"Minh chủ yên tâm! Đợi đến lúc đó, lão phu sẽ xem cô gái kia như lễ vật dâng lên cho minh chủ."
Vô Tôn vô cảm đáp.
Người đàn ông kia cười ha hả, ông ta phất tay áo rồi xoay người bỏ đi.
"Người của liên minh Tự Do ta đã tiến vào rừng Thiên Phạt, nếu Kim Dương Quốc các ngươi thật lòng thần phục ta thì mau phái người đến đó, cùng ɢɨết hết thiên tài các nước khác đi!"
Mệnh lệnh này của người đàn ông kia đồng nghĩa với việc ép Kim Dương Quốc đối địch với ba quốc gia còn lại.
Mặt Trình Phi Dương càng tái hơn, cả người như mất hết sức lực. Cái gì gọi là tự vác đá nện chân mình? E là không có người nào lĩnh hội rõ ý nghĩa câu nói này hơn Trình Phi Dương.
"Bệ hạ, đây là một cơ hội tốt!" Vô Tôn nhìn Trình Phi Dương: "Nếu Kim Dương Quốc chúng ta cũng phải người đến đó, có lẽ đến thời điểm mấu chốt sẽ bảo vệ được mạng của các hoàng tử."
So với Kim Dương Quốc, Vô Tôn tình nguyện vứt bỏ các thiên tài kia.
Tuy nhiên.....
Nếu có cơ hội giữ lại mạng của họ, tất nhiên là không gì tốt hơn.
"Được!"
Trình Phi Dương mở mắt ra, giọng nói có chút suy yếu: "Vô Tôn đại nhân, lần này làm phiền người đích thân dẫn người đi một chuyến, nhớ.... Đưa Kim Dương trở về!"
Vô Tôn không nói gì. Người làm chủ liên minh Tự Do hiện giờ đã không phải là lão minh chủ nữa rồi.
Năm xưa, liên minh Tự Do chỉ muốn bảo vệ mình. Hiện tại, cái liên minh Tự Do muốn là làm bá chủ.
Nếu muốn tiếp tục tồn tại ở Phong Vân Đại Lục, thì phải biết đạo lý có được ắt có mất.
"Bệ hạ yên tâm đi! Kim Dương công chúa đi theo minh chủ liên minh Tự Do còn tốt hơn nhiều so với bất kỳ người nào."
Kim Dương công chúa sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác. Trong bốn nước, không có người nào xứng với Kim Dương công chúa.
Vì thế, vị minh chủ liên minh Tự Do kia chính là lựa chọn tốt nhất của Kim Dương công chúa.
Xoảng!
Đúng lúc này, ngoài cửa ngự thư phòng đột nhiên vang lên âm thanh đổ vỡ, ánh mắt Vô Tôn lập tức xẹt qua tia sáng lạnh lùng sắc bén, lão ta lạnh giọng quát lớn: "Ai?"
Người đứng bên ngoài hoảng hốt, xoay người muốn chạy trốn, nào ngờ Vô Tôn và Trình Phi Dương đã chạy ra tới rồi.
"Hoàng hậu?"
Trình Phi Dương ngẩn người.
Chuyến đi đến Phong Vân Thành lần này, hoàng hậu cũng đi theo. Chỉ là không ngờ, lúc bọn họ nói chuyện, hoàng hậu ở bên ngoài đã nghe thấy hết tất cả.
Thật ra lúc minh chủ liên minh Tự Do còn ở đây, ông ta đã phát hiện ra hoàng hậu rồi. Chẳng qua là ông ta không để một người phụ nữ như hoàng hậu vào mắt, càng không muốn máu của hoàng hậu làm bẩn tay ông ta.
Cho nên mới không lôi hoàng hậu ra.
"Hoàng hậu, nàng về nghỉ đi!" Giọng Trình Phi Dương rõ ràng có chút sốt ruột.
Trên gương mặt trắng bệch của hoàng hậu ngập tràn vẻ hoảng sợ, hoàng hậu bất chợt quỳ phịch xuống trước mặt Trình Phi Dương: "Bệ hạ, tính tình Kim Dương thế nào chẳng lẽ bệ hạ còn không biết? Bắt ép nó gả cho người nó không yêu thì có khác gì ép nó đi ૮ɦếƭ đâu?"
