“Thiếu chủ, nha đầu kia ngu xuẩn hồ đồ, nói gì với nàng ta cũng không hữu dụng." Bạch Từ đè chặt cánh tay không ngừng đổ máu, khuôn mặt già nua tái nhợt, hận ý trong lòng với Vân Lạc Phong càng sâu hơn.
Bạch Túc không hề liếc nhìn lão già một cái, khóe môi hắn ta nở nụ cười tà khí, thân thể tựa như một cơn gió nhẹ xuất hiện đột ngột trước mặt Vân Lạc Phong.
Một luồng sức mạnh cường đại áp bức giống như ngọn núi Thái Sơn đè ép khiến thân mình Vân Lạc Phong đột nhiên cứng đờ, muốn phản kháng nhưng lại không có cách nào triển khai sức mạnh.
Đừng chỉ thấy vừa rồi nàng không dùng quá nhiều chiêu để đối phó với Bạch Từ! Thật ra bởi vì nàng đã sử dụng sức mạnh linh hồn quá nhiều, cho nên bây giờ thân thể rất yếu ớt.
Bạch Túc liếc nhìn Vân Lạc Phong, khóe môi gợi lên nét cong, lại càng thi triển áp lực cường đại và áp sát thân thể nàng, vọng tưởng buộc nàng phải quỳ xuống.
Đầu gối của thiếu nữ không ngừng run rẩy, dưới áp lực cường đại này, nàng cảm thấy chân mình đã hơi không chịu nổi luồng sức mạnh này rồi.
Nhưng mà……
Cho dù xương cốt bị đè ép vỡ vụn, nàng vẫn không hề để đầu gối mình bị cong xuống, vẫn duỗi thẳng lưng như cũ, trong đôi mắt đen nhánh là sự kiên quyết.
“Nha đầu, quả nhiên ngươi không tệ." Bạch Túc tán thưởng nhìn vào mắt Vân Lạc Phong nhưng hắn cũng không thu hồi sức mạnh, ngược lại càng làm áp lực uy mãnh của mình trở nên hung hãn: "Chẳng qua, ngược lại ta rất muốn xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.”
Tính tình của nha đầu này thật quật cường, nếu bây giờ mình không hành phục nàng, chỉ sợ về sau rất khó ra lệnh để mình sử dụng.
Bạch Túc phóng thích sức mạnh toàn thân, dùng tất cả áp sát thân thể Vân Lạc Phong!
Nếu đổi lại là người bình thường, không chừng đã bị hắn ta đè ép uy mãnh tới mức phải bò, nhưng cho đến bây giờ, Vân Lạc Phong vẫn đau khổ chống đỡ.
Dù là vậy, đầu gối nàng càng run rẩy lợi hại hơn, dần dần trở nên cong xuống...
Thấy lưng Vân Lạc Phong đổ đầy mồ hôi, ánh mắt hai người Khinh Yên và Diệp Linh tràn ngập sự nôn nóng. Thế nhưng, khi Bạch Túc thi triển áp lực uy mãnh với Vân Lạc Phong vẫn có một ít áp lực bị dư phát tán ra ngoài! Áp lực dư ấy đã khiến thân mình bọn họ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong chống đỡ dưới ách áp lực hung hãn như thế.
Thân thể Vân Lạc Phong đã không kiên trì nổi, khuôn mặt tuyết trắng thấm đầy mồ hôi, quần ào nàng bị mồ hôi thấm sâu, dán chặt vào thân thể nàng.
“Vân Tiêu...”
Nàng khẽ nhắm hai mắt, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ giọng nỉ non.
Vân Tiêu?
Mọi người nghe được hai chữ mà nàng nỉ non, họ đều sửng sốt, không rõ Vân Tiêu trong miệng nàng là người phương nào?
Đúng lúc này, một hơi thở sắc bén đột ngột đánh úp bất ngờ, ngay sau đó, bóng người màu đen như dạ ưng vội vàng vọt tới, tạo nên một trận cuồng phong khắp đường phố.
Nhanh quá!
Tốc độ này quá nhanh! Giống như một trận gió mạnh, đợi đến khi mọi người phục hồi lại tinh thần, hắn đã tới trước mặt Vân Lạc Phong...
Lúc này đây, Vân Lạc Phong vốn ngã cắm đầu xuống đất bỗng cảm giác được có cánh tay duỗi ra sau lưng, ngay sau đó, thân thể của nàng đã rơi vào trong cái ôm ấm áp.
