “Có hai nhân loại đến khiêu khích Long tộc chúng ta, thuộc hạ...”
“Người nào lớn mật như thế, dám đến Long tộc chúng ta khiêu khích!”
Long Vương không hỏi nguyên nhân đã đập án*, phẫn nộ đứng dậy, phất tay muốn đi về phía trước.
Thị vệ còn chưa nói xong, đã bị Long Vương ngắt lời, dù sao hiện tại lão tổ tông về Long tộc rồi, cho dù Phượng tộc bất ngờ đánh, hắn cũng không cần phải bất cứ cái gì...
“Bệ hạ, đó là hai nhân loại, còn bắt công chúa Báo tộc đến, nói là Long tộc chúng làm người của bọn họ bị thương.”
Cái gì?
Lại là nhân loại? Hơn nữa cũng vì tìm người mà đến?
Lửa giận của Long Vương ngay lập tức biến mất, ánh mắt sợ hãi nhìn Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu...
Hai nhân loại kia cũng có quan hệ với bọn họ?
Thấy Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đều không tỏ thái độ, Long Vương xấu hổ ho khan hai tiếng: “Cho bọn họ tiến vào, ta muốn biết, có hiểu lầm gì ở đây hay không.”
Đến nỗi hai chữ khiêu khích tên thị vệ nói lúc trước cũng hoàn toàn bị hắn xem nhẹ...
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Tên thị vệ Long tộc lui xuống.
Nửa ngày sau, một nam một nữ được thị vệ dẫn dắt đi đến.
Chỉ thấy kia nam nhân lớn lên rất yêu mị, giống như một con hồ ly tinh hóa người, trong mắt tràn ngập sự xảo trá, còn lại một thiếu nữ mặc một chiếc váy vàng, trong tay xách một nữ nhân đang giãy giụa liên hồi, ánh mắt kia của nàng lại chú ý tới Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, trong chốc lát nàng ngây ngẩn cả người.
“Tiểu thư, các ngươi... Làm sao lại ở chỗ này?”
Long Vương nghĩ thầm, cảm thấy may mắn vì mình đoán đúng, những người này quả nhiên quen với đám người Vân Lạc Phong?
Hơn nữa, lại còn là thị vệ và nha hoàn của Vân Lạc Phong?
May mắn...
May mắn là hắn không có xúc động để phạm vào sai lầm không cách nào sửa chữa.
“Hồng Loan!”
Hồ Li vừa thấy Hồng Loan, trong nháy mắt trong lòng vui vẻ: “Không nghĩ ta lại có thể thấy ngươi ở Long tộc, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này ngươi đều ở Long tộc?”
_____________
*Khí thịnh lăng nhân:
Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng kђเếק vía.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Triệu sách".
Thời Chiến Quốc, khi nước Tần xâm lấn nước Triệu, Triệu Thái Hậu lúc đó đang chấp chính đã cử sứ giả sang cầu cứu nước Tề, nhưng nước Tề đặt ra điều kiện là phải đưa Trường An Quân - người con trai út của Triệu Thái Hậu sang làm con tin thì mới chịu cứu giúp. Các đại thần nước Triệu đều bày tỏ chấp nhận, nhưng dù họ khuyên thế thì Triệu Thái Hậu vẫn một mực không nghe. Về sau, lão thần Xúc Triết xin vào gặp Triệu Thái Hậu, Thái Hậu cho là ông già này lại đến khuyên mình đây nên nổi giận đùng đùng, khiến ai nhìn thấy cũng kђเếק vía. Nhưng không ngờ Xúc Triết đi vào chẳng hề đả động gì đến việc con tin, mà chỉ hàn huyên với Thái Hậu về việc cửa việc nhà, nên cơn giận dữ của bà cũng dần dần lắng xuống.
Xúc Triết thấy vậy mới xin với Thái Hậu cho phép thằng con trai út mình vào làm thị vệ trong cung, đồng thời mong Thái Hậu chăm nom giúp. Triệu Thái Hậu hỏi Xúc Triết phải chăng thương yêu người con trai út này nhất, đồng thời nói mình cũng thương yêu thằng con trai út nhất. Nhưng Xúc Triết lại kiên trì cho rằng Thái Hậu cưng yêu cô con gái hơn con trai út. Ông phân tích rằng: " Thái Hậu vì thương yêu con gái nhất nên mới gả con sang nước Yến, rồi ngày đêm cầu trời phù hộ cho con sinh hạ được cháu trai để kế vị ngôi vua nước Yến, đó cũng là vì Thái Hậu lo cho lợi ích lâu dài của con gái. Còn Trường An Quân thì sao? Mặc dù Thái Hậu đã ban cho con rất nhiều tiền của, nhưng lại không tạo cho con một cơ hội lập công vì nước, như vậy sau này làm sao có uy danh để trở thành ông vua một nước, vì Thái Hậu chưa từng nghĩ tới tiền đồ của Trường An Quân, nên thần mới dám nói Thái Hậu thương yêu cô con gái hơn con trai là thế".
Thái Hậu cảm thấy lời nói của Xúc Triết rất có lý, bèn chấp nhận ý kiến của các đại thần tiễn Trường An Quân sang nước Tề làm con tin.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!