"Hoàng hậu, đây là chuyện của nam nhân, nàng đừng xen vào! Người đâu! Tạm giam lỏng hoàng hậu lại!" Trình Phi Dương liếc nhìn Vô Tôn đứng bên cạnh rồi vội vàng nháy mắt với hoàng hậu.
Đừng thấy Trình Phi Dương làm người hồ đồ, làm việc độc hành độc đoán, nhưng ông ta lại thật sự có tình cảm với hoàng hậu.
"Không! Bệ hạ! Thần tђเếק cúi xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh! Nếu như bắt thần tђเếק trơ mắt nhìn hoàng nhi gả cho minh chủ liên minh Tự Do, vậy thần tђเếק thà ૮ɦếƭ đi cho rồi!"
Càng khiến hoàng hậu đau lòng hơn chính là chuyện Trình Phi Dương vì mạng sống mà không màng đến hạnh phúc của con gái mình.
Trong mắt Trình Phi Dương xuất hiện một tia giẫy giụa, mà tia giẫy giụa kia đúng lúc lại bị Vô Tôn nhìn thấy.
"Bệ hạ, làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, hơn nữa, gả Kim Dương công chúa cho minh chủ liên minh Tự Do là vì an nguy của cả Kim Dương Quốc này. Còn về người phụ nữ này..... Tất nhiên không thể xen vào quyết định của bệ hạ...." Hai mắt Vô Tôn hiện lên tia lãnh lệ, sát khí đột ngột dâng lên.
Cảm nhận được sát khí của Vô Tôn, trong lòng Trình Phi Dương không khỏi hoảng loạn: "Vô Tôn đại nhân, hoàng hậu không hiểu chuyện, ta sẽ trông chừng hoàng hậu nghiêm ngặt, sẽ không để hoàng hậu can thiệp chính sự, xin Vô Tôn đại nhân......"
Không đợi Trình Phi Dương nói hết câu, Vô Tôn đã động thủ.
Lão ta lao tới trước mặt hoàng hậu, bàn tay như lưỡi đao bén nhọn đâm thủng lòng иgự¢ hoàng hậu. Dưới ánh mắt không cam lòng và oán hận của hoàng hậu, lão ta moi tim hoàng hậu ra.
Phịch!
Hoàng hậu ngã xuống đất, nằm trong vũng máu, hai mắt mở to, ૮ɦếƭ không nhắm mắt.
"Không!"
Hai mắt Trình Phi Dương đỏ ngầu, gào khàn cả giọng, ông ta siết chặt nắm đấm, chất vấn Vô Tôn bằng giọng nói chứa đựng lửa giận ngút trời: "Vô Tôn đại nhân, hoang hậu căn bản không thể thay đổi quyết định của ta, sao người còn ɢɨết nàng chứ?"
"Bệ hạ, ta đã sớm phát hiện nữ nhân này có ảnh hưởng quá lớn đối với ngài, chỉ là trước giờ ả chưa làm ra chuyện gì vượt quá bổn phận, nên ta mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng chuyện này có liên quan đến toàn bộ Kim Dương Quốc, ta không cho phép ngài mềm lòng như vậy!" Thần sắc Vô Tôn lạnh nhạt, nhìn hoàng hậu nằm trong vũng máu bằng ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh lùng: "Huống chi, ngài thân là hoàng đế, muốn lập hậu còn khó khăn gì hay sao? Một ả đàn bà không biết vâng lời, chỉ có thể có kết cục như vậy."
Trình Phi Dương hít sâu một hơi: "Nếu để Kim Dương biết chuyện này, người cho rằng Kim Dương còn chịu nghe theo sự sắp đặt của chúng ta, gả cho minh chủ liên minh Tự Do sao? Nếu hoàng hậu còn sống, chúng ta có thể dùng hoàng hậu làm con tin để uy ђเếק Kim Dương."
Thời khắc này, nội tâm Trình Phi Dương ngập tràn mâu thuẫn, ông ta nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tái nhợt lộ ra chút thần sắc không đành lòng.
Ông ta hối hận!
Hối hận vì đã tạo lập quan hệ với liên minh Tự Do.
Nếu không đã không hại con gái chịu khổ, thê tử thì ૮ɦếƭ!
