Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 33: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Lúc nói đến câu cuối cùng, ánh mắt Diệp Linh rất kiên định, ngôn ngữ hào hùng, rất có dũng khí không sợ hãi bất luận kẻ nào!
“Vậy ta an tâm rồi.” Vân Lạc Phong nhướng mày, “Diệp Linh, tuy rằng ngươi và Khinh Yên đều là cấp dưới của ta nhưng so với ngươi đã từng muốn ám toán ta Khinh Yên với ta mà nói càng quan trọng hơn. Tuy thân phận của nàng là nha hoàn nhưng thật ra không khác gì người thân của ta. Những năm gia gia của ta chưa trở về chỉ có nàng đối với ta không rời không bỏ, còn nhiều lần dùng thân thể vì ta chắn công kích của người khác.”
“Ta biết.” Diệp Linh cười cười, “Trong hai năm này, dù cho ta thân là con tin nhưng đôi khi ta cũng có thể đi ra khỏi hoàng cung hóng mát một lát dưới sự giám sát của thị vệ. Có một lần ta thấy người bị người ta khi dễ ẩu đả ở đầu đường, là Khinh Yên dùng thân thể của mình bảo vệ người, lúc trông thấy một màn này, trong lòng ta cực kì bội phục nàng, càng không nghĩ tới ta còn có một ngày có thể làm cộng sự với nàng.”
Nha hoàn kia trung tâm hộ chủ, quật cường cứng cỏi, có lẽ chính là điểm này làm hắn từ trước đến nay luôn mắt cao hơn đỉnh đặt ánh mắt ở trên người nàng.
“Ngươi hiểu rõ thì tốt.” Vân Lạc Phong gật gật đầu, “Nếu sau này ngươi thương tổn Khinh Yên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nhưng ngoài chuyện của Khinh Yên ra, ta đều sẽ đứng về phía ngươi, cho ngươi một cơ hội tự tay đâm kẻ thù của mình.”



Trái tim Diệp Linh run lên, trong lòng dâng lên một trận ngũ vị phức tạp.
Nửa năm trước, hắn trợ giúp Hoàng đế Long Nguyên Quốc ám toán nàng, không nghĩ rằng nàng lại không so đo hiềm khích trước đây, chẳng những cho hắn quyền lợi vô thượng, còn làm hắn có được cơ hội tự tay đâm kẻ thù.
Chính mình sợ là cả đời đều khó có thể hồi báo ơn trạch của nàng.
“Tam hoàng tử điện hạ.”
Lúc trong lòng Diệp Linh cảm thán vạn phần thì một người gia đinh vội vàng đến, cung kính đưa một phong thiệp tới trước mặt Diệp Linh.


“Nhị hoàng tử đưa thiệp mời tới cho ngài.”
Sắc mặt Diệp Linh trầm xuống, nhận thiệp ở trước mặt gia đinh, sau khi nhìn thấy nội dung của thiệp, dung nhan hắn càng thêm khó coi.
“Phát sinh chuyện gì?” Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, chuyển ánh mắt về phía Diệp Linh, hỏi.
Diệp Linh hít sâu một hơi, nói: “Diệp Lạc mời ta đến phủ hắn dự yến hội.”
“Rồi sao?”
Nếu chỉ là mời, chỉ sợ Diệp Linh cũng sẽ không tức giận như thế.
Nghe được Vân Lạc Phong hỏi chuyện, Diệp Linh gắt gao mím môi mỏng, đáy mắt xuất hiện một tia phức tạp: “Hắn bảo ta mang người theo!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vỗ về cằm, cười tà khí: “Đã có người thịnh tình mời đến chúng ta không đi cũng quá không nể mặt rồi.”
“Chủ……”
Diệp Linh vốn định gọi Vân Lạc Phong là chủ tử, bỗng nhiên nhớ tới lúc này trong sân còn có gia đinh đến báo tin, lời nói tới bên miệng lại bị hắn nuốt trở vào, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Vân cô nương, có lẽ người không biết tính cách của Diệp Lạc này, gia hỏa này cực kỳ háo sắc, ngoài dạo thanh lâu ra còn cường đoạt vô số thiếu nữ đàng hoàng, nhìn giọng điệu của hắn nhất định là thấy người vào trong phủ của ta nên nổi lên hứng thú với người.”