Nàng cảm nhận được Ⱡồ₦g иgự¢ dày rộng của nam nhân này, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười: "Vân Tiêu, ta biết ngay là ngươi đến mà."
Nửa năm ở chung đã sớm khiến nàng vô cùng quen thuộc hơi thở của nam nhân này, vì vậy trong một khắc kia, nàng cảm nhận được hơi thở của hắn, do đó nàng có thể thả lỏng, để mặc thân thể mình nhào xuống mặt đất...
“Ta đã tới chậm.”
Nam nhân khẽ nhấp đôi môi mỏng, trường bào màu đen khẽ phấp phới trong gió, hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng mình, sát khí đầy người cũng vì thế mà toát ra.
Hắn chỉ là có việc rời đi mấy ngày, ai biết sau khi vội vã trở về lại trông thấy Vân Lạc Phong bị người ta ức ђเếק tới tận cửa!
Vân Tiêu không dám tưởng tượng, nếu như mình tới muộn một chút sẽ xảy ra kết cục như thế nào!
“Ngươi đáng ૮ɦếƭ!”
Ánh mắt lãnh khốc của nam nhân dần chuyển dời khỏi Vân Lạc Phong và quay sang phía Bạch Túc: "Người khinh nàng đều đáng ૮ɦếƭ!”
Bạch Túc nhìn chăm chú vào nam nhân xuất hiện bên cạnh Vân Lạc Phong, trong đôi mắt tà khí có tia sáng khác thường xẹt qua.
“Xem ra không chỉ có một mình ta tinh mắt nhìn trúng nàng, ngươi cũng y như vậy, đáng tiếc, người mà Bạch Túc ta coi trọng, ta tuyệt đối không nhường cho ai!"
Vân Tiêu chậm rãi đặt Vân Lạc Phong nằm trên mặt đất, khuôn mặt không cảm xúc, liếc mắt sang Khinh Yên: "Chăm sóc nàng.”
Nói xong lời này, tầm mắt hắn chuyển sang Bạch Túc, trong một khắc ấy, khí thế khắp người như những thanh kiếm, trong đôi mắt đen tối lãnh khốc lộ ra sát ý vô cùng vô tận.
Không ai được phép gây thương tổn cho nàng!
“Ha ha, ngược lại ta muốn nhìn xem, rốt cuộc Quỷ Đế danh tiếng gần xa có thực lực gì."
Bạch Túc nhếch môi cười, vẻ mặt thoải mái nhìn về phía Vân Tiêu, không hề vì thân phận của đối phương mà có bất cứ sự kiêng dè nào.
Ngược lại, Vân Tiêu xuất hiện đã khiến hứng thú của hắn ta về Vân Lạc Phong càng thêm nồng đậm.
Quỷ Đế?
Thân mình Diệp Đổng run lên, trong mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ, bước chân không nhịn được mà lùi lại phía sau mấy bước, trong ánh mắt xuất hiện một đạo hoảng sợ chi sắc, bước chân nhịn không được về phía sau lui lại mấy bước, đồng tử xoay chuyển như tự hỏi bản thân cách đối phó.
Nam nhân áo đen này khủng bố như vậy, lại có thể là Quỷ Đế mất hết tính người trong lời đồn hay sao? Trời ạ, Vân Lạc Phong này còn có thể quen biết cả Quỷ Đế ư? Hơn nữa, thoạt nhìn mối quan hệ này không được bình thường.
Vậy mà hắn ta còn dám đòi bắt người của Quỷ Đế? Ầm!
Trong hư không, Bạch Túc đón lấy và đồng thời công kích về phía Vân Tiêu, trong khoảnh khắc nắm tay hai người chạm nhau, một luồng sức mạnh hung mãnh cũng bắt đầu toát ra khỏi thân thể hai người, phá hủy tất cả cây cối xung quanh, ngay cả đất trên đường cũng nổ tung thành một cái hố lớn.
(Editor: Mấy bạn còn nhớ cảnh Dương Quá - Tiểu Long Nữ luyện công mà hai nắm tay giao nhau không? Hị hị, ta chợt nghĩ đến cảnh đó khi edit đoạn này, hị hị)
Thân mình Bạch Túc lùi lại phía sau, rất lâu sau mới ngừng bước được, hắn ta nhìn sang nam nhân lãnh khốc như một vị thần kia, khóe môi nở nụ cười tà mị.
“Quả nhiên không thể khinh thường sức mạnh của Quỷ Đế, hôm nay xem như ta lĩnh giáo, Bạch Túc ta sẽ đi trước một bước, ngày khác ta lại đến chỗ ngươi lĩnh giáo."
