“Tam Hoàng tử này thật là kỳ quái, bổn cung tự mình đến gặp hắn, hắn lại không ra tiếp kiến, thật sự chẳng biết Dịch Hoàng hậu đã ૮ɦếƭ kia dạy dỗ nhi tử như thế nào nữa."
Trong hậu hoa viên, Dung Hoàng hậu khẽ nhíu mày, dung nhan ung dung hoa quý xuất hiện vẻ khó chịu, bà ta hừ lạnh nói.
Chẳng qua, phủ đệ của Tam Hoàng tử đúng là có tiền!
Nhìn thử núi đá này xem, đúng là được tạo thành từ khối đá sâu nhất ở Bắc Hải, còn cả dược liệu trong bồn hoa nữa, ấy lại là Xích Viêm Thảo cực kỳ trân quý, ngay cả mấy cây trúc trong rừng trúc cũng không phải có ngàn vạn bạc vàng là mua được.
Xem ra Dịch gia không đơn giản như mặt ngoài, mấy năm nay hẳn đã cho Tam Hoàng tử vô số vàng bạc, bằng không hắn chẳng có thực lực để xây dựng phủ đệ phồn hoa như vậy đâu...
Sự tham lam xẹt qua trong mắt Dung Hoàng hậu, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm tài bảo phú khả địch quốc* này.
*Tiền bạc châu báu nhiều, giàu có đến mức sánh với cả quốc gia.
Trong thoáng chốc bà ta lại không biết, khi bà ta để lộ vẻ mặt tham lam thấp hèn, tất cả đã lọt vào mắt Diệp Linh...
“Ha ha.”
Một tràng cười lạnh, dường như được truyền đến từ phía chân trời khiến Dung Hoàng hậu vội vàng thu lại ánh mắt tham dục, tầm mắt chuyển sang phía người thiếu niên đang bước ra khỏi thư phòng, trong đôi mắt đẹp che giấu sát khí.
Tiểu tử khốn kiếp đáng ૮ɦếƭ này đúng là mạng lớn! Mình đã phái nhiều sát thủ như vậy rồi mà vẫn chưa thể ɢɨết hắn! Đáng tiếc, cho dù mạng hắn lớn, cuối cùng cũng giống quỷ đoản mệnh kia - mẫu thân hắn thôi, sớm hay muộn đều bị mất mạng.
“Diệp Linh, lần này bổn cung tới tìm ngươi vì có vài chuyện muốn cùng ngươi thương lượng." Dung Hoàng hậu lạnh lùng nhìn về phía Diệp Linh, lúc này đây, đáy mắt tham lam lại bùng lên một lần nữa: "Những năm gần đây, bổn cung và bệ hạ đều mắc nợ ngươi rất nhiều, để đền bù áy náy, vì vậy, bổn cung quyết định để ngươi và Lạc nhi trao đổi phủ đệ, phủ đệ Lạc nhi ở phố xá sầm uất, tốt hơn chỗ ở hẻo lánh này của ngươi rất nhiều."
Bà ta nói rõ là thương lượng, thật ra lại giống cương quyết ra lệnh.
Làm sao Diệp Linh không phát hiện ý đồ thật sự của Dung Hoàng hậu chứ? Nét cười lạnh bên môi hắn càng sâu, hắn nói theo kiểu không nóng không lạnh: "Xin lỗi, ta thích nơi yên tĩnh hơn, xin nhận ý tốt của Hoàng hậu nương nương."
“Diệp Linh!” Sắc mặt Dung Hoàng hậu trầm xuống: "Ngươi đúng là không biết tấm lòng người tốt! Bổn cung làm vậy cũng vì đền bù việc ngươi bị thua thiệt, phủ đệ Lạc nhi nằm ở nơi khá hơn chỗ nghèo túng này của ngươi nhiều!"
Bà ta ngụ ý rằng mình làm như vậy vì muốn tốt cho Diệp Linh, vậy mà tiểu tử thúi Diệp Linh còn không chịu cảm kích!