“Thì tính sao?” Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, mặt mày ẩn chứa ý cười tà mị, “Diệp Linh, đi thôi, mang ta đi trông thấy cái gọi là Nhị hoàng tử kia!”
Diệp Linh thấy ý Vân Lạc Phong đã quyết, cũng không hề nhiều lời, hơi hơi gật gật đầu: “Được.”
Đối với chủ tử nhà mình, hắn rất là tin tưởng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng khinh của Diệp Lạc kia, trong lòng hắn liền rất là khó chịu! Chủ tử nhà mình là để cặn bã như hắn có thể nhìn trộm sao?
Nhưng Diệp Linh cũng biết, sở dĩ Vân Lạc Phong nhận lời mời là bởi vì Diệp Lạc là nhi tử của Dung hoàng hậu, mà Dung hoàng hậu lại có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của vợ chồng Vân Dương……
Lưu Kim Quốc.
Trên đường phố phồn hoa, Vân Lạc Phong đang hành tẩu với đám người thì dường như phát hiện cái gì đó, chậm rãi quay đầu, nhẹ cau mày nhìn về phía đám người đông đúc sau lưng.
“Chủ tử, xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Linh nhìn thấy Vân Lạc Phong dừng động tác, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, quay đầu nhìn theo nàng.
Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm giác từ lúc rời khỏi Long Nguyên Quốc liền có người theo đuôi nàng, nhưng mỗi khi nàng xoay người đều không thể phát hiện bóng dáng theo sát nàng đó.

Chẳng lẽ là gần đây quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác sao?
Vân Lạc Phong xoa xoa cái trán: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
“Được.”
Trong mắt Diệp Linh vẫn như cũ mang theo một tia nghi hoặc, nhưng hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong qua loa trả lời mình cũng không hề hỏi nhiều nữa, dung nhan tuấn mỹ hơi hơi trầm xuống: “Chủ tử, chúng ta sắp tới rồi, đến lúc đó, người nhớ rõ cách tên cặn bã Diệp Lạc kia xa một chút.”
Đối với sự nhắc nhở của Diệp Linh, Vân Lạc Phong dương môi cười, nàng tươi cười lười biếng tà mị, cất bước tiếp tục hành tẩu về phía trước.
……
Bởi vì Dung hoàng hậu cực kì được đế vương sủng ái nên so với phủ Tam hoàng tử quạnh quẽ thì phủ đệ của Nhị hoàng tử này khách đến đầy nhà, vô số hạng người đạo chích vọng tưởng muốn giao hảo tốt với hoàng tộc, hi vọng ngày sau được trọng dụng.
Lúc này, trong sân, Diệp Lạc trái ôm phải ấp, thỉnh thoảng ve vãn đánh yêu với nữ tử bên người, biểu tình đáng khinh, ngay cả tay cũng đặt lên bộ phận mẫn cảm của nữ tử.
Đám con em quý tộc Lưu Kim Quốc dường như đã tập mãi thành quen hình ảnh này, không ai phê phán Diệp Lạc có đam mê lạc thú này.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Lạc căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm một nơi, đáy mắt xuất hiện một tia cực kì kinh diễm.


Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong phút chốc, một bộ váy dài tuyết trắng rơi vào trong mắt bọn họ, khiến đáy mắt họ cũng xuất hiện thần sắc chấn động như Diệp Lạc.
Thiếu nữ này rất trẻ, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt nàng tuyệt mỹ động lòng người, bạch y trắng như tuyết, theo gió mà bay. Một khắc đó, hô hấp của bọn họ đều cứng lại, ngay cả trái tim cũng suýt chút nữa ngừng đập.
Từ đầu chí cuối trên mặt thiếu nữ đều tươi cười, tà mị và tùy ý, một đôi mắt đen nhánh giống như sao trời ban đêm, liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy, lại khiến người ta bị hấp dẫn thật sâu, không thể rút ra.
Thiếu nữ tuyệt mỹ như thế rốt cuộc là từ chỗ nào đến? Lại còn đi theo bên cạnh Tam hoàng tử Diệp Linh? Chẳng lẽ là tiểu tђเếק hắn nạp?