Trông thấy Bạch Túc xoay người rời đi, sắc mặt Vân Tiêu trầm xuống, định bụng đuổi theo thì bỗng nhiên có một hơi thở điên cuồng phà vào từ bên cạnh.
“Thiếu chủ, người đi mau đi!” Bạch Từ hét lớn với Bạch Túc đã rời đi, sức mạnh điên cuồng trên người càng thêm cường đại, toàn bộ thân thể bị căng ra như quả bóng da, trên khuôn mặt dữ tợn là vẻ thấy ૮ɦếƭ không sờn. (coi thường cái ૮ɦếƭ)
Nếu Vân Tiêu muốn đuổi theo Bạch Túc thì hẳn là không còn cách nào để ngăn cản Bạch Từ tự nổ mình! Mà bây giờ Vân Lạc Phong không thể nhúc nhích, tất nhiên sẽ phải chịu thương tổn rất nặng từ vụ tự nổ mình kia.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, Vân Tiêu cũng không phải là không phân rõ.
Bóng dáng cao lớn của hắn xuất hiện trước mặt Bạch Từ, dùng tay nhấc thân thể của lão già lên, nói rất lãnh khốc: "Ngươi muốn tự nổ, ta sẽ giúp ngươi một phen."
Bùm!
Sức mạnh hung mãnh chợt tràn vào thân thể lão già, tách rời sức mạnh trong người ông ta, không tới một khắc, da dẻ trên thân thể ông ta đã nứt nẻ, máu tươi từ da chảy xuống chầm chậm.
“A a a!”
Kèm theo tiếng kêu thê lương này là thân thể căng nở như quả bóng da của lão già bị nổ tung, hóa thành một trận sương máu.
Ngay sau đó, khắp các ngả đường đều lấy lại sự yên tĩnh...
Vân Tiêu vứt quần áo của lão già xuống đất, xoay người đi tới chỗ Vân Lạc Phong: "Hắn đã bị ta đả thương, cần tĩnh dưỡng rất lâu, trong khoảng thời gian này hắn không thể nào tìm nàng gây phiền toái, ta cũng sẽ phái người đuổi theo hắn!"
Vân Lạc Phong ngẩng đầu, chống lại đôi mắt lạnh lùng của nam nhân, nàng cong môi vẽ ra một nụ cười: “Vân Tiêu, ta mệt rồi, ôm ta trở về nghỉ ngơi.”
“Được.”
Vân Tiêu đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, cúi người bế ngang thiếu nữ lên, sải bước đi về phía bên trong Lạc Phong Các.
Nhìn hình bóng hai người rời đi, rốt cuộc Diệp Đổng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt của hắn tái nhợt, con ngươi hơi hơi chuyển động: “Hoàng nhi, con biết Quỷ Đế?”
Diệp Linh hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ lạnh lùng ngạo mạn: “Ta cũng không biết Quỷ Đế, ta chỉ biết nàng.”
Đương nhiên “nàng” trong miệng Diệp Linh là Vân Lạc Phong.
“Hoàng nhi,” Sắc mặt Diệp Đổng càng thêm tái nhợt, “Chuyện ta đối với Vân Lạc…… Vân cô nương đều không phải là cố ý, ta cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Bạch gia thôi, con xem tình nghĩa phụ hoàng sinh con ra, đi xin tha thứ thay ta với.”
Có thể những người khác ở đây không nghe nói qua thanh danh của Quỷ Đế, nhưng hắn là Vua một quốc gia, làm sao không biết sự tồn tại của Quỷ Đế?
Cho nên, khi nghe thấy Vân Tiêu đó là Quỷ Đế, hắn hoàn toàn bị dọa sợ đến choáng váng.
“Cầu xin? Nói đơn giản, chẳng những ngươi muốn bắt nàng, còn muốn ςướק thế lực của nàng, hiện giờ còn muốn ta cầu xin giùm ngươi?”
Diệp Linh trào phúng cong môi, lạnh giọng nói.
“Cái gì?” Diệp Đổng sửng sốt một chút, không rõ nguyên do hỏi, “Hoàng nhi, con đang nói cái gì? Ta muốn ςướק đi thế lực của nàng khi nào? Ta chỉ là……”
Lời nói còn chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên cắt ngang: “Quên nói cho ngươi biết, Lạc Phong Các là thế lực của nàng, ta chỉ làm việc thay nàng mà thôi, nàng mới là Các chủ chân chính của Lạc Phong Các!”