“Ha ha.” Diệp Linh cười nhẹ một lần nữa, nói mỉa mai: "Nếu ngươi muốn ta và Diệp Lạc trao đổi phủ đệ cũng không phải là không thể, đồ vật trong phủ của ta, cho dù là một cành cây một cọng cỏ, ta đều mang đi hết!"
Sắc mặt Dung Hoàng hậu hoàn toàn thay đổi: "Nếu đã trao đổi phủ đệ, đương nhiên cũng bao gồm tất cả vật phẩm trong phủ, ngươi muốn mang mấy thứ này đi, e rằng quá không hợp lý."
Diệp Linh nở nụ cười, nét cười của hắn lộ ra sự rét lạnh đến tận xương, hắn ngước ánh mắt hàm chứa sự lạnh lùng kiêu ngạo: "Dung Hoàng hậu, cách làm của bà có khác gì lũ ςướק? Không phải bà nhìn trúng tiền bạc châu báu trong phủ đệ ta, tính toán đoạt lấy sao, hà tất phải nói dễ nghe như vậy?"
“Lớn mật!”
Dung Hoàng hậu gầm lên một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp lộ vẻ tàn nhẫn: "Ngươi thân là Hoàng tử, đồng thời cũng là thần dân Lưu Kim quốc, chẳng lẽ bổn cung là Hoàng hậu mà một chút quyền lợi ấy cũng không có? Bổn cung báo cho ngươi biết, tất cả những vật phẩm của Lưu Kim quốc, theo lý nên quy về hoàng triều, tiền bạc châu báu trong phủ của ngươi cũng như vậy! Nếu những thứ đó đều là vật phẩm hoàng tộc, sao bổn cung lại không thể làm chủ chứ?"
Ý tứ của bà ta quá rõ ràng.
Tiền bạc châu báu trong thiên hạ đều thuộc về hoàng triều! Bà ta thân là nhất quốc chi mẫu, có quyền lợi phân chia số tiền bạc châu báu ấy, cho nên bà ta nói bảo vật thuộc về ai thì thuộc về người đó!
Diệp Linh khinh miệt, nhìn Dung Hoàng hậu như một kẻ ςướק: "Đồ vật của ta, người khác không thể nhúng chàm, cho dù là người hoàng tộc cũng không được phép!"
“Làm càn!”
Diệp Lạc nghe lời mỉa mai của Diệp Linh, dung mạo anh tuấn của hắn ta tràn đầy vẻ phẫn nộ, đôi mắt hùng tợn trợn trừng thiếu niên tuấn mỹ ở trước mặt.
“Diệp Linh, mẫu hậu của ta là Hoàng hậu đương triều, mẫu nghi thiên hạ, ai cho phép ngươi nói chuyện với bà ấy như vậy? Nếu mẫu hậu ta đã nói phủ đệ thuộc về ta, ngươi lập tức cút khỏi địa bàn của ta! Chỗ ta ở không chào đón đồ tạp chủng như ngươi!"
Hai chữ tạp chủng này khiến hơi thở Diệp Linh trầm xuống, hắn khẽ nheo đôi mắt nguy hiểm, quay sang uy ђเếק Diệp Lạc.
“Ngươi vừa nói gì?"
“Ta nói ngươi là tạp……”Bốp!
Bàn tay Diệp Linh nhanh như gió, khi người khác còn chưa phản ứng kịp, một cái tát đã bốp vào mặt Diệp Lạc.
Tiếng động lanh lảnh vang lên, vang vọng khắp toàn bộ phủ viện, khiến Dung Hoàng hậu sợ ngây người trong nháy mắt, dường như có làm sao bà ta cũng không ngờ Diệp Linh lại dám có gan đánh người ngay trước mặt bà ta nhỉ?
“Là ngươi!”
Diệp Lạc liếc mắt một cái đã thấy Vân Lạc Phong, đáy mắt vẫn hiện ra vẻ kinh diễm (kinh ngạc vì xinh đẹp) như trước, nhưng sau khi hắn ta nghĩ tới hành động mà thiếu nữ này làm với mình, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
Hắn vĩnh viễn không quên, tiện nhân đáng ૮ɦếƭ này đã khiến hắn nhục nhã ở nơi đông người như thế nào.