"Cái ૮ɦếƭ của hoàng hậu chỉ có chúng ta biết mà thôi. Kim Dương công chúa làm cách nào biết được chứ? Đến lúc đó, chúng ta cứ nói hoàng hậu bị liên minh Tự Do bắt đi, dùng chuyện này uy ђเếק công chúa, công chúa tự nhiên sẽ đồng ý gả cho minh chủ liên minh Tự Do."
Vô Tôn sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác rồi, trên mặt lão nở nụ cười tự tin.
Trình Phi Dương từ từ nhắm hai mắt lại, thần sắc không giấu được bi thương, thế nhưng, đối diện với sự cường đại của Vô Tôn, Trình Phi Dương không cách nào chống lại được.
"Bệ hạ, kết cục của hoàng hậu, ngài cũng đã thấy rồi đó. Nếu ngài dám nói gì với Kim Dương công chúa, ta cũng không ngại ɢɨết luôn Kim Dương công chúa."
Vô Tôn uy ђเếק.
Thân thể Trình Phi Dương khẽ run, rất lâu sau, ông ta mở mắt ra: "Ta chẳng những là một người cha, mà ta còn là vua một nước. Vì Kim Dương Quốc, ta sẽ không nói lời nào không nên nói."
"Hy vọng được như vậy!"
Vô Tôn cười khẩy phất tay áo, đi thẳng hướng rời khỏi ngự thư phòng.
Chờ sau khi Vô Tôn hoàn toàn đi mất, hai chân Trình Phi Dương mới nhũn ra, ngã phịch xuống đất: "Sớm biết như thế, trẫm không nên đưa hoàng hậu theo cùng."
Lúc này, không có người nào phát hiện ra, lúc hoàng hậu ૮ɦếƭ, ánh mắt của hoàng hậu cứ nhìn chằm chằm vào một góc cách đó không xa.
Ở cái góc đó, một cung nữ đang bịt chặt miệng mình, nhìn chằm chằm hoàng hậu nằm trong vũng máu không chớp mắt.
Thật ra, lúc đó hoàng hậu không phải là người nghe lén duy nhất, bên cạnh hoàng hậu còn có một cung nữ tùy thân.
Do đã bị phát hiện, hoàng hậu biết mình không có cơ hội trốn thoát, nên vội vàng bảo cung nữ ẩn nấp. Hơn nữa, hoàng hậu còn đưa cho cung nữ miếng ngọc bội che giấu hơi thở mà hoàng hậu có được trong lúc vô tình.
Đương nhiên, hoàng hậu làm vậy cũng không phải hoàn toàn muốn cứu cung nữ, mà chỉ hy vọng có người truyền tin đến cho Kim Dương công chúa.
Cũng nhờ vậy mà từ đầu đến cuối, cung nữ kia không hề bị phát hiện.
"Không được, mình phải đi tìm công chúa!"
Sau khi Vô Tôn và Trình Phi Dương đều đã đi hết, cung nữ mới vội vàng chạy đến dịch trạm.
Nhưng cung nữ mới chạy được mấy bước thì đã ᴆụng trúng Mặc Thiên Thành đang đi tới từ phía đối diện.
Mặc Thiên Thành phát hiện Vân Lạc Phong lại bỏ rơi hắn, một mình rời đi, trong lòng hắn vô cùng bực bội. Lúc này lại bị cung nữ ᴆụng trúng. Hắn gầm lên: "Ngươi có biết nhìn đường không hả!"
"Ngươi......" Sau khi đứng lên, cung nữ nhìn người thiếu niên trước mắt rồi chợt nhíu mày suy nghĩ, tiếp đó thì hỏi: "Ngươi là người Thiên Tề Quốc?"
Đội ngũ thứ hai của Thiên Tề Quốc chỉ có bốn người. Đây không phải là bí mật gì. Cung nữ cũng từng đến xem náo nhiệt, nên nhớ rõ người thiếu niên này. Hắn ta đứng cạnh nữ tử mặc bạch y.
Đột nhiên, cung nữ như nghĩ ra điều gì, vội vàng nói: "Nếu như ngươi là người Thiên Tề Quốc, vậy ngươi mau đến rừng Thiên Phạt đi!"
"Rừng Thiên Phạt?" Mặc Thiên Thành nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại.
