"Cô thành thân, sao ta có thể không tới được?"
Đối diện với Vân Lạc Phong, hơi thở lạnh nhạt trên người Trầm Ngọc Khanh đều tản đi hết, trong mắt chứa đầy ôn nhu vô tận.
Ôn nhu này có thể dìm ૮ɦếƭ người khác, làm cho trong lòng các thiếu nữ ở đây tràn ngập hâm mộ.
Vân Lạc Phong đã có được một nam nhân ưu tú như Quỷ Đế rồi, không ngờ đến cả nam nhân như trích tiên kia, trong mắt cũng chỉ toàn là nàng ta.
Thật không biết đời trước nàng ta đã tích được phước gì mà lại có thể có được tâm của những nam nhân ưu tú này.
Vân Tiêu hơi hơi nhướng mày, kéo Vân Lạc Phong ôm chặt vào lòng theo bản năng.
Dù hắn chỉ nhìn thấy được ôn nhu trong mắt Trầm Ngọc Khanh, không có tình ý gì khác, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Huống chi, so với tên yêu nghiệt Cơ Cửu Thiên thì trên người tên Trầm Ngọc Khanh dường như lộ ra một tầng sương mù, khiến người khác không nhìn thấu được.
"Lần này tới, ta không có lễ vật quý giá gì tặng cho cô." Ánh mắt Trầm Ngọc Khanh chợt lóe, nụ cười bên môi càng tươi: "Đây là một hạt giống ta vô tình nhặt được, có lẽ cô có thể trồng được nó."
Nói xong, Trầm Ngọc Khanh xòe lòng bàn tay ra, trong đó là một hạt giống màu đỏ thẩm.
Tuy là hạt giống, nhưng lại có kích thước lớn bằng một nửa lòng bàn tay Trầm Ngọc Khanh.
"Chủ nhân, mau nhận!"
Giữa lúc Vân Lạc Phong đang chần chừ, thì sau lưng nàng chợt vang lên một giọng nói trong trẻo.
Vân Lạc Phong vừa quay đầu lại, liền thấy ngay Tiểu Mạch đang đứng phía sau.
Lúc này đây, khuôn mặt tuấn mỹ của Tiểu Mạch tràn đầy kích động, cứ nhìn chằm chằm hạt giống trong tay Trầm Ngọc Khanh không chớp mắt.
Vân Lạc Phong không chần chừ thêm nữa, vẻ mặt bình thản nhận lấy hạt giống, khóe môi hơi cong lên: "Đa tạ!"
Đáy mắt Trầm Ngọc Khanh toàn là ý cười ôn nhu: "Hạt giống này ở trong tay ta cũng chỉ là vật ૮ɦếƭ. Đến chỗ cô, có lẽ sẽ phát huy được giá trị của nó. Chỉ là, ta hy vọng, nếu nó có thể sinh trưởng, đơm hoa kết quả thì cô hãy cho ta một quả."
"Được!"
Vân Lạc Phong cong môi, khuôn mặt tuyệt mỹ là vẻ tự tin và bình thản tự nhiên.
"Nếu thật sự có thể trồng được, ta tất nhiên sẽ cho huynh một quả!"
Nàng có không gian thần điển, muốn trồng một hạt giống không có gì là khó cả.
Vân Tiêu không nói gì, chỉ im lặng đứng cạnh Vân Lạc Phong, hắn nhìn Vân Lạc Phong thu hạt giống mà Trầm Ngọc Khanh đưa như có điều gì đó suy tư.
"Phong nhi, cố nhân của con tới, vậy hãy để nha hoàn đưa người xuống dưới nghỉ ngơi trước đi!" Quân lão gia tử đi tới, mặt mày tươi cười: "Bọn họ một đường tới đây cũng đủ vất vả rồi."
Vân Lạc Phong gật gật đầu, sai nha hoàn dẫn đường đưa người đi.
Còn về Long Phi.....
Hiển nhiên là được nàng an bày đến chỗ Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.
Lúc trước, nàng cứu Long Phi, hắn đã bán mình cho nàng, nhưng ai biết sau khi hắn về Vô Hồi Chi Sâm thì không quay lại nữa. Hiện tại, với thế cục bây giờ, nàng tất nhiên muốn hắn ở lại quân đoàn.
Sau khi Long Phi nhìn thấy sư phụ và sư công đoàn tụ thì không còn gì tiếc nuối nữa, nên cũng cam tâm tình nguyện quay về quân đoàn.