“Mẫu hậu, nàng chính là nữ nhân mà nhi tử nói."
Diệp Lạc hít sâu một hơi, gắt gao nắm chặt nắm tay, gằn từng tiếng một.
Dung Hoàng hậu giật mình, tầm mắt bà ta chuyển sang Vân Lạc Phong, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ghen ghét.
Khó trách hoàng nhi sẽ nhớ mãi không quên nữ nhân này, nàng lại đẹp tới loại trình độ này, nếu thật sự để bệ hạ gặp được nàng, chỉ sợ trong hoàng cung này không còn chỗ cho mình dung thân.
“Vị cô nương này, không biết nên xưng hô như thế nào?”
Nàng nhớ tới mục đích của việc đến đây nên cũng không rảnh lo đoạt phủ đệ với Diệp Linh, mắt đẹp thật sâu mà ngóng nhìn Vân Lạc Phong, đáy mắt xuất hiện một tia trầm tư.
“Vân Lạc Phong.”
Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm nói. ”Vân Lạc Phong.” Dung hoàng hậu khẽ nói ba chữ này, trong mắt hiện lên tia sáng, đi thẳng vào vấn đề, “Lần này bổn cung tới đây mục đích chính là gặp ngươi, hiện tại bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn trở thành một người trên rất nhiều người hay không?”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, nàng khoanh tay trước иgự¢, cười như không cười hỏi: “Ý gì?”
“Chỗ ta có một cơ hội có thể giúp ngươi trở nên nổi bật.” Dung hoàng hậu lạnh lùng cười một tiếng, “Phải xem ngươi có thể nắm lấy hay không, nếu ngươi bắt lấy cơ hội này thì việc ngươi thương tổn Lạc nhi bổn cung có thể bỏ qua chuyện cũ.”
“Ồ?” Vân Lạc Phong khẽ cười một tiếng, tà mị nhướng mày, “Không biết là cơ hội gì đây, ngươi có thể nói nghe thử.”
Dung hoàng hậu nhìn thấy biểu tình này của thiếu nữ, cho rằng chuyện này hấp dẫn được nàng, trong lòng vui vẻ, đồng thời cũng xẹt qua một tia khinh thường.
Nàng còn tưởng rằng nữ tử có diện mạo tuyệt sắc như thế sẽ có vài phần khí khái, hiện giờ xem ra bất quá cũng chỉ có vậy, không khác gì những nữ nhân trong thanh lâu.
“Chỉ cần ngươi nguyện ý nghe lời của bổn cung, bổn cung có thể đưa ngươi cho quản sự Ngũ Trung của Lạc Phong Các! Chỉ cần ngươi câu được hắn, từ nay về sau đường xá sẽ một mảnh thái bình.”
Dung hoàng hậu cao ngạo nâng cằm, trên dung nhan lãnh diễm tràn ngập ý trào phúng, ả nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, trong lòng phảng phất đã nhận định nàng sẽ bắt lấy cơ hội này.
Tiểu nha hoàn Khinh Yên đứng ở sau lưng Vân Lạc Phong hoàn toàn bị lời nói của ả dọa choáng váng.
Nàng không có nghe lầm chứ?
Có phải đầu óc của hoàng hậu này có vấn đề, lại dám đưa các chủ sau màn của Lạc Phong Các cho một quản sự nho nhỏ của các? Còn bảo đây là đưa cho tiểu thư nhà mình cơ hội trở thành một người trên nhiều người.
“Ngươi nói đó là quản sự Lạc Phong Các sao?”
Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng: “Ta còn tưởng rằng là nhân vật lớn nào, hoá ra chỉ là một hạ nhân mà thôi.”
Còn không phải sao?
Ở trong mắt các chủ thật sự của Lạc Phong Các, chẳng phải quản sự Ngũ Trung chỉ là một hạ nhân sao?
Đáng tiếc, Dung hoàng hậu sẽ không bao giờ nghĩ đến thiếu nữ tuyệt mỹ này lại là lão đại của Lạc Phong Các! Nếu để nàng biết tất nhiên sẽ tìm cái hầm ngầm chui vào, không bao giờ ra nữa!