"Những người đến tham gia tứ quốc tranh bá đều đã tới rừng Thiên Phạt tỷ thí. Nhưng trận tỷ thí này lại là âm mưu của liên minh Tự Do. Tất cả những người đến rừng Thiên Phạt đều gặp nguy hiểm."
Lời cung nữ vừa dứt, Mặc Thiên Thành lập tức biến sắc, cả người toả đầy lệ khí. ✓út một cái, hắn lao người đi về phía dịch trạm nhanh như điên.
Cung nữ này cũng quá chủ quan. Nàng ta chỉ nhớ Mặc Thiên Thành là người Thiên Tề Quốc, mà không suy nghĩ xem Mặc Thiên Thành đã bị Trình Phi Dương mua chuộc hay chưa, thì đã nói bí mật cho Mặc Thiên Thành nghe.
Nếu đổi thành người khác, nói không chừng nàng ta đã gặp hoạ diệt môn rồi.
Có điều, với tình cảnh hiện giờ mà nói, nàng ta thật sự không còn cách nào khác.
Chỉ dựa vào đôi chân của mình, không biết đến bao giờ nàng ta mới tới được rừng Thiên Phạt. Ngay lúc này, nàng ta lại gặp được Mặc Thiên Thành, chẳng khác gì bắt được cọng rơm cứu mạng. Vì thế, nàng mới nói ra bí mật mà không kịp suy nghĩ.
Nhìn Mặc Thiên Thành chạy đi, cung nữ thở phào một hơi. Nhưng nàng ta không có vì vậy mà lơi lỏng, nàng ta cũng vội vàng chạy đi ngay sau đó.
___________
Thiên Phạt Sâm, cánh rừng mênh ௱ôЛƓ vô tận.
Tất cả thiên tài chư quốc đều đã có mặt trong rừng. Nhìn khu rừng rậm rạp này, những người đã từng trải qua vô vàng khó khăn sẽ lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm của nó ngay.
"Công chúa điện hạ."
Đột nhiên, một tên thị vệ bước tới trước mặt Kim Dương công chúa, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi bệ hạ truyền tin tới, bảo người đừng vào rừng Thiên Phạt."
Kim Dương công chúa ngẩn ra, đáy mắt dấy lên một tia khó hiểu.
"Tại sao? Trận tỷ thí này quan trọng nhường nào chứ? Tại sao phụ hoàng lại đột ngột bảo ta rút lui?"
Vô Tôn đại nhân từng nói, nếu nàng không giành được hạng nhất thì sẽ gả nàng cho một trong ba vị hoàng đế của ba nước còn lại.
Kim Dương công chúa _ nàng là người tâm cao khí ngạo, làm sao chấp nhận chuyện thờ chung một chồng với người phụ nữ khác? Vì không muốn bị Vô Tôn tuỳ ý sắp đặt, trận tỷ thí này, nàng chỉ được phép thắng, không thể thua!
"Thuộc hạ cũng không rõ, đây là lệnh của bệ hạ, bảo công chúa lén rút lui, đừng cho người nào khác biết."
"Ngay cả các hoàng huynh cũng vậy?"
"Đây là lệnh của bệ hạ!"
Kim Dương công chúa rơi vào trầm mặc.
Từ lúc bắt đầu khởi hành, nàng đã có cảm giác bất an, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
Mà lúc này đây, đứng trước trận quyết đấu quan trọng thế này, mà phụ hoàng lại đột ngột bảo nàng rút lui, đã vậy còn không được nói cho các hoàng huynh biết là sao?
Kim Dương công chúa hít sâu: "Ta biết rồi! Ngươi lui ra trước đi!"
"Công chúa điện hạ, vậy bây giờ người...."
Kim Dương công chúa không trả lời, chỉ đi thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Đám người Kỳ Tô thấy Kim Dương công chúa đến gần, ánh mắt đều lạnh xuống, đồng thời cũng dâng lên sự cảnh giác, giống như sợ Kim Dương công chúa sẽ bất ngờ ra tay đánh lén.
Suy cho cùng thì bọn họ đều đang ở rừng Thiên Phạt, dựa theo quy tắc, đối thủ đã có quyền ra tay với nhau.
"Quý danh của cô nương là gì?" Kim Dương công chúa nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong liếc nhìn Kim Dương công chúa, khẽ cong môi cười: "Vân Lạc Phong!"
