"Yêu cầu này ta có thể thuyết phục Kỳ Tô đồng ý với ngài."
Vân Lạc Phong không nói tự mình đồng ý, mà đẩy hết mọi việc lên đầu Kỳ Tô.
Bởi vì nàng chưa muốn để người khác biết con rối là do nàng làm ra.
Còn về nguyên nhân tại sao Tề lão nhị yêu cầu như vậy.....
Vân Lạc Phong không muốn hỏi.
Bất luận là ai cũng đều muốn giữ chút bí mật cho riêng mình, huống chi Tề lão nhị còn đến từ hoàng tộc, những chuyện bí mật trong đó, nàng tất nhiên không muốn biết.
"Công tử! Công tử!"
Ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói hốt hoảng truyền tới.
Kỳ Tô nhanh chóng đứng lên, tiếp theo là một tiếng rầm, cửa phòng bị đẩy mở ra, Triệu thúc thất tha thất thỉu chạy vào.
"Công tử, đại sự không ổn, gia chủ mang theo người Kỳ gia đến, hơn nữa, đúng lúc tiểu thư đến dược đường, nên đã bị mấy người Kỳ gia kia bắt, nói là muốn đưa cho Tiền lão gia làm tђเếק."
"Cái gì?"
Chân Kỳ Tô lảo đảo, thiếu chút đã không thể đứng vững được, hắn quay đầu lại, chắp tay với Tề lão nhị: "Tề nhị gia, ta còn có việc, xin cáo từ trước!"
Nói xong, Kỳ Tô vội chạy ra khỏi phòng nhanh như cơn gió.
Tề lão nhị nhíu nhíu mày: "Kỳ gia này đúng là vô cớ gây sự! Ta vừa mới bàn xong hiệp nghị với Kỳ Tô, ngay thời điểm này, quyết không thể để Kỳ Tô bị Kỳ gia hủy hoại được! Người đâu, mau theo ta đến dược đường Kỳ gia!"
Hắn muốn xem thử, Kỳ gia này làm thế nào khinh người quá đáng!
__________
Bên ngoài dược đường, đám đông bu đen bu đỏ.
Kỳ Mặc xông thẳng vào dược đường, kéo Kỳ Linh đang trốn sau quầy ra, tát mạnh một cái lên khuôn mặt đáng yêu của cô bé.
Kỳ Linh bị đánh đến ngây ngốc, đôi mắt vô tội ngân ngấn nước mắt, cả người run lên bần bật, cắn chặt môi không dám kêu một tiếng.
"Tiện nha đầu, còn dám trốn? Thứ phế vật như ngươi, Kỳ gia nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, vậy mà bây giờ ngươi lại vong ân phụ nghĩa!" Kỳ Mặc hung hăng nắm tóc Kỳ Linh, kéo cô bé từ trong dược đường ra ngoài.
"Tiểu thư!"
Thuộc hạ Kỳ Tô muốn tiến tới ngăn cản, nhưng những cao thủ do Kỳ gia mang tới đã chặn đường họ.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị Kỳ Mặc kéo đi.
Kỳ Chính lạnh lùng đứng ngoài cửa nhìn, vẻ mặt vô tình, giống như người Kỳ Mặc đang ngược đãi không phải là con gái ruột của ông ta vậy.
"Các vị!" Kỳ Chính liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn bá tánh đang vây xem, khẽ ho hai cái, nói: "Kỳ Linh tuy là con gái ta, nhưng nó còn nhỏ lại không lo học tập, chiếu lý phải chịu giáo huấn! Các người đừng thấy nó mới năm tuổi, ấy vậy mà đã học được cách quyến rũ đàn ông rồi. Bây giờ tên đàn ông kia đã tìm tới cửa, ta bất đắc dĩ lắm mới phải bắt nó về."