“Hạ nhân?” Dung hoàng hậu hơi sửng sốt, đột ngột nở nụ cười, “Vân cô nương, chẳng lẽ ngươi không biết đại danh của Lạc Phong Các? Lạc Phong Các này trong nửa năm ngắn cũng đã danh chấn Lưu Kim Quốc, mà tên quản sự Ngũ Trung của Lạc Phong Các này còn là một người Cao Linh Giả cao cấp, cao thủ hoàng tộc chúng ta gặp được hắn cũng phải lễ nhượng ba phần, cho nên hắn cũng không phải là hạ nhân gì! Ngươi nhìn thấy hắn tốt nhất nên khách khí một chút.”
Ở trong mắt Dung hoàng hậu nhất định là Vân Lạc Phong kiến thức hạn hẹp, không biết đại danh của Lạc Phong Các mới có thể nói ra loại lời nói dõng dạc này, hiện giờ chính mình đã nói ra thực lực của Ngũ Trung, như vậy thiếu nữ này nhất định sẽ rất vui lòng nhào lên.
Lúc đó, nàng sẽ dùng Vân Lạc Phong làm nhịp cầu, móc nối quan hệ với quản sự Ngũ Trung.
“Đáng tiếc……”
Dưới ánh mắt tự tin đắc thắng của Dung hoàng hậu, Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Hạ nhân chính là hạ nhân, chẳng sợ thực lực hắn cao cường cũng trốn không thoát cái thân phận hạ nhân này.”
Gương mặt đắc ý của Dung hoàng hậu hơi cứng lại, thật lâu sau, nàng mới bình ổn tức giận ngập trời trong lòng, cười lạnh nói: “Nha đầu, ta chỉ là hảo tâm cho ngươi cơ hội này, ngươi lại cố tình không nắm chắc như thế! Không sai, ta thừa nhận tư sắc của ngươi rất không tồi, nhưng ngươi cho rằng bằng vào tư sắc của ngươi là có thể câu được đại nhân vật sao? Những đại nhân vật đó nghênh thú nữ tử có ai không có thực lực cường đại? Bởi vậy, có quản sự Ngũ Trung coi trọng ngươi đã là phúc khí của ngươi, ngươi trăm triệu đừng nghĩ tới việc thông đồng nhân vật như các chủ Lạc Phong Các.”
Sau khi một hơi nói xong đoạn lời nói này, khuôn mặt lãnh diễm của nàng nở nụ cười lạnh: “Các chủ Lạc Phong Các không phải ngươi có thể xứng đôi.”
Cho dù đối với vị các chủ Lạc Phong Các thần bí này mọi người đều không biết giới tính, nhưng tất cả mọi người theo bản năng cho rằng người có thể sáng lập thế lực cường đại như thế tất nhiên là một nam nhi khí phách, cũng có vài nữ tử khuê các coi các chủ Lạc Phong Các như tình nhân trong mộng.
Nhưng bọn họ không biết các chủ Lạc Phong Các lại là một nữ tử!
“Tiểu thư, người này có ngốc hay không?” Khinh Yên thật sự không thể nhịn nữa, nói ra một câu như thế.
Tiểu thư nhà mình chính là các chủ Lạc Phong Các, vậy tiểu thư làm sao tự thông đồng chính mình?
“Làm càn!” Sắc mặt Dung hoàng hậu trầm xuống, lạnh giọng nói, “Một tiểu nha hoàn cũng dám xen mồm vào, người tới, kéo ả xuống đánh ૮ɦếƭ cho ta!”
“Dạ, Hoàng Hậu nương nương!”
Nghe vậy, bọn thị vệ sau lưng Dung hoàng hậu củng củng nắm tay, tầm mắt sắc bén đi về phía Khinh Yên.
Lúc bọn thị vệ đi về phía Khinh Yên, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên truyền đến: “Ta xem các ngươi ai dám động vào Khinh Yên!”