"Ta rất thưởng thức cô nương, nếu có cơ hội, ta nhất định phải đánh một trận cùng cô."
Giữa hai hàng mi thanh tao lạnh nhạt của Kim Dương công chúa mang theo một chút cao ngạo. Giọng điệu khí phách hơn người. Lúc nàng nói, âm thanh không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Thị vệ đi theo còn tưởng Kim Dương công chúa sẽ tiết lộ gì đó. Sau khi nghe Kim Dương công chúa nói lời này, hắn ta liền thở phào.
Công chúa là người hiếu chiến, nên việc hạ chiến thư với người mà công chúa cảm thấy hứng thú cũng không có gì lạ. Có điều, không biết tại sao công chúa lại có hứng thú với cô gái kia đến như vậy?
Chẳng lẽ.... Cô gái kia lại có gan dám giao thủ với công chúa à?
(*giao thủ = giao đấu = quyết chiến = đánh nhau. Tất cả đều cùng một nghĩa.)
Nhân lúc thị vệ không để ý, Kim Dương công chúa rũ mắt, hạ thấp giọng: "Phụ hoàng hạ lệnh cho ta rút lui, nhưng lại không cho ta nói với bất kỳ ai. Khi các người ở đây thì nên chú ý một chút. Ta cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra."
Giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Vân Lạc Phong và mấy người Kỳ Tô nghe được mà thôi.
Nói xong, Kim Dương công chúa lập tức bỏ đi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Lạc Phong, Kim Dương công chúa đã xem Vân Lạc Phong là đối thủ của mình. Mặc kệ sau này bọn họ sẽ trở thành bằng hữu hay là kẻ địch, thì Kim Dương công chúa cũng không hy vọng Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ ở nơi này.
"Vân cô nương, lời Kim Dương công chúa vừa nói là có ý gì?" Kỳ Tô ngẩn ngơ, hoàn toàn không hiểu.
Vân Lạc Phong nheo mắt lại: "Sau khi các ngươi tiến vào Thiên Phạt Sâm thì phải chú ý an toàn! Kim Dương công chúa sẽ không vô duyên vô cớ mà nói những lời này với chúng ta."
Thật ra thì trước đó Vân Lạc Phong không hề chú ý đến Kim Dương công chúa, nhưng không ngờ Kim Dương công chúa lại nhắc nhở mình vào thời điểm này.
Nếu lời Kim Dương công chúa nói là thật, thì trận tranh bá lần này, e là không còn đơn giản nữa....
"Chúng ta có thể đi rồi!"
Kim Dương công chúa đi đến trước mặt thị vệ kia, nàng bình tĩnh nhìn những người Kim Dương Quốc còn lại: "Ta có việc phải tạm rời khỏi đây một lát, các ngươi cứ vào rừng trước đi, ta sẽ về nhanh thôi."
Những người Kim Dương Quốc kia không nhận ra trong lời nói của Kim Dương công chúa có điều gì bất thường. Hơn nữa, trong mắt bọn họ, bất luận xảy ra chuyện lớn cỡ nào đi nữa, Kim Dương công chúa cũng không thể nào bỏ qua trận đấu quan trọng như vậy.
Đối với mấy vị hoàng huynh này, Kim Dương công chúa không có bao nhiêu tình cảm, thậm chí nàng còn thấy chán ghét.
Cho nên, Kim Dương công chúa cũng không thèm nhắc nhở họ làm gì. Nàng đi thẳng một đường xuống chân núi.
Hiện tại, Kim Dương công chúa còn chưa biết, chính nhờ một câu nhắc nhở ngày hôm nay, mà ngày sau, lúc nàng rơi vào hang sói, một bàn tay đã vươn ra kịp thời cứu nàng.
_________
Sự rời khỏi của Kim Dương công chúa cũng không gây ảnh hưởng bao lớn đến những thiên tài đến tham gia tranh bá.
Với họ mà nói, họ còn ước gì Kim Dương công chúa không tham gia. Như vậy, cơ hội thắng của họ sẽ nhiều hơn.
Ngược lại với người khác, sau khi Vân Lạc Phong được Kim Dương công chúa nhắc nhở thì muốn trầm tư suy nghĩ.