Còn vì sao gọi thiếu nữ bạch y này là tђเếק……
Đó là bởi vì hiện giờ Tam hoàng tử dù cho không được hoàng sủng, nhưng tốt xấu gì thiên phú cũng hơn người, lại quý ở chỗ là hoàng tôn quý tộc, thê tử của hắn cần phải là mỗ quốc công chủ, hoặc là thiên kim đại thần, một thiếu nữ không biết tên chỉ có tư cách làm tђเếק!
“Tam hoàng đệ, cuối cùng đệ cũng tới, ha ha ha!” Diệp Lạc cười ha ha vài tiếng, nghênh đón Diệp Linh, trên mặt hắn mang theo ý cười dối trá, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Những năm qua đệ thân là con tin, hoàng huynh ta vô cùng nhớ đệ, còn nhiều lần thỉnh cầu phụ hoàng đoạt đệ lại, đáng tiếc, phụ hoàng vẫn luôn không có lá gan đến Long Nguyên Quốc đòi người.”
Đối mặt với hư tình giả ý của Diệp Lạc, Diệp Linh cười lạnh một tiếng: “Phải không? Đệ đây thật đúng là phải đa tạ huynh.”
“Ha ha, hai huynh đệ chúng ta cần gì khách khí như thế?”
Diệp Lạc cười lớn muốn vỗ vai Diệp Linh, nhưng lúc tay hắn sắp sửa rơi xuống bả vai Diệp Linh thì Diệp Linh tránh qua một bên, thoát khỏi ᴆụng chạm của hắn.


Đối mặt với động tác của Diệp Linh, trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia tàn nhẫn, ý cười trên mặt lại không thay đổi chút nào: “Hoàng đệ, đã lâu không gặp, sao đệ lại xa lạ với ca ca như thế, đúng rồi, không biết vị cô nương này là……”
Ánh mắt hắn dời về phía Vân Lạc Phong, trong mắt xuất hiện một tia kinh diễm.
Sắc mặt Diệp Linh trầm xuống: “Nhị hoàng huynh, Vân cô nương không phải người huynh có thể xâm phạm.”
“Ha hả.” Diệp Lạc cười âm hiểm hai tiếng, nói, “Tam hoàng đệ, không nghĩ tới đệ lại bảo vệ nữ nhân của đệ như vậy, ca ca ta không có ý gì khác, chính là muốn biết vị cô nương này là thiên kim nhà ai?”
Nghe Diệp Lạc gọi chủ tử nhà mình là nữ nhân của hắn, trái tim Diệp Linh sắp bị dọa đến ngừng đập, hắn vội vàng quay đầu nhìn thiếu nữ, sau khi nhìn thấy đối phương không có tức giận mới nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu tử thúi này lại dám trêu chọc hắn và chủ tử như vậy, lỡ như chủ tử tức giận, cái mạng nhỏ này của mình liền chơi xong rồi.
Không biết vì sao khi Diệp Lạc nói lời kia, Diệp Linh cảm giác phía sau lạnh căm căm, dường như ở nơi tối tăm có một đôi mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm hắn, làm lưng hắn lạnh cả người, sởn tóc gáy……
“Diệp Lạc, huynh nói chuyện tôn trọng chút!” Trên mặt Diệp Linh xuất hiện một tia tức giận, “Nếu huynh lại nói như thế, đừng trách đệ không khách khí!”
“Ha ha ha.” Diệp Lạc không cho là đúng cười ha ha hai tiếng, “Diệp Linh, đệ đừng cho là huynh không biết lai lịch của nữ nhân này, còn không phải là một nữ tử thanh lâu thôi sao, thiên kim tiểu thư nhà ai lại vô danh vô phận vào ở phủ hoàng tử? Vừa rồi ta cũng chỉ là muốn thử hỏi, không nghĩ tới đệ lại thẹn quá thành giận như thế, chuyện này nhất định huynh sẽ báo cho phụ hoàng biết!”
Nữ tử thanh lâu?
Đám thanh niên ở đây nghe xong lời của Diệp Lạc, ánh mắt không còn kinh diễm tựa lúc ban đầu, mà là dùng ánh mắt phóng đãng đáng khinh nhìn thẳng nàng.
Một nữ tử thanh lâu mà thôi, tốn chút tiền là có thể làm nàng cởi sạch quần áo của mình lên giường chờ đợi lâm hạnh, nữ tử như vậy không đáng để bọn họ tôn trọng!