Thiếu niên tuấn mỹ một mình tiến lên, kéo tiểu nha đầu Khinh Yên chắn ở sau lưng, hắn cao ngạo nâng cằm, mặt vô biểu tình ngóng nhìn đám thị vệ lạnh lùng như núi này.
Khinh Yên là người của chủ tử, làm sao hắn có thể để nha đầu này chịu thương tổn ở trong phủ hắn? Huống chi, tiểu nha đầu này còn là nữ tử hắn yêu thích……
Vân Lạc Phong nhếch môi, ánh mắt mỉm cười nhìn bóng dáng Diệp Linh, nhưng sau khi tầm mắt nàng chuyển về phía mẫu tử Dung hoàng hậu thì một tia sát ý từ trong mắt đen dần dần xẹt qua.
“Diệp Linh, ngươi vì một tiểu nha đầu mà cãi lại mệnh lệnh của ta?” Dung hoàng hậu tức giận đến иgự¢ run rẩy không thôi.
Nàng vừa rồi rõ ràng nghe được tiểu nha đầu thanh tú này gọi Vân Lạc Phong là tiểu thư, như thế liền có thể suy ra, nàng chỉ là một nha hoàn hầu hạ mà thôi!
Hiện giờ, Diệp Linh lại vì một tiểu nha hoàn mà làm trái ý nàng?
“Hừ.” Diệp Linh hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói, “Khinh Yên không phải là nha hoàn, nàng là hoàng tử phi của bổn hoàng tử.”
Giống như thiên lôi cuồn cuộn, người ở đây ngoài Vân Lạc Phong ra tất cả đều trợn tròn mắt.
Tam hoàng tử Diệp Linh mắt cao hơn đỉnh như thế lại coi trọng một tiểu nha hoàn? Rốt cuộc tiểu nha hoàn này có chỗ nào đặc biệt lại lọt vào mắt hắn?
Khinh Yên cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt thanh triệt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Linh đang chắn ở trước mặt mình, trên dung nhan thanh tú hơi hơi hiện ra một vệt ửng đỏ.
Hắn nói nàng là hoàng tử phi của hắn?
Đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt Khinh Yên chợt ảm đạm, trong miệng mang theo hương vị chua xót.
Chính mình chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, hoàng đế Lưu Kim Quốc làm sao có thể cho phép Diệp Linh nghênh thú nàng? Đây là chuyện không thể nào.
Dung hoàng hậu rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt nàng thay đổi thất thường: “Ngươi nói ngươi muốn để một nha hoàn làm hoàng tử phi của ngươi?”
Gia hỏa này đang tự hủy tương lai sao? Nếu hắn thật sự làm như vậy, văn võ đại thần Lưu Kim Quốc tuyệt đối sẽ không che chở hắn nữa! Rốt cuộc, một tiểu nha hoàn sẽ không thích hợp vị trí mẫu nghi thiên hạ này!
“Ta đã quyết định, ta muốn cưới Khinh Yên làm thê tử, ai ngăn cản cũng không được.” Diệp Linh cao ngạo nâng lên khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt lạnh lùng kiên định nhìn về phía Dung hoàng hậu, giọng nói lạnh lẽo tận xương, giống như từng cơn gió lạnh.
Mắt đẹp của Dung hoàng hậu chuyển động vài cái: “Nếu ngươi khăng khăng muốn nghênh thú một tiểu nha hoàn, vậy bổn cung cũng không tiện miễn cưỡng ngươi, việc này bổn cung sẽ báo cáo bệ hạ, từ người xử trí.”
Diệp Linh, nếu chính ngươi muốn từ bỏ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vậy Lạc nhi của bổn cung liền thay ngươi tiếp nhận.
Bệ hạ tuyệt đối sẽ không thể để một nha hoàn trở thành mẫu nghi thiên hạ!
“Lạc nhi, chúng ta đi!”
Dung hoàng hậu không hề chần chờ, xoay người đi ra ngoài viện.
Diệp Lạc hơi sửng sốt, vội vàng đuổi theo, nôn nóng hỏi: “Mẫu hậu, chuyện này chúng ta cứ như vậy là xong?”