"Nhị hoàng huynh." Tề Vũ cong môi cười, cất bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tề Linh, kiêu ngạo hất cằm: "Hoàng huynh tốt nhất nên cẩn thận một chút nha~. Nếu không, hoàng đệ sợ hoàng huynh sẽ ૮ɦếƭ mất xác đó, ha ha ha..."
Tề Vũ cười lớn, sau đó liền dẫn đội quân của mình đi sâu vào rừng.
Tề Linh làm như chưa từng nghe thấy Tề Vũ nói gì. Ngay cả mi mắt cũng không thèm nhấc lên. Hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Tề Vũ.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Mọi người lục tục* đi vào, Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn những người đi phía sau, rồi dừng tầm mắt lại trên người Mộc Tuyết Hinh: "Cô đi chung với chúng tôi!"
Mộc Tuyết Hinh mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Được!"
Câu nói này của Vân Lạc Phong cũng lọt vào tai những thiên tài của các nước khác, bọn họ đều cho rằng Vân Lạc Phong sợ hãi, nên muốn dùng binh lính Lưu Phong Quốc để phô trương thanh thế.
__________
****Sa: cái từ lục tục này Sa thấy rất nhiều trong văn covert nên cứ nghĩ nó không phải từ thuần việt, vì thế mà chưa bao giờ xài tới.
Hôm nay tra thử từ điển mới biết đó là từ thuần việt, đây là từ chỉ hành động, có nghĩa là mọi người nối tiếp làm một chuyện gì đó một cách liên tục nhưng không có trận tự nhất định. Vd: Mới bốn giờ sáng, mọi người đã lục tục dậy.
Bất ngờ thay, Sa đọc nghĩa rồi mới biết từ này mình nói rất thường xuyên từ nhỏ đến lớn, nhưng đều nói thành lục ᴆục chứ không phải lục tục. Chính vì thế mà khi đọc từ lục tục, Sa mới thấy nó lạ. Cũng tương tự như từ Phật Di Lặc, khi nói đều nói thành Phật Di Lạc, mà nghe thì cũng được nghe mọi người nói là Phật Di Lạc, chứ không nghe ai nói là Di Lặc cả.
Sa còn nhớ khi edit từ Phật Di Lặc, Sa bấm phím Phật Di Lạc nhưng từ điển dự đoán lại hiện chữ Phật Di Lặc, Sa còn tưởng từ điển sai nữa cơ. Hic hic.
_lời nói và văn viết có rất nhiều chỗ khác nhau, thậm chí là sai chữ như trường hợp trên, Sa lại là người Miền Nam, vì thế nếu có sai gì thì mọi người thông cảm nha.
Lúc này, trong Thiên Phạt Sâm hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân từng người.
Dọc đường đi, bọn họ gặp rất nhiều linh thú. Có điều, Vân Lạc Phong còn chưa kịp nhúc nhích thì tất cả linh thú đều bị đám người Tề Linh giải quyết gọn gàng sạch sẽ.
"Đi từ nãy đến giờ mà không phát hiện một cái ngọc tỷ nào. Nếu cứ đi tiếp như vậy, nói không chừng sẽ vào sâu hút trong rừng Thiên Phạt này mất."
Kỳ Tô nhìn Vân Lạc Phong, cất tiếng dò hỏi.
"Vân cô nương, chúng ta có đi tiếp không?"
Vân Lạc Phong đưa mắt nhìn lên bầu trời phía sau, ở đó có một hơi thở quen thuộc đang ẩn nấp, nàng khẽ mỉm cười, nói: "Đi tiếp!"
Dường như, có Vân Tiêu đi theo phía sau, nên đến đâu nàng cũng không sợ.
"Dạ!"
Mấy người Kỳ Tô không hề do dự, lập tức gật đầu.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Càng vào sâu, linh thú mà họ gặp phải càng mạnh hơn. Tinh thần Vân Lạc Phong luôn dâng cao, không có một khắc nào là lơ là cảnh giác.
"Vân cô nương, người xem!"
Đột nhiên, Kỳ Tô chỉ vào một con chim khổng lồ đang bay trên trời. Ánh mắt Kỳ Tô mang theo hưng phấn: "Người xem trong miệng con chim kia có phải là ngọc tỷ không?"
Nghe lời này, Vân Lạc Phong lập tức ngẩng đầu lên.