Kỳ Chính lắc lắc đầu, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Tục ngữ nói, chuyện xấu không truyền ra ngoài, đừng nói là Kỳ Linh vốn không làm ra chuyện này, dù Kỳ Linh có làm thật thì ông ta cũng không nên nói thế, như vậy có khác gì tự làm mất mặt Kỳ gia?
Kỳ Linh vô cùng uất ức, nước mắt từng giọt từng giọt cứ nối tiếp nhau rơi.
"Con... Con không có...."
Lúc đầu Kỳ Mặc còn chưa hiểu dụng ý của Kỳ Chính khi nói những lời này, chờ sau khi Kỳ Linh chổi bỏ lời Kỳ Chính, hắn mới giật mình chợt hiểu, xong lập tức ấn mạnh đầu Kỳ Linh vào tường.
"Tiện nha đầu, ngươi còn dám chối? Ta thân là huynh trưởng của ngươi, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt! Xem ngươi còn dám làm mất mặt Kỳ gia nữa hay không?"
Một cái đập đầu này làm cho đầu Kỳ Linh trong nháy mắt chảy máu không ngừng, sắc mặt cô bé tái nhợt, cả người càng thêm run rẩy.
"Khụ khụ....." Kỳ Chính ho khan hai tiếng, trách cứ nhìn Kỳ Mặc: "Con làm mặt nha đầu này bị thương thì biết tính làm sao?"
Lời tuy nói thế, nhưng lúc Kỳ Mặc đập đầu Kỳ Linh vào tường, ông ta lại không hề ngăn cản.
Kỳ Mặc cười âm trầm: "Kỳ gia cái gì cũng thiếu, thứ không thiếu duy nhất chính là linh dược, cho dù nha đầu này có bị phá tướng, thì vẫn chữa trị hồi phục được. Có điều, linh dược này không thể cho không, phải bắt Kỳ Tô bỏ tiền ra mua."
Hắn ta đã sớm muốn đánh nha đầu thúi này. Kỳ Mặc đem hết bất mãn tích tụ bao năm phát tiết hết lên người Kỳ Linh.
Tuy người xem rất đông, nhưng lại không có một người đứng ra giúp Kỳ Linh, mà chỉ đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhân tình ấm lạnh, chính là như thế!
Kỳ Linh im lặng khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ đã sớm ướt đẫm nước mắt. Trên trán vẫn còn đang chảy máu không ngừng, cô bé nhìn người vây xem đứng đầy đường, ánh mắt nhìn bọn họ ngập tràn tuyệt vọng.
"Tiện nha đầu, bây giờ dù có là Kỳ Tô, cũng không cứu được ngươi!"
Kỳ Mặc lạnh lùng cười, lần nữa nắm tóc Kỳ Linh, đi về phía Kỳ Chính.
"Cha, chúng ta cho người đưa nha đầu này về trước đi."
Đưa về?
Mấy chữ này khiến Kỳ Linh run lập cập, vốn dĩ không nói lời nào lại đột ngột hét lên thật lớn.
"Không! Ta không về! Ca ca cứu muội! Vân tỷ tỷ cứu muội!"
Kỳ Mặc nhíu mày, nha đầu này gọi Vân Nguyệt Thanh là dì Vân, vậy thì Vân tỷ tỷ kia là ai?
Tuy nhiên Kỳ Mặc cũng không nghĩ nhiều, hắn ném Kỳ Linh qua một bên rồi nói với đám hộ vệ.
"Mang nha đầu này về Kỳ gia trước!"
"Dạ, đại công tử!"
Một tên hộ vệ tiến lên, kéo lấy cánh tay Kỳ Linh đi ra khỏi đám đông.
Kỳ Linh không biết lấy sức lực từ đâu ra, há miệng cắn vào mu bàn tay tên hộ vệ.
Ăn đau, hộ vệ buông lỏng tay, thừa cơ hội này, Kỳ Linh nhanh chân chạy về một hướng khác.