Từ sau khi ảo cảnh sụp đổ, Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn không còn lưu lại đó tu luyện nữa, mà đã ở lại Quân gia.
Tuy nhiên, Vân Lạc Phong nắm trong tay sách của Tuyệt Thiên lưu truyền lại, muốn khôi phục ảo cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian....
Dưới sự náo nhiệt tại Quân gia, ngày đại hỉ của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu rốt cuộc cũng đến.
_________
Lúc này, nơi hoang vu ngoại thành, tại một hang động trong núi, Bạch Túc lạnh lùng nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, trong mắt là một mảnh sương mù.
"Cẩm Dục, sao ngươi dám làm thế với ta?"
Ngày đó, hắn ở trong sơn động chờ Lạc nhi, không hề ngờ tới Cẩm Dục lại đột ngột xuất hiện, hơn nữa, không biết Cẩm Dục lấy độc dược ở đâu ra tới đánh lén hắn, rồi đưa hắn đến nơi này.
Nghĩ đến Cẩm Dục muốn chia rẽ mình và Lạc nhi, lửa giận trong lòng Bạch Túc liền bừng sôi, ánh mắt càng thêm lãnh lệ.
"Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, thả ta ra!"
Cẩm Dục nhìn người trước mặt, cười khổ: "Chủ tử, độc này là Vân cô nương cho thuộc hạ, nếu không, ngài nghĩ độc dược bình thường sao có thể có tác dụng với chủ tử?"
"Đến bây giờ mà ngươi còn muốn ly gián quan hệ giữa ta và Lạc nhi?" Bạch Túc giận dữ, quát lớn.
"Thuộc hạ biết, bất luận thuộc hạ có nói gì đi nữa, chủ tử cũng sẽ không tin." Cẩm Dục lắc lắc đầu: "Thuộc hạ còn có thể nói gì nữa đây?"
Từ sau khi được chủ tử cứu, thì tim của nàng đã đặt trên người chủ tử. Nhưng nàng biết rõ, bản thân nàng không xứng với thân phận cao quý của ngài, ngay cả làm tђเếק cũng không đủ tư cách.
Nàng cũng chưa từng cầu mong điều gì, chỉ muốn bảo vệ chủ tử an toàn.
Như thế, đã đủ rồi.
Đáng tiếc......
Dù nàng bỏ ra bao nhiêu, trả giá nhiều thế nào, chủ tử đều không nhìn thấy, mà Vân Lạc Phong chán ghét chủ tử như vậy, lại được chủ tử vạn phần nhung nhớ.
Việc này cũng đành chịu, ai bảo trên người Vân Lạc Phong đúng là có điểm đặc biệt hấp dẫn người khác! Nàng ghen ghét khổ sở, nhưng chưa từng cản trở chủ tử, hơn thế, nàng còn nguyện lòng hết dạ làm việc cho chủ tử....
Khiến Cẩm Dục không chấp nhận được chính là chủ tử bị người ta che mắt lừa gạt, còn vì một kẻ giả mạo mà không tin tưởng nàng nữa.
Vậy, nàng còn biết biện giải thế nào đây?
"Chủ tử, hôm nay thuộc hạ đến là muốn báo với chủ tử một tin, Vân cô nương sắp thành thân rồi!"
Thân mình Bạch Túc cứng đờ, áp chế lửa giận trong lòng, nghiến răng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Không thể nào, Lạc nhi sẽ không gạt hắn!
Nhất định là Cẩm Dục cố ý đổ oan cho nàng!
"Nếu chủ tử không tin, thuộc hạ có thể đưa ngài đến Quân gia xem thử!" Cẩm Dục trầm mặc: "Hơn nữa, nếu chủ tử muốn ςướק Vân cô nương, thuộc hạ cũng sẽ giúp ngài."
Bạch Túc gắt gao siết chặt nắm đấm, sắc mặt vạn phần khó coi.
"Chủ tử, trước đó thuộc hạ hạ độc ngài, là để ngài bị tán đi linh lực, nhưng độc này có hạn chế thời gian, hôm nay ngài đã có thể khôi phục linh lực rồi."
Trên thực tế, Vân Lạc Phong không phải chưa từng nghĩ để Bạch Túc vĩnh viễn mất đi linh lực, nhưng mà, đây là chuyện không có khả năng.
Ngay cả độc khiến Bạch Túc tạm thời mất linh lực cũng là nàng phải cố hết sức mới chế ra được.