“Nữ nhân.” Diệp Lạc quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, liếm môi khô ráo, “Làm tђเếק của ta tốt hơn nàng đi theo Diệp Linh nhiều, tuy nói thân phận nàng thấp kém không thể được đến danh phận hoàng tử phi, nhưng ta có thể cho nàng mười phần sủng hạnh! Bảo đảm người của phủ hoàng tử này không ai dám khi dễ nàng, như thế nào?”
Nữ nhân tuyệt mỹ như vậy, cũng chỉ có thân là nhi tử của hoàng hậu như hắn mới có tư cách có được, Diệp Linh tính là thứ gì.
Diệp Linh rốt cuộc nhịn không được, nắm chặt nắm tay đánh về phía Diệp Lạc, mang theo khí thế như chẻ tre.
Bốp!
Lúc nắm tay của Diệp Linh tới trước mặt của Diệp Lạc, một bàn chân đã nhanh hơn hắn đá về phía Diệp Lạc, mọi người chỉ nghe được một tiếng trầm vang, thân mình hắn liền đột nhiên ngã văng ra ngoài.
Thiếu nữ nâng chân, đạp lên иgự¢ Diệp Lạc, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Xin lỗi, lời vừa rồi của ngươi ta một chữ cũng không có nghe rõ, không biết có thể lặp lại lần nữa hay không?”
Dù cho trong miệng thiếu nữ bạch y nói xin lỗi, nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể cảm giác được uy ђเếק từ trên người nàng! Mà trên mặt nàng vẫn luôn mang ý cười tà mị, mắt đen bừa bãi, kiêu ngạo.
“Người tới, bắt nữ nhân này lại cho ta!” Diệp Lạc nghẹn một cổ khí, sắc mặt xanh mét tức giận quát.
Tất cả mọi người ở đây không nghĩ tới yến hội này còn chưa có bắt đầu, người ngựa hai phương đã đánh nhau?
Một tiếng bước chân chỉnh tề hữu lực chợt truyền đến, nháy mắt liền vây xung quanh Vân Lạc Phong và Diệp Linh, bọn thị vệ đồng loạt rút νũ кнí ra, không khí lạnh lẽo mà nghiêm cẩn.
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn thị vệ vây xung quanh, khóe môi nhếch lên một độ cung, tuỳ tiện nói: “Nếu các ngươi muốn cho hắn ૮ɦếƭ vậy các ngươi cứ ra tay! Đương nhiên chỉ bằng những người này còn chưa đủ là đối thủ của ta!”
Bịch!
Khi nói lời này chân của Vân Lạc Phong dùng lực đạp lên иgự¢ Diệp Lạc……
Tức khắc, một tiếng xương vỡ truyền vào tai mọi người.
“A!”
Ngay sau đó, tiếng gào thê lương của Diệp Lạc vang vọng trên không trung, tê tâm liệt phế, làm người sởn tóc gáy.
“Ngươi…… Ngươi đánh lén ta!” Diệp Lạc gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, đáy mắt xuất hiện một tia tàn nhẫn, “Ngươi dựa vào đánh lén mà đắc thủ thì tính là bản lĩnh gì chứ, thực sự có bản lĩnh thì cùng bổn hoàng tử công bằng quyết đấu!”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn hắn một cái: “Thắng làm vua thua làm giặc, đây là chân lí vĩnh hằng bất biến, thua chính là thua! Nếu ở trên chiến trường, ngươi nhất định không còn đường sống! Diệp Lạc, ngươi và Diệp Linh chênh lệch không phải một chút, mặc dù cuối cùng ngươi được giang sơn, cũng ngồi không xong.”
Mọi người đều bị ngôn luận đại nghịch bất đạo của thiếu nữ làm sợ ngây người.
Nàng mặt mày thong dong, ngôn ngữ phóng túng, ngay cả hoàng tộc nàng cũng không để vào mắt!
Nhưng rốt cuộc nàng có tư cách gì coi rẻ hoàng tộc như thế?
Không sai, đám con cháu hoàng tộc này cảm nhận được coi rẻ từ ánh mắt của thiếu nữ, loại coi rẻ này dường như đưa ngôi vị hoàng đế tới trước mắt nàng, nàng cũng khinh thường liếc nhìn một cái……
Mà khiến người ta không rõ chính là nàng chỉ là một nữ tử bình thường ủy thân cho Diệp Linh mà thôi! Là cái gì cho nàng dũng khí nói ra những lời như vậy?