"Muốn chạy?" Ánh mắt Kỳ Mặc âm u, lao nhanh như gió, chớp mắt đã đuổi kịp Kỳ Linh, đè mạnh lên vai cô bé.
"Tiện nha đầu, ta xem thử ngươi có thể chạy được đi đâu."
Mặt Kỳ Linh trắng bệch, bỗng nhiên, cô bé nhìn thấy hai bóng người từ phía trước đi tới, đôi mắt to tròn lập tức sáng lên.
"Ca ca! Vân tỷ tỷ!"
Kỳ Tô liếc mắt một cái đã thấy ngay Kỳ Mặc đang chế trụ vai Kỳ Linh, đặc biệt là trên má Kỳ Linh còn có dấu đỏ bàn tay năm ngón rõ ràng, trán còn chảy máu, tức thì, tim Kỳ Tô đau đớn không thôi.
"Tiểu Linh!"
Rầm!
Còn chưa đợi Kỳ Mặc hồi thần, thì đã nghe thấy tiếng hét từ phía trước truyền tới, ngay sau đó là một cơn lốc đánh về phía hắn ta, khiến cả người hắn văng ngược ra sau.
Kỳ Tô vội vàng ôm Kỳ Linh vào lòng, căm giận trừng mắt nhìn Kỳ Mặc, sau đó mới cúi đầu, đau lòng nhìn gương mặt sưng đỏ của muội muội, trong mắt đầy áy náy và thống khổ.
"Tiểu Linh, là ca ca không bảo vệ tốt cho muội, muội không sao chứ? Vết thương còn đau không?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú khẩn trương của Kỳ Tô, Kỳ Linh lắc lắc đầu, đôi mắt to tròn tỏa ra ánh sáng rạng ngời, cô bé nâng tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuôi xuống từ khóe mắt ca ca mình.
"Ca ca, Tiểu Linh không đau, thật sự không đau một chút nào hết, ca ca đừng khóc...."
Rõ ràng trên má và trán đều rất đau, nhưng cô bé vẫn nói không đau.
Chỉ vì, cô bé không muốn ca ca đau lòng.
"Vân cô nương, làm phiền cô nương chăm sóc muội muội ta một lát!" Kỳ Tô thả Kỳ Linh xuống, rồi nhìn Vân Lạc Phong đang đứng phía sau, trịnh trọng nhờ cậy.
Lúc đầu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Kỳ Tô, không ai phát hiện Vân Lạc Phong đang đứng phía sau.
Nhưng khi lời này của Kỳ Tô vừa dứt, mọi người mới chú ý đến Vân Lạc Phong.....
Ngay khoảnh khắc Kỳ Mặc nhìn thấy bạch y nữ tử tuyệt sắc kia, trong mắt liền hiện lên vẻ kђเếק sợ.
Sự kђเếק sợ của hắn ta không phải vì bị vẻ đẹp của Vân Lạc Phong làm cho kinh diễm, mà là..... Thật sự kђเếק sợ từ trong nội tâm.
Giống!
Quá giống!
Nữ nhân này lớn lên thật giống Vân Nguyệt Thanh!
Nếu không phải người này nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thì hắn ta thật hoài nghi rằng Vân Nguyệt Thanh đã trở về.
"Kỳ Mặc!"
Sau khi giao Kỳ Linh cho Vân Lạc Phong, Kỳ Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm Kỳ Mặc, như muốn lóc thịt róc xương hắn ta ra.
"Lúc trước, ta và ngươi đã lập ước định, trong vòng một năm, nếu ta có thể làm cho toàn bộ Lâm Phong trấn nhà nhà đều biết tên dược đường Kỳ gia, thì ngươi sẽ tha cho Tiểu Linh. Chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn nuốt lời?"
Thời khắc này, Kỳ Tô ngập tràn sát khí, hận không thể tiến lên ɢɨết ૮ɦếƭ Kỳ Mặc.
