Vân Lạc Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cầm phi một cái: "Cút!"
Ngay tức khắc, sắc mặt Cầm phi trở nên dữ tợn.
Tốt! Rất tốt!
Đám người này, từng người từng người một đều không để nương nương như bà ta vào mắt.
"Một đám điêu dân lại dám cả gan như thế, bổn cung lập tức hạ chỉ chém cả nhà ngươi!"
Lời Cầm phi thành công khiến huynh muội Kỳ Tô quay lại nhìn bà ta, trong mắt huynh muội Kỳ Tô mang theo vẻ châm chọc rõ rệt và vui sướng khi người gặp họa.
Cầm phi này, trước sau vẫn ngu như vậy.
Mọi chuyện còn chưa làm rõ là kiêu căng ngạo mạn!
Huống chi, mạng hoàng thượng là do Vân cô nương cứu, thế mà bà ta còn muốn dùng quyền thế bức người?
"Không cút?" Ánh mắt Vân Lạc Phong từ từ tối đi, khóe môi cong lên một độ cong tà mị nhưng không kém phần nghiêm nghị: "Đó là muốn ૮ɦếƭ?"
Uỳnh!
Nháy mắt sau đó, một đạo lực uy áp cường đại đè xuống. Dưới đạo lực ấy, Cầm phi cảm giác như muốn ngừng thở, giống như có ai kề đao vào cổ, có thể lấy mạng bà ta bất cứ lúc nào.
Đúng vậy! Cầm phi cảm giác được cái ૮ɦếƭ đang cận kề, hai mắt ngập tràn kinh hãi, chân không ngừng lùi về sau.
Không....
Không thể nào!
Nữ tử này, chẳng những có diện mạo trông giống Vân Nguyệt Thanh, mà ánh mắt của ả cũng đáng sợ như vậy.
"Ngươi....." Cầm phi hít sâu một hơi: "Bổn cung tạm thời không so đo, tha cho các ngươi một mạng. Lần này bổn cung đến là muốn gặp Kỳ Chính, người không liên quan lập tức rời khỏi đây ngay!"
Dứt lời, Cầm phi mang theo người của bà ta muốn đi vào Kỳ gia.
Vân Lạc Phong nhìn bóng lưng Cầm phi, cong cong khóe môi: "Ta cho phép ngươi đi?"
Cả ngươi Cầm phi cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, bà ta quay phắt đầu lại, kiềm chế lửa giận trong lòng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không phải ngươi muốn ta quỳ xuống sao?" Vân Lạc Phong chậm rãi bước tới, khẽ nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Cầm phi: "Bây giờ, ngươi quỳ xuống cho ta!"
"Ngươi thật to gan!"
Cầm phi giận đến phát run, không thể kiềm chế được nữa, nhưng mà, bà ta vừa dứt lời thì bỗng cảm thấy đầu gối tê rần, sau đó liền quỳ phịch xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
Thần sắc Cầm phi càng thêm khó coi vạn phần, đáy mắt bừng sôi lửa giận.
Người xung quanh bị dọa sợ đến choáng váng, cô nương kia bắt Cầm phi quỳ xuống, mà Cầm phi cũng thật sự quỳ?
Từ khi nào Cầm phi lại dễ nói chuyện như vậy?
Kỳ Tô trước sau luôn đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, lạnh lùng nhìn Cầm phi quỳ trước mặt Vân Lạc Phong, ánh mắt hắn sắc như tên.
Kỳ Tô nhớ đến việc làm của đám người này từ sau khi sư phụ mất tích, liền hận không thể băm bọn chúng thành ngàn mảnh.
"Ngươi.... Các ngươi......" Cầm phi tức xanh mặt, cả người run bần bật: "Các ngươi còn thất thần ra đó làm gì, lập tức bắt tiện nhân này lại cho bổn cung!"
Thị vệ trong cung thấy vậy, liền rút kiếm tiến lên, tuy nhiên, bọn họ còn chưa tiếp cận được Vân Lạc Phong thì Kỳ Tô đã động thủ trước.