“Diệp Linh, chúng ta đi.”
Vân Lạc Phong nhếch môi, xoay người đối mặt với Diệp Linh, khẽ cười nói.
“Được.” Diệp Linh hơi kinh ngạc, nhưng không có nhiều lời, gật gật đầu, tầm mắt hắn chuyển hướng nhìn thị vệ vây xung quanh bọn họ, lạnh giọng quát, “Còn không cút ngay cho ta!”
Bọn thị vệ bị tiếng rống này của Diệp Linh doạ ngốc, theo bản năng tránh ra một con đường.
Dưới ánh mắt kђเếק sợ của mọi người, hai người này đi thẳng ra ngoài sân, từ đầu đến cuối cũng không có quay đầu lại một chút, phảng phất bọn họ tới nơi này chỉ là vì lên tiếng kêu gọi thôi.
Cho đến khi bóng dáng hai người này hoàn toàn biến mất, Diệp Lạc mới phục hồi tinh thần lại, hắn gắt gao mà nắm nắm tay, hung tợn nói: “Diệp Linh, ta tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi!”
……
Ngoài cửa phủ.
Diệp Linh rốt cuộc chịu đựng không được, hỏi nghi vấn trong lòng ra: “Chủ tử, người tới phủ Nhị hoàng tử này rốt cuộc là vì cái gì? Chúng ta cứ rời khỏi như vậy sao?”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cười: “Sự tình đã xong xuôi, ta tự nhiên cũng nên rời khỏi.”
“……” Diệp Linh đột nhiên ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, hắn mới tiếp tục hỏi, “Nhưng ta vẫn luôn đi theo bên cạnh người, không thấy được người làm chuyện khác, chẳng lẽ chuyện người muốn làm chính là đánh Diệp Lạc một trận?”
“Đó là hắn tự tìm.” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, “Ta tới nơi này là vì dò xét địa hình thôi, vừa rồi ta đã dò xét xong toàn bộ địa hình của phủ Nhị hoàng tử, một khi đã như vậy, ta cũng không còn gì phải ở lại.”
Ánh mắt Diệp Linh càng thêm kinh ngạc: “Chủ tử, lúc nào thì người dò xét địa hình, tại sao ta không biết? Ta nhớ rõ người đâu có đi chỗ nào đâu?”
Vân Lạc Phong nhìn Diệp Linh, tà khí nói: “Diệp Linh, ngươi phải nhớ kỹ, có một số việc khi xem không cần dùng mắt mà là vận dụng tinh thần lực, vừa rồi ta đã khuyếch tán tinh thần lực lên toàn bộ phủ đệ, như vậy, mỗi một chỗ địa hình, mỗi một phòng của phủ đệ này đều khắc ở trong đầu ta, ngươi rõ chưa?”
Cả người Diệp Linh chấn động.
Khuyếch tán tinh thần lực của mình ra toàn bộ phủ đệ, đây rốt cuộc phải có tinh thần lực cường đại cỡ nào mới có thể làm được trình độ như thế?
“Chủ tử, ta hiểu được.”
Hắn chậm rãi hít sâu một hơi, ánh mắt loé lên một tia sáng.
“Đi thôi, buổi tối ta còn muốn đi thăm phủ Nhị hoàng tử, hiện giờ, ta hồi phủ nghỉ tạm, vì hoạt động buổi tối nên dưỡng sức.” Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, đôi mắt đen nhánh loé lên một chút nghiêm nghị.
Mặc kệ là ai ɢɨết hại cha mẹ nàng đều cần phải vì thế mà trả giá đại giới!
……
Ban đêm.
Bóng đêm như nước.
Bên trong phủ an tĩnh vang lên một tiếng la phẫn nộ, tức giận ngập trời.
“Diệp Linh, còn có nha đầu thúi kia, ta muốn các ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ!”
Giờ phút này Diệp Lạc chỉ cần tưởng tượng đến nhục nhã đã chịu lúc ban ngày trái tim liền giống như vạn kiến gặm cắn, đau khó có thể chịu đựng, hắn gắt gao nắm tay, gân xanh nổi lên, tròng mắt bị lửa giận nhiễm một mảnh đỏ bừng, che kín tơ máu.