Lạc Phong Các?
Vân Lạc Phong?
Giống như sét đánh giữa trời quang, cơ thể Diệp Đổng lảo đảo một chút, cuối cùng chịu đả kích không nổi nên té ngã trên mặt đất.
Tại sao ngay từ đầu hắn không nghĩ tới, chẳng phải Lạc Phong Các dùng tên của Vân Lạc Phong sao? Nhưng hắn lại ngu xuẩn không liên hệ nàng cùng Lạc Phong Các với nhau!
Càng hơn là trước mặt Các chủ của Lạc Phong Các mà vọng tưởng ςướק đi toàn bộ Lạc Phong Các!
Nghĩ vậy, một cảm giác bi thương xuất hiện trong lòng làm khuôn mặt hắn thảm không còn màu sắc, đen như than.
Diệp Linh nhìn mắt Diệp Đổng, lạnh nhạt mở miệng: “Hiện giờ ta chỉ muốn nói cho ngươi một câu, không tìm đường ૮ɦếƭ sẽ không phải ૮ɦếƭ, là chính ngươi hại bản thân, không trách bất kỳ ai được!”
……
Trong rừng núi, nam tử áo tím hạ xuống từ trong hư không, tay hắn chống đỡ cây cổ thụ bên cạnh, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng hắn.
Hắn chùi vết máu bên khóe môi, con ngươi tà mị hơi nâng lên, nhìn khoảng không cách đó không xa, bên môi gợi lên một nụ cười lạnh: “Đúng là ta đã xem thường nha đầu Vân Lạc Phong kia, vậy mà có thể lọt vào mắt Quỷ Đế! Đặc biệt là, sức mạnh của Quỷ Đế còn mạnh hơn ta tưởng tượng, thiếu chút nữa một chưởng vừa rồi đã làm vỡ ngũ tạng lục phủ của ta.”
Nếu không phải Bạch Từ hy sinh, chỉ sợ hắn cũng không có cách nào chạy thoát thành công.
“Hôm nay ta phải chịu sỉ nhục, nhưng có một ngày ta sẽ trả lại cho ngươi!”
……
Nội viện Hoàng cung.
Trong cung điện xa hoa, Dung Hoàng hậu ưu nhã nằm trên chiếc giường mềm mại, dung nhan đoan trang cong lên một nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tự đắc.
“Bạch Linh, ngươi ૮ɦếƭ trong tay ta, nữ nhi của ngươi cũng không tốt hơn đâu! Đặc biệt là, tính cách mẹ con các ngươi rất giống nhau, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành! Cho nên ta tin tưởng, nhất định Vân Lạc Phong sẽ không rời đi cùng cường giả của Bạch gia.”
Dung Hoàng hậu rũ mắt, bên môi vẻ đắc ý tươi cười càng sâu.
Người Bạch gia luôn luôn là kiểu nếu bọn họ không chiếm được thì tuyệt đối không để người khác có được, nếu như Vân Lạc Phong từ chối rời đi cùng cường giả của Bạch gia, kết cục chờ đợi nàng, tất nhiên là cái ૮ɦếƭ!
“Ha ha ha!”
Dường như đã nhìn thấy Vân Lạc Phong máu tươi tại chỗ, Dung Hoàng hậu không coi ai ra gì cười to hai tiếng, sắc mặt có vẻ vô cùng dữ tợn, thần thái đoan trang đã sớm theo tiếng cười cuộng dai kia mà biến mất.
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương!”
Đột nhiên, một giọng nói vội vã truyền vào, ngay sau đó, một cung nữ nhanh chóng đi vào trong cung điện, thở hồng hộc.
“Thế nào?” Dung Hoàng hậu hưng phấn ngồi dậy, “Có phải tiểu tiện nhân Vân Lạc Phong kia đã ૮ɦếƭ hay không?”
Vì để biết được cảnh tượng thê thảm của Vân Lạc Phong mà Dung Hoàng hậu cố ý phái cung nữ tâm phúc tiến đến quan sát tình thế, mục đích chính là để miêu tả một cách sống động kết cục của Vân Lạc Phong.
Nghe lời Dung Hoàng hậu nói, cung nữ giật mình, thật cẩn thận liếc mắt nàng ta: “Hoàng Hậu nương nương, Vân Lạc Phong kia …… Thực lực Vân Lạc Phong kia là Địa Linh Giả sơ cấp, hơn nữa, nàng còn bất chấp nguy hiểm phế đi cánh tay của Bạch Từ đại nhân.”
“Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Dung Hoàng hậu đột nhiên thay đổi, đáy mắt lộ ra một tia tàn nhẫn: “Ngươi xác định không gạt ta?”
Vân Lạc Phong là Địa Linh Giả sơ cấp? Còn chiến thắng Bạch Từ đại nhân? Chuyện này căn bản không có khả năng! Sao thiên phú của tiểu tiện nhân đó có thể mạnh đến mức này?
“Nương nương, đây là sự thật, hơn nữa, sau khi Vân Lạc Phong chiến thắng Bạch Từ đại nhân, Bạch Túc thiếu gia cũng xuất hiện……”Từ trước đến nay cung nữ này được Dung Hoàng hậu tin cậy, bởi vậy, cũng biết một chút chuyện của Bạch gia, chỉ là cũng không biết rõ lắm, chẳng biết toàn bộ Hoàng tộc đều ở dưới khống chế của Bạch gia.
“Bạch Túc thiếu gia xuất hiện?” Trong mắt Dung Hoàng hậu hiện lên vui sướng, “Có phải Vân Lạc Phong bị Bạch Túc thiếu gia ɢɨết ૮ɦếƭ hay không?”
Cung nữ lắc lắc đầu, yếu ớt trả lời: “Nương nương, ban đầu không thể nghi ngờ là Vân Lạc Phong phải ૮ɦếƭ, ai biết trên đường xuất hiện một nam nhân được Bạch Túc thiếu gia gọi là Quỷ Đế, đánh Bạch Túc thiếu gia chạy mất, hơn nữa, Vân Lạc Phong còn là Các chủ của Lạc Phong Các ……”
Cung nữ không biết thân phận của Quỷ Đế, nhưng mà, Dung Hoàng hậu đã từng nghe Diệp Đổng nói về nhân vật này! Nghe nói, thực lực của Quỷ Đế rất cường đại, thích ɢɨết chóc như mạng, chọc phải người của hắn cũng giống như chọc phải ma quỷ, bởi vậy hắn mới bị thế nhân gọi là Quỷ Đế!
Càng làm cho Dung Hoàng hậu chịu đả kích chính là Vân Lạc Phong lại là Các chủ Lạc Phong Các?
Buồn cười là trước kia vì nịnh bợ quản sự của Lạc Phong Các mà muốn đưa Vân Lạc Phong làm tђเếק! Còn tuyên bố tất nhiên Vân Lạc Phong sẽ vì quyền thế mà lựa chọn gả cho Ngũ Trung!
Ai có thể nghĩ đến, nàng ta lại là Các chủ Lạc Phong Các? Khó trách lúc ấy nàng ta không để Ngũ Trung vào mắt!
Dường như nghĩ đến lời nói của mình vào ngày hôm đó, cơ thể Dung Hoàng hậu hơi run lên, nàng ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trên mặt toàn là tuyệt vọng.
“Hoàng Hậu nương nương, đại sự không thành sao?”
Đang lúc Dung Hoàng hậu nhắm mắt lại thì một bóng dáng vội vàng đấu đá lung tung bên ngoài cung điện đang tiến vào, mặt lộ vẻ lo âu nói: “Hoàng Thượng bị bắt, Tam hoàng tử dẫn theo một đám người tiến vào Hoàng cung, nói là phải báo thù cho vợ chồng Vân Thiếu tướng quân Long Nguyên Quốc!”
“Cái gì?”
Dung Hoàng hậu vội vàng mở hai mắt, sắc mặt nôn nóng: “Lạc nhi đâu, Lạc nhi ở nơi nào?”
“Nhị…… Nhị hoàng tử nghe được tin tức liền muốn đào tẩu, nhưng mà bị người của Tam hoàng tử bắt được rồi!”
Hai chân Dung Hoàng hậu mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tuyệt vọng nhìn phía ngoài cung điện.
Xong rồi!
Bây giờ, xem như nàng hoàn toàn thua rồi!
Ngoài cung điện, âm thanh rộn ràng nhốn nháo truyền tới, một lúc sau, thiếu niên tuấn mỹ lạnh nhạt dẫn theo một đám người từ ngoài cửa đi đến, bàn tay hắn vung lên, hờ hững mệnh lệnh: “Người đâu, bắt đám người Dung Hoàng hậu lại!”
“Không!”