Vốn dựa vào thực lực của Bạch Túc, muốn tập kích hắn là chuyện cực kì khó, nhưng do hắn bị thương không nhẹ, trong khoảng thời gian này lại túng dục quá độ, thân thể vô cùng suy yếu, nên Cẩm Dục mới có thể đắc thủ.
(*đắc thủ: ra tay thành công)
Ngay khi Cẩm Dục vừa dứt lời, Bạch Túc liền cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang dần dần khôi phục.
Loại cảnh giác thực lực trở lại một lần nữa này làm hắn thấy vô cùng sảng khoái, phựt một tiếng, dây thừng trói cả người hắn lập tức đứt hết.
"Cẩm Dục!!!!"
Bạch Túc phóng nhẹ thân mình đến trước mặt Cẩm Dục, ngón tay thon dài Ϧóþ chặt cổ nàng ta, thái dương nổi lên gần xanh, tức giận quát: "Ngươi thật to gan!"
Cẩm Dục nhắm hai mắt lại, dáng vẻ cam tâm chịu ૮ɦếƭ nhưng không hối hận.
Từ lúc Bạch Túc cứu nàng đưa về Bạch gia, thì mạng của nàng đã thuộc về Bạch Túc.
Chủ tử muốn nàng ૮ɦếƭ... Nàng tuyệt đối không thể không ૮ɦếƭ.
Thế nhưng đến cuối cùng, Bạch Túc vẫn thả lỏng tay.
Cẩm Dục cảm giác được không khí lại lần nữa tràn ngập ở chóp mũi, nàng ho mạnh mấy cái, tay ôm cổ, ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị trước mặt.
"Cút!" Bạch Túc quát lạnh một tiếng: "Từ đây về sau, nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt ta lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Dứt lời, hắn liền phất tay áo rời khỏi sơn động, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Cẩm Dục.
Cẩm Dục nhìn theo phương hướng Bạch Túc biến mất, trên mặt chỉ có nụ cười khổ.
"Chủ tử, đây là lần thứ hai ngài nương tay với thuộc hạ rồi!"
Lần đầu tiên, chủ tử bị thương, nàng tự làm chủ hiến thân để chữa thương cho chủ tử.
Sau đó, dù chủ tử nổi trận lôi đình nhưng vẫn tha cho nàng.
Đây là lần thứ hai.....
Nàng làm trái ý chủ tử, còn tính kế ngài, dựa theo tính tình chủ tử, có chặt nàng thành tám khúc cũng không có gì lạ.
Nhưng, chủ tử vẫn hạ thủ lưu tình!
Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không vọng tưởng việc chủ tử tha cho nàng là vì nảy sinh tình ý với nàng....
Chủ tử... Là người miệng cứng lòng mềm, nàng đã theo chủ tử nhiều năm, nên chủ tử mới không nhẫn tâm hạ thủ ɢɨết nàng.
Ngẫm nghĩ, Cẩm Dục cuối cùng vẫn không yên tâm khi Bạch Túc một mình đến Quân gia, cho nên nàng vội đuổi theo.
_____________
Quân gia.
Giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng.
Trên vị trí chủ tọa có ba ghế ngồi, gồm Vân Lạc Vân lão gia tử, Quân Lâm Thiên Quân lão gia tử, và Diệp gia lão nhân.
Khi thấy Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong tiến vào, Vân lão gia tử vui mừng không thôi.
Nhiều năm qua, Vân Tiêu bỏ ra rất nhiều cho Vân Lạc Phong, ông đều xem vào mắt, hiện giờ thấy hai đứa nhỏ tu thành chính quả, sợ là không có ai thấy vui mừng với chuyện này hơn ông.
"Nhất bái thiên địa...."
"Nhị bái cao đường....."
Âm thanh người xướng lễ vang lên, chung quanh không ngừng truyền đến tiếng chúc phúc.
Trên đầu Vân Lạc Phong đội khăn hỉ, không cách nào nhìn thấy được mặt nàng, khi nàng cúi đầu mới lộ ra một góc nhỏ, chỉ bấy nhiêu thôi mà cũng toát lên vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
"Nữ nhân Vân Lạc Phong này cúi cùng cũng xuất giá rồi!"
Nam Cung Vân Dật rất hưng phấn, giống như người thành thân hôm nay không phải Vân Lạc Phong, mà là hắn ấy.