Nhưng Kỳ Tô hiểu, hắn không được xúc động.
Quân tử báo thù mười năm không muộn!
Chờ hắn có đủ thực lực, hắn sẽ để tất cả bọn họ ૮ɦếƭ không toàn thây!
Kỳ Mặc bị ánh mắt Kỳ Tô nhìn mà hoảng sợ, sắc mặt hơi tái nhợt, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Kỳ Chính dường như cảm nhận được Kỳ Mặc không ổn, nhíu mày lại, im hơi lặng tiếng hóa giải cổ áp bức trên người Kỳ Mặc, tầm mắt lạnh lẽo lệ khí như dao nhỏ liếc nhìn Kỳ Tô.
"Kỳ Tô, chuyện này không phải do Mặc nhi, là ý của ta!"
Kỳ Tô lạnh lùng cười, đối với Kỳ gia, kể từ khi biết bộ mặt thật của bọn họ, thì hắn đã sớm không còn hy vọng gì rồi.
Hiện tại nghe Kỳ Chính nói vậy, Kỳ Tô cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
"Cổ nhân có câu: hổ dữ không ăn thịt con! Ta thật không hiểu, tại sao ông nhất định muốn bức tử huynh muội chúng ta?" Hai mắt Kỳ Tô ngập tràn lửa giận ngút trời, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc.
"Bức các ngươi?" Kỳ Chính khẽ cau mày: "Ta bức các ngươi khi nào? Nếu không phải Kỳ Linh không nên người, làm sao lại gây nhiều chuyện như vậy? Nếu nó không quyến rũ Tiền lão gia chủ, người ta làm sao chỉ mặt điểm tên nó?"
Ý nói, sở dĩ Tiền lão gia chủ nhìn trúng Kỳ Linh, đều là tại Kỳ Linh phóng đãng. Nếu Kỳ Linh biết rụt rè, đối phương làm sao chấm trúng Kỳ Linh?
Hóa ra chỉ cần nam nhân nhìn trúng nữ nhân nào, thì lỗi đều là do nữ nhân đó? Ngược lại, ỷ thế ςướק đoạt lại là kẻ vô tội?
"Kỳ Chính, hình như ông đã quên, Tiểu Linh chỉ mới năm tuổi!"
Một tiểu nha đầu năm tuổi lại quyến rũ một lão già? Có khả năng không?
Có lẽ vì đã quá tức giận, nên Kỳ Tô không gọi đối phương là cha, mà gọi thẳng tên đối phương.
Quả nhiên, một tiếng xưng hô này khiến Kỳ Chính giận run người, gương mặt anh tuấn không giận mà uy.
(*không giận mà uy, không giận tự uy: uy ở đây nghĩa là sợ, không phải uy nghi hay uy phong. Nghĩa của cả câu là dù không làm mặt giận, không thể hiện sự tức giận ra ngoài nhưng cũng có thể làm người ta sợ hãi.)
"To gan! Tên nghịch tử nhà ngươi! Lại dám bất hiếu như thế? Trước kia ta còn nghĩ tình phụ tử, giao dược đường Kỳ gia ở Lâm Phong trấn cho ngươi, bây giờ ngươi hồi báo ta như thế này sao?" Kỳ Chính lạnh mặt: "Nếu đã vậy, hiện tại ta thu hồi dược đường này. Tất cả đồ của dược đường, ngươi đều phải trả lại hết. Không chỉ có phối phương Tụ Linh Dược, còn có toàn bộ số ngân lượng mà ngươi bán linh dịch trước đó cũng phải giao ra!"
Cuối cùng Kỳ Chính cũng nói ra mục đích thật sự, mà còn hất cằm ưỡn иgự¢ nói, căn bản không hề cảm thấy bản thân ông ta làm sai.
Cho dù phối phương kia là Vân Nguyệt Thanh để lại cho Kỳ Tô thì thế nào?