Tức khắc, một con chim khổng lồ toàn thân rực lửa đập vào mắt nàng.
Quan trọng nhất là trong miệng con hỏa điểu kia đúng là ngọc tỷ.
Có lẽ, trong lúc vô tình, con hỏa điểu này đã tha ngọc tỷ đi. Chắc nó không biết ngọc tỷ có ăn được hay không nên mới ngậm trong miệng, rồi tình cờ bay ngang qua trước mặt họ.
"Kỳ Tô, bắt con hỏa điểu kia lại!"
"Dạ!"
Kỳ Tô nâng tay lên, một đạo linh khí hội tụ trong lòng bàn tay hắn, rồi hóa thành một thanh kiếm, ✓út một tiếng, thanh kiếm linh khí bị bắn về phía con hỏa điểu kia.
Tiếp đến, hỏa điểu ré lên, rồi rớt từ trên không xuống đất.
Công bằng mà nói, suốt đường đi này đám người Kỳ Tô đã hết sức nương tay. Trừ phi có linh thú muốn ɢɨết bọn họ, bọn họ mới hạ độc thủ. Còn đối với những linh thú không chủ động trêu chọc đến họ, bọn họ cùng lắm chỉ làm chúng bị thương để đuổi chúng đi mà thôi.
"Đúng là ngọc tỷ! Đây là ngọc tỷ của Lưu Phong Quốc chúng ta!"
Mộc Tuyết Hinh vui mừng, bước nhanh tới trước mặt Kỳ Tô, khóe môi cong lên thành một nụ cười duyên.
"Vân cô nương!" Mộc Tuyết Hinh suy nghĩ rồi cầm ngọc tỷ đưa cho Vân Lạc Phong: "Ngọc tỷ này giao cho người. Thay vì để người khác thống lĩnh tứ quốc, Tuyết Hinh càng hy vọng người đó là Vân cô nương _ người!"
Vân Lạc Phong cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy ngọc tỷ: "Chúng ta tiếp tục xuất phát đi!"
Không biết có phải vận khí của bọn họ quá tốt hay không? Mới đi không được bao lâu liền nhìn thấy một sơn động, mà sau khi vào sơn động kia, bọn họ lại tìm được ngọc tỷ Kim Dương Quốc. Chẳng tốn chút sức đã lấy được ngọc tỷ thứ hai.
Tổng cộng có bốn ngọc tỷ, Vân Lạc Phong đã lấy được hai cái, tương đương với việc nàng đã nắm trong tay một nửa chiến thắng.
"Hửm?"
Ngay lúc bọn họ định đi tiếp, thì lại nhìn thấy người Kim Dương Quốc và người Tử Nguyệt Quốc đang đánh nhau.
"Kiều Tử Huyền, ngươi mau giao ngọc tỷ ra đây!"
Vẻ mặt hoàng tử Kim Dương Quốc lãnh lệ, lạnh giọng quát.
"Muốn lấy ngọc tỷ thì cứ việc dựa vào bản lĩnh của ngươi mà tới đây lấy! Không có bản lĩnh thì ở đó kêu gào cái gì?" Kiều Tử Huyền lại chẳng chút sợ hãi.
Nếu Kim Dương công chúa có ở đây, có lẽ Kiều Tử Huyền sẽ kiêng kỵ vài phần.
Nhưng đến giờ còn chưa thấy Kim Dương công chúa đâu, hắn cần gì phải sợ đám người trước mắt này chứ?
"Kiều Tử Huyền, ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Hoàng tử Kim Dương Quốc nhếch mép cười khẩy, khinh miệt nói.
Kiều Tử Huyền vốn định châm chọc lại hoàng tử Kim Dương Quốc, nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy mấy người Vân Lạc Phong.
Kiều Tử Huyền ngẩn người một giây, rồi bật cười: Trình Lực, đội ngũ Thiên Tề Quốc và Lưu Phong Quốc cũng tới rồi, nói không chừng trong tay họ cũng có ngọc tỷ. Hay là như vầy đi, chúng ta cùng liên thủ đối phó bọn họ, ngươi thấy như thế nào?"
Nhớ lại chuyện Vân Tiêu ɢɨết ૮ɦếƭ Kiều Diệp Phượng, Kiều Tử Huyền liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, mắt lóe từng tia hàn quang.