"Đoán chừng trên đời này, nam nhân có thể thu phục được cô ta cũng chỉ có một mình Quỷ Đế mà thôi. À phải, Hồng Loan, chừng nào thì nàng gả cho ta? Ta đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với nàng rồi mà."
Bỗng nhiên Nam Cung Vân Dật chuyển hướng về phía Hồng Loan, hắn đã không còn sợ nàng như trước kia nữa, nhưng lúc nói chuyện vẫn dè dặt cẩn thận như cũ, rất sợ bản thân sơ xuất sẽ bị Hồng Loan đánh cho một trận.
Không sai!
Từ lúc đến Quân gia, Hồng Loan thường xuyên không có gì làm là sẽ đánh Nam Cung Vân Dật một trận, làm hắn mất hết mặt mũi.
Nhưng ai bảo hắn.... Thích nữ nhân bạo lực này làm chi!
"Khụ khụ....."
Hông Lăng ở bên cạnh nghe được lời này của Nam Cung Vân Dật, không nhịn được ho khan hai tiếng, vẻ mặt có chút khó coi.
Tên tiểu tử thúi này, dám làm trò trước mặt ông, trêu chọc con gái ông. Quả thật là không để nhạc phụ ông vào mắt mà.
Á... Không đúng, mình thành nhạc phụ của tên gia hỏa này khi nào chứ?
Ông tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
"Đưa vào...."
Đúng lúc này, giọng người xướng lễ lại cất lên, chỉ tiếc lời còn chưa nói hết thì đã bị một tiếng nổ ầm cắt ngang. Tiếng động này truyền tới từ bên ngoài Quân gia, khiến tất cả lão nhân đồng loạt đứng dậy.
"Sao lại thế này?" Sắc mặt Quân Lâm Thiên cực kỳ âm trầm.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Tiêu nhi và Vân nha đầu, là kẻ không có đầu óc nào dám đến quấy phá hả?
"Nhạc phụ đại nhân, người không cần lo lắng." Mặt mày Diệp Cảnh Thần cũng đen lại, nói bằng giọng ôn nhuận: "Để con ra ngoài xem thử xem đã xảy ra chuyện gì?"
Dù giọng nói của Diệp Cảnh Thần trước sau vẫn ôn nhuận như một, nhưng mọi người cũng đã nghe ra được sự lạnh lẽo trong đó.
Ngoài đại môn Quân gia.
Trên con đường rộng lớn thưa thớt người.
Hiển nhiên là do người qua đường sợ bị kéo vào trận chiến nên đã trốn vào nhà hết.
Cẩm Dục đáp từ trên không xuống, cả người chật vật ngã trên đất, miệng không ngừng nôn máu, dung nhan tuyệt sắc bây giờ tái nhợt.
Đứng phía trước Cẩm Dục là một hắc y nữ tử, ả ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu liếc nhìn xuống Cẩm Dục.
"Ngươi.... Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Cẩm Dục cắn chặt môi.
Nữ nhân này không phải không thể rời khỏi Táng Thần Sơn sao? Nếu không, ngày đó ả cũng sẽ không bảo mình đi đối phó Vân Lạc Phong.
Tần Lạc hừ lạnh, cũng thả người xuống đất, ả chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Túc, đáy mắt chứa đựng tình ý nồng nàn: "Phu quân, rốt cuộc ta cũng tìm được chàng rồi!"
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tần Lạc, tâm Bạch Túc cũng thả lỏng.
"Lạc nhi, sao nàng lại ở nơi này?"
"Ta tới đón chàng về!"
Tần Lạc cười rất dịu dàng, dù trong khoảng thời gian vừa qua nàng đã chơi đùa Bạch Túc đủ rồi, nhưng nam nhân tuấn mỹ tà mị thế này, ả vẫn không nỡ từ bỏ.
Huống chi, trong lòng ả cũng khá thích Bạch Túc.
Thực tế, ký ức mà Tần Lạc lưu trong đầu Bạch Túc còn có tác dụng truy tung (*truy tung: định vị), ả cũng nhớ cái đó mới tìm được Bạch Túc. Chỉ tiếc là vì rời khỏi Táng Thần Sơn mà ả đã phải phí không ít công phu.
"Lạc nhi, không phải nàng sắp thành thân sao?" Bạch Túc hơi chần chừ hỏi: "Sao nàng lại tốn công đón ta về?"
"Thành thân? Khi nào? Sao ta lại không biết?" Tần Lạc ngẩn ra, trong mắt toàn là kinh ngạc khó hiểu.