Dược đường này là của Kỳ gia, ông ta thu hồi đồ của dược đường, đâu có gì là không đúng.
"Đừng nói là phối phương, dù là ngân lượng.... Một đồng cũng không có!"
Kỳ Tô hừ lạnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn Kỳ Chính.
Ánh mắt Kỳ Tô nhìn Kỳ Chính như đang nhìn một người xa lạ.
"Nghịch tử! Quả nhiên là nghịch tử!" Kỳ Chính chỉ vào mặt Kỳ Tô: "Ta lấy thân phận phụ thân ra lệnh cho ngươi, đem tất cả đồ giao ra đây! Tất cả những thứ đó đều thuộc về huynh trưởng của ngươi! Huynh trưởng ngươi thân là trưởng tử Kỳ gia, theo lý nên kế thừa mọi thứ, ngươi là con thứ, ta cho ngươi ăn no uống đủ là tốt lắm rồi! Ngươi dựa vào cái gì mà muốn tranh với huynh trưởng ngươi?"
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.
Tiếp theo chợt nghe giọng cười chế giễu của nam nhân truyền tới, trong đó còn chứa ý khinh miệt.
"Lần đầu tiên ta mới được nghe đạo lý như thế đó! Con thứ của ngươi liều sống liều ૮ɦếƭ tạo dựng được thành tựu, dựa vào đâu phải chắp tay dâng tặng người khác?"
"Ngươi là thứ gì? Lại dám xen vào chuyện Kỳ gia?"
Kỳ Chính tức giận nhìn Tề lão nhị đang đi đến, nghiến răng hỏi.
Xoát! Xoát! Xoát!
Lời Kỳ Chính vừa dứt, bỗng dưng vài ám vệ từ trên trời giáng xuống, rút trường kiếm lạnh băng ra đặt lên cổ Kỳ Chính.
Kỳ Chính tức khắc giận tím mặt, chỉ tiếc, cổ ngay dưới lưỡi kiếm người ta, ông ta không dám nói bậy.
"Lại là ngươi!" Kỳ Mặc liếc mắt một cái liền nhận ra Tề lão nhị: "Ngươi và tên tiểu tử Kỳ Tô kia rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao lần nào cũng giúp hắn ta?"
Tề lão nhị cười lạnh: "Ta cần mua Tụ Linh Dược trong tay hắn, dĩ nhiên là phải giúp hắn ta!"
Vừa nghe lời này, Kỳ Chính liền thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu thứ ngươi muốn là Tụ Linh Dược, vậy thì dễ nói chuyện rồi. Ngươi bảo người của ngươi thả ra ta trước, chờ khi ta lấy được phối phương Tụ Linh Dược, ta sẽ cung cấp Tụ Linh Dược cho ngươi!"
Kỳ Tô nghe thế, bất chợt ngẩn ra, lúc nhìn về phía Tề lão nhị, ánh mắt ngập tràn khẩn trương.
Kỳ Tô sợ Tề lão nhị sẽ đồng ý với Kỳ Chính.
Một khi chuyện đó xảy ra, thì kế hoạch của hắn và Vân Lạc Phong sẽ thất bại trong gan tấc.
So sánh mà nói, Vân Lạc Phong trước sau vẫn bình tĩnh như một. Tay nàng dịu dàng vỗ vỗ lưng Kỳ Linh, đôi mắt đen nhánh không hề gợn sóng.
Cả người Kỳ Linh đều trốn trong lòng Vân Lạc Phong, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, kђเếק sợ nhìn cha con Kỳ Chính.
"Chủ ý này cũng không tồi!"
Dưới sự mong đợi của Kỳ Chính, cùng tâm trạng khẩn trương của Kỳ Tô, Tề lão nhị chợt cười, nói: "Nhưng mà....."