Thị vệ không kịp nhìn rõ động tác của Kỳ Tô đã cảm nhận được lòng иgự¢ mình bị người ta đá một cước, cả người như tên rời cung, văng ngược ra sau.
Một cái ngã này, làm mấy thị vệ có cảm giác xương cốt toàn thân vỡ vụn, đau đến mức không bò dậy nổi.
Cầm phi cố sức đứng dậy, cả người lung lay muốn ngã: "Kỳ Chính đâu? Còn không mau gọi hắn ra đây! Chẳng lẽ Kỳ Chính lại dung túng cho tên súc sinh này đổi đãi với cô cô nó như vậy sao?"
Cô cô?
Hai chữ cô cô này làm Kỳ Tô rất muốn phì cười, đã đến nước này rồi mà bà ta còn bê cái danh trưởng bối ra trước mặt hắn?
Thật sự cho là hắn dễ bắt nạt?
"Nương nương!"
Ngay lúc sắc mặt Cầm phi đang khó coi cực điểm, thì phía sau bỗng truyền tới giọng nói bi phẫn: "Nương nương, người rốt cuộc cũng tới rồi, người nhất định phải làm chủ cho thần!"
Sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt Cầm phi mới tốt hơn một chút, nhưng nhớ đến hành vi hỗn xược của Kỳ Tô, mặt Cầm phi lại một lần nữa đen lại. Cầm phi quay đầu nhìn đám người đang đi tới.
Cầm phi đảo mắt nhìn phụ tử Kỳ Chính, đồng thời cũng nhìn thấy người đàn bà mỹ miều đi theo bên cạnh ông ta.
Tức khắc, Cầm phi nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự chán ghét.
Sao đại ca lại đón người đàn bà này về? Tuy bà ta không thích Lâm Tình, nhưng cùng là nữ nhân, bà ta càng ghét mấy ả hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông hơn.
Đặc biệt là cái bộ dáng vờ vịt yếu đuối của người đàn bà này, càng nhìn càng khiến Cầm phi thấy không thoải mái.
Có điều, Cầm phi cũng biết, lúc này không phải là lúc gây sự với ả ta.
"Đại ca, sao bây giờ huynh mới đến? Không thấy tên súc sinh Kỳ Tô này hỗn xược với ta sao? Hôm nay, Kỳ gia các người phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng!"
Thần sắc Cầm phi trầm xuống, lạnh giọng quát.
Kỳ Tô không có phản bác lời Cầm phi, chỉ khẽ cong môi mỉm cười, trong mắt toàn là khinh miệt và châm chọc.
Nghe vậy, trên mặt Kỳ Chính xẹt qua một tia xấu hổ.
Ông ta cũng muốn ra đây sớm một chút mà, nhưng cái tên ૮ɦếƭ tiệt kia canh giữ quá chặt chẽ, ông ta hoàn toàn không có cơ hội thừa nước ᴆục thả câu.
Nghĩ tới đây, Kỳ Chính âm thầm cắn răng liếc nhìn Vân Dực ở phía sau.
Cầm phi đến rồi, lần này ông ta sẽ chống mắt xem thử đám người này làm sao chống lại ông ta!
Trên thực tế, Kỳ Chính có thể ra ngoài là do Vân Lạc Phong đã dùng linh hồn truyền âm hạ lệnh cho Vân Dực để bọn họ chạy ra đây.
Vì thế, đám người Kỳ Chính mới có thể xuất hiện ở nơi này.
Để bọn họ thoát ra là vì muốn giải quyết Cầm phi, thuận tiện giải quyết luôn Kỳ gia một lượt.
Có điều......
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, khẽ híp hai mắt lại, từ đáy mắt chợt lóe lên ý cười rồi tắt.
Nàng không định ra tay, mà là để Kỳ Tô tự mình động thủ.
"Nương nương, thần cũng muốn ra đây sớm một chút!" Kỳ Chính vừa lau nước mắt nước mũi, vừa khóc lóc kể lể: "Nhưng mà đám người này không cho thần đi! Thần không có cách nào khác. Hơn nữa, mấy ngày nay, Kỳ Tô đưa đám người này đến đây, muốn mưu đoạt Kỳ gia, còn giam giữ thần lại, thần... Cũng là bất đắc dĩ!"