Nghe thấy lời này, đáy mắt Bạch Túc liền dấy lên một tia hồ nghi, nhưng bởi vì cái ký ức trong đầu kia khiến hắn không thể tiếp tục suy nghĩ cặn kẽ hơn.
Sau khi hỏi xong câu kia, Tần Lạc cũng nhanh hồi thần lại rồi trừng mắt nhìn Cẩm Dục.
"Cẩm Dục, ngươi thật to gan, lại dám vu khống ta! Vân Lạc Phong ta muốn gả cũng chỉ gả cho một mình Bạch Túc, sao ngươi lại bôi nhọ ta?"
Cẩm Dục ngây ngốc, nàng ngước mặt lên, kinh ngạc nhìn Tần Lạc.
Nữ nhân này.... Ở trước đại môn Quân gia lại dám tự xưng là Vân Lạc Phong?
Ả bị ngốc phải không?
Kỳ thực, việc này không thể trách Tần Lạc được, ả không phải người của đại lục này, lại chưa từng bước chân ra khỏi Táng Thần Sơn, hiển nhiên là không biết Quân gia trước mặt là một trong những gia tộc của Vân Lạc Phong.
Hơn nữa, dù ả nhìn trộm ký ức của Bạch Túc, cũng không sao biết được quan hệ thực tế của từng người, cho nên mới hình thành cục diện ả ở trước đại môn Quân gia mạo nhận là Vân Lạc Phong.
"Phu quân!"
Tần Lạc cười xinh đẹp, ôm lấy cánh tay Bạch Túc, giọng nói rất yêu kiều: "Khi ta nghe nói Cẩm Dục bắt chàng đi, làm ta sợ ૮ɦếƭ kђเếק. Thật không ngờ ả còn dám vu khống ta, ta căn bản không thể nào gả cho người khác. Một đời này, ta chỉ thừa nhận mình chàng là trượng phu."
Tuy nói trong đầu Bạch Túc tồn tại ký ức của ả, ả cũng không lo lắng Bạch Túc sẽ làm trái lời ả, nhưng không có nghĩa là ả sẽ bỏ qua cho hành vi của Cẩm Dục.
Nữ nhân này trước thì phản bội ả, sau lại muốn đoạt nam nhân của ả, việc này bảo ả làm sao chịu đựng được?
Cẩm Dục nhìn vẻ mặt vô sỉ của Tần Lạc, trên mặt nàng bỗng lóe lên một tia sáng, rồi đột ngột quát lớn: "Ta không nói sai, Vân Lạc Phong đã là nữ nhân của Quỷ Đế rồi!"
"Ngươi...." Tần Lạc chỉ vào mặt Cẩm Dục: "Ngươi còn nói bậy nữa, coi chừng ta xé rách miệng nhà ngươi! Ta trở thành nữ nhân của Quỷ Đế khi nào? Là do tên Quỷ Đế kia cứ dây dưa không dứt với ta, ta căn bản là không thèm nhìn đến hắn, nam nhân kia lạnh lùng như núi băng, không hề nhiệt tình, sao có thể so được với phu quân dịu dàng ôn nhu của ta? Cho dù hắn cứ dây dưa với ta thì sao chứ? Ta tuyệt đối sẽ không gả cho loại nam nhân như hắn, nếu ngươi còn tiếp tục bôi nhọ ta thì đừng trách sao ta không khách sáo với ngươi!"
Bạch Túc khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Tần Lạc càng ngày càng nghi hoặc hơn.
Vì sao trong trí nhớ của hắn, Quỷ Đế đối với Vân Lạc Phong trước giờ không hề lạnh lùng chút nào? Ngược lại còn là nhiệt tình như lửa?
Chẳng lẽ ký ức của hắn có vấn đề gì?
Bạch Túc có thể leo lên đến địa vị như hiện tại, thì đã chứng minh hắn không phải kẻ ngu xuẩn. Ban đầu hắn tin tưởng Tần Lạc là vì Tần Lạc đã Ϧóþ méo kỳ ức của hắn, làm hắn tin rằng ả là Vân Lạc Phong.
Tuy nhiên.....
Tần Lạc lại không thể sửa đổi ký ức quan hệ của Vân Lạc Phong với những người khác.
Vân Tiêu đối với Vân Lạc Phong thế nào, sao Bạch Túc hắn lại không rõ cho được?
Nhưng tại sao vừa rồi Lạc nhi của hắn lại nói Vân Tiêu lạnh lùng với nàng?