Tề lão nhị ngừng lại, khóe môi gợi lên một độ cong: "Nếu phải hợp tác với một Kỳ gia vô sỉ, còn không bằng ta lựa chọn Kỳ Tô, ít nhất ta cũng thấy yên tâm với nhân phẩm của hắn."
Kỳ Chính lập tức biến sắc, ông ta nhìn Tề lão nhị dầu muối đều không ăn, hai mắt ngùn ngụt lửa giận.
"Kỳ Tô không quyền không thế, Kỳ gia ta gia nghiệp đồ sộ, ngươi bỏ Kỳ gia, lựa chọn hợp tác cùng Kỳ Tô, chắc chắn sẽ phải hối hận!"
"Hối hận hay không, ta không biết!" Tề lão nhị mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng: "Nhưng ta biết, nếu hợp tác với ngươi thì ta chắc chắn sẽ hối hận. Cút cho ta!"
Rầm!
Tề lão nhị đột ngột giơ chân, đá mạnh vào иgự¢ Kỳ Chính, nháy mắt đã khiến Kỳ Chính bay ngược ra sau.
Tề lão nhị phất tay áo, thu chân lại, lạnh lùng nói: "Sau này, ngươi còn dám bước vào Lâm Phong trấn một bước, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"
Kỳ Chính bị một cước này của Tề lão nhị dọa sợ, chật vật bò dậy rồi nhanh chân chạy đi.
Kỳ Mặc cũng sợ ngây người, lúc này, không đợi Tề lão nhị đuổi thì hắn ta cũng đã vội vã chạy theo Kỳ Chính.
"Kỳ nhị công tử!" Tề lão nhị xoay người, nhìn Kỳ Tô rồi mim cười: "Trước đó công tử có nói qua, đây là chuyện nhà của ngươi, không muốn ta nhúng tay vào, vì thế ta cũng không làm gì bọn họ, chỉ giúp công tử cưỡng chế đuổi bọn họ đi mà thôi. Ta tin, đợi đến ngày công tử trở nên cường đại, bọn họ sẽ phải hối hận."
Thiên phú Kỳ Tô cao nhất trong Kỳ gia, bằng không khi đó, Vân Nguyệt Thanh cũng không nhìn trúng Kỳ Tô mà nhận hắn ta làm đồ đệ.
Tuy nhiên Kỳ Tô vẫn còn quá trẻ, còn đường hắn phải đi vẫn còn rất dài. Chỉ cần cho Kỳ Tô thêm thời gian, hắn nhất định có thể nắm toàn bộ Kỳ gia trong tay.
Chính vì vậy, Tề lão nhị mới nói câu Kỳ gia chắc chắn sẽ hối hận.
"Tiểu Linh!" Kỳ Tô xoay người đi đến bên cạnh Kỳ Linh, trong mắt toàn là vẻ đau lòng: "Muội có trách ca ca không tính sổ với Kỳ gia không?"
Kỳ Linh lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn là biểu tình kiên định.
"Muội biết ca ca muốn giấu tài, chờ khi đã đủ thực lực mới khiến Kỳ gia vĩnh viễn không thể trở mình. Hiện tại muội chịu uất ức, nhưng ngày sau ca ca sẽ trả thù cho muội."
Từ nhỏ đã sinh trưởng ở một nơi như Kỳ gia, hơn nữa còn được Vân Nguyệt Thanh dạy dỗ, Kỳ Linh sao có thể không hiểu chuyện giống như những đứa trẻ bình thường khác?
Kỳ Tô không đối phó Kỳ gia là chuyện có thể hiểu, bởi vì bọn họ chưa đủ thực lực.
Chờ khi Kỳ Tô đủ thực lực rồi, thì chính là tận thế của Kỳ gia!
"Tiểu Linh, Kỳ gia là thiên hạ do sư phụ đánh về, vì thế, ca ca nhất định đoạt lại hết tất cả những gì thuộc về huynh muội chúng ta."
Kỳ Tô rũ mắt, giấu đi tia ngoan độc vừa chợt lóe lên.