“Hoàng nhi, con tạm thời đừng nóng nảy.”
Trong phòng mùi đàn hương thoang thoảng bên mũi, mỹ phụ ung dung hoa quý ngồi ở trên ghế dựa, nàng bưng một ly trà lên nhẹ nhàng nhấp môi, trong mắt đẹp xẹt qua một tia sáng: “Dịch tướng quân là cữu cữu của Diệp Linh, muốn đối phó Diệp Linh sợ là không dễ dàng như thế! Còn cái tiểu nha đầu con nói kia, có thể tổn thương đến con, thực lực nhất định cũng không đơn giản, nữ nhân như vậy tuyệt đối không thể để phụ hoàng con nhìn thấy, bằng không, lấy tính tình háo sắc của phụ hoàng con tất nhiên sẽ mê tiểu nha đầu kia.”
“Mẫu thân, nhi tử thực không cam lòng!”
Diệp Lạc nắm chặt nắm tay, mặt đầy căm giận nói: “Nữ nhân kia làm nhi tử mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, làm sao nhi tử có thể buông tha ả? Nếu không tìm phụ hoàng cáo trạng, nhi tử thật sự khó có thể bình ổn lửa giận!”
“Hoàng nhi, tính tình của phụ hoàng con chẳng lẽ con còn không hiểu sao? Dù bây giờ hoàng hậu vẫn là ta, đều nhờ dung mạo này đạt được sủng ái của phụ hoàng con, phụ hoàng con lại có mới nới cũ, một khi tên thiếu nữ kia đã tuyệt sắc như vậy, càng không thể để phụ hoàng con nhìn thấy, nếu phụ hoàng con coi trọng nàng, con cho rằng trên đời này có bao nhiêu nữ nhân sẽ cự tuyệt trở thành phi tử của hoàng đế?”
Ở trong cảm nhận của Dung hoàng hậu, hoàng đế quý ở ngôi cửu ngũ, hắn muốn được đến nữ nhân thì không có việc không chiếm được. Huống chi, cũng không có một nữ tử nào có thể cự tuyệt trở thành phi tử của hoàng đế.
“Mẫu hậu, vậy con nên báo thù như thế nào? Thật sự để nữ tử này khinh nhục con như thế sao?”
Diệp Lạc rất không cam lòng, hiện tại hắn hận không thể bắt Diệp Linh bầm thây vạn đoạn, rồi bắt thiếu nữ bạch y kia vào trong phủ chà đạp đến ૮ɦếƭ.
“Hoàng nhi, con phải biết rằng, có rất nhiều tiện nữ dưới bầu trời này, nhìn thấy một nam nhân có quyền thế liền muốn dính lên, hận không thể quỳ liếm! Cho nên ta có một cái ý tưởng, gần đây hoàng tộc muốn nịnh bợ người của Lạc Phong Các, không bằng đưa nàng cho quản sự Lạc Phong Các làm tђเếק, mượn việc này câu mối quan hệ với Lạc Phong Các, phụ hoàng con nhìn thấy chúng ta nịnh bợ được người của Lạc Phong Các dĩ nhiên sẽ càng thêm tán thưởng con, vị trí Thái tử cũng liền không thể nào không phải con.”
Dung hoàng hậu rũ mắt xuống, con ngươi xẹt qua một tia sáng âm lãnh, tươi cười bên môi cũng trở nên âm trầm khủng bố, chậm rãi nói.
“Vậy không phải quá tiện nghi nàng?” Diệp Lạc nhíu nhíu mày.
Hành vi của mẫu hậu không phải thế hắn trừng phạt nữ nhân kia mà là cho nàng một cơ hội từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, vì vậy, sao hắn có thể cam tâm?
“Hoàng nhi, ta muốn câu quan hệ chính là quản sự Ngũ Trung của Lạc Phong Các, Ngũ Trung này qua tuổi năm mươi, vô cùng biến thái, bất luận ai trở thành nữ nhân của hắn đều sẽ chịu hắn ngược đãi đến ૮ɦếƭ! Hơn nữa Ngũ Trung háo sắc, tất nhiên sẽ nổi hứng thú với nữ nhân này.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!