Mắt thấy người này tràn ngập sát đi tới hướng mình, rốt cuộc Dung Hoàng hậu hoàn hồn, thét to: “Các ngươi buông bổn cung ra, bổn cung là Hoàng hậu một nước, mẫu nghi thiên hạ, các ngươi dám xâm phạm bổn cung, bổn cung tru diệt cửu tộc các ngươi!”
Mái tóc đẹp rối tung xổ xuống, dừng trên mặt Dung Hoàng hậu, nàng giống như một kẻ điên, hai tròng mắt hung hăng trừng bọn thị vệ, vẻ mặt lộ ra điên cuồng.
“Kéo xuống!”
Diệp Linh lạnh giọng mệnh lệnh, từ đầu đến cuối hắn cũng không nhìn Dung Hoàng hậu một cái.
“Diệp Linh, ngươi là tạp chủng, súc sinh! Sớm biết như vậy thì năm đó ta nên ɢɨết ૮ɦếƭ ngươi, để ngươi xuống dưới chín suối làm bạn với thân mẫu của ngươi! Nhưng cuối cùng ta không ɢɨết ngươi, ngươi lại chẳng những ngươi không cảm tạ ân huệ của ta mà còn dám giúp người khác hại ta! Ngươi căn bản không bằng heo chó, bạch nhãn lang!” Dung Hoàng hậu dùng sức giãy giụa, vẻ mặt tràn ngập hận ý, “Tạp chủng, ngươi không nên sống ở trên đời này! Ngươi nên ૮ɦếƭ từ sớm!”
Mắt Diệp Linh hơi hơi trầm xuống, hắn nhìn Dung Hoàng hậu đang ra sức giãy giụa trong tay thị vệ, dung nhan tuấn mỹ gợi ra một nụ cười lạnh.
“Dung Hoàng hậu, người làm trời nhìn, ngươi có báo ứng ngày hôm nay, cũng là cái ngươi nên có! Nhưng mà thật ra ta đang nghĩ nên đối phó ngươi như thế nào, là trực tiếp cắt ngươi thành tám mảnh, hay ném đi cho sói? Hoặc là lăng trì*?”
* lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầuMỗi khi Diệp Linh nói ra một hình thức xử phạt thì cơ thể Dung Hoàng hậu liền không nhịn được mà run rẩy, rốt cuộc trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, hung hăng đẩy thị vệ đang kẹp lấy nàng ra.
“Không được! Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Diệp Linh, xin ngươi nể tình lúc trước ta không có ɢɨết ngươi mà tha cho ta đi, ta bảo đảm sẽ không dám nữa.”
Diệp Linh cong môi, ánh mắt trào phúng nhìn gương mặt tái nhợt của Dung Hoàng hậu: “Ý của ngươi là, ta phải cảm ơn về việc năm đó ngươi không ɢɨết ta sao? Đáng tiếc, ta cũng chỉ làm việc thay người khác thôi! Người đâu, kéo ả ta đi cho bổn hoàng tử, hành hình lăng trì!”
“Không!”
Một tiếng kêu thê lương vang vọng toàn bộ Hoàng cung, nhưng mà, bất luận nàng ta liều mạng phản kháng như thế nào, cuối cùng vẫn bị hai gã thị vệ kéo ra ngoài cửa.
……
Hoàng cung Lưu Kim Quốc đã phát sinh chuyện, với tốc độ sét đánh mà truyền khắp Hoàng thành! Cũng bởi vì Hoàng đế gặp nạn, Hoàng hậu bị bắt, thế cho nên các Hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mà chiến đấu không thôi.
Cuối cùng, vẫn là Dịch Tướng quân dẫn đầu quân đội trấn giữ Hoàng cung mới ngăn được phản loạn!
Cho dù như thế, thần dân Lưu Kim Quốc biết được là Vân Lạc Phong khiến Hoàng thành lâm vào hỗn loạn, sáng sớm đã vây chật Lạc Phong Các.
Không biết là ai dẫn đầu, đám người kia cũng sôi nổi kêu gào lên.
“Vân Lạc Phong, Diệp Linh, hai phản tặc mưu hại bệ hạ, lăn ra đây cho chúng ta!”
“Nữ nhân Bạch Linh kia chính là hồng nhan họa thủy, nàng ta mới là đầu sỏ gây tội tạo thành chuyện như hôm nay! Nếu không phải do nàng ta, năm đó hai nước cũng sẽ không xảy ra chiến tranh! Cũng sẽ không có nhiều người thương vong như vậy!”
Đối với người tự cho đại lục là do nam nhân nắm trong tay mà nói, tất cả chuyện sai lầm cũng đều bắt nguồn từ nữ nhân.