Sư phụ giúp Kỳ gia lớn mạnh, là vì muốn Kỳ gia làm hộ thuẫn cho Kỳ Tô hắn, đảm bảo cả đời hắn được bình an.
Còn những sơn mạch mà sư phụ đoạt được kia, thật ra cũng là giao cho hắn.
Nhưng có ngờ đâu, sau khi sư phụ mất tích, những kẻ kia liền lấy thực lực ra bức bách, ςướק đoạt sơn mạch, còn dùng Tiểu Linh uy ђเếק hắn.
Vì an toàn của muội muội, hắn chỉ có thể từ bỏ vật ngoài thân....
"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu, rồi đột ngột lên tiếng: "Nếu dược đường này là của Kỳ gia, vậy ngươi trả nó lại cho Kỳ gia đi!"
Tức thì, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Vân Lạc Phong.
Triệu thúc nhíu mày, giọng điệu rõ ràng không có ý hữu hảo: "Cô nương, dược đường này là một tay nhị công tử chống đỡ đến nay, dựa vào đâu lại để cho người khác chiếm lợi? Ta biết cô nương là bằng hữu của nhị công tử, nhưng cô nương thay nhị công tử quyết định chuyện này, có phải là đã quản quá rộng rồi không?"
So với Triệu thúc, Tề lão nhị lại như nghĩ ra gì đó, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong có thêm một tia tán thưởng.
Khó trách Kỳ Tô lại coi trọng vị cô nương này, nàng ta đúng là có chỗ không giống nữ tử bình thường, năng lực suy xét vấn đề đều chu toàn hơn bất cứ ai.
Rất rõ ràng, Tề lão nhị thấy Kỳ Tô dẫn Vân Lạc Phong theo bên cạnh, nên chỉ cho rằng quan hệ hai người không bình thường, chứ không liên hệ Vân Lạc Phong với phối phương linh dịch lại cùng một chỗ.
"Dược đường này là của Kỳ gia, khế đất có phải cũng ở trong tay họ?" Vân Lạc Phong không để ý đến lời Triệu thúc, ánh mắt trước sau luôn nhìn Kỳ Tô.
Kỳ Tô suy nghĩ cẩn thận gì đó, rồi gật đầu.
"Quả thật, hôm nay nhị hoàng tử giúp ta đuổi người Kỳ gia đi, nhưng dược đường hiện giờ vẫn là của Kỳ gia, ta không thể tiếp tục làm việc giúp dược đường Kỳ gia." Kỳ Tô cong môi cười: "Triệu thúc, Vân cô nương là bằng hữu của ta, đề nghị của cô nương ấy đúng là không tệ! Nếu Triệu thúc ông muốn theo ta, thì chúng ta cùng mở một dược đường khác, sao hả?"
Dù sao trong một tháng này, dược liệu của dược đường căn bản đã bán hết, trong tay hắn đang nắm một số tiền lớn, đủ sức để thoát ly Kỳ gia.
Triệu thúc lúc này mới hiểu thông, gương mặt già nua hiện lên vẻ hổ thẹn: "Thì ra ý của Vân cô nương là vậy, là lão nô hiểu lầm Vân cô nương. Xác thật dược đường đến cùng cũng là của Kỳ gia, chúng ta có làm tốt bao nhiêu, Kỳ gia đều có thể đoạt hết, như vậy còn không bằng tự mình tạo dựng sự nghiệp."
Nói đến đây, Triệu thúc hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Công tử, lão nô nguyện ý đi theo ngài, chứ không muốn trung thành với loại bao cỏ như Kỳ gia."
"Tốt!"
Kỳ Tô tươi cười: "Triệu thúc, không bằng bây giờ chúng ta lập tức đến Đế Thành mở một dược đường, ta muốn cho Kỳ gia..... Không thể lăn lộn ở Đế Thành được nữa!"