"Cái gì?"
Vừa nghe lời này, Cầm phi tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức liếc nhìn Kỳ Tô: "Tiểu súc sinh, ai cho phép ngươi đoạt gia sản Kỳ gia ta? Một kẻ bị trục xuất khỏi Kỳ gia như ngươi, có tư cách gì hả?"
Giọng nói Cầm phi cao ✓út bén nhọn vô cùng.
Nếu Kỳ gia nằm trong tay Kỳ Chính, có lẽ bà ta còn lấy dùng được, nhưng nếu rơi vào tay Kỳ Tô, thì lấy tính cách của tên súc sinh này, khẳng định một đồng cũng không đưa bà ta.
Bà ta làm sao cho phép?
"Ta đã biết, số Tụ Linh Dược kia, còn có con rối đều là của Kỳ gia chúng ta. Là ngươi trộm đồ của Kỳ gia, còn dám bán cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc. Đúng thật là to gan!" Cầm phi nhíu mày liễu, lạnh giọng quát lớn.
Hai người này không hổ là huynh muội ruột, vô sỉ y như nhau, đồ của người khác mà cứ cưỡng từ đoạt lý nói là của mình.
Trong lòng Kỳ Chính mừng rỡ, có Cầm phi nương nương làm chủ, bây giờ, ông ta xem thử Kỳ Tô còn có thể nhờ ai giúp đỡ?
Chát!
Lời Cầm phi vừa dứt, Kỳ Tô bỗng nhiên lắc mình một cái, lao đến trước mặt Cầm phi rồi tát bà ta một cái.
"Ta vốn không đánh nữ nhân, nhưng có một số người cứ thích bị đánh, vậy thì đừng trách ta!"
Cầm phi ngây ngốc tại chỗ, bà ta không ngờ dưới ánh mắt nhiều người như vậy mà Kỳ Tô dám ra tay đánh bà ta.
Sao lại thế chứ?
"Kỳ Tô, xem ra ngươi thật sự muốn ૮ɦếƭ!"
Đôi mắt Cầm phi chớt phát ra hàn quang, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Quả đúng là thứ mà tiện nhân Lâm Tình kia dạy dỗ, một chút gia giáo cũng không có, ngay cả cô cô mình cũng dám đánh!"
Khí thế trên người Kỳ Tô chợt đổi, xuất thủ Ϧóþ lấy cổ Cầm phi, nâng bà ta lên bằng một tay, giọng nói lạnh lẽo đầy lệ khí: "Ngươi lập lại một lần nữa!"
Lúc này, sắc mặt Cầm phi càng khó coi hơn, nội tâm càng thêm phẫn nộ.
Đám thị vệ kia đúng là vô dụng, cả lũ đều yếu kém, còn có Kỳ Chính, vậy mà không giúp gì được cho bà ta!
Thực tế thì mấy thị vệ kia vừa bị Kỳ Tô đả thương, đến giờ còn chưa bò dậy nổi.
Còn về Kỳ Chính.....
Không thấy Vân Dực còn đang đứng sau lưng ông ta sao? Sao ông ta dám hành động thiếu suy nghĩ?
Đừng nói Kỳ Chính, ngay cả kẻ luôn ương ngạnh xem trời bằng vung như Kỳ Mặc mà thời khắc này còn phải im lặng không dám lên tiếng nữa là.
Không phải hắn tha cho Kỳ Tô, mà là..... Từ sau khi Kỳ Tô trở lại Kỳ gia đến giờ, hắn đã bị dạy dỗ không ít trận nhớ đời.
Ăn khổ không ít lần, hắn còn dám lao đầu ra trước mũi thương nữa sao?
Trừ phi, Cầm phi có thể nắm chắc ɢɨết ૮ɦếƭ được Kỳ Tô.... ...
Đúng vậy!