Vì thế, Bạch Túc rơi vào trầm tư, hắn cứ thấy có điều gì đó không đúng.
Tần Lạc hiển nhiên không phát hiện ra sự khác thường của Bạch Túc, ả nhìn Cẩm Dục đầy trào phúng, trong mắt toàn là ý vị châm chọc, trên mặt cũng là biểu cảm khinh thường.
"Hừ!"
Đúng lúc này, từ bên trong sân Quân gia bỗng vang lên một tiếng hừ khinh miệt.
"Ta còn tưởng là ai tới Quân gia gây rối, thì ra là kẻ tơ tưởng con trai ta không thành nên vu khống cho nó."
Một thân cẩm y tôn lên dáng người thon cao của nam nhân, khuôn mặt vốn ôn nhuận của ông lúc này bị bao phủ bởi một tầng băng sương.
"Con dâu nhà ta ưu tú như vậy, mà ngươi dám vô sỉ nói con trai ta dây dưa với ngươi? Ngươi cũng không soi gương xem bản thân có tài đức gì mà làm con trai ta dây dưa không dứt chứ?"
Tần Lạc ngẩng ra, ánh mắt đầy khó hiểu.
Người này là ai? Ông ta nói thế là có ý gì? Mình nói con trai ông ta dây dưa không dứt với mình khi nào chứ? Người mình nói rõ ràng là....
Quỷ Đế?
Trong đầu Tần Lạc lóe lên một tia sáng, lập tức bị ả bắt lấy, tức khắc cũng làm cho gương mặt ả trắng bệch.
"Phu quân, chúng ta đi!"
Đáng ૮ɦếƭ! Con tiện nhân Cẩm Dục này nhất định là cố ý, đi chỗ nào không đi, lại đưa Bạch Túc đến địa bàn của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
"Đợi đã!" Bạch Túc nhíu mày, hắn nhìn Tần Lạc, khó hiểu hỏi: "Chuyện giữa nàng và Quỷ Đế rốt cuộc là thế nào?"
Bạch Túc nhận ra Diệp Cảnh Thần, cũng biết người này là cha dượng Vân Tiêu, hiện giờ Diệp Cảnh Thần nói những lời như vậy, làm Bạch Túc tự nhiên cho rằng Vân Tiêu vứt bỏ Vân Lạc Phong.
Từ trước đến nay, Bạch Túc chưa từng nghi ngờ thân phận Tần Lạc, đây chính là chỗ lợi hại của công pháp của Tần Lạc.
Tần Lạc cắn cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.
"Phu quân, là kẻ ૮ɦếƭ tiệt này không cho ta và Quỷ Đế ở bên nhau, hiện tại còn bức hắn cưới người khác, ta không muốn lưu lại nơi này, chúng ta đi thôi!"
Lúc này đến phiên Diệp Cảnh Thần phát ngốc.
Ông có quen ả đàn bà này à?
Ả còn nói ông không cho Vân Tiêu và ả ở bên nhau, còn bức Vân Tiêu cưới người khác?
Vì Diệp Cảnh Thần không biết chuyện Tần Lạc giả mạo Vân Lạc Phong, cho nên ông chỉ cho rằng Tần Lạc là kẻ có ý đồ với Vân Tiêu, nhân ngày đại hôn đưa người đến gây sự mà thôi.
Nhưng mà......
Ông nghe rất rõ, ả ta gọi nam nhân bên cạnh là phu quân?
Ả đã có phu quân, tại sao còn bôi nhọ con trai ông, ý đồ phá rối hôn sự của con trai và con dâu nhà ông?
"Lạc nhi?" Trong mắt Bạch Túc vẫn chứa đầy nghi hoặc: "Trước giờ nàng luôn gọi hắn là Vân Tiêu, sao bây giờ lại đổi thành Quỷ Đế?"
Nội tâm Tần Lạc hốt hoảng, vội vàng tra xét ký ức trong đầu Bạch Túc, sau khi cảm nhận được ký ức kia vẫn còn, ả mới thở phào nhẹ nhõm.
"Quỷ Đế bội tình bạc nghĩa, không xứng được ta gọi tên của hắn, vẫn là phu quân tốt nhất, chúng ta đi thôi, hôm nay là đại hôn của Quỷ Đế, tránh cho người khác nói ta vẫn còn tình cũ chưa dứt với hắn ta, chúng ta mau mau đi nhanh đi thôi!"