“Con yên tâm, có một số việc bản thân nàng ta cũng không làm chủ được!” Dung hoàng hậu âm lãnh cười một tiếng, “Lạc nhi, con đi an bài một chút, bây giờ mẫu hậu phải đến Lạc Phong Các một chuyến, cầu kiến quản sự Ngũ Trung.”
“Nhưng mẫu hậu, phủ đệ của Tam hoàng tử……” Ánh mắt Diệp Lạc mang theo tham lam và không tha.
Bảo vật trong phủ Tam hoàng tử quá nhiều, nếu những bảo vật đó đều thuộc về sở hữu của hắn thì tốt biết bao?
Dung hoàng hậu sao có thể không nhận ra tâm tư của Diệp Lạc? Môi đỏ nở nụ cười mười phần tự tin, chậm rãi mở miệng: “Lạc nhi, chờ con trở thành hoàng đế, muốn cái gì không có? Lúc đó, chỉ cần một câu của con Diệp Linh liền phải ngoan ngoãn dâng toàn bộ tài sản của hắn cho con, đây là chỗ tốt của quyền thế!”
Chỗ tốt của quyền thế thật sự rất lớn, điểm này Dung hoàng hậu hoàn toàn hiểu được.
Nàng cũng rất thích cảm giác khống chế vận mệnh của người khác.
“Con hiểu được, mẫu hậu.”
Mắt Diệp Lạc sáng ngời, hắn liếm đôi môi khô ráo, con ngươi gian trá hơi đảo qua, khắc ghi mỗi một cành cây ngọn cỏ của phủ Tam hoàng tử vào trong óc đầu.
Hắn chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau những tài bảo trân quý này đều thuộc về hắn, hắn liền có một loại xúc động muốn ngửa đầu cười lớn.
“Diệp Linh, ngươi chọn một nha hoàn làm tђเếק, thể hiện ngươi đã từ bỏ ngôi vị hoàng đế, như thế ngươi cũng đừng hối hận, chờ ngày ta đăng quang đó là lúc mạng ngươi tang hoàng tuyền!”
……
Bên trong sân, Diệp Linh nhìn bóng dáng ròi khỏi của đám người trong hoàng cung, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
Trong lúc hắn trầm ngâm, giọng nói lười biếng của thiếu nữ chậm rãi vang lên bên tai: “Diệp Linh, nhớ kỹ lời nói vừa rồi của ngươi, ta giao nha đầu Khinh Yên này cho ngươi chiếu cố.”
Diệp Linh giật mình, quay đầu đối diện với con ngươi đen nhánh của Vân Lạc Phong, hắn nhẹ nhàng nhấp nhấp môi mỏng, kiên định gật đầu nói: “Chủ tử, người yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn đến nàng một chút! Cũng không ai có thể ngăn cản ta nghênh thú nàng!”
Bởi vì tâm tư của hắn đã sớm bị Vân Lạc Phong nhìn thấu, cho nên hiện giờ Diệp Linh không hề dấu diếm tình yêu trong lòng, ánh mắt ôn nhu dần dần nhìn sang Khinh Yên.
“Khinh Yên, nàng nguyện ý gả cho ta không?”
Khuôn mặt Khinh Yên lặp tức đỏ lên, có chút ngượng ngùng nắm chặt góc áo: “Những năm qua nô tỳ còn chưa muốn gả chồng, nô tỳ còn muốn làm bạn bên tiểu thư một đoạn thời gian……”
“Khinh Yên, ngươi gả cho Diệp Linh, cũng không đại biểu ngươi liền không thể vì ta làm việc.” Vân Lạc Phong khẽ cười một tiếng, “Nhưng nếu ngươi không muốn gả sớm như vậy thì các ngươi có thể đính hôn trước, chờ vài năm nữa mới thành thân cũng không sao.”
“Tiểu thư……”
Đầu Khinh Yên thiếu chút nữa cúi thấp tới chạm phải bui rậm, ngay cả giọng nói cũng nhỏ như ruồi muỗi, mang tai nàng một mảnh đỏ bừng, ngượng ngùng không thôi.