Lúc này đây, Kỳ Mặc có một cảm giác, Cầm phi e là không có bản lĩnh ɢɨết Kỳ Tô, bằng không, Kỳ Tô cũng không lớn mật như vậy.
"Tiểu tử, ngươi thật to gan! Ngay cả phi tử của hoàng tộc ta cũng dám đả thương!"
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh bỗng truyền đến từ trên trời, đột ngột nổ vang bên tai mọi người.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Kỳ Tô bỗng thấy lòng иgự¢ khó chịu, giống như có ai cầm 乃úa đập vào иgự¢ mình, bàn tay đang Ϧóþ cổ Cầm phi cũng buông lỏng.
Trên hư không, một lão giả khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn đám đông bên dưới, đáy mắt từ từ nổi lên lửa giận.
"Vương lão, cứu ta!"
Cầm phi nhìn thấy lão giả kia xuất hiện, như tìm được cứu tinh, vội vàng kêu lên.
Vương lão không nói gì, đôi con ngươi lạnh lùng tràn ngập sát khí nhìn về phía Kỳ Tô, sau đó chợt phóng một cổ uy áp cường đại lên người Kỳ Tô.
Dưới cổ uy áp kia, lòng иgự¢ Kỳ Tô ép chặt, chợt phun một ngụm máu.
Thiên Thần Giả!
Lão giả này, vậy mà lại là cường giả cảnh giới Thiên Thần của Lưu Phong Quốc.
Kỳ Tô đè nén cảm giác chấn động trong lòng, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, làm sao để báo cho Mộc nhi biết chuyện này?
Tuy nhiên......
Ngay khoảnh khắc Kỳ Tô không chống đỡ nổi cổ uy áp kia nữa, thì một bóng dáng trắng như tuyết chợt lóe lên, đứng chắn trước mặt Kỳ Tô.
"Kỳ Tô, chăm sóc tốt muội muội ngươi!"
Từ sau khi lão gia kia xuất hiện, Kỳ Linh cũng bị ảnh hưởng, lúc này mặt cô bé đã trắng bệch như tờ giấy, yếu đến mức không nói nổi một lời.
Kỳ Tô chợt kђเếק sợ.
Không biết tại sao, ngay lúc Vân cô nương chắn trước mặt mình, thì cổ uy áp kia lập tức biến mất.
Chẳng lẽ Vân cô nương cũng là Thiên Thần Giả?
Chuyện này.... Chắc là không thể nào đâu?
"Tiểu cô nương, cô muốn xen vào việc của người khác?" Con ngươi lão giả kia tối lại: "Vừa rồi lão phu nghe người hồi báo lại, nói là có người ở bên ngoài ỷ thế, ức ђเếק người của hoàng tộc ta, lần này lão phu tới chỉ là muốn đòi lại công đạo cho người của hoàng tộc, cô nương tốt nhất đừng nên xen vào việc này!"
Vừa rồi, người của Cầm phi sớm thấy tình hình không ổn, nên vội vàng trở về hoàng cung tìm viện binh.
Vương lão vốn đang tu luyện, vừa hay tin liền lập tức chạy tới.
Tuy nói ông ta là cường giả Thiên Thần, nhưng, ở trong cung vẫn phải nghe theo mệnh lệnh hoàng đế.
Bởi vì, phía trên hoàng đế còn có hai Thần Tôn Giả bảo hộ.
Cầm phi này lại là người trong lòng hoàng đế, bà ta đã ức ђเếק công chúa đến mức độ đó mà hoàng đế còn dễ dàng tha thứ cho Cầm phi, có thể thấy được, hoàng đế là thật lòng đối với Cầm phi.
Dưới tình hình này, ông ta khẳng định sẽ vô điều kiện đứng về phía Cầm phi.
Cho dù, người sai là Cầm phi!
"Vương lão, không được bỏ qua cho tiện nhân này, ả ta là cùng một bọn với Kỳ Tô. Bọn chúng chẳng những không để hoàng tộc vào mắt, còn dám buông lời nhục mạ hoàng thượng! Còn bức ta quỳ xuống, nói hoàng tộc chúng ta chỉ xứng quỳ dưới chân ả!" Cầm phi nở nụ cười lạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Dù một màn vừa rồi có rất nhiều người chứng kiến, nhưng Cầm phi có lòng tin, không có ai có can đảm đắc tội bà ta.
Quả nhiên, nghe lấy lời nói đảo lộn trắng đen của Cầm phi, nhưng không có người nào đứng ra nói một lời công bằng cho Kỳ Tô và Vân Lạc Phong.
Thật sự là thói đời bạc bẽo, lòng người nóng lạnh vô thường.
"Hừm!" Ánh mắt Vương lão càng trầm hơn, lạnh lùng nói: "Hoàng tộc chúng ta chỉ xứng quỳ dưới chân ngươi? Hừ, ta thật muốn nhìn thử, ngươi có bản lĩnh gì mà dám thốt lời ngông cuồng như vậy?"
Vương lão không có nghi ngờ lời nói của Cầm phi.
Bất luận có chuyện này hay không, ông ta cũng quyết định đứng về phía Cầm phi, một khi đã như vậy thì cần gì nghiệm chứng thật giả nữa.
"Xem ra, cường giả của hoàng tộc cũng chỉ có vậy!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Các ngươi tu luyện đến hỏng hết đầu óc rồi, nên mới không phân rõ thị phi như vậy! Thân là hoàng phi nương nương của hoàng tộc lại làm ra chuyện thay đen đổi trắng, các ngươi không sợ làm hoen ố thanh danh hoàng tộc?"
Biểu tình Vương lão càng lúc càng khó coi hơn, so với Vân Lạc Phong, ông ta càng tin lời Cầm phi hơn.
Vân Lạc Phong chậm rãi bay lên không trung, một thân bạch y khuynh quốc khuynh thành, đẹp như tiên nữ trong tranh, không gì sánh được.
"Huống chi, Lưu Phong Quốc này.... Còn chưa tới phiên Cầm phi làm chủ!"
Sau khi nói xong lời câu này, Vân Lạc Phong đã bay lên cao ngang với Vương lão, song song đối diện ông ta, khí thế cũng chẳng kém cạnh.
"Hừ! Mặc kệ sự thật chuyện này là gì, hôm nay, các ngươi cũng khó thoát cái ૮ɦếƭ!"
Coi bộ, lão già cường giả của hoàng tộc này, trình độ ngu ngốc không phân rõ thị phi đã đạt đến mức thượng thừa luôn rồi. Thậm chí còn không màng đến quốc thể Lưu Phong Quốc.
(*quốc thể: thể diện, thanh danh của quốc gia.)
Khi nói hết câu kia, Vương lão cũng không nhiều lời thêm nữa, lập tức lao vọt về phía Vân Lạc Phong.
Tay ông ta co lại ưng trảo, uy mãnh sắc bén nhanh như gió.
Ầm!
Vân Lạc Phong không lùi một bước, cũng tập kích về phía Vương lão. Hai người, một quyền, một trảo va chạm giữa không trung. Đám đông bên dưới đồng thời cảm nhận rõ ràng hai đạo lực cường đại, ngay cả không gian chung quanh cũng giống như bị Ϧóþ méo.
Ngay sau đó, Vân Lạc Phong thoái lui về sau mấy bước, khóe môi tràn ra chút máu.
"Vân cô nương!"
"Sư phụ!"
Kỳ Tô biến sắc, Kỳ Linh òa khóc. Năm đó, khi dì Vân vẫn còn đây, đám cường giả hoàng tộc kia có người nào dám càn rỡ như vậy chứ?
Dì Vân vừa đi, bọn họ liền trở nên vô pháp vô thiên!
"Linh nhi!" Hơi thở Kỳ Tô có phần gấp gáp: "Muội mau đi tìm Mộc nhi!"
Hai mắt Kỳ Linh lóe sáng. Sao mình lại quên mất Mộc tỷ tỷ chứ?
Nghĩ đến đây, cô bé nhanh chóng xoay người, chạy về hướng phủ công chúa.
"Mau, mau cản tiểu tiện nhân kia lại!" Cầm phi cắn răng, vội vàng quát lớn.
Thị vệ vừa định tiến tới thì bị Kỳ Tô chặn đường.
"Ta xem kẻ nào dám động vào Linh nhi?"
Khí thế Kỳ Tô rất mạnh, tựa như che trời lấp đất mà đè ép đám thị vệ.
Quả nhiên, dưới khí thế mạnh mẽ của Kỳ Tô, đám thị vệ không kẻ nào nhúc nhích được.
"Đại ca, huynh làm gì vậy?" Cầm phi phẫn nộ nhìn về phía Kỳ Chính: "Còn không mau bắt tên tiểu tạp chủng này lại cho bổn cung!"
Kỳ Chính có khổ mà không nói nên lời, ông ta đâu dám hành động thiếu suy nghĩ, bằng không, gã đàn ông đứng sau lưng này nhất định sẽ đánh ông ta một trận nữa.
Cầm phi tức đến dậm chân dậm cẳng, chẳng lẽ đến lúc này mà đại ca còn niệm tình phụ tử?
Buồn cười thay, Cầm phi không nghĩ đến việc Kỳ Chính không ra tay là vì sợ Vân Dực đứng sau lưng, mà lại cho rằng ông ta đang niệm tình phụ tử.
Nếu Kỳ Chính biết nghĩ đến cái gì gọi là tình phụ tử, thì trước kia đâu có trục xuất Kỳ Tô khỏi Kỳ gia, cũng đâu nhẫn tâm bán Kỳ Linh.
Trên trời, Vân Lạc Phong ngẩng nhìn lão giả đối diện, đôi con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia lạnh lùng.
Đây là thực lực của Thiên Thần Giả?
Từ cảnh giới Thần Linh trở lên, rất khó chiến đấu vượt cấp, còn may là thể chất nàng tương đối mạnh, bằng không, với một trảo vừa rồi, nàng khó mà chỉ bị thương nhẹ.
"Tiểu nha đầu, lão phu thừa nhận ngươi có thiên phú không tệ, tuổi còn trẻ mà đã đột phá cảnh giới Thần Linh, chỉ tiếc, dù thiên phú của ngươi cao cách mấy, cũng chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay ta!" Lão giả hừ lạnh, thần sắc vô cảm.
Vân Lạc Phong thở hắc một hơi.
Tiếp theo, nàng nhìn xuống đám đông bên dưới một cái, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tất cả mọi người không biết Vân Lạc Phong đang làm gì, đều ngây ngốc.
Chẳng lẽ.... Cô nương này biết bản thân sẽ thua, nên không định phản kháng nữa?
Tuy nhiên, không lâu sau, trên người Vân Lạc Phong bỗng xuất hiện vẩy rồng.
Đúng vậy, kia chính xác là vẩy rồng, có hình dáng một bộ áo giáp. Dưới ánh mặt trời, lộ ra tia sáng óng ánh.
Cầm phi nãy giờ vẫn luôn chăm chú quan sát, ngay tức khắc liền trợn tròn hai mắt, đáy mắt nổi lên tia tham lam: "Kia là Long Lân Chiến Giáp! Bộ chiến giáp này cũng là của Kỳ gia ta! Kỳ Tô tên tiểu súc sinh này, ngươi lại vì mua vui cho một nữ tử mà trộm đi bảo vật của Kỳ gia ta? Vương lão, ngài nhất định phải lột bộ chiến giáp trên người tiện nhân kia xuống cho ta, ả không xứng mặc nó!"
Nghe vậy, Kỳ Tô chỉ nhếch mép cười khẩy, đáy mắt xẹt qua ý cười chế giễu: "Cầm phi nương nương, bà cứ dứt khoát nói tất cả bảo vật trong thiên hạ này đều là của Kỳ gia cho rồi đi!"
Tức thì, mọi người đều nhìn về phía Cầm phi.
Đứng thấy đám đông ở đây không lên tiếng mà cho rằng họ vô tri, chẳng qua là do họ sợ quyền thế của hoàng tộc, kỳ thực, trong lòng mọi người đều sáng như gương.
Chỉ là mọi người đều không ngờ, Cầm phi lại tham lam đến như vậy, bất luận người ta lấy ra cái gì, bà ta cũng nói là của bà ta.
Ánh mắt Vương lão trầm xuống, có chút bất mãn nhìn Cầm phi.
Vừa rồi ông ta còn không chút nghi ngờ mà tin tưởng lời Cầm phi, nhưng bây giờ, ông ta lại có hơi do dự.....
Cầm phi thiếu hiểu biết không nhìn ra được, nhưng ông ta thì biết rất rõ, Long Lân Giáp này là do sau khi dùng máu rồng ngưng tụ mà thành.
Đương nhiên, không phải máu rồng nào cũng có hiệu quả này. Máu rồng có thể ngưng tụ thành Long Lân Giáp, là vạn con chọn một.
Quá trình ngưng tụ cực kỳ gian khổ.
Ông ta không nghĩ người của Kỳ gia đủ bản lĩnh chịu đựng được gian khổ này.
Mặc kệ nội tâm Vương lão hoài nghi điều gì, thì ông ta cũng không ngu mà nói ra trước mặt mọi người. Gương mặt già của ông ta hơi sa sầm: "Tiểu nha đầu, xem ra lão phu đã xem thường ngươi rồi! Không ngờ trên người ngươi lại có thứ tốt như vậy. Đã vậy, lão phu sẽ dốc toàn lực đánh với ngươi một trận!"
Vù... Vù
Tiếp đó, Vương lão không giữ lại chút sức lực nào, đánh thằng một quyền về phía Vân Lạc Phong.
Thân mình Vân Lạc Phong nhanh như chớp né tránh đòn tấn công của Vương lão, còn kì diệu xuất hiện sau lưng ông ta, trong tay Vân Lạc Phong bất ngờ có thêm một thanh kiếm.
Lưỡi kiếm như sấm, mạnh mẽ đâm tới.
Vương lão phát hiện sau lưng có khí lạnh, vội vàng nghiêng người né tránh, ầm một tiếng, kiếm phong chém xuống đất tạo thành một vết nứt vừa sâu vừa dài, mà Vương lão lúc này nhìn có chút chật vật.
Vốn dĩ trên phố có rất nhiều người tụ tập xem tuồng, nhưng sau đó đều bị trận đánh của hai người trên không trung dọa sợ, vội vàng lui ra thật xa, sợ liên lụy đến chính mình.
Cuộc chiến còn chưa kết thúc!
Dù Vân Lạc Phong là Thần Linh Giả, nhưng tốc độ không hề chậm hơn Thiên Thần Giả, hơn nữa, nàng còn có Long Lân Giáp hộ thân, sức mạnh thân thể được tăng lên rất nhiều.
Cho nên.....
Đám đông bên dưới chỉ nhìn thấy trên không trung tóe ra từng tia lửa, chứ không cách nào nhìn rõ được hai người kia xuất chiêu thế nào.
Cầm phi có chút nóng nảy: "Vương lão, không phải ngài nói dốc hết toàn lực đánh với ả sao? Nha đầu kia chỉ là một Thần Linh Giả mà thôi, ngài chỉ dùng một phần ba thực lực cũng có thể lập tức đánh bại ả, tại sao ngài còn đùa giỡn với ả làm gì chứ? Mau chóng ɢɨết ả đi! Lấy Long Lân Chiến Giáp trả về cho ta!"
Trên trời, Vương lão đã sớm lấy νũ кнí của mình ra, cũng không dám khinh địch nữa, thế nhưng, đối phó với Vân Lạc Phong có Long Lân Giáp hộ thân, ông ta vẫn có chút chật vật.
Vương lão vốn đã đủ sốt ruột, lại nghe được lời Cầm phi, mặt mày ông ta liền đen lại, khóe miệng đắng chát.
Ông ta không ngờ, mình lại có một ngày bị một tiểu nha đầu bức tới mức độ này.