Hoàng tử Kim Dương Quốc _ Trình Lực nhìn Vân Lạc Phong, hắn đang cân nhắc đề nghị của Kiều Tử Huyền.
Rất lâu sau, Trình Lực mới nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ đoạt đồ trong tay bọn chúng trước.
Tứ quốc tề tụ, ngoại trừ đội ngũ của Tề Vũ, thì tất cả đều đã đến đông đủ.
Nhưng tình thế rất rõ ràng, Thiên Tề Quốc và Lưu Phong Quốc là một phe, Kim Dương Quốc và Tử Nguyệt Quốc vừa kết thành liên minh.
Vân Lạc Phong khoanh tay trước иgự¢, miệng nở nụ cười lười biếng và gian xảo, cả người dựa vào thân một cây đại thụ.
"Các ngươi xác định muốn đánh nhau vào lúc này?"
"Hừ!" Kiều Tử Huyền hừ lạnh: "Nếu ngươi thức thời, chịu giao ngọc tỷ ra thì ta sẽ tha ૮ɦếƭ cho ngươi."
Ở nơi đầy rẫy nguy hiểm như rừng Thiên Phạt này, cho dù hắn có ɢɨết Vân Lạc Phong thì cũng không ai biết.
Vân Lạc Phong buông lỏng hai tay, thản nhiên mỉm cười: "Tiếc quá, các ngươi không có cơ hội tha ૮ɦếƭ cho ta! Vân Dực!"
Vụt!
Ngay tức thì, một tia sáng xẹt qua, thân hình cường tráng của Vân Dực đáp mạnh xuống đất, gương mặt không có chút cảm xúc nào.
"Thiên Thần Giả?"
Vân Dực không che giấu hơi thở trên người, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngẩn ngơ.
Kiều Tử Huyền cắn chặt răng: "Mộc Tuyết Hinh của Lưu Phong Quốc không đáng ngại, người của Thiên Tề Quốc quá ít, bằng vào lực lượng liên thủ của hai chúng ta, chưa chắc không đối phó nổi tên Thiên Thần Giả này."
Vừa dứt lời, Kiều Tử Huyền liền ra lệnh cho thủ hạ tiến lên.
Thế nhưng, thủ hạ của Kiều Tử Huyền còn chưa kịp đến trước mặt đám người Vân Lạc Phong, thì trên bầu trời bỗng xuất hiện một bóng dáng màu đen, khí thế sắc bén. Người kia đáp xuống, đứng chắn trước mặt Vân Lạc Phong.
Kiều Tử Huyền nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc, dáng người thon gầy thì cả kinh thất sắc, ánh mắt câm hận biến thành hoảng sợ.
"Ngươi... Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?"
Quỷ Đế cũng theo tới? Đây là trái với quy tắc, chẳng lẽ bọn chúng không biết sao?
Vân Tiêu không trả lời, thậm chí từ đầu tới cuối còn không thèm liếc mắt đến Kiều Tử Huyền. Hắn ôm Vân Lạc Phong vào lòng, vẻ mặt lạnh đi....
"Có người tới.... "
Hơn nữa, không chỉ có một _ hai người....
Vân Tiêu vừa nói ra, đám người Kiều Tử Huyền còn chưa kịp hồi phục tinh thần, thì bọn họ đã nhìn thấy trên không trung cách đó không xa, có vô số bóng người đang lao đến.
Bọn người kia, ai nấy cũng có khí thế cường đại, cường đại đến mức có thể làm cho trời đất u ám.
Mọi người Kim Dương Quốc vốn đang hoảng sợ, thì chợt nhìn thấy Vô Tôn trong đám người kia, ánh mắt từ kinh sợ lập tức đổi thành vui mừng.
"Vô Tôn đại nhân!"
Đáng tiếc, Vô Tôn không có nhìn đến bọn họ, trong đôi mắt lão ta chỉ có lãnh lệ. Sát khí trên người lão bao trùm cả thiên địa.
Mấy người Kim Dương Quốc rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm kì lạ, lập tức ngậm miệng.....
"Vô Tôn đại nhân của Kim Dương Quốc, sao các người lại ở chỗ này?" Kiều Tử Huyền ngây ngẩn cả người, hắn không cho rằng Vô Tôn biết Vân Tiêu làm hỏng quy tắc tỷ thí